3.Lần cuối

Ánh sáng vàng nhạt tràn qua cửa kính quán cà phê cũ. Mùi cà phê rang xay nồng nàn xoa dịu phần nào khoảng lặng mà tôi và Tinh Hạt vừa bước vào. Chúng tôi không cười. Không nói lời mở đầu. Chỉ đặt nhau đối diện, như hai bức tượng trầm mặc giữa đời thường.

Bàn gỗ cũ xước chân, mặt bàn đầy những vết mực ký ức. Tôi đặt tay xuống. Cậu đặt tay xuống. Khoảng cách giữa hai bàn tay—nửa gang tay, vừa đủ để sợ chạm mà cũng vừa đủ để thấy nhịp đập qua lớp da mỏng.

"Chúng ta... thật sự phải làm vậy sao?" tôi hỏi, giọng khẽ run.

Tinh Hạt không trả lời ngay. Cậu cúi nhìn bàn tay mình, lặng im. Thỉnh thoảng, ánh mắt lướt qua tôi, nhặt nhạnh những thứ đã mất mà không nói tên.

"Những gì đã qua," cậu thì thầm, "không bao giờ là vô nghĩa."

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười đó như bị chặn lại ở cổ họng. "Nhưng có những thứ phải chôn, phải bỏ lại... chỉ để sống tiếp."

Cậu nhìn tôi lâu, lâu đến mức tôi cảm giác như mọi khoảng không gian quanh quán cà phê này đều bị nén lại. Chỉ còn hai chúng tôi. Và những tiếng thở, tiếng cốc chạm nhau, tiếng mưa rơi lốp đốp ngoài phố.

"Nhớ lúc mưa," tôi nói, mắt nhìn ra cửa sổ. "Chúng ta chạy trong hẻm, không nắm tay. Nhớ không?"

Tinh Hạt nhắm mắt, gật nhẹ. "Nhớ. Hình như... hình bóng cậu vẫn theo tôi tới giờ."

Một im lặng nữa trôi qua. Tôi muốn nói nhiều hơn, nhưng nỗi sợ bị phơi bày quá rõ khiến tôi nuốt lại lời. Chúng tôi đều biết: mỗi lời nói thêm chỉ làm vết thương trầy xước hơn.

Ta từng yêu nhau bằng ký ức
và sợ mất nhau bằng hiện tại.

Tôi rút ra một tấm ảnh cũ—chụp chúng tôi trong hậu trường phim năm ấy, cười rạng rỡ nhưng ánh mắt giấu điều gì đó. "Cậu có nhớ không?"

Cậu cầm tấm ảnh, ngón tay vuốt nhẹ như sợ nó vỡ ra. "Nhớ. Nhưng đôi khi, ký ức đẹp quá cũng khiến người ta đau."

Câu nói ấy như đập vào tim tôi một nhịp mạnh. Tôi cúi đầu, cố giữ giọt nước mắt không rơi. Chúng tôi không ôm nhau. Chúng tôi không nói lời tạm biệt. Chỉ trao nhau ánh mắt, đủ để hiểu mọi thứ.

Cậu đứng lên, đặt tấm ảnh lại bàn. "Đây là lần cuối chúng ta gặp nhau... trong đời thực."

Tôi nắm lấy mép bàn, cảm nhận cái lạnh thấm qua tay. "Lần cuối...?"

"Ừ," cậu gật. "Nhưng trong lòng... không ai xóa được ai."

Tôi muốn hét lên, muốn lao vào ôm cậu, nhưng chân như bị đinh đóng. Thế giới bên ngoài vẫn tồn tại, vẫn quay, vẫn chụp ảnh, vẫn nói về chúng tôi bằng những từ ngữ giả dối: bạn thân, đồng nghiệp, không có gì.

Chúng tôi bước ra đường. Mưa rơi nhè nhẹ, nhấn chìm âm thanh của thành phố, làm cho phố xá trở nên mờ ảo. Tinh Hạt bước trước một nhịp, tôi bước theo. Khoảng cách không cần đo bằng bước chân, mà đo bằng nỗi nhớ sẽ giằng xé sau này.

Tôi ngước nhìn cậu, cố lưu lại trong mắt mọi chi tiết: mái tóc ướt mưa, áo khoác hơi ướt, ánh mắt vừa kiên định vừa mềm yếu. Tôi ghi nhớ, như ghi chú lại một bản nhạc cuối cùng trước khi bản nhạc tắt.

"Đừng quên," tôi thốt ra, giọng nghẹn ngào, "cậu đã từng..."

Tinh Hạt quay lại, ánh mắt long lanh: "Tớ sẽ không quên. Như cậu đã từng là tất cả của tớ."

Câu nói không cần tiếp tục. Nó đủ sức khiến tôi nghẹn, khiến trái tim tôi rụng xuống đáy hố thăm thẳm.

Ta rời nhau mà không nắm tay
nhưng mỗi bước chân đều in dấu nhau

Chúng tôi dừng trước một ngã rẽ. Cậu rẽ trái, tôi rẽ phải. Mưa rơi xuống, phủ kín mái tóc, áo quần, và cả những gì còn sót lại của một tình yêu không tên.

Tôi quay lại nhìn lưng cậu khuất dần trong sương mưa. Một giọt nước mắt rơi, không có tiếng nấc, không có ai chứng kiến. Mọi thứ đều lặng im.

Trên tay, tấm ảnh cũ vẫn ẩm nước mưa. Tôi cầm chặt, tự nhủ: ta đã yêu nhau bằng ký ức, và sẽ sống tiếp bằng ký ức.

[NHÀ – BUỔI TỐI]

Về đến phòng, tôi đặt tấm ảnh lên bàn, mở sổ tay. Viết:

"Có những người không thể nắm tay, nhưng trong lòng luôn nắm chặt. Có những lời chưa nói, nhưng ký ức sẽ nhắc nhau mãi. Tạm biệt không phải quên, chỉ là cách để chúng ta sống."

Tôi thở dài. Bỏ bút xuống. Ngoài cửa sổ, đèn đường tỏa ánh vàng nhạt, như chậm rãi hôn lên thành phố sau một ngày dài. Tôi nhắm mắt, để ký ức rơi xuống, trộn với mưa và bóng tối, để nó lấp đầy trái tim trống rỗng.

Một ngày, có thể tôi sẽ quên đi gương mặt ngoài đời. Nhưng ký ức, những bước chân chạy trong mưa, những bàn tay không chạm, sẽ ở lại—không lời nhắc, không dấu vết.

Ta không ôm nhau, không hôn nhau
nhưng để lại cho nhau cả một đời.

[NGÀY HÔM SAU]

Quay trở lại thảm đỏ, tôi đứng giữa đám đông, váy đỏ, đôi giày cao gót. Ánh đèn flash vẫn chói, nhưng tôi đã học cách mỉm cười mà không đau.

Một phóng viên hỏi: "Cảm giác hôm nay thế nào?"

Tôi đáp, giọng bình thản: "Hạnh phúc... vì được làm nghề."

Trong lòng, tôi mỉm cười thật sự. Hạnh phúc—không phải vì người khác, mà vì tôi đã sống hết khả năng của mình, đã giữ ký ức đẹp, đã biết buông.

Nếu ánh sáng có thể cắt xuyên tim người, tôi sẽ cho nó thấy: trái tim tôi đã lành, dù mang theo sẹo.

Và nơi nào đó, có một người cũng mỉm cười, cầm tấm ảnh cũ, nhìn dòng mưa, nhắc bản thân rằng: ta từng yêu, và vẫn yêu theo cách của riêng mình.

Ta rời nhau hoàn toàn.
Nhưng không hề quên.

[PHÒNG – ĐÊM MUỘN]

Tôi ngồi bên cửa sổ, mưa vẫn rơi, tiếng gõ nhẹ lên kính như nhịp tim đang rối bời. Tay tôi ôm chặt tấm ảnh cũ, ngón tay run run không chỉ vì lạnh. Trong đầu vang lên giai điệu mà Tinh Hạt từng hát, vang lên như nhắc nhở: "Chỉ còn chúng ta trong thế giới này..."

Tôi thì thầm: "Tại sao... tại sao mình không thể nắm tay nhau một lần thôi...?"

Trong đầu, hình ảnh cậu hiện lên từng chi tiết: mái tóc ướt mưa, mắt long lanh, đôi môi khẽ cong khi cười... Tôi muốn lao ra, muốn hét lên, muốn ôm cậu thật chặt. Nhưng tôi không thể.

Tiếng điện thoại rung. Tôi không nhấc.

Tinh Hạt đâu đó, cũng đang nhìn tấm ảnh cũ, giọng cậu lạc đi trong căn phòng trống:
"Tớ... tớ muốn chạy đến... nhưng chân tớ không bước nổi..."

Tôi cắn môi, nước mắt trào ra không kịp ngăn. Lòng như vỡ ra từng mảnh:
"Chúng ta... yêu nhau... nhưng lại phải rời... rời nhau..."

Bản nhạc trong đầu đạt tới cao trào: "Hãy giữ lấy những gì còn lại, dù chỉ là ký ức..."
Tôi nhắm mắt, tự hỏi: liệu có còn ngày mai, hay chỉ còn chúng ta trong mưa, trong kỷ niệm, trong nỗi nhớ không tên?

Tôi giơ tay, tưởng chừng như có thể chạm vào cậu—nhưng chỉ là khoảng trống. Khoảng cách ấy đau đến mức tôi muốn hét thật to, để cả thành phố nghe thấy:
"Tôi cần cậu... tôi cần cậu ở đây... chỉ một lần thôi!"

Tinh Hạt cũng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cầm tấm ảnh, môi run run:
"Cậu... cậu vẫn là tất cả của tớ... dù thế giới này không cho phép..."

Cả hai chúng tôi cùng im lặng, nhưng nỗi nhớ, nỗi đau, nỗi yêu thương... dồn nén, vỡ òa. Giọt nước mắt cuối cùng rơi, hòa cùng mưa, hòa cùng âm nhạc, nhấn chìm mọi rào cản, mọi lý trí.

Chúng tôi không chạm nhau. Không ôm nhau. Không nói lời hứa. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, trái tim chúng tôi vẫn cùng nhịp, cùng thở, cùng đau—và cùng yêu.

Bản nhạc tắt. Mưa nhỏ lại. Chỉ còn ký ức và trái tim rực rỡ như ngọn lửa, dẫu tan vỡ vẫn cháy...

Tôi biết một điều: dù sau này, dù rời xa, dù cả thế giới ngăn cấm... tình yêu này sẽ không bao giờ phai nhòa.

[PHỐ – ĐÊM MƯA]

Mưa rơi nặng hạt, hòa cùng ánh đèn vàng nhòe ra trong màn sương. Tôi chạy ra đường, không quan tâm đến đôi giày ướt sũng, không còn sợ ướt, không còn sợ người khác nhìn.

Và tôi thấy cậu. Tinh Hạt đứng dưới mái hiên, vai ướt, tóc dính vào má. Tim tôi như nổ tung:

"Tinh Hạt..." tôi hét, giọng nghẹn, run run, nhưng bật ra hết nỗi nhớ dồn nén.

Cậu quay lại, mắt long lanh, như nhận ra cả thế giới đang sụp đổ quanh hai chúng tôi. "Cậu..." giọng cậu lạc đi, ngập tràn nỗi dằn vặt, nỗi khao khát.

Chúng tôi lao vào nhau, nhưng rồi dừng lại—chỉ cách nhau vài cm, hít thở gấp, cảm nhận hơi ấm từ nhau mà không dám chạm.

"Tại sao..." tôi thì thầm, giọng nghẹn, "tại sao ta phải rời nhau khi trái tim vẫn muốn ở bên?"

Tinh Hạt run run, tay đưa lên muốn chạm, nhưng chỉ vuốt qua khoảng không. "Tớ... tớ sợ... sợ thế giới sẽ xóa chúng ta... nhưng không thể... không thể quên cậu..."

Mưa rơi trên vai, trên tóc, trộn cùng nước mắt, hòa vào nhịp tim dồn dập. Tôi hét lên, không còn sợ, không còn lý trí:
"Đừng rời! Một lần thôi! Chỉ một lần thôi!"

Cậu bước đến, khoảng cách rút ngắn, mắt chúng tôi chạm nhau, không lời nào cần nói nữa. Chỉ là nhịp tim, chỉ là hơi thở, chỉ là... tình yêu bùng nổ.

"Cậu là tất cả..." cậu thốt ra, giọng lạc đi, "và tớ... tớ không còn biết sống thiếu cậu như thế nào..."

Chúng tôi cuối cùng cũng chạm vào nhau, nhưng không hôn, không ôm trọn. Chỉ là một cái chạm tay, một cái nắm nhẹ, nhưng cả hai cảm nhận đủ: nỗi nhớ, nỗi đau, niềm khao khát cháy rực.

Một khoảnh khắc, cả thành phố dường như dừng lại. Mưa rơi, ánh đèn nhòe, nhạc vang văng vẳng từ quán cà phê gần đó, nhưng trong tim chúng tôi, chỉ có tiếng tim đập dồn dập, như muốn nổ tung.

"Ta... không bao giờ quên..." tôi nói, giọng run rẩy.

"Không..." Tinh Hạt đáp, "và cậu cũng vậy... Dù thế giới có ngăn cản, chúng ta vẫn yêu... theo cách riêng... mãi mãi."

Chúng tôi đứng đó, tay vẫn nắm tay, giữa mưa, giữa sương, giữa thế giới vẫn tiếp tục quay. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi đau, mọi lý trí, mọi giới hạn đều tan biến. Chỉ còn hai trái tim rực cháy, bùng nổ, dạt dào, không lời nào diễn tả hết.

[PHÒNG – SÁNG NGÀY SAU]

Ánh nắng nhạt xuyên qua rèm, rọi lên sàn gỗ ấm áp. Tôi ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm tấm ảnh ướt hôm qua. Mùi cà phê thoảng trong phòng, hòa với nhịp tim còn rộn rã.

Tinh Hạt nhắn tin: "Cảm ơn vì đêm qua... cho tớ cảm giác được yêu trọn vẹn."

Tôi mỉm cười, lòng vừa nặng vừa nhẹ. Trái tim vẫn nhớ, vẫn thổn thức, nhưng không còn hỗn loạn. Tôi trả lời: "Tớ cũng vậy... ta đã sống thật với nhau, dù chỉ một khoảnh khắc."

Ngày trôi, mọi thứ bình thường trở lại. Tôi bước trên phố, nghe tiếng người, tiếng xe, tiếng mưa vương vấn hôm qua như vẫn còn đâu đó. Mỗi bước chân tôi đi, là một bước giữ ký ức.

Tinh Hạt xuất hiện trong tâm trí, trong nhịp tim, trong những bản nhạc quen thuộc. Không cần gặp, không cần chạm, chúng tôi vẫn gần nhau. Bởi tình yêu không chỉ tồn tại trong cái chạm tay, mà trong những khoảnh khắc trái tim bùng nổ, trong nỗi nhớ không lời, trong ký ức trọn vẹn.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Nỗi đau chưa tan hết, nhưng cũng vừa đủ để nhắc nhở: chúng tôi từng yêu, từng sống hết mình, từng nắm nhau dù không trọn vẹn.

Và tôi biết, dù mỗi người sẽ đi một con đường, mỗi bước chân vẫn mang theo dấu vết của nhau—không ôm, không hôn, không lời tạm biệt ồn ào—nhưng mãi mãi không quên.

Mưa có thể rơi, đời có thể trôi, nhưng những trái tim từng bùng nổ trong đêm mưa ấy... vẫn lấp lánh, dạt dào, và sống trong ký ức, âm thầm nhưng mãnh liệt.

[QUÁN CÀ PHÊ – CHIỀU MƯA]

Ánh sáng vàng nhạt tràn qua cửa kính cũ. Mùi cà phê rang xay nồng nàn lấn át khoảng im lặng. Tôi và Tinh Hạt đối diện nhau, không lời mở đầu, như hai bức tượng giữa đời thường.

"Chúng ta... thật sự phải làm vậy sao?" giọng tôi khẽ run.

Cậu không trả lời ngay. Nhìn bàn tay mình, rồi ánh mắt lướt qua tôi, nhặt nhạnh những thứ đã mất mà không nói tên.

"Những gì đã qua... không bao giờ là vô nghĩa," cậu thì thầm.

Tôi mỉm cười, nụ cười nghẹn ở cổ họng. "Nhưng có những thứ phải chôn, chỉ để sống tiếp."

Khoảng cách giữa hai bàn tay—nửa gang tay, vừa đủ để sợ chạm, vừa đủ để thấy nhịp đập qua da mỏng.

"Nhớ lúc mưa... chúng ta chạy trong hẻm, không nắm tay. Nhớ không?"

Tinh Hạt nhắm mắt, gật nhẹ. "Nhớ... hình bóng cậu vẫn theo tôi tới giờ."

Im lặng trôi qua. Tôi rút tấm ảnh cũ—chụp chúng tôi trong hậu trường phim, cười rạng rỡ nhưng ánh mắt giấu điều gì đó.

Cậu cầm ảnh, ngón tay vuốt nhẹ: "Nhưng đôi khi, ký ức đẹp quá cũng khiến người ta đau."

Nhịp tim tôi đập mạnh, nước mắt chực trào. Không ôm, không hôn, chỉ trao ánh mắt đủ để hiểu mọi thứ.

Cậu đứng lên: "Đây là lần cuối chúng ta gặp nhau... trong đời thực."

Tôi thở dài, muốn hét lên, muốn lao vào, nhưng chân như bị đinh đóng. Thế giới vẫn quay, vẫn chụp ảnh, vẫn nói về chúng tôi bằng từ giả dối: bạn thân, đồng nghiệp, không có gì.

[BÀI HÁT TRONG QUÁN – KHOẢNH KHẮC NHỚ NHUNG]

Một bản nhạc vang lên, lời ca như nói thay nỗi lòng:
"Ta từng yêu nhau bằng ký ức,
Và sợ mất nhau bằng hiện tại...
Mưa rơi, tim vẫn nặng nỗi niềm,
Dẫu đôi tay không chạm, vẫn nhớ một đời."

Cả quán như lắng đọng, nhịp tim hòa cùng giai điệu. Tôi thấy Tinh Hạt nhắm mắt, lặng lẽ để âm nhạc nhấn chìm nỗi đau, để ký ức bùng nổ.

"Cậu có thấy... tim mình vẫn còn đau không?" tôi hỏi, giọng nghẹn.

"Đau... nhưng là đau đẹp," cậu đáp, ánh mắt long lanh.

Một tiếng cười bật ra từ tim, xen lẫn nước mắt. Mưa ngoài cửa sổ rơi, nhấn chìm cả thành phố, nhấn chìm cả nỗi nhớ.

[NGÀY SAU – PHÒNG RIÊNG]

Ánh nắng nhạt xuyên rèm, rọi lên sàn gỗ. Tôi ngồi bên cửa sổ, cầm tấm ảnh ướt hôm qua. Mùi cà phê hòa nhịp tim còn rộn rã.

Tin nhắn từ Tinh Hạt: "Cảm ơn vì đêm qua... cho tớ cảm giác được yêu trọn vẹn."

Tôi trả lời: "Tớ cũng vậy... ta đã sống thật với nhau, dù chỉ một khoảnh khắc."

Ngày trôi, mọi thứ bình thường trở lại. Tôi đi trên phố, nghe tiếng người, tiếng xe, tiếng mưa vương vấn hôm qua. Mỗi bước chân là bước giữ ký ức.

Tinh Hạt xuất hiện trong tâm trí, trong nhịp tim, trong những bản nhạc quen thuộc. Không cần gặp, không cần chạm, vẫn gần nhau. Tình yêu không chỉ tồn tại trong cái chạm tay, mà trong những khoảnh khắc bùng nổ, trong nỗi nhớ không lời, trong ký ức trọn vẹn.

Tôi nhắm mắt, hít sâu. Nỗi đau chưa tan hết, nhưng cũng vừa đủ để nhắc nhở: chúng tôi từng yêu, từng sống hết mình, từng nắm nhau dù không trọn vẹn.

Mưa có thể rơi, đời có thể trôi, nhưng trái tim từng bùng nổ trong đêm mưa ấy... vẫn lấp lánh, dạt dào, và sống trong ký ức, âm thầm nhưng mãnh liệt.

Ta rời nhau hoàn toàn.
Nhưng không hề quên.

[PHỐ MƯA – HAI DÒNG NỘI TÂM]

Tôi bước đi, mưa rơi nhè nhẹ lên vai, nhưng nặng hơn cả là ký ức. Mỗi bước chân như kéo theo hình bóng Tinh Hạt, như muốn dừng lại, như muốn lao ngược lại ôm cậu lần cuối.

Trong đầu tôi, hình ảnh cậu nở nụ cười thoáng qua—cười mà ánh mắt vẫn giấu điều gì đó. Tôi thở dài, tự nhủ: "Có lẽ... ta đã yêu nhau theo cách của riêng mình. Không ôm nhau, không hôn nhau, không lời hứa... nhưng tất cả vẫn ở đây."

Tinh Hạt, ở phía trước, cũng cảm nhận được khoảng trống nặng nề giữa chúng tôi. Cậu cúi đầu, tay nhấn vào túi áo, nơi vẫn giữ tấm ảnh cũ. "Mình đã từng... quá gần, nhưng cũng quá xa. Mỗi bước chân đi, là mỗi nhịp tim nhói đau."

Chúng tôi không quay lại, nhưng cảm giác như mỗi giây đều kéo dài vô tận.

Tôi lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào: "Dẫu biết là lần cuối... nhưng sao tim vẫn muốn chạy về phía cậu?"

Tinh Hạt cũng thở, âm thầm nói với chính mình: "Có lẽ chúng ta không thể nắm tay nhau, nhưng trong lòng... luôn nắm chặt."

Một im lặng dày đặc rơi xuống. Mưa trút hết lên tóc, lên áo, lên tấm ảnh nhòe mực. Nhưng cả hai, dù nhìn nhau từ xa, đều cảm nhận được: trái tim chưa hề rời.

Chúng tôi bước qua nhau, hai nhịp rẽ khác nhau.

"Đừng quên... tất cả," tôi thì thầm, ánh mắt rưng rưng.

Tinh Hạt quay lại, nhìn tôi từ xa, giọt nước mắt lấp lánh: "Mình sẽ không quên... vì cậu là tất cả mà mình từng có."

Và như thế, giữa phố mưa, giữa đèn vàng nhạt, hai bước chân rời xa nhưng ký ức bùng lên—dạt dào, cháy bỏng, vừa đau vừa ngọt. Một tình yêu không lời hứa, nhưng đủ sức làm trái tim sống mãi.

📞Cảm ơn các bạn đã ghé qua và đọc hết~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top