Chương 19: Cổ vật bị đánh cắp

Như đã hứa từ trước, Trần Hạ Nam sẽ phải cố sắp xếp lịch để tới thư viện để dạy kèm Phùng Dĩ Tình, nhưng cô không đi một mình mà gọi thêm Triệu Thu Ngọc, Tri Hoa Dương Tử thấy thế thì đòi đi theo, chỉ có mỗi Vũ Phương chạy đi chơi.

Phùng Dĩ Tình vốn mong đợi sẽ có không gian riêng với cô, nào ngờ lại xuất hiện thêm hai người nữa.

"Ha ha, tụi mình sang kia ngồi nhé." Cảm nhận được sự không tiếp đón, Triệu Thu Ngọc vội kéo Tri Hoa Dương Tử đi tìm chỗ khác tránh xa các cô.

"Sao được, đã đăng ký chỗ ngồi ở đây rồi mà." Tri Hoa Dương Tử nói, kéo ghế ngồi bên cạnh Trần Hạ Nam, tiếp đó là Phùng Dĩ Tình.

"Phải nhỉ..."

Trần Hạ Nam không những thông minh mà còn có thiên phú sư phạm, cô rất biết cách truyền tải kiến thức cho mọi người, vì thế bạn học hầu hết đều tìm đến cô thay vì đi hỏi giảng viên, Phùng Dĩ Tình cũng không ngoại lệ. Nàng tìm cô không đơn giản là vì muốn thân cận cô mà bởi vì nàng nhận ra điểm số của mình được cải thiện rất nhiều sau khi gặp cô. Khả năng tiếp thu của Phùng Dĩ Tình nằm ở mức khá, nàng nghĩ nếu không bởi vì nàng may mắn được nhận làm con nuôi của Dương gia để tiếp nhận giáo dục vượt trội thì không đời nào nàng được bước vào cánh cổng ngôi trường này cũng như những trường lớn khác.

Sau khi dạy Phùng Dĩ Tình hiểu rồi thì cô cũng tự học, đôi khi còn trả lời thắc mắc của Tri Hoa Dương Tử và Triệu Thu Ngọc trái ngành kia.

"Hạ Nam, cậu khát không? Mình mua nước cho cậu nhé." Lát sau, Tri Hoa Dương Tử lên tiếng.

"Vậy phiền cậu mua hộ mình —"

"Em có đem theo nước cho các chị rồi ạ."

Cả ba người sửng sốt, Trần Hạ Nam ngạc nhiên nhìn nàng, "Em chu đáo quá, làm tụi chị thấy ngại."

"Không sao đâu ạ, trước đây em từng làm thêm trong tiệm cà phê, nên em rất thích vào bếp, nhất là pha chế đồ uống ạ." Nàng lấy từ trong cặp mấy bình nước giữ nhiệt, cười tít cả mắt.

"Mang nhiều như thế không nặng sao?"

"Dạ, đây là bình giảm trọng lượng ạ."

"Ồ." Cả ba cô gái đồng thanh, loại bình này rất đắt, vì thế đây là lần đầu các cô được tận mắt thấy nó.

"Người nào kết hôn với em chắc hạnh phúc lắm nhỉ." Triệu Thu Ngọc mở bình nước thơm mùi ca cao, bên trong vẫn còn rất ấm.

"Chuyện đó em vẫn chưa nghĩ đến ạ."

"Phải đó, đợi có kinh tế ổn định rồi hẵng tính đến chuyện kết hôn."

"Vậy chị Nam thì sao ạ?"

"Chị sao?" Cô chớp mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà, "Trước đây chị chưa từng tính đến chuyện kết hôn, cũng không có ý định đó. Chị dự tính cố gắng kiếm tiền để về già mua một con người máy chăm sóc mình, hoặc là nhận con nuôi. Nhưng mà giờ chị cảm thấy, kể ra có một người bên mình suốt quãng đời còn lại, cùng mình bầu bạn cũng rất vui."

"Nếu như kết hôn cậu muốn kết hôn với người như thế nào?" Tri Hoa Dương Tử hỏi, cô bặm môi, cố gắng che giấu nhịp tim hồi hộp chôn dưới sâu lớp xương ức kia.

"Đầu tiên mình mong cả hai đều có kinh tế ổn định, thực tế thôi mà, làm sao có thể hạnh phúc nếu ngày nào cũng phải lo lắng tiền ăn uống. Tiếp sau đó à, ừm, người đó sẽ yêu thương mình, sẽ cùng mình san sẻ mọi thứ và bảo vệ mình."

"Yêu cầu cơ bản quá nhỉ, hầu như ai mà chả nghĩ như cậu." Triệu Thu Ngọc nói.

"Ha ha, bởi vì tương lai khó đoán, làm sao mà biết được mình sẽ gặp được ai. Bởi vì đó là yêu cầu cơ bản nên người bình thường đều làm được, nếu đến như vậy mà cũng không làm thì nên chạy thôi."

"Với Hạ Nam thì mình thấy cậu xứng đáng đòi hỏi một bạn đời có học thức cao, chí ít phải có học vị thạc sỹ trở lên, lương cao, địa vị xã hội cao, công việc ổn định, ngoại hình cao ráo sáng sủa, không đến nỗi như diễn viên nhưng phải ưa nhìn." Cô chun mũi.

"Phải đó ạ, chị Nam hoàn hảo đến thế, em sẽ bực bội lắm nếu có một người không có năng lực chăm sóc chị lại được ở bên cạnh chị."

"Mọi người tâng bốc mình quá rồi."

"Cậu tỏ vẻ khiêm tốn gì chứ, cậu xứng đáng cùng một vị tổng giám đốc hoặc một chính trị gia kết hôn, và người đó nhất định phải nuông chiều cậu!"

"Thu Ngọc nói đúng đó Hạ Nam, người bên cạnh cậu phải nên nỗ lực để xứng đáng được cùng cậu trải qua quãng thời gian về sau." Tri Hoa Dương Tử cười mỉm, "Và mình cũng sẽ cố gắng."

"Ừ, chúng mình đều cố gắng nhé, giờ thì kết thúc câu chuyện này và học tiếp thôi." Cô gật nhẹ đầu, tâm trí lại mơ màng về Bạch Nhã Hy. Liệu nàng sẽ buông tha cho cô kết hôn với ai khác sao? Hoặc có thể, nhỡ như một ngày nào đó cô phải lòng nàng thì phải làm thế nào?

Nếu như thế, cô mới là người không xứng để ở bên cạnh nàng.

Phùng Dĩ Tình mới năm nhất, chương trình học lại không bị nặng như các cô, vậy nên nàng làm bài tập một loáng là xong. Lúc nàng ngẩng lên thì ba người còn lại vẫn chăm chú học bài, trong đó sách vở của Trần Hạ Nam là nhiều nhất, cô còn cứ nhíu mày khi gặp một câu hỏi khó.

Nhìn vẻ bận bịu của cô, Phùng Dĩ Tình đột nhiên muốn khuyên cô nghỉ học và để mọi chuyện cho nàng gánh vác, nhưng điều đó quá bốc đồng, nàng vẫn còn nhỏ, và phải vài năm nữa nàng mới có thể bước vào công ty của anh trai nuôi, bắt đầu tìm hiểu về công việc của Dương gia.

Trần Hạ Nam cầm bình nước nàng đem đi uống một ngụm, sau đó lại đặt xuống bàn, tiếp tục làm bài. Phùng Dĩ Tình nhìn vết son môi mờ kia, nàng vô thức liếm môi, giả vờ ngồi đọc sách một lúc rồi cầm lấy bình nước mà cô vừa uống.

"Ôi, em uống nhầm của chị rồi."

Cô ngẩng lên, thấy Phùng Dĩ Tình che miệng thì cười, "Không sao, em cứ uống đi." Nhưng sau đó Trần Hạ Nam không động vào bình nước đó nữa.

Phùng Dĩ Tình cứ lẳng lặng quan sát cô cho đến khi Trần Hạ Nam bắt đầu mỏi mắt, cô nhìn đồng hồ, "Cũng sắp giờ hẹn với thư viện rồi, vừa hay đến giờ ăn cơm, chúng mình về thôi."

"Ừ." Cả hai người bên cạnh cũng thu dọn sách vở.

"Em ngồi đợi tụi chị nãy giờ sao? Nếu học xong thì em có thể về nghỉ trước mà."

"Em muốn mời các chị đi ăn luôn ạ, em ít khi được ăn trong canteen trường nên giờ cũng quên mất vị của nó thế nào rồi ạ."

"Còn chị thì ước mình không cần phải ăn ở nhà ăn nữa, chị muốn về nhà."

"Nhà cậu không phải ở đây sao? Sao không về."

"Mẹ mình sẽ bắt mình rửa bát, toàn nói cái gì mà muốn mình độc lập chứ đừng lạm dụng máy móc, bây giờ là thế kỷ nào rồi chứ?"

"Mẹ cậu sợ cậu một ngày xuyên về thời cổ đại, cái gì cũng không biết làm."

"Cậu bị lây bệnh nói nhảm của Trương Nhiên rồi sao Hạ Nam? Khoa học đã chứng minh không thể quay trở về quá khứ mà."

"Vậy thì xuyên qua một thế giới khác vào thời điểm thế giới đang ở thời cổ và rồi cậu sẽ mãi mắc kẹt ở thế giới đó." Cô cười, nhưng sau lại ngây ra. Trần Hạ Nam ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, dõi mắt về bầu trời đen đã xuất hiện một vì sao, cô bỗng cảm thấy cảnh vật trước mắt rất lạ lẫm.

"Lạ nhỉ, mình có thấy cậu hay đọc mấy cuốn tiểu thuyết viễn tưởng đâu nhỉ."

"Nhưng các nhà khoa học đã chứng minh được đa vũ trụ tồn tại mà."

"Ồ, vậy mình ở vũ trụ khác đang làm gì nhỉ?"

"Có lẽ, ở thế giới nào đó mình đã chết rồi chăng và mình hiện tại đã chiếm lấy thể xác của mình ở thế giới này." Cô lẩm bẩm.

"Cậu nói lung tung cái gì thế? Ngày mai mình phải mắng Trương Nhiên một trận mới được."

"Mau đi thôi, hai cậu cứ đứng đó làm gì thế?" Tri Hoa Dương Tử thúc giục, cuộc đối thoại của hai bên kết thúc, cũng chẳng có ai nhắc tới nữa mà vui vẻ cùng nhau kết thúc bữa ăn.

Bởi vì Tri Hoa Dương Tử có cuộc họp với câu lạc bộ nên xin về trước, Triệu Thu Ngọc cũng ngại khi có mặt Phùng Dĩ Tình nên cũng tìm lý do chuồn đi mất, thành ra chỉ còn Trần Hạ Nam và nàng, vẫn còn sớm nên Phùng Dĩ Tình đề nghị đi dạo.

"Em đang suy nghĩ về việc ở ký túc ạ."

"Vì sao? Ở ký túc không được tự do và thoải mái như ở riêng đâu, sẽ rất dễ xảy ra xích mích đó."

"Nhưng như thế em sẽ gặp gỡ được nhiều bạn hơn." Nàng bặm môi, nàng đương nhiên biết việc bất tiện khi ở ký túc xá, nhưng như thế nàng mới có thể gặp Trần Hạ Nam dễ dàng hơn.

"Em đã gia nhập hội sinh viên rồi nhỉ, Trương Nhiên có kể với chị."

"Vâng."

"Vẫn chưa tìm được ai sao?"

"Em cảm thấy em không đuổi kịp mọi người, ai cũng năng động và sáng tạo, tính cách em lại hơi nhút nhát, thể chất cũng không nổi trội."

"Không sao, sở dĩ ý nghĩa của nhóm hội là cùng giúp đỡ mọi thành viên mà, rồi em sẽ tìm được người bạn phù hợp thôi. Còn về ký túc xá, nếu em có thể chấp nhận được việc ở chung với ba người lạ nữa thì chị nghĩ không có vấn đề gì. Hoặc là, em có thể chi tiền ra thuê phòng riêng."

"Em có thể ở phòng riêng ạ?"

"Tất nhiên rồi, nhưng giá của nó thì hơi cao."

"Vậy khi về em sẽ nói với anh trai ạ."

Nhắc đến anh trai nàng Trần Hạ Nam mới nhớ tới sự tồn tại của Dương Luân, và thân phận vị hôn phu của Bạch Nhã Hy, nghĩ tới đây cô như nổi cơn sấm chớp, tâm trạng lập tức âm u.

"Chị sao thế ạ?"

"Ồ, Hạ Nam, em cũng ở đây à?"

"Cô Tây, sao cô lại ở đây?"

"Tôi chuẩn bị đi ăn."

"Giáo sư cũng sẽ ăn chung với chúng em ạ?" Phùng Dĩ Tình ngạc nhiên.

"Ừ có thể chứ, nhưng đa số các giảng viên sẽ không tới đó mà về nhà cùng với gia đình hoặc do lo lắng sẽ khiến sinh viên không thoải mái, còn giáo sư là để tiết kiệm tiền đấy."

"Ai mượn em kể chi tiết thế hả?" Tây Cố Thành trừng mắt, nhéo mạnh tai cô.

"Vì sao ai cũng véo tai em thế." Cô giãy đành đạch.

"Sinh viên các em thích thật đó, lúc nào cũng tràn trề sức sống, giá mà tôi cũng trẻ lại."

"Giáo sư có tâm sự gì sao?"

"Chuyện là gần đây chúng tôi vẫn nghiên cứu di tích ở Thăng Long."

"Em đi với."

"Lần này không ra tận nơi mà chỉ dùng vệ tinh và máy cắt lớp địa hình, nhờ đó có thể xem rõ được phần di tích chìm trong lòng đất mà không cần phải khai quật tránh tổn hại di tích."

"Oa, thật sao? Vậy đã có kết quả chưa em muốn xem." Mắt cô sáng rực.

"Có rồi."

"Khi nào em sang nhà giáo sư nhé."

"Ừ."

"Vậy đó là tin mừng, có gì đáng buồn ạ."

"Vấn đề nằm ở chỗ, em nhớ lúc đó chúng tôi có tìm được một ít sách vở cũ trong di tích bao gồm chỉ là những trang giấy, nhờ đó mà tôi phát hiện họ đã có kỹ thuật làm giấy rất tốt, chất liệu rất đặc biệt, ừm, không nói chuyện ngoài lề nữa, cái tôi muốn nói là có một quyển sách cổ đã bị đánh mất, chúng tôi nghi ngờ là có người đã trộm nó."

"Bị trộm ạ?" Cô sửng sốt, "Nói như thế nghĩa là mọi người giờ vẫn chưa tìm được kẻ trộm ạ?"

"Phải, vì thế tôi đang rất đau đầu, người trộm chỉ có thể là người trong nội bộ, nhưng rốt cuộc là ai chứ? Chúng tôi còn chưa kịp phục chế quyển sách rồi phiên dịch nội dung mà."

"Không có máy quay an ninh hay bảo vệ ạ?"

"Có một khoảng thời gian máy quay bị tắt, tình cờ đó cũng là lúc bảo vệ đổi ca trực, hơn nữa việc bảo mật rất nghiêm ngặt nên người ngoài không thể vào được đâu, dựa vào hai việc này tôi mới dám chắc là nội bộ làm. Việc đáng đau đầu hơn là tôi là người chịu trách nhiệm cho dự án nghiên cứu lần này, nên việc bảo vệ sách cổ cũng là nhiệm vụ của tôi, hiệp hội sau khi biết việc này thì ngày đêm cứ réo điện thoại thúc giục tôi phải mau chóng tìm được, có trời mới tìm được! Có khi nó đã bị đem đấu giá ở nơi nảo nao rồi." Càng nói Tây Cố Thành càng phẫn nộ.

"Có phải, nó liên quan đến thời kỳ trắng không ạ?" Phùng Dĩ Tình rụt rè lên tiếng.

"Sao em biết?"

"Em từng tham dự một phiên đấu giá, ừm, nó là về một quyển sách cổ gì đó em không hiểu, chỉ nghe nói là bản duy nhất trên thế giới."

"Phiên đấu giá bắt đầu khi nào?" Cô sốt sắng, kích động đến nắm chặt hai tay của nàng.

"Tầm tuần trước thôi ạ."

"Vậy, vậy giờ nó ở đâu? Em có biết không?"

"Chỗ gia chủ... Giáo sư Bạch ạ, giáo sư Bạch đã mua lại nó ạ."

"Ôi, nó đã bị mua lại rồi ư." Tây Cố Thành nhăn mặt đau khổ, cô ngửa đầu vỗ mạnh vào trán, vẻ mặt chán chường, bỗng một lúc sau quay ngoắt sang nhìn Trần Hạ Nam.

"Sao lại nhìn em như thế." Trần Hạ Nam có dự cảm không lành.

"Giáo sư Bạch, là giáo sư Bạch Nhã Hy của trường chúng ta sao?"

"Dạ, đúng rồi ạ."

Tây Cố Thành quay sang nhìn Trần Hạ Nam, đột nhiên nhoẻn cười làm cô thấy sợ, "Ha ha."

"Giáo sư, đâu chắc đó là quyển sách bị thất lạc." Cô né tránh ánh mắt của đối phương.

"Hạ Nam, tôi nghe nói em đang làm trợ giảng của giáo sư Bạch." Cô vỗ vai Trần Hạ Nam, cái vỗ dùng lực như muốn trĩu nặng bờ vai đối phương.

"Không phải giáo sư Bạch Nhã Hy, là người khác."

"Tôi là người giới thiệu cho em công việc đó sao tôi lại không biết. Nói, em vì sao lại giấu tôi?"

"Em đâu biết chuyện đó, cũng chưa từng nhìn thấy nó luôn." Cô bĩu môi oan ức.

"Em dẫn tôi đi gặp giáo sư Bạch được chứ?"

"Thế đổi lại em được gì?"

"Em tiếp xúc với giáo sư Bạch lâu rồi nên nhiễm bệnh của cô ấy rồi sao? Tôi đã nói cho em xem kết quả nghiên cứu di tích còn gì."

"Em không giống giáo sư Bạch." Cô bĩu môi.

"Vậy em có dẫn tôi đi không?"

"Để cuối tuần rồi em sẽ hỏi ý kiến giáo sư, giáo sư bận lắm, không phải muốn gặp là được đâu."

"Tôi mời em đi ăn."

"Được rồi, em sẽ hỏi, nhưng mà bây giờ giáo sư Bạch đi công tác rồi."

"Nhờ cậy vào em đó, có gì báo cho tôi một tiếng, còn giờ tôi phải đi ăn đã."

"Giờ này nhà ăn hết đồ rồi."

"Ừ nhỉ." Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"Em mời giáo sư mỳ tôm nhé?"

"Không cần, tôi không đáng thương đến mức đó." Cô xua tay, quay sang nói với Phùng Dĩ Tình, "Cảm ơn về thông tin của em nhé."

Đợi Tây Cố Thành đi xa, Phùng Dĩ Tình mới đem thắc mắc của mình ra, "Chị đang làm trợ giảng của giáo sư Bạch ạ?"

"Ừ."

"Từ khi nào ạ?"

"Mới mấy tuần trước thôi."

"Chị đang tức giận ạ?" Nàng chớp mắt.

"Không, vì sao chị lại giận?"

"Chắc em nhầm ạ..." Nàng thấy cô hợp lý, cô có lý do để nổi giận trong khi lúc trước vẫn còn ổn, "Chị với giáo sư Tây là họ hàng hay sao ạ?"

"Không, sao em lại hỏi thế?"

"Tại em thấy hai người thân thiết như bạn bè ạ."

"À, do tính chị hơi cợt nhả, mà quan trọng là giáo sư Tây rất dễ gần còn tốt tình, thường ngày phải suy nghĩ nhiều nên hay cau mày, mọi người cứ tưởng cô ấy khó tính thế là không ai dám lại gần thôi."

"Ra là vậy ạ." Nàng lẩm bẩm, cố bày ra dáng vẻ mình không quan tâm, thực ra nàng đã từng nghe vô số tin đồn về Trần Hạ Nam và Tây Cố Thành, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến bọn họ thân thiết bám vai bám cổ nhau như bạn bè nàng mới hiểu vì sao mấy tin đồn đó được sinh ra.

"Tóc chị có mùi bưởi ạ." Nàng đổi đề tài.

"Ừ, chị dùng tinh dầu bưởi, nếu không thì chị hói cũng là chuyện sớm muộn."

"Vì sao ạ?"

"Học nhiều quá mà, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thôi, có ai đến đón em chứ?"

"Có ạ."

"Vậy để chị tiễn em."

Trên đường đi, cả hai im lặng. Phùng Dĩ Tình suy nghĩ mãi, chuẩn bị lấy dũng khí bắt chuyện thì cô lại rẽ đi hướng khác.

"Ô, đàn anh cuối cùng cũng chịu ra đây à."

"Đàn anh?" Nàng đi tới cạnh cô, kết quả lại thấy một con mèo bị cụt một chân.

"Meo."

"Đừng gấp, đợi lát nào." Cô lấy cây xúc xích cất trong cặp cho nó ăn.

"Mèo của ai đây ạ?"

"Là mèo hoang đó, từ năm nhất chị đã thấy nó rồi nên thỉnh thoảng cho nó ăn, lâu dần nó cũng quen chị." Cô xoa đầu con mèo, nó kêu gừ gừ.

"Chân của nó sao thế ạ?"

"Chị không biết, nghe anh chị khoá trước kể thì con mèo này bị một nhóm thanh niên bạo hành, còn chặt chân nó, may mà bảo vệ thấy nên đem nó vào trong trường."

"Độc ác quá ạ."

"Ừ, chị chẳng hiểu vì sao lại làm vậy, không thích thì đuổi nó đi là được, đúng là động vật hoang không nên quá tin người, như thế cũng là cứu chính nó. Ài, đúng là xã hội kiểu người nào cũng có."

Phùng Dĩ Tình không lên tiếng, chỉ nhìn con mèo đang nằm ngửa bụng cho cô sờ, tự dưng nàng thấy hơi ghen tị vì cô còn để ý nó hơn là nàng.

Tài xế của Phùng Dĩ Tình đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài vườn hoa từ lâu, cô nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với nàng, "Ngày mai em không cần làm đồ ăn sáng cho chị đâu, sau này cũng vậy."

"Chị không thích ạ?"

"Không, mai chị sẽ dậy muộn nên chị không muốn em tốn công dậy sớm đợi chị. Trời lạnh lắm, hít nhiều sương không tốt đâu, em cứ ở nhà đi, thế nhé."

"Dạ..." Nàng mím môi, nhớ rõ ngày mai Trần Hạ Nam cũng có tiết sáng nên cô đang nói dối, nhưng nàng không vạch trần cô mà chậm rãi lên xe, "Em chúc chị ngủ ngon ạ."

"Ừ, em ngủ ngon." Cô vẫy tay với đối phương, sau đó xoay người chạy đi, trời lạnh nên Trần Hạ Nam muốn về phòng nhanh nhất có thể.

Thấy cô đi xa rồi, nàng mới bảo tài xế đi. Trong trường lắp rất nhiều đèn, nhưng do trường rộng lại thêm có nhiều rừng nên rất khó để nhìn đường vào trời tối. Tài xế đang lái xe thì thấy có một bóng đen lướt qua đầu xe, hệ thống cảnh báo cũng kêu ầm ĩ nhưng do đã tắt chế độ phanh tự động nên xe lập tức đâm trúng bóng đen đó.

"Khỉ thật."

"Sao thế ạ?"

"Tiểu thư xin hãy ở trên xe đợi tôi, tôi nghĩ tôi đã đâm trúng con gì đó."

Tuy nghe tài xế nói vậy nhưng nàng vẫn xuống xe để xem, kết quả thấy con mèo mà ban nãy Trần Hạ Nam cho ăn đang nằm cứng ngắc dưới đất.

"Chậc, chó với chả mèo." Tài xế kiểm tra xe có vết xước nào không rồi mới nhìn tới con mèo, "Để tôi đi chôn tạm nó ở chỗ nào đó ạ."

Phùng Dĩ Tình nhìn chằm chằm xác con mèo, đột nhiên nàng đá bay nó sang ven đường làm ông sửng sốt, "Mèo hoang vô chủ, không cần lo đâu, lát nữa khác có rô bốt dọn dẹp hút nó, đi thôi."

Tài xế chớp mắt, ông cứ nghĩ mấy cô gái tuổi mới lớn như nàng sẽ bị mấy cảnh máu me này doạ sợ chứ, ông chỉ đáp một tiếng, "Vâng." Sau đó ông tiếp tục lái xe về khu chung cư cao cấp nằm ở trong thành phố.

Phùng Dĩ Tình vừa bước vào căn hộ độc nhất nằm trên tầng cao nhất chung cư thì bắt gặp Dương Luân cũng vừa mới trở về, trên người hắn vẫn mặc bộ đồ công sở.

"Sao lại xị mặt thế, ai làm em không vui sao? Hay lại có thằng nào đến kiếm chuyện với em." Hắn vừa cởi cà vạt vừa nói.

"Em không sao mà, em hơi mệt thôi."

"Có muốn ăn gì không anh dặn người làm."

"Em đã ăn ở trường rồi."

"Ồ, em đi với ai? Bạn cùng lớp?"

"Là đàn chị khoá trên."

"Vậy thì tốt, em nên đi chơi rồi giao du nhiều bạn hơn, nhưng nhớ né xa mấy đứa xấu tính, thà rằng mình không có bạn còn hơn tiếp xúc loại người như thế."

"Em có thể tham dự một bữa tiệc tuần sau không ạ? Là của hội sinh viên tổ chức."

"Tất nhiên là được, cứ đi mua bộ váy đẹp nhất khiến cả đám đó lác mắt và chơi vui vẻ, em cũng đừng ngại mấy oắt con có ý đồ xấu, anh sẽ không để ai động vào em đâu." Hắn cười mỉm.

"Dạ."

"Phải rồi, tuần này anh sẽ đi thăm ông nội, em có muốn đi cùng không?"

Phùng Dĩ Tình lộ vẻ lo âu, nàng lắc đầu, giọng lí nhí, "Thôi ạ, em nghĩ mọi người sẽ không chào đón em, ông chủ cũng vậy ạ."

Bàn tay đang để trên cúc sơ mi của Dương Luân khựng lại, hắn quay sang nhìn nàng rồi chậm rãi bước lại gần, "Sao em cứ gọi ông nội là ông chủ thế? Đó là ông nội chúng ta mà."

"Em..." Nàng ấp úng nữa ngày cũng không thể cho hắn một câu trả lời.

"Nghe này, Dĩ Tình." Hắn ôm lấy bả vai nàng, "Em là em gái anh, hiểu chứ? Người nhà của anh thì cũng là người nhà của em, và nếu có ai định bắt nạt em, anh nhất định sẽ đấm vỡ mũi kẻ đó như hồi nhỏ anh đã làm, em đừng sợ, anh sẽ luôn bảo vệ em."

"Dạ, em hiểu, nhưng cho cùng em không cùng huyết thống với anh." Nàng cụp mi, nhớ đến quãng ngày lúc nhỏ Dương Luân vì bảo vệ nàng mà mặt mũi tím bầm, nàng luôn xem hắn như anh trai, nhưng khi đối mặt với Dương gia nàng mới hiểu bản thân chỉ là con vịt trời lọt giữa bầy thiên nga.

"Vậy thì sao chứ! Từ ngày em chào đời anh đã coi em như em gái mà mình phải bảo vệ rồi, huyết thống quan trọng đến thế sao? Em còn hơn bọn em họ kia chỉ biết xoè tay vòi tiền anh! Anh thà giết chết chúng còn hơn để em chịu oan ức."

"Anh đừng nói thế mà, anh không nên giết ai cả, như thế anh sẽ gặp nguy hiểm." Nàng lùi lại về sau.

"Được rồi, là do anh nóng nảy, nếu em không muốn đi anh cũng không ép em nữa. Nãy em nói mình mệt rồi nhỉ, về phòng nghỉ ngơi đi." Hắn vỗ nhẹ vai nàng rồi mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng khác hẳn với ánh mắt cực đoan như con dao lam ban nãy.

"Vâng, anh cũng nghỉ ngơi ạ." Nàng dõi mắt theo Dương Luân, cho đến khi cánh cửa phòng hắn khép lại nàng mới trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top