Chương 15

Sau khi đưa Phương Hiền về nhà cô cũng trở về nhà, vì phải ở lại an ủi cô ấy cho nên lúc về nhà cũng là khá muộn rồi, Hồng Khanh đẩy cửa vào nhà, đèn trong nhà vẫn sáng, cô nhìn về phía sofa liền thấy Phương Anh đang ngủ trên đó, trên mặt đặt cuốn sách có bìa màu đỏ mà cô tặng. Hồng Khanh mỉm cười đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh người kia, nhẹ nhàng lấy sách đang đặt trên mặt Phương Anh ra, mới đọc đến trang 17, cô chắc chắn người này không có sở thích đọc sách, mới được bằng này đã ngủ quên rồi.

Hồng Khanh đặt cuốn sách sang một bên, lại chú ý về phía Phương Anh đang ngủ, cô có chút suy nghĩ, giờ không đánh thức con bé dậy được, mà ngủ ở đây cũng không hay lắm, nghĩ rồi đứng dậy đi lấy chăn mỏng ra đắp lên người Phương Anh, động tác cực kì nhẹ nhàng, đắp xong cô lại ngồi xuống. Khuôn mặt Phương Anh lúc ngủ nhìn càng khả ái, nhưng chân mày lại hơi nhăn lại, cô liền đưa tay xoa nhẹ vào mi tâm của cô ấy, Phương Anh cảm thấy trên mặt có chút thoải mái, chân mày dãn ra, im lặng nhắm mắt ngủ tiếp. Hồng Khanh mỉm cười nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, ánh mắt lại chuyển đến đôi môi mỏng manh đang khẽ mím lại của Phương Anh, trong lòng Hồng Khanh nổi lên một cảm giác ngứa ngáy, như thế nào mà cô lại muốn hôn lên đôi môi kia, nghĩ là làm, cô dướn người lên phía trước, gương mặt tiến gần vào Phương Anh, trong lòng có chút căng thẳng, thậm chí còn không dám thở ra, cứ như vậy từ từ tiến gần vào, không một tiếng động, nhẹ nhàng chạm lên môi Phương Anh. Trái tim cô đập thật nhanh, mặt cũng rất nhanh cảm thấy nóng, cảm giác này thật sự rất tốt đẹp, mềm mại phủ lên đầu môi khiến cho Hồng Khanh cảm thấy có một chút thoải mái đan xen, nhưng nhiều hơn vẫn là hồi hộp, cô lo Phương Anh sẽ tỉnh dậy, nghĩ vậy liền vội vàng dứt ra, mặt vẫn nóng vô cùng, nếu có thể tự nhìn thấy mặt mình bây giờ chắc chắn Hồng Khanh sẽ ngạc nhiên vì nó đỏ đến vậy, dù sao cô cũng đã bằng này tuổi, người yêu cũng từng có rồi, chuyện hơn thế này cũng đã làm rồi, vậy mà sao hôm nay mới chỉ chạm môi nhẹ một cái lại có cảm giác hồi hộp, ngại ngùng đến căng thẳng như vậy, có phải do quá lâu rồi chưa gần gũi với ai hay không? Hồng Khanh đưa tay lên chạm vào mặt mình, mặt cô vẫn nóng rực, hình như không có dấu hiệu bình thường trở lại, liền vội vàng đứng dậy đi tìm nước lạnh, áo khoác của cô vô tình gạt qua chiếc ly trên bàn khiến nó rơi xuống sàn, may mắn lại rơi trên thảm trải nên không phát ra tiếng động lớn, nhưng như thế cũng đủ làm Hồng Khanh giật mình khẽ kêu một tiếng, dù sao người đang làm việc xấu đều rất khẩn trương và nhạy cảm, tiếng động này vô tình đánh thức Phương Anh tỉnh dậy, Hồng Khanh không quay người lại cũng biết em ấy dậy rồi, tim cô lại giật thót lên một cái nữa, làm việc xấu quả thật là hại tim mà.

- Chị về rồi ạ?

Phương Anh dụi mắt, cô có ý định chờ chị Khanh trở về nên nằm đây đọc sách, ai ngờ ngủ quên mất, lại ngủ rất ngon lành, nếu không vì tiếng động kia có lẽ cô cũng không tỉnh dậy. Hồng Khanh nghe giọng người kia có vẻ ngái ngủ, chắc chắn là vừa tỉnh dậy, có lẽ không hề biết mình vừa mới hôn trộm em ấy, cô cố gắng đè nén chút thấp thỏm trong lòng, bình tĩnh trở lại, sau đó khẽ mím nhẹ môi, quay lại nhìn người còn đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế.

- Ừm... chị mới về, thấy em ngủ rồi nên không đánh thức nữa, nếu dậy rồi thì nên về phòng ngủ thôi.

Cô hết sức bình thản nói, giống như vừa rồi chỉ có bình thường giúp người kia đắp chăn, Phương Anh nhìn chăn mỏng đắp trên người mình, bây giờ cũng là mùa thu, về đêm trời cũng hơi se lạnh, chị Khanh lại giúp cô đắp chăn khiến bản thân có chút vui vẻ, chị ấy thật ra cũng rất quan tâm người khác, thế nhưng cô không hề biết trước đó mình vừa bị người ta hôn trộm một cái, nếu biết cũng không biết sẽ có cảm giác như thế nào, dù sao cô cũng không hoàn toàn có ý định tiếp nhận tình cảm của chị ấy, dù Hồng Khanh đã nói thích cô, nhưng trong lòng Phương Anh cũng chưa xác định, dù sao nói thích thì là như vậy, thế nhưng thời gian hai người quen nhau cũng chưa lâu, con người Hồng Khanh cô thật sự chưa hiểu rõ ràng, hơn nữa chị ấy cùng với tình cũ còn có rất nhiều vướng mắc, có lẽ cái "thích" này cũng chỉ là mới chớm nở, cũng chưa đủ để làm bản thân mình xao động. Thật ra trong lòng Phương Anh cũng có rất nhiều rào cản, cô công nhận bản thân mình so với những cô gái cùng lứa tuổi trưởng thành hơn một chút, dù sao cũng từng trải qua một số việc đau lòng, cô mới chỉ yêu một người, là yêu từ năm mười sáu tuổi, lại là một người con trai, trải qua gần hai năm yêu đương ít nhất đến thời điểm này cô cũng biết cái gì gọi là cảm giác yêu, cũng không phải thiếu nữ mới lớn ngờ nghệch, nhưng kinh nghiệm như thế cũng không tính là nhiều nhặt gì, thậm chí bây giờ cô không biết bản thân đối với chị Khanh là cảm xúc như thế nào, bởi đây là lần đầu tiên cô gần gũi với một cô gái khác, cô công nhận bản thân có chút bị cuốn hút bởi gương mặt xinh đẹp và hành động dịu dàng của Hồng Khanh, đôi khi tính cách của chị ấy cũng khiến cô cảm thấy có phần đáng yêu, có thú vị, khi chị ấy tới gần cũng có cảm giác khá ngượng ngùng, nhưng như vậy chưa thể xác định được, có thể khi cô ở gần một cô gái khác cảm giác cũng là như vậy thì sao? Cái này Phương Anh không đoán biết được, dù sao cô chưa tin tưởng bản thân cũng thích phụ nữ, thêm cả tinh thần cô vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều từ mối tình trước, nói thật lòng, phụ nữ sau khi bỏ thai thì tâm lí sẽ có rất nhiều biến đổi, cô tin mình còn được như thế này đã là không đến mức tồi tệ rồi, có những người còn dẫn đến trầm cảm hoặc bệnh về sinh lí khác. Nghĩ đến đây tâm trạng Phương Anh trùng xuống, cũng không để ý tại sao tự nhiên bản thân lại trở nên nhạy cảm như thế, chẳng qua là một hành động đắp chăn nhỏ của Hồng Khanh thôi, người ta nói có để tâm thì sẽ suy nghĩ nhiều, cái này Phương Anh cũng bắt đầu có đi?

- Chị đi vội như thế, có phải có chuyện gì không ạ?

Phương Anh cũng có chút tò mò, một phần cũng vì muốn nói thêm vài câu với Hồng Khanh, dù sao bây giờ đi thẳng về phòng cũng rất ngại.

- Bạn chị ở ngoài gây chuyện, chị đi mang nó về.

- À?

Thấy Phương Anh ngạc nhiên, Hồng Khanh cũng cười, Phương Anh ngạc nhiên là thật, nhìn chị Khanh nhẹ nhàng hiền lành như vậy, lại còn đi giải quyết bạn ở ngoài gây chuyện nữa, nói nghe có vẻ nghiêm trọng làm cô còn liên tưởng đến ẩu đả đánh nhau nữa, nên cực kì ngạc nhiên.

- Không phải ngạc nhiên, cũng không phải chuyện gì lớn, em đang nghĩ chị là chị đại à?

Phương Anh lắc lắc đầu, tò mò thì tò mò thế thôi, cô cũng không dám hỏi rốt cuộc có chuyện gì.

- Mà sao mặt chị lại hồng hồng thế kia?

Đây mới là mấu chốt cô muốn hỏi, thật ra từ lúc chị Khanh quay mặt lại cô đã ngạc nhiên rồi, mặt chị ấy hồng rực lên, đến mang tai cũng đỏ, Hồng Khanh vốn nói vài câu suýt quên đi rồi, mặt cũng dần trở lại bình thường lại bị Phương Anh hỏi một câu khiến trong lòng dựng đứng, cô có chút chột dạ, cảm giác trên mặt lại có chút nóng nóng rồi, đúng thật là mình sinh ra đã không thể ăn vụng được rồi.

- Nãy ở bên ngoài đang mát vào nhà lại nóng thôi.

Cô kiếm đại một lí do nào đó, thực ra nghe cũng thuyết phục mà, Phương Anh cũng gật gù, thật ra bây giờ cô cũng buồn ngủ lắm, không để ý hay nghĩ nhiều cái gì, chị Khanh cũng về rồi, bây giờ tốt nhất là nên đi ngủ thôi.

- Vậy đi ngủ thôi, em buồn ngủ quá.

- Ừ... ừ, đi ngủ thôi.

- Chị làm gì lắp ba lắp bắp như thế?

Phương Anh ôm quyển sách đứng dậy, chị Khanh nhìn kì cục, bình thường chị ấy nói luôn miệng, còn có chút trêu chọc nhờn nhã, bây giờ thì lắp ba lắp bắp.

- Không có, nhanh lên tầng đi.

Phương Anh hơi nhíu mày, sau đó cũng quay người đi lên cầu thang, Hồng Khanh bây giờ mới dám thở mạnh, con bé mà biết mình hôn trộm nó thì không biết phải để mặt mũi đi đâu nữa.

Phương Anh không hiểu sao đi lên đến phòng lại không buồn ngủ nữa, gần như là tỉnh hẳn luôn, cô ngồi lên giường nhìn Hồng Khanh, hình như bây giờ bắt đầu thành thói quen, hai người ngủ chung một phòng, thật ra ban đầu Phương Anh cảm thấy hơi kì quái, dù sao hai người mới quen nhau chưa lâu, mà chị Khanh còn là gái cong nữa, ngủ chung đúng là rất kì còn gì, nhưng sau cô lại cảm thấy thích ngủ phòng chị Khanh, dù sao lạ giường ngủ một mình cảm giác rất không yên tâm, chưa nói đến đệm ở phòng chị ấy êm hơn, mùi hương cũng đặc biệt thơm, hai người còn có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, đi ngủ sẽ không nhàm chán nữa, cô tự nghĩ đây cũng là mấy lí do để ngủ chung. Thật ra có chút bao biện, Phương Anh không muốn thừa nhận từ sau ngày cô kể cho Hồng Khanh mọi chuyện, được chị ấy ôm ngủ cảm giác rất an toàn, cô rõ ràng thích cảm giác ấy, nhưng nhất định sẽ không thừa nhận, dù sao đến giờ phút này cô vẫn nghĩ mình không cong.

- Gì mà nhìn chị chằm chằm thế? Em vừa bảo buồn ngủ mà.

Hồng Khanh cởi áo khoác, treo lên cây phơi đồ gần đó, trong lòng thầm mắng cái áo, suýt chút nữa hại cô chôn mặt xuống đất.

- Tự nhiên lên đến đây rồi lại không thấy buồn ngủ nữa, chị buồn ngủ chưa?

- Chị chưa, có thể nói chuyện cùng chị cũng được mà. Ngày mai em có phải đi học buổi sáng không?

Hồng Khanh hỏi, nếu Phương Anh không có tiết vào buổi sáng thì thức muộn một chút cũng không vấn đề, còn nếu có thì cô chắc chắn sẽ bắt em ấy đi ngủ.

- Không ạ, chiều mai em mới có tiết.

- Em đúng là nhiều chuyện thật đấy, đáng lẽ về phòng ngủ luôn thì bây giờ không bị mất ngủ, còn bày đặt chờ chị về.

Phương Anh nhăn mày, cảm giác giống như lòng tốt của mình bị phủi một cái dù cô biết chị Khanh đang nói đùa.

- Sao chị lại nói với người chờ chị cả buổi tối như thế? Lần sau em không chờ chị nữa.

Hồng Khanh bật cười, lúc Phương Anh nhăn mày giận dỗi thật sự rất đáng yêu, cô cũng không hiểu sao lại thấy đáng yêu như thế, dù sao cũng mười tám tuổi rồi, khen đáng yêu có chút nổi gai ốc, cô liền đi đến, vẫn đứng trên cao nhìn xuống Phương Anh đang ngồi trên giường, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô.

- Được, vậy lần sau để chị chờ em.

Phương Anh hơi ngây người, chị Khanh xoa đầu làm cô có cảm giác như mình là con vật chị ấy nuôi, nói một tiếng rồi vuốt ve, thật sự là không biết làm thế nào nữa, cái chị này nhiều lúc tính tình rất buồn cười.

Hồng Khanh phát hiện xoa đầu Phương Anh cảm giác rất tốt, chất tóc tốt như thế, sờ vào rất mềm mượt, ở đỉnh đầu xoa xoa một chút thành nghiện, cứ như vậy xoa một hồi lâu, cô nhớ trên tóc Phương Anh còn có mùi rất thơm, có khi nào mình xoa lâu cũng lây sang một chút mùi không? Phương Anh bị xoa đầu lâu quá cũng thấy mệt, đành đưa tay lên cầm lấy cổ tay chị Khanh, sau đó ngẩng mặt nói.

- Em không phải thú cưng của chị, gì mà xoa ghê vậy?

Thật ra cô khá nhạy cảm, không thích ai chạm vào người mình, nhất là tóc, trước đây nếu có ai chạm vào nhất định cô sẽ rất không vừa lòng, chỉ là vừa rồi chị Khanh xoa đầu cô, rõ ràng là chạm hẳn vào, lại còn xoa lâu như vậy, thế nhưng thật ra Hồng Khanh xoa rất nhẹ nhàng, cảm giác như còn có chút cưng chiều, Phương Anh cảm thấy lòng bàn tay chị ấy rất mềm mại, đặt ở đỉnh đầu cảm giác đặc biệt thoải mái, cho nên vừa rồi cô không hề có chút nào ghét bỏ. Người ta nói khi con gái để ai chạm vào tóc mình mà không khó chịu tức là có thiện cảm với người đó rồi, tất nhiên là ngoại trừ thợ làm tóc.

- Xoa chút thôi có mất gì đâu. Thật ra nhìn em cưng thế này chị cũng muốn để ở nhà nuôi.

Hồng Khanh nói, bàn tay lại rút ra khỏi tay Phương Anh, đưa tay bẹo má cô, lúc này lại cảm thấy có chút không đúng, mặt Phương Anh hơi nóng, cô cảm thấy có chút ngại ngùng, gì mà chạm vào mặt người ta như thế chứ? Hồng Khanh cũng biết bầu không khí đang trở nên ngượng nghịu, mà bàn tay vẫn đang dán trên má người kia, cô mím mím môi, nhanh chóng rút tay về, sau đó thật nhanh leo lên giường, giọng cố bình thường nói.

- Em ngây người ra làm gì, đi ngủ thôi, chị buồn ngủ rồi.

Phương Anh chưa quay đầu lại, gật gật đầu, mặt cô cảm thấy hơi nóng, chị Khanh dạo gần đây rất hay làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng, hiện tại cô lại có chút băn khoăn có lẽ nào mình cũng có chút để ý phụ nữ hay sao? Hay chính là để ý Hồng Khanh, rõ ràng mấy hành động này hết sức bình thường mà, cô không cần phải để tâm quá như thế. Phương Anh cảm thấy khó hiểu muốn chết, mà cô cũng không muốn đi tìm hiểu chút nào, vội vàng nằm lên giường kéo chăn che kín mặt, quay lưng về phía Hồng Khanh, lí nhí một câu "ngủ ngon" rồi đưa tay tắt đèn.

Hồng Khanh hơi mỉm cười, rõ ràng ngại ngùng lại còn làm bộ, cô cũng không định hạ bệ con bé thêm nữa, nhẹ nhàng kéo chăn lên ngang người.

- Lát nữa bỏ chăn ra, đắp thế sẽ khó thở đấy.

Cô nói rồi quay lưng về phía người kia, mỉm cười nhắm mắt, đây cũng được tính là vui vẻ nhỉ? Chỉ có Phương Anh là vẫn không nhúc nhích, cô không hiểu sao lại ngại thế này, có lẽ mai về phòng riêng ngủ mất thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #romance