Chương 23: Biết rõ là yêu, nhưng không dám nói

"Có những rung động không cần ai nói cũng biết rõ. Nhưng càng rõ ràng, lại càng sợ... sợ khi nói ra, mọi thứ sẽ vỡ tan."

Mặt trời đã lên cao, mọi người như đàn chim vừa được thả tự do khỏi lồng, tiếng bước chân rộn ràng hòa cùng những tiếng gọi nhau, xa xa còn có tuếng cim ríu rít tạo nên một bức tranh sinh động, đầy sức sống.

Phía trước là một cánh đồng cỏ trải dài, thoai thoải thoát về hướng tây. Xa xa, một hồ nước lớn phẳng lặng như tấm gương khổng lồ, in trọn bầu trời trong vắt cùng những cụm mây trắng trôi chậm rãi. Dọc bờ hồ là những bụi lau mảnh mai, khi gió thoảng qua thì âm thanh xào xạc vang lên. Không gian ấy yên bình đến mức khiến ai cũng phải lặng người vài giây đầu tiên.

Mộc Vy không đuổi theo Ngân Dao nữa mà thả bước chậm, vừa đi vừa ngắm khung cảnh trước mắt. Nàng hít một hơi thật sâu để làn không khí trong lành vào lồng ngực, làm dịu đi nhịp tim sau chuyến xe dài với quá nhiều cảm xúc lúc nãy.

"Trời ơi! Đẹp vậy mà tụi mình chỉ đi một ngày thôi đó hả?" Ngân Dao xuýt xoa, mắt sáng như trẻ nhỏ được đưa đi công viên.

"Thì còn về học nữa. Chứ không lẽ ở đây dài ngày cậu tưởng đang nghỉ dưỡng à." Minh vừa đáp, vừa nâng máy ảnh lên, lia một vòng.

Mỗi lớp bắt đầu được hướng dẫn dựng lều theo tổ, trải thảm, chia nhau chuẩn bị khu vực ăn uống, vui chơi. Âm thanh hỗn loạn vang lên khắp bãi cỏ nhưng lại không hề khó chịu trái lại nó mang theo sự rộn ràng của tuổi học trò, của những ngày mà nỗi lo vẫn còn nhẹ tênh.

Nhóm Mộc Vy đanv trải thảm dưới một góc cây to để chuẩn bị ăn trưa. Ngay lúc đó Thanh Di bước đến, bên cạnh là một cô bé mặc váy hoa rất dễ thương, tóc buộc cao, dáng người nhỏ nhắn nhưng gương mặt rất lanh lợi. Mộc Vy vừa nhìn thấy đã lập tức nhận ra chính là cô bé đã ôm Thanh Di ngay giữa sân trường vào buổi đầu năm học.

"Đây là em họ tớ. Quỳnh Phương. Vừa vào khối 10 năm nay, học lớp 10A2." Cô giới thiệu đơn giản.

Quỳnh Phương cười tươi, cúi đầu chào cả nhóm:

"Chào mấy anh chị! Em nghe chị Di nhắc nhiều về mọi người lắm, hôm nay mới có dịp gặp ngoài đời ạ."

Minh huýt sáo nhỏ:

"À. Anh thấy em hôm khai giảng rồi. Sao vào trường rồi không đến tìm anh chơi hả?"

Dao chen vào, mắt thoáng liếc nhìn sang Mộc Vy.

"Chị cũng nghe về em rồi nha. Chẳng phải em là người mới ngày đầu vào trường đã nhào tới ôm chị Di làm người nào đó hiểu lầm đúng không?"

Cả nhóm bật cười, chỉ riêng Mộc Vy thì ngại ngùng gật đầu chào nhẹ.

Quỳnh Phương nhìn Mộc Vy rồi buột miệng nói bằng chất giọng lanh lảnh vô tư:

"Chị Di hay kể về mọi người lắm, mà nhắc nhiều nhất là chị Vy á."

Mộc Vy thoáng ngẩn ra, mắt mở to. Minh và Dao lập tức quay sang nhìn nhau rồi cười đầy ẩn ý. Minh thì thầm đủ để nàng nghe thấy:

"Trời, có người được nhắc đến nhiều nhất kìa."

Nàng vội tránh ánh mắt đi, lơ đãng nhìn sang chỗ khác nhưng đôi tai lại đỏ bừng không thể nào giấu được.

Thanh Di đứng bên cạnh thấy vậy liền xoay sang phía Quỳnh Phương, nhíu mày rất khẽ ánh mắt không hề giận dữ nhưng lại mang theo vẻ bất lực và cưng chiều.

"Phương." Cô gọi tên em họ, giọng gằn nhẹ.

Quỳnh Phương giật mình nhìn Thanh Di, đôi mắt tròn xoe vô tội.

"Ơ... em nói gì sai hả?"

Cô thở dài rồi lắc đầu.

"Ít nói lại một chút thì chắc sẽ dễ thương hơn nhiều đấy."

Lời trách móc ấy không sắc cũng không lạnh. Nét mặt của cô vẫn bình tĩnh nhưng đôi tai thì cũng vừa ửng lên một màu hồng nhạt.

Ngân Dao che miệng cười khúc khích, không quên đẩy nhẹ vai Mộc Vy.

"Một câu lỡ miệng thôi mà khiến hai người đỏ mặt luôn kìa."

Nàng cắn môi, cúi gằm mặt. Nhưng trong lòng lại như có một đóa hoa lặng lẽ nở ra, hương thơm nhẹ và đầy ngọt ngào.

Ngay khi cả bọn đang cười đùa, tiếng cười còn lẩn khuất bên tai, một cô giáo từ phía bên kia khu trò chơi bỗng gọi lớn:

"Thanh Di, lại đây cô nhờ chút!"

Thanh Di quay sang nhìn nhóm một thoáng rồi gật nhẹ. Cô bước lại gần nàng, ánh mắt có chút tiếc nuối.

"Tớ đi giúp cô giáo chút."

Quỳnh Phương nhanh nhảu chen vào:

"Em ở lại với mấy anh chị được không?"

Cô gật đầu, nhìn Dao ra hiệu nhờ cô nàng trông Phương hộ. Dao giơ tay làm động tác "OK" và không quên bồi thêm:

"Yên tâm. Em cưng này mà để lạc thì tụi này sẽ bán thân mà đền."

Thanh Di bật cười, ánh mắt cuối cùng trước khi quay đi vẫn dừng lại ở nàng. Không nói gì thêm nhưng cái nhìn ấy đủ để khiến nàng bối rối. Mãi đến khi bóng dáng cô khuất hẳn sau mấy hàng lều bên kia, nàng mới thở hắt ra một hơi.

Quỳnh Phương lúc này đã nhanh chóng hòa vào không khí rôm rả của nhóm. Cô bé ngồi xếp bằng giữa thảm, tay vừa bóc gói bánh vừa tò mò quan sát từng người.

"Mấy anh chị thân nhau ghê. Chị Dao với anh Minh... cứ như cặp đôi vậy á."

Minh phản bác:

"Cặp đôi gì chứ, không phảu kẻ thù là may lắm rồi."

Dao lườm Minh một cái, nhưng rất nhanh cô nàng híp mắt, bắt đầu chuyển sang chế độ trêu ghẹo.

"Ủa vậy còn chị Vy? Em có thấy chị ấy có 'cặp' với ai không nè?"

Quỳnh Phương suy nghĩ, nhai bánh lạo xạo, gật đầu cái rụp:

"Có chứ! Em thấy chị Vy với chị Di hợp lắm luôn á. Chị Di thường trầm trầm, ít nói lắm mà mỗi lần em hỏi tới chị Vy là ánh mắt chị ấy khác liền, nói chuyện cũng nhiều hơn nữa."

Minh tiếp tục hỏi như điều tra, còn lấy bánh ra dụ dỗ Phương nữa.

"Rồi, còn gì thú vị nữa không nè, Phương? Kể tiếp đi, lát anh cho em thêm bánh."

"Hmmm... à, tối qua em có ghé nhà chị Di. Chị ấy bắt em kiểm tra lại túi đồ, nào là tấm thảm, nước cam, bánh quy... Xong còn lẩm bẩm nhỏ nhỏ, em nghe loáng thoáng kiểu như ‘không biết cậu ấy có thích vị này không nữa’."

Mộc Vy sững người, còn Dao thì chép miệng:

"Chậc chậc, vậy là không chỉ hợp gu mà còn quan tâm tận răng luôn nha. Từ nước cam tới bánh quy, tình cảm quá trời!"

Mộc Vy  cúi đầu, lúng túng mở túi lấy chai nước. Sau đó đứng dậy, nhỏ nhẹ nói:

"Tớ… đem nước ngọt qua cho bạn lớp bên cạnh chút, lát quay lại."

Mộc Vy vội vàng rời đi, lời của Phương ban nãy khiến tim nàng rung lên, một chút vui, một chút ấm áp, xen lẫn cả niềm hy vọng mơ hồ. Nhưng cùng lúc ấy, một nỗi sợ cũng len vào. Thanh Di vẫn luôn quan tâm nàng như thế, vẫn luôn nhẹ nhàng, chu đáo, đôi khi còn hơn cả mức cần thiết.

Thế nhưng, liệu đó là quan tâm của một người đặc biệt hay chỉ là sự chăm sóc tự nhiên của một người bạn thân mà thôi?

Suy nghĩ ấy khiến trái tim nàng chùng xuống, nửa muốn tin, nửa lại sợ tin sai.

Quỳnh Phương vẫn vô tư chẳng hề hay rằng mình vừa khuấy động một khoảng trời đang yên ả trong lòng ai đó. Cô bé chống cằm, đôi mắt lấp lánh ngắm mặt hồ phía xa.

"Thiệt tình á, em thấy rõ ràng là thích nhau mà cứ vòng vo hoài."

Dao gật gù tán thành:

"Thật chứ, người ngoài nhìn vô thì rõ mồn một, còn người trong cuộc thì mù mờ thấy sợ. Nếu kéo được cặp này về chung một nhà, chắc chị mừng phát khóc quá."

Minh khoanh tay, ra vẻ nghiêm túc.

"Vậy thì phải hành động thôi. Lập hội mai mai cấp tốc đi. Phương chịu trách nhiệm thăm dò, Dao lo dựng kịch bản, còn tớ...". Minh ngừng một chút, cười gian. "... tớ đảm nhiệm khâu ghi hình. Có gì chụp luôn ảnh cưới cho tiện.”

Dao đánh nhẹ lên vai Minh.

“Trời đất, mới có chút tình mà cậu lo tới đám cưới rồi hả?”

Minh nhún vai.

“Phòng xa thôi. Biết đâu sau này hai cậu ấy cảm ơn tớ vì đã ghi lại khoảnh khắc lịch sử.”

Tiếng cười lại vang lên rộn rã, lan xa giữa bãi cỏ xanh mướt. Mộc Vy cũng đã quay lại. Mộc Vy vừa quay lại, ngồi xuống bên cạnh nhóm. Nàng lén liếc về phía khu trò chơi, nơi bóng Thanh Di thấp thoáng giữa các bạn khác đang buộc dây, xếp bảng, loay hoay chuẩn bị trò chơi. Càng nhìn trong lòng dâng lên một ước muốn, nàng muốn cả ngày hôm nay có thể ở cạnh cô.

Mộc Vy đang thẩn thờ nhìn Thanh Di thì một giọng nói lạ, nhẹ nhàng vang lên sau lưng:

"Xin lỗi... nhóm em có đem theo khăn trải dự phòng phải không? Di bảo chị sang lấy"

Mộc Vy quay lại, ngẩng đầu lên. Cô gái đứng trước mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người cao ráo, mảnh mai nhưng đầy khí chất, ánh nắng lướt qua từng đường nét khiến người ta không thể không ngoái nhìn. Mái tóc đen dài được buộc thấp gọn gàng, nổi bật nhất là làn da trắng và sống mũi cao thẳng.

Nàng liền nhận ra, là Hạ Giang. Chị ấy mặc áo sơ mi ôm nhẹ được sơ vin tinh tế, phần cổ hơi mở, tay xắn lên gọn gàng đến khuỷu, phối cùng đôi giày thể thao trắng kiểu đơn giản, trông vừa trưởng thành vừa tự tin, khác hẳn với dáng vẻ học sinh thường thấy.

Ánh mắt sắc sảo, mang theo một thứ tự tin không cần cố thể hiện như thể chị luôn biết mình muốn gì và sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được điều đó. Một chút trưởng thành vượt khối tuổi, một chút lạnh lùng thách thức và trên hết là thứ khí chất khiến người khác vô thức thấy bản thân nhỉ bé khi đứng trước mặt chị.

"À... có ạ. Chị muốn mượn à?" Mộc Vy cố giữ giọng bình thường, tay với sang ba lô của Thanh Di để lại, lấy chiếc khăn trải thảm gấp gọn trong túi ra.

"Ừ, đúng rồi." Hạ Giang gật nhẹ nhưng chưa vội đưa tay nhận lấy. Thay vào đó, chị nghiêng đầu, ánh mắt liếc về phía Thanh Di rồi cất giọng dịu dàng:

"Đi dã ngoại mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng có người quên mang thảm. May mà chị gọi cho Di và cũng may em ấy có mang thêm một cái dư ra. Đúng là người chu đáo mà."

Mộc Vy cắn nhẹ môi, một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên nơi cổ họng.

"Di lúc nào cũng vậy mà." Nàng đáp khẽ, cố giữ nụ cười trên môi.

"Phải." Hạ Giang gật đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn Mộc Vy.

"Di là người đặc biệt đấy. Bọn chị quen nhau từ lớp tiếng Anh hè đấy, nói chuyện khá hợp. Em ấy ít nói thật, nhưng sâu sắc và tinh tế lắm. Ở cạnh một người như vậy... chắc thú vị lắm nhỉ?"

Trong lúc đó, phía sau lưng Mộc Vy, ba người Dao, Minh và Quỳnh Phương đồng loạt liếc nhìn nhau, ánh mắt ngầm hiểu rằng có "biến" đang diễn ra. Dao kéo nhẹ tay hai người kia, cả nhóm lùi nhẹ về phía sau, giả vờ bận rộn lục túi đồ nhưng mắt vẫn kín đáo dõi theo hai bóng người đang đối diện nhau phía trước.

Dao thì thầm nhỏ giọng:

"Thấy chưa? Căng rồi nha…"

Minh nhẹ gật đầu, vẫn giữ ánh mắt quan sát:

"Tớ thấy sắp có kịch hay rồi. Chuẩn bị tinh thần đi."

Quỳnh Phương hơi chau mày, nắm chặt gói bánh trong tay:

"Cái chị này nhìn kiểu gì cũng thấy không đơn giản."

Dao gật đầu, hạ thấp giọng hơn nữa:

“Vy thì rõ ràng đang rối rồi, còn chị Hạ Giang… tớ cá là không chỉ đến để mượn thảm đâu.”

Minh giả vờ chỉnh lại dây máy ảnh.

"Rồi, lát có biến thì nhớ kéo Vy ra trước nha."

Cả ba phía sau im lặng theo dõi, không ai dám chen vào giữa hai người trước mặt.

"Em thân với Di lắm, đúng không?" Giọng Hạ Giang mềm hơn, như thể đang trò chuyện thân mật. "Chị thấy hai đứa cũng hay đi chung. Nhưng không biết, em có bao giờ tự hỏi là mình hiểu Di tới đâu chưa?"

Nàng khẽ cau mày nhưng chưa kịp đáp thì Hạ Giang đã bước về phía gốc cây gần đó, nghiêng đầu ra hiệu:

"Đi dạo một chút đi, chị có chuyện muốn nói với em."

Ánh mắt ấy khiến nàng không thể từ chối, và sâu trong lòng, nàng cũng tò mò, rốt cuộc Hạ Giang và Thanh Di đã thân đến mức nào rồi?

Hai người rẽ qua lối nhỏ rợp bóng, xa dần tiếng cười nói ngoài bãi cỏ. Khi không còn ai xung quanh, Hạ Giang đột ngột dừng lại. Giọng nói không còn nhẹ nhàng như trước nữa.

"Chị nghĩ chúng ta nên thẳng thắn một chủ."

Mộc Vy ngẩng lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Em nghĩ em với Di là gì?" Hạ Giang hỏi thẳng, không vòng vo.

"Tụi em... là bạn thân."

Hạ Giang cười khẩy, ánh mắt thì không còn chút ấm áp nào. Chị ta đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi từ trên xuống dưới.

"Bạn thân à? Nghe hay đó? Nhưng chị thấy cách em nhìn Di đâu giống chỉ là 'bạn thân' đâu nhỉ."

Toàn thân Mộc Vy như đông cứng.

“Em cũng dễ thương, lại biết cư xử đấy. Nhưng xin lỗi, chỉ vậy thôi thì chưa đủ đâu. Người như Di, em cũng thấy rồi đó. Em ấy xứng đáng với một người tài giỏi hơn, biết mình muốn gì, dám nắm lấy điều đó. Chứ không phải ai đó chỉ biết đứng yên, đợi người khác tìm đến.”

Nàng siết chặt tay, nhưng chưa kịp nói gì Hạ Giang đã bước sát thêm, giọng thấp hẳn xuống, mang theo từng lớp sắc lạnh:

"Em nghĩ chỉ cần đứng yên, làm người được chờ đợi, thì sẽ mãi có người kiên nhẫn vì em à? Thế giới ngoài kia đâu chỉ xoay quanh em. Di dù có kiên nhẫn đến đâu cũng là con gái, cũng biết mệt mỏi, biết rung động khi có người khác bước tới đúng lúc phải không?"

Từng lời như kim mảnh, xuyên qua từng lớp phòng bị, để lại những vết thương nhỏ mà sâu trong lòng nàng.

"Chị không có ý mỉa mai. Chỉ là... em nên nhìn rõ thực tế một chút đi. Em có thật sự hiểu em ấy không? Em có biết Di thích gì, nghĩ gì, muốn gì không? Hay em chỉ đang ích kỷ muốn sự quan tâm của Di mà thôi."

"Em..." Mộc Vy hé môi, nhưng cổ họng nghẹn lại. Mọi lời định nói tan ra trong làn gió, chỉ còn lại cảm giác bối rối đến tê dại.

Hạ Giang mỉm cười, nhưng lần này nụ cười ấy lạnh lẽo đến rợn người:

"Chị nói thật nhé Vy, nếu em không đủ can đảm thì đừng trách người khác bước tới trước. Chị không giấu gì đâu, chị thích Di. Và chị cũng chẳng ngại là người chủ động."

"Người cứ mãi đứng sau rồi sẽ là người bị bỏ lại thôi. Em không đủ dũng cảm để giữ Di, vậy hà cớ gì phải cố níu lấy vị trí đó? Từ bỏ đi, vì sớm muộn gì, người bước cạnh Di cũng sẽ là chị thôi.”

Ánh mắt chị chạm thẳng vào nàng, không né tránh.

"Rút lui sớm đi. Đừng khiến Di phải nuôi hy vọng trong một mối quan hệ mà em còn chưa dám đối diện."

Dứt lời, Hạ Giang xoay người bước đi, đôi giày trắng giẫm lên lớp cỏ ẩm, để lại những dấu mờ lẫn vào ánh nắng nghiêng đang phủ xuống bãi cỏ.

Mộc Vy đứng bất động dưới gốc cây, tim đập mạnh và hỗn loạn. Gió từ mặt hồ thổi tới, lạnh mà nhói. Nàng hiểu rõ, không phải vì lời Hạ Giang khiến nàng tổn thương, mà vì những gì chị ta nói đã chạm vào điều nàng vẫn luôn cố giấu.
Nỗi sợ ấy… vốn đã ở đó từ lâu, chỉ là hôm nay mới có người nói thay nàng bằng lời.

Một lúc sau, Mộc Vy mới chầm chậm quay người, bước về phía mép hồ. Nàng ngồi xuống bãi cỏ, hai tay vòng quanh đầu gối, mắt nhìn thẳng ra khoảng không trước mặt.

Câu nói của Hạ Giang vẫn vang trong đầu:

"Từ bỏ đi, vì sớm muộn gì, người bước cạnh Di cũng sẽ là chị thôi."

Nàng không biết mình sợ điều gì hơn, là điều ấy sẽ thành sự thật hay là việc chính nàng đang góp phần biến nó thành sự thật.

Nàng nhớ đến ánh mắt Thanh Di mỗi lần nhìn mình thật lặng lẽ, dịu dàng.

Nhớ từng viên kẹo, từng chai nước cam, từng lời nhắn ngắn ngủi lúc đêm khuya.

Nhớ cả cái cách cô luôn âm thầm lùi một bước, nhường nàng không gian, để nàng cảm thấy thoải mái và tự do.

Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, nàng không rõ là mồ hôi hay nước mắt.

Nàng sợ...

Sợ mình không xứng, không đủ tốt.

Sợ mình hiểu lầm để rồi khi bước tới, bị từ chối, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào để được ở cạnh cô nữa dù chỉ là bạn.

Sợ ánh mắt dịu dàng ấy sẽ quay đi và sẽ có một ai đó khác mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, chiếm lấy chỗ bên cạnh cô.

Mộc Vy siết chặt tay, cổ họng nghẹn ứ, ngực đau đến không thở nổi. Trong tâm trí văng vẳng mãi câu hỏi:

"Liệu... có phải mình đã quá hèn nhát rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top