Chương 19

Chương 19: Chị không cản được em đâu

--Phong Du, em thích tôi à?

Kỳ thực, khi Hà Vân Hàm nói ra câu này, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.

Cô bé lạc quan biết bao, nụ cười khiến cho người ta lưu luyến biết bao, nhưng chung quy tất cả đều sẽ không còn.

Nàng không xứng, hơn nữa... không thể chậm trễ.

Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm, ánh mắt của em ấy thuần khiết như là ánh dương, từng chút bắn trực tiếp vào tim Hà Vân Hàm: "Chị tính từ chối em sao?"

Không trực tiếp đáp lại mà là càng thẳng thắn hỏi ngược, để người ta không có chút che dấu.

Hai người nhìn nhau thật lâu.

Tiêu Phong Du buông cái ly trong tay xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hà Vân Hàm, hai mắt Hà Vân Hàm giật giật, không hề giật tay ra.

Hơi lạnh từ tay khiến người khác đau lòng.

Tiêu Phong Du cầm hai tay của Hà Vân Hàm áp lên hai bên má của mình, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, Phong Du cười với nàng: "Chị thích không?"

Lòng bàn tay chạm vào, trắng nõn ấm áp, trong mắt chứa đựng thâm tình tựa như ánh sáng của ngọc lưu ly.

Đúng vậy, Hà Vân Hàm cũng tự mình hỏi lòng đôi chút, nàng thật sự... không thích sao?

Bộ dáng mỉm cười ấy, sợ là không ai có thể từ chối nó.

Hà Vân Hàm nhẹ nhàng rút tay về, lại bị Tiêu Phong Du mạnh mẽ đè lại, trong mắt em ấy mang theo một tia giãy giụa và khẩn cầu: "Nếu thích, cớ sao phải đẩy ra? Vân Hàm, chị đừng như vậy được không?"

Vân Hàm...

Đây là lần đầu tiên Tiêu Phong Du gọi Hà Vân Hàm như thế, thân người Hà Vân Hàm run lên một cái, bị cô bất ngờ bắt lấy, Tiêu Phong Du nghiêng đầu, hai mắt thao tháo nhìn chằm chằm vào Hà Vân Hàm: "Em rất thích chị đấy, từ bé đến lớn... hít một hơi thật sâu, nén xuống nhịp tim đang đập dồn dập như trống, "Em chưa từng có loại mong muốn bảo vệ như vầy, em muốn bảo vệ chị. Tuy rằng... em vẫn chưa trưởng thành, nhưng chị cho em một cơ hội được chứ? Cứ xem em... xem em như là một người theo đuổi bình thường của chị, chỉ cần chị đừng bảo em tránh xa là được."

Đột nhiên nhận lời tỏ tình.

Trái tim Hà Vân Hàm như bị thứ gì đó cạy ra, giật cả mình.

Mấy năm nay, nàng đã từ chối rất nhiều người.

Thấy qua nhiều loại phản ứng, đại đa số là tỏ vẻ bi thương muốn kiên trì một chút, còn có người lòng tự trọng cao tỏ ra về sau không muốn chạm mắt nhau, cái gì mà phóng khoáng, cái gì thần thái, đó đều là làm ra vẻ thôi, một khi gặp phải lời từ chối triệt để, đáp trả phần nhiều là điên cuồng phản kích, nàng quen đến chán ngán rồi.

Ngoại trừ Tiêu Phong Du, chỉ có em ấy, chân thành mà đem cả trái tim móc ra cho nàng xem.

Nhìn thấy sự dao động của nàng.

Tiêu Phong Du nắm lấy tay nàng, kề môi hôn, đôi mắt cô gợn sóng tình yêu lưu động, "Vả lại... chị nỡ từ chối em sao? Nếu em thực sự rời khỏi, tương lai một ngày nào đó, liệu chị có nhớ đến em không?"

Lời nói này làm tim Hà Vân Hàm như bị thứ gì đó bóp chặt.

Trước giờ... chưa từng có ai nói những lời như vậy với nàng.

Tương lai một ngày nào đó...liệu nàng có nhớ đến cô bé thuần khiết hay cười này không?

Tiêu Phong Du nới lỏng tay Hà Vân Hàm, khẩn trương tự đáy lòng sinh sôi.

Suy cho cùng, vẫn là nàng phải làm quyết định.

Hà Vân Hàm nhìn vào đôi mắt của Tiêu Phong Du, giọng nói rất khẽ: "Phong Du, gia đình của chị, những việc trải qua trong cuộc sống của chị rất khác với em, tuổi tác của hai ta càng là..."

Không chờ nàng nói dứt lời, kinh ngạc vui mừng lóe lên trong mắt Tiêu Phong Du: "Thật vậy chăng? Chị đã nghĩ về đôi ta nhiều như vậy sao?"

Hà Vân Hàm:...

Đây là tiết tấu gì... Tiêu Phong Du không theo lẽ thường ra bài đã làm xáo trộn toàn bộ ý nghĩ của nàng.

Tiêu Phong Du cực kỳ vui vẻ, cô chưa từng nghĩ đến, hoá ra Hà Vân Hàm tự đáy lòng đã từng suy nghĩ việc hai người nếu ở bên nhau sẽ như thế nào, chỉ có tưởng tượng mới phát sinh ra khó khăn, không phải sao?

Một bước này, cô bước ra đã đủ rồi.

Ái chà chà, Nguyên Bảo mình quả là sức hấp dẫn không giới hạn mà.

Tiêu Phong Du vội vàng rót một chén nước lê cho Hà Vân Hàm: "Uống một chút trước đi, em đã hầm lâu lắm đó."

Cái chén đã đưa tới bên miệng.

Hà Vân Hàm ngập ngừng mà nhấp một ngụm, quả thực uống rất ngon, vị ngọt dịu nhẹ giữa môi răng khếch tán ra, cứ như vậy, nàng dường như càng không nỡ nói ra lời từ chối làm lòng người vỡ vụn đó.

Tiêu Phong Du vui tươi hí hửng: "Uống nước lê em làm, vậy thì càng không thể từ chối em nhanh như vậy nha."

Hà Vân Hàm:...

Tiêu Phong Du cực kỳ có tầm nhìn, "Được rồi, em biết chị bận rộn, em chỉ là đến thăm chị, không còn chuyện gì nữa nên em về trước đây, không cần tiễn em, em cũng rất bận, bye bye, hôm nào em lại đến."

Từ đầu đến cuối không cho người ta trả lời, em ấy như là gió to thổi qua rồi chạy đi.

Đúng vậy, chạy.

Hà Vân Hàm đứng tại chỗ nửa ngày, dở khóc dở cười, một lúc sau, nàng đi đến trước cửa sổ nhìn xuống.

Tiêu Phong Du đứng ở cổng lớn, hai tay giang ra đón gió, híp mắt tự cổ vũ chính mình: "Nguyên Bảo, mày đỉnh nhất!"

Cười khẽ, Hà Vân Hàm xoay người, nàng nhìn nước lê ở trên bàn còn nóng hôi hổi, khẽ thở dài.

--Em bắt chị phải làm sao đây?

Cả ngày, tâm trạng của Tiêu Phong Du đều rất tốt.

Mặc kệ nói như thế nào, Hà Vân Hàm không hề có ý định từ chối cô, đây là một sự tiến bộ nhỏ, không phải sao?

Trời xanh thẳm.

Cô đã lên mạng search rất nhiều kiến thức về yêu đương, cả ngày đều học hành lơ tơ mơ, cười giống như kẻ ngu si.

Có rất nhiều kinh nghiệm thực dụng, cũng có rất nhiều kiến nghị ngớ ngẩn, Tiêu Phong Du xem không sót cái nào.

Trước đó, Tô Mẫn vẫn luôn chịu đựng, sau đó khi tới tiết học biểu diễn, giáo viên rõ ràng kêu diễn một đoạn ngắn tình cảm đau khổ, Tiêu Phong Du lại cười ngây ngô không ngừng với cô, cô không nhịn được duỗi tay véo mặt của ẻm: "Nguyên Bảo, mày có liêm sỉ không? Đến vậy luôn đó hả? Chả phải chỉ là người ta không từ chối mày thôi à? Cần gì mà vui như đứa ngốc vậy, ai không biết nhìn vào còn tưởng rằng hôm nay mày đã bò lên giường của Hà lão sư rồi cơ đấy."

Tiêu Phong Du thẹn thùng vỗ vào tay cô: "Đừng có sờ bậy, lát nữa chị ấy nhìn thấy lại hiểu lầm tao chớt."

Tô Mẫn:...

Kết thúc tiết học, Tiêu Phong Du lại kéo Tô Mẫn đến sân thể dục đi dạo, cô luyên thuyên không ngớt, "Ôi chao, tao hồi hộp ghê á mày, mày thấy tao trưởng thành, nhan sắc đầy quyến rũ, khiến người ta nhìn vào liền yêu vậy thôi, chứ thật ra tao là một cô bé trong sáng

"Nói mày nghe, đây cũng là lần đầu trong đời tao theo đuổi người ta đó, trước đây toàn là người ta theo đuổi tao không à."

"Không biết chị ấy thích gì nữa, tuổi tác chênh lệch như vầy, chắc là sẽ có chút khác biệt."

"Giới trẻ bây giờ theo đuổi người ta như nào?"

"Mà không được, tao nên từ từ thôi, bây giờ chị ấy...còn đang trong thời kỳ thung lũng, tao nên cho chị ấy thời gian giảm xóc."

"Haizz, nghe nói người theo đuổi của chị ấy cũng rất nhiều, những người này... mà nói thế cũng không đúng, người phụ nữ hoàn mỹ như thế, ai mà không thích. Rốt cuộc tao có nên làm một pha lội ngược dòng cho tinh thần thêm hăng hái không... ngộ nhỡ bị ai chen vào thì phải làm sao..."

...

Một chuỗi câu hỏi như bệnh thần kinh liên tiếp, Tô Mẫn ngẩng đầu lên nhìn trời, nhịn...ráng nhịn đi.

Trong lòng cô chua xót, Nguyên Bảo - bạn thân của cô, nhanh như vậy đã phải thuộc về người khác rồi.

"Ê nhỏ kia, có nghe tao nói không đó?" Tiêu Phong Du bất mãn túm lấy Tô Mẫn, Tô Mẫn gạt tay cô ra, "Mày làm gì túm tao hoài vậy? Tao vẫn là cô bé trong sáng, không có hiểu mấy chuyện bậy bạ của mày đâu."

"Ôi dào, được rồi, đừng chắc tới mấy câu xàm xí đú này của tao nữa, tao nhìn Vương Đại Nha lớp bên ngày nào cũng gửi thư tình cho mày mà, anh Lan cũng theo đuổi mày không phải sao? Mày chưa từng ăn thịt heo mà sao heo theo dữ vậy?"Tiêu Phong Du lôi kéo tay của Tô Mẫn làm nũng, Tô Mẫn hất tóc: "Thật là, loại chuyện bé tí thế này mà mày còn cần chị đây dạy, nghe cho kỹ đây."

Nhìn Nguyên Bảo trợn mắt, bộ dáng nghiêm túc, nội tâm Tô Mẫn cười ha hả, mày cũng có hôm nay?

Đối với đoạn cảm tình này.

Tiêu Phong Du thật sự rất nghiêm túc.

Tuy rằng xã hội này quá xô bồ, giới giải trí cũng quá phức tạp.

Nhưng cô lại nhận định tình cảm là một đời một kiếp một đôi người.

Ba mẹ cô, chị cô đều là kiểu người trường tình yêu một người.

Cô cũng như thế.

Ngoài mặt cô thích đùa giỡn, nội tâm kỳ thật nhạy cảm.

Khi còn bé, ba mẹ qua đời, chị và bà nội lâm vào đau khổ rất lâu.

Tuy cô nhỏ, không có nghĩa là không hiểu rõ lí lẽ.

Khi ấy, cô thành hạt dẻ cười của cả nhà, mỗi ngày cô đều cười, nghĩ mọi cách làm trò để chọc bà nội và chị vui vẻ.

Mọi người đều cho rằng cô là đứa trẻ vô tâm vô hồn, tưởng là nói với cô ba mẹ đã đi phương xa, thì cô không biết chuyện gì, cho nên chưa từng có ai chú ý đến cảm xúc của cô.

Đến buổi tối, đèn đã tắt hết, Tiêu Phong Du nằm trên giường đất nhớ đến nụ hôn ngọt ngào của mẹ và cái ôm an toàn của ba, một mình trộm lau nước mắt.

Cũng may, cô còn có chị và bà nội.

Sau này, có thêm chị Viên Ngọc – người vẫn luôn trợ giúp cô.

Hồi còn nhỏ, ở trong lòng của Tiêu Phong Du, Viên Ngọc giống như tiên nữ trên trời, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, giúp cô từ trong hang núi lớn đi ra, lại như nằm mơ mà làm diễn viên, bé gái như cô vẫn luôn cho rằng chỉ có người trên trời mới có thể làm được những điều này thôi.

Về sau, khi Nguyên Bảo đã trưởng thành, chị Viên Ngọc của cô dần dần từ tiên nữ phát triển thành ngớ ngẩn, nhưng tình cảm Tiêu Phong Du dành cho cô một chút cũng không giảm, ngược lại càng sâu đậm, đã nhiều lần cô nghĩ, chờ đến một ngày kia đủ lông đủ cánh, cô phải báo đáp chị Viên Ngọc, nếu chị ấy cứ ngớ ngẩn như thế thì chắc Nguyên Bảo phải nuôi cô đến già cả đời mất.

Cuộc đời của cô luôn tràn ngập biết ơn.

Tuy ba mẹ qua đời, nhưng cô rất hạnh phúc, được rất nhiều người yêu thương, cô cái gì cũng không thiếu, thậm chí có dư lực lượng đi quan tâm, giúp đỡ người khác.

Cô không rõ cụ thể trong nhà Hà Vân Hàm đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán chắc rằng nó phức tạp, cũng không phải việc vừa tầm với năng lực của cô hiện tại.

Hà Vân Hàm đáng thương hơn cô nhiều, bên cạnh nàng chẳng có ai, bạn bè cũng chưa thấy qua, thân thể còn luôn ốm yếu dễ sinh bệnh.

Nhưng loại chuyện này chỉ có dựa vào chính mình mới có thể đi ra, nàng cần thời gian.

Tiêu Phong Du sẽ không dồn ép.

Lúc này, Nguyên Bảo cũng không nhàn rỗi mấy, cô đi học, huấn luyện, sau khi kết thúc các loại diễn xuất, cô cũng sẽ rút ra thời gian xem bù lại từng bộ từng bộ phim điện ảnh, phim truyền hình của Hà Vân Hàm, càng xem thì càng yêu nàng thêm một chút.

Hà Vân Hàm có lẽ chính là diễn viên trời sinh.

Một động tác, một ánh mắt, một nhân vật đều được nàng diễn sống động.

Tiêu Phong Du xem đến nỗi cười ngây ngốc ra, cứ có cảnh quay của nàng là cô tua đi tua lại cả chục lần không ngán.

Đôi khi, Tô Mẫn nhìn không nổi nữa sẽ cầm giẻ chùi chân đưa cho cô: "Lau nước miếng dùm đi má."

Thích nàng, Tiêu Phong Du không Thèm che giấu, tình yêu trong mắt càng ngày càng lớn, thậm chí cô còn xin một nick Weibo phụ, lấy cái tên làm người nổi da gà – Tôi Yêu Đoá Mây (Vân) đó. Ngày đầu tiên, cô dự tính là chui vào fanclub của người ta, ở bên trong âm thầm thám thính tình hình.

Nội dung trò chuyện của mọi người rất tùy ý, ngoại trừ Hà Vân Hàm, cũng không thiếu hóng hớt các kiểu minh tinh gần đây.

Tôn hầu tử (Con khỉ họ Tôn) 008: Nè, học trò của Hà nữ thần chúng ta á, Nguyên Bảo, mọi người thấy sao? Cảm giác như thế nào hả?

Trư Bát Giới mũi voi lớn: Vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh rồi, ngày nào cũng dẹo qua dẹo lại thả thính Hà nữ thần của chúng ta.

Golden bachelor yêu Vân Hàm: Chứ gì nữa, ngày nào cũng mặc quần áo đẹp đi tới đi lui, cha mạ ơi, nhìn mà phát bực.

Bầu trời đỏ như thế: Đừng nói bậy, người ta là một đứa bé tốt mà, cùng Hà lão sư có cảm tình tốt thôi.

...

Người bình thường nhìn thấy những điều này đều phải tức giận nổ tung trời, Tiêu Phong Du lại che miệng tủm tỉm cười, từ xưa dân gian sinh ra trinh thám, các fans quả thực là hỏa nhãn kim tinh mà.

Tiêu Phong Du còn có thời gian xem Weibo, Hà Vân Hàm thì vẫn luôn bận rộn, ba mẹ ly hôn, quyết định phân chia tài sản, tuy văn bản thỏa thuận đều xử lý, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện vụn vặt cần giải quyết. Trước tiên, người ở bên cạnh phải đổi một nhóm, Hà Vân Hàm bận như con quay. Trước đó, Hà Vân Hàm còn hơi lo lắng về Tiêu Phong Du, nghĩ rằng em ấy còn trẻ như thế, sẽ giống với những người khác một khi đề cập tới chuyện tình cảm thì chẳng khác gì người không não, cái gì cũng rầm rộ lên hết, ngoài miệng thì nói hay lắm, nhưng không được đáp lại thì sẽ phẫn nộ gào thét các kiểu.

Tiêu Phong Du trái lại rất yên lặng, loại yên lặng này thậm chí còn khiến Hà Vân Hàm mỗi lúc nhàn rỗi lại có thêm động lực.

Con bé này, có thật là em ấy nguyện bảo vệ nàng theo lời thề sắt son ấy không? Mấy ngày rồi ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.

Tan làm, Hà Vân Hàm dù không muốn, nàng cũng sẽ về nhà cùng mẹ.

Hà mẹ gần đây cư xử vẫn như mọi khi, ban ngày không có việc gì sẽ tìm bạn bè chơi một ván mạt chược, tắm một cái, buổi tối làm spa, karaoke, nhưng Hà Vân Hàm vẫn cảm giác bà có chút không ổn.

Tuy bà không thừa nhận nhưng Hà Vân Hàm rất rõ ràng, trong lòng bà vẫn còn yêu ba.

Người dù thân mấy, kể cả con gái ruột cũng không có cách nào chỉ bảo tình cảm của người khác, đúng hay sai, người ngoài cuộc mãi mãi không thể nhìn ra được.

Hôm nay, lúc Hà Vân Hàm về đến nhà, trong nhà một màu tối đen như mực, nàng mở cửa, nhìn vào trong phòng: "Mẹ?"

Mùi rượu nồng nặc thoang thoảng.

Hà Vân Hàm nhíu mày bật đèn lên.

Trong phòng khách, mẹ Hà một mình ôm bình rượu, dựa vào sô pha lã chã nước mắt, có lẽ là đã uống say đến mơ màng, nhìn thấy con gái đi vào bà cũng không phản ứng gì, hỏi vặn lại một câu: "Ba con đâu?"

Hà Vân Hàm mím môi.

Trong phòng khách bây giờ là một mớ lộn xộn, chai rượu vươn vãi khắp nơi, còn ở giữa là một bãi dơ bẩn mà Hà mẹ nôn ra.

Hà Vân Hàm thở dài, nàng cởi áo khoác ra, lôi mẹ Hà dậy: "Mẹ, đứng đậy vào phòng ngủ."

Mẹ Hà lắc đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống: "Con đi gọi ba con về, sao ổng không về nhà cơ chứ...Ổng...tình cảm ngần ấy năm...nói không cần là không cần sao... Ổng, ổng không thể cứ thế mà không cần hai mẹ con mình."

Trước đây, người ồn ào dữ dội nhất chính là bà, bây giờ, không buông được cũng là bà.

Tay Hà Vân Hàm hơi dùng sức, định kéo mẹ lên khỏi sàn nhà lạnh lẽo, lại bị bà trở tay làm cho ngã xuống sàn.

"Đừng chạm vào tôi!" Đôi mắt của Hà mẹ đầy tia máu đỏ, "Các người...người họ Hà các người toàn là ma quỷ...Người nào người nấy cũng máu lạnh vô tình như thế...Các người... đều đáng chết...Chết?... Không! Không thể chết...Vân Dạng..Vân Dạng của tôi...con gái tôiiiii..." Bà giống như phát điên không ngừng gào khóc, đầu tóc rối bời, tay liên tục đấm vào ngực.

Hà Vân Hàm mang giày cao gót, bị mẹ Hà hất như vậy làm mắt cá chân nàng bị trẹo. Nàng cắn môi đứng dậy kiên trì đến cạnh mẹ Hà , nhẹ nhàng ôm lấy bà, "Ổn rồi, mẹ, ổn rồi..."

Không biết phải nói hai tiếng "ổn rồi" này bao lâu mới trấn an được sự nóng nảy và nước mắt của mẹ Hà, bà nằm nhoài lên sô pha, trong tay còn ôm chai rượu, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Hà Vân Hàm nén đau kéo bà lên giường, cởi giày cho bà, xử lý vết bẩn trên người, lại dọn dẹp phòng khách, nàng mở hết cửa sổ ra, một mình ngồi trầm mặc ở phòng khách.

Vân Dạng...

Cái tên này, đã lâu rồi không ai nhắc tới.

Thực sự đã lâu lắm rồi, đến nỗi bóng hình quen thuộc ấy cũng dần trở nên xa lạ.

Vân Dạng là em gái ruột của Hà Vân Hàm.

Cô vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp bất đồng với chị gái, nhan sắc của cô quyến rũ kiêu ngạo.

Cô vào giới giải trí sớm hơn Hà Vân Hàm, như cá gặp nước. Vì gia đình và hoàn cảnh ảnh hưởng đến cô quá lớn, cô cũng giống như Hà Vân Hàm đều trầm cảm nặng, dựa vào thuốc men duy trì giấc ngủ.

Không bao lâu, một cuộc tình triệt để đẩy cô vào vực sâu.

Cô và bạn trai A Địch yêu nhau say đắm, nhưng bệnh của Hà Vân Dạng lúc nặng lúc nhẹ, giống như quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ. Có đôi lúc, cô nhìn như đã không còn vấn đề gì, hai người thậm chí đã đến mức bàn chuyện cưới hỏi, bệnh của cô lại đột nhiên tái phát, lặp đi lặp lại, cứ thế đã kéo dài ba năm.

Câu chia tay là Hà Vân Dạng nói ra, hai mắt ngấn lệ hôn môi A Địch: "Anh đi đi, hãy nhớ kỹ bộ dáng đẹp nhất của em năm xưa, em không muốn tình yêu của hai ta cứ thế mà hao mòn hết."

A Địch kiên quyết không đồng ý, Vân Dạng lại quyết đoán cắt đứt mối quan hệ mày mà chia tay, mặc kệ cho anh bất luận tìm cách gì cũng chẳng thể cứu vãn.

Buổi tối trước đó một ngày cô tự vẫn, đã gọi điện cho Hà Vân Hàm, trong cuộc gọi, Vân Dạng đã rất lâu không có gọi chị như vậy.

--Chị, em rất nhớ chị.

Hà Vân Hàm nghe xong liền cảm thấy không an tâm, "Vân Dạng, em sao vậy? Em đang ở đâu?"

Lúc này Hà Vân Dạng đang ngồi ở trên sân thượng của tòa nhà cao mười tám tầng, chân cô để trần, nhẹ nhàng lắc lư: "Chị, em không thích nơi này, nó quá ồn ào."

Muôn vàn ánh đèn nơi thành thị sáng lên, không trung giống như được bao phủ bởi một tầng lá vàng, sáng ngời lóa mắt, nhìn lâu sẽ khiến người ta hoảng hốt.

Hà Vân Hàm lập tức đứng lên: "Đã xảy ra chuyện gì??? Rốt cuộc em đang ở đâu???!!!"

"Chị, em mệt mỏi rồi." Hà Vân Dạng đột nhiên rơi lệ, "Thực sự mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi một chút... Xin lỗi...Chị giúp em chăm sóc ba mẹ... Nói với A Địch, em... xin lỗi anh ấy."

Đêm hôm ấy, là nỗi đau trong lòng mọi người.

Nhà họ Hà phong tỏa hết thảy tin tức, chỉ nói là cô đã ra nước ngoài du học lựa chọn đào tạo sâu.

Sau khi A Địch biết tin Hà Vân Dạng đã chết, ngoài mặt thì không có phản ứng gì, anh trở lại tổ ấm tình yêu ngày xưa của hai người, nốc hết hai lọ thuốc ngủ rồi đi theo cô.

Lúc người nhà phát hiện, cơ thể anh đã lạnh, trên môi còn mang theo nụ cười.

Tối tăm và sự thống khổ như một đám mây đen, nó bao phủ lên nhà họ Hà thật lâu.

Vốn dĩ Hà Vân Hàm không muốn nhớ tới, nhưng đây giống như số mệnh, sau khi em gái qua đời không bao lâu, nàng cũng bị bệnh, nàng đi theo cô rớt vào vòng xoáy tựa như hố đen kia.

Không phải nàng không nhìn thấy sự kinh hoảng và đau khổ trong mắt ba mẹ, Hà Vân Hàm cũng muốn chạy trốn, nhưng lại bất lực chỉ có thể nhìn chính mình càng ngày càng lún sâu hơn.

Cơn đau ở mắt cá chân vô tình giúp Hà Vân Hàm thoát ra khỏi sự thống khổ, nàng cúi đầu, nhìn mắt cá chân đã sưng tấy, vịn vào tường chậm rãi đứng dậy.

Khi chú Vương đến đây nhìn vết thương trên chân của Hà Vân Hàm, ông lắc đầu: "Mẹ con lại uống rượu à?"

Đây đã không còn là lần đầu tiên nữa.

Mẹ Hà uống say là thường xuyên động thủ xô đẩy Hà Vân Hàm, trên người nàng cũng do đó mà thường có thương tích.

Hà Vân Hàm hờ hững gật đầu, "Làm phiền chú."

Chú Vương nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng cảm thấy có chút xót xa, cô gái này thật tốt, cớ sao lại sinh ra trong gia đình như vậy?

Giàu sang thì đã sao?

Theo cái nhìn của ông, còn không bằng một nhà ba người bình thường hạnh phúc.

"Bị thương ở dây chằng, không có gì nghiêm trọng, nếu muốn tốt hơn thì phải bó thạch cao." Chú Vương nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm chết lặng mà gật đầu, ông đứng dậy đi vào nhà họ Hà lấy công cụ.

Ông là bác sĩ riêng của nhà họ Hà, nơi này, ông thường đến.

Trước kia là Vân Dạng, bây giờ là Vân Hàm, đủ loại vết thương không thể tưởng tượng nổi.

Ông nhìn thấy mà đau lòng, nhưng trên mặt hai chị em xinh đẹp này lại trước sau vẫn giữ vẻ lạnh nhạt giống hệt nhau, hình ảnh người bị thương cũng chỉ là bọn họ.

Trời đã tối hẳn.

Sau khi chú Vương giúp nàng băng bó, đang chuẩn bị rời đi, ông nhìn Hà Vân Hàm: "Con như vầy có chút bất tiện, có cần gọi Na Na lại đây không?"

Hà Vân Hàm lắc đầu, "Con không sao."

Na Na vừa mới yêu đương, đang là thời kỳ ngọt ngào, nàng không muốn quấy rầy cô ấy.

Chú Vương biết tính tình của nàng, không nhiều lời, "Phải 3-6 tuần mới có thể bình phục, tận lực tránh mang vác nặng, ngày mai chú đem cây nạng tới cho con."

Hà Vân Hàm vẫn gật đầu như cũ.

Nhìn nàng như vậy, chú Vương chỉ có thể thở dài thật thườn thược, xách theo hòm thuốc rời đi.

Tuy đã băng bó, nhưng miệng vết thương vẫn sẽ co rút đau đớn âm ỉ, thậm chí nó còn đau hơn so với trước đó.

Cũng may, mấy năm nay Hà Vân Hàm đã quen với đau đớn, nàng nhìn thời gian đã 9 giờ, công ty còn vài chuyện chưa xử lí xong, nàng vịn vào tường đi đến phòng khách, lấy laptop ra chuẩn bị làm việc.

Có đôi khi, duyên phận chính là kỳ diệu như thế.

Hà Vân Hàm chưa gõ được mấy chữ trên bàn phím, điện thoại của Tiêu Phong Du đã tới.

Nàng nhìn vài mắt ID cuộc gọi, sau khi xác định không sai thì nghe máy.

"Hà lão sư, chị đang làm gì?" Giọng nói của Tiêu Phong Du mang vẻ mơ màng êm dịu như vừa tỉnh ngủ không lâu, Hà Vân Hàm nghe xong, trong lòng không hiểu sao hơi chua xót khổ sở, "Làm việc."

"Dạ, trễ vậy rồi còn làm việc hở?" Em ấy dường như đang dụi mắt, ngáp một cái: "Kỳ lạ quá đi, vừa nãy em ngủ, mơ thấy một con cún con đáng thương chui vào chăn của em, sau khi tỉnh dậy liền suy nghĩ, bên cạnh em dường như chỉ có chị tuổi Tuất."

Hà Vân Hàm:...

Tiêu Phong Du: "Em có chút không yên tâm, liền gọi cho chị, chị không có chuyện gì chứ?"

Trầm mặc trong một lúc, Hà Vân Hàm hờ hững nói: "Tôi rất ổn, cúp đây."

Nàng cúp máy.

Không phải không muốn trò chuyện với em ấy, mà là sợ một giây sau sẽ không che giấu được nỗi yếu đuối đó.

Tiêu Phong Du bị ngắt cuộc gọi ngẩn ngơ một hồi, hơi tỉnh táo, đây là làm sao vậy??? Xảy ra chuyện gì rồi???

"Nguyên Bảo, đi thôi, tỉnh ngủ chưa? Khê Tích và Lạc Nhan chờ chúng ta ra ngoài ăn cơm kìa." Tô Mẫn tô mắt vẽ mày, makeup lộng lẫy, vốn dĩ dáng người của cô đã đẹp, lúc này lại mặc màu hồng nhạt phô trương, vô cùng có vẻ phụ nữ.

Tiêu Phong Du nghiêm trang: "Tao không đi đâu."

Tô Mẫn híp mắt: "Vì sao? Mày muốn chết à?"

Tiêu Phong Du la ó om sòm: "Người hướng dẫn đột nhiên gọi tao, hình như có chuyện lớn gì rồi!"

Tô Mẫn hoảng sợ: "Hả? Vậy mày đi lẹ đi, tụi tao chờ mày."

"Không cần." Vẻ mặt Tiêu Phong Du nghiêm túc, "Hình như hơi nghiêm trọng, có thể là không hài lòng với thành tích lần trước của tao, muốn tâm sự, bọn mày ăn đi, đừng chờ tao."

"Ok." Tô Mẫn vẫn hơi không yên tâm, "Cần tìm người không?"

Tiêu Phong Du khinh thường: "Đừng hở ra là tìm người, mày là nhà tư bản sao?"

Tô Mẫn:...

Dưới cái nhìn lo âu của bạn tốt, Tiêu Phong Du đeo balo chạy chậm ra cổng trường, từ bãi đậu xe lái xe của mình ra.

Debut ngần ấy năm, tuy không nổi nhưng Nguyên Bảo cũng dư dả để mua một chiếc xe.

Cô ít khi lái xe, kỹ thuật lái xe không tốt, lúc đến nhà Hà Vân Hàm cũng gần 10 giờ.

Trước khi Tiêu Phong Du xuống xe, nhìn vào gương make up nửa ngày, lại phun nước hoa ở bên tai, hít sâu để kiềm chế nhịp tim của mình.

Nghe thanh âm trái tim nhỏ của cô đập bịch bịch như vầy thì biết đây chắc chắn là chân ái.

Tiêu Phong Du im lặng nửa buổi, vì tránh cho bị coi là lỗ mãng, cô gọi điện cho Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm đã xử lý công việc xong, nàng đang một mình cầm di động xem ảnh chụp hồi đó của cả nhà bốn người, khi nghe Nguyên Bảo nói đã đến dưới lầu, nàng giật mình, đi đến trước cửa sổ kéo rèm cửa ra.

Tiêu Phong Du ở dưới lầu dùng sức vẫy tay về phía nàng, em ấy mặc áo gió màu xanh nhạt, hai tay cùng giơ lên cao, lắc lư theo tiết tấu, thoạt nhìn giống như một cọng rong biển phất phơ theo sóng.

Về tình về lý đều nên cho phép em ấy đi lên.

Nhưng mẹ Hà tuy là đã ngủ, Hà Vân Hàm biết rõ bất cứ lúc nào bà cũng có thể đột nhiên bộc phát thần kinh bất ổn, nàng không muốn để bà làm Nguyên Bảo bị thương.

Nhưng nếu nàng đi xuống, vậy thì chân của nàng...

Chần chừ rối rắm hồi lâu, Hà Vân Hàm nhẫn tâm xoay người sang chỗ khác, gửi tin nhắn cho Tiêu Phong Du.

--Có chút việc, em về đi.

Nàng hiểu rõ, tin nhắn không hợp tình hợp lý như thế, rất dễ làm tổn thương tấm lòng của Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo vì nàng mà đến, đem theo niềm mong đợi như thế nào.

Đêm hôm đó, Hà Vân Hàm hầu như là mở to mắt đến rạng sáng.

Nàng tưởng là Tiêu Phong Du sẽ tức giận, sẽ gửi tin nhắn tới tấp nghi ngờ truy hỏi đến cùng, thậm chí gọi điện thoại phát cáu, nhưng em ấy đều không làm.

Buổi sáng thức dậy.

Mẹ Hà xoa đầu vì say rượu mà hơi nặng đầu ra khỏi phòng ngủ, bà ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhằm xoa dịu trong chốc lát, Hà Vân Hàm đưa nước cho bà: "Nước ấm."

Híp mắt, mẹ Hà nhận lấy nước, ngửa đầu uống cạn, bà thuận miệng hỏi: "Hôm qua ngủ sao rồi? Mẹ lại uống say phải không?"

Dứt lời, bà nhìn thoáng qua con gái, trong nháy mắt nhìn thấy thạch cao trên chân nàng, mặt của mẹ Hà tái mét lại.

Hà Vân Hàm mím môi: "Con không cẩn thận ngã."

Môi của mẹ Hà hơi run rẩy, Hà Vân Hàm nhìn thời gian, "Con phải đi làm rồi, lát nữa dì sẽ sang đây nấu cơm."

Mới 6 giờ, vốn dĩ không phải thời gian ra ngoài, nhưng mà nàng lại không biết nên giải thích với mẹ như thế nào.

Khó khăn xuống tới dưới lầu.

Hà Vân Hàm hơi thở dốc, bộ dạng này của nàng là không thể lái xe, trời vẫn còn sớm, chú Vương vẫn chưa mang nạng qua, suy nghĩ một lát, nàng cúi đầu, tìm di động ở trong túi chuẩn bị gọi điện kêu người, bỗng mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi, thân mình nàng cứng đờ, không thể tưởng tượng nỗi mà ngẩng đầu lên.

Tiêu Phong Du đã đứng trước mặt nàng, nhìn nàng, nở nụ cười xinh đẹp, "Morning."

Hà Vân Hàm ngập ngừng: "Em..."

Trên người em ấy vẫn mặc cái áo gió màu xanh lục tối qua, vậy có nghĩa là ở lại đây cả đêm ư?

Ánh mắt Tiêu Phong Du nhanh chóng đảo qua chân nàng, cô nhẹ giọng nói: "Sao bị thương còn đi đường? Lại đây..." cô xoay người, khom lưng: "Em cõng chị."

Không hỏi vì sao bị thương, cũng không truy vấn vì sao tối qua không xuống dưới.

Tiêu Phong Du cứ như thế mà cong lưng, tóc dài như thác nước từ cổ chảy xuống, mỉm cười nhìn nàng: "Thể lực của em tốt lắm á, yên tâm đi, chị không đè được em đâu."

Dường như, không có lý do để từ chối, căn bản là cũng không còn cách nào khác, bất lực giải quyết.

Nhoài người lên tấm lưng thon gầy mềm mại của Tiêu Phong Du, nước mắt của Hà Vân Hàm trào dâng. Không hiểu sao lại tủi thân... Cảm xúc xa lạ như thế, nàng không nên có.

Hai tay Tiêu Phong Du kéo chân nàng, vui tươi hớn hở đi về phía xe, lần đó Hà Vân Hàm uống say, Nguyên Bảo đã từng đưa nàng về nhà, cho nên biết nàng có nhà riêng ở bên ngoài.

"Chưa ăn cơm đúng hông, để em trổ tài cho chị xem."

Bước chân của Tiêu Phong Du rất nhẹ nhàng, Hà Vân Hàm thật sự quá nhẹ, tuy cô đang cười nhưng tim lại nhói đau.

Tối qua, lòng tự trọng của cô quả thực bị tổn thương, cảm thấy mình từ thật xa chạy đến, Hà Vân Hàm rõ ràng đang ở trong, vì sao lại không cho cô lên, đây là một loại từ chối cứng rắn không phải sao?

Sau đó cô đi bộ hai vòng trong khu chung cư, nghĩ đi nghĩ lại mãi mới thông. Vốn dĩ là cô theo đuổi người ta, bị từ chối một hai ba bốn năm sáu lần là hết sức bình thường, nếu chỉ vì chút khó khăn này mà bị đánh bại, vậy thì đâu còn là Nguyên Bảo chứ.

Tuy Tiêu Phong Du ở trong xe, nhưng nghĩ đến Hà Vân Hàm ở trên lầu, xem phim truyền hình của nàng, Nguyên Bảo cũng ngủ rất ngon.

Chỉ là buổi sáng, bốn giờ hơn, cô vì cơn lạnh cóng mà tỉnh ngủ.

Vì sợ bị ngạt chết, cô mở cửa xe khe hở hơi lớn, khí lạnh tiến vào làm cô run cầm cập.

Cũng may, chờ được người xuống dưới.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy chân Hà Vân Hàm bó thạch cao, ngoại trừ đau lòng, còn thấy là may mắn, vì cô vẫn chưa rời đi.

Cõng Hà Vân Hàm ngồi vào xe, Tiêu Phong Du thắt kỹ dây an toàn cho nàng, "Xuất phát đây, cho chị mở rộng tầm mắt một chút về kỹ thuật lái xe của em."

Hà Vân Hàm cười nhàn nhạt.

Xe chạy một đoạn

Tới nơi.

Sắc mặt Hà Vân Hàm hơi trắng, nàng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong Du nửa ngày, "Đây là kỹ thuật lái xe điêu luyện của em."

Tiêu Phong Du: "Tại chị ở trên xe em có chút hoảng loạn."

Hà Vân Hàm: "Thật xuất sắc."

Tiêu Phong Du:...

OK, không còn bi quan như thế, Hà lão sư còn biết nói chuyện cười ngắn lạnh lùng.

Dìu Hà Vân Hàm vào nhà.

Tiêu Phong Du kéo tất cả rèm cửa sổ ra, lại bật đèn to ở trong phòng khách lên.

Trời lúc này đã tờ mờ sáng, thật ra có thể không cần bật đèn.

Nhưng mà Tiêu Phong Du cảm thấy trạng thái của Hà Vân Hàm không tốt, trong lòng yêu cầu cần rải chút ánh sáng.

Hà Vân Hàm yên lặng ngồi trên sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không chút cảm xúc.

Bộ dạng này của nàng có rất nhiều ý nghĩa, như là đang suy nghĩ điều gì đó, không thì là thất thần, thả lỏng mình.

Tiêu Phong Du đã từng lén hỏi Viên Ngọc, Viên Ngọc nói với cô, người bệnh tự kỷ đều sẽ như vậy, đấy là bọn họ đang đắm chìm vào thế giới riêng của mình.

Mà thế giới đó, dừng lại ở bi thương.

Thanh âm nồi chén gáo bồn vang lên, Tiêu Phong Du buộc tạp dề, hát khẽ: "Nào, chiêng trống vui vẻ khua lên vui mừng của hàng năm, điệu múa xinh đẹp..."

Nguyên Bảo không có gạt Hà Vân Hàm.

Hồi đó, cô đúng là cô nhóc đẹp nhất trong mười dặm tám phố ở chỗ của bọn cô, cô từ nhỏ đã lên sân khấu biểu diễn, ăn mặc kiểu quần áo đỏ rực, tết tóc cây dừa đỏ rực, vẫy khăn tay cái kiểu này.

Tiếng hát của Tiêu Phong Du làm Hà Vân Hàm khôi phục lại tinh thần, nàng nhìn về phía phòng bếp.

Nhìn vào có chút sợ hãi...

Chỉ là nấu cơm thôi mà? Không biết Tiêu Phong Du vì cái gì mà vui vẻ, trên tay cầm giẻ lau, vẫy quá ư là vui vẻ, thấy Hà Vân Hàm đang nhìn mình, Phong Du vứt một ánh mắt quyến rũ qua.

Hà Vân Hàm không nhịn được mà mỉm cười.

Ở cùng em ấy, cảm xúc bi thương dường như không thể tồn tại.

Chỉ một lát sau.

Cô bưng ra cháo gạo kê đã được nấu đến ánh vàng rực rỡ, một dĩa thức ăn, còn có bánh bao nước.

Tiêu Phong Du cong eo, ra dáng ra hình học theo lời tự thuật ở trong "Trung Quốc trên đầu lưỡi": "Người Trung Quốc có giải thích độc đáo của mình về mỹ thực, hôm nay, Hà nữ sĩ đến phòng bếp nhỏ của Nguyên Bảo thưởng thức mỹ thực, người đẹp Nguyên Bảo cố ý vì nàng mà mở cửa sau, được nhấm nháp cháo vừa ra nồi. Cháo gạo kê ánh vàng rực rỡ gợi lên sự thèm ăn của người ta, nơi này, không chỉ là mùi vị của món ăn, còn hỗn tạp nội tâm thâm tình của Nguyên Bảo."

Hà Vân Hàm cười nhạt, nàng cầm cái muỗng ăn một miếng, ừm, quả rất thơm.

Nàng bình thường hay bỏ bữa sáng, nhưng Tiêu Phong Du dường như lại rất coi trọng từng bữa một.

Cô ngồi bên cạnh Hà Vân Hàm, vui vẻ nhìn nàng ăn.

"Hôm nay có tiết học đúng không?" Hà Vân Hàm thuận miệng hỏi, Tiêu Phong Du cười: "Đúng rồi, sao chị biết vậy?"

Tiểu quỷ này, tinh ranh.

Hà Vân Hàm bảo Na Na tìm lịch trình đại khái của em ấy, Nguyên Bảo hẳn là đã biết.

Tiêu Phong Du chống cằm lên bàn trà mà Hà Vân Hàm đang ăn, ngẩng đầu nhìn nàng: "Chị gầy rồi."

Điểm mấu chốt của đôi mắt lớn chính là đây, từng ly từng tí cảm xúc đều sẽ bị nhìn thấu, Hà Vân Hàm nhìn thấy sự thương tiếc trong mắt của Nguyên Bảo, tay cầm muỗng nắm chặt, "Hôm qua, em..."

Nàng không phải là một người giỏi ăn nói, đã rất nhiều năm, Hà Vân Hàm đều quen dùng im lặng trả lời hết thảy, không chỉ là người ngoài, em gái đã từng nói nàng không biết bày tỏ, lạnh như băng sẽ làm người khác không có cảm giác an toàn.

Tiêu Phong Du cười: "Em vẫn chưa qua sinh nhật 18 tuổi mà, người trẻ tuổi như vầy, không nên vì yêu mà lãng mạn một phen sao? Nhìn người yêu ngủ trên lầu, chuyện hạnh phúc thế này, em không thể nói cho người khác nghe đâu."

Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du, vành mắt hơi ướt, nàng che giấu mà cúi đầu xuống thấp.

Tiêu Phong Du thấy nàng đã ăn được tàm tạm, thu dọn chén đũa đi ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Chị có thói ở sạch mà nhỉ?"

Hà Vân Hàm cảnh giác nhìn em ấy, làm gì?

Tiêu Phong Du nghiêm trang: "Em dìu chị đi tắm nha."

...

Hà Vân Hàm từ chối ngay: "Không cần!"

Tiêu Phong Du cười như là chú sóc ăn vụng mật ong, "Chị mắc cỡ hửm?"

Cái người này!

Hà Vân Hàm cầm cái gối trên sô pha đánh cô, Tiêu Phong Du cười nhanh nhảu né tránh.

Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, rơi xuống một mảnh ấm áp, kèm thêm vuốt ve cõi lòng lạnh lẽo của Hà Vân Hàm.

Nàng nhìn Tiêu Phong Du đứng ở trước hồ nước, vừa hát vừa rửa chén.

Vì sao con người này luôn vui vẻ như thế?

Em ấy không có khi nào buồn sao?

"Nguyên Bảo." Hà Vân Hàm gọi một tiếng, Tiêu Phong Du như đã được huấn luyện: "Ở đây, Hà lão sư có căn dặn gì sao?"

Hà lão sư...

Chân mày của Hà Vân Hàm không thể chịu được mà khẽ nhíu, nàng ngoắc tay một cái: "Qua đây, chị có chuyện hỏi em."

Tiêu Phong Du lau khô chén đi qua, "Sao thế?"

Hà Vân Hàm cầm ly cà phê trong tay, nhàn nhạt nói: "Dạo này Na Na yêu đương, em ấy là một tấm chiếu mới, đang trong thời kỳ tiếp xúc với bạn trai, chị muốn hỏi một chút, giữa hai người sống chung với nhau, có điểm nào là không thể chạm vào hay không?"

Tiêu Phong Du: "Vậy sao chị ấy không hỏi thẳng bạn trai đi, quanh co lòng vòng thế?"

Hà Vân Hàm sờ lỗ tai: "Có lẽ là ngại ngùng."

Tiêu Phong Du nhìn nàng chằm chằm, trong khoảng thời gian này bù lại hết thảy phim truyền hình và gameshow của Hà Vân Hàm, cô nhớ rõ trong một kỳ chương trình, có bạn bè từng trêu chọc Hà Vân Hàm, nói nàng không biết nói dối, chỉ cần một khi nói dối liền theo thói quen sờ lỗ tai.

Nàng nối dối làm gì?

Tiêu Phong Du thật mau suy nghĩ rõ ràng, cô cười trộm, đáng yêu quá đi.

Dù gì cũng là lần đầu tiên bị Hà Vân hàm hỏi loại vấn đề này.

Tiêu Phong Du tự hỏi hết sức nghiêm túc: "Kỳ thật, em cũng nghĩ ra, dù cảm tình của hai người có sâu đậm, cũng nhất định là lớn lên ở gia đình khác nhau, có bất đồng quan niệm và tư tưởng, nhưng mà có tình yêu mạnh mẽ tồn tại, thì đều có thể hóa giải những cọ xát qua lại nho nhỏ đó, còn về khu vực nguy hiểm..."

Cô suy nghĩ hơn nửa ngày, hơi sầu não: "Tạm thời, em thật là chưa nghĩ ra."

Hà Vân Hàm gật đầu, không truy vấn thêm nữa.

Nàng tin tưởng Nguyên Bảo.

Chỉ lấy chuyện hôm qua mà nói, được mấy ai có thể sau khi bị từ chối mà nguyện dưới lầu chờ cả đêm không một lời oán trách chứ.

Khi Na Na đến nhà đón Hà Vân Hàm, cô đem xe lăn tới, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Phong Du, cô hơi kinh ngạc: "Nguyên Bảo, sao em tới đây?"

Hà Vân Hàm buông sách trong tay: "Chị bảo em ấy tới."

"Hả?" Na Na hơi ghen tị, cô là người đại diện của Hà Vân Hàm, có chuyện gì nên gọi cô trước tiên, sao lại gọi Nguyên Bảo?

Tiêu Phong Du ở một bên cười ngọt ngào, cô biết phần trăm của Na Na ở trong lòng Hà Vân Hàm, nhất định phải bắt lấy chị ấy.

Ở trên xe.

Vì có Na Na, Tiêu Phong Du mới yên lặng, Hà Vân Hàm không nói gì, cô cũng vì lễ phép mà thi thoảng trò chuyện vài câu với chị Na Na.

Hà Vân Hàm rất bình tĩnh quan sát.

Ở chung càng lâu, nàng càng phát hiện Nguyên Bảo có rất nhiều chỗ thành thục vượt qua tuổi, hoặc là nói chỗ EQ cao.

Đây chính là chỗ khiếm khuyết của nàng.

Rất nhanh đã đến Thánh Hoàng.

Dù sao cũng là lão đại trong giới giải trí, các loại bảo vệ bên trong rất mạnh, đừng nói là paparazzi, ngay cả nhân viên không liên can không có thẻ thông hành hoặc hẹn trước thì không vào được.

Tới nơi, Tiêu Phong Du đang suy nghĩ xem mình có nên đi thăm Viên Ngọc không, thuận tiện mang một phần bữa sáng cho chị ấy.

Xe chậm rãi dừng lại, Na Na quay đầu nhìn Hà Vân Hàm: "Dương tổng lại tới nữa, cầm một bó hoa rất lớn."

Vừa dứt lời.

Tiêu Phong Du lập tức ngẩng đầu lên.

Cách xe không xa, một người đàn ông bận vest chân mang giày da đang đứng chờ, trong tay anh ta ôm một bó hoa hồng xanh thiêu bỏng tròng mắt người khác, cực kỳ phô trương đứng ở đó, trong giới này, không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng từ khí chất người đàn ông này vừa nhìn đã thấy chính là cấp bậc sếp, có phong độ.

Tâm tình tốt đẹp của Tiêu Phong Du lập tức biến mất, ngực giống như có gì đang giẫm lên, hô hấp không mấy dễ chịu.

Dường như Hà Vân Hàm đã quen với cảnh này, không phản ứng gì, nàng nhìn Na Na: "Em vào trước đi."

Người đàn ông này là Phó tổng giám đốc một công ty mà Thánh Hoàng hợp tác, đã theo đuổi nàng một năm, bọn họ có công việc phải qua lại, Tiêu tổng ra lệnh cho Hà Vân Hàm phụ trách việc này, thực tế dù sao cũng là thực tế, cũng bởi vì mối quan hệ này nên dù nàng muốn từ chối cũng không thể từ chối một cách lạnh lùng khắc nghiệt, điểm này đã vô tình cho anh ta chen vào chỗ trống, kiên trì bám riết không tha.

Na Na dừng xe xong, lấy xe lăn của Hà Vân Hàm tới, sau khi chuẩn bị ổn thỏa cho nàng thì đi vào.

Hà Vân Hàm thở dài, ngẩng đầu sắp phải đối mặt với Dương tổng, vạt áo bị người kéo nhẹ, nàng quay đầu, thấy Tiêu Phong Du lần đầu tiên nghiêm mặt với nàng.

Hà Vân Hàm giật mình: "Sao thế?"


Edit: Cá Mặn

Beta: Mèo Mập

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top