3. Cả đời của ta đều dành cho người!
Ngụy Anh Lạc chậm rãi vùi đầu vào cổ Dung Âm khẽ hít một hơi thật sâu, thật rõ như muốn khắc ghi toàn bộ mùi hương của ngươi kia vào sâu trong tâm trí của mình.
Phú Sát Dung Âm vừa tỉnh lại nên vẫn còn rất mơ hồ nhưng nàng đại khái có thể cảm nhận được Ngụy Anh Lạc trước mắt nàng khác với lúc trước rất nhiều, rất, rất nhiều.
- Anh Lạc, Làm thế nào ta vẫn có thể sống đến bây giờ? Ta đã hôn mê bao lâu rồi? - vuốt nhẹ mái tóc của người kia Dung Âm chờ đợi câu trả lời từ Anh Lạc.
Từ tốn rời khỏi cổ của người kia, nàng ngồi vào cái ghế nhỏ bên cạnh mỉm cười ấm áp. Nàng sẽ không nói cho nương nương biết lí do người còn sống nếu không có lẽ người sẽ tự trách mình cả đời mất
- Hoàng hậu nương nương, năm xưa ông trời thương xót nên người đã không sao, chính Diệp Thiên Sĩ y thuật cao minh đã cứu người. Lúc ấy trong cung có một cung nữ mồ côi vừa qua đời nên Diệp Thiên Sĩ đã dùng một thủ thuật nhỏ để không ai nhận ra. Nương nương sah khi " qua đời" được hoàng thượng sắc phong hiệu Hiếu Hiền Thuần an hạ hoàng lăng đó là điều ai cũng biết người yên tâm sẽ không có ai hại người nữa đâu.
Nương nương đã hôn mê bao lâu ư? Nàng nhớ rõ, nhớ rất rõ là đằng khác vì mỗi ngày đều chờ đợi hoàng hậu của nàng tỉnh, vì mỗi xuân hạ, mỗi thu đông đến đối với nàng tựa ngàn năm, vì từng nhật nguyệt tàn viên nàng đều đến cạnh người ấy không sót
người đã hôn mê tổng cộng một nghìn một trăm tám mươi chín ngày, đã trải qua tròn tứ xuân, tứ hạ, tứ thu, tứ đông. Hôm nay cũng chính là ngày cuối cùng của mùa xuân nhắm mắt lại khi mặt trời lên thì hạ đã đến nhưng có lẽ đây chính là ngày đẹp nhất trong hết thảy xuân thu của Anh Lạc. Anh Lạc từng nghe một thi nhân ở An Nam từng viết hai câu thơ
" Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai"
Dung Âm vẫn nằm đấy, nàng khẽ nhắm mắt, hồi ức xưa như bình hải ùa về, vết thương lòng lại khẽ dấy lên, nàng mỉm cười, ôn hòa vương tay xoay đầu người kia
- Anh Lạc, .....- nàng địn nói gì dó nhưng ngắt lại một chút rồi lại cất lời - ngươi đấy vẫn dẻo miệng như lúc xưa nhưng hai câu thơ kia chính là chỉ vẻ đẹp không mờ phai trong lòng người, vẻ đẹp không tận không diệt. Bổn cung đã hôn mê bốn năm, năm nay ta cũng đã tứ thập nhất, từ lâu đã phai mờ vẻ xuân sắc dung nhan này của ta xem chừng đã trở nên tàn tạ héo úa mất rồi.
Nắm lấy bàn tay ấm áp kia Anh Lạc lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho Dung Âm
- Nương nương, người không hề già, một chút cũng không có mà còn ngược lại người xinh đẹp còn hơn xưa kia, hơn nữa dù nương nương có ra sau cả đời này Anh Lạc cũng ở bên cạnh nương nương.
- Anh Lạc..- Có chút gì đó nghẹn lại nơi lòng ngực của Dung Âm. Nàng hiểu, hiểu rất rõ, người khi nàng lâm trọng bệnh quan tâm chăm sóc nàng không rời chính là Anh Lạc, khi nàng bị ngã lầu bất tỉnh chính là Anh Lạc đã không ngại tất thảy từ Tân Giả Khố đến bên cạnh nàng, cũng chính là Anh Lạc đã quỳ khắp hoàng cung dưới mùa đông lạnh thấu xương để có thể về bên cạnh một kẻ khi ấy chẳng khác phế nhân như nàng. Anh Lạc, chỉ có Ngụy Anh Lạc là đau lòng, là sợ hãi khi nàng hạ sinh Vĩnh Tông và người đầu tiên nàng nhìn thấy sau bốn năm hôn mê duy nhất cũng là Ngụy Anh Lạc. Nàng có thể tin tưởng rằng cả đời này của nàng có thể không cần tất cả nhưng vạn vạn nếu thiếu đi Ngụy Anh Lạc nàng còn đau khổ hơn cả chết.
- Anh Lạc, mấy năm qua ta hôn mê ngươi sống có tốt không? Có ai ức hiếp ngươi không?
Nhìn đôi mắt long lanh tựa hồng liên trì của Phú Sát Dung Âm, Anh Lạc cảm thấy thật ấm áp, song tâm trí nàng chợt rôi bời. Nàng phải giải thích như thế nào đây? Nói với nương nương rằng nàng đã trở thành Lệnh Phi trở thành ái phi của phu quân nàng hay sao?
- Nương nương, Anh Lạc... - nàng ấp úng
Rồi chợt từ bên ngoài vang lên một tiếng la rất lớn
- RẮN! CÓ RẮN! NGƯỜI ĐÂU MAU BẢO VỆ HOÀNG THƯỢNG!
- BẢO VỆ HOÀNG THƯỢNG...
- BẢO VỆ HOÀNG THƯỢNG...
Ngụy Anh Lạc lập tức quay phắt người lại, môi mím chặt lòng thầm nguyền rủa, tại sao sớm không đến, muộn không đến lại đến vào đêm nay. Nàng nhìn Phú Sát Dung Âm đang ngẫn người quỳ xuống rồi nói
- Nương nương, dẫu lát nữa có chuyện gì xảy ra Anh Lạc xin người vạn vạn đừng bao giờ lên tiếng hay ra khỏi đây- Nàng dập đầu một cái rồi vội vàng chạy ra khỏi mật thất đóng kín nó lại.
Dung Âm nhìn hành động của Ngụy Anh Lạc chợt trong lòng dấy lên một chút dự cảm không lành, nàng biết Anh Lạc đã làm một điều gì đó không muốn nàng biết trong bốn năm nay và hoàng thượng- Ái Tân Giác La Hoằng Lịch-phu quân của nàng- có trực tiếp can dự vào. Nhưng đó có thể là gì chứ? Dung Âm thật không hiểu nổi hành động của Anh Lạc cho đến khi nàng nghe thấy từ bên ngoài vọng vào tiếng của Anh Lạc
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng- nàng hành lễ
Hoằng Lịch nhìn nàng
- Ngụy Anh Lạc, nàng rốt cuộc đã giở trò gì? Đừng tưởng trẫm không biết đám lươn ở trong mấy bụi hoa là nàng lệnh thả vào?
Ngụy Anh Lạc trực tiếp giương mắt thách thức người kia
- Đúng vậy là thần thiếp lệnh cho hạ nhân thả vào? Vì sao? Vì thiếp chính là không muốn hoàng thượng bị phát hiện đấy. Chẳng phải vì hoàng thượng không cho nô tài đến thông báo.
- Hảo hay cho Ngụy Anh Lạc, nàng là Lệnh phi , thê tử của trẫm, trẫm muốn đến cũng cần phải báo hay sao?- Hoằng Lịch nghiến răng
- Ở cạnh vua như chơi với hổ, người là phu quân nhưng cũng là hoàng thượng, đột xuất đến chắc không la mắng cũng là trách phạt thần thiếp chỉ là muốn chuẩn bị tinh thần trước mà thôi - Ngụy Anh Lạc hờ hững trả lời nhưng nội tâm hiện tại của nàng cũng đã sắp sụp đổ thêm một lần nữa rồi, nàng biết rõ nương nương có thể nghe thấy toàn bộ chuyện giữa cả hai đang nói. Nương nương vừa tỉnh dậy liền phát hiện phu quân của mình bị chính nô tì của mình cướp mất thì chinh là loại cảm xúc gì? Anh Lạc thật cũng không tưởng tượng ra nổi nữa.
Nàng nhìn Hoẳng Lịch đang trầm ngâm, một lát sau y cất giọng
- Vĩnh Kỳ bị bệnh, nó nằng nặc đòi nàng đến thăm nên trẫm muốn nói cho nàng biết để nàng dành thời gian gian ra đến thăm nó. Còn nàng, chẳng ra thể thống gì, Vĩnh Kỳ gọi nàng là Lệnh mẫu phi, nàng ở đây bày trò. Càn rỡ, trẫm không muốn nhìn mặt nàng nữa.
Nguy Anh Lạc nhún gối
- Cung tiễn hoàng thượng. Thần thiếp nhất định sẽ đến thăm Vĩnh Kỳ vào ngày mai.
Sau khi người kia đi rồi, cả người Ngụy Anh Lạc cũng rả ra, nàng trượt dài trên cánh cửa đối mặt lối vào mật thất. Nàng có thể nghĩ ra hàng ngàn, hàng vạn cách để lừa dối, để chống lại người khác nhưng nàng cũng không biết tại sao trước người kia nàng không thể, không thể nghĩ ra một lời nói nào để có thể dối gạt người ấy.
Anh Lạc nặng nề lê bước quay trở vào bên trong, lúc này, Dung Âm đang trầm mặc ngồi đó đầu xoay vào bên trong. Nàng biết rõ mỗi khi nương nương có điều gì đau lòng hay buồn bã tất thảy đều sẽ như vậy. Hoàng hậu nương nương của nàng trước giờ chưa bao giờ thay đổi, chỉ có nàng là quên đi lời thề nguyện mà làm tổn thương nương nương.
Anh Lạc quỳ xuống như cách năm xưa dưới cơn tuyết đầu mùa tiến đến bên cạnh người kia im lặng mà cúi đầu. Nàng cắn lấy môi dưới của mình đến độ nó cũng đã ươn ướt máu hồng.
- Anh Lạc, mấy năm ta hôn mê ngươi sống có tốt không? - Dung Âm cất lời phá vỡ bầu không khí nghẹt thở kia nhưng nàng cũng không quay đầu lại.
Giọng thật nhỏ thật yếu ớt nàng trả lời
- Rất tốt.
- Hoàng thượng có yêu thương ngươi không? - Dung Âm lại hỏi.
- Hoàng thượng rất xem trọng nô tài.- Anh Lạc đáp
Dung Âm hít một hơi sâu để kiềm lại tất cả những cảm xúc hỗn độn trong lòng nàng
- Vậy bốn năm qua ngươi sống .. có .. có vui không?- Đôi mắt nàng đỏ ửng lệ ngấn thành dòng nhưng chẳng thể tuôn ra.
Ngụy Anh Lạc giọng ắng, nàng cắn môi, lí trí của nàng đã chẳng còn đủ minh mẫn nữa rồi
- Rất.... rất..... vui - nàng cuối cùng vẫn chọn không nói sự thật
- Ngụy Anh Lạc!!- Dung Âm bất chợt lớn tiếng - Ngụy Anh Lạc ngươi nói rõ cho ta biết, có phải ngươi vì là muốn thay ta tả thù nên mới tiến cung làm phi đúng không?
Ngụy Anh Lạc ngây người, lúc này nàng bắt gặp ánh mắt của hoàng hậu đang chiếu thẳng vào nàng, nàng lại cúi đầu không thể cất lời.
Dung Âm nhìn Anh Lạc biểu hiện lòng đau đến khó thở, lệ nóng lăn dài trên gương mặt mỹ miều của nàng, nàng nấc lên, giọng nàng ngăt quãng , tim nàng quằn quại
- Anh Lạc, nếu là người khác... nếu là người khác ta sẽ có thể nghĩ họ đang lợi dụng ta, họ ham mê phú quý , họ chẳng cần gì một kẻ phế nhân, một hoàng hậu vô năng để đổi lấy phú quý giàu sang đế vương ân sủng.
Nàng nhìn Anh Lạc cả cơ thể nàng như rung lên vì xúc động
- Nhưng... nhưng ta hiểu rõ ngươi, ta hiểu rõ Ngụy Anh Lạc mà ta cả đời tin tưởng, ta biết rõ, ta biết rõ.. biết rõ ngươi sẽ không bao giờ phản bội ta , trừ phi, trừ phi...
Lúc này Dung Âm điên cuồng tự đánh vào bản thân mình
- Là ta, tất cả do ta, nếu không phải ta ngươi cũng không đánh mất cả cuộc đời này của mình mà vướng vào vòng xoáy đấu tranh kia, do ta, tất thảy là lỗi của ta,.. ta đáng chết,.. ta đáng chết...
Anh Lạc nhìn thấy Dung Âm tự tổn thương mình thâm tâm nàng đau hơn bị vạn kim xuyên qua, nàng nhào đến hai tay ôm chặt lấy người kia
- Nương nương.. nương nương.. là Anh Lạc không tốt, là Anh Lạc cam tâm, là Anh Lạc , tất cả đều không liên quan đến người. Nương nương, đừng , xin người đừng như vậy, đừng như vậy đừng tự tổn hại mình. Anh Lạc xin người.
Dung Âm bị ôm chặt cả cơ thể mềm nhũn
- Anh Lạc, ngươi ngốc lắm, tại sao chứ? Tại sao lại vì ta mà bỏ đi hạnh phúc cả đời của mình chứ? Tại sao chứ.. hức..
Anh Lạc cười khổ, nàng vẫn giữ chặt người kia trong lòng mình
- Nương nương, Anh Lạc không cần gì cả. Ở đâu có nương nương, ở đó chính là tự do, là mỹ cảnh, vì thế nương nương xin người đừng đuổi Anh Lạc đi được không? Để Anh Lạc cả đời này ở cạnh người được không? Anh Lạc cầu xin người!
Dung Âm tựa đầu vào ngực Anh Lạc giọng chua xót
- Anh Lạc, ngươi ngốc quá, kẻ như ta có gì tốt chứ? Ngươi đối với ta tốt như thế Phú Sát Dung Âm ta lấy gì mà đáp lại ngươi đây? ( Au: Lấy thân chứ còn gì nữa :'>)
- Nương nương, trên thế gian này chỉ có người là tốt nhất, là lương thiện nhất, chỉ cần ở cạnh người Anh Lạc dù đánh đổi cả cuộc đời cũng không là gì? Người không cần đáp lại Anh Lạc chỉ cần đời này người bình an trọn kiếp thì Anh Lạc đã mãn nguyện.
Cầm lấy đôi tay thon nhỏ của Anh Lạc, Dung Âm để lên ngực mình
- Anh Lạc, mạng của bổn cung do ngươi cứu, cả đời này ta định sẵn mắc nợ ngươi. Vì thế từ nay về sau ngươi ở đâu ta ở đó. Từ lúc nhảy xuống từ Tử Cấm thành , Hoàng hậu Hiếu Hiền Thuần đã chết rồi . Từ nay về sau, ta chỉ là Phú Sát Dung Âm mà thôi, chỉ là Phú Sát Dung Âm
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top