Chương cuối - Vân Hạ, chị về rồi.

Vân Hạ ngước lên nhìn người phụ nữ xa lạ đó, cô mỉm cười với nàng thật dịu dàng, ánh mắt cô lại như có những ngọn lửa đang cháy, thiêu đốt toàn bộ tâm can nàng.

Cảm giác thật bức bối.

Nàng không muốn tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó, không thể tiếp tục nhìn vào gương mặt đó. Có những cơn đau nhói bóp nghẹt trái tim nàng xuất hiện một cách khó hiểu.

Vân Hạ ghét cảm giác này.

"Nếu chúng ta không có quan hệ gì, vậy chị có thể rời đi không? Mỗi lần nhìn thấy chị tôi rất khó chịu, đầu lại đau nữa."

"Được, chị... không làm phiền em nữa. Em...giữ sức khỏe nhé!"

Mộc Lâm đưa tay lên, như muốn vuốt ve gương mặt thân yêu của nàng lần cuối. Vân Hạ giật mình, lùi người về sau một đoạn tránh né sự đụng chạm kia. Cánh tay cô bị treo lơ lửng bất động giữa không trung, hơi thở cũng như ngưng trệ, con tim rỉ máu. Đau nhói.

Cô đành rụt tay trở về, quay lưng bước nhanh ra khỏi phòng.

Những người khác đồng loạt đi theo, chỉ riêng Gia Lạc ngồi lại bên nàng.

Cửa vừa đóng lại sau lưng, Mộc Lâm đã gục xuống, hai tay ôm gối co mình khóc nức nở. Ánh nắng cuối ngày hắt vào những vệt cô đơn. Sợi dây gắn kết giữa cô và người quan trọng nhất với cô trên cuộc đời này đã đứt.

Chị đã mất em.

Bà Oanh ôm cô vào lòng vỗ về, ông Sơn và Duy đứng bên cạnh cũng không khỏi chua xót. Mộc Lâm không muốn ông bà lo lắng nhiều, liền kiềm cảm xúc của mình xuống thật thấp.

Cô đứng dậy, đỡ bà Oanh lên, cầm lấy tay hai ông bà rồi nói: "Ba mẹ, con không thể ở bên em được nữa rồi."

Mộc Lâm nở một nụ cười. Nhưng hai người già ước rằng chẳng thà cô cứ khóc đi. Nụ cười của cô còn chua xót hơn những lát chanh đang xát vào trái tim rỉ máu.

"Nhưng ba mẹ đừng lo, con sẽ vẫn luôn dõi theo và chăm sóc cho em Con sẽ chờ em nhớ ra con. Dù là 10 năm, 20 năm hay mất cả đời này. Con sẽ vẫn chờ. Trong thời gian đó, ba mẹ cũng đừng nhắc tới con trước mặt em, đừng để em khó chịu."

"Lâm à, như vậy thiệt thòi cho con lắm. Con hãy..." - Ông Sơn lên tiếng

Mộc Lâm biết ông đang muốn nói gì, cô lập tức lên tiếng ngăn không để ông một lần nữa đẩy mình đi. 

"Ba, con không sao mà. Em ấy là vợ con. Mãi mãi là vợ con, là người con yêu suốt cả đời mình."

......

Ba ngày sau Vân Hạ xuất viện, Duy cùng Gia Lạc đến đón, đưa nàng và ba mẹ về căn nhà cũ mà nàng thuê. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như trong trí nhớ của nàng. Chỉ có áo quần và phụ kiện của nàng có vẻ cao cấp hơn. Nàng nhớ mình đã được thăng chức, có lẽ thu nhập cũng được cải thiện đáng kể.

Vân Hạ chấp nhận sự thật là nàng đã chia tay Hoàng. Anh có ghé bệnh viện thăm nàng, cả hai nói chuyện với nhau rất khách sáo. Lòng nàng cũng không thấy rung động với anh. Khi nghe Gia Lạc kể lại lý do chia tay, ngộ thay là nàng không mảy may cảm thấy đau lòng hay tức giận. Có lẽ thời gian hai năm với những ký ức mơ hồ kia đã làm vết thương lòng của nàng liền sẹo.

Mọi thứ dần trở lại quỹ đạo bình thường. Vân Hạ đi làm, gặp gỡ đối tác, đi chơi cùng bạn bè, thỉnh thoảng về quê thăm ba mẹ, đi du lịch khắp đó đây. Sự nghiệp phát triển, tiền bạc dư dả, nàng gần như đạt được mọi thành công mà nàng muốn. 

Một vài đối tượng nàng cũng rất có cảm tình đã ngỏ lời yêu, nhưng không hiểu vì một lý do sâu thẳm nào đó, nàng không sẵn sàng cho chuyện bắt đầu một mối quan hệ. Vân Hạ cũng không cảm thấy cần thiết phải yêu một ai đó. Cuộc sống độc thân vui vẻ cứ thế trôi đi.

Chỉ là thỉnh thoảng, có ai đó vô tình nhắc hỏi nàng về Mộc Lâm, như thể nàng và người phụ nữ đó phải rất gần gũi với nhau. Ví dụ con bạn thân mới sinh đứa con đầu lòng, nàng bay về quê thăm nó, vậy mà câu đầu tiên nó hỏi khi thấy mặt nàng lại là: "Chị Lâm của mày đâu. Không  đi cùng à?"

"Mày cũng biết chị ta?" - Vân Hạ hỏi bằng giọng ráo hoảnh không cảm xúc.

"Mày bị sao vậy, hai người chia tay rồi à? Mày ổn không?  Bữa đám cưới tao, nhưng tao nghĩ người hạnh phúc nhất là mày đó. Ánh mắt si tình của mày nhìn chị ấy có chớp đâu." 

"Sao tao lại cặp phụ nữ được, mày biết tao mà!"

Vân Hạ phản kháng yếu ớt. Lúc đầu nàng còn cố chấp không tin, nghĩ ba mẹ mình và Gia Lạc bị người kia dùng tiền mua chuộc nên mới nói những điều vô lý. Nhưng ngay cả con bạn ở quê xa tít cũng nói những lời này. Nàng không còn biết phải tin vào điều gì nữa.

"Tao tin vào những gì tao chứng kiến. Còn mày muốn phủ nhận thì tùy mày. Tao không quản!" - Cô bạn nói, kết thúc câu chuyện về người phụ nữ xa lạ kia. 

Vân Hạ vẫn không thể nhớ được gì, mỗi lần nghĩ tới là cơn đau thấu trời lại xuất hiện ngăn cản nàng đào sâu vào ký ức. Nàng mặc kệ nó, tự nhủ không cần phải cố gắng nhớ, vì có hay không thứ tình cảm đó, nàng vẫn sống tốt. 

Một năm sau, nàng đã mua được một căn hộ ở tầng 17 một chung cư cao cấp có tầm nhìn bao quát, tòa nhà Landmark 81 đủ màu sắc phía đối diện đứng uy nghi giữa trời.

Gia Lạc giới thiệu cho nàng mua với giá rất tốt, nghe bảo chủ nhà vỡ nợ cần bán gấp mới có giá này. Vừa đến xem nhà, nàng liền rất ưng ý, ngôi nhà này chắc chắn phải thuộc về nàng.

Như thể déjà vu, nàng có cảm giác như mình đã từng ở đây, Vân Hạ có thể nhắm mắt di chuyển mà không đụng bất cứ thứ gì. Còn có cảm giác mơ hồ của một hơi ấm, một vòng tay, một bờ vai nào đó khiến lòng nàng an yên mỗi khi trở về nhà.

Thỉnh thoảng, trong những lúc mỏi mệt nhất, nàng ngã ra giường sẽ cảm nhận được mùi hương nước hoa tươi mát vừa lạ vừa quen, hương thơm trong ký ức xa xôi luôn xuất hiện đúng lúc dỗ dành nàng vào giấc ngủ ngon.

Một đêm trăng 18 vàng rực tỏa thứ ánh sáng mờ mờ dễ chịu, Vân Hạ ngồi trên chiếc sofa, tay cầm một ly rượu vang thượng hạng. Radio đang giới thiệu sự trở lại của một nghệ sĩ piano vĩ đại người Việt sau mười năm vắng bóng. Âm nhạc của cô rất hay. Nàng vừa nhấm nháp từng ngụm rượu vừa thả mình vào những nốt nhạc trầm bổng du dương.

Cuộc sống như vậy thật sự rất đủ đầy, nàng không còn trông mong gì hơn.

.....

Sau mỗi buổi biểu diễn, Mộc Lâm đều lập tức quay về căn villa ở Đà Lạt. Dù thân thể mệt mỏi vì phải di chuyển liên tục, nhưng ngoài căn nhà này ra, cô không thể ngủ được ở bất cứ nơi nào khác.

Đây cũng là nơi duy nhất cho cô cảm hứng để sáng tác những bản nhạc mới. Cuối cùng thì âm nhạc một lần nữa quay lại với cô, không còn là trách nhiệm cô gánh trên vai, mà là sự chữa lành cho tâm hồn Mộc Lâm.

Hương hoa lavender thơm ngát chào đón ngay từ cổng khiến tâm trí cô được thả lỏng.

Mộc Lâm vào phòng làm việc, mở máy tính in ra những tấm hình mới nhất của Vân Hạ mà mọi người gửi, Trúc Linh, Gia Lạc, cả ba mẹ nàng. Mộc Lâm chưa hề yêu cầu, nhưng ai cũng muốn được làm điều đó cho cô.

Cô treo những bức hình còn thơm mùi mực lên bức tường dày đặc những hình ảnh, khẽ vuốt ve dọc theo gò má của người cô yêu, run run chạm vào đôi môi xinh đẹp đang tươi cười của nàng.

Mộc Lâm cùng cười với nàng.

Trở về căn phòng mây, cô thả mình lên chiếc giường êm ái, mở đoạn video duy nhất lưu trong điện thoại. Thước phim chạy hình ảnh một người con gái xinh đẹp với mái tóc xoăn đang vén sang một bên tai, nàng mặc bộ đồ ngủ gợi cảm ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại. Cô tiến đến gần người phụ nữ đó cất tiếng gọi: "Em yêu ơi."

Cô gái quay lại, ánh cười ngập đầy trong mắt, đôi môi cong lên nũng nịu trả lời với âm cuối ngân dài: "Chịiii, chị quay gì em đó!"

"Chị muốn ghi lại bằng chứng đã có một tiên nữ xuất hiện trong nhà mình."

Nàng thả điện thoại của mình xuống, quay về phía cô, chớp mắt đưa tình. "Vậy chị có nguyện ý nuôi tiên nữ này suốt đời không?"

"Chắc chắn rồi, nhưng em yêu à, em không sợ chị nuôi rồi sẽ thịt sao?" - Mộc Lâm cười bằng giọng điệu tà ác

"Em sợ chứ ạ, sợ sướng đó! Chị mần liền luôn đi, chị!"

Cô gái xinh đẹp cười thật quyến rũ, ngoắc cô lại gần. Cô tiến đến sát gương mặt nàng, rồi video kết thúc. 

Mộc Lâm hôn lên gương mặt đó, ôm điện thoại chặt vào lòng, thì thầm:

"Vân Hạ, chị về rồi!"

Cô nhắm mắt yên lành chìm vào giấc ngủ giữa những áng mây bồng bềnh ôm ấp vỗ về.

HẾT

Sài Gòn, 26/06/2024

----------------

Đôi lời tâm sự: 

Mạch truyện chính tới đây là kết thúc rồi. Cảm ơn các bạn đã ở bên Mộc Lâm và Vân Hạ kể từ ngày đầu tiên đăng truyện (07/04/2024) đến hôm nay (25/07/2024).

 Xin cảm ơn các bạn @daseinzumtode__,  @HoangI123456789,  @chaengdoo,  @cungienh,  @fluoxetine_yy,  @julyrain_ và rất nhiều bạn độc giả khác mà mình kể tên không hết được, đã nhiệt tình tương tác cho mỗi chương truyện mình up lên. Những comment và sao của các bạn là động lực rất lớn cho mình.

Hai ngày tiếp theo mình sẽ đăng 2 chương ngoại truyện, HE và H+, như một món quà tri ân. 

Chúc các bạn luôn vui, hi vọng sẽ tiếp tục được các bạn ủng hộ ở truyện tiếp theo "Người Lạ Nắm Tay", mình sẽ thả link ở comment nhé.   

Mãi yêu. Muah muah.

COM.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top