Chương 16 - Chị muốn gì cũng được, chỉ cần đừng dừng lại
Chờ nàng lấy lại lực ở đôi chân, Mộc Lâm mới thu dọn chiến trường rồi đưa Vân Hạ trở về phòng. Cửa đóng lại, không còn tiếng sóng xô bờ, không còn tiếng gió thét gào, không khí đột ngột ngưng đọng.
Nàng không nhìn Mộc Lâm, mở tủ lấy một chiếc áo thun khổ lớn cùng chiếc quần đùi hoa hướng dương vàng được treo giữa những chiếc áo ngủ sexy quyến rũ rồi đi vào phòng tắm. Lúc trở ra nàng đã mất hoàn toàn vẻ phong tình mà trở thành một cô nhóc non choẹt.
Mộc Lâm thầm chửi rủa bản thân, lúc soạn đồ không biết mình nghĩ gì mà đem theo bộ đồ đó. Cô hận không thể xé nó ra thành từng mảnh.
Nhưng không sao, quả quýt dày có móng tay nhọn. Mộc Lâm chọn chiếc đầm ngủ hai dây buông thả kèm lớp ren mờ mờ ảo ảo màu đen bí ẩn rồi đi vào phòng tắm biến hình.
Cô quay trở ra, vỗ tay hai cái, đèn cảm biến âm thanh nhận hiệu lệnh, ánh sáng từ từ dịu xuống. Mộc Lâm nhẹ nhàng bò lên giường, tiến về phía người đang quay lưng về phía mình.
Mộc Lâm chui vào chăn, lần mò theo hơi ấm tìm đến cô gái vẫn quay lưng kia. Cô ôm nàng từ phía sau, khẽ hôn lên vành tai nàng. Vân Hạ cố ý tránh đi, di chuyển ra xa cô. Mặt vẫn quay đi lạnh lùng.
"Sao vậy em yêu?"
"Em muốn ngủ."
"Em giận chị à?"
Mộc Lâm thì thầm bằng một giọng đầy tủi thân. Cô không hiểu mình làm sai điều gì đã khiến Vân Hạ bỗng lạnh lùng như vậy.
Có khi nào sau cuộc yêu, em ấy nhận ra em không cong như em nghĩ.
Nếu như vậy, có phải em sẽ rời đi?
Nghe giọng hoang mang tột cùng của cô, nàng không muốn sự việc đi quá xa. Vân Hạ trùm chăn kín mặt để giấu đi nỗi e thẹn đang hiện lên trên gương mặt rồi mới dám thú thực.
"Ai bảo chị...làm em sướng quá...em còn muốn nữa...nhưng không thể cứ muốn vậy hoài...Em không có "răm" như vậy..."
Hóa ra nàng thẹn quá hóa giận. Mặc đồ kín đáo cũng vì vậy.
Mộc Lâm cố giấu nụ cười không làm nàng xấu hổ thêm, cô ôm nàng vào lòng, cắn nhẹ vành tai nàng.
"Em không "răm", là chị. Do chị thèm khát em, do chị dê xồm, do chị nhiều ham muốn."
"Đúng rồi, là lỗi của chị hết."
Vân Hạ cười khúc khích, cảm giác được nuông chiều thật ngọt ngào. Lúc này nàng mới chui đầu ra khỏi chăn, quay mặt lại nhìn Mộc Lâm. Ánh mắt cô vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Vân Hạ ngập tràn hạnh phúc, nàng rúc đầu dụi vào ngực cô. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho một cảm giác mềm mại như bông ôm trọn hai bờ má, nàng giật mình lùi nhẹ ra sau. Lúc này Vân Hạ mới có dịp nhìn Mộc Lâm kỹ hơn.
Váy ngủ hai dây kèm ren khiến khối bông mềm mại như mây kia thoắt ẩn thoắt hiện. Vân Hạ nuốt nước bọt cái ực. Cảm thấy cơn nóng bức lan toàn thân. Nàng quay mặt tránh đi, tay cầm vạt áo phẩy phẩy cho gió lùa vào hạ hỏa.
Mọi cử chỉ của nàng đều được Mộc Lâm thu vào mắt. Cô chống một tay rồi đặt đầu mình lên, tạo thành một tư thế nằm lộ ra đường cong gợi cảm. Chiếc đầm ngủ lại phát huy tác dụng, hở những chỗ cần hở, che những chỗ không cần che.
Cùng là phụ nữ với nhau, của Mộc Lâm có nàng cũng có, thậm chí nàng tự tin còn bự hơn của cô. Nhưng không hiểu bằng một ma lực nào, những thứ "nàng cũng có" trên người cô khiến Vân Hạ không thể rời mắt.
Nàng ngây người chiêm ngưỡng kiệt tác thiên nhiên trước mặt, có chút bối rối vừa muốn chạm vào, vừa sợ mình sẽ hành động không đúng phá vỡ bầu không khí này.
Mộc Lâm bật cười, tiếng cười như câu như dẫn, quyến rũ kéo lấy linh hồn nàng. Kỳ lạ thay, chỉ mới dùng mắt nhìn, mà nàng đã cảm nhận được một dòng ấm nóng chảy dọc theo thân mình đến khu vực đang căng tức kia. Nhận ra được điều đó, gương mặt nàng càng bừng bừng đỏ.
Vân Hạ lùi về phía đầu giường, tựa lưng vào tường để có thể ngồi vững.
Mộc Lâm không buông tha quyết trêu chọc đến cùng. Cô làm tư thế bò, chầm chậm tiến về phía Vân Hạ. Khối bông lại được thả lỏng, nhẹ lay qua lại, thoắt ẩn thoắt hiện hai chấm hồng nhạt.
Vân Hạ nín thở. Nàng như bị hóa đá sau khi nhìn vào mắt nữ thần Medusa, không biết phản ứng như thế nào cả.
"Em nhắm mắt lại đi." - Mộc Lâm như đọc được suy nghĩ của nàng.
Vân Hạ lật đật nhắm chặt mắt lại. Khi một giác quan đóng lại, những giác quan khác càng nhạy cảm hơn. Hương thơm quen thuộc của cô từ từ rõ ràng, chứng tỏ cô đã tiến lại sát bên. Nàng cảm nhận được hơi thở rất khẽ của Mộc Lâm dừng ở trước mặt, rồi di chuyển sang vành tai, dần dần xuống cổ.
Chỉ là hơi thở nóng bỏng, không có sự đụng chạm nào, nhưng da gà Vân Hạ vẫn dựng lên. Cơn ngứa râm ran lan dọc sống lưng. Nhịp thở của nàng bắt đầu rối loạn.
"Em muốn chị sao?"
Tiếng thì thầm khe khẽ sát bên tai như một dòng suối nhỏ len lỏi vào tim. Vì đang nhắm mắt nên nàng có nhiều dũng khí hơn, không e ngại mà gật đầu.
"Muốn chị làm gì?"
Cô cười, tiếng cười dịu dàng như chiếc lông vũ cọ nhẹ vào tim nàng. Cảm giác ướt át dính vào đáy quần rồi chạm ngược lại vào thân khiến nàng nhấp nhổm không yên.
Mộc Lâm dùng hai tay giữ lưng quần nàng rồi từ từ kéo xuống, Vân Hạ cũng vận động thân người cho cô dễ kéo hơn. Chiếc quần mới tới bắp đùi, chưa thoát khỏi đôi chân thì một vật thể vừa cứng vừa mềm đã quét một đường dọc theo khu vực nhạy cảm đang rỉ nước kia làm Vân Hạ rùng mình khép chặt hai chân lại.
"Tính ra... chị còn chưa chạm vào em ... sao em ướt quá vậy"
"Do chị!"
"Do chị sao?"
"Do chị dâm!" - Vẫn nhắm tịt mắt nên nàng mạnh miệng.
"Chị không thể để mình có tiếng mà không có miếng được."
Giọng nói nhuốm màu gian xảo của Mộc Lâm càng khiến nàng có cảm giác trông chờ. Cô kéo chiếc quần vướng víu ra khỏi chân nàng, ném xuống đất, tách đôi chân dài đang khép kia sang hai bên.
Vân Hạ vẫn đang chìm trong bóng tối hoàn toàn, đến khi cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại nóng bỏng của Mộc Lâm sâu trong cơ thể của mình nàng mới biết cô đang làm gì. Vân Hạ hé đôi hàng mi, nhìn mái tóc đen dài đang phủ dưới chân mình, như dòng thác đổ mạnh mẽ cuốn phăng mọi cảm xúc. Nàng không biết gì nữa, những cơn run rẩy kéo tới. Vân Hạ bấu chặt vào ga giường, tận hưởng cảm giác triền miên tê liệt mọi giác quan.
Vẫn giữ miệng mình ăn miệng nhỏ của nàng, Mộc Lâm vươn tay lên cao, nắm lấy bàn tay đang bấu víu vô định của nàng. Hai bàn tay đan chặt lấy nhau. Nàng được cố định lại trong lòng cô. Cô được cố định trong "lòng" nàng.
Tiếng rên rỉ vang vọng khắp không gian càng như cổ vũ những chuyển động miệt mài của chiếc lưỡi linh hoạt. Vân Hạ thấy mình không thể chịu nổi, cơ thể nóng bừng lên, cơn nhộn nhạo đã lan khắp các tế bào, nàng tan ra thành nước hòa vào Mộc Lâm.
"Chị."
Nàng dùng sức kéo Mộc Lâm lên trên, ôm chặt lấy cô, thở hổn hển. Mộc Lâm nhìn Vân Hạ đầy nuông chiều, vẻ thèm khát đã được thỏa mãn, cô mỉm cười dịu dàng.
"Chị đây."
"Em lên rồi." - Nàng xấu hổ - "Em thở không nổi nữa."
Vân Hạ hổn hển lấy lại nhịp thở. Mộc Lâm đưa tay cởi chiếc áo thun ra khỏi người nàng. Thân thể trắng ngần lộ ra dưới ánh đèn dịu nhẹ. Đôi mắt Mộc Lâm tham lam thưởng thức, quét như tia ra đa khắp mọi ngóc ngách.
"Chị, đừng nhìn em nữa. Em mắc cỡ." - Nàng khép nép dùng tay che lấy những chỗ nhạy cảm, một tay đưa ngang ngực, một tay chéo xuống dưới.
"Em đẹp quá!" - Giọng cô đầy si mê
"Đẹp cũng không được nhìn"
Vân Hạ dùng bàn tay đang che ở dưới với lấy chiếc chăn muốn phủ lên thân mình. Bàn tay vừa vươn ra khỏi vị trí đã bị tay Mộc Lâm giữ lại, đè xuống giường. Bàn tay còn lại của cô ngay lập tức chiếm đóng ở vị trí vừa bị bỏ trống kia. Ngón tay giữa bắt đầu dọc theo khe suối tìm vào hang sâu.
"Đừng, chị"
Giọng nàng bắt đầu biến dạng thành một tiếng rền rỉ, rõ ràng lời muốn can ngăn nhưng lại khiến người nghe hiểu như một sự thôi thúc mãnh liệt.
Trống ngực Mộc Lâm đập dồn dập, cử động tay cũng theo đó dập dồn. Cô thêm một ngón, rồi lại thêm một ngón. Nước trong khe như dòng thác lũ cuồn cuộn chảy ra.
Vân Hạ không còn giữ vững được nhịp thở, nàng kéo cô lại, tìm kiếm sự hô hấp nhân tạo từ Mộc Lâm. Môi lưỡi dung hòa, mọi sự gắn kết.
Mộc Lâm buông bàn tay đang giữ tay Vân Hạ ra, tìm đến chiếc bánh bao mềm mại đã tay mà xoa nắn, thỉnh thoảng ngắt nhẹ làm nàng râm ran. Cả cơ thể hoạt động hết công suất. Môi kề môi, tay chạm ngực, tay còn lại liên tục ra vào. Sự cọ sát của da thịt với nhau, sự ôm ấp se khít quanh những ngón tay làm cô mê say.
Cô đắm đuối lặn ngụp trong cảm giác thần tiên, như được ôm ấp bởi tầng mây bồng bềnh. Người con gái với gương mặt động tình đang nằm dưới thân kia mê man vì mỗi chuyển động của cô. Trong một giây ngưng hôn để lấy hơi, Mộc Lâm hổn hển thì thào
"Em dọn đến sống chung với chị nha, chị nghiện em chết mất."
Vân Hạ không thể đáp lời, đầu óc trống rỗng, cũng không còn hơi sức đâu để thốt ra được một câu hoàn chỉnh nào, nàng gật gật. Chị muốn gì cũng được, chỉ cần đừng dừng lại. Vân Hạ siết chặt nắm tay vò nát ga giường ngâm nga bài hát nỉ non trong đêm khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top