009

...

Có lẽ, cuộc đời Kochou Shinobu hối hận nhất chính là cố tình nói những điều ẩn ý, bí hiểm cho người đàn ông đứng trước mặt cô hiện tại.

Hoặc hình như chỉ cần thốt ra mấy lời có nghĩa lắt léo một chút, cần nghĩ một chút thôi, anh cũng không thể dùng cái EQ thấp kém đó để tư duy ra được.

Thôi được rồi, cô cũng chẳng muốn nhiều lời ở đây để dẫn dắt nữa, quay về tình huống hiện tại đi là hơn.

Cô những tưởng là lời nói vừa nãy của mình đã hớ hênh lắm rồi, ý nghĩa rõ ra trên từng câu chữ lắm rồi, và lo sợ lỡ Tomioka Giyuu phát hiện ra được mớ cảm xúc kỳ lạ hỗn tạp của cô, suy nghĩ lệch lạc về anh trong đầu cô, và mãi mãi chẳng thể trở về mối quan hệ vui vẻ như trước kia.

Hơn hết, Shinobu biết rằng người đàn ông này thực sự tuyệt tình, nếu không muốn dây dưa tới đối phương sẽ lập tức buông tay.

Cô nhìn thấy những lần anh gạt phắt hết đi mấy lá thư bày tỏ, cũng như thẳng thắn từ chối lời yêu của những nữ diễn viên, ca sĩ dành cho mình, đồng thời còn ra tín hiệu cảnh báo họ nên cách xa thì hơn, tốt nhất đừng cố lại gần thêm làm gì.

Ánh mắt xanh lạnh lẽo đầy ý xua đuổi, giọng nói trầm khàn cất lên, người nghe phía đối diện chỉ biết tim đập chân run, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, và rời đi, không dám ngoảnh lại ngoái nhìn thêm lần nào nữa.

Có điều, họ không thân thiết còn có thể dễ nguôi, họ không gắn bó nên còn có thể nhanh quên, cuối cùng cũng chỉ là đoạn tình cảm thoáng qua như gió trên mặt hồ phẳng lặng. Nhưng cô thì sao? Cô dần phụ thuộc vào chính tên mặt liệt này, đến mức trở thành một lẽ không thể thiếu sót trong đời sống, đến mức khi hắn vắng mặt một lúc, cũng khó khăn biết bao.

Nếu Tomioka Giyuu rời xa cô, chỉ vì một chút lời nói bộc phát, chỉ vì một chút cảm xúc nhất thời, và mãi mãi chẳng bao giờ gặp lại anh nữa, Shinobu biết xoay xở như thế nào đây?

...

Nhưng lời nói của anh thốt ra, vĩnh viễn không bao giờ giống như thiên hạ tưởng tượng, càng khác xa với mấy thứ đau khổ tuyệt vọng mà cô suy đoán.

"Ý cô là có mỗi mình tôi chịu được cái bệnh tiểu thư của cô?"

Nghe xong, trong đầu Kochou Shinobu chỉ hiện ra một câu hỏi to đùng, là rốt cuộc người đàn ông này có thể làm giảng viên của đại học Thủ đô Tokyo bằng cách nào với cái óc bé như quả nho này như thế?

Và với câu trả lời mang theo EQ thấp kém như vậy, cô liệu nên vui hay buồn đây?

Cuối cùng, Kochou Shinobu quyết định lựa chọn việc bản thân nên cảm thấy may mắn vì điều này. Cô thật sự không muốn túc tắc suy nghĩ thêm giây phút nào nữa, cũng chẳng muốn bản thân thêm một lần dính vào tình huống này mà trở nên lưỡng lự.

Thà giấu kín thứ cảm xúc bộc phát này còn hơn, để tự tan đi, không ai biết, cũng chẳng ai hay, kể cả chính bản thân cô cũng sẽ giật mình đôi khi tìm lại.

Hiện tại, cô lại thoắt cái trở về bản mặt cợt nhả trêu chọc như trước, ngả ngớn ra bàn, thản nhiên phát ngôn một câu:

"Không, là tôi đây đang nhủ lòng thương cho tương lai của anh."

Lòng tự tôn to lớn của đồng chí Tomioka Giyuu bị đả thương kinh hoàng, sắc mặt vì thế cũng tái nhợt lại, trên đầu dường như nghe thấy tiếng quạ đen kêu rợp trời.

"..."

Thừa cơ tiến lên, việc đánh trống lảng hẳn sang việc khác cũng chẳng còn quá khó khăn trắc trở nữa.

"Tôi muốn đi siêu thị, chúng ta có thể đánh xe lượn lờ một chút được không? Đằng nào hôm nay tôi cũng không có lịch chụp ảnh hay quay phim."

...

Rốt cuộc chẳng phải là đi siêu thị bình thường nữa.

Hằng ngày, anh và cô vẫn lượn lờ trong chuỗi siêu thị nhỏ ở gần khu chung cư, cách chỉ khoảng mười phút đi bộ. Hoạt động toàn thời gian, mặt hàng đa dạng, chất lượng tốt, hơn nữa giá thành cũng không tồi, lại có cả khu vui chơi cho đám trẻ con, nên lắm người. Mà thế cũng dễ trà trộn trong đám đông.

Hôm nay dự tính cũng đi như vậy. Hơn nữa nhà cũng hết vài thứ nguyên liệu, thực phẩm rồi, mua tích trữ một ít, khi nhỡ nhàng còn có thứ lôi ra để xào nấu.

Đấy là trong trí óc ngây thơ của Tomioka Giyuu, còn với Kochou Shinobu thì cô xin phép được nói không một nghìn chín trăm lần. Cuộc đời cô chưa từng căm thù việc gì sâu đậm hơn đi siêu thị hết, chỉ cần nghĩ đến việc mình phải chen chúc giữa đám người đông đúc chật chội để mua một mớ rau, vài quả cà chua, hay bó hành tươi,... cũng đủ làm bản thân tức điên rồi.

Có điều vì sự nghiệp trốn tránh ánh nhìn và thái độ nghi ngờ (hoặc cô tự huyễn hoặc ra trong đầu là nó như thế) của anh quản lý, cô tình nguyện làm bất cứ thứ gì cũng được, kể cả việc mình hằng căm ghét.

Ngày Chủ nhật đẹp trời, nắng hanh hao khô ráo, rất nhiều gia đình đi đến đây. Vậy nên hệ thống điều hòa trung tâm của khu siêu thị có oằn mình làm mát cũng chẳng thể thắng nổi dòng người nhung nhúc chen chúc lên nhau di chuyển, tạo nên khung cảnh vừa chật chội vừa oi bức. Mà đối với Ảnh hậu Kochou, điều này chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Con mẹ nó, cô sẽ phát điên ngay bây giờ mất.

Hai người đi song song với nhau, cùng xô đẩy với dòng người lũ lượt trôi qua trước mắt, bên cạnh, rồi phía dưới. Mỗi bước đi đều phải nhanh chóng, nếu không sẽ ngã.

"Này, Tomioka, đến khu rau củ đi làm ơn. Chỗ đó vắng vẻ hơn xíu."

Anh không nói gì, lặng lẽ gật đầu rồi dáo dác nhìn xem có lối nào tiện hơn để đi lại không.

Rồi bất chợt có quảng cáo thịt bò Kobe giảm giá sốc, đoàn người đang lù đù tiến về phía trước đột nhiên hỗn loạn hết cả, người nọ đẩy người kia. Đáng buồn thay, cơ thể của Kochou Shinobu nhỏ bé, không phát triển như bao người, bị người khác chèn vào là liêu xiêu đổ rạp.

Cũng may có người ở bên cạnh, phúc đức lắm mới chưa hôn đất.

Cô tức giận chửi thề mấy tiếng "f**k!", khó chịu đưa một tay ngay người để tránh cho đỡ bị ngã, đồng thời đưa mắt tìm kiếm Tomioka Giyuu.

Cuối cùng là chẳng thấy đâu, năm ngón tay cứ đung đưa trong không khí.

Mới có vài giây rồi đã để lạc mất, người đàn ông này là gà à?

Một đoàn nữa lại tiếp tục chèn nhau, làm cô đổ rạp người về phía trước, nhưng va phải một người nên không bị ngã nữa. Thấy vậy, Kochou Shinobu ngẩng đầu lên, định xin lỗi và cảm ơn hắn.

Có điều, vừa mới mở mắt ngước nhìn, hai đồng tử của cô co thắt lại vì run sợ, mồ hôi vì thế cũng chảy dọc hai bên thái dương.

Hình như là...

Cô cố gắng mường tượng lại kỹ những hình ảnh mình vừa vô tình chớp được lấy lúc ngẩng đầu lên.

Rõ ràng rồi, tóc màu bạch kim, đôi mắt ánh lên cầu vồng kỳ lạ, thêm cả cái phong thái tởm lợm làm người đối diện cảm thấy sởn gai ốc đó nữa...

Douma...

Tại sao tên chó chết này lại xuất hiện ở đây cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top