Chương 25: Báo động đỏ


-Cái gì ? Cậu đã báo cảnh sát rồi ư ? - Song Tử sửng sốt bật dậy, nhìn Bảo Bình bằng đôi mắt nửa tin nửa ngờ, không chỉ Song Tử, 10 người chúng tôi cũng trợn tròn mắt sau khi nghe câu nói phát ra từ miệng Bảo Bảo. Thiên Yết ngồi trên một thanh củi nhỏ, hai bàn tay đan lại bình tĩnh hỏi cô lần nữa :

-Làm sao có thể... ở đây không có điện thoại lại chẳng có sóng thì bằng cách nào ?

-Hì...Chỉ là vô tình thôi, là nhờ chiếc còi báo động này, trước khi xe rơi xuống vực tớ đã ngã và đập trúng nó trong túi quần.

Bảo Bình khẽ cười, lấy từ trong túi ra một chiếc còi mini xinh xắn...ực...loại còi đó tôi đã từng thấy quảng cáo trên tivi, giá của nó đến cả triệu bạc, chỉ cần một lần bấm sẽ truyền một dạng sóng âm đặc biệt tới trụ sở cảnh sát ngay. Thành thật mà nói thì chỉ có mấy tay cảnh sát giàu có mới dám sử dụng thứ này, còn dân thường thì có mà mơ mới dám rờ tới :l Nghĩ vậy, tôi nuốt cái ực trộm liếc Bảo Bình với ánh mặt "éo thể tin luôn !" ._. Cơ mà chết rồi đồ cá nhân vẫn xài được à !! °A° hư cấu...

Ba ngày trước
----Trụ sở cảnh sát Twelve----

-Sếp, nghe nói em gái sếp bữa nay đi du lịch ở vùng biển phía Tây đúng không ạ ? - cô nhân viên tay cầm cốc cà phê uống dở, cười nói.

-Phải rồi, cô nói tôi mới nhớ, hai hôm trước con bé có gọi điện khoe với tôi, có vẻ là đang rất vui. 

Trong văn phòng sang trọng, máy lạnh thổi vù vù, ngồi trên chiếc ghế tựa xoay màu đen là một người phụ nữ mang vẻ ngoài quý phái và có nét đẹp sắc sảo, tay vừa ghi chép sổ vừa trả lời cô nhân viên kia. Cô là Bảo Thủ - Đội trưởng Đội Thanh tra cấp cao của bộ phận cảnh sát tại đây, và là chị họ của Bảo Bình, vô cùng cưng chiều và thương yêu người em này ( °A°)... cô nhân viên xoa cằm, như chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói hơi ngờ nghệch bảo Đội trưởng mình :

-Nhưng theo như em biết thì khu du lịch phía Tây không được an toàn lắm đâu sếp...

-Ý cô là sao ? - Bảo Thủ buông cây bút xuống, ngước nhìn cô nhân viên vài phần nghi ngờ. - À không...e... em không có ý gì đ... - cô nàng bị ánh mắt sếp làm cho rùng mình, mém sặc cà phê ra mũi.

-- Oéo Oé Oéo Oé -- 

-Sếp ơi, hình như có tiếng gì như tiếng còi ấy ?!... - hai người đang trong bầu không khí ngượng ngịu thì một tiếng hú điếng tai từ phòng giám sát ở cuối hành lang cách văn phòng 500m truyền đến. Đó là tiếng hú đặc trưng của còi khẩn cấp, Bảo Thủ biết có tin chẳng lành bèn đứng dậy chạy ra khỏi văn phòng, cầm Iphone bấm gọi Bảo Bình nhưng không có ai trả lời.

-BÁO ĐỘNG SẾP !!! Còi của Bảo Bình tiểu thư vừa phát tính hiệu khẩn cấp ạ !! 

-Tôi biết rồi, các anh mau huy động lực lượng điều tra và cơ động đến khu du lịch phía Tây đi ! 

-DẠ SẾP !!! 

Đội trưởng Bảo Thủ cầm chiếc bộ đàm ra hiệu lệnh rồi nhanh chóng giật lấy cái nón bảo hiểm của một anh Công an Giao Thông, nhảy lên chiếc moto màu vàng chói trước bao con mắt kinh ngạc của các bằng hữu cô, cô không quan tâm, liền vặn ga hết cỡ chạy thẳng về phía Tây. Không thể nào, Bảo Bình của cô không thể xảy ra chuyện được ! Bảo Thủ tâm như thiêu như đốt, tự dưng nhớ lại lời cô nhân viên ban nãy, một loạt những khung cảnh về tai nạn thảm khốc mà cô từng được đảm nhiệm điều tra trước đây đều hiện ra, bất giác khiến cô rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy. Tự trấn an mình rằng nhất định là sẽ không sao !

Đội trưởng chạy mãi, chạy mãi tận 2 tiếng sau thì mới phát hiện... đờ mờ cô không biết đường, lại chẳng biết vị trí chính xác khu du lịch của lớp Bảo Bình là ở đâu và quan trọng là cô không có mang theo bản đồ a. Khi nhận ra thì đã quá muộn vì nãy giờ cô chỉ lo suy nghĩ nên cứ thế mà chạy về hướng Tây, và hiện giờ Bảo Thủ đang đứng trước chiếc bảng chỉ đường gồm hai lối đi, một là vùng đất đỏ hiu hắt nơi moto không thể đi vào, hai là con đường mòn dẫn vào một khu rừng hoang sơ... ôi ... đậu mớ xe còn hết xăng nữa chứ, cô thề là chỉ muốn đập nát cái moto rồi nhét hết vào cái bao tử của mình thôi !! Aaaa !!

Cháu lên ba~ Cháu đi mẫu giáo~ cô thươ... *Bíp*

-Alo Cảnh sát Trưởng xin nghe ! - Bảo Thủ đang vò đầu bứt tai thì bất chợt chuông điện thoại reo lên, cô mới chợt nhớ ra mình còn mang theo điện thoại di động, vui mừng khôn xiếc bắt máy ngay nhưng vẫn giả bộ cao cao tại thượng.

-Sếp ! Sếp đang ở đâu vậy ạ ? Có chuyện này không được tốt lắm... - Cô nhân viên ban nãy có phần lúng túng.

-Tôi...cũng không biết nữa...tôi bị lạc đường rồi...

-Hả ?! ...Ơ ơ... Sếp à giờ không phải lúc đùa đâu !

-Cô kia, cô có thấy tôi đùa bao giờ chưa hả ?!! Việc tôi cứ để tôi lo, mau nói xem chuyện không tốt cô bảo là sao ? - Bảo Thủ càng lo lắng càng thêm nóng nảy, quát tháo qua chiếc điện thoại cơ hồ muốn đâm thủng màng nhĩ cô nhân viên tội nghiệp.

Bảo Thủ vừa nói chuyện vừa rẽ vào phía khu rừng, cô từng nghe khu du lịch phía Tây phải băng qua một khu rừng mới đến nơi được. Thật kì lạ, tại sao lại không đi Vũng Tàu đại cho rồi, mắc gì lại đi vào cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ, bực mình. 

-Chuyện...chuyện là bên giám sát du lịch đã hoàn toàn mất liên lạc với tài xế chịu trách nhiệm lái chiếc xe bus chở lớp Bảo Bình rồi ! - Cô nhân viên trình bày - Chúng em cũng đang nói chuyện với đại diện bên họ nhưng có lẽ trong ngày hôm nay sẽ khó bắt được vị trí GPS của xe tiểu thư ạ...

-Kh...không thể nào như vậy được... Bảo Bình của chị...Không.... !!! - Bảo Thủ có chút thở không thông, hai mắt trợn tròn không thể ngờ đến....tay run rẩy đến độ làm rơi cả điện thoại vào vũng nước....

-Sếp ! Sếp !! Alo alo............... sếp... 

Không nhận được tín hiệu trả lời, không chỉ cô nhân viên mà cả những người xung quanh đều tỏ ra lo lắng. Cô nhân viên - Hana - lập tức đổi sang chế độ nghiêm túc, đối diện với cấp dưới và đại diện cho thuê xe bus du lịch, nói :

-Với tư cách là trợ lí Cảnh sát trưởng, tôi ra lệnh cho các anh nội trong ngày mai phải tìm cho bằng được tọa độ thất lạc của chiếc xe !! Còn tôi sẽ đi tìm sếp và đến khu phía Tây trước !!

-Đã rõ !!

---Trở lại tình hình hiện tại của 11 sao---

-Nhưng cuối cùng có ai đến cứu chúng ta đâu ?! Còi của cậu bị hư rồi đó ? - Kim Ngưu nghi hoặc hỏi.

-Ừ lạ thật... Chắc nó hư rồi...

Cả đám thở dài, rốt cục chiếc cọc cuối cùng cũng chìm mất rồi. Tôi có chút vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhớ đến đòn tấn công bằng con dao rựa hôm qua của Song Ngư, tôi lại run lẩy bẩy, nếu như lúc ấy Xử Nữ mà không đỡ cho tôi chắc giờ tôi - người còn sống đúng nghĩa - đã ngồi trong đám Thiên Yết rồi. Tôi thề là tôi chẳng thích việc cuộc đời tôi sẽ kết thúc với một cái lỗ to chành bành ngay bụng và những giây phút cuối đời là nằm thở dốc trên vũng máu của chính mình đâu.

-Từ đây lên vực cao lắm, không lẽ giờ chúng ta lại tụ khí nâng...- Sư Tử đưa ra một sáng kiến, ánh mắt có vẻ ngập ngừng lướt qua một lượt chúng tôi.

-Chị đùa à ?! Nếu dùng cách đó thì chúng ta sẽ... - Thiên Bình thảnh thốt.

-Nhưng đó là cách duy nhất mà chúng ta có thể làm được !! Nếu không thì em thử suy nghĩ đi xem còn cách nào không ?

Sư Tử nói "tụ khí" gì đó, tôi không hiểu lắm nhưng hình như hơi nguy hiểm thì phải, Thiên Bình cứ liên tục phản đối còn mọi người thì lại chẳng nói gì, cứ như vậy mỗi người mang một biểu cảm khác nhau. Sau cùng Thiên Yết cũng chậm rãi lên tiếng :

-Không, Thiên Bình nói đúng. Chúng ta sẽ không thể về trời nếu tụ hết khí để nâng Giải và Nữ lên vực. Mọi người chịu khó suy nghĩ thêm một chút nữa đi...

-Các cậu à, đừng quá vội vàng, chúng ta được ở bên nhau thế này là đã hạnh phúc cho tớ lắm rồi ! - Xử Nữ cười ha hả, rõ ràng mặt sầu đến tím ngắt nhưng vẫn cố gắng động viên cả lớp. Cậu ấy mạnh mẽ đến kinh ngạc.

Tôi nắm chặt đôi tay lại, nhìn mọi người tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ. Khác với tôi cứ ngồi im lặng, Xử Nữ dù mang trên cơ thể bao nhiêu là vết thương từ nhẹ đến nghiêm trọng, vậy mà vẫn còn lo chuyện bao đồng đến cả quên thân mình. Còn tôi, trật chân có một tí là đã thấy đau đớn, huống chi là cậu ấy. Tôi từ bé đã là một đứa trẻ nhút nhát, gia đình thì coi tôi là kẻ yếu đuối, bạn bè cấp hai thì chẳng mấy ai thân, tôi cứ thế sống lặng lẽ suốt 17 năm trời. Nhưng giờ đây tôi không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người, tôi phải nghĩ cách ! A đúng rồi !

-Chúng ta thử làm "thang người" đi !

-Cái gì ? - mọi người đều ngẩng đầu nhìn tôi.

-Ý tưởng này khá điên rồ đấy, nhưng tớ sẽ giải thích thử cho các cậu.

Hiện giờ chúng ta đang ở dưới chân vách núi cao hơn 10m, không hề có bất cứ một cái thanh nào có thể bắc lên cao đến mức đó, chỉ có một cái thang duy nhất chính là từ mọi người dùng chính thân mình làm mà ra. Giải thích đơn giản là, từng người sẽ đứng lên vai nhau, cứ như vậy cho đến người thứ 11 đứng trên vai người thứ 10, với chiều cao mỗi người là hơn mét rưỡi, tổng lại 11 người đứng trên vai nhau là sẽ hơn 11m, vượt cả vách núi. Điều này hoàn toàn khả thi !

-Nhưng ở đây lại thiếu dây thừng... - tôi nhìn xung quanh. Dây thừng là thứ quyết định, nếu thiếu nó thì chỉ có một người duy nhất là lên được. Sau khi leo lên, người đầu tiên sẽ cột dây vào một thân cây to thả xuống thì những người còn lại sẽ lên được.

-Dây thừng đây. - Xử Nữ bước đến, đặt sợi dây vào tay tôi. - là cái thứ đã trói tụi mình ở căn nhà gỗ của Ngư Nhi đấy, ai ngờ đem theo giờ lại hữu dụng đến vậy ! - cậu ấy mỉm cười.

-Ổn không vậy Cự Giải ? - Mã ngập ngừng hỏi.

-Cứ tin ở Giải đi nhóc ! - Xử Nữ xoa đầu Nhân Mã, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng dành cho tôi, trái tim ngu ngốc của tôi lại tiếp tục rung động rồi...nó cứ đập thình thịch dù cho tôi có kìm nén cỡ nào, tôi - khi yêu như một cái đồng hồ cát, với đầu óc trống rỗng và trái tim được lấp đầy...
.

.

.

.

.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng tất cả cũng leo được lên vách núi cao sừng sững. Ai ai cũng hết lời khen ngợi rằng tôi thông minh, rằng có tôi thật tốt, rằng tôi như này tôi như nọ. Phải. Đó là những gì tôi muốn nghe, những lời khen ngợi mà tôi khát khao từ bé, rằng cuối cùng tôi cũng trở nên hữu dụng với mọi người. Cảm giác như mình đã trưởng thành hơn, nghe ngu ngốc nhỉ, nhưng đó là cảm giác của người thường hay bị bỏ quên như tôi. 

-Ai da... !

-Sao vậy Cự Giải ?

-À không... không có gì... Á !

Mắt cá chân của tôi nhức kinh khủng, có lẽ nó đã bắt đầu tụ máu và nhiễm trùng nặng rồi, tôi biết nhưng cũng chẳng dám vạch ra xem, mọi người mà biết thì sẽ lo lắng cho mình mất. Thế nhưng Ma Kết lại cúi xuống, xắn quần tôi lên và liếc nhìn tôi trách cứ, nhưng cô chỉ thì thầm chuyện này với mỗi Xử Nữ. Thôi xong, Xử Nữ sẽ lại sốt vó lên vì tôi nữa mất :

-Cự Giải cậu là đồ ngốc, ở đây nghỉ ngơi với mọi người đi, tớ đi đây một chút lại về.

-Tôi sẽ theo cậu.

-Hai cậu đi đâu đấy ?! - tôi nhổm dậy, nhưng vì đau nhức nên lại thụp xuống. Hai người họ chẳng thèm trả lời tôi, cứ thế mà len lỏi vào nơi tán lá âm u rủ xuống kia rồi mất dạng.

Hai ngày trước

-Đói quá đi mất...ai ui~~ cái điện thoại này dỏm có khác, dính tí nước tắt mợ nó màn hình luôn rồi !

Bảo Thủ hôm qua còn hăng hái chạy lòng vòng trong rừng tìm lối dẫn đến khu du lịch phía Tây, không biết thế quái nào đã lạc lối nay còn lạc thậm tệ hơn, cứ thế đi lang thang đến trời sập tối lúc nào không hay, đành tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm. Sáng hôm sau bụng đánh một trận râm ran, thì mới sực nhớ đã một ngày cô không có gì bỏ bụng, vừa đói vừa khát, điện thoại thì củ chuối vê lờ, trong lúc đang hoa mắt dần đều thì bắt gặp một dòng suối.

-Trời ơi nước ! Đậu mớ là nước ! Sống rồiiiiiii !!

-Ặc *Phụttt* Sao tanh quá vậy ??? Cô mừng như điên, úp mặt xuống vừa húp được vài ngụm nước thì lại phụt ra hết, mắt trợn tròn nhìn dòng nước có lẫn một màu đỏ nhàn nhạt, màu này, mùi này, đích thị là máu !! Nhưng là máu của ai ?

Bỗng dưng cô chợt nghĩ đến người em gái của mình, vội vàng chạy thẳng đến thượng nguồn con suối nhưng đi mãi, đi mãi vẫn chưa tới. Chẳng biết con suối này dài tới mức nào, nhưng cây cối ở đây quá mức rập rạp, nó che chắn tầm nhìn và rất khó đi lại khiến cô phải loay hoay mất khá nhiều thời gian. Chưa kể đói khát làm cô kiệt sức đi rất nhiều, cái mạng chính mình giờ đây còn khó giữ, nói chi là lo cho mạng người ta.

-Hình như có mùi khét máy quanh đây... - chức đội trưởng đội thanh tra không tự dưng mà có, nhờ khả năng nhạy bén với mùi lạ và tài bắn súng bách phát bách trúng mà cô được thăng cấp chỉ trong hai tháng làm việc. Trừ ban nãy còn chưa tỉnh nên không nhận ra mùi máu trong nước.

Sau cùng lần theo mùi kì lạ, một chiếc xe bus du lịch bị hư hại nặng nằm nghiêng ngửa hiện ra trước mắt Bảo Thủ, và thứ kinh hoàng nổi bật nhất là cái xác bắt đầu thối rữa của Bảo Bình.

-----Flash off------

-Không biết...Xử Nữ còn sống không nhỉ ?

Song Ngư giờ đây không còn ý thức của một con người nữa, tâm lẫn thân đều như thành quỷ, tuy bị phỏng khá nặng do vụ nổ hôm trước nhưng cô vẫn một lòng luôn nghĩ đến Xử Nữ. Cô lảo đảo đi đến bờ hồ nhỏ nằm sâu hun hút trong rừng, nói là hồ nhưng sâu tận mấy chục mét, vừa gặm móng tay cái, đứng bên bờ thầm thì :

-Máu của tiểu thanh tra hôm bữa...có vẻ hòa tan hết với nước cả rồi... ha ha ha...

End chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top