- Chap 1 -
Đầu đông.
Gần 12 giờ đêm.
Bóng tối như một tấm sắt khổng lồ nặng trịch ập xuống bao phủ khắp thế gian.
Lúc này, thư viện của trường Trung học Kha Lâm, thành phố Vĩnh Hán đã chìm trong không gian tĩnh mịch. Xung quanh không có lấy một ngọn gió, bầu không khí nặng nề như bị đè nén bởi một khối chì.
Xoẹt... Đùng...
Tia sét tựa như lưỡi dao sắc nhọn xé tan màn đêm u ám, một tiếng sấm đinh tai rền vang, rồi cơn mưa nặng hạt ào xuống, gào thét như thiên binh vạn mã, trong chốc lát đã nhấn chìm tất cả trong biển nước mênh mông vô định.
Lại thêm vài tia chớp lóe lên, chiếu sáng chiếc cầu thang nghiêm trang lát xi măng màu ghi xám trước cửa thư viện, chiếc cổng sắt đen được chạm khắc hoa văn, và cả một bóng đen nhỏ bé phía xa đang vội vã tiến đến từ trong màn mưa.
Rất nhanh sau đó, cái bóng đen chạy tới trước cánh cổng sắt của thư viện. Một tia chớp lại rạch ngang trời, dưới ánh sáng trắng nhợt là một cô gái khoảng tầm mười sáu tuổi đang ôm chặt một cuốn sách. Vì chạy quá nhanh nên cô gần như đâm sầm cả thân hình mảnh dẻ của mình vào cánh cổng sắt khép hờ trước thư viện, rồi vội vã lên cầu thang.
Mái tóc dài ướt mưa giống những sợi tơ đen nhánh rối bời, dính chặt lên hai gò má tái mét như không còn giọt máu của cô gái nhỏ. Nước mưa lăn qua đôi môi nhợt nhạt đang mím chặt nhưng vẫn không thể nào dập tắt cảm giác tuyệt vọng đang dâng đầy trong đôi mắt màu nâu đậm.
Một trong hai chiếc giày đã rơi mất trong lúc chạy, cô cũng chẳng mảy may đến để ý, giờ đây bàn chân yếu ớt đã đầy vết bầm tím.
"Phù... Phù..." Cô túm lấy gấu váy rách tươm, rảo bước nhanh hơn, chẳng buồn để ý đến bàn chân tấy đỏ lại vừa bị hòn đá vụn cứa cho rớm máu. Chỉ đến khi chạy tới trước cánh cửa gỗ đóng chặt của thư viện, giống người chết đuối vớ được cọc, cô mới lấy hết sức lực đập thật mạnh lên cánh cửa, "Mở cửa! Mở cửa!"
Mở cửa...
Mở cửa...
Giọng nói của cô như thể bị hành lang tối om trêu ngươi, nhại lại mấy hồi rồi nuốt chửng không tăm tích.
"Mở cửa! Mở cửa ra!" Thấy cánh cửa gỗ vẫn im lìm không động đậy, rất sốt ruột, cô bèn lấy thân mình huých mạnh và gào thét ầm ĩ.
Đáp lại cô vẫn chỉ là khoảng không tĩnh mịch và quái dị.
"Cầu... Cầu xin cậu đấy, mau mở cửa đi!" Cô gào thét đến kiệt sức, cuối cùng âm thanh tuyệt vọng, yếu ớt ấy dần tắt hẳn, cơ thể cô như chẳng còn chút sức lực nào, tựa vào thành cửa, cô ngồi sụp xuống, "Cầu xin cậu đấy, sắp... sắp không kịp nữa rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top