11

Quán lẩu, thịt nướng Cay Cay là một quán ăn mới được khai trương trên đường H - một con đường sầm uất về buôn bán ẩm thực của thành phố A này. Quán bày trí theo phong cách Hàn Quốc nhã nhặn, tươi sáng, thích hợp để thực khách đến ăn nhá vài pô ảnh đẹp đăng lên mạng xã hội, cộng thêm mùi vị món ăn cũng ổn nên việc kinh khá tốt.

Ngọc Tường quyết định chọn nơi này làm nơi tổ chức sinh nhật của bản thân. Cô muốn có được không gian riêng tư, thoải mái nên mạnh tay thuê riêng một phòng cách âm của quán từ bốn giờ chiều đến sáu giờ.

Lúc Hạ Vi và Ánh Ly mở cửa bước vào phòng, bên trong đã sớm tề tụ đông đủ.

- Xin lỗi nha mấy ghệ yêu, trên đường kẹt xe quá!

Ánh Ly vừa kéo ghế vừa giải thích lý do vì sao hai cô đến muộn. Cô đã cố chạy nhanh hết sức có thể rồi, nhưng giờ tan tầm xe cộ tràn ra đường đông như kiến cỏ làm chậm tiến độ đi lại của họ.

- Không sao. - Ngọc Tưởng mỉm cười, lắc đầu nhằm nhấn mạnh thêm cho lời nói của mình.

Cuối cùng đã đông đủ năm thành viên, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Trước tiên hết là lấy bánh kem được chính tay Thu Tuyết làm ra khỏi hộp bánh trong suốt, cắm nến rồi bày nó ra trước mặt nhân vật chính. Ngọc Tường luôn miệng xuýt xoa tán thưởng, ngắm nghía chiếc bánh làm theo kiểu loang màu này một lúc lâu bởi vì nó thật sự rất đẹp. Lớp kem bên ngoài mang tông xanh mát mắt. Từ màu ngọc bích sâu lắng chuyển dần sang sắc xanh nhạt nhẹ nhàng bằng những vệt loang màu tự nhiên và hài hòa. Những đường nét mềm mại đan xen vào nhau giúp tạo nên chiếc bánh sống động và đầy sức hấp dẫn.

Ánh Ly thử bắt nhịp "happy birthday", thành công dẫn dắt mọi người cùng nhau hòa ca vào bài hát chúc mừng sinh nhật.

- Happy birthday to you ~ happy birthday to you ~

Ngọc Tường đan hai tay vào nhau, đặt chúng dưới cằm, hai mắt từ từ nhấm lại, khóe miệng cô giương cao thể hiện niềm vui sướng. Sau khi ước nguyện xong, cô thổi nhẹ một hơi cho nến tắt trong tiếng vỗ tay giòn tan của các cô bạn.

- Này, cậu ước gì vậy? - Ánh Ly kéo tay áo cô, cô ấy nhìn cô trân trân bằng mắt tò mò.

- Khùng, ai lại đi hỏi ba này, điều ước nói ra sẽ không thành.

Thu Tuyết gõ một cái "cốc" lên mu bàn tay của Ánh Ly làm cô nàng đau điếng, vừa xoa xoa tay vừa lườm nguýt thủ phạm đến muốn rách mắt ra.

Ngọc Tường chỉ cười mà không nói gì cả. Cô không nói ra điều mình vừa ước không phải là vì tin vào việc nói ra thì nó sẽ không linh nghiệm. Mà chỉ vì cô cảm thấy ước nguyện:"Tôi ước mọi thứ sẽ mãi mãi như bây giờ" của mình nghe rất nhạt nhẽo. Nếu là người khác có thể họ sẽ ước những điều theo chiều hướng đi lên chứ không muốn dậm chân tại chỗ như cô.

Trên đời này đôi lúc có những thứ tưởng như chỉ là thứ vô vị, tầm thường với người này, nhưng lại chính là khát khao cháy bỏng của người khác.

- Cắt bánh đi Tường.

Thu Tuyết nhẹ giọng nhắc nhở Ngọc Tường. Cô khẽ "ừm" một tiếng rồi cầm cây dao nhựa màu hồng phấn lên, nhấn dao xuống vài lần, thành công tách bánh ra năm phần đều tăm tắp.

Bánh do Thu Tuyết làm không những có vẻ ngoài đẹp đẽ mà mùi vị cũng rất ngon. Lớp kem sánh mịn, bánh bông lan mềm xốp, phần nhân trà xanh có vị ngọt thanh, ăn vào rất là vừa miệng, không cảm thấy ngấy xíu nào.

Trong lúc chờ lẩu sôi và đồ nướng chín, Ngọc Tường bóc quà. Uyên Linh tặng cô một quyển sách "Sức mạnh của ngôn từ", Ánh Ly tặng một sợi dây chuyền bạc có mặt hình cành hoa tulip, còn quà của Thu Tuyết là một chú Doraemon to cỡ bằng một cái gối đầu.

Phần quà cuối cùng là của Hạ Vi, lột bỏ đi phần giấy gói bên ngoài một vật tròn cỡ bằng một trái bóng tennis lộ ra.

- Này là móc khóa hả?

Ngọc Tường cầm món quà nhỏ mềm mại này lên ngắm nghía, luôn miệng khen "dễ thương quá" rồi dùng ngón trỏ chọt lên hai cái má hồng của "em bé sầu riêng".

- Ừa, là móc khóa, treo lên cặp hay gắn vào chìa khóa đều được. Cái này mình tự móc nên không được đẹp lắm.

Hạ Vi bối rối đan hai tay vào nhau, vì ngượng ngùng cô không dám nhìn thẳng vào mặt Ngọc Tường. Tuy không bị lục nghề đan móc nhưng rốt cục vẫn là chưa quen tay, thành quả làm ra có phần chưa được vừa ý.

- Cảm ơn cậu nhiều nha. Cậu làm đẹp lắm, mình rất thích.

- Cậu thích là mình vui rồi.

Nhận thấy thái độ yêu thích thật sự mà không phải là qua loa lấy lệ của Ngọc Tường, Hạ Vi cảm thấy vui vẻ, ánh mắt cô sáng ngời lên như được nhuốm bởi ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng.

Sau tiết mục ăn bánh khai vị và trao quà thì cũng đã đến lúc vào bữa chính. Năm cô gái bắt đầu cùng nhau xử lý cái nồi lẩu to đang sôi sùng sục và BBQ đã chín vàng ươm, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

- Để mình múc cho.

Ngọc Tường đón lấy cái bát con trong tay Hạ Vi. Gắp vào trong một cuộn bún trắng tinh, chan thêm hai giá nước lẩu. Xong xuôi mới đặt bát về lại trước mặt cô ấy. Hạ Vi cầm bát lên, nhỏ nhẹ cảm ơn một tiếng, cô từ tốn chậm rãi đưa thức ăn vào miệng.

Các cô gái trẻ trong người tràn đầy sinh khí, sức sống căng tràn. Ăn uống trong một căn phòng đã được cách âm không hề bị gò bó phải im lặng ra sao, phải ăn nhanh như thế nào như khi ăn uống tập thể trong một nhà ăn có cả trăm người như mọi khi. Nên các cô nàng không cần kiêng dè việc vừa ăn vừa tám chuyện, vừa cười vang. Bầu không khí vì vậy cũng trở nên tươi vui, nhộn nhịp hơn.

Ánh Ly kể chuyện về một anh thần tượng nào đó ở tuốt bên Hàn Quốc vừa dính phải một cái phốt to làm tiêu tan sự nghiệp, cô nàng xuýt xoa tiếc rẻ vì anh ta quá đẹp trai, giọng hát ngọt ngào sâu lắng. Ngọc Tường vừa lắng nghe vừa gật đầu phụ họa cho sự tiếc thương của cô nàng. Đôi đũa trong tay cô liên tục vẽ trong không trung những đường thẳng để gắp thức ăn trên vỉ nướng cho vào bát của người ngồi cạnh bên.

- Đừng lấy thêm cho mình nữa, đã nhiều lắm rồi, mình ăn không hết được đâu.

Hạ Vi kéo nhẹ tay áo của Ngọc Tường, nhỏ giọng ngăn cản ý định cho thêm đồ ăn vào bát của mình của cô ấy. Cô nàng nhìn cái bát đã đầy ắp thịt nướng và nấm kim châm mà cảm thấy nhộn nhạo. Dù cực thích ăn mấy thứ này nhưng nhìn số lượng nhiều như thế cô cũng cảm thấy nuốt không trôi ăn không nổi.

Ngọc Tường gật gật đầu, gác đũa, với tay lấy lon nước ngọt, mở chốt rồi rót chất lỏng đen nâu óng ánh bọt khí gas vào ly của Hạ Vi.

- Uống chút đi cho tiêu cơm.

- Ừm...

Hạ Vi hớp một ngụm, nghỉ vài phút rồi lại tiếp tục ăn, nhưng chỉ vừa ăn thêm được hai miếng thịt cô đã không thể nào ăn nổi được nữa. Lại lần nữa kéo tay áo của đối phương, giọng điệu phụng phịu.

- Mình thật sự no lắm, không ăn nổi nữa.

Giọng nói của Hạ Vi mềm mỏng, ngọt ngào, mang âm địu như thể đang làm nũng, mặc cho bản thân người nói chẳng hề cố ý làm ra như thế. Ngọc Tường mỉm cười, xé vỏ khăn lạnh, lau đi chút nước sốt còn dính trên khóe môi cô ấy.

- Được rồi, vậy để mình ăn cho ha?

Hạ Vi trố mắt ra, xua tay phản đối:

- Ơ, không... sao mình lại để cậu ăn đồ thừa của mình được.

- Cậu chưa cắn mà, không sao đâu. Bỏ đồ còn ăn được là phí phạm. - Ngọc Tường cười xòa - Mình không phải ba mẹ cậu, có ăn thừa của cậu cũng không khiến cậu hư đâu. Vả lại, một bé ngoan như cậu sẽ không thể nào hư hỏng nổi. - Cô đưa tay xoa đầu Hạ Vi, ngón tay miết nhẹ lên những sợi tóc đen bóng mượt.

Sắc mặt Hạ Vi thoáng hồng lên vì ngượng ngùng, cô cụp mắt, trốn tránh việc phải giao tiếp bằng mắt với Ngọc Tường. Trước phản ứng này của đối phương, cô thu tay lại, nhận thức được bản thân đã hơi vượt quá giới hạn với Hạ Vi. Cô và cô ấy vẫn chưa thân thiết đến mức có thể ăn thức ăn thừa của nhau như cô và Thế Hưng. Cô đã thiếu tinh ý quá!

- Nếu cậu thấy không thoải mái thì mình không đòi ăn hộ cậu nữa.

- Ưm... - Hạ Vi gật đầu, cầm bát đũa lên, nhưng chỉ vừa liếc sơ đến miếng thịt trong bát, mắt cô tối lại, thể hiện ra sự ngao ngán.

- Để đó đi, xíu nữa hẳn ăn tiếp.

Nghe lời của Ngọc Tường, Hạ Vi để bát đũa lại bàn ăn. Hai bàn tay nhỏ nhắn thanh mảnh không biết phải để vào đâu chỉ đành đặt trên đùi.

Ánh Ly rón rén đi vòng ra từ phía sau lưng hai người họ, đột ngột giang tay câu cổ hai người lại. Cô cười khì khì, mắt híp lại nhìn như hai sợi chỉ căng dài. Giả giọng và cách nói chuyện của một người say mềm.

- Hai cậu... ợ... lúc nào... cũng bám dính lấy nhau như sam á nha.. Giống... vợ chồng son... quá ò.

Lời trêu chọc dí dỏm cùng với biểu cảm hài hước của Ánh Ly làm cho Uyên Linh và Thu Tuyết ngồi bên kia đầu bàn phì cười.

Ngọc Tường nhún vai trước lời trêu ghẹo của Ánh Ly, Hạ Vi ngượng đến mức hai má từ sắc hồng phơn phớt chuyển sang đỏ bừng. Cô cảm thấy như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về mình, khiến cô không biết phải làm gì ngoài việc cúi đầu, vén tóc mái qua tai để che đậy sự thẹn thùng của bản thân.

Điện thoại của Uyên Linh "tinh" lên âm báo có tin nhắn zalo, cô nhịn cười, mở máy lên kiểm tra. Chiếc lưỡi nhỏ khẽ thè ra liếm môi cho bớt khô. Cô xoay người về phía Ngọc Tường.

- Hạnh nhắn là lớp mình chốt biểu diễn múa "Nàng Tô Thị". Cậu cũng tham gia hả Tường?

Ngọc Tường "à" lên một tiếng. Vốn từ đầu cô cũng không muốn tham gia vào màn biểu diễn văn nghệ của lớp để giúp vui ngày kỷ niệm mười năm thành lập trường. Nhưng bạn nữ đệm đàn tranh vừa bị tai nạn kẹp cửa, gãy hai đốt ngón tay còn đang bó bột nên cô mới chủ động xin vào thế chỗ.

- Ừa, mình phụ trách đệm đàn.

- Cậu biết chơi đàn tranh hả?

Thu Tuyết hơi bất ngờ, cô không nghĩ một cô gái trông rất hiện đại, ăn mặc tóc tai theo kiểu cá tính, năng động như Ngọc Tường sẽ biết chơi một loại nhạc cụ cổ truyền như đàn tranh. Bởi trong suy nghĩ của cô người con gái phải có phong thái dịu dàng, thục nữ, tóc thẳng buông dài mới thích, mới hợp với đàn tranh, tỳ bà... Đúng là "đừng trông mặt mà bắt hình dong", áp đặt mọi chuyện theo lối mòn cũ kỹ.

- Mình thích đàn tranh, mình học từ năm ba tuổi. - Biểu cảm của cô có hơi cứng lại khi cô ngừng nói để nghĩ ngợi gì đó. Nhưng rất nhanh, cô đã thả lỏng cơ mặt, trở lại trạng thái như bình thường - Mẹ mình là nghệ sĩ đàn tranh.

- Wow... thì ra là con nhà nòi. - Uyên Linh gật gù, cũng không tò mò hỏi riết gì nữa.

...

Buổi tiệc kết thúc vào lúc sáu giờ chiều, khi mặt trời dần khuất dạng ở phía cuối chân trời. Năm cô gái khoác tay nhau bước ra khỏi quán đi về phía nhà xe. Bỗng nhiên Ngọc Tường đứng sững lại, hàng chân mày hơi cau lại khi nhìn thấy hai cô gái trông giống hệt nhau đang đi gần đến.

Cô gái để mái ngang thoáng giật mình khi chạm mặt Ngọc Tường. Nhưng cô nàng rất nhanh nhẹn thu hồi cảm xúc ấy lại, nở một nụ cười thật đẹp, luôn miệng hỏi han ân cần.

- Dì út, lâu quá không gặp dì. Dì khỏe không, nay dì đi ăn cùng bạn hả?

Vừa dứt lời cô đã kéo tay cô gái bên cạnh (cũng là em gái sinh đôi của mình) đang có vẻ mặt ghét bỏ khi nhìn Ngọc Tường.

- Thi, chào dì đi.

- Em... không...

Hà Thi còn chưa kịp nói hết câu phản đối thì bị cái lườm sắc như dao của Hà Thư làm sợ. Cô ta rụt cổ, cắn môi, nuốt một ngụm nước bọt như thể đang nuốt trôi sự bực bội vào trong để bản thân có thể nín nhịn.

Kẻ treo sự ghét trên mặt không đáng sợ bằng kẻ luôn giả lả thân tình bên ngoài, bên trong tầm ngầm một bồ rắn độc chực chờ cắn chết người. Ngọc Tường "hừ" một tiếng rất nhỏ, không để ý sẽ không nghe được, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt cho màng tung hứng không ăn ý đang diễn ra trước mắt. Nhưng rất nhanh đã được dập tắt bằng một cái chớp mắt. Ngọc Tường không buồn đứng ra giới thiệu hai bên với nhau dù Hà Thư vẫn đang không ngừng săm soi những người bạn cùng phòng của cô.

Ngọc Tường đưa tay ra, chỉnh lại cổ áo có phần xộc xệch cho Hà Thi. Cô ta cắn môi, toan né tránh những ngón tay của cô đang vuốt phẳng những nếp gấp trên cổ áo mình. Nhưng bị Hà Thư cấu mạnh một cái đau điếng vào bắp tay, buộc lòng phải ngoan ngoãn đứng im.

- Cũng muộn rồi, khi khác gặp sẽ nói chuyện sau nha.

Ngọc Tường cười cười, không thèm ngó ngàng, đả động gì đến cái mặt hằn hộc như mất sổ gạo của Hà Thi. Cũng như không muốn phải nói chuyện gì thêm với Hà Thư. Cô vẫy vẫy tay tạm biệt, kéo bạn bè của mình rời đi.

Ngọc Tường vừa khuất bóng, khuôn mặt tươi cười của Hà Thư đã sa sầm xuống. Cô ta không thèm để ý đang có người xung quanh, giáng cho em gái một cú tát nảy lửa, quát um lên.

- Đồ ngu ngục, không nhớ lời mẹ nói hả? Muốn để cậu hai bỏ ba mẹ con mình hay gì?

Hà Thi bị chị tát, mất đà lảo đảo lùi về sau vài bước, dùng tay ôm bên má đỏ in hằn năm dấu tay. Đôi mắt tròn xoe ầng ậc nước. Cơn điên tiết bùng nổ vì bị đánh trước biết bao nhiêu cặp mắt của những người xa lạ.

- Chị... đánh tôi? Chị... chị... vì cái... đồ tạp chủng... đó mà đánh tôi?

- Tao không đánh chết thứ ngu như mày là tốt lắm rồi đó.

Hà Thư bực bội liếc xéo Hà Thi, cô ta quay người, bước một mạch vào trong quán, bỏ mặc em gái còn đang khóc lóc, dậm chân ăn vạ tại chỗ.

....

Ngọc Tường chở Hạ Vi về nhà. Chiếc xe máy nhỏ xé gió chạy băng băng. Hai bên đường được thắp sáng lung linh bằng những ánh đèn neon đủ màu sắc từ các bảng hiệu rực rỡ của các quán ăn, nhà hàng, khách sạn... Người người đổ xô ra để bắt đầu nhịp sống về đêm trong lòng đô thị.

Ngắm nhìn tấm lưng thẳng tắp của Ngọc Tường, Hạ Vi mím môi, không biết nên nói vài lời an ủi hay vờ như không có gì mà tiếp tục giữ im lặng. Lòng cô nàng rối như tơ vò, sợ chỉ cần bản thân vô ý gây ra sai lầm sẽ khiến tâm tình của Ngọc Tường đang xấu trở nên xấu hơn nữa. Bởi lẽ sau cuộc gặp gỡ chóng vánh ban nãy với hai chị em nọ, tuy Ngọc Tường vẫn tươi cười nhưng ánh mắt không còn sáng lấp lánh, biểu hiện cho tâm trạng bị sa sút. Chắc hẳn trong lòng cô ấy có tâm sự khó có thể giải bày. Cả bọn tinh ý đều nói lãng sang chuyện khác, không hỏi han, không thăm dò gì cả.

Ngọc Tường dừng xe trước cổng nhà Hạ Vi - ngôi nhà màu gạch nằm yên tĩnh trong con ngõ nhỏ, tách biệt hoàn toàn với sự xô bồ, náo nhiệt bên ngoài. Trước nhà giàn hoa giấy leo cao trên hàng rào, hoa lá đung đưa theo cơn gió thổi qua.

- Mình về nhé!

Ngọc Tường ngồi trên xe, hai chân chống xuống đất, nói lời tạm biệt.

Hạ Vi hít một hơi thật sâu, bước lên vài bước, níu giữ cô lại, nhìn thẳng vào mắt của cô - điều mà ít khi cô nàng dám làm.

- Mình không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với cậu khiến cậu đột nhiên mất vui. Nhưng mình hy vọng cậu có thể gạt bỏ hết để tận hưởng trọn vẹn ngày đặc biệt này.

"Mong cậu mãi mãi là một Ngọc Tường hoạt bát, tràn đầy năng lượng tích cực mà mình luôn ngưỡng mộ". Hạ Vi cắn môi, thầm nghĩ trong lòng. Cô rướn người về phía trước, choàng hai tay qua vai Ngọc Tường, trao cho đối phương một cái ôm đầy tình cảm.

- Mong mỗi khi nhớ đến sinh nhật năm mười tám tuổi, cậu sẽ chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp.

Khi bị ôm lấy một cách đột ngột, cảm giác đầu tiên dâng trào trong lòng Ngọc Tường là sự chấn động, bất ngờ. Cô không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày cô nàng nhút nhát này sẽ chủ động tiếp xúc thân mật như vậy với mình. Bàn tay nhỏ bé còn đang vỗ nhẹ lên lưng cô thay cho một lời vỗ về. Thật ấm áp! Trái tim trong lòng ngực bất giác đập nhanh hơn vài nhịp. Cảm giác xốn xang, xao xuyến kỳ lạ thật khó để diễn giải ra thành lời.

Ngọc Tường mỉm cười nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, tận hưởng phút giây yên bình này.

- Ừm, mình biết rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều, bạn học nhỏ.

Cảm ơn mọi người đã đọc, bình chọn.
(。>﹏<。)

p/s: một số người lớn có quan điểm ba mẹ ăn đồ thừa của con thì đứa nhỏ sẽ trở nên hư hỏng. (tui thì tui không có tin vào điều này kekeee)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top