Meeting Elliot Stone
Chương 2: Gặp Gỡ Elliot Stone
Day 1:
Đây là tôi đang ở sân bay San Francisco với một tấm biển bìa cứng ghi rằng:
"Elliot Stone comehere"
Tôi đã đứng ở chỗ cũ trong ba mươi phút và tôi bắt đầu tự hỏi liệu mẹ tôi có nói dối không. Có lẽ đó là một trò đùa bệnh hoạn nào đó để quay lại với tôi.
Tôi thức dậy sớm hơn để làm việc này và thực sự chỉnh sửa một chút cho vẻ ngoài của mình. Tóc nâu của tôi được thắt bím kiểu Pháp gọn gàng và tôi chuốt mascara quanh mắt màu xanh lục của mình để chúng nổi bật. Tôi đang mặc một vài chiếc quần jean, một chiếc áo sơ mi màu hồng đơn giản và đôi giày vans đen.
Tôi chuẩn bị rời đi thì Elliot Stone bước xuống cầu thang và tôi quên mất tại sao tôi lại không muốn anh ta ở trong căn hộ của mình. Nhìn thấy anh ta trên tạp chí hoặc trên TV khác với việc anh ấy cách xa vài bước chân. Anh ta là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, tóc đen, mắt nâu với đường xương hàm cực khỏe.
Anh ấy đang đứng trước mặt tôi và bằng cách nào đó tôi vẫn giữ khuôn mặt vô cảm và xa cách.
"Tôi đoán cô là tài xế mới của tôi," Elliot nói đầy hứng thú khi anh giao hành lý cho tôi.
Đó là lý do tại sao tôi không muốn anh ta ở trong căn hộ của tôi, anh ta là một kẻ khổng lồ.
"Không," tôi cười mỉa mai và đẩy hành lý về phía anh ta "tôi là bạn cùng phòng mới của anh."
"Cô đùa tôi, đúng chứ ?" Anh ta chế nhạo khi đẩy hành lí về phía tôi.
"Tôi không đùa," tôi trừng mắt nhìn anh ta "anh phải sống với tôi trong năm tới và theo như tôi biết thì sẽ không có loại dịch vụ xa xỉ nào."
"Cô đang nói cái quái gì vậy ?" Anh ta thốt lên khiến vài người dừng lại và nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Anh ta đang tạo ra một màn kịch như cách mẹ tôi nài nỉ muốn tôi đối xử tốt với anh ta, nhưng đơn giản là tôi không có khả năng. Kiên nhẫn và khoan dung không phải là đức tính của tôi và anh ta đang chọc tức tôi.
"Tôi có thể khiến cô bị sa thải ngay trong trường hợp này," anh ta hét lên trong khi đứng trước tôi. Anh ta cao 1m8, điều này làm cho chiều cao 1m7 của tôi có vẻ nhỏ bé.
"Câm ngay và nghe này," tôi nói giọng lạnh như băng "Tôi không sợ anh, tôi có thể biến cuộc sống của anh từ bây giờ trở thành địa ngục trần gian. Elliot, anh sẽ sống dưới mái nhà của tôi và các quy tắc của tôi trong một năm. Tôi khuyên anh đừng trở thành một kẻ khổng lồ và tự cầm hành lý của anh đi."
Anh ta ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi và tôi thấy anh ta run lên vì tức giận.
Oh Elliot, có phải anh mong tôi sợ hãi vì sự tức giận và vẻ ngoài xấu trai của anh không?
Không, sự tức giận của anh không hiệu quả với tôi.
"Này, cô có biết tôi là ai không ?" Anh ta hỏi một cách gay gắt và sắc bén bằng giọng nói của mình.
"Anh là Elliot Stone," tôi trả lời một cách giả tạo và buồn chán vô cùng "con trai của Kyle Stone và Melissa Stone. Chủ sở hữu của Công ty Stone, được biết đến là một trong những công ty thành công nhất trong nước. Tôi biết anh là ai và anh không thể làm tôi sợ hãi hay đe dọa được tôi đâu."
Điều tôi nói làm anh ta bực mình hơn.
Anh ta đang mong chờ tôi sẽ ngạc nhiên khi biết anh ta là ai.
***
Chúng tôi đã đến căn hộ sau một giờ đi tàu, 30 phút đi xe buýt và 15 phút đi bộ.
Đúng vậy, sân bay cách rất xa căn hộ tồi tàn của tôi.
Tôi biết bạn đang băn khoăn điều gì. Tại sao tôi lại sống trong một căn hộ tồi tàn kgi tôi là người thừa kế của tập đoàn L&F ?
Well, khi tôi trốn khỏi gia đình ba năm trước, nó bao gồm tất cả tiền bạc và quyền lực của họ. Tôi phải đủ mạnh mẽ để tự mình vượt qua và tôi đã làm được. Tôi không sống trong một biệt thự lớn đắt tiền, nhưng tôi cũng có mái nhà của riêng mình, vậy là đủ.
"Đây là nơi cô sống sao?" Elliot đặt câu hỏi và đây là đầu tiên anh ấy nói chuyện kể từ khi chúng tôi rời sân bay.
Anh ta nhắn tin cho bố mình, người dường như không giải thích tình hình với anh ta trước khi anh lên máy bay.
Ông bố thông minh.
Bây giờ anh ta biết một trong những điều kiện là anh ta phải sống với tôi và anh ta như một thằng ranh con lớn xác.
Elliot thông minh.
"Ừa" tôi giữ giọng xa cách và lạnh lùng.
Tôi mở cửa trước của tòa nhà và bước vào trong, Elliot theo sau. Những bức tường bẩn màu xanh lá cây với quầy lễ tân cũ đầy bụi và thang máy han gỉ ở phía sau chào đón chúng tôi.
"Lydia" một chàng trai mỉm cười với tôi và tôi nhận ra anh ấy với rất nhiều tình cảm. Tên anh ấy là Jason, và anh ấy là cậu bé đánh chuông của tòa nhà. Tôi đã sống trong khu chung cư này được ba năm và chúng tôi đã là bạn của nhau kể từ đó. Jason là một chàng trai ưa nhìn với mái tóc vàng, đôi mắt xanh đại dương và nụ cười thiên thần.
"J," tôi thở "cậu thế nào ?"
"Tuyệt," cậu ấy trl trước khi nhận ra Elliot đang đứng phía sau tôi "anh chàng này là...?"
"Elliot Stone" Tôi đi về phía thang máy mà không buồn giới thiệu hai người. Elliot có thể giới thiệu bản thân nếu anh ấy muốn, nhưng anh ấy sẽ không. Anh ta là một tên ngông cuồng và sẽ rất tuyệt nếu anh ta tự giới thiệu bản thân mình, right ?
Elliot đi cạnh tôi sau khi gật đầu thừa nhận với Jason.
Ai biết được anh chàng này cũng biết cách cư xử ?
"Thứ này còn an toàn sao?" Anh ta hỏi khi thang máy mở và phát ra tiếng kêu han gỉ lớn.
"Không biết", tôi nói với anh ta khi tôi bước vào trong và anh ta theo sau.
Chúng tôi bước ra thang máy và căn hộ của tôi cách đó ba bước. Số 653. Tôi mở cửa và được chào đón bằng một sự thân thuộc đó là nhà của tôi. Tôi không quan tâm những gì ai nói, tôi yêu căn hộ của mình. Nó có thể nhỏ, tồi tàn và đông đúc, nhưng nó hoàn hảo.
"Đây là nơi tôi sẽ sống ?" Elliot hỏi với vẻ mặt rất chán ghét
"Tuyệt mà, đúng chứ?" Tôi nói trong khi thả mình lên chiếc ghế dài nhỏ.
Đường đi lại xung quanh căn hộ của tôi rất dễ dàng.
Nó gồm 3 phòng
Một là phòng của tôi, nó đủ lớn để chứa một tủ quần áo và một cái giường.
Phòng thứ hai là phòng tắm có bồn cầu, bồn rửa và vòi sen không có bồn tắm. Nó rất nhỏ, nó cho phép bạn rửa tay trong khi tắm.
Căn phòng thứ ba được chia đôi. Một là phòng khách có một chiếc ghế dài màu xanh lam đậm cùng một chiếc bàn nhỏ với một chiếc tivi nhỏ xíu cũ và một đầu đĩa DVD. Phần thứ hai và nhỏ nhất là nhà bếp. Nó có những thứ cơ bản là bếp nấu, bồn rửa, tủ lạnh, lò vi sóng, bàn và một vài tủ đựng thực phẩm và bát đĩa.
"Con chó của tôi có một ngôi nhà lớn hơn thế này," anh ta phàn nàn và tôi đảo mắt.
"Đó là vì con chó của anh có ít chó cái hơn anh" tôi cười mỉa mai
"Tại sao cô ghét tôi?" anh ta hỏi và tôi có thể nói rằng anh ta tò mò.
Tại sao tôi ghét anh ta ?
Để xem nào, anh ta là một tên khốn, một drama queen, một đứa rich kid hư hỏng, và một con lừa đau đớn.
Oh yeah, tôi đang bị lợi dụng (bởi mẹ tôi) vì bố của anh không thể kiểm soát được anh.
"Tôi không biết," tôi trả lời với một nụ cười giả tạo "có thể là vì anh là một kẻ ngu ngốc hoặc vì tôi bị buộc phải chia sẻ căn hộ của tôi với anh. Ai biết được?"
"Cô gọi đây là căn hộ?" Anh ta chế giễu.
"Anh vó thể goi nó bằng bất cứ thứ gì anh thích với tính cách của anh," tôi nhếch mép "và tôi sẽ không phàn nàn"
Anh ấy không trả lời nữa và tôi biết ơn. Nghe giọng anh cáu nhiều hơn tôi nghĩ. Đột nhiên tôi nhớ tôi có việc hôm nay, và tôi quên gọi ốm. Tôi kiểm tra điện thoại di động của mình và nhận ra nếu tôi chạy, tôi vẫn có thể thực hiện sự thay đổi của mình.
"Chết tiệt," tôi đứng dậy và chạy về phòng của mình. David sẽ giết tôi nếu tôi đến đó muộn
"Chuyện gì vậy?" Elliot gõ cửa phòng tôi
Tại sao anh ấy không thể bỏ đi một mình ?
"Tôi có việc," tôi hét lên trong khi mặc một vài chiếc quần jean đen và bắt đầu nhìn quanh phòng khi nhận ra tôi đã để quên chiếc áo sơ mi đen trong bếp.
Đẩy cửa ra, tôi chạy quanh Elliot , người đang đứng trước cửa phòng tôi
Tôi không có thời gian để lãng phí, vì vậy tôi lấy chiếc áo Nirvana màu trắng đang mặc trên người và thay nó bằng chiếc áo màu đen của tôi. Nhìn Elliot từ khóe mắt của tôi, tôi thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi mà không có gì khác ngoài sự sốc.
"Tôi sẽ về muộn," tôi nói với anh ta phớt lờ cái nhìn anh ta đang nhìn tôi "đừng rời khỏi căn hộ và không mời ai, rõ chưa?"
"Rõ," anh ta nói không thể che giấu một số cú sốc mà anh ta vẫn đang cảm thấy "nhưng tôi phải ăn gì đây?"
Tôi đã không nghĩ về điều đó. Well, và tôi cũng chưa ăn gì cả.
Tôi bước vào bếp và lấy sữa trong tủ lạnh đặt lên bàn. Sau đó, tôi bước đến tủ và lấy một cái bát và một ít ngũ cốc.
"Hãy ăn ngũ cốc," tôi nói trước khi bước ra khỏi phòng "và đừng quên ngũ cốc đi trước sữa."
Ngay khi bước ra ngoài, tôi thấy người mà tôi không muốn gặp đứng ngay trước cửa căn hộ tôi.
Stephan Ryder.
Bố dượng của tôi.
Người duy nhất tôi ghét hơn mẹ tôi.
_________________________________________
Mn đọc có thấy sạn hay lỗi chính tả gì thì nói với mình nha để mình sửa.
Comment và Vote cho mình nha =)
Cảm ơn mn nhiều ♡
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top