tiếp theo


Nay con khôn lớn,
Dao cắt ruột mềm,
Mẹ nuốt nước mắt
Con rơi triền miên...
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ở đâu. Có nghe lời hối hận ăn năn từ trái tim con? Bây giờ đây, con bắt đầu làm mẹ, ôm con trong lòng, đã thấu hiểu nhọc nhằn, đã biết được rằng, con không xứng đáng làm mẹ, trăm ngàn lần không xứng đáng làm mẹ... Mẹ ơi!

Văn lao vào khách sạn nhanh như cơn gió. Anh có một đêm không ngủ về những điều Xuân nói. Anh từng thấy mẹ ói mửa vì mùi thuốc lá, mùi xăng dầu, mùi cá, thịt hồi ba mới về. Sau đó mẹ sinh thằng Võ. Và giờ thì anh biết, Hoán Vân đang mang trong người giọt máu của anh. Không thể nào khác được.
Văn hận mình không có cánh bay đi cao nguyên ngay trong đêm, điều này thật trái với tính điềm tĩnh vốn có trong anh. Văn mất thêm buổi sáng, đợi người từ tòa soạn ra thay anh, may sao, chuyến bay cao nguyên còn chỗ.
- Tôi cần gặp cô Hoán Vân.
Cô tiếp viên tặng Văn nụ cười xinh nhất:
- Cô ấy vừa đi khoảng ba mươi phút, thật không may cho ông, cô ấy cả buổi sáng ở đây.
- Cô ấy có nói đi đâu không? - Văn hỏi chiếu lệ.
- Cô ấy hỏi tôi bênh viện nào chữa về sản phụ khoa tốt nhất.
Đột nhiên Văn rùng mình, anh có linh cảm chẳng lành.
- Tôi bảo taxi đưa cô ấy đến bệnh viện trung tâm.
- Hoán Vân đi một mình?
- Dạ. Mọi nhân viên của cô Vân đã đi làm từ sáng.
Không kịp nói lời cảm ơn, Văn phóng mình chạy ra cửa chui vào taxi, nói:
- Đến bênh viện trung tâm nhanh. Làm ơn...
Xe đến nơi, vụt tờ bạc, Văn vừa chạy vừa hỏi thăm khi khoa sản. Và anh chết lặng nhìn Hoán Vân từ trong bước ra, gương mặt không son phấn xanh xao, gầy rộc.
- Hoán Vân.
- Văn.
Anh ập tới, miệng nói, tay bóp vai cô cứng ngắt. Lời anh run rẩy:
- Em bỏ nó rồi sao? Em giết con chúng mình sao?
Cô nhìn anh lặng lẽ:
- Nó chưa là gì cả. Là một giọt máu thôi.
Anh nghiến ngầm đau đớn:
- Là con chúng ta, là tình yêu anh trao em.
- Tiền dâm hậu thú, con không nên ra đời.
Anh điên dại lôi tuột cô đi:
- Đừng biện hộ bằng những lời cổ lậu đó. Em muốn rảnh chân tay đi tìm mẹ là em giết con, em không hề đau đớn sao em?
Anh xô đùa cô vào taxi, về đến khách sạn, anh kéo cô vào thang máy. Vô đến phóng, anh đóng sập cửa, bùng lên cơn phẫn nộ:
- Tại sao em làm thế. Tại sao. Chỉ vì tìm mẹ, vì lời nguyền, em từ bỏ chức năng thiêng liêng, từ bỏ cả tấm chân thành của anh. Có đáng không. Nếu gặp lại mẹ. Mẹ đồng ý với em sao. Em, em thật là tàn nhẫn mà cũng thật ngu xuẩn. Em có biết lối tìm kiếm mẹ của em là chuyện mò trăng đáy nước không? Anh vì mẹ, vì em bắt đầu cuộc đời tim kiếm, chính xác hơn, đỡ tốn kém hơn, lại không muốn mất nhiều sức khỏe, khỏi kéo dài thời gian. Trong khi anh vì hạnh phúc em và mẹ, làm không tiếc sức, thì em đành lòng, từ bỏ giọt màu của mình mang. Em.. em thật là sắt đá.
Cô nhìn anh chăm chú, chậm rãi nói:
- Anh yêu giọt máu của mình đến vậy sao. Có bằng tình yêu anh cho em không?
- Em điên rồi. Anh yêu nó là vì anh yêu em, vì nó là do em mang nặng đẻ đau, nó hiện diện bằng tình yêu hai chúng ta kết hợp. Yêu con, yêu em, là hai thứ tình khác nhau dù có chung cội nguồn.
- Nếu quả thật em bỏ nó, anh còn yêu em sao?
Văn thở ra. Nắm bàn tay xanh xao người yêu:
- Yêu em, yêu luôn mọi lỗi lầm của em mắc phải. Hoán Vân. Chỉ cần em biết mình sai, biết sửa chữa.
Anh đỡ cô nằm xuống, mắt âm ấp nỗi buồn. Văn khuyên cô:
- Em nghĩ đi, bỏ một đứa con, như một lần sinh đẻ. Nên nghỉ ngơi, tẩm bổ. Anh sẽ gọi bác sĩ chăm sóc cho em.
- Anh không giận em chứ?
- Nói không là tự dối lòng. Nhưng tình yêu anh dành cho em lớn hơn nỗi giận buồn.
Mắt cô ướt đẫm. Chợt nắm đôi tay anh áp lên má mình, nói nhỏ:
- May sao em không nỡ bỏ con chúng mình.
- Em nói sao? - Văn ngỡ mình nghe lộn.
Cô áp tay anh lên bụng mình dịu dàng:
- Em lên bàn rồi, chợt nghĩ đến mẹ. Mẹ thích trẻ con. Em lại nhớ thằng Võ. Nó ước có em. Rồi em nghĩ đến anh, người đàn ông yêu em, yêu cả tội lỗi em mang. Văn. Em đã một lần giết mẹ, lẽ nào giờ giết con? Em nhớ anh với đêm trăng ấy. Em mơ thấy một ngày đôi ta ngồi bên mẹ, bên con, bên thằng Võ cũng vào một đêm trăng nghe hương hoa ngào ngạt quyện cùng tiếng đàn.
- Ôi, Hoán Vân!
Văn sững trong niềm vui sướng chợt nhiên có được. Anh gần như quì bên nàng chìa đôi tay sờ lên gương mặt xanh xao, kêu lên rồi cuống quýt:
- Thật hả em. Em không đùa chớ em?
Cô mỉm cười, khẽ lắc đầu. Giọt hạnh phúc rơi tràn môi má. Văn bừng tỉnh ôm cô dỗ dành:
- Cái Chuông. Đừng khóc em. Em chưa vì ai rơi nước mắt ngoài mẹ. Em từng nói vậy mà.
- Em cũng giống mẹ thôi. Vì con vì chồng rơi nước mắt.
Văn nghiêm mặt cương quyết:
- Anh không là ba em, anh hứa luôn đem lại hạnh phúc, niềm vui cho em.
Anh ôm cô, nghe nhịp đập từ trái tim cô bằng đôi tai, nghe mùi da thịt nàng gọi ước ao chăn gối. Gọi tên cô rất nhỏ, tràn ngập yêu thương, anh tìm môi cô ướt mềm hé mở. Cô đan bàn tay vào tóc anh, vuốt ve mãi. Nghĩ về ngôi nhà nhỏ, có giàn thiên lý, có tiếng chim ríu rít mỗi sáng bên thềm. Cô vụt thì thầm tiếng lòng chưa từng thố lộ.
- Văn. Em yêu anh.

Đón Hoán Vân tại phi trường là Võ và gã đàn ông đennhẻm với cái đầu đinh trên tấm thân hộ pháp. Chàng thanh niên mười tám tuổi nhưcon nít, khi reo lên lao vào ôm cứng Hoán Vân, để mồm tía lia:
- Chị Linh ơi. Em mừng quá xá quà xa...
Hoán Vân mệt rũ vẫn không nhịn được cười. Bẹo tai Võ:
- Quá xá quà xa la sao chứ?
- Là nỗi mừng to lớn nhất, thiêng liêng nhất.
- Điều gì mà... tổ chảng vậy?
Hai chị em choàng vai nhau đi. Mặc gã đen nhẻm tửng tửng theo sau. Võ cười hípmắt nói:
- Trời! Em sắp làm chú Út mà không to sao?
Gã đen nhẻm thả luồng khói thuốc ập đến mặt Hoán Vân, cô bụm miệng chạy đinhưng không kịp. Cô nôn thốc nôn tháo, gập cả người như lả đi. Cả đám nhân viênNam Thái Hàn và Võ cuống quýt định gọi cấp cứu, Hoán Vân khoát tay:
- Đừng. Một lát sẽ khỏi. Yêu cầu không hút thuốc.
Võ ôm Hoán Vân, trừng mắt nhìn gã đen nhẻm cứ như mẹ chồng đay nghiến nàng dâu:
- Đã nói mà. Anh Văn dặn không được hút thuốc làm chỉ dị ứng, vậy cũng khôngnghe. Cứ làm như phi trường là công trường của anh vậy.
Gã đen nhẻm gãi đầu nhăn nhó:
- Nhưng anh thèm quá, nhịn từ sáng đến giờ rồi.
Võ càng làm già:
- Nhịn thêm chết ai hả? Cả thế giới người ta kêu gọi bài trừ thuốc lá, còn anhghiền thuốc hơn... có bồ. Đợi vài năm nữa, trí tuệ cùn mòn, lủng phổi, lủngtim, coi thử có ai vì anh khóc không cho biết.
Đám nhân viên Nam Thái Hàn quay mặt mím môi cố nhịn cười. Thỉnh thoảng liếc Võ,chú chàng bảnh chọe, non tơ, thế mà... già như... bà cụ bảy mươi.
La gã đen nhẻm đã đời, Võ lấy từ túi quần ra chai dầu xanh con ó và thỏising-gum. Chú chàng lột ra, cho vào miệng Hoán Vân. Dầu bôi lên tay, đánh vàotrán, vào cổ cô lia lịa. Một lúc Hoán Vân đứng lên nói:
- Tất cả về đi. Trường Xuân thay tôi cùng An Hạ lập hồ sơ vùng cao nguyên. Tagặp vào sáng mai.
Đám nhân viên mất hút, Hoán Vân quay sang gã đen nhẻm hỏi Võ:
- Anh ta là ai. Sao Võ đưa đi đón chị vậy?
Giọng gã to như sấm cất lên vẻ bực bội:
- Tôi là Sơn, bạn Văn. Hắn điện nhắn tôi đón chị về, dọn nhà qua bên nó.
Hoán Vân hơi thắc mắc, nhưng không nói gì. Cô cùng cả hai ra xe. Võ chở cô trênchiếc Dream II màu nho của Văn. Sơn đi chiếc Bonus 125 kềnh càng, chạy về nhàHoán Vân. Ngà, Anh Chiêu đón cả bằng vẻ e dè. Hoán Vân mở valy quơ trọn mùngmền cho vào rồi hỏi:
- Tại sao hôm nay không đi học?
Anh Chiêu lấm lét:
- Dạ, anh Sơn nói ở nhà một bữa để chia tay chị.
Hoán Vân liếc Sơn, tia mắt sắc như dao:
- Anh Sơn của ai? Tại sao tôi chưa biết vậy?
Ngà tái mặt, Anh Chiêu cúi gầm. Hơn hai năm ở cùng Hoán Vân, cô chưa một lầnnói nặng, giúp đỡ mọi điều, thế nhưng hai cô bé khiếp sợ cô nhiều hơn lòngthương kính.
Hoán Vân giao valy cho Võ, nhìn cả hai, lạnh nhạt nói:
- Còn hai năm nữa mới ra trường, phải tập trung học tập. Phải kiếm việc làmthêm đỡ đần bớt cho cha mẹ. Đừng phí thời gian vào chuyện tình vu vơ rồi tựchuốc khổ vào mình.
Cô bước đi còn ngoảnh lại:
- Tiền nhà đã đóng hết năm, hai đứa là con gái, chuyện ăn ở phải biết thântrọng, đừng để người ta dị nghị. Rõ chưa?
- Dạ.
Hoán Vân, Võ ra xe. Sơn còn đứng hậm hực. Con bà nó, làm như "lànhlặn" lắm vậy. Lên mặt dạy đời! Thằng Sơn này giống gã họ Sở lắm sao? ThằngVăn thiệt là, cứ rối rít lên "Nhớ lên dọn nhà giùm vợ tao, cổ trở chứng ỳra, không đi phải làm sao cho cổ đi. Luôn tiện thăm bé Ngà. Nhớ đó. Con bé đúngtiêu chuẩn mày chọn".
- Anh Sơn! Chị Vân đi rồi. - Ngà kêu lên.
- Kệ bà cô ta. Hừ. Dọn nhà. Có quái gì mà dọn? Chỉ vài cái đồ rách, vậy mà bắtanh bỏ công trường về đây.
Anh Chiêu nhìn Sơn, hơi khó chịu:
- Chỉ nghèo nhưng trái tim không nghèo. Anh đừng miệt thị người khi chưa hiểukỹ họ. Còn anh Văn nói anh đến "dọn nhà" thật ra là muốn anh gặp Ngàthôi. Để chị Vân yên tâm về với ảnh.
- Thật hả? - Sơn ngớ ngẩn ra.
Ngà thở dài. Cô bé biết thở dài từ ngày đốt bốn lá thư tình của Đông. Cô nói:
- Anh về đi. Mọi người đều đến nhà anh Văn đón chị Vân rồi.
Sơn đâm đầu ra xe phóng chạy. Anh Chiêu nhìn theo lắc đầu:
- Anh Văn nghĩ sao mà giới thiệu ổng với Ngà?
- Anh Văn nói, đừng nghĩ rằng, quen một người đàn ông thì người đó là tình yêu.Trước nhất hãy chọn cho mình một người anh, người bạn tốt, người đó có thể vìmình chia sớt buồn vui. Ảnh nói, anh Sơn không cha mẹ, tính chất phác chớ khôngđểu giả, nếu có thể lấy mọi người giản dị trong một con người làm nền tảng hạnhphúc, thì anh Sơn, thân đại thụ có thể che mưa nắng cả đời.
Anh Chiêu nghe và nghĩ đến Thành. Anh từng trải, hào hoa, lịch lãm, liệu rồianh Văn nói gì về người bạn này?
Trong lúc ấy, nhà Văn thật nhộn nhịp, đủ mặt gái trai chờ Hoán Vân. "Châudê" như kiến bò trong cháo nóng, nhấp nhỏm:
- Thôi, tao về công ty trước.
Ngọc - Vợ Châu - dịu dàng nói:
- Anh Văn muốn giới thiệu Hoán Vân, mới gọi họp mặt, anh đừng để ảnh buồn.
- Buồn gì? Hắn hiểu anh lắm mà - Châu nhăn nhó.
Thao sờ mặt, hắn nhớ cú đấm như trời giáng đêm nào. Thằng Văn thật khéo chọnvợ, làm bạn bè chẳng thể chường mặt mũi.
Xe Võ về đến, Hoán Vân thật sự ngạc nhiên khi thấy đủ mặt đứng bên thềm. Tất cảchào hỏi thân mật, giới thiệu tên tuổi, chúc mừng thắm thiết làm cô bối rối.Văn làm vậy là có ý gì? Võ như hiểu, chú chàng nói nhỏ vào tai bà chị dâu:
- Anh Hai chưa đãi tiệc cưới, nhưng với bạn bè muốn giới thiệu chính thức để...để "nhiều người" khỏi vì ảnh, tự làm khổ mình.
Hoán Vân mệt rũ vẫn không thể nhịn cười. Chú chàng như... từng trải sự đời lắmvậy. Lúc chào Thúy, Vân thấy Đình Hồ liếc nhìn. Còn Thúy cười gượng gạo là hiểungay. "Gớm thật. Nào Hân đến Thúy. Chẳng còn biết bao nhiêu kẻ... đợichàng".
Lúc Sơn về, cả bọn nì nằn "mừng" Hoán Vân một tiệc. Cô từ chối, haibên đôi co, cơn buồn nôn ập đến. Hoán Vân gục như tàu đu đủ héo trong nhà vệsinh, khiến Thành một phen bở hơi tai chăm sóc. Cả bọn đành kéo nhau về hẹn gặplại khi có Văn. Ngọc vợ Châu nán lại sau cùng, ân cần nói với Hoán Vân:
- Đàn bà sinh con cực khổ đớn đau, đành cam chịu. Chỉ không chịu nổi khi chồngbạc nghĩa, vô tình. Anh Văn là người đàn ông tốt, hy vọng hai người hạnh phúc.
- Chồng chị không tốt sao? - Hoán Vân vờ hỏi
Ngọc thoảng nụ cười kỳ lạ không trả lời. Đứng lên từ giã.
Còn lại hai chị em, Võ phân công liền:
- Bổn phận chị là ăn uống tẩm bổ, nghĩ ngơi cho nhiều. Sáng nghe nhạc, đọcsách, chiều đi dạo, mua sắm, tối chờ điện thoại anh Hai và ngủ. Phần em, sánglàm điểm tâm, dọn dẹp, đi học. Trưa, chiều nấu nướng, giặt giũ, tối đi học thêmhoặc chơi guitar chị nghe.
- Thế thời gian nào dành cho bạn gái? - Hoán Vân giấu vẻ cảm động hỏi.
Võ kênh mặt tuyên bố xanh rờn:
- Không thèm có bạn gái, có chị với thằng cháu ngon lành là đủ. Em còn đi họcmờ.
Sau đó, Võ xách xe đi chợ. Hoán Vân tắm rửa xong dạo quanh một vòng trong nhà,nội thất gọn, đơn giản trang nhã. Nhà bếp, nhà vệ sinh, nhà tắm sạch bóng.Thằng bé giỏi hơn cả một nhà nội trợ tài ba. Vân nghĩ thầm chợt nhớ về một cănnhà vắng lặng, không chút sinh khí. Cô buồn rũ, đi vào phòng, lấy từ túi xáchra chai rượu, ngửa cổ uống liền một phần chai.
Cô không thấy Võ đứng lặng ở cửa, nhìn cô hoang mang lẫn lo sợ.
****
Từ tầng ba xuống tầng một gặp giám đốc, Hoán Vân đi qua cả mấy chục cặp mắtthập thò nhìn cô với từng lời nhỏ to, thì thầm. Hoán Vân phớt tỉnh. Cửa phònggiám đốc mở rộng, cô bước vào. Ông giám đốc Vinh, mặt lạnh như tiền, hắnggiọng:
- Mời cô ngồi.
Cô ngồi xuống, thản nhiên yêu cầu:
- Giám đốc vui lòng không hút thuốc khi làm việc với tôi. Tôi sợ không kềm chếđược, sẽ làm dơ thảm phòng và trở thành khó coi trước ông.
Đang sờ vào gói thuốc, Vĩnh rút tay lại hậm hực:
- Chưa đến nửa năm, cô đã vội "dại dột" rồi, vậy làm sao hoàn thànhviệc điều tra thị ttường của công ty trên cả nước?
- Có phải giám đốc định khiển trách tội "dại dột" của tôi không?
- Vậy cô trả lời tôi thế nào về hợp đồng.
- Hợp đồng của tôi với Nam-Thái-Hàn chẳng có điều khoản nào bắt tôi bồi thườngnếu lỡ dại dột cả.
Vinh thở ra nhìn cô:
- Nhưng cô phải bồi thường nếu bỏ dở hợp đồng.
Hoán Vân ngạc nhiên:
- Tại sao tôi làm vậy?
- Bộ cô... định tiếp tục đi làm sao? Không thể được, sức khỏe tồi tệ đến vậy. -Vĩnh kinh ngạc.
Hoán Vân bực mình:
- Ai nói tôi không làm được? Giám đốc đã duyệt hết phần điều tra cao nguyênchưa? Đã xem qua kế hoạch về Trung trong ba tháng tới của tôi trình duyệt chưa?
- Tôi xem suốt đêm, rất tốt, hoàn hảo, nhưng cô không thể ở tình trạng này làmviệc được.
Hoán Vân nhíu mày nhìn Vĩnh dò xét. Ông giám đốc chợt hỏi ngang vẻ thâm tình:
- Người ta có chịu nhìn nhận... đứa nhỏ không?
- Nếu không thì sao? - Hoán Vân tỉnh bơ hỏi lại.
- Chẳng lẽ cô định có con không chồng? - Vĩnh đổ cáu vô cớ - Trời đất! Cô phảitrút bỏ lẹ đi, bằng nếu chậm trễ vừa cực thân, vừa gãy đổ tương lai.
Hoán Vân vừa buồn cười, vừa bực mình:
- Từ bao giờ, giám đốc lo lắng chuyện đời tư cho nhân viên đến mức này? Cảm ơngiám đốc lo lắng. Chuyện của tôi, tôi tự quyết định. Giờ ta nên bàn về côngviệc. Tôi muốn trình bày với ông về thị trường cao nguyên. Trước khi qua phòngkế hoạch xem phim tư liệu thu thập, đây là bản kết luận và đánh giá sơ bộ củatôi.
Cô đứng lên vòng qua bàn làm việc của Vĩnh, cho vào máy đĩa CD lấy từ ngực áo.Vĩnh bấm máy. Hoán Vân đọc mã số mở chương trình. Trong hai mươi phút, Vĩnh đọcxong. Khóa máy, hớn hở xoa tay:
- Cô tin vào nhận xét mình hoàn toàn chứ?
- Giám đốc nên nói tôi nghe về quyết định của ông.
Hoán Vân về chỗ ngồi, thảy vào miệng viên ô mai mặn. Vĩnh gõ gõ tay vào trán,gật gù nói:
- Hiện tại, hàng tương đối đủ, mở cửa hàng bách hóa ngay Plây-cu độc quyền NamThái Hàn, sẽ lợi nhiều so với miền Trung, dù phải xây dựng thay vì thuê dàihạn. Thứ nhất, người tiêu dùng tỉnh Kom-Tum làm giàu nhanh, giá thành xây dựnghạ. Thứ ba, tiền lương trả cho nhân viên thấp hơn miền Nam, Bắc. OK! Hoán Vân.Nếu cô chịu trách nhiệm với tôi, về sự đánh giá này, tôi sẽ họp ban giám đốc,quyết định mở cửa hàng cho công khai đấu thầu việc xây dựng.
Hoán Vân đứng lên:
- Người chịu trách nhiệm sau cùng vẫn là ông. Ông nên họp với giám đốc hai nướctrước đi. Tôi có hai tuần làm việc về kế hoạch điều tra thị trường Trung TrungBộ. Và bước đầu tư, giới thiệu sản phẩm tại miền Trung, chính yếu là Đà Nẵng,sau đó tôi sẽ đi Trung Trung Bộ thực tế, trong thời gian hai tuần này, tôi mongông có quyết định dứt khoát.
Vĩnh trầm ngâm:
- Tôi lo trong tình hình khủng hoảng tiền tệ khu vực, hai giám đốc sẽ khôngchấp nhận xuất vốn xây khu bách hóa.
- Ông và ban điều hành nên nêu rõ hai dự án xuất vốn thuê và xây, cái lợi saumười năm. Ông nên nhớ... Sau mười năm nữa, cao nguyên phát triển với tốc độđứng đầu cả nước, đất đai, giá thành xây dựng sẽ vùn vụt leo thang. Lúc đó, cảcửa hàng bách hóa Nam-Thái-Hàn là lợi nhuận khổng lồ. Chào giám đốc.
Vịnh gọi giật:
- Hoán Vân.
Cô dừng lại im lặng chờ đợi. Vĩnh định nói rồi thôi, nói qua điều khác:
- Nam-Thái-Hàn may mắn có cô. Tôi hiểu rõ điều ấy, và mong cô dừng lại ở đây.nếu cô... có khó khăn gì, cứ nói với tôi, tôi hứa tạo điều kiện giúp cô hếtlòng.
Lần đầu tiên sau nửa năm làm việc, Vĩnh thấy cô cười:
- Hy vọng được vậy. Cảm ơn giám đốc.
Cô đi nhanh khỏi phòng, ập vào nhà vệ sinh gần nhất. Cơn buồn nôn cố ghìm giờmặc sức tung hoành, khiến ruột gan Hoán Vân cuộn nhào. Cô nôn hết sạch, nôn cảra mật xanh mật vàng, nông đến lả người. Phải vịn tường mới đứng nổi. An Hạ vàThu đi qua, vội đỡ Hoán Vân dìu xuống phòng. Tóc cô bết mồ hôi, mặt xanh mướtvẫn vùng ra khỏi hai tay cô nhân viên, tự mình bước đi. Vô đến phòng làm việcHoán Vân lau mặt bằng ống tay áo rồi tiếp tục bấm máy vi tính, chăm chú đọc tàiliệu tới trưa. Cô là người ra về sau cùng và ngẩn người khi thấy Văn đứng trướcmặt, râu đâm tua tủa che kín mặt, mắt đỏ ngầu như mất ngủ với đủ trang bị lỉnhkỉnh của chuyến công tác xa về.
- Vân!
Anh không nói, chỉ ôm cô rồi bỏ ra rất nhanh:
- Anh mới về tới ư? - Cô hỏi.
Cả hai ra xe, anh mở miệng lúc ngồi lên xe.
- Xuống sân bay anh chạy thẳng tới đây, anh chờ đến mười lăm phút mà không thấyem có thần giao cách cảm gì về hiện diện của anh cả.
Cô cười khổ sở, rồi ụa lên một tiếng khiến Văn hết hồn tấp xe vô lề. Nhìn cônôn ọe đến ngất ngư, ruột gan Văn cồn cào xót xa. Anh nói:
- Nhập viện đi em. Nhìn em thế này anh không chịu nổi.
Cô cương quyết lắc đầu, lên xe nói:
- Thai hành vài tuần sẽ khỏi. Em còn nhiều công việc phải làm. Đầu tháng điTrung Bộ rồi.
Văn trở nêm lầm lì cho xe chạy thẳng về nhà. Võ đang nấu thức ăn, thấy anh reolên:
- Anh Hai. Em nghiên cứu các món ăn không làm chị Linh dị ứng, bảo đảm đủ dinhdưỡng cả hai mẹ con.
- Cảm ơn em.
Văn kéo Hoán Vân vô phòng, khóa cửa, bất thần ghì chặt cô, hôn tới tấp, nghiếnngầm bên tai cô:
- Anh nhớ em muốn điên, thương em, thương con thắt ruột. Còn em, chỉ nhớ mỗicông việc, quên cả sức khỏe mình. Em là Hoán Vân hay đá hở em?
Hoán Vân cố né những nụ hôn tới tấp rơi lên môi, mắt cô, nói: 

- Đừng anh. Em dơ lắm.
Văn mặc kệ, tiếp tục hôn. Hoán Vân đành chịu trận, một lúc, Văn rời cô nói bằng vẻ mặt rạng rỡ:
- Em đi tắm đi. Ăn trưa xong, anh có món quà này tặng em. Bảo đảm em sẽ thích.
Không có tính tò mò, Hoán Vân lấy bộ đồ ra phòng tắm. một mình trong phòng, Văn soạn hết đồ Hoán Vân cho vào tủ, anh thật sự bùi ngùi, thương cảm, thấy cô ngoài bốn bộ quần áo cũ sì, không còn gì khác.
Lúc ngồi vào bàn ăn, mắt Hoán Vân nhìn thức ăn đầy cảnh giác. Võ hiểu ý liền nói:
- Chị đừng lo. Không có cá, mỡ, thịt bò. Không co rau dấp cá, tần ô, ngổ, cần tàu... Đây là chả trứng thịt heo nạc, nấm tươi, nấm mèo, đây là ngó sen làm gói tôm tươi còn đây là canh xương hầm khoai sọ. Bảo đảm không món nào làm chị dị ứng hết.
Hoán Vân nhìn sững Võ, mặt đỏ ửng. Hôm qua, Võ cất công làm bếp đợi cô về ăn, đủ cá, thịt rau tươi. Kết quả, cô nôn mửa suốt bữa, khiến Võ hết biết. Và với buổi chiều hôm qua bỏ học. Võ theo Hoán Vân để hỏi cô ăn gì được, bằng một bảng danh sách dày đặc, tên các loại rau, quả, thịt. Bây giờ, Võ đã chế biến xong đủ loại cho hợp với khẩu vị Hoán Vân, bằng cả nhiệt tình và tình thương dành cho cô. Hoán Văn ghìm cơn xúc động, ngoảnh mặt đi, giọng như ngạt mũi:
- Hai anh em đừng tốt với tôi quá được không?
Võ sửng sốt lõ mắt nhìn... chị dâu:
- Sao chị nói vậy. Chị không thương anh Hai với em à? Còn em với anh Hai thương chị hơn thương bản thân đó, chị có khỏe mạnh vui vẻ thì hai anh em mới vui được.
Hoán Vân gục mặt vào đôi bàn tay, cô không khóc nhưng nước mắt cứ lặng lẽ từng giọt rơi qua kẽ tay xuống bàn. Võ nghệch mặt nhìn anh Hai cầu cứu. Văn kéo ghế đến sát Hoán Văn, choàng tay qua cô nói dịu dàng:
- Không có gì để em buồn khổ nữa. Chúng ta thương yêu nhau, lo lắng, chăm sóc cho nhau là lẽ tất nhiên, chỉ cần em tặng cho thằng Võ đứa cháu ngoan, coi như trả... ơn cho nó rồi. Không cần ái ngại.
- Phải đó chị Hai - Võ reo lên.
Hoán Văn quẹt nước mắt phì cười, má đỏ ửng. Văn khoan khoái thở khì. Thì ra dỗ cô vợ tầm cỡ này cũng dễ thôi.
Cả ba ăn cơm rất ngon miệng. Hoán Vân ăn hết ba chén cơm đầy thức ăn xong, Võ múc thêm chén canh khoai sọ hầm xương, biểu cô ăn giùm cho... đứa cháu.
Ăn xong, Hoán Vân than thở:
- Em tức bụng quá. Ăn no thế này...
Võ cười toe toét:
- Không sao. Em dọn dẹp, anh Hai dắt chị Hai đi dạo vườn cho thức ăn tiêu hóa nhanh.
Cả hai bên nhau chậm rãi dạo quanh khu vườn nhỏ. Hoán Vân bảo Văn:
- Có nằm mơ em không nghĩ trên đời có đứa con trai toàn vẹn như thằng Võ.
- Thế còn anh. Không bằng nó à?
Hoán Vân phì cười:
- Coi anh kìa. Ganh tỵ với em trai à?
Văn chăm chú nhìn cô, thoáng nét cười trên môi:
- Thì ra khi em cười rất đẹp. Hoán Vân. Cười nhiều một chút, anh muốn con mình có gương mặt hồn nhiên vui vẻ như Võ.
Hoán Vân chạnh lòng, buồn rũ:
- Em làm sao vui được - Cô nghẹn ngào - bảy nămrồi em chưa một ngày ăn no, mặc đẹp. Bao tiền của em cố công làm, đều đổ vào cuộc tìm kiếm mẹ, mà mẹ vẫn bặt tin.
- Theo anh.
Văn dắt tay Hoán Vân vào lại nhà, lấy trong túi xách ra hai đĩa CD, qua phòng làm việc, cho vào máy tính rồi nói với Hoán Vân:
- Đây là món quà anh tặng em. Em xem đi.
Hoán Vân ngồi vào ghế, bấm máy. Trên màn hình hiện ra dòng chữ: Danh sách nhập khẩu các tỉnh phía bắc từ tháng 8 năm 1990 - Nữ. Phòng kiểm tra dân số thuộc ủy ban dân số Việt Nam.
- Văn.
Mặt Hoán Vân tái xanh rồi ửng đỏ, môi run run. Văn đứng sau, choàng hai tay qua vai cô, cúi xuống, hôn lên má cô nói nhỏ:
- Anh yêu em. Cái Chuông bé nhỏ ạ. Nào. Xem đi.
Lần lượt từ màn hình đủ lý lích sơ bộ và địa chỉ hiện lên đang lưu trú. Không có mẹ. Vân đau khổ nhìn sững hình ảnh cuối cùng. Trái tim cô gào thét. Không có mẹ.
Văn như hiểu ý, anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng nói:
- Còn một đĩa nữa kìa em, thuộc khu vực cao nguyên.
Cũng không có. Hoán Vân gục xuống bàn. Văn nhẹ đỡ cô lên, ôm vào lòng dỗ dành:
- Em nên vui Cái Chuông ạ. Vậy là loại trừ cao nguyên, đồng bằng bắc bộ, miền núi bắc bộ, em khỏi tìm kiếm. Vài hôm nữa, thằng bạn anh gởi tiếp phần bổ sung gồm những người chưa nhập cư, còn diện tạm trú. Và lần lần đến các tỉnh khắp cả nước. Em chỉ việc ngồi nhà chờ. Không cần tự đày ải mình như bảy năm qua.
Hoán Vân vùi mặt vào ngực Văn lặng lẽ khóc, khóc cho bảy năm tìm kiếm, khóc vì Văn quá cao đẹp. Cuộc đời cô chưa hề dám mơ ước dù là hạnh phúc nhỏ nhoi nhất. Nhưng Văn lại cho cô cả tình yêu và niềm tin lẫn một trời hy vọng. Em xứng đáng nhận sao anh?
Văn đỡ mặt Hoán Vân lên. Cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô, lau khô nước mắt và hôn cô nồng nàn:
- Đừng khóc nữa em, chỉ cần ta bên nhau, không gì không làm được. Anh hứa sẽ tìm được mẹ về với em. Nào. Cái Chuông, em đi nghỉ một chút.
Hoán Vân ngủ thật say bên Văn. Giấc ngủ đầy thanh thản đầu tiên sau tám năm trời dằn vặt. Bảy năm tìm kiếm. Văn nhổm dậy, ra vườn châm liền điếu thuốc, anh nhịn thèm từ sân bay Hà Nội về đây tới giờ vì sợ Hoán Vân chịu không nổi. Văn thả khói thuốc thành vòng, ngồi ngửa đầu ra ghế mây vẻ khoan khoái.
Võ khoác balô sách vở lên vai, dắt xe ra đi học, ngang qua Văn, chú chàng dừng lại:
- Thưa anh Hai. Em đi học.
- Ừ. Đi đường cẩn thận xe cộ.
- Dạ.
Võ lên xe, nghĩ điều gì vụt nhìn anh hỏi:
- Anh Hai bỏ thuốc được không?
Văn ngạc nhiên nhìn em:
- Em lo cho chị Hai à? Không sao đâu. Anh hút khi một mình thôi. Sau đó đánh răng cẩn thận.
- Em chỉ hỏi anh bỏ thuốc được không?
Văn phẩy tay:
- Làm sao bỏ được, nghề anh thường nghiện thuốc, khi căng thẳng, có nó là đỡ ngay.
Võ nổ máy xe lẩm bẩm:
- Vậy chị Hai không thể bỏ rượu rồi.
- Em nói gì? - Văn nhổm lên nhíu mày nhìn em.
- Chị Hai nghiện rượu, anh nghiện thuốc lá. Cháu em mai sau không ngu đần hay dị tật mới lạ đó.
Võ phóng xe đi rồi. Văn thừ người nghĩ ngợi. Đúng không?

Đúng như Võ nói. Hoán Vân nghiện rượu sau bảy năm tìm quên nỗi buồn đau cùng nó. Cô không hề hay biết điều đó, bởi lúc nào cô cũng uống nó, có nó khi cần.
Tối nay sau bữa cơm, cả ba ngồi dưới giàn thiên lý, uống nước chuyện trò. Suốt buổi chiều, Hoán Vân từ nhà đến cơ quan không ói mửa, nên có vẻ tươi tỉnh khỏe khoắn. Cô lắng nghe chăm chú lời Văn kể về những người bạn của anh, mỗi người một hoàn cảnh. Tính nết khác biệt vẫn giữ trọn tình bạn mấy chục năm. Cô cười khanh khách, kể Võ nghe chuyện "Châu dê" khiến Võ cười bò lăn, khen:
- Chị Hai ngon lành thiệt. Hèn gì hôm đón chị, anh Châu cứ thậm thụt đòi về. Giá chị Ngọc vợ anh Châu, mà có ngón nghề như chị, làm sao anh Châu dám đi ngang về dọc kiểu đó.
Hoán Văn nhìn Văn:
- Nếu Châu không bỏ thói này, hậu quả sẽ bi đát lắm. Anh thương bạn, hãy cứu ảnh khi mới sẩy, đừng đợi rơi tỏm xuống bùn, mới ra tay đã muộn.
Văn gật đầu, Hoán Vân đứng lên vặn người ngáp dài. Cô nghe miệng nhạt thếch, dạ dày sôi lên khó chịu. Cô nói với Văn:
- Đi Mãn Đình Hồng nhé.
Văn nhìn cô rồi nhìn quanh khu vườn:
- Anh nghĩ mình ở nhà vui vẻ, đầm ấm hơn, Cái Chuông. Em hãy nhìn xem, một ngày ta làm việc căng thẳng, mệt mỏi, đối mặt với đủ loại người trong xã hội, có khi đến hàng tuần hay hằng tháng mới về được nhà. Giờ phút sống cho mình, êm đềm hạnh phúc như thế này, khó có lắm. Anh luôn trân trọng, và càng trân trọng hơn khi bên anh có em, có Võ.
Hoán Vân gật đầu, cô hiểu điều đó, càng trân trọng hơn cả niềm trân trọng của anh, bởi cô chưa từng có được phút giây này trong suốt bảy năm:
- Vậy để em ra đường mua chai rượu về uống cho vui.
- Nhà còn hai chai của thằng Sơn biếu anh mà.
Hoán Vân thản nhiên:
- Em đã uống hết rồi.
Văn sửng sốt. Hoán Vân mới về nhà anh hai ngày nay thôi. Văn gặp tia mắt nhìn của Võ, anh vụt rịn mồ hôi. Võ lẳng lặng đi vào nhà. Văn kéo ghế đến ngồi sát bên Hoán Vân, nắm tay của cô hỏi:
- Em đang muốn uống rượu thiệt hả?
Cô gật đầu nói:
- Nếu mà anh không thích rời nhà, mình mua về uống.
Văn nghe ruột gan như co thắt lại:
- Ngày nào cũng uống hết sao?
- Buổi sáng em uống vài ly rồi đi làm, trưa về khi não căng thẳng em cũng uống. Tối em uống cho đến lúc đi ngủ.
- Em uống như vậy bao lâu rồi hả?
Lối hỏi này làm Hoán Vân cảnh giác. Cô vốn thông minh:
- Từ lúc biết sự thật về mẹ. Đến nay hơn bảy năm rồi. Văn. Tại sao anh hỏi kỹ vậy? Anh sợ lương không đủ nuôi em uống rượu sao?
Bàn tay Văn đẫm mồ hôi lạnh. Hoán Vân nghiện rượu quá nặng rồi, tại sao anh lại không để ý đến điều này chứ.
- Văn. Sao anh buồn vậy?
Văn vụt nắm tay Hoán Vân nói:
- Hoán Vân à. Em muốn con của mình ra đời khỏe mạnh và thông minh chứ?
- Dĩ nhiên rồi - Cô nhìn anh, vụt hiểu.
- Anh sợ em nghiện rượu à? - Cô run lên.
Văn hít một hơi mạnh cho không khí vào lá phổi, không có việc gì khó trước tình yêu của chúng ta. Anh nắm tay cô ân cần nói:
- Anh nghĩ là em nghiện mà không biết. Hoán Vân, em nói thật đi, bây giờ em có cảm giác gì vậy?
Cô lắp bắp, hoang mang:
- Miệng đắng, bụng sôi lên, rất là khó chịu. Thật sự em đang nghĩ đến một ly rượu.
Miệng cô tứa ra dòng nước bọt trong veo, càng lúc càng tứa ra nhiều đến đầy miệng phải nhổ ra đất. Bụng cô quặn thắt, nghe thèm chất men cay lẫn niềm khiếp sợ cho mình. Cô vùng lên:
- Em không muốn đâu.
Văn siết chặt lấy cô, để mắt cô gặp ánh mắt mình thiết tha nói:
- Anh biết, em không thể cúi đầu trong nghiện ngập, để mẹ và anh buồn. Càng không thể để cho con mình ra đời còi cọc, ngu đần vì chất men quái ác này. Hoán Vân, em từng chiến thắng mọi gian nan, vững vàng bảy năm tìm mẹ, giờ thì em đủ dũng cảm để cai rượu không?
Cô nhắm nghiền mắt, run run vụt gào lên:
- Em không biết. Không. Không. Em không nghiện đâu. Cứu em với. Cứu em.
Văn đau lòng, ghì cô trong đôi tay:
- Anh hứa bên em, Cái Chuông. Hãy tin anh.
Cô thở hổn hển, nước miếng trong miệng lại đầy cả miệng, cô nhổ ra, lại tiếp tục nhổ, bụng quặn thắt, cơn thèm rượu càng lúc càng dâng cao đến mắt ngầu, mờ đi. Hai tay cô cung lại, nắm chặt, nổi đầy gân xanh, cô thều thào:
- Nếu con vì tội lỗi ở em, ra đời phải chịu ngu đần, tàn tật, thà em chết đi.
- Đừng nói bậy em. Cai rượu dễ thôi, chỉ cần ráng chịu đựng một chút, dũng cảm lên em. - Văn xót xa nói.
- Em phải cai được - Cô rũ người trên tay Văn.
Anh bồng cô xốc chạy vào trong nhà, đặt cô lên giường. Cô bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Văn lính quýnh than dài.
- Làm sao bây giờ? Có lẽ anh nên cho chị Hai của em uống thêm chút rượu.
Võ nghiêm mặt:
- Đợi anh Thành đến rồi hỏi ảnh hay hơn. Em gọi rồi.
Mười phút sau Thành đến, đi cùng với anh là một phụ nữ trạc bốn mươi. Thành giới thiệu liền:
- Đây là bác sĩ Lam ở trung tâm cai nghiện, đàn chị trước tao năm khóa. Còn đây là Văn phóng viên báo Saigon Times bạn em. Người nghiện rượu là vợ của nó, em đã trao đổi với chị rồi.
Văn ngạc nhiên, Võ nói rõ:
- Hôm chị Hai đến, em biết chị Hai nghiện rượu rồi, chỉ uống rượu như nước lã nên em có điện trước để hỏi qua anh Thành.
Văn cảm động vỗ vỗ vai em, sau đó đưa Thành và bác sĩ Lam vào phòng. Hoán Vân rũ rượi, tay chân đẫm đầy mồ hôi, mắt lờ đờ ngầu đỏ, nhỏ nước miếng liên tục. Bác sĩ Lam nắm lấy tay cô chẩn mạch, nói:
- Tôi nghĩ là anh nên đưa chị ấy vào chỗ của tôi càng sớm càng tốt. Nếu không thai nhi sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
- Vào trung tâm cai nghiện à? - Văn lo ngại hỏi.
Bác sĩ Lam thong thả nói:
- Tôi bảo đảm với anh, trong trung tâm mọi thứ đều tốt, có lợi cho cả hai người và thai nhi.
Văn thừ người, anh không muốn điều ấy xảy ra với Hoán Vân, là đòn cực mạnh giáng thẳng vào cô, vào cả sự nghiệp của cô đang trên đà tiến lên mạnh mẽ.
- Hoán Vân đang làm việc, chị có thể giúp cô ấy điều trị tại nhà không? Tiền bạc chị đừng ngại.
Bác sĩ Lam nhìn Văn chăm chú rồi thong thả nói:
- Anh sẽ phải vất vả đấy.
Hoán Vân gượng ngồi dậy, tựa vào người Văn nói:
- Bác sĩ yên tâm, tôi sẽ cai được mà.
Văn mừng rỡ, anh biết tính của Hoán Vân, cô đã hứa thì sẽ làm. Bác sĩ Lam gật đầu nói:
- Trước nhất là phải tạm nghỉ việc vài hôm để đi làm một số xét nghiệm, bảng phân tích các loại rượu bà uống và độ nghiện. Sau đó bà sẽ đi khám sức khỏe tổng quát, siêu âm, chụp phổi. Trong thời gian đợi kết quả, tôi sẽ tạm thời điều trị bằng cách cắt giảm cơn ghiền từ từ và truyền dịch giúp cho cơ thể của bà và của cả thai nhi.
- Cám ơn bác sĩ.
- Bà tạm thời không chịu nổi cơn nghiện nào lâu hơn đâu. Giờ ông nên chọn một loại rượu nhẹ cho bà uống. Cách khoảng thời gian bây giờ cho tới lúc ngủ là ba lần, mỗi lần một séc. Điều này giúp bà đêm nay đỡ vật vã.
Bác sĩ Lam ra về, sau khi hẹn gặp lại ở bệnh viện vào ngày mai. Thành cũng ra về sau khi mua xong cho Văn chai rượu nhẹ. Võ đem vào chiếc cốc thuỷ tinh đưa cho Văn. Anh nói:
- Em cứ đi nghỉ đi, để mặc anh lo cho chị ấy được rồi.
Võ dặn anh:
- Chị ăn bao nhiêu lại ói ra hết rồi. Em có nấu sẵn miếng cháo đặt trên bếp, sữa, hột gà ở trong tủ lạnh, nước sôi trong bình thủy, anh nhớ cho chị Hai ăn lại, nói chị Hai ráng ăn.
Hoán Vân mở mắt, cầm tay Võ nghẹn ngào:
- Chị nhất định cai được, vì có em bên cạnh Võ à.
Bây giờ chú chàng mới cười. Còn lại hai người. Văn rót rượu ra đưa cho Hoán Vân. Cô run run cầm lấy, mắt sáng lên nỗi thèm thuồng, mừng rỡ. Biết là chỉ uống được một ly, cô uống thật là dè sẽn, từng hớp một cho đến hết. Quả đúng vậy, có ly rượu. Hoán Vân tỉnh táo hơn, tay bớt run, nước miếng bớt túa ra hơn.
Văn nhìn đồng hồ và nói:
- Bây giờ là hai mươi giờ, hai ly còn lại mỗi giờ uống một ly. Hoán Vân, anh chợt có ý kiến này.
Cô tựa vào anh, ngước nhìn, anh nói:
- Cai nghiện khổ sở lắm, nhưng vì tương lai chúng ta, vì mẹ và con, anh sẽ cùng cai với em. Em cai rượu, anh cai thuốc. Được không hả em?
Hoán Vân không nói, chỉ siết tay Văn thật chặt trong đôi tay run run của nàng. Rồi rướn người, từ từ áp môi vào má anh thì thào:
- Văn, em yêu anh.
- Anh yêu em. Cái Chuông của anh.
Rời môi nhau, Văn để Hoán Vân nằm xuống, anh nằm bên cạnh, đặt nàng gối đầu trên tay anh, âu yếm nói:
- Nếu tay anh run lên, hãy ôm chặt anh, nếu môi nhạt đắng, hãy hôn anh Cái Chuông nhé. Hãy nghỉ lấy mọi niềm yêu thương quanh ta mà dũng cảm nhé em.
Cô gật đầu, rúc vào lòng của anh, tìm môi anh một lần nữa. Ly rượu chỉ giúp cô nhất thời, và cô lại thấy lên cơn. Môi anh nồng nàn và ngọt lịm tình yêu, cô tìm đến như cứu cánh để rồi nghe cơ thể ấm lên trong vòng tay của anh. Văn ôm Hoán Vân trong tay, nghe mọi miền da thịt bừng bừng, anh cố nén lòng mà khát khao vẫn dâng lên và khi Hoán Vân tìm môi anh một lần nữa, tay chân rã rời, thì thào bao lời yêu thương, nỗi mong muốn có cô trong đời mãi mãi.
Đêm ấy dài như cả một đời người, ly rượu thứ ba vừa uống cạn. Hoán Vân đổ sạch cả chai rượu còn lại xuống nền nhà. Nhìn rượu loang chảy, cô nghĩ về tương lai. "Mẹ ơi! Con đã có tất cả rồi, chỉ còn thiếu mẹ thôi. Hãy tha thứ cho con, tha thứ cho con đi mẹ. Hãy về với con, giúp con trở lại là đứa con gái mà mẹ luôn hãnh diện đã có nó ngày nào đi mẹ".
Đôi tay của Hoán Vân run bần bật dù được Văn ủ trong tay ngồi suốt đêm chờ sáng.

Bác sĩ Lam ngồi đối mặt trước chị là toàn bộ hồ sơ xét nghiệm và hồ sơ sức khỏe của Hoán Vân. Rút ra hai tấm phim gắn lên bảng đèn. Lam dùng thước nhỏ chỉ vào đỉnh phổi trái trên tấm phim rồi nói:
- Có vấn đề ở đây, may thế là nhẹ, điều trị phối hợp một thời gian rồi sẽ khỏi.
Chị chỉ qua thước phim bên kia:
- Gan lớn, dạ dày viêm. Tất cả đều là do rượu. Sở dĩ bà chưa phát bệnh vì nhờ bà đang sức trẻ, và luôn hoạt động đều chân tay, thể lực tốt. Điều trị lành hoàn toàn nếu cai rượu được, bằng không sẽ bị lại.
Chị trở vào bàn, rút xấp giấy lật ra nói tiếp:
- Ở bảng điều tra bệnh lý này, cho thấy một điều, lượng rượu bà uống tăng nhiều nhất trong hay năm nay, và mười tháng của năm 98 này, bà đã uống lượng rượu bằng cả năm 97. Chứng tỏ cơn nghiện mỗi ngày một tăng. Và cho ra kết luận: Điều trị bệnh của bà thời gian nhanh nhất là bốn tháng, mong bà hết sức cố gắng hợp tác trong việc điều trị.
Hoán Vân nhìn thẳng vào bác sĩ Lam:
- Vậy thai nhi thể trạng ra sao?
- Ở nước ngoài, người ta sẽ bỏ nó để việc chữa trị được kết quả nhanh chóng, nhưng hầu hết người Á đông ta không làm điều đó. Tôi đoán chắc với bà, nếu bà cai được trong thời gian ngắn nhất, việc ăn uống và bồi dưỡng tốt nhất, đứa trẻ sẽ phát triển rất bình thường.
Hoán Vân thở ra nhẹ nhõm, nhìn Văn. Anh gật đầu như khuyến khích. Hoán Vân nói:
- Được. Bác sĩ bao giờ sẽ bắt tay vào việc điều trị?
- Mai. Chiều nay sẽ làm bảng điều trị tháng đầu tiên, giao cho bà một bảng, theo đó tự tiến hành khi không có tôi. Một ngày tôi sẽ đến thăm bệnh hai lần và lúc mười một giờ rưỡi và năm giờ chiều. Chúc ông bà thành công.
Cả hai chào bác sĩ Lam ra về. Đến nhà, vào thẳng phòng làm việc, Hoán Vân mở nhanh máy vi tính, Văn vào theo nói:
- Em nghỉ ngơi đã.
Cô lắc đầu cương quyết:
- Em hủy bỏ kế hoạch điều tra thị trường Trung Trung bộ nên phải làm gấp hồ sơ về thành phố Hồ Chí Minh. Còn nữa, công trình xây dựng của Nam Thái Hàn ở Plây-cu, em phải chuyển qua cho Trường Xuân theo dõi, cần lên một bảng chi tiết để phù trợ cho cậu ta. Thời gian hai tuần, em sợ không kịp với tình trạng sức khỏe hiện giờ, nên lúc khỏe cần tranh thủ.
Văn ngẫm nghĩ rồi lựa lời:
- Hay là em nghỉ Nam Thái Hàn đi em. Đợi lành bịnh rồi sinh xong hãy đi làm lại. Thiếu gì nơi mời chào em. Đừng sợ mất việc.
Cô thẳng thắn nói ngay:
- Không được. Thứ nhất vì em thích làm việc. Thứ hai, vì em đã hứa với ông Vĩnh ở lại làm cho Nam Thái Hàn. Thứ ba, em cần tiền để chữa bệnh.
Văn bực:
- Anh không thiếu tiền.
- Văn. Em biết! Nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy em phải tự đi trên chính đôi chân của mình, nếu em làm được ra tiền tại sao phải để cho anh lo hết. Trong khi em biết, tiền điều trị là một con số khổng lồ so với mức lương của hai đứa.
Văn cáu thực sự. Cô có yêu anh không nhỉ?
- Em là vợ của anh mà, có cần phân biệt tiền anh hay tiền em không? Anh có đủ tiền chữa bệnh cho em, em tội gì phải hành hạ như vậy? Phải lo cho con của mình nữa chứ.
Cô cương quyết lắc đầu, trở lại với màn hình vi tính:
- Đừng bắt em làm điều mà mình không thích, Văn ạ. Em chỉ thấy mình còn đáng sống khi làm việc và mơ ước tìm được mẹ thôi.
- Còn anh?
Cô ngước nhìn anh, một thoáng yêu thương bùi ngùi:
- Anh là nguồn lực bất tận, giúp em, cho em có được niềm tin sống, và đợi chờ. Văn, anh là tất cả.
Anh thở ra ghì cô vào trong lòng:
- Được rồi. Anh ủng hộ em. Có điều chẳng biết cả công ty sẽ nghĩ gì khi trong thời gian cai em sẽ run run tay, đãng trí và sa sút về sức khỏe.
- Điều này em sẽ tự khắc phục.
Để cho Hoán Vân làm việc, Văn đi ra, cô gọi anh giật lại:
- Anh Đại gởi tin về chưa anh?
- Đại bảo chờ. Nó sẽ gởi cả hai nơi là thành phố và Trung Nam bộ. Em yên tâm đi.
Và đúng như là sự suy đoán của Văn, sau một tuần điều trị cai rượu, Hoán Vân ở công ty đã bị dòm ngó, dù cô được trang bị phòng làm việc riêng, có thêm trợ lý là Trường Xuân.
Cuộc đời của Hoán Vân đây là nỗi đau thứ nhì và là nỗi đau tác động từ nhiều phía, lớn hơn hết, bởi nỗi đau này cô không thể nhận chịu một mình, mà phải chấp nhận sự phán xét của xã hội. Lúc trước, cần rượu, có rượu, chuyên cần dợt võ, Hoán Vân không thể hiện gì ngoài một ý chí mạnh mẽ, và sức làm việc không giới hạn. Bây giờ cô có thai, điều trị bệnh, cai rượu. Cả ba cùng một lúc khiến cô nhiều lúc ngỡ mình không chịu nổi.
Buổi sáng, cô trở dậy, cả người mệt lã, sau một tối tập chịu đựng bị sâu rượu hoành hành, cô đến cơ quan, đóng cửa làm việc, tay run bần bật khi sử dụng vi tính hoặc cầm bút. Trí nhớ của cô càng lúc càng có vấn đề, thêm những cơn ói mửa trong thời kỳ thai nghén khiến cô càng xanh xao, gầy guộc.
Buổi trưa, cô ăn không được, lại phải truyền dịch, buổi tối là buổi Hoán Văn sợ hơn cả, bởi là cữ chính để cai. Cô chích thuốc và uống thuốc liên tục, đều đặn. Nhưng cơn ghiền vẫn hành hạ, vật vã cô suốt cả đêm, tay chân run rẩy, mắt đờ đẫn, mất cả nét tinh anh. Một tuần điêù trị, Hoán Vân sút bốn ký. Và hôm nay cô phải đối diện với giám đốc Nam Thái Hàn.
Vĩnh mặt khó đăm đăm, nhìn Hoán Vân:
- Em làm sao vậy?
Lại đổi cách xưng hô, Hoán Vân nghĩ thầm, miệng nói:
- Giám đốc muốn biết thật sao?
Vĩnh ngồi phịch xuống ghế:
- Em làm ơn đi. Dù gì cũng là mặt mũi của cả công ty, em cứ tuồn tuột có bầu, bất cần người ta điều tiếng, thôi cũng được. Còn giờ thì sao đây? Cứ như một người mất hồn, lại gắt cáu vô lối, tay chân cầm bút không nổi. Tôi làm sao bao che cho em ngồi vững ở ghế trưởng phòng kế hoạch chứ? Vậy mà thằng Giám còn la lối bảo tôi lạm dụng tinh thần làm việc của em, định vắt chanh bỏ vỏ. Nào, nói thật đi. Chuyện gì?
- Tôi sẽ nói sau khi hoàn thành bản kế hoạch.
- Khó nói vậy sao?
- Hy vọng mọi điêù sẽ tốt đẹp hơn sau hai tuần.
Vĩnh sờ ria mép. Phán một câu đầy.... tình cảm:
- Tôi quyết định tạm ngưng kế hoạch, cho cô nghỉ phép hai tuần lễ để ổn định sức khỏe.
- Không cần đâu giám đốc, tôi sẽ nghỉ việc khi nào thấy cần thiết.
Cố ghìm cơn buồn nôn, Hoán Vân nói xong đứng nhanh lên:
- Nếu không có gì, tôi xin phép về phòng.
Vĩnh gật đầu. Hoán Vân vào nhà vệ sinh trước khi về lại phòng. Đóng chặt cửa, cô ngồi nhìn đôi tay mình run run, bật cười chua chát: Ta có ngày hôm nay sao? Cầm bút kiếm cơn không nổi. Trời bắt ta trả báo cho tội bất hiếu chăng? Nếu vậy, sao còn cho ta một tình yêu cao thượng đến thế?
Hoán Vân gục đầu xuống bàn, đôi vai cô rũ rượi như gánh cả tội lỗi của thế gian. Thu bước vào, định thối lui, Hoán Vân ngẩng lên:
- Có chuyện gì?
- Dạ.... anh Xuân nói tài liệu ở Kon-tum để anh làm, chị chỉ cần duyệt lại.
"Người ta" đang thương hại mình đấy mà, hay định hất cẳng mình ra khỏi chiếc ghế này? Hoán Vân cười nhếch mép đầy chua chát, rút tập hồ sơ giao cho Thu đem đi. Cô lại trở về với cái máy vi tính với bao toan tính cho công việc bằng một ý chí kiên cường, trong thể xác rệu rã với đôi bàn tay run run. Văn ơi! Em đang cố đứng lên bằng đôi chân mình. Hãy bên em, mãi mãi bên em nhé anh.

Bản tin quốc tế chấm dứt. Màn hình hiện ra dòng chữ tìm người. Người phát thanh viên nói rõ đều đặn đọc: "Hồ Hữu Văn, phóng viên nhắn tin bà Lê Thị Huyền Vi, 56 tuổi trú ngụ tại số...... Bạch Đằng, Đà Nẵng. Bỏ nhà đi từ tháng 8 năm 1990. Bà Vi hiện giờ ở đâu, xin liên lạc đến báo Sài Gòn Times Group 32 Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Điện thoại số 097..... Rất cần gặp bà. Ai biết bà Vi ở đâu, nhắn đến theo số trên. Xin cám ơn và hậu tạ hai mươi triệu đồng".
Thành nghe xong quay lại nhìn sững bạn. Hoán Vân kinh ngạc hơn, bất kể đang truyền đạm, cô vội gắng gượng ngồi lên. Bác sĩ Lam giữ lại nói:
- Hoán Vân. Coi chừng trật "ven".
- Văn. Anh giấu em chuyện gì? - Hoán Vân thất thanh.
Văn đến bên giường, nắm tay cô nói:
- Không có gì đâu, các đĩa Đại gửi về, thuộc phía Nam và khu vực đồng bằng Sông Cửu Long, thành phố Hồ Chí Minh đã đủ, nhưng vẫn không có tin tức gì của mẹ em. Anh nghĩ có thể mẹ đã biết em tìm mà không muốn gặp. Hoặc giả trong số tư liệu Đại chuyển về, những người không có hình kèm theo, có một người là mẹ em. Nên trong khi chờ đợi phần tin từ Trung Trung bộ và các nơi còn lại, anh cho nhắn tin tìm người ấy một lần nữa, nêu lên số tiền thưởng cụ thể, nếu mẹ nghe được tin nhắn này, nhất định sẽ gọi cho anh ngay.
- Tại sao? - Thành cũng buột miệng hỏi theo.
Hoán Vân hiểu ngay, cô nhắm nghiền mắt, đau khổ nói:
- Không đâu. Em đã chết trong lòng của mẹ tám năm nay rồi, dù là anh báo tin em chết, mẹ cũng chẳng động lòng đâu.
Văn lắc đầu bảo Vân:
- Em không hiểu mẹ rồi. Mẹ càng giận em thì càng thương em nhiều hơn. Vì thương quá nên mới giận lâu như vậy. Nếu mà đọc được tin này, bà lo sợ cho em đã gặp chuyện gì bất trắc, nhất định sẽ liên lạc đến tòa soạn để hỏi thăm ngay.
Anh Chiêu, Ngà ngồi ngoài vườn với Võ và Sơn cũng đi vào. Ngà hỏi thăm:
- Anh nhắn tin tìm ai mà tiền thưởng nhiều vậy?
Không ai hiểu rõ là chuyện gì. Võ ra hiệu Ngà đừng hỏi nữa. Tất cả đều thấy rõ Hoán Vân mắt đầy nét đau đớn, lẫn trong sự phờ phạc suốt thời gian cai rượu. Cô nằm bất động, khá lâu khẽ nói:
- Nếu tin về mẹ không có thì sao?
Văn siết chặt tay cô quả quyết:
- Anh sẽ tập trung toàn bộ thông tin về những người không có hình kèm theo, trên toàn quốc và bắt đầu thay em đi tìm từng người một, không bỏ sót một ai.
Hoán Vân vụt òa lên dữ dội:
- Hay là mẹ đã chết rồi? Là em giết mẹ, em giết mẹ.....
Cả nhóm nhào đến giữ cô lại. Bác sĩ Lam cau có:
- Tôi nghĩ là ông Văn nên gạt hết mọi chuyện để việc điều trị được tốt hơn. Tinh thần của cô ấy giao động như vậy, cộng thêm mọi thứ từ công việc đến tình cảm, thật khó mà cai dứt được rượu đó.
- Xin lỗi bác sĩ.
Văn vuốt tóc Hoán Vân buồn bã. Cô bình tĩnh lại ngay, nói với bác sĩ Lam:
- Bác sĩ đừng trách anh ấy, tại vì tôi cứ dằn vặt bản thân mình.
Chai đạm vừa hết, bác sĩ Lam rút kim ra. Thu xếp dụng cụ vào túi xách tay xong nghiêm mặt nói:
- Tôi làm bác sĩ gần hai mươi năm rồi, chưa có một bệnh nhân nào như cô. Có con rồi mới chịu cai rượu, cai rượu rồi mà vẫn chịu đi làm, thể xác bị dằn vặt, tinh thần suy nhược lại còn thêm khoản rắc rối gia đình thì làm sao bình phục lại nhanh được? Cô thử nghỉ lại đi, đã ba tháng rồi, cắt cơn ghiền xong nhưng cô còn bạc nhược thế kia thì làm sao đứa con trong bụng cô khỏe được. Nghe lời tôi, gạt bỏ hết tất cả một thời gian, toàn tâm ý chữa bệnh đi đã, rèn luyện lại thể lực ban đầu. Cô sẽ có thêm ba mươi năm nữa để sống, làm việc và tìm kiếm.
- Tôi hứa sẽ cố gắng, thưa bác sĩ.
Bác sĩ Lam gật đầu. Bà chào hết mọi người rồi ra về. Thành tiễn ra cổng, trở vô, thấy Sơn gầm gừ:
- Hoán Vân. Bụng cô thề lề ra rồi, nghỉ làm đi, hay là cô còn muốn thằng Văn quì xuống lạy cô.
Văn khó chịu nhìn bạn. Thành gây luôn theo Sơn:
- Gì? Nó nói không đúng sao? Mày vì cổ làm bao nhiêu thứ rồi, còn cổ chỉ có mỗi một việc cai rượu để đẻ con khỏe mạnh cũng chưa xong. Cứ vác "trống" đi "cày" cho thiên hạ. Kiếm tiền à? Có cần không? Khi mày có tiền tỷ trong tay mà âm thầm nhìn cổ dở sống, dở chết mang con mày trong bụng, một tháng ba mươi ngày làm việc quần quật để đem về ba đồng lương chỉ đủ mua vài ngày thuốc và tiền khám bệnh hai lầm.
- Đủ rồi. - Văn gằn giọng. - Đó là chuyện của tao.
- Chuyện của tụi tao nữa, mày đã từng nói....
Hoán Vân cắt ngang cuộc cãi vã, cô khoát tay nói với Sơn, Thành:
- Hai người yên tâm. Tôi biết phải làm sao rồi.
- Là sao? - Sơn chưa chịu thôi.
Hoán Vân nhìn xuống bụng, cố nuốt nước mắt dâng tràn. Ta sai rồi sao? Có đúng là anh ấy vì ta mà buồn khổ đến thế? Anh ấy vì ta cai thuốc, vì ta mà tìm kiếm, vì ta mà lo lắng.... Nay vì ta mà âm thầm buồn khổ nữa ư?
- Tôi sẽ nghỉ việc ngày mai.
- Có vậy chớ. - Thành thở phào nháy mắt với Anh Chiêu.
Cả đám lăng xăng chào tạm biệt chở nhau biến mất. Còn mỗi ba người. Võ theo thường lệ bưng tô soup lên, đưa tận tay Vân:
- Chị Hai ráng ăn nha.
Đặt tô súp xuống bàn, Hoán Vân nắm nhẹ lấy tay Võ hỏi:
- Em có muốn chị ở nhà không?
Mắt Võ rực sáng.
- Muốn lắm, chị đi làm có tiền thiệt nhưng để anh Hai và em lo quá. Lại nữa... mấy bữa nay nhìn chị tệ lắm.
- Vậy từ nay chị ở nhà. Sáng tập thể dục, trưa tập làm bếp do em dạy, chiều đi bơi, tối cùng nhau dạo vườn, em thấy sao?
- Hoan hô chị Hai.
Võ vù chạy đi mất. Văn đóng cửa phòng xà xuống bên Vân, nhìn cô hỏi:
- Em nói thật hả?
Cô ôm đầu anh nép vào ngực mình mắt rưng rưng:
- Nếu như anh buồn lo, làm sao mà em vui. Văn. Anh thử nhìn xem từ ngày có anh, em trở nên yếu đuối chưa, hễ có chuyện gì là không cầm được nước mắt.
Văn ôm cô rạng rỡ nụ cười, rà môi làm khô nước mắt trên má, thì thầm nói lời yêu thương:
- Khi em khóc, trông rất là dễ yêu, Cái Chuông ạ. Nhưng nếu mà em cười càng đáng yêu hơn. Cám ơn em vì anh và con rời bỏ đi nguyên tắc làm người của em.
Hoán Vân đặt tay lên bụng. Con cô đã đủ cả hình hài, nó khỏe mạnh, thông minh như cha của nó. Cô không thể vì nỗi niềm riêng tư dằn vặt mình làm bao người buồn lo. Cô nắm tay Văn để lên bụng mình, nói:
- Lạy trời cho con mình khỏe mạnh. Lạy trời cho nó được gặp ngoại lúc chào đời. Văn. Cảm ơn anh.
Văn phì cười. Cả hai nói những lời cảm ơn nhau nghe thật là chối tai. Muốn chọc Vân, Văn nhẹ cà hàm râu mới đâm lún phún lên khắp mặt của cô. Hoán Vân gai người ôm chặt lấy cổ Văn thì thào:
- Thứ vũ khí này của anh....
Tít..... Tít..... Cái máy nhắn tin nằm yên ở đầu giường suốt bảy năm trời im hơi lặng tiếng chợt phát lên tín hiệu. Hoán Vân rời Văn, mặt cô nhợt nhạt run lên. Cầm máy, cô bấm nút, đọc nội dung.
Cô thẫn thờ buông máy, cầm lấy phôn tay bấm số. Văn cầm máy nhắn tin lên đọc lại nội dung: "Hoán Vân, Hữu Văn là gì của em? Gọi về anh số 051182.... Bảo".
Văn nhìn qua Hoán Vân, cô không gọi lại, mà bỏ máy xuống thẫn thờ. Văn có vẻ nghĩ ngợi, miệng nói:
- Gọi lại cho Bảo đi em.
- Anh biết cả Bảo ư? - Cô ngơ ngẩn.
Văn mỉm cười:
- Hôm đưa ba về, anh có gặp Bảo. Bảo hình như không bị bạc đãi mà còn được thăng chức ở công ty của ba em. Anh ta xem nhà em như nhà của mình, và rất buồn khi nghe đến em.
Hoán Vân cúi mặt, một lúc ngẩng lên:
- Nếu không có tin của mẹ, em cũng không cần quan hệ làm gì. Bảo oan uổng, giờ được đền bù cũng đủ.
Cô bỏ máy nhắn vào tủ, nghiêng người nằm ra giường, nói nhỏ:
- Miệng em nhạt thếch, anh ạ.
- Anh cũng vậy. Chỉ thuốc thôi. Mà đã ba tháng rồi, cai xong miệng vẫn thèm thứ gì thay thế.
Họ lại tìm môi nhau, háo hức. Văn hầm hừ:
- Hết nhạt chưa em?
- Hãy ru em ngủ bằng ngàn nụ hôn của anh.
Điều ấy, Văn thừa sức làm, và muốn được như thế mãi.
Cho đến lúc Hoán Vân ngủ say, Văn trở dậy đi ra vườn. Quá nửa đêm rồi. Văn nghĩ thầm nhưng vẫn bấm số phôn của Bảo. Máy không có ai nghe. Hắn đi đâu vậy kìa?

Cũng đêm ấy, cách 1050km tính từ thành phố Hồ Chí Minhra. Trong một căn nhà nhỏ, có chiếc chuông gió treo ở trước cửa, được bao bọcbởi hàng dừa, cau xen lẫn, một người đàn bà cô độc ngồi trước cái ti vi, ngherõ lời nhắn tin tìm người của Văn.
Người đàn bà tóc bạc trắng, dáng cao gầy, thanh mảnh trong bộ lụa trắng ngà,ngồi bất động một lúc lâu rồi thở dài đứng lên tắt ti vi, chậm rãi bước rangoài. Cơn bão đã đi qua cả tuần rồi, hàng cau, hàng dừa không cây nào đổ nhưngtơi tả xác xơ như cuộc đời của bà. Ngôi vườn sau cơn bão cả tuần, đầy lá, cànhgẫy, chưa được dọn sạch. Bà đi thơ thẩn quanh vườn, vật vờ như một bóng ma. Támnăm rồi bà về lại nơi chôn nhau cắt rốn, làm một con người sống không quá khứ,ngày phơi gió cát, đêm nhìn trăng đèn, cố quên đi tất cả.
Quên được sao?
Kìa con cáo già đội lốt người, nhe nanh cười ngạo nghễ:
- Nó là con bà, đồ đê tiện.
Kìa Phong Linh réo vang trong gió, thành lời.
- Mẹ ơi! Nếu con yêu một người nghèo.....
- Không sao cả. Miễn là hắn tốt. Mẹ ngày xưa ở với ngoại của con, chỉ giàu hơnăn mày, quanh năm gió cát, đèn trăng suốt thời thơ dại, vẫn có tương lai, cócon.
- Mẹ ơi! Anh Bảo....
- Nó được lắm. Để mẹ nói dì Út mời nó lại ăn cơm.
Quên được sao?
Con cáo nhe nanh vuốt cắn nát con tim người mẹ. Cắn nát linh hồn của đứa con.Bà rời rã, chết điếng thấy Cái Chuông bé nhỏ thân thương, nhạt nhòa nước mắt.
- Các người bỉ ổi, đê tiện....
Gã con trai gào lên thất thanh:
- Anh không có. Hãy tin anh.
Và rồi.... Quên được sao?
Những mảnh pha lê vỡ nát, những cành hồng tơi tả trên nền gạch hoa. Mỗi giọtmáu là lưỡi dao cứa nát trái tim của người mẹ.
- Mẹ là hồng nhung, gai hồng nhung đâm nát tim tình địch là con.... ha....ha...
Quên được sao?
- Ba con bỏ thuốc mê cho mẹ và Bảo uống.
- Chát!
Người đàn bà giật nẩy mình, thân run bần bật trong cơn gió mùa đông, đưa tay ômlấy mặt, ngồi thụp xuống dưới gốc dừa nghiêng nghiêng.     

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #orioles113