Tập 2

Đình Hồ nhăn nhó:
- Trả nợ cho Hoán Vân.
Anh Chiêu thảng thốt:
- Chị Hoán Vân? Bộ chỉ làm thiệt sao?
Gã mặt mụn hậm hực:
- Tao nể mặt anh Văn thôi.
Nhưng mọi người biết không phải thế, gã mặt mụn tên Thao chưa biết nhường nhịn ai bao giờ, tính tốt của gã là dám vì bạn bè.... đổ máu. Và bởi vì khoái trá đánh đấm nên... học chữ thì dốt, học đánh nhau thì tài. Vậy mà Hoán Vân vẫn đòi nợ được.
Gã đeo kính cận ngồi sát Châu lên tiếng:
- Tụi bây đi lấy giấy chứng thương đưa tới văn phòng tao, tao sẽ kiện ả ta bồi thường.
Châu xua tay lia lịa:
- Thôi thôi. Vì thằng Văn muối mặt chút đỉnh cũng được. Và.... vì cả thằng Thành.
Anh Chiêu cúi gằm. Thành lườm bạn:
- Vì mày có lỗi với người ta trước, còn hùa với thằng Thao đánh người ta bị thương. Nếu thằng Minh tống trát đòi Hoán Vân hầu tòa, thì bữa sau sẽ nhận luôn đơn thưa của Hoán Vân, thưa thằng Châu tội xâm phạm danh dự, và thằng Thao tội gây thương tích.
Đình Hồ nhìn giờ, cắt ngang câu chuyện:
- Sao anh Văn chưa tới kìa?
Cô gái ngồi sát quầy rượu bây giờ mới ngẩng lên:
- Văn có nói đến trễ.
- Sao giờ Thúy mới nói - Châu cằn nhằn.
Minh giở giọng luật sư:
- Cũng tốt. Tụi mình có thời gian tìm giải pháp giúp nó tỉnh lại. Ê Châu! Mày nói nó mê Hoán Vân đến dở điên dở khùng ra sao?
Anh Chiêu giật mình, bị Thành bấm khẽ. Thúy cúi đầu, nghe sầu chất ngất. Gã đen thui với cái đầu đinh ba phân, nãy giờ ngồi như nhập định, vụt cất tiếng oang oang muốn bể nhà:
- Thằng Châu là chúa tưởng tượng, tao bỏ công trình từ Biên Hòa chạy về đây chỉ để nghe nó ba hoa, chớ không phải vì lo cho thằng Văn.
Đình Hồ liếc Châu:
- Anh Sơn nói đúng. Anh Châu lúc nào cũng nhìn một ra mười, mới hôm qua gặp anh Văn, có thấy gì lạ đâu. Ảnh bình thường lắm.
Cả đám chĩa mắt vào Châu, gã ngoác mồm kể:
- Tụi bây biết thằng Văn xin nghỉ phép dài hạn chưa. Chưa chớ gì. Biết nó làm gì không? Không làm gì hết. Sáng, trưa, chiều tối tò tò đến Nam - Thái - Hàn chờ Hoán Vân... Rồi sao nữa biết không? Bỗng dưng nó tận dụng hết mọi đường dây quen biết từ Nam ra Bắc, truy tìm một ai đó, và hàng ngày ngồi đọc từng đống giấy tờ quái quỉ gì đó từ các nơi gởi về. Nó cắt hết liên lạc, đóng cửa nhà không tiếp khách. Tao tới, nó đuổi. Mặt mũi để râu ria xồm xoàm như tướng cướp. Thả khói thuốc như ống khói tàu.
Đình Hồ lắc đầu lia lịa, mọi người nhìn Châu nghi hoặc. Quả thật, gần tháng nay, họ không gặp Văn, nhưng những bài viết ở Sài Gòn Times của Văn có đăng đều đặn. Châu tiếp tục ngoác mồm, tả oán:
- Tao nói thiệt, thứ đàn bà dữ như cọp cái đó, tao không ưa lắm, nhưng vì tình bạn, tụi mình phải giúp nó.
- Giúp bằng cách nào? - Sơn đầu đinh hỏi - Thằng Văn là con nít ba tuổi sao? Từ xưa đến nay, ai giúp ai chúng ta đều biết rồi, nay là chuyện tình cảm riêng tư, mình chen vào không tiện đâu.
Thúy ngẩng lên, nói khẽ:
- Đợi Văn tới đi. Văn....
Cô chợt cười mếu, bởi Văn đang đẩy cửa bước vào. Hình như Châu không nói quá. Văn bơ phờ trong bộ đồ Jean, bụi không tưởng nổi với gương mặt râu đâm lún phún quanh hàm. Đưa tay chào đám bạn, Văn uống liền ly rượu từ tay Đinh Hồ xong, mới nói:
- Gì đây? Đừng nói với tao thằng Châu vỡ nợ hay thằng Minh bị cắt bằng luật sư nha.
Văn nhìn qua Thành, thấy Anh Chiêu, anh tròn mắt.
- Em.
Anh Chiêu cười bẽn lẽ, Văn gật gù hiểu ra:
- Thằng này gớm thiệt. Anh Chiêu! Phải túm nó kỹ vào nhé. À, có Hoán Vân ở nhà không?
Anh Chiêu e ngại nhìn quanh. Văn nhíu mày. Đinh Hồ vọt miệng:
- Hôm nay họp mặt đây vì anh Châu nói anh đang thất tình chị Hoán Vân. Mọi người lo cho anh.
Văn ngẩng ra, anh gặp ánh mắt Thúy nhìn anh đầy oán trách, khổ đau. Văn trợn mắt định quát lên, tiếng máy kêu tít.... tít.... khiến anh lấy vội đưa lên tai:
- Alô! Văn nghe đây. Võ hả? Em ở đâu?
-....
- Được. Anh về ngay. Chăm sóc chị Linh cẩn thận giùm anh. Bye.
Văn cho điện thoại vào túi, hối hả:
- Tao về đây. Tụi bây lần sau muốn uống rượu thì nói, đừng vịn cớ thằng Châu nói, thằng Châu "cuội lẫn chạm" cỡ nào tất cả đều biết mà.
Văn biến mất, đám bạn ngơ ngác nhìn nhau. Vậy là sao? Một cô Linh nào đó nữa, đúng là bị thằng "cuội" gạt tới cửa. Cả đám lờ đờ nhìn Châu. Hắn bai bải:
- Ê. Tao thiệt tình mà, rõ ràng tao thấy...
Lúc ấy, Văn đang phi hết tốc lực trên con ngựa sắt về nhà. Anh gần như quăng đố chiếc xe bên chiếc 81 của Hoán Vân, thấy anh mừng rỡ, Võ thấy anh mừng rỡ:
- Em đi đâu gặp Hoán Vân? - Văn cầm ly nước, hỏi.
- Đi đâu. Em ra ngang tu viện, thấy chỉ đứng đó ói thôi là ói, mới năn nỉ chở chỉ vô. Trời. Chỉ say đến độ cứ lên xe là ngã xuống.
- Anh giúp chỉ đi, em phải đi học. Trễ rồi.
Võ hối hả lấy xe Văn chạy đến trung tâm ngoại ngữ. Văn đổ hết ly nước chanh cho Hoán Vân xong liền lấy thau nước ấm, nhúng khăn, vắt khô lau mặt, lau tay cho cô. Hoán Vân vật vã, lảm nhảm. Từ áo cô bốc mùi tanh vừa ói lúc nãy. Văn thở ra, lấy từ tủ ra chiếc áo pull, quyết định thay áo cho cô.
Anh thay khá vất vả, rồi cũng xong. Bỏ áo cô ngay vào máy giặt, giặt sấy rồi pha thêm ly sữa nóng đem vô. Hoán Vân đã nằm yên, nhưng dường như đi vào cơn mộng nào đó. Cô khóc nấc lên, gọi rất tha thiết:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con đây mà. Cái Chuông đây mà.
Văn ngồi xuống bên cô mà nghe nhói lòng. Chỉ trong mơ, anh mới thấy giọt nước mắt của cô. Cô đâu phải không tim, sắt thép, cô như một khối phalê, mà mẹ cô chính là ngọn lửa nung chảy được cái cứng rắn nhưng dễ tan vỡ từ tim cô.
Hoán Vân vụt nhổm dậy, đôi tay chới với, gào gọi:
- Mẹ! Mẹ! Đừng bỏ con.
Văn đón đôi tay cô. Thân cô ngã ập vào lòng Văn, nức nở, gọi mẹ không thôi. Nước mắt cô khiến tim Văn run rẩy. Thân thể cô mảnh mai, nóng hực khiến cả người Văn như cây non gặp bão. Anh ôm chặt cô, môi lướt trên đôi má đẫm nước, môi anh đi đến đâu, dòng nước mắt khô đến đấy và rồi đôi mắt cô hé mở... nhìn anh. Một thoáng bàng hoàng, một chút ngơ ngác, và khi cô chưa kịp hiểu điều gì, thì anh đã cúi xuốn tìm môi cô.
Nụ hôn thật nhẹ, ngắn, rồi anh tìm gặp ánh mắt cô. Anh thấy đôi mắt như ngàn sao lung linh. Anh sung sướng, tìm môi cô lần nữa. Lần này thật sự là nụ hôn, bởi rất sâu, rất dài, đầy đê mê qua hai môi xoắn vào nhau cuống quýt hối hả. Cả thân thể, tay chân Văn, quấn quýt ràng rịt Hoán Vân. Cô không thể cựa quậy để thoát khỏi, chỉ đón nhận mãi cho đến khi thể xác dậy lửa và bật tiếng rên đáp ứng. Và rồi vòng tay cô quấn ngang lưng anh, môi cô hôn trả anh ngọt ngào, cuồng nhiệt, cả hai quên hết đất trời, bung ra bao dồn nén từ lâu.
- Hoán Vân! Anh yêu em.
Cả người cô run lên trong tay Văn, đôi tay rời thân anh vội vã. Ánh mắt đờ đẫn trở lại nỗi đau vừa lãng quên qua giây phút thần tiên. Cô lắp bắp:
- Không. Không đâu.
- Sao lại không. Anh yêu em và em có yêu anh.
Hoán Vân muốn vùng thoát vòng tay Văn. Không thể thoát được. Cô yếu như một con sên, sau nụ hôn ngất người ban nãy và anh, không một tí võ nghệ trở thành thần Hecquin đầy sức mạnh.
Hoán Vân đau khổ nhắm mắt rên rỉ:
- Không đâu. Tôi chẳng còn gì nữa Văn ơi.
Tiếng than cô chưa dứt, Văn đã áp má vào mặt cô. Cả hàm râu quai nón lún phún xanh rì, cà nhẹ vào, cùng sống mũi, đi khắp mặt và cổ Hoán Vân theo lời anh thì thầm:
- Còn nhiều lắm cô bé của anh. Bằng chứng là anh đang vì em bủn rủn tay chân, chỉ muốn hôn em và được mãi như thế này. Hoán Vân. Đừng mang lớp vỏ sắt thép ấy nữa. Hãy là em thông minh, dịu dàng với trái tim hồn nhiên nhân hậu. Hày nhìn thẳng vào cuộc đời để thấy có anh, hai ta là một nửa của nhau, chia sẻ với nhau mọi hạnh phúc hay niều đau đang có. Hoán Vân. Hãy tin anh, hãy nhìn vào mắt anh, em có thấy là anh yêu em?
Đôi má lún phún râu của anh vẫn lướt trên má cô đầy đam mê dịu dàng. Mắt cả hai thật gần nhau và hai hơi thở trộn đều vào nhau. Cô thấy, thật ra từ lâu tình yêu anh dành cho cô, như cô từng dành cho anh trong câm nín, và hôm nay..... làm sao chối bỏ, trốn chạy được khi anh quá tuyệt vời, từ vòng tay đến nụ hôn và cái lối tạo.... lửa yêu cao độ bằng.... râu này.
Cô quên hết khổ dau, quên lời thề hủy diệt tuổi xuân suốt bảy năm, quên cả một người đang chờ đợi cô trong tuyệt vọng. Hiện giờ chỉ tồn tại Văn và tình yêu của anh lẫn những gì cô đang nhận. Ôi. Ta "muốn" anh ấy biết bao nhiêu. Ta chẳng đi tìm anh ấy đây sao?
- Hoán Vân.
- Có - Cô thì thầm như kiệt sức. Mắt anh lấp lánh, môi cô hé mở đợi chờ, để rồi mê man trong ngọt ngào chất nhất.
Tình yêu là thế, không như thời vụng dại học trò đầy sách vở ngây ngô, chỉ làm thơ và lén nhìn nhau qua khe cửa. Tình yêu những người có nửa cuộc đời là cảm xúc từ ánh mắt đến trái tim, là ngọn lửa từ bàn tay đến bờ môi gợi lên nỗi khát khao khắp miền da thịt. Anh không dừng lại và cô không muốn anh dừng lại bởi cô nghĩ rằng mình không có ngày mai.
Một đóa quỳnh trắng muốt nở cánh hàm tiếu tỏa hương thơm, len theo gió trăng như ướp lấy đôi người yêu nhau.

Hoán Vân đứng lên khi buổi họp kết thúc. Đột nhiênVĩnh thay đổi. Oanh, sau chuyến công tác Đà Nẵng, được Văn giới thiệu đến làmnơi khác và Vĩnh tốt hẳn lên trong quan hệ với Vân khiến vài ánh mắt liếc theoxầm xì.
- Giám đốc có chuyện gì?
- Đợt này đi cao nguyên, cắt người khác thay được không?
- Tại sao?
- Cô đi Hàn Quốc với tôi.
Cô thản nhiên lắc đầu:
- Tôi không thích đi. Và có đi cũng chẳng làm gì. Giám đốc nên đưa một cô thưký và một kỹ sư kiểm định viên đi theo.
Vĩnh giấu tiếng thở dài:
- Thôi được. Cô định chuyến công tác này bao lâu?
- Sớm một tháng, muộn hai tháng. Chào giám đốc.
Vân nhẹ nhõm lúc về lại phòng làm việc của mình. "Lão này lại muốn lạngquạng đây ". Kệ xác lão. Vân nhún vai một mình. Chỉ cần Nam Thái Hàn điđúng kế hoạch đến năm 2000 thì mình sẽ còn làm.
Đông bước vô mặt tươi tỉnh, huýt sáo. Tay cầmphong thư. Thấy Vân, anh chàng đùn vội thư báo vào túi, cười lúng túng:
- Chị Vân. Mai đi hả?
Hoán Vân liếc đông, tia măt sắc lạnh:
- Đó có phải là thư tình thứ tư, cậu định gởi cho Ngà không?
Đông như trời trồng. Chẳng lẽ nhỏ Ngà méc hết? Một tháng trước, Đông tìm nhàHoán Vân, đúng theo tinh thần "buổi họp" bốn người. Cần biết rõ hơnvề thủ trưởng mình để tạo quan hệ chặt chẽ trong công việc. Người Đông gặp lànhỏ Ngà và mới chỉ một tháng, chú chàng viết đến bốn lá thư tỏ tình.
Hoán Vân nhìn vào bảng kế hoạch, lơ đãng nói:
- Tôi là người bảo trợ Ngà, chắc cậu biết rồi, nêu nếu muốn gì cậu cần suy nghĩcho kỹ.
Đông lấm lét dạ một tiếng rồi chuồn mất. Hoán Vân ký xong tập hồ sơ, nhìn quanhkhông thấy ai, cô bực tức. Vậy đó, mới 11 giờ đã vắng tanh, phải qui định giờlàm việc rõ ràng mới được.
Khóa trái cửa phòng, Hoán Vân ra xe lấy xe chạy thẳng về nhà. Hôm nay Ngà, AnhCHiêu ở lại trường. Có một mình. Vân không buồn ăn trưa, cô đi tắm xong, lạibàn mở tấm bản đồ chăm chú xem. Trên bảng đồ nhiều tỉnh thành bị đánh dấu chéohoặc trong vòng tròn, hoặc chưa có vòng tròn và số lượng chưa bị đánh chéo rấtnhiều ở hai đầu Nam-Bắc.
Hoán Vân thở dài, gục đầu xuống bàn. Chợt câu nói Văn hiện ra trong trí cô"Như người ta tìm kim đáy biển, nhưng anh ủng hộ em, hãy làm hết sức mìnhcho một mục đích".
Văn. Hoán Vân phừng mặt. Mới đó đã bốn hôm rồi. Và đêm ấy với Vân là niềm hạnhphúc thiêng liêng nhất. Anh biến cô thành người khác trong giọng nói, nụ cười,ánh mắt long lanh. Anh với bàn tay lùa vào mái tóc cô, với cái cụng đầu cho đôiánh mắt gặp nhau, vơi nụ cười tinh quái tràn vui sướng đã khiến cô tin cậy rờivỏ bọc mình, làm cô gái dễ thương như vậy đó. và khi Võ về đến nhà, chú chàngnhư không nhìn ra chị Vân nữa. Người con gái ngồi tựa vào vai anh Hai, mặc cáiáo to đùng của anh hai, ngước nhìn vầng trăng treo trên trời, đang đọc bài thơtuổi mẫu giáo:
Sân nhà em sáng quá,
Nhờ ánh trăng sáng ngời...
Là chị Vân đó sao? Đâu mà bé nhỏ, mong manh đến thế. Đâu mà hồn nhiên, vô tưđến thế?
Nhưng đúng là chị Vân, và Võ phục anh sát đất. Mới ba tiếng đồng hồ từ lúc mìnhđi học chớ bao nhiêu. Thế là Võ đề nghị làm cái gì đó đãi anh Hai và bà chị kếtnghĩa. Vân nức nở khen thằng em "biết điều".
Vậy là bên trong Võ xăn tay áo, mở tủ lạnh, vặn bếp gaz, bên ngoài dưới cội maichiếu thủy sát thềm, Văn thủ thỉ hỏi Hoán Vân về chuyện tìm mẹ.
- Sao anh biết? - Cô xốn xang hỏi. Người cứng lên trong tay Văn, khiến anh vộinói thật:
- Anh Giám bị anh tra hỏi, khai hết. Thật ra anh biết quá nửa, chỉ chờ cái gậtđầu xác nhận của em.
Cô rùng mình, vụt đờ đẫn nói:
- Vậy mà anh.... còn yêu được em sao?
Văn lúc ấy đặt tay lên vai cô. Nhìn thẳng vào mắt cô,nói:
- Đời người ai cũng có lỗi lầm. Miễn là biết sửa đổi. Thật ra lỗi lầm em đốivới mẹ như thế nào anh chưa biết, nhưng bảy năm rưỡi rồi, em miệt mài tìm kiếmmẹ quên cả bản thân mình, đã đủ cho anh biết rằng anh yêu không lầm. Và anh tinrằng trời cao không phụ kẻ có lòng đâu. Hoán Vân! Đừng tự đày đoạ mình nữa. Emđã trả giá xong cho mọi sai lầm. Anh nghĩ, nếu mẹ biết được, bảy năm qua emsống thế nào, chắc mẹ sẵn lòng tha thứ cho em.
Mắt cô tràn bóng nước, cô gục đầu vào vai anh kể lể.....
- Mẹ em sinh ra trong một gia đình nghèo, có giáo dục tốt. Mẹ được ăn học vàảnh hưởng ông ngoại, một người tài hoa, thích lãng du hơn sự nghiệp, bặt thiệp,phóng túng.
Mẹ ra đời có nhiều bạn bè, sống không câu nệ hình thức và làm ra tiền. Bạn bècủa mẹ thuộc giới thượng lưu, trí thức lẫn dân chơi lắm tiền. Mẹ được nhiềungười yêu, và yêu một người phong nhã có tiếng tăm. Truớc lúc người ấy đi duhọc mẹ đã trao thân cho y và y không trở lại.
Mẹ thất vọng, đổi cách sống, trở nên khép kín, từ bỏ mọi quan hệ và thề khôngyêu ai. Rồi ông ngoại qua đời, bà ngoại sợ mẹ sống cô độc, ảnh hưởng hạnh phúcmai sau của cô con gái, nên khuyên mẹ tìm người bạn đời. Ba mẹ ngày ấy rấtgiàu, nhờ tiền vay của nội để lại, ông giàu, nhưng ít bạn vì nghề làm giàu củaông theo như người ta nói là "thất đức". Ba yêu mẹ từ lâu, và kiênnhẫn theo mãi. Mẹ vì chán nản, vì sợ ngoại buồn nên nhận lời ba cầu hôn với lờihứa chắc chắn cùng ngoại:
- Khi con làm vợ người, con sẽ quên hết quá khứ, làm vợ hiền, mẹ tốt.
Ba cưới mẹ về, ngay đêm tân hôn đã nẩy sinh xích mích, vì mẹ không còn trinhtiết. Từ đó ba luôn cạnh khóe, chì chiết mẹ mỗi khi có dịp, kể cả khi con đãkhông lớn. Rồi ngoại mất, dì lấy chồng xa đi biệt. Thế rồi em ra đời, miền Namgiải phóng, ba đòi đi, mẹ cương quyết ở lại, lại càng mâu thuẫn nhau. Suốt tuổiấu thơ, khi em vui nhất đòi chơi thoải mái bất cứ trò nào là khi ở bên mẹ. Emgắn bó với mẹ và rất sợ ba, điều ấy làm ba thêm ganh tỵ và ghét mẹ. Dù ông rấtyêu bà. (mâu thuẫn quá)
Khi nhà nước mở rộng kinh tế, ba thành lập công ty, công ty trở nên phát triểnlà nhờ mẹ, bà quen biết rộng, giỏi ngoại giao, nắm bắt thị trường nhạy bén. Bavì làm ăn phải đưa mẹ đi nơi này chỗ nọ, giao thiệp dù luôn ghen tương, nghingờ. Ra đường, ba mẹ là kiểu mẫu về một gia đình doanh nghiệp hạnh phúc, thànhđạt. Về nhà,thì ba luôn dằn vặt, ghen tuông, nói mẹ lẳng lơ vơi người này, liếctình người nọ, khiến mẹ đau khổ.
Lúc đó em 17 tuổi, đang học 12, em thương mẹ và biếc ba rất thương em, đến độkhông trái ý em bất cứ điều gì, trong khi mẹ lại nghiêm khắc, hay dạy dỗ, lamắng mỗi khi em lầm lỗi. Và tuổi 17, em đã bị cha đầu độc bằng lòng yêu thươngích kỷ, bằng dòng nước mắt luôn chảy khi kể, mẹ đã làm ô nhục ba và em bằng sựlang chạ kín đáo và ba không nỡ ly dị vì sợ em đau khổ, em không tin. Nhưnglòng ray rứt, chớm gnhi ngờ vì em thấy rõ ràng ba rất yêu mẹ, thương em.
Thế rồi em vào đại học, mẹ vẫn thế, chu cấp cho em ăn học trong chừng mực vàluôn răn dạy. Còn ba... em làm sao ngờ được, có những thứ tình thương ích kỷ,mù quáng đến vậy.
Hoán Vân ôm đầu đau khổ, Văn nhẹ kéo cô vào lòng đặt đầu cô lên vai mình, nhẹnhàng khuyên:
- Đừng tự dằn vặt mình nữa Hoán Vân. Em nói đi, anh mong chia sẻ gánh nặng nàygiúp em.
Năm ấy, Hoán Vân nghỉ hè muộn vì cô phải thi chuyển giai đoạn. Bà Huyền Vi nghecon báo tin thi tốt, bèn thưởng cho con gái đi máy bay về nhà. Với những giađình khá giả, dùng phương tiệng hàn không là chuyện bình thường, nhưng đây làlần đầu tiên Hoán Vân được đi máy bay. Mẹ cô thường nói với con về cách làm ratiền và tiêu tiền. Những khi bà về Sài Gòn ký một hợp đồng làm ăn nào đó, thườngở lại một ngày, cúng Hoán Vân đi chợ, nấu ăn và dạo phố, chuyện trò.
Trong mắt Hoán Vân, mẹ thật toàn vẹn, những chớm nghi ngờ ở tuổi mới lớn biếnmất, nhường lại cho sự yêu thương kính trọng lẫn tự hào về một người mẹ nề nếpmà không quá cố hủ, khắt khe, nghiêm khắc nhưng biết thông cảm, bao dung chotuổi trẻ.
Lúc Hoán Vân xuống máy bay, người đón cô là Bảo, anh là cháu dì Út, vừa họcxong, được mẹ đưa và làm trong công ty. Mẹ rất quí Bảo, thường nhờ anh làm tàixế đưa mẹ đi công việc. Và anh không chút nề hà - Hoán Vân thấy anh, hỏi ngay:
- Mẹ đâu?
Bảo ngập ngừng rồi nói:
- Cô Vi bận công chuyện, nhờ anh đón Vân.
Không nghi ngờ gì, Hoán Vân lên xe về nhà. Từ hôm đó, đến hết kỳ nghỉ hè, khôngkhí gia đình vẫn êm ấm. Hoán Vân ở nhà có ba mẹ, ra phố có bạn bè. Cô mải rongchơi, không hay biết gì đến giông tố sắp nổi lên trong mái gia đình bởi một âmmưu bắt nguồn từ tình thương ích kỷ, mù quáng....
Lúc ấy khoảng mười bảy giờ chiều, Hoán Vân nhận điện thoại, người bạn hẹn đichơi, nhưng vì bận đột xuất nên dời cuộc hẹn sang ngày mai, hỏi cô có giậnkhông.
Hoán Vân buồn lắm, cô chuẩn bị cho một tối vui vẻ với nhiều tưởng tượng, vậymà... nhưng cô vẫn nói:
- Không sao. Vậy mai gặp chỗ cũ.
Độ mười lăm phút sau, ông Thịnh cha cô về tới, Vân nũng nịu ôm cổ cha hỏi:
- Mẹ đâu ba?
Ông Thịnh cười gượng, nói kiểu né tránh:
- À. Mẹ con nói... ba về trước, bả với.... thằng Bảo đi công chuyện.
- Sao ba không cùng đi?
- Ba có nói để ba đi, nhưng mẹ nói một mình mẹ con với thằng Bảo được rồi.
Lối nói lấp lửng, pha chút chua chát, chán chường của ông Thịnh khiến Hoán Vândậy lên sự khó chịu. Bữa cơm chỉ ba người, hai cha con và bà Út, càng trở nênnặng nề khi cả ba cùng im lặng.
Ăn xong, Hoán Vân lên lầu, ra sân thượng dạo quanh, một lúc, cô thấy buồn chán,bèn thay đồ định ra phố, ngang qua phòng ông Thịnh, nghe ông to tiếng với aitrong điện thoại, cô tò mò nép mình lắng nghe.
- Sao? Cuộc họp dời lại rồi. Bà Huyền Vi về ngay sau đó à?
-....
- Thế anh có biết nhà tôi bận đi đâu nữa không?
-.....
- Về lại công ty à? Cám ơn anh.
Ông Thịnh đập máy xuống thật mạnh, hầm hầm đi ra, lầm bầm:
- Thật quá lắm, thật đê tiện, bỉ ổi, không thể tha thứ được nữa.
Hoán Vân nép sau cửa, nín thở khi cha chạy ra, cô hoang mang đầu óc. Mẹ! Là mẹư? Không lý nào. Mẹ làm chuyện gì? Có Bảo đi bên mẹ luôn luôn mà.
Ông Thịnh đã lên taxi, Hoán Vân hối hả dắt xe máy rượt theo. Xe dừng trước côngty, ông Thịnh chạy vụt lên lầu, Hoán Vân lên theo. Cô thấy cha mở cửa phòng làmviệc, đi thẳng vào cánh cửa nửa khép kín. Đó là căn phòng nhỏ, để ông Thịnhhoặc bà Vi nghỉ ngơi khi ở lại công ty buổi trưa.
Cảnh tượng bên trong khiến Hoán Vân chết lặng. Người mẹ cô yêu quí, kính trọng,tôn thờ như thần tượng, đang nằm trong tay Bảo ngủ say....
Hoán Vân khóc lặng lẽ, đôi tay luồn vào tóc ghìm chặt như muốm ghìm tiếng gàothét trong lòng. Văn thở dài châm thuốc hút đợi cô bình tĩnh lại, anh nhìn thấyVõ ra ngoài bên thềm tự bao giờ.
Một lúc, Văn đặt nhẹ tay lên vai cô nói:
- Anh hiểu rồi. Em không cần kể tiếp nữa đâu.
- Anh hiểu gì? - Hoán Vân ngước nhìn Văn.
Văn thoáng nụ cười nửa âu yếm, nửa bao dung:
- Anh nghĩ ngay ra một diễn biến. Sự ghen tuông bệnh hoạn của ba em đã khiến mẹem không chịu đựng nổi, và bà để lộ ra ý định ly dị. Ba em vừa ghen, vừa sợ mấtem, ông ấy biết chắc, em sẽ đứng về phía mẹ em nếu biết rõ, bèn "tiên hạthủ vi cường ".
- Là sao anh Hai? - Võ hỏi. (anh hai này nhiều chuyện tới độ nghe lén mà cònhỏi )
- Ông dựng ra màn kịch bỉ ổi, đem anh chàng Bảo làm vật hy sinh để giữ Hoán Vânvề mình và nếu có thể có miệng mà không nói được, bà Huyền Vi vì con sẽ chấpnhận ở lại dù mãi mãi trong lòng Hoán Vân, bà là người mẹ tồi bại. (Nhà báothám tử!!!!)
Hoán Vân gục đầu xuống chậu mai chiếu thủy, lòng cô đau đớn như dao cắt,nhớ lạigương mặt mẹ lúc đó đầy kinh hoàng, đau khổ, bất lực.
Thật khó nhọc, cô nói:
- Không hề có cuộc họp nào cả, ba em chi bịa ra và nói với mẹ, ba đau đầu khôngthể dự cuộc gặp thân mật với các doanh nhân thàn phố tổ chức tại Non Nước Hotellúc mười tám giờ, nên mẹ đi thay và Bảo làm tài xế. Ba em biết tính mẹ đợi đúnggiờ mới đến, nên thế nào cũng ở lại công ty xem giấy tờ, vậy là ông vạch một âmmưu chu đáo. Ông cho thuốc ngủ vào loại nước uống mẹ thích dùng vào mùa nắng.Đó là nước mơ, mẹ pha chế sẵn bỏ vào tủ lạnh. Ông biết mẹ thường uống một lynước mơ trước khi đi đâu dù ở nhà hay ở công ty và bà sẽ pha luôn cho Bảo mộtly. Thế là giả đò về, rồi ba em quay lại, nép mình vào cửa chờ đợi. Ông đợi mẹem và Bảo mê man, xông vào phòng đặt hai người nằm chung nhau, về nhà diễn kịchvới em.
Hoán Vân ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, cô lại quay về trạng thái vô hồn, lạnhlẽo.
- Chị... Phong Linh. Không phải lỗi của chị - Võ bồn chồn buột miệng, thúc tayVăn.
Văn châm điếu thuốc khác, lơ đãng hỏi:
- Nhờ đâu em biết sự thật?
Cô vụt cười chua chát:
- Em sẽ không bao giờ biết sự thật nếu người bảo vệ đánh mất lương tâm. Ông tachứng kiến tất cả, nhưng không nói được với em vì ngay hôm sau ông bị ba đe dọasẽ làm mất việc và công ty nào cũng sẽ không nhận anh ta. Lúc đó, em đang mạtsát... mẹ em bằng những từ tệ hại nhất mà em biết đuợc, em không cho bà nóiđược lời nào. Em mất lý trí vì.... quá đau khổ.
Giọng Hoán Vân nhỏ dần:
- Sáng hôm sau mẹ bỏ đi, không một lời để lại, ngoài mấy câu trên vách tường mẹviết ây son môi đỏ:
Một kiếp làm vợ
Chưa ngày ấm êm
Một đời làm mẹ
Giấu kín ưu phiền
Nay con khôn lớn
Dao cắt ruột mềm
Mẹ nuốt nước mắt
Con rơi triền miên
Đêm trở nên lặng lẽ khi Hoán Vân ngừng kể, gió thoảng nhẹ ngàn hương hoa màlòng ai nấy đều nặng nề. Võ ứa nước mắt khi Vân đọc hết bài thơ mẹ cô để lại.Võ nhớ về một hình bóng xa mờ. Mẹ. Mẹ Võ cũng là một người vợ, người mẹ bạcmệnh.
Hoán Vân uể oải ngẩng lên nhìn hai anh em Văn:
- Đến một nửa năm sau em mới biết sự thật, người bảo vệ thấy em sống thác loạnbên ngoài, thấy Bảo mất việc làm, không tiền nuôi gia đình và biết mẹ em khôngtrở lại, liền kể rõ cho em nghe. Em không tin, không thể nào tin đó là sự thật,nhưng ông ấy đã khiến em phải tin.
Ông viết một lá thư gởi ba em, thấy lá đơn thôi việc, trong thư ông nói, ôngthấy lương tâm cắn rứt vì làm ngơ trước tội ác của ông. Và giờ đây ông nói rachỉ vì ông không thể để Bảo và em trở thành như vậy. Đầu xanh tuổi trẻ có tộigì.

 Lá thư em đích thân đưa cho ba, ông đọc, em nhìn và hiểu. Đó là sự thật. Từ đó, bé Cái Chuông - Phong Linh của mẹ đã chết, chỉ còn áng mây rực rỡ sắc màu tội lỗi mà thôi. 

Cô chầm chậm đứng lên, nhìn quanh khu vườn nhỏ trong đêm tỏa hương theo lời tỏ tình của lá. Đến lúc phải rời nơi đây rời, bởi là chứng nhân nên cô không còn dịp quay về. Cô cúi đầu bước đi, Văn giữ tay cô lại, nghiêm mặt nói:
- Em đi đâu?
- Em phải về thôi - Cô rời rã nói, chợt thèm men rượu để lãng quên.
Anh như thấu hiểu mọi suy nghĩ trong cô.
- Tại sao không nghĩ đến anh mà nghĩ đến rượu? Hoán Vân, em chưa tin anh sao lại kể với anh?
Cô thì thầm:
- Đó là lời xưng tội đầu tiên, và em không muốn được giải thoát bởi bất cứ ai. Em phải tự mình giải thoát tội lỗi gây ra. Mẹ em, giờ này đang ở một nơi nào đó, đang đau khổ héo mòn nghĩ đến người chồng bất nhân, đứa con bất hiếu, nước mắt chan cơm hay bà đã chết trong lạnh lẽo cô đơn.
Mặt cô tái xanh nhợt nhạt, cô vùng mạnh khỏi tay Văn chạy đến chiếc xe cô dựng, nói quyết liệt:
- Đừng cản em. Em không xứng đáng, em không thể vui trong hạnh phúc khi mẹ đang mòn mỏi ở một nơi nào đó. Văn. Em van anh. Đừng cản em.
Văn buông thõng tay, bối rối nhìn cô lên xe, biến mất.
****
Rời dòng hồi tưởng, Hoán Vân đến góc phòng lấy chiếc áo Văn mặc cho cô đêm đó. Chiếc áo cô đã giặt ủi cẩn thận,chỉ còn việc đi trả cho chủ nhân nhưng cô lại không nỡ rời.
Đưa chiếc áo lên, cô hôn nhẹ và đỏ bừng mặt, nhớ hình dáng Văn, lẫn tiếng nói cười, nhớ môi anh lẫn hàm râu lún phún làm cô ngây ngất. Văn ơi, em nhớ anh, và em lại muốn lẩn tránh anh. Bốn hôm rồi, anh quay quắt tìm em. Em nhớ anh quay quắt mà đành phải trốn. Tình yêu sẽ làm em mềm yếu, làm em đắm chìm trong vòng tay anh, em sẽ quên lời nguyền, sẽ để mẹ hết dần mòn vì sầu hận ở một nơi nào đó. Ôi Văn! Không thể nào đâu. Em không xứng đáng đâu. Văn ơi!
- Anh đây.
Văn bình thản đứng trưóc cô. Tay khóa chốt cửa. Hoán Vân ngẩn ra. Cô đã khóa cửa ngoài, thả khóa ra ngoài, làm như đi vắng, sao anh đoán ra. Anh vô nhà bằng cách nào?
- Anh trèo tường vô - Hiểu hết mọi ý nghĩ trong đầu cô, anh nói. Mắt vẫn nhìn chằm, tia nhìn cháy bóng:
- Tại sao trốn anh? - Anh chụp tay cô bóp chặt.
Cô có thể dễ dàng "quăng" anh một cú ngoạn mục, nhưng cô như hết hơi sức. Chỉ nhìn anh đầy van lơn, lắc đầu khó nhọc và không nói được gì.
Văn cắn môi bực tức, vụt gầm lên:
- Anh yêu em. Yêu hết nỗi đau em phải chịu. Em yêu anh, đồng ý cho anh gánh chung niềm bất hạnh. Vậy rồi, em trốn anh, tại sao trốn anh? Liệu có trốn được cả đời chuyện trái tim mình không?
Cô quay mặt lấy lại vẻ khinh bạc, lạnh lùng:
- Chẳng có gì không được, nếu muốn.....
- Được. Nghĩa là em muốn quên anh để làm lại một Hoán Vân đắm chìm trong men rượu, tự đọa đày mình cho hết một đời. Đúng không?
- Mục đích của tôi là tìm kiếm.
- Còn mục đích của anh là em.
Anh lầm lì dữ dội, giật mạnh tay, cô ngã chúi vào anh, khép chặt vòng tay, anh tìm môi cô quyết liệt, háo hức. Cô chống cự, mím môi, ngoảnh mặt, anh lì lợm theo mãi, vẫn hàm râu lún phún, chà xát khắp cổ, mặt cô. Hoán Vân mềm nhũn, không kìm nổi lửa yêu, đành đón nhận môi anh.... lời anh dịu dàng như mật ngọt:
- Anh yêu em. Đừng trốn tránh con người thực của mình, đừng trốn tránh chuyện trái tim. Anh hứa sẽ cùng em đi tìm mẹ, tìm được mẹ rồi ta cưới nhau nhé. Chuông nhỏ của anh.
Cô ứa nước mắt. Đầu hàng anh trong niềm hạnh phúc. Anh rà môi uống cạn nước mắt cô. Bây giờ đến anh, tha hồ rền rẫm, qua từng nụ hôn trao nhau:
- Duyên phận thế nào để anh gặp em, một cô gái thật....khó ưa, rồi gặp mãi ở nhiều tình huống thật khó quên. Để rồi làm đảo lộn hết hình tượng người yêu, người vợ tương lai trong lòng anh. Anh muốn quên em lắm, Cái Chuông bé nhỏ ạ. Thế nhưng về Bến Tre gặp mẹ Ngà, người đàn bà không chồng, cơ cực, ngày hai buổi bán khoai, bắp nuôi con, kể rằng "Cái cô Linh đó, đã lột đến đồng bạc cuối cùng, đưa dì vô bệnh viện mổ bướu tử cung, lúc cổ xuống đây làm việc. Khi về cho thêm chiếc nhẫn vàng, biểu bán đi để bồi dưỡng nghỉ ngơi. Còn dư gởi lên cho Ngà để nó yên tâm ăn học. Anh lại nhớ em..... khờ người. Chưa hết, mới đây đi Long Khánh, anh gặp Anh Chiêu và cả nhà cổ chín người với hai đứa lớn dị tật vì chất độc màu da cam, anh được bà mẹ kể, em ngồi trong hốc tối căn nhà, nhìn bà chăm sóc hai đứa con tội nghiệp, khóc thật lặng lẽ. Em ngoài việc giúp Anh Chiêu ăn học, còn một tháng gởi cho năm trăm ngàn đồng để giúp bà nuôi hai đứa kia.
Ôi! Cái Chuông bé nhỏ xấu xí, mà tiếng vang như khánh ngọc trong veo. Anh tạ ơn trời đất, đã bịt mắt đàn ông khắp thế gian này để dành em lại cho anh. Cho nên anh thề với.... vong hồn má anh, sẽ không để em tuột khỏi tay anh biến mất thêm lần nào nữa cả. Em là của anh và anh... sung sướng... tặng anh... lại cho em. (Câu này nghe hay thiệt á, Ông này khôn đáo để)
- Xí! - Cô ngoảnh mặt để môi anh trượt dài sau tai. - Anh là người hư đốn, làm như quí lắm, toàn là.... lợi dụng người ta.
Anh nhâm nhi dái tai cô (đúng là dân nhậu), khiến cô tê dại cả người:
- Hình như em nói lộn, là em quyến rũ anh trong nhiều tình huống chết người. Lúc thì nằm dưới nước ướt nhẹp, bắt anh bồng chạy, khiến "vòng một" "vòng hai" chọc anh.....gai người, lúc thì làm Eva trong vườn Địa Đàng, mời anh... vô ngắm. Ái da! Đau anh! Trời ơi! Em chẳng những biết đấm, biết đá, còn biết ngắt, biết nhéo nữa sao?
- Ai biểu anh...
- Em biểu chớ ai (đúng là miệng lưỡi nhà báo)
Theo câu nói là môi anh, và đôi môi táo tợn kiếm tìm. Hoán Vân buông thả, để mặc xác thân cảm nhận mọi khoái cảm. Mai ta đi rồi, tiếp tục tìm kiếm mẹ, lần này hành trang mang theo là nỗi nhớ anh khắc khoải từng giờ. Văn ơi! Em chưa nói hết với anh những gì muốn nói nhưng em hứa sẽ giải quyết chu toàn. Có điều chẳng biết trời cao có xót thương, cho em tìm được mẹ không?
Cơ thể Hoán Vân cứng lại dưới bàn tay Văn, anh biết ngay tạ i sao, đỡ cô ngồi dậy anh hỏi:
- Em nghĩ đến mẹ phải không?
Cô khẽ gật đầu:
- Nhưng không thấy đau khổ bất lực nữa, tình yêu anh giúp em niềm tin sẽ tìm được mẹ. Văn. Mai em đi rồi.
- Đi đến đâu?
Văn dằn cơn sôi nổi trong lòng bằng cách châm điếu thuốc. Quái quỉ gì khiến anh từ ngày ấy đến giờ luôn khao khát, nhớ nhung cô.
- Em đi cao nguyên, sớm nhất tháng sau mới về.
Tim Văn nhức nhối, không thể cản cô, đó là công việc. Anh nhớ đến Wong-Quân gọi về làm phó cho lão, em không chịu. Thế là bỏ.
Văn định nói rồi lại thôi. Anh đang nhờ nhiều bạn bè ở ủy ban dân số, bộ công an, tìm kiếm một người tên Huyền Vi, hy vọng chỉ thị từ trên xuống sẽ khiến từng địa phương hết lòng truy tìm. Nhưng anh linh cảm, mẹ Hoán Vân đã từ bỏ tên tuổi mình, như đã từ bỏ quá khứ buồn đau.
- Mẹ có gì đặc biệt giúp ta nhận dạng dễ không?
- Không có, ngoại trừ mẹ rất thích nghe tiếng reo chuông gió.
Hoán Vân mở valy lấy ra cái chuông gió đưa cho Văn:
- Cái chuông này mẹ mua ở Đài Loan tặng em năm thi đậu đại học. Hôm mẹ bỏ đi, không mang theo gì ngoài cái chuông gió rất lớn của mẹ, treo ngay cửa phòng, từ hồi lấy ba.
- Mẹ thích chuông gió nên đặt tên em là Phong Linh?
Hoán Vân đưa luôn cho Văn tấm hình mẹ cô được lồng trong khung kính cẩn thận. Mắt cô đăm đắm nỗi buồn:
- Mẹ nói, lúc em còn bé tẹo thường cười rất to, và cười hoài cả ngày như tiếng chuông gió reo nên đặt tên Phong Linh. Nhưng ba không chịu, ba nói con gái họ Ông Quảng Nam phải là áng mây lành rực rỡ nên đặt tên Hoán Vân. Hôm mẹ đi, mang theo tất cả hình, bóng, may mà hồi em đi học mang theo vài tấm mới còn.
Văn chăm chú nhìn ảnh bà Huyền Vi, Hoán Vân giống mẹ, kể cả vầng trán cao thông minh, bướng bỉnh, kể cả gương mặt che giấu nỗi buồn, không có nụ cười.
Bất giác Văn buột miệng:
- Mẹ em không có hạnh phúc.
Nét mặt Hoán Vân co rúm nỗi đau. Văn siết chặt tay cô, nghiêm trang nói:
- Anh hứa đem hạnh phúc về cho em.
Cô thì thầm như thốt lời nguyền:
- Nếu không tìm được mẹ, em không xứng đáng có được bất cứ niềm hạnh phúc nào.
Văn lạnh người khi thấy nét mặt người yêu. Nét mặt nàng mới nồng nàn lửa yêu thương, mới buồn đau giận ghét, gờ trở nên trơ trơ lạnh lẽo, xám xịt, đầy góc cạnh xấu xí như tượng đá trăm tuổi.

Uống hết ly nước rồi mà Đông chưa nói được điều anhmuốn nói. Trời đất! Chẳng lẽ làm người tốt, khó vậy sao?
Ngà vẫn ngồi yên, cúi mặt, mân mê nút áo trông thật ... chất phác, ngây thơ.Chậc! Hay mình khoan nói, dù gì, chị Vân cũng đi đến hai tháng mới về, đến lúcđó mình nói chưa muộn. Không được. Đông nhớ đến nét mặt Hoán Vân lúc gọi đếnanh mà rùng mình, dù lúc ấy Hoán Vân nói rất nhỏ nhẹ:
- Đợt công tác này, Trường Xuân đi còn cậu ở nhà, giải quyết cho xong chuyệnnhững bức thư tình đi. Nhớ đó, phải thật tốt, không thì ... cậu kiếm 20,000USD ranước ngoài đi.
Hoán Vân đã "trắng trợn" tuyên bố, nếu mình Sở Khanh, cô ấy sẽ làm thịt mìnhtrước toàn bộ sậu công ty. Hoán Vân nói, nhất định là làm. Dù cổ chưa làm, mìnhcũng đâu ngu gì ... đùa với lửa. Quyết định xong, Đông tằng hắng và tạo nụ cườiđẹp nhất của hắn với Ngà:
- Sắp nhập học chưa em?
- Dạ, còn mấy hôm – Ngà đáp nhỏ.
- Sao hè em không về thăm gia đình?
- Chị Vân biểu ở lại hè học thêm, nhưng Ngà thỉnh thoảng có về.
Chà! Hết chuyện hỏi rồi, đến giai đoạn chính đây, Đông khổ sở nghĩ bụng, tántỉnh, dụ dỗ con gái, yêu đương kiểu một ngày kết thúc với Đông dễ ợt, vì hắnngon lành đủ thứ. Còn làm người đàn ông tử tế với con gái nhà lành, hắn chưatừng làm. Biết sao đây?
- Ngà này – Hắn vờ gãi tóc, độp một phát nói luôn – Mình làm bạn nghe, bạn tốtthật lòng đấy.
Mặt Ngà trở nên khó coi, lúc bừng đỏ lúc tái xanh:
- Là ... là ... sao?
- Anh xin lỗi Ngà – Đông hấp tấp đứng lên – Chị Vân nói đúng. Anh không nên làmkhổ một cô gái như em.
Ngà ngồi chết lặng nhìn Đông xa dần. Cô bé nghèo cực miền quê, ngỡ mình gặpngười trong mộng, nhưng chỉ một tháng, mộng vỡ tan như bọt bèo. Ngà không khóc,cô chết điếng người, đứng lên, đi ngược con đường về lại nhà. Chỉ một quãngngắn mà Ngà đi hoài không thấy tới. Thật lâu, cô mới đến con hẻm và ... đâm sầmvào một gã to lớn, đen thui với cái đầu đinh ngắn đến độ ... lộ da đầu.
Gã đưa tay giữ chặt Ngà, quan sát cô bằng cặp mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, cấtgiọng ồm ồm:
- Để coi, tóc ngắn, mắt một mí, cô đúng là Ngà ở với Hoán Vân phải không?
Ngà vụt tỉnh liền:
- Chị Vân sao rồi?
Gã đầu đinh ngoác mồm, thả tay ra:
- Không sao. Có người nhờ tôi đến gặp cô. Thằng Văn.
- Anh Văn?
- Ừ. Này cô bé. Cô định tiếp khách ở đây à?
- Chú nói lẹ lên, là chuyện gì? – Ngà nóng nảy hỏi.
Gã đầu đinh tiu nghỉu. Con bé gọi anh bằng chú trong khi gọi Văn bằng anh. Tứckhông! Gã nói giọng nhấn mạnh:
- "Anh" tên Sơn, làm xây dựng công trình. Văn điện từ Hà Nội, nói anh lấy cáichuông gió của Hoán Vân đem ra cho nó. Chẳng là ... mai anh đi Hà Nội họp.
Ngà không nghĩ ngợi, thắc mắc, cô vô lấy đem ra ngay đưa cho Sơn. Xong, trở vôđóng cửa, không nói một lời. Sơn nhìn theo tức anh ách. Con nhỏ đúng là.... dânquê, không sợ mình lừa chút nào, ít ra phải hỏi "Cái gì làm bằng chứng đểtôi biết anh là bạn anh Văn?" mới đúng chứ. Đồ ngu.
Cách đó 1900 km, Văn đang ngồi với thằng bạn ở ủy ban dân số. Cái thằng, uốngbia như hũ chìm,cả thùng 333 một mình nó "chơi" hết ba phần tư, hèngì cái bụng to như bụng đàn bà sắp đẻ (:0). Con người nó, điều gì cũng tínhbằng số nhiều, từ ăn đến ngủ, từ kiếm tiền đến... "chơi", hèn gì ôngbà già nó đặt tên Đại.
Đợi Đại nốc sạch lon bia, Văn mới thủng thỉnh hỏi:
- Nữa không mày?
Đại trợn mắt:
- Dĩ nhiên là nữa. Thêm một thùng phạt mày về tội ông già mất mà không báo tincho tao. May thằng Châu dê điện ra, tao mới có dịp làm tròn nghĩa cử bạn bè.Đồ...chơi xấu.
Văn cười khổ, hôm cha Văn qua đời, thật lòng anh không có tâm trí nào nghĩ đếnai. Nhưng "Châu dê" ngày nào cũng điện cho ông Hổ hỏi thăm tình hình,từ khi Văn về tới lúc cha mất, Châu dê đều biết, nếu Văn không quyết liệt bảohắn ở lại lo cho công ty với Đình Hồ, hắn đã bay ra. Hắn không ra nhưng trởthành "bảng thông tin đại chúng ", báo hết cho bạn bè biết. Thế là từNam chí Bắc, bao nhiêu bạn bè, điện đến chia buồn, vòng hoa tang chất đầy mấy xe.
- Được. Một thùng nữa. Nhưng cấm mày say.
- Vậy chỉ có cách là tao khiêng về để mai uống.
Văn mừng rơn gật lia:
- Được... Được. Mai uống. Giờ này nói tao nghe. Chuyện tao nhờ ra sao rồi?
Đại vỗ bụng ưỡn ngực:
- Đại làm mà không xong sao? Yên chí. Có cho mày rồi.
Văn mừng đến muốn ôm thằng mập hôn nó mấy cái: (í ẹ)
- Vậy chở thùng bia thẳng về nhà lấy luôn hả?
- Mày làm gì nôn nóng thế "ông " nói có là có, nhưng khi nào có đủ,lúc đó "ông" sẽ giao.
- Vậy có được chừng nào rồi?
- Mới có tỉnh phía Bắc. Này nhé. Mày tìm một bà khú đế nào đó bỏ nhà ra đi từtháng tám đích xác là ngày 27 tháng 8 năm 1990. Đúng chưa nào? Bà tên Lê ThịHuyền Vi, kèm theo cả chân dung. Nhưng tao đặt giả thuyết, bả bây giờ vừa giàvừa xấu không còn chút gì giống trong hình, lại đổi cả tên họ, thế thì làm saongười ta biết. Cho nên tao làm như vầy lấy hết danh sách những người đàn bàkhoảng 50 tuổi, đến ở tại địa phương từ ngày.... 28 tháng 8 năm 1990 đến bâygiờ giao cho mày. Kèm theo danh sách là hồ sơ lý lịch và... dấu vân tay. Nhưngtao cho mày biết, có rất nhiều nơi, nhiều quí bà, quí ông ngoài 50 tuổi rồi,cóc thèm đi làm chứng minh thư, nhất là ở các tỉnh miền núi, vùng thôn quê,vùng biển và hải đảo.
Văn thở ra. Thằng mập nói đúng quá. Chỉ hy vọng bà mẹ vợ không đến các nơi...khỉ ho cò gáy đó. Vì bả.... là người tầm cỡ...có bản lĩnh.
Văn thở ra. Quá bảnh lãnh sắt đá còn gì, bỏ đi một lèo.... tám năm, chắc chắntừng nghe mọi lời nhắn gởi của "Cái Chuông " trên đài vậy mà.... Trờiơi. Đúng là mẹ nào, con nấy.... (hahah, hay quá, khoái câu này quá )
- Ê mập, vậy đi. Được chừng nào giao tao chừng ấy. Tranh thủ mấy tuần ở đây,tao tìm thử.
Đại xoa bụng, liếc mấy em tiếp viên vẻ tiếc rẻ, nhưng đành đứng lên. Hắn hiểuVăn lắm, nếu để Văn nói đến điều hắn yêu cầu lần thứ ba thì không còn gì hết.
Đúng lời hứa, Văn chở theo thùng 333 đến chỗ Đại lấy hồ sơ. Thấy hắn đưa đĩaCD, Văn thở phào. Có vậy chớ. Thời buổi hiện đại, chơi vài thùng giấy tờ như ởQuảng Nam còn nghèo, có mà chết. (hihihi) KTw5Net~o

Cho đĩa vào ngực áo, Văn dặn Đại nếu có thêm nhớ gởi, xong hắn vù trên chiếc xe của Đại định về khách sạn. Ngang Hồ Tây, xe hắn bị ép lề, bở chiếc Viva, Văn ngoảnh nhìn:
- Hân!
- Theo em. - Hân nói cộc lốc giận dữ.
Hân tăng tốc chạy về khu Đống Đa. Văn chạy theo, họ dừng trước ngôi nhà ba tầng, có cổng ngoài lẫn sân để xe. Xe vào đến trong, Hân khóa ngay cổng. Văn lẳng lặng theo cô vào phòng khách, và hoàn toàn bất ngờ khi Hân quay lại ôm ghì anh, tìm môi anh chớp nhoáng đầy khao khát. (Bà này...bạo tàn quá)
Văn mím chặt môi, thả lỏng đôi tay, bất động. Anh đau xót cho cô và hối tiếc cho mình. Hân vẫn quấn chặt Văn, môi, tay, da diết lên mặt, cổ, lồng ngực anh. Văn cắn răng đứng lặng. Một lúc, Hân rời anh ngã mình xuống salon ôm mặt khóc òa. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt cùng son phấn, cô khóc mãi...
Văn ngồi ở ghế đối diện, lặng lẽ châm thút hút, hết điếu này đến điếu khác, đến lúc miệng đắng nghét mà Hân... chưa nín.
Rồi cô ngẩng lên, cay đắng hỏi:
- Anh có người đàn bà của anh rồi ư?
Văn đứng lên búng tàn thuốc qua cửa, rôi tựa luôn vào cửa nhìn ra ngoài.
- Sao Hân hỏi vậy?
Hân đau khổ nói:
- Anh chưa bao giờ đối xử với em như thế này, cả người anh như phản đối em chạm vào, da thịt khô cứng lại, trơ trơ không cảm xúc. Tại sao, em có bao giờ đòi hỏi anh điều gì.
- Nếu mãi nhận những gì em cho mà không đền trả thì anh không là Văn và tình bạn chúng ta khó giữ được. Hân. Đừng vậy nữa, anh thật khổ tâm vì em.
Hân dữ dội ôm đầu gào to:
- Nhưng em hạnh phúc với những giây phút bên anh, em không cần anh chịu trách nhiệm. Anh cứ lấy vợ, đẻ con, và cho em vài giọt hạnh phúc thừa thãi. (Trời ơi......!!!)
Văn nhắm nghiền mắt, anh nguyền rủa mình ngàn lần về cái đâm buông thả lúc gặp lại Hân sau mấy năm. Từ tro tàn quá khứ, anh cho Hân đốm lửa nhỏ và cô khơi thành đám cháy định thiêu chết cả hai.
Văn chợt đổ khùng, anh cũng hét lên:
- Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm trước bản thân mình, trước lương tâm mình về những tháng năm của cuộc đời cô. Về cả người đàn bà sắp là vợ tôi, sắp là nửa suốt kiếp với tôi. Hân. Cô phải hiểu tôi, phải hiểu ta đang đứng trên mảnh đất mà cả mấy ngàn năm dựng nước, lấy nền tảng đạo đức làm đầu. Ta kông thể sống như phương Tây, không thể đánh mất đạo đức trong con tim mình.
Hân ráo hoảnh nước mắt. Cô đã hiểu, hiểu đến tận cùng. Anh không bao giờ là của cô dù... chỉ một chút xíu. Và anh quả thật đã tìm được người đàn bà của anh. Hân vụt đứng lên:
- Văn. Em xin lỗi.
Anh hơi ngỡ ngàng rồi vụt thở phàọ Hân quay lưng:
- Anh uống chút gì với em rồi hãy về nhé.
- Đồng ý.
Hân bưng ra hai ly rượu, đặt trên khay và cả chai còn lại, cô đưa anh một ly, nói:
- Mong cô ấy xứng đáng với tình yêu của anh.
Cô uống hết. Anh uống hết. Cô rót ly khác:
- Chúc cả hai hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Họ cùng cạn. Cô rót ly thứ ba:
- Nếu có giây phút sống cho mình, hãy nghĩ đến em vì em quyết định không gặp lại anh nữa.
Văn ngần ngừ rồi uống cạn. Hân mỉm cười buồn bã:
- Anh đi tham quan nhà em nhé.
Văn gật đầu, anh cùng Hân đi hết ba tầng lầu vắng lặng, và nghe cơn choáng váng kỳ quái khi trở xuống.
Hân hỏi thoáng, vẻ cười tinh quái:
- Anh sao vậy?
- Không. Hân này. Hà Nội bây giờ tội phạm tăng cao, em ở một mình trong căn nhà rộng thế này không nên. Hoặc cho ngườit a thuê bớt hoặc kiếm thêm người làm.
- Vâng. Đây là phòng em, có hệ thống báo động. Anh xem thử.
Văn cố ghìm cơn rạo rực bất chợt, nhưng anh không thể, và hiểu ngay khi Hân đóng sập cửa, cô kéo tuột chiếc váy, bước tới gần anh: (úi trời ơi....con yêu nhền nhện )
- Dù anh không muốn cho, em cũng phải được.
Hân lăn lộn.... lăn lộn trong ý nghĩ...."Đêm nay anh là của em".
Khi Văn tỉnh lại, Hân đi rồi, cô để lại lá thư trên chiếc gối. Văn đọc trong tâm trạng rã rời.
"Văn yêu quí,
Có người nói với em, thời đại này tình yêu là một thứ xa xí phẩm hiếm quí khó tìm thấy. Em đồng ý với họ. Nhưng có thêm ý nghĩ, không phải không có bằng chứng là em yêu anh, mãi mãi yêu dù từ nay không còn gặp lại.
Đừng nghĩ em bịnh hoạn, có một chút kỷ niệm như đêm qua, nhìn anh say ngủ mệt nhoài, em nghĩ về mọi điều anh nói và biết mình phải làm gì để giữ chút tình cảm còn lại trong anh. Tỉnh lại rồi, anh tắm cho khỏe khoắn, thức ăn em làm sẵn để trong tủ, anh nhớ ăn và uống ly can đã pha nhé. Em đã mang theo chìa khóa, anh cứ khóa nhà lại rồi đi.
Văn. Vĩnh biệt anh. Vĩnh biệt mối tình vô vọng của em.
Hân".
Văn làm theo lời Hân nhưng thức ăn, thức uống anh không đụng vào. Anh thật sự xót thương Hân và sợ cô. Hân ơi! Thằng chồng chó má của em có một phần biến em thành thế này và cả anh... ngàn lần xin lỗi em, Hân ạ. Xin lỗi em.

Hoán Vân nhìn sững người đàn bà, nỗi thất vọng khiếncô muốn quị ngã. Cao nguyên đất rộng người thưa, để hoàn thành điều tra thịtrường vùng cao, Hoán Vân và các điều tra viên phải tốn nhiều thời gian khâu đilại. Cả ngày hôm nay, Hoán Vân đi Kon-tum. Mới về, nghe có một đối tượng giốngy lời rao tìm, cô đã theo chân người cán bộ xà vượt 30 km, tìm đến.
Không phải mẹ, dù có đôi nég hao hao giống. Vân đột nhiên lợm giọng muốn ói.Anh cán bộ xã nói chuyện với người đàn bà, miệng vẫn phả khói thuốc lu bù, khóibay vào mũi Hoán Vân, cô gập người, nôn thốc tháo. Người đàn bà lật đật đỡ côvào nhà, anh cán bộ xoắn xít:
- Chết rồi. Dì Vi. Cổ trúng gió, lấy chai dầu.
Hoán Vân lại muốn ói. Cô ra hiệu anh ta ra ngoài, hổn hển nói:
- Thuốc gì hôi quá.
Người đàn bà nhìn cô cười:
- Thai hành nó vậy, thuốc lá thì....
- Bà nói gì? - Hoán Vân tái mét.
Người đàn bà nắm tay cô xoa dầu vào lồng bàn tay nói:
- Không biết mình có thai sao? Chắc con so rồi.
Hoán Vân lùng bùng như sét đánh ngang tai. Cô ôm đầu thừ ra, lòng rối ren.
- Cảm ơn bà. Tôi phải về đây.
- Nghe nói, cô đi tìm mẹ hả? Cơ khổ, cá bầu có bì, đừng nên đi nhiều quá, cóhại.
Hoán Vân ghìm nước mắt, quay ra. Đặt vào tay anh cán bộ xã chiếc phong bì, HoánVân nói lời cám ơn rồi lên xe về.
Người gặp Hoán Vân đầu tiên là Trường Xuân, anh lo cho Hoán Vân ghê gớm. Mới batuần cùng làm việc trên thị trường, Xuân hiểu "cấp trên" vượt xa mọiđiều anh nghĩ. Về năng lực lẫn đầu óc. Và anh không khỏi băn khoăn bởi cứ ngoàigiờ làm việc lại có người đến gọi cô đi mất. Có hôm hai, ba người và Hoán Vânđi nửa đêm mới về. Xuân không nghi ngờ Hoán Vân làm thêm bên ngoài, bởi anhbiết công việc hiện tại đã quá tải với cô rồi. Vậy thì cô đi đâu. Làm gì. Màlúc về càng u uất buồn bã, uống rượu đến say mèm như vậy?
Thấy Hoán Vân, Xuân chạy lại:
- Chị về tôi mừng quá. Tôi đang lo...
Hoán Vân xô dạt Xuân, nói như quát:
- Để tôi yên! - Cô oẹ một tiếng, bụm miệng chạy.
Xuân ngớ ngẩn nhìn theo. Cô khuất ở thang máy. "Chị ấy làm sao vậy?".
Xuân đâm bổ theo, bị cô nhân viên lễ tân gọi giật:
- Anh Xuân. Điện thoại.
Là Văn, anh gọi mãi, Hoán Vân không trả lời liền gọi về tổng đài khách sạn. Máyphòng Hoán Vân reo mãi, cô vẫn không nghe. Điều này làm Văn lo lắng. Cả hai đãđồng ý với nhau, mỗi tối, khoảng chín giờ, anh gọi, nếu không gặp sẽ gọi lạicho anh. Nhưng cô tiếp tân nói Hoán Vân mới về, mà cô lại không cầm máy. Nghĩalà sao?
- Trường Xuân nghe!
- Tôi là Văn. Bạn trai của Hoán Vân. Tôi có nghe cô ấy nói đến anh.
Điều ấy với Xuân thật bất ngờ. "Chị ấy có người yêu chắc phải... tầmcỡ".
- Hân hạnh biết anh.
- Đừng khách sáo nữa. Xuân cho tôi biết hôm nay cô ấy có khỏe không? Có chuyệngì buồn bực không?
- Sao anh không hỏi chỉ? - Xuân ngớ ngẩn.
- Cô ấy không cầm máy. Tôi sốt ruột quá.
Xuân ngẫm nghĩ nói:
- Chị ấy làm việc nhiều. Cả chuyện trò cũng không có thời gian. Thường đi đâumất tiêu đến nữa đêm. Mấy hôm nay chỉ có vẻ mệt lắm, không ăn, chỉ uống rượu,lại hay ói mửa.
- Cổ trúng độc thức ăn à?
- Không. Chỉ ói bất kể, nghe hơi xăng, dầu, ói. Mùi thuốc lá cũng ói. Có hômphải bỏ dở để em làm thay việc điều tra thị trường.
Đầu dây im lặng giây lâu:
- Cổ có uống thuốc gì không?
- Hôm kia chỉ mua thuốc bao tử, hôm qua lại nói phải uống thuốc xổ giun.
- Xuân chăm sóc cổ giùm tôi. Tạm biệt.
Văn cắt máy. Xuân ngớ ra. Bạn trai thời này khá kỳ cục, nghe người yêu bệnh"xù" mất tiêu còn nhờ người khác chăm sóc giùm.
Lúc ấy Hoán Vân đang ngồi co chân, gục đầu vào đôi bàn tay ngồi bất động. Côngồi mãi như thế đầu óc trống rỗng, không chút cảm nghĩ để hồn lang thang vềcõi mịt mùng xưa.
- Các người... thật bỉ ổi, đê tiện...
Cô gái gào lên, bằng nỗi đau không cùng tận từ con tim trong trắng. Một ngườilà tình yêu đầu tiên và một người là mẹ, người cô yêu kính, tôn thờ như thầntượng.
Hai kẻ tội lỗi nhìn nhau rồi nhìn cô kinh hoàng bật dậy cùng kêu lên:
- Phong Linh!
Cô gái vụt cười như điên dại, hai kẻ "tội lỗi" nhào đến ôm cô. Ngườiđàn bà hét:
- Cái Chuông. Không phải vậy. Nghe mẹ nói, bình tĩnh lại đi con. Bình tĩnh lạiđi.
Người con trai khuỵu xuống chân nàng:
- Anh không có. Không biết gì hết. Hãy tin anh. Hãy tin anh!
Cô gái càng cười, ngất ngưỡng đi quanh căn phòng. Cái giường nhỏ, nệm rất dầy,êm, có máy điều hòa. Kia, chiếc bàn nhỏ với bình cắm chín đóa hoa hồng nhungkiêu hãnh, thật ấm cúng, thật tình tứ, thật kín đáo.
Xoảng! Chiếc bình pha lê vỡ nát. Cô gái quì xuống, đôi bàn tay, da thịt gom lạitừng mảnh bình vỡ. Pha lê vỡ cắm lên đôi tay run rẩy. Gai hồng nhọn cắm lên đôitay run rẩy. Máu tràn từ đôi tay làm ướt cả hoa hồng và những mảnh pha lê.Người mẹ chết lặng, gã con trai gục xuống, lê lết đến khóc òa.
- Đừng. Đừng thế em. Anh không có, không có đâu mà.
Cô gái ngước nhìn, ánh mắt cô ngây dại, trái tim cô tan nát như chiếc bình tanvỡ trên tay.
- Phải. Anh không có. Vì anh rất thương em, đúng thế không anh? Anh mang tráitim trong suốt pha lê tặng em, thiên thần tình nhỏ thì lẽ nào lại ngủ với mẹmột thiên thần?
- Cái Chuông! - Người mẹ kêu lên thảm thiết.
- Mẹ yêu quí! Đóa hoa hồng nhung kiêu hãnh, người ta gọi mẹ như thế, con tự hàonhư thế, nhưng gai hồng không đâm vào người muốn hái, gai hồng nhung chỉ thíchđâm nát tim tình địch mà thôi.
Cô gái điên dại cười. Người mẹ tuyệt vọng ngửa mặt lên trời gào thê thiết:
- Trời ơi! Ông có mắt không. Tôi có tội gì, con tôi tội gì?
Từng mảnh pha lê rơi vãi, từng đóa hoa hồng rơi vãi theo bườc chân người congái và... từng giọt máu rơi vãi theo pha lê cùng hoa hồng. Lời cô gái rơi rớtlại bên tai mẹ và người yêu:
- Mảnh pha lê, gai hoa hồng đã đâm trúng đích, tim con gái mẹ vỡ tan, tim ngườiyêu anh rỉ máu. Hai người hãy vui lên, hãy cười lên. Nhưng tôi van các người,đừng cạn máu trong tim, đừng giết chết danh dự cha tôi. Ông chỉ còn chút đó đểgượng sống.
Người mẹ như cây bị đốn gốc, ngã gục vào gã con trai quì khóc nhìn theo con gáibà. Tiếng gào của gã đuổi theo bước chân cô tức tưởi.
- Cô Vi! Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi cô...
Hoán Vân thở dốc, đưa đôi bày tay run rẩy lên nhìn. Những vết sẹo nhỏ đã mất.Còn mỗi vết dài hai centimet ở lòng bàn tay phải. Vết thẹo hay chứng nhân đeođuổi tội lỗi cô suốt đời? Và người đàn ông ấy, người cô gọi bằng cha, ông đãđược gì khi đóng trọn kịch bản. Ông làm đạo diễn kiêm luôn diễn viên. Ông đượcrất nhiều, thứ nhất là mẹ bị chính... đứa con mình nguyền rủa, mạt sát...
- Cút! Cút ra khỏi phòng tôi.
- Cái Chuông! Nghe mẹ nói. Thằng Bảo rất yêu con. Mẹ và nó không hề lầm lỗi. Bacon dựng ra chuyện này.
- Bà im đi.
Cô gái lồng lộn gào lên, cô nhớ hình ảnh cha nằm say mèm trên nền nhà bên chairượu lăn lóc, khóc nức nở ôm cô:
- Ba muốn chết, Hoán Vân. Thật là nhục nhã. Tại sao như vậy? Ba có gì khôngphải? Ba yêu con mà.
Người cha khóc ngất trong tay con gái, đôi tay cô gái đổ máu, nên mắt cô khôlệ. Chỉ trái tim đau đớn lại càng đớn đau nhìn cha phờ phạc, tuyệt vọng. Cô rítlên, căm thù đầy môi mắt, tiếng rít như tiếng gài thét của loài thú hoang mắcbẫy.
- Bà dâm tiện. Đồ đàn bà dâm tiện, lăng loàn còn độc ác bỉ ổi. Ba tôi là ngườithế sao? Ông yêu bà, cả thành phố này ai cũng biết. Ông trọng sĩ diện cỡ nào,ai cũng biết. Bà dựng lên chuyện để che giấu sự lang chạ bẩn thỉu của bà. Thậtlà lòng người dạ thú mà.
- Cái Chuông!
- Cha tôi đang chết dở, sống dở trong kia. Không một lời sỉ nhục bà, còn tôi đãnhìn thấy tận mắt, bà con kêu oan. Khốn nạn. Thật quả khốn nạn.
Cô gái điên giận quay cuồng. Cô đập phá, mắng chửi, gào thét. Người mẹ chết cảcõi lòng, biết là nó sẽ không nghe. Nhưng bà vẫn phải nói:
- Cái Chuông! Con nói gì mẹ cũng chịu, nhưng hãy cho mẹ nói một lời. Mẹ thề cóđất trời, mẹ là vô tội. Thằng Bảo rất yêu con, mẹ tán thành, từng vun quén, lẽnào mẹ là súc sinh vô nhân tính, làm chuyện thương luân bại lý vậy sao? CáiChuông! Bình tĩnh lại nghe mẹ. Đừng vì một phút mù quáng để mai sau hối hận.Hãy tìm hiểu đi.
- Bà câm miệng, bà đủ tư cách dạy đời tôi sao?
- Hoán Vân!
Người mẹ quắc mắt. Bà hiểu con đau đớn, nhưng nỗi đau, sự thương tổn trong lòngbà cũng đâu kém gì cô.
- Con nghe đây. Cha con là người ích kỷ. Ông ganh ghét cả tình thương con dànhcho mẹ, ganh ghét với Bảo. Ông ta chỉ muốn con là của mình ông, yêu thương mỗimình ông, chính ông đã bày trò bỏ thuốc mê vào ly nước cho mẹ và Bảo uống...
- Chát!
Bàn tay đứa con gái tát thẳng vào mặt mẹ, bằng cả sức mạnh, lẫn nỗi đau và lòngcăm thù. Người mẹ té lăn ra, bàng hoàng, đầu óc tê liệt mọi ý nghĩ. Đứa con chỉthẳng tay vào mặt mẹ, khinh bỉ nói:
- Bà đặt điều, phải cho hay, cho có lý, những gì bà nói thật nực cười, chỉ cóhạng ngu đần, vô luân, loài súc sinh, cầm thú mới tin được thôi. Cút đi! Đi chokhuất mắt tôi.
Mắt cô gái rực lửa căm thù, mắt người mẹ ráo hoảnh cảm giác trống rỗng, ngâydại. Và rồi... người đàn bà kia quay đi, bước chân thật nặng nề như kiếp đờibà...

{qo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #orioles113