chap 7- cái giá cho một tình yêu 4

-Xin anh đấy! Anh sẽ đồng ý. Đúng không?
-Quên nữa, lúc khi em bị đánh chính Taehuyng đã báo tin cho anh đấy. Có vẻ cậu ấy rất lo cho em.
-Taehuyng đi học rồi? Sao em không thấy cậu ấy?
-Thôi ngủ đi, mai còn dậy đi học nữa. Hoseok với tay tắt đèn đi ra ngoài.
..
Sáng hôm nay, Jimin đã dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ tới trường. Cậu cứ ngỡ hôm qua là buổi học cuối cùng chứ.
Nắng sớm mai thật thích, gió thật mát. Vẫn như thường Hoseok thả cậu ở một đoạn khá xa trường.Cứ tưởng sẽ thôi không còn ai chỉ trỏ vào cậu nữa, không còn ai nhìn cậu với ánh mắt khinh thường nữa. Nhưng không! Một lần nữa lại xuất hiện những tờ rơi lạ mặt.

-Ê, Jimin lại đây! May quá,lần này Taehuyng đã đi học và hình như không còn giận cậu nữa. Cậu chạy lại ngay lập tức bên Taehuyng.
-Bắt đầu từ khi nào hả? Sao không cho tớ biết? Có còn xem mình là bạn không ? Thằng bạn nhìn Jimin vẻ trách móc.
-Chuyện gì? Jimin ngạc nhiên.
-Còn giấu nữa,cứ nói sớm có phải hay không! Nói sớm thì tớ đã không thể trách cậu được.
-Gì nữa đây? Jimin thở dài,không biết tiếp theo lại sẽ có”sóng gió” gì xảy đến với mình nữa.
Taehuyng thì cứ tủm tỉm cười một cách khó hiểu. Lát sau,cậu mới lôi tư sau người mình ra một tờ giấy nhỏ,chính là thứ lúc nãy Jimin vừa trông thấy.
…Đập vào mắt cậu là hàng chữ to đùng.
“CHÀNG LỌ LEM “
Trên tờ đó, lại là những ảnh của cậu và Jungkook,thêm một nhân vật mới chính là…Hosseok. Jimin đánh ực một cái. Gì đây?
Trong hình,Jungkook bế cậu trao cho Hoseok. Đúng là tránh vỏ dưa thì lại đụng ngay vỏ dừa!
“Tại sao một cậu bé bình thường lại khiến hai chàng trai rất đặc biệt này để ý,lo lắng. Jungkook đã thông báo trên web của JK là anh đã yêu và đây liệu có phải là người chúng ta cần tìm? Còn rốt cuộc giữa Hoseok và Jimin có mối quan hệ gì thì đang còn là một câu hỏi…?”
-Thế nào,còn gì giải thích nữa không?
-Bây giờ tớ có nói gì cậu cũng không tin. Mà thôi, dẹp mấy chuyên đó qua một bên đi. Toàn mấy thứ vớ vẩn! Jimin cười, đã lâu lắm rồi cậu mới được thoải mái như thế này.-Vào lớp thôi! Cũng gần vào học rồi đấy!

-Em nào là Park Jimin đi theo tôi lên phòng thầy hiệu trưởng.
“Trời ơi là trời,lại định thôi học nữa sao? Hay lại đi lao động khổ sai?“Ông hiệu trưởng trường Bighit nổi tiếng với chuyện lao động khổ sai lắm,cứ hễ ai phạm tội là lại đi lau dọn nhà vệ sinh một tháng để “dưỡng sức”.
Cốc…cốc…cốc
-Em vào đi!
Jimin rụt rè bước vào,ông hiệu trưởng đã đợi sẵn,đang pha trà đặt giữa bàn.
Xem ra không như cậu nghĩ, ông ta không tỏ thái độ tức giận và khinh thường cậu như hôm họp kỉ luật mà thay vào đó,ông hỏi nhẹ nhàng:
-Em là gì của Jungkook? Giọng nói lộ chút gì đó lo sợ.
-Thưa thầy ,chẳng là gì cả! Jimin lễ phép.
-Thầy thật sự xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua. Hôm qua…hôm qua…thầy…
-Em không nhớ gì cả! Thầy cho em về được chứ?
-Cảm ơn em! Thầy vuốt mấy hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, như vừa thoát khỏi ngày tận thế. Ông vội vàng mở cửa cho cậu bước ra.

-Cuộc đời đúng là”lên voi xuống chó”! Không,hình như “xuống chó lên voi” mới hợp với mình chứ! Jimin ngửa mặt lên trời cười vui vẻ-Hôm nay,ra cangtin tớ mời.
-Đúng là càng ngày càng ra dáng một bà chủ. Taehuyng ôm lấy cậu và cười rúc rích.
-Cậu tin hay không thì tùy nhưng tớ với Jungkook chỉ là một con số không to đùng. Jimin lấy tay vẽ một số không vào không khí.
-Phải thằng đó không?
-Ừ! Đúng rồi!
- Là Jimin đó!
Một tốp vài ba cô gái trong cangtin vừa thấy Jimin bước vào đã thì thầm to nhỏ. Một lúc sau,một cô bước tới.
-anh có phải là Park Jimin không?
Jimin gật đầu.Ngay lập tức,cả đám ùa lại.
-anh ơi! Em ngưỡng mộ anh từ lâu lắm rồi.
-anh ơi,em có thể làm quen được không?
-Em! Em nữa!!!!
Khó khăn lắm,Taehuyng và Jimin mới rẽ đám bước ra ngoài cangtin được.
-Phù! Làm người nổi tiếng cũng khổ thật đấy! Cũng trưa rồi,tớ về đây ,cậu có về với tớ luôn không? Taehuyng lên tiếng khi thấy chiếc xe ô tô hàng ngày đưa đón cậu đậu trước cổng trường.
-Thôi khỏi,tớ có việc. Cậu về đi!
-Thế thì tớ về trước nhé! Taehuyng vẫy tay tạm biệt cậu. Chờ chiếc xe đó đi khuất,cậu mới lững thững đi bộ đến nhà Jungkook. Đi bộ sẽ giúp cậu có thời gian nghĩ nhiều chuyện hơn. Căn biệt thự dần hiện ra trước mặt. Nắng chiếu lên cái màu sắc sang trọng, đẹp cổ kính ấy.
Bước vào căn nhà,lạnh toát. Bao giờ cũng vậy, chắc lẽ ai vào đây cũng có cảm giác như đây là một ngôi nhà bị bỏ hoang lâu năm rồi . Có thể lí do là vì chủ nhân của nó quá lạnh lùng.
-Cậu vẫn có can đảm làm tiếp?
-Tất nhiên ,tôi muốn giữ lời hứa!
-Không còn vì lí do gì nữa sao?
Cậu giật mình,chính cậu cũng không biết tạu sao cậu lại gạt mọi thứ qua một bên để đên đây. Nói chuyện với Jungkook bao giờ cũng vậy, anh luôn dồn người khác đến góc tường và dường như thấu hiểu từng ngõ ngách trong tâm can người khác. Đúng là “ác quỉ”!
-Anh nghĩ còn lí do gì nữa hay sao? Jimin nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Jungkook cười, lại cái nhếch môi đểu giả đó.
-Thời gian còn lại là hai tuần
-Tại sao anh lại làm vậy? Cậu ngắt lời Jungkook
-Làm …??? Anh cau mày.
-Tại sao anh lại tung tin đồn để mọi người hiểu lầm rằng giữa tôi và anh đang …đang… qua lại với nhau!.
-Đó là cách nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện! Chẳng phải cậu muốn thế,làm người yêu của tôi thì sẽ không ai bắt nạt cậu nữa. Nếu không muốn thì đáng lẽ cậu phải gọi cho tôi ngay khi mọi thứ vừa bắt đầu thì đâu đến nỗi.
-Tôi không có số anh! Jimin bắt đầu nổi giận.-Tôi cũng muốn thanh minh lắm chứ,chỉ tại anh bảo đừng làm phiền anh khi anh đi nên ngay đêm hôm ấy,tôi…tôi…đã… Giọng cậu dịu dần xuống.
Jungkook nhìn cậu chờ đợi….
-Tôi đã xóa nó luôn rồi! Jimin hét lên.-Thế đã đủ chưa?
-Đúng là ngốc! Nói rồi, Jungkook bỏ lên cầu thang.
-Nếu tôi không lầm thì anh biết ai là người gây ra chuyện này phải không?
-Có thể, nhưng tôi chắc rằng người đó không tốt khi làm vậy. Một chút dừng lại rồi Jungkook bỏ đi thẳng.
“Nói thế mà cũng nói, hại một người tốt bụng như tôi thì chắc chắn là đồ xấu xa rồi”. Jimin lẩm bẩm,cậu xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh.

-Á!
Từ tay Jimin,một vệt đỏ chạy dài.
Cậu bị thương khi cắt thức ăn.Tự băng bó cho mình xong,cậu ngồi phịch xuống ghế. ”Như thế này thì không thể nấu được nữa”. Cậu thầm nghĩ rồi tót lên lầu nơi Jungkook đang nằm.
Anh ngủ,nhưng hai tai vẫn còn đeo tai nghe. Khuôn mặt anh khi đang ngủ cũng khiến người ta phải sững người lại. Một vẻ đẹp lai Âu lạ lùng…
Chưa vội thức Jungkook dậy, cậu ngồi lên ghế bên bàn làm việc của anh ”thử” làm chủ tịch JK trong vài phút.
-Anh bị đuổi việc! Cậu cầm cây bút khươ loạn xạ.
Mở máy tính, nhấc điện thoại lên:
-Thư kí hả? Lên đây mau!
“Sướng thật! Sướng thật đấy! Làm chủ tịch quả là chẳng mệt nhọc gì cả!”
Jungkook nhẹ nhàng cựa mình, Jimin hoảng hốt dừng trò đùa lại.
-Này Jungkook! Anh dậy đi! Dậy đi!
Đôi lông mày khẽ cau lại rồi…anh mở mắt ra…nhìn cậu
Cái nhìn chứa sự cô đơn…
Cái nhìn đau khổ…
Không giống Jungkook thường ngày…
Không giống một ác quỉ…
Thời gian trôi qua nghe rõ từng giây một…
1s…2s…3s…
“Gì thế này? Không phải mình đang bị thôi miên đấy chứ”
Jimin lắc đầu cố gắng thoát ra khỏi đôi mắt phủ sương đấy, bước ra khỏi căn phòng.
Lát sau, Jungkook cũng đi xuống.

-Thế này là thế nào? Anh hỏi khi thấy bàn ăn vẫn trống trơn.
-Này! Jimin đưa tay cậu lên.- Tôi bị đứt tay rồi,hay …hay là anh sẽ nấu nhé!
Một thoáng sững sờ…
-Anh biết nấu ăn mà…Bọn họ toàn nói anh là một con người hoàn hảo vậy thì chắc là anh biết nấu ăn, đúng không? Cậu cười…
Jungkook nhìn cậu trong phút chốc rồi quay đầu đi lên tầng.
-Từ từ! Anh sao thế? Jimin chạy lại.
-Anh không đồng ý à? Hình như anh không vui khi nhắc đến việc nấu ăn?

Hai năm trước…
Cũng vào một ngày như hôm nay…
-Này, Jungkook ! Hôm nay cậu nấu cho tớ ăn nhé? Tớ rất muốn được ăn thức ăn tự tay cậu nấu.
-Ừ! Tớ sẽ trổ tài cho cậu xem!
-Cậu cười đi, Jungkook! Tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm!
-Cậu nói gì lạ vậy? Hình như cậu có chuyện gì giấu tớ phải không?
-Không,có chuyện gì xảy ra với tớ được chứ!
Đó là lần cuối cùng anh được ở bên Aren và được nghe cậu nói. Anh cũng tự thề với bản thân mình rằng sẽ không nấu ăn cho bất kì ai nữa.
-Vậy tại sao Aren lại tự tử? Chẳng phải anh ấy và anh đang có mối quan hệ rất tốt sao? Trầm ngâm đi một lúc, Jimin mới dám lên tiếng.
-Vì chính mối quan hệ đó,và …vì tôi!
Jimin mặc dù rất muốn hỏi tiếp nhưng thấy gợi lại quá khứ đau khổ chỉ càng làm cho con người ta đau khổ nên thôi.
- Vậy thì anh đi nhà hàng ăn vậy!
-Cảm ơn anh vì đã cho tôi nghe.
Jungkook không nói gì, hình như anh có lẽ đang chưa thoát ra khỏi những kí ức kia…Và bất chợt cậu thấy Jungkook quả là một người đáng thương.
Quá khứ của một người có thể ngọt ngào,êm đềm…cũng có thể giết chết và biến họ trở thành đáng sợ…như người đang đứng trước mặt cậu đây. Và hình như…
Quá khứ của ai cũng không thể hoàn hảo…Tôi cũng không phải em ruột của anh Hoseok, nói thẳng ra thì tôi chỉ là một đứa con được nhặt nuôi ở bệnh viện. Vì vậy nên anh Hoseok rất khác tôi, đúng không? Anh ấy và ba tôi là những người thân duy nhất của tôi đấy…


-Em đi đâu về muộn vậy? Dạo này toàn về muộn thôi nhé!
-Anh cũng mới về còn gì! Jimin đùa-Thế còn chê ai! À! Mà anh sẽ đồng ý với JK chứ?
-Ừ,sáng nay anh đã tới gặp họ.
-Thật? Anh không lừa em đâu,em biết mà! Haha…anh Hoseok muôn năm.
-Anh sẽ đóng phim! Hoseok nhìn vẻ mặt vui vẻ của cậu mà không nhịn nổi cười.
-Còn đóng phim nữa chứ!Nó đây phải không? Jimin chồm qua với lấy kịch bản trên tay anh.
Vai mà anh sẽ đóng là vai nam chính trong bộ phim”bông hồng cho một tình yêu”. Phim nói về một chàng trai yêu một cô gái từ thời còn bé,sau này lớn lên,mỗi người một ngả nhưng nhờ có kỉ vật cũ là cánh hồng được ép trong pha lê mà hai người nhận ra nhau.Nhiều tình tiết éo le,thêm một người thứ ba xuất hiện.
Kịch bản không có gì là đặc sắc nhưng phần là do chi phí khổng lồ mà JK đã rót, phần thì do qui tụ một dàn sao khổng lồ nên bộ phim vừa mới chỉ quảng cáo thôi đã nhận được rất nhiều phản hồi từ khán giả, đặc biệt là fan nữ. Họ bị thôi miên trước anh chàng siêu mẫu,lãng tử-no.1 trong làng giải trí vào vai người thứ ba xen vào.
-Khoan đã,em đã xem quảng cáo phim này ,nhưng…đâu thấy anh đâu?
-Bên phía tập đoàn nói,họ muốn giữ bí mật về vai nam chính cho đến phút cuối. Hoseok mỉm cười vuốt tóc cậu.
-Không phải chứ! Diễn toàn với sao thế này, vượt mặt bọn họ anh không thấy gì à?
-Đây là phim do JK đầu tư nên khỏi lo.
-Khi nào thì quay?
-Ngay ngày mai hoặc kia,chắc lẽ anh sẽ đi vắng vài tháng. Đây là phim vừa quay vừa phát sóng nên em sẽ thấy anh mình trên truyền hình nhanh thôi. Đến khi đó đừng ghen tị đến nổ đom đóm mắt đấy.
-Anh sẽ cho em đến đấy để xem anh diễn chứ?
-Ừ!
…Jimin sung sướng đặt mình xuống giường. Anh trai cậu thật dễ thương!…

Đã lâu lắm rồi cậu không thể đến nhà Jungkook được. Dạo này bận học quá, bù đầu tối mắt cả lên, đến chết với cái đống sách vở này mất thôi. Anh Hoseok cũng thỉnh thoảng mới về nhà một lần.Ở nhà thật chán,sáng đi học ,chiều học,tối cũng phải học…Mai là ngày cuối cùng trong kì hạn một tháng ở tại căn biệt thự trắng.Và…mai cũng là ngày trình chiếu bộ phim “bông hồng cho một tình yêu”.
Nhiệm vụ cậu đã hứa với chủ tiệm kem cũng đã kết thúc.Ngày mai, cậu sẽ tới gặp ông ,cũng chào tạm biệt Jungkook.

-Cháu là người duy nhất trụ lại đúng một tháng đấy. Ngày mai, ta và Jungkook sẽ ra sân bay đón người yêu nó về.
-Chẳng phải anh Aren đã …
-Sao cháu biết?Chuyện tình cảm rắc rối lắm,vài ngày nữa cháu sẽ biết thôi.Có thể là mai cũng nên.
-Dạ! Cháu trả lại cái này cho ông.
Jimin rụt rè lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại và chùm chìa khóa.

-Cháu cứ cầm lấy đi. Ta giữ lại cũng chẳng để làm gì.Còn tiền ta đã mở tài khoản và chuyển vào hộ cháu rồi.Đây!
-Ông làm cháu khó xử quá! Cháu đâu làm được gì trong căn nhà đó đâu...
-Thôi! Cháu về đây!
-Cháu luôn có một suât miễn phí ở nơi này…
Jimin bước xuống phố, lòng nặng trĩu. Chính cậu cũng không hiểu sao lại buồn như vậy.Cứ thế cậu bước đi đến nhà Jungkook.
Cửa không đóng,cậu bước vào. May thật, nếu nó mà bị khóa thì cậu sẽ thêm lần nữa đứng ở ngoài mất, chìa khóa, cậu đã đưa lại cho ông chủ tiêm kem. Jungkook đứng trầm ngâm bên bực cửa,hai tay ôm đàn ghi ta:
-Tình yêu chỉ có thế,dễ dàng đến ,dễ dàng đi,yêu em ,yêu say đắm…
Jimin thẫn thờ. Nắng chiều héo hắt như muốn bóp nghẹt trái tim cậu, nó làm cho đôi mắt anh trở nên xa xăm hơn.
-Anh gảy rất hay! Jimin vỗ tay, nhưng chẳng hiểu sao lòng cậu đau như ai đang cào xé.
-Hôm nay là bữa cuối cùng. Jungkook đều đều
-Tôi có việc, cậu có thể ở lại đây thêm chút nữa nhưng mong rằng đây là lần cuối cùng nhìn thấy cậu. Nói rồi anh đi thẳng ra phía cửa, chỉ còn vọng lại…
-Từ bây giờ, tôi và cậu là người xa lạ…
-Khoan đã!…Thật thế sao?…Xa…Lạ ư?

Bóng hoàng hôn trải thảm đỏ như thay cho câu trả lời…
Jimin ra về khi đã nấu xong cơm cho Jungkook.
Ngày hôm nay 12-4, một ngày đáng nhớ đấy chứ. Cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho công việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kookmin