Chương 2 : Tôi là người bị hại mà
"Tô Vũ Thần mở cửa mau! Cậu có bản lĩnh ôm đùi thì phải có bản lĩnh mở cửa ra! Đừng trốn ở trong không lên tiếng, tôi biết cậu đang ở nhà. Mở cửa mau..."
"Cạch!" một tiếng, cửa phòng bị người ở trong bạo lực mở ra, lộ ra một cái đầu bù xù.
"Làm gì vậy?" Tô Vũ Thần gãi gãi đám tóc rối loạn của mình, ánh mắt híp lại thành một đường, mang theo tức giận lúc rời giường không kiên nhẫn hỏi.
Tối hôm qua tinh thần quá kích động, tốt xấu gì cũng là buổi tối đầu tiên sau khi cậu trọng sinh, lên Uwewe (*) thuận tiện trả lời bình luận của fan xong lại làm thế nào cũng không ngủ được, tới gần hừng đông mới khó khăn ngủ được một lát, tên Hoa Văn này liền đến làm phiền cậu, cậu có thể không nóng nảy sao?
(*) giống như Line hay Wechat ý
"Ha! Hù chết người ta!" Hoa Văn khoa trương vuốt vuốt ngực, âm thầm cảm thấy may mắn thân thủ mình phản ứng nhanh.
Mang theo vẻ mặt ghét bỏ tiến sát tới nhìn Tô Vũ Thần lôi thôi trong khóe mắt vẫn còn vật gì đó đứng trước mặt, sâu xa nói: "Thần Thần à, cậu đã là người của công chúng, là một người..."
"Có việc gì mau nói đi!" Tô Vũ Thần một tay đặt ở tay nắm cửa, không khách khí ngắt lời người đại diện của mình đang thao thao bất tuyệt, dùng hành động thực tế cắt ngang nửa câu vẫn chưa kịp nói kia.
Người đại diện này của cậu cái gì cũng tốt, đối xử với cậu cũng không tệ, kiếp trước mãi đến thời điểm cậu chết đi, người duy nhất không bỏ rơi chính là người trước mặt này. Tuy rằng anh ta có chút lằng nhằng cũng có chút phiền toái.
Lại một lần nữa bị tên nhóc con không khiến người khác bớt lo ngắt lời, Hoa Văn cực kỳ khó chịu cầm tờ báo trong tay một phen dán lên mặt Tô Vũ Thần, thuận tiện đẩy người Tô Vũ Thần ra, nghênh ngang đi vào nhà.
"Cẩn thận mà nhìn chuyện tốt cậu đã làm đi." Hoa Văn tự động mở tủ lạnh ra rót cho mình một ly nước trái cây, lại ngồi xuống ghế sa lông nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Vũ Thần cả nhìn cũng không thèm đã ném tờ báo lại cho Hoa Văn, tựa như không xương mà dựa vào ghế sa lông, tức giận nói: "Còn cần xem sao? Không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao." Cũng không phải chưa từng trải qua.
"Còn không đúng sao?" Hoa Văn vung lan hoa chỉ kiều mị chỉ vào Tô Vũ Thần, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cậu thật bất cẩn, biết chuyện như vậy sẽ khiến cậu có thêm bao nhiêu anti không, hả?"
Tô Vũ Thần nhún vai, thờ ơ nói: "Không như vậy thì còn thế nào? Tôi cũng là người bị hại mà."
Mắt thấy Hoa Văn bị mình chọc giận đến mức cả người đều run rẩy, Tô Vũ Thần nhanh chóng nói: "Được rồi, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận. Không phải còn có anh sao, người đại diện nhà tôi thần thông quảng đại xinh đẹp như hoa không thể nào không giải quyết được chuyện này."
Hoa Văn lập tức bớt giận, bắt tên nhóc này nói vài lời dễ nghe thật không dễ dàng, nhất là câu xinh đẹp như hoa kia, hừ, bỏ đi, lần này đành bỏ qua tên nhóc này.
"Tôi đã nói tên Hắc Mộc Đầu kia không phải là người tốt lành gì, bảo cậu cẩn thận một chút, nhưng cậu mỗi lần đều không nghe..." Bla bla bla~
Lại tới rồi, Tô Vũ Thần bất đắc dĩ cầm di động bắt đầu kiểm tra Uwewe. Hắc Mộc Đầu chính là biệt danh Hoa Văn đặt cho Bách Minh Ngạn, lí do là anh ta cảm thấy người này lòng dạ rất hiểm độc đen tối.
Người đại diện nhà cậu rất thích thuyết giáo hơn nữa đã nói là sẽ không ngừng. Tuy rằng biết anh là vì tốt cho cậu, nhưng mà, thật sự rất phiền! Đổi lại là người khác có thể đã nhấc chân chạy lấy người, nghĩ tình kiếp trước người nào đó ở bên cạnh cậu dù ai mắng chửi như thế nào vẫn không bỏ rơi cậu, cậu nhịn!
Lúc này trong đầu Tô Vũ Thần đột nhiên thoáng qua hình ảnh người đàn ông tích tự như kim ngày hôm qua, ừm, vẫn là tên ít nói kia tương đối tốt hơn. Không đúng, tên kia mới là kẻ thù của cậu, nếu không phải anh ta lên tiếng thì người cấp dưới sẽ chèn ép cậu sao? Đều là lỗi của anh ta, nghĩ bổn thiếu gia là một mỹ nam tử không có tiết tháo không có giới hạn như vậy sao, cho dù anh ta cầu xin cậu ôm đùi anh ta cậu cũng không thèm đâu.
Bĩu môi, Tô Vũ Thần đăng nhập vào tài khoản Uwewe của mình, nhìn nhìn bài post đã đăng tối qua. Thật tốt, chỉ mới một đêm, lượt share đã trên ba mươi tám nghìn, bình luận hơn hai mươi nghìn.
"Đây là trò chơi gì vậy?" Không biết Hoa Văn đến gần từ lúc nào, một phen cướp đi điện thoại di động của Tô Vũ Thần, ánh mắt dừng tại hình ảnh của một bài post mới nhất.
Bên dưới cái biểu tình [doge] là bốn bức hình chibi, xiêu xiêu vẹo vẹo bốn chữ "Bị ôm đùi rồi", từ đầu đến cuối đều không có chút khí phách đàn ông nào, cậu bé nho nhỏ xinh đẹp giương đôi cánh thiên sứ, còn có một ác ma vẻ mặt đáng khinh bị cố ý bôi đen, hình ảnh sinh động từ đầu tới cuối đều cho thấy quá trình ác ma đáng khinh làm thế nào để hãm hại tiểu thiên sứ xinh đẹp vô tội, cho nên tiểu thiên sứ bị té ngã dưới chân nam nhân cũng đáng thương hề hề mà ôm lấy bắp đùi anh.
"Cậu vẽ?" Hoa Văn quơ quơ di động trong tay hỏi.
"Đẹp phải không!" Tô Vũ Thần đoạt lại điện thoại di động của mình, "Dù sao cũng sẽ có tin tức lộ ra, chi bằng tự tôi phát ra trước, anh xem tốc độ tăng fan này, sắp được ba triệu rồi."
Kiếp trước là trực tiếp mắng lại, kết quả tất nhiên không có ai tin, càng không có người tin tưởng cậu lại càng không muốn nhiều lời, kết quả những fans đó không phải thành người qua đường thì chính là biến thành anti.
"Cậu rất đắc ý phải không?" Hoa Văn mở mục bình luận, hung tợn nói: "Nhìn đi, đều là mắng chửi."
"Bị Bash đến mức nào đó tự nhiên sẽ nổi tiếng, không sao đâu." Tô Vũ Thần vừa nói vừa vươn tay mình ra, chuyển đến góc độ dễ nhìn nhất, ngược sáng, mở chức năng chụp ảnh của di động nhấn một cái, phát Uwewe — Ôm đùi người ta rồi, mới biết biết mình cần phải giảm béo.
"Cậu có thể đừng đăng Uwewe lung tung được không hả?" Hoa Văn vung lan hoa chỉ đè lên huyệt Thái Dương đang giật thình thịch của mình.
"Vậy anh có thể đừng vung lan hoa chỉ nữa được không? Nói thật, khuôn mặt này gộp chung với phong cách thô lỗ của anh, thật sự không xứng." Tô Vũ Thần buông di động xuống, rất chân thành nói.
Hoa Văn đứng phắc dậy, nghiến răng nghiến lợi trừng Tô Vũ Thần, "Tiếp tục đăng Uwewe của cậu đi, tức chết tôi rồi, xem ai còn làm trâu làm ngựa cho cậu nữa, hừ!"
Nói xong cũng không đợi Tô Vũ Thần phản ứng, cầm túi xách của mình, lắc lắc cổ rồi ngạo kiều rời đi.
Tô Vũ Thần cũng rất bất đắc dĩ, kỳ thật không phải cậu cố ý, chẳng qua cậu có thói quen kích thích người đại diện nhà mình thôi, cứ nghĩ anh ta sẽ không tức giận với mình.
Kỳ thật Hoa Văn lớn lên không xấu, mày rậm mắt to thân thể to lớn, đúng vậy, chính là một anh cao lớn ẻo lả. Anh đẹp trai dương cương không làm, lại đi khiêu chiến con đường ẻo lả, chuyện này có thể không bi kịch sao.
Âm thanh di động rung lên kéo suy nghĩ của Tô Vũ Thần trở lại, trên màn hình hiện rõ ràng chữ "Ba" khiến thân thể cậu chấn động, lập tức khóe miệng kéo ra một nụ cười châm chọc.
Kiếp trước cũng như vậy, khi đó cậu ngoài mặt trấn định mười phần, thật ra trong lòng đã luống cuống, tiếng mắng chửi đầy trời cùng đám phóng viên không chỗ nào không khiến cậu ngay cả cửa nhà cũng không dám ra, cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của xã hội, căn bản không biết nên xử lý loại chuyện này như thế nào. Khi người cha mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm điện thoại đến, cậu thiếu chút nữa kích động đến sắp khóc, nghĩ rằng cha vẫn luôn chú ý mình.
Có điều người mà cậu cho là chỗ dựa của mình lại đá cậu ra xa hơn, sau đó là mẹ kế an ủi giả dối, và hai chị em cùng cha khác mẹ ác độc trào phúng cậu.
Nắm chặt tay, Tô Vũ Thần bắt điện thoại.
Chưa đợi cậu mở miệng, đầu bên kia vang lên một câu lạnh như băng: "Không được nói với người ngoài cậu là con trai Tô Hằng Nghị, Tô gia của tôi không có mặt mũi này, mông của mình thì tự mình lau khô đi."
Vừa cố gom dũng khí bắt điện thoại đã bị ngắt lời, Tô Vũ Thần thậm chí còn chưa kịp nói ra một tiếng "Alô."
Đây là ba của mình sao?
Tô Vũ Thần vươn tay ôm mặt mình, cho dù trọng sinh một lần, cho dù sớm biết sẽ như vậy, cậu vẫn cảm thấy đau, đau lòng.
Âm thanh di động lần thứ hai vang lên, không cần nhìn cũng biết là vị mẹ kế 'tốt' của cậu. Hai vợ chồng bọn họ ngược lại rất ăn ý, một người làm người tốt một người làm người xấu, đem cậu đùa giỡn đến xoay vòng, bây giờ cũng nên thế sự đổi thay rồi.
Tô Vũ Thần vuốt lên màn hình, mở miệng nói: "Alô."
Thanh âm khẽ run, trong quật cường mang theo chút yếu ớt, nhưng lúc này khuôn mặt lại là âm trầm đến dọa người.
Nghĩ lại bản thân làm nghề diễn viên còn không diễn hay được bằng người phụ nữ này, đây cũng thật khiến người ta khó chịu, kiếp này nhất định phải dùng diễn xuất hung hăng phản pháo lại.
Tô Vũ Thần ở bên này cùng người ta so tài diễn xuất, bên HY công ty...
Nữ thư ký thân mặc một chiếc áo sơmi trắng kèm váy chữ A một bộ tinh anh lúc này đang tại lén lút lướt Uwewe, mới vừa rồi nhóm chị em còn gửi tin nhắn nói trên Uwewe thật là náo nhiệt, thuận tiện gửi sang một đường link.
Nữ thư ký động tác thuần thục mở ra, chính là Uwewe của Tô Vũ Thần, vừa liếc mắt một cái đã bị bức ảnh chụp bàn tay trong bài post trên cùng hấp hẫn. Là một người 'cuồng tay' mười phần, lập tức hai mắt phát sáng lưu về máy, thuận tiện chú ý chủ cánh tay này, bàn tay xinh đẹp như vậy nhất định dung mạo cũng rất đoan chính.
Kéo trang web xuống, thư ký tiểu thư lại tỏ vẻ bản thân bị hình chibi kia mê hoặc, vừa nghĩ tranh này là do đôi tay xinh đẹp lúc nãy vẽ ra, lập tức kích động bình luận, "Ngao ngao ngao, thật manh thật manh, đau lòng tiểu thiên sứ, ác ma chết đi chết đi. Chủ Uwewe tay đẹp quá, liếm màn hình, biểu tình [trái tim]."
"Liếm màn hình là ý gì?" Thanh âm sâu kín từ phía sau nữ thư ký truyền đến, cô sợ tới mức tay run lên, run rẩy nói: "Ông, ông chủ."
"Tôi vẫn chưa có già như vậy (*), trả lời vấn đề của tôi." Ánh mắt Tần Hoán Sâm nhìn chằm chằm bức biếm họa trên màn hình, tình cảnh trong bức họa kia nhìn sơ qua rất quen mắt.
(*) Nguyên văn tiếng Hoa của 'ông chủ' là 'lão bản', bạn thư ký mê giai cà lăm thành 'lão, lão bản', Sâm ca chơi chữ luôn mới đáp mình không có già như vậy. Quỷ hà =v=
"Liếm màn hình có nghĩa là rất thích." Nữ bí thư cân nhắc dùng một ý uyển chuyển nhất để hình dung.
Cô cũng không muốn để lại ấn tượng không tốt cho ông chủ mình, nghĩ tới biểu tình đáng khinh của ác ma trong bức tranh, nữ thư ký hung hăng lắc đầu.
Tần Hoán Sâm cũng không để ý biểu hiện trước sau mâu thuẫn của nữ thư ký, đoán được cô cũng không dám gạt mình, anh chỉ là đang suy nghĩ tại sao mình lại cảm thấy loại tranh biếm họa cấp thấp vừa nhìn liền thấy không chuyên nghiệp này quen mắt.
"Đăng kí một tài khoản cho tôi, chú ý người này, lát nữa đem tài khoản và mật mã còn có tư liệu những nghệ sĩ có tiềm lực dưới trướng công ty do cô sắp xếp đưa vào cho tôi."
Tần Hoán Sâm rời đi, không mắng nữ thư ký cũng không nói sẽ trừ tiền lương, nhưng trong lòng nữ thư ký lại càng thêm thấp thỏm. Vì thế sau khi cô dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, thật cẩn thận quan sát một vòng xem đại BOSS có đi ra hay không liền đăng nhập Uwewe, loại tình huống này nếu không nói ra ngoài, trong lòng cô sẽ nghẹn chết mất.
Theo thói quen mở tin tức giải trí, nhấp một ngụm cà phê chuẩn bị trộm lười biếng thả lỏng một chút, chuyện vừa rồi vẫn còn khiến cô sợ hãi.
Một ngụm cà phê còn chưa kịp nuốt xuống, liền một hơi phun hết lên màn hình máy tính.
Uây uây, vừa rồi chủ nhân của cái đùi mà tiểu minh tinh kia đang ôm, không phải chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô sao?
Nữ thư ký tỏ vẻ cô lại bị hoảng sợ rồi, cơ mà loại hưng phấn mơ hồ vừa dâng lên trong lòng là sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top