3.Khói




Du bị đánh thức bởi tiếng chuông gió vào lúc nửa đêm. Đáng nhẽ ra nó sẽ dậy vào tầm tối muộn 11 giờ như thường lệ.Buổi chiều bị quấy rối bởi người hàng xóm mới,nghiễm nhiên giấc ngủ đứt quãng để lại cảm giác khó chịu chưa từng thấy.Nhất là cái thời tiết ẩm ẩm như thế này,càng làm bộ mặt Du trở nên khó coi khi nó nhìn mình trong gương.Đánh răng rửa mặt chào ngày mới khi mọi người chuẩn bị đi ngủ,Du nhìn nó một lúc phản chiếu qua tấm kính trước bồn rửa mặt.Nó lấy cái khăn vừa lau che lên đó rồi xuống nhà.

Cái cầu thang bằng gỗ kêu kọt kẹt một cách đáng thương,một minh chứng cho việc Du đã ở ngôi nhà này khá lâu nhưng chẳng có ý định tu sửa lại .Mỗi bước chân đi xuống là những bậc như muốn vỡ tung ra mà vì một lí do khó hiểu chúng vẫn lành lặn chịu đựng Du qua ngày.Mở tủ lạnh,chiếc tủ nghèo nàn đồ ăn nhưng luôn đầy ắp mùi cà phê.Việc Du làm đầu tiên là đặt nước sau khi lôi gói cà phê cắt dở có xuất xứ từ Đà Nẵng. Đổ đầy phyn.Giờ không chỉ ngăn tủ mà cả căn nhà là mùi cà phê đắng,cái hương vị đen đặc ấy quấn lấy Du như một thứ mùi đặc trưng khó gần.Người thích cà phê thì nhiều nhưng nếu như Du phải nói là nghiện mới đúng,cứ mỗi khi thức dậy,trên tay lại phải là cái cốc cà phê đen,hôm nào hứng thì thêm chút sữa.

Người ta thích ngắm bình minh sáng sớm,là lúc người ta cảm nhận cuộc sống tươi đẹp này khi nó bắt đầu chớm nở.Còn Du thì ngược lại,nó đón chào mọi thứ khi ngày tàn và mặt trăng lên.Ngôi nhà hai tầng lọt thỏm giữa trung tâm thành phố,dãy phố cổ nhà chen chúc đưa cao đến tận trời thì ngôi nhà của Du vẫn nho nhỏ,khiêm tốn với chiếc mái tôn đỏ đưa ra che một nửa sân thượng,chiếc ban công tầng hai.Nếu tính cả thêm cả cái sân thượng thấp thấp thì nhà ba tầng mới đúng,nhưng xét về mặt cấu tạo thì gọi là hai tầng rưỡi.Du cũng chẳng quan tâm,miễn là ngôi nhà đáp ứng được sự tồn tại vô trách nhiệm của nó

Ly cà phê âm ấm đặt bên cạnh.Du đã leo lên mái nhà từ lúc nào,nó ngồi gọn gàng trên chiếc mái đỏ phẳng lặng chắc chắn đỡ thân hình chẳng mấy to con của mình.Phố Hàng Than đông đúc là thế,đến tầm nửa đêm thì cũng lặng im như những con phố sinh ra cùng thời trên mảnh đất này.Du chỉ nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống,đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn mặt trăng,trăng tháng 10 chẳng thể tròn vành vạnh nhưng cũng sáng,có vài vì sao bị che lấp bởi những đám mây.Du ngồi đó,với một chiếc khăn quàng mỏng trên cổ,trời về đêm cũng lạnh hơn ban ngày,sau cơn mưa tối qua thì trời có phần buốt ,Du thì như chẳng cảm thấy gì.Nhìn từ phía cửa sổ nhà mình cũng tầng hai và cao hơn nhà Du một chút,Ly vừa mới tắm xong ,sau một bữa ăn tối muộn vì phải dọn dẹp chiến trường do chính mình gây ra.Cô cũng đã gọi thợ sửa,mọi thứ đã đâu vào đấy.Cô không nghĩ mình vô tình nhìn thấy Du một lần nữa chạm ngay tầm mắt,qua khung kính,cô thấy không gian rộng lớn khiến Du nhỏ lại dưới mặt trăng,nhìn xa như một con sói cô độc đang hướng về một điểm vô định.Tự dưng cô thấy buồn thế,buồn nôn nao,cô nghĩ về sự im lặng ,về ánh mắt và cách Du đối xử với mình.Khép cửa sổ,cô chẳng định nghĩ nhiều hơn về một người hàng xóm đến giờ vẫn đang là xa lạ,cuộc sống có nhiều thứ hơn để quan tâm hơn là để ý về một người nào đó mình không có ý định muốn biết,nhưng vẫn còn cảm giác gì đó dẫn dắt trong tim.Lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị của xa nhà,gặp một người lạ và tự mình trải qua mọi thứ.

***********

Rửa xong cốc úp lên tủ,đối với Du những vật quan trọng thì không thể vứt vạ vật được.Nhất là chiếc cốc đựng cà phê,thức uống ưa thích ,tình yêu gần như tôn sùng.Rửa tay cho sạch ,lau vào chiếc khăn bông cho đến khi khô hẳn nó mới lại trở về căn phòng,ngồi vào máy tính không làm gì ngoài chơi game.Vẫn là trò đó,ấn,nghe nhạc,chẳng có gì đặc biệt.Nó vẫn giữ thói quen chẳng tán gẫu,không nói chuyện,chỉ chăm chơi,ai hỏi không quan tâm,ai nói không trả lời.Thành ra trong game cái sát khí vô hình cũng làm người khác chẳng muốn đến gần nó.Vậy là dù ở một thế giới ảo,nó vẫn lạc lõng,và hình như nó không nhận ra điều ấy.Nó sẽ chỉ còn hôm nay để làm bạn với game nhảm nhỉ này,ngày mai nó lại về với những ánh đèn led xanh đỏ,về với tiếng nhạc đánh đến ù tai,lại là những câu nói dối đến nhàm,là phải cười cho đến khi khuôn miệng không thể trở lại như cũ,là sự giả dối trong thế giới thực.

2 giờ 30 phút sáng,game cũng vắng người chơi hơn.Nó vào bừa một kênh chẳng còn ai,nó cũng nghĩ ở đó chỉ có mình nó,cho đến khi nó nhận ra sự xuất hiện của một người nữa.Không ,hai người.Vào đó và lại là sự im lặng,trong khi hai người kia cứ nói liên tục.Một tài khoản nam và một tài khoản nữ.Người ta nói game này là game nhạc một phần,game tán tỉnh cũng chẳng sai.Nó nghĩ họ là một cặp,cách nói chuyện thân thiết,chơi thì chẳng chơi mấy,toàn ngồi tán dóc mấy thứ mà thỉnh thoảng đập vào mắt nó cũng đọc,rồi lại thôi.Nhìn lại nghĩ về những thứ quá khứ xa xôi đã trôi qua,rất nhanh chóng vụt qua như một giấc mơ.Việc của nó là chơi và mặc kệ họ,từ lúc nào nó đã học được cách bớt bao đồng chuyện người khác.

Ly ấn phím rất nhẹ.Một đêm không ngủ được khiến cô chơi đến tận khuya mà quên bẵng đi thói quen hằng ngày của mình.Cũng may vừa ra Hà Nội đã có bạn quen được qua game.Chưa gặp mặt nhưng cũng thấy vui vẻ phần nào.Cũng là game Du đang chơi,cô chẳng nhận ra cái nhân vật im thin thít và chơi rất tập trung trong khi cô đang nói chuyện với người bạn kia ,chính là tên hàng xóm khó đăm đăm mới gặp,tên còn chưa biết,bằng mặt chẳng bằng lòng.Không hiểu sao thỉnh thoảng nhìn lướt qua nhân vật ấy cô lại liên tưởng ngay đến Du,đến hình ảnh cô nhìn thấy qua khung cửa sổ.Cô nghĩ bâng quơ thế thôi, chứ có người bạn kia bên cạnh,cô không dành thời giờ để chú ý đến ai khác, ít ra người cô cảm tình nhiều hơn vẫn là bạn của cô,đương nhiên.

Ly nói mình ở Sài Gòn,người bạn quen qua game tên Quân ở Hà Nội.Quân nhỏ hơn Ly ba tuổi. Quân và Ly quen nhau qua mạng cũng tròn 3 tháng,không phải thân thiết hoàn toàn nhưng cũng ở mức độ đã chia sẽ nhiều thứ.Từ công việc cuộc sống cho đến những hình ảnh đời thường.Quân nói chuyện cũng rất vui và có duyên,Ly thỉnh thoảng cũng tủm tỉm cười khi nhìn những dòng chữ Quân viết hiện trên thanh tán gẫu. Cô thường cùng quân chơi vào những buổi tối sau khi cô đi làm về còn Quân thì trở về từ trường đại học.Năm nay Quân đã ra trường và cũng chuẩn bị những ngày tháng đi tìm việc dài đằng đẵng,Ly cũng thường hỏi han Quân.Người ngoài nhìn vào cách nói chuyện như vậy dù là trong game cũng nghĩ đây ắt hẳn là một cặp đôi.Và đúng,đó là suy nghĩ của Du khi chống cằm nhìn hai nhân vật xếp dưới hạng khúc khích biểu hiện niềm vui bằng những icon mặt cười nhàm chán.

Cũng gần sáng,Ly buồn ngủ rồi,chuẩn bị nói lời chào tạm biệt với người bạn của mình.Nhưng rồi cô nhận ra,cô bắt đầu tò mò,tại sao cái tài khoản của Du có thể chơi game mà không viết gì,không phản ứng gì,cứ chơi liên tục mà không biết mệt.Cô muốn lên tiếng nói chuyện với nhân vật đấy nhưng viết rồi lại xoá,thỉnh thoảng cô lơ đãng quên mất vài câu hỏi của Quân.Cô không biết đó là Du nhưng cô chỉ có thể nghĩ đến mối liên quan giữa hai con người cô biết.Cuối cùng vẫn chẳng có gì xảy ra ngoài việc cô tạm biệt Quân để tắt máy đi ngủ.Cô đã ấn kết bạn với Du và chờ hồi âm,hành động lí giải cho việc chưa bao giờ cô gặp một người như vậy trong game.Chơi game là phải vui vẻ mới đúng,nhưng ở nhân vật này,cô chỉ thấy có sự cô đơn,rất buồn rất tối,rất lạnh.

Nhắm chặt đôi mắt vào,cô ngủ,giấc ngủ chẳng sâu như bình thường.Có lẽ là lạ nhà,có lẽ là vì những suy nghĩ dồn dập,là việc ngày mai sẽ phải làm gì?Cô thiếp đi lúc nào chẳng hay trong khi đèn nhà bên cạnh vẫn sáng.Thoát game sau khi chấp nhận kết bạn một cách vô ý thức.Nghĩa là lâu không chơi,Du chẳng còn hiểu việc chấp nhận kết bạn ai đó dù quen hay không quen có ảnh hưởng gì hay không.Châm một điếu thuốc từ bao Thăng Long còn dở đêm qua,Du đứng ngoài ban công,rít một hơi thật dài rồi thở ra không trung.Khói trắng xoá cuộn mình trong bầu khí lạnh trông mơ hồ huyền ảo.Phố hàng Than vắng người nhưng không thiếu vắng bóng đèn vàng chiếu hắt xuống từ những cây cột cao hơn nhà Du đến tận một mét rưỡi.Vài người bán hàng rong khuya,đêm tháng 10,trời lạnh hơn.Trong làn thuốc,Du đã giật mình một chốc khi nhớ về đôi tay ai đó ôm nó từ đằng sau,nó sẽ quay lại,ôm lấy hình hài nhỏ bé ấy,và chìm vào giấc ngủ ấm áp cách hiện tại một vạn năm ánh sáng ,vì vốn dĩ cái quá khứ nó đang nghĩ đến chưa bao giờ tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top