Chương 8: tình địch của Shinichi (kết)
Suzuki Jun chật vật nằm trên mặt đất, cánh tay rũ hai bên sườn vặn vẹo một cách quái dị.
Hai vai khớp xương bị trật, kịch liệt đau đớn khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu theo gò má không ngừng lăn xuống thảm lông xa hoa trong phòng.
Một đôi giày da màu đen dừng lại bên sườn đầu, hắn gian nan nâng lên mí mắt, nhìn nam nhân đang gần trong gang tấc, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy khó có thể tin.
Sao có thể? Ly rượu kia...... Không chỉ bỏ thêm thuốc kích dục đơn giản như vậy! Loại thuốc này còn có thể làm người trong khoảng thời gian ngắn đánh mất năng lực hành động, chẳng lẽ không có phát huy tác dụng? Bởi vì đối phương là Gin, hắn thậm chí dùng gấp đôi liều lượng.
Gin ngồi xổm xuống, thô bạo kéo đầu thiếu niên lên.
"Cậu cho rằng cậu bỏ thêm mấy thứ kia sẽ có tác dụng đối với tôi?" Gin cười lạnh, "Tôi đối với thứ ngu xuẩn tự mình đưa tới cửa từ trước đến nay không có hứng thú." Trong giọng nói toàn là lạnh lùng cùng trào phúng.
Đầu bị bắt ngẩng lên Suzuki Jun nhíu chặt mi, bởi vì da đầu truyền đến từng trận đau đớn, và bị nam nhân nhục nhã. Hắn cắn chặt môi dưới, phòng ngừa chính mình vì quá độ đau đớn rên rỉ ra tiếng, tơ máu theo kẻ răng không ngừng trào ra.
Nam nhân trào phúng giẫm nát kiêu ngạo của hắn. Kudo Shinichi rốt cuộc có cái gì đặc biệt? Hắn rốt cuộc so ra kém điểm nào?
Tướng mạo? Ngoại hình? Hay trí tuệ?
Đôi mắt mang theo tơ máu cùng không cam lòng nhìn về phía nam nhân, nhưng khi tiếp xúc đến đôi mắt màu lục đậm như dã thú tàn nhẫn kia, trong nháy mắt trong mắt hắn hiện lên dao động cùng sợ hãi.
Khoảng cách gần như vậy, quanh thân nam nhân tản mát ra sát khí như vô số mũi băng nhọn đâm thủng làn da hắn, trong lòng đối với tử vong sợ hãi không ngừng dâng lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nam nhân máu lạnh, nam nhân đáng sợ, Suzuki Jun trước nay đều biết. Tất cả sự tự tin trước đây của hắn đều đến từ bản thân hắn, nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên sinh ra hoài nghi, một nam nhân mang hơi thở như địa ngục Tu La, hắn đối nam nhân không hề có dụ hoặc lực, dù cho hắn là Suzuki Jun- thiếu gia của tập đoàn Suzuki. Thế nhưng một kẻ như Kudo Shinichi lại thật sự có thể khiến nam nhân bị hắn khiêu khích tức giận?
Hắn xác thật chấp mê với nam nhân này, nhưng hắn càng không muốn chết......
"Em ấy ở đâu?" Gin móc ra khẩu súng trong ngực áo, họng súng tối om nhắm ngay trước trán Suzuki Jun.
Hắn nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay nam nhân, thân thể run lên, cố nén thân thể đau đớn cùng sợ hãi trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, xả lên khóe miệng, là một nụ cười, lại vì mặt cơ bắp cứng đờ mà có vẻ dữ tợn.
"Nếu cậu ta đối với anh quan trọng như vậy...... Anh hiện tại đối tôi như thế nào, tôi liền đối cậu ta như vậy, nếu tôi chết, cậu ta cũng tuyệt đối không sống được." Suzuki Jun nghiến răng nghiến lợi nói, trên môi máu tươi theo cánh môi khép mở từ khóe miệng theo hàm dưới trượt xuống cổ áo, tạo thành một dòng huyết tuyến uốn lượn chói mắt. Giờ phút này, hắn trừ bỏ đập nồi dìm thuyền, cá chết lưới rách không có lựa chọn khác.
Gin giận quá hóa cười, đôi mắt màu lục đậm lộ vẻ khát máu, "Cậu cho rằng tôi không dám giết ngươi?"
Suzuki Jun không nói, nhắm mắt lại, làm như thản nhiên chịu chết, nhưng thân thể theo bản năng run rẩy lại bán đứng hắn đang hoảng sợ vô cùng. Hắn đặt cược, một cuộc đánh cược nguy hiểm, cùng mục đích ban đầu của hắn có không được nam nhân không quan hệ......
Giằng co hồi lâu, không khí ngọt ngào xung quanh như đóng băng, trên giường đôi phủ khăn trải giường màu trắng điểm xuyết cánh hoa hồng đỏ rực bên trên.
Một chuỗi tiếng di động đồn dập vang lên phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Gin bắt lấy tay Suzuki Jun, từ trong túi áo khoác móc di động ra, chuyển đến dán bên tai.
Suzuki Jun không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Gin, nín thở ngưng thần ý đồ nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Bất đắc dĩ cuộc điện thoại này cực kỳ ngắn, hắn thậm chí còn chưa nghe được ân thanh điện thoại bên kia, mà nam nhân cũng chỉ ' ân ' đáp lại một tiếng liền cắt đứt trò chuyện.
Đem điện thoại thả lại vào túi áo, Gin chậm rãi đứng lên. Suzuki Jun ngơ ngác nhìn chằm chằm nam nhân, khóe miệng càng ngày càng lộ rõ ý cười độ cung, lộ ra răng nanh giống như dã thú khát máu nhìn thấy con mồi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thiếu niê như chim sợ cành cong, trên mặt kiệt lực duy trì trấn định, mà trong đầu một mảnh hỗn loạn, đối với nam nhân thình lình xảy ra chuyển biến, vô số phỏng đoán......
"Xem ra cậu đã hết tác dụng." Gin lãnh khốc nói, đôi mắt màu lục đậm không mang theo một tia cảm tình, ngón cái kéo chốt an toàn.
' cạch ' một tiếng, thân thể Suzuki Jun giống như cá hấp hối cá, đột nhiên nhảy dựng.
Có ý tứ gì? Hắn kinh hãi trừng lớn hai mắt, mồ hôi lạnh rơi vào mắt hắn, kích đến nước mắt đều chảy ra.
Nam nhân đã biết Kudo Shinichi ở đâu?
Sao có thể!?
Rõ ràng, rõ ràng......
Hắn quay đầu nhìn về phía giường đôi bên cạnh người.
Chờ hắn ý thức được gì đó, nam nhân đã hướng tới giường đôi đi đến, không thể vãn hồi kết cục đã định.
Gin đi đến bên giường đôi, không hề do dự, dương tay kéo xuống khăn phủ giường, mở nệm ra, trong động tác thô bạo lộ ra sự vội vàng.
Mùi máu tươi nồng nặc làm mày Gin càng nhíu chặt.
Thiếu niên hôn mê nằm nghiêng, đôi tay cùng hai chân bị dây thừng cột chặt, thân thể mảnh khảnh cuộn lại như một con tôm. Trên ót thiếu niên có vết thương, máu đã dừng lại, nhưng vì không được xử lý kịp thời, máu cùng tóc rối rắm thành một khối, trên gò má có không ít vết bầm tím tím xanh xanh.
Gin cúi người đem thiếu niên bế lên, làm thiếu niên dựa vào trong ngực mình, cởi bỏ dây thừng trên tay và chân cậu. Như cảm thấy đau đớn, thiếu niên vô ý thức kêu lên một tiếng, mày mang theo vết bầm khẽ nhăn lại, nhưng vẫn không tỉnh.
Suzuki Jun nhìn thoáng qua Gin, lại nhìn thoáng qua Kudo Shinichi mặt mũi bầm dập trong lòng ngực Gin.
Hắn không rõ, hắn một chút đều không có biện pháp hiểu rõ. Cho dù nam nhân lãnh khốc như cũ, nhưng hắn lại có thể cảm giác được hơi thở quanh thân nam nhân thay đổi, có lẽ không thể gọi là ôn nhu, lại đủ làm hắn khiếp sợ. Đó là nam nhân dành riêng cho Kudo Shinichi, dành riêng cho......
Kudo Shinichi kỳ thật thời điểm ở đáy giường tỉnh quá một lần, chỉ là cả người đau đớn, tay chân vô pháp nhúc nhích, trước mắt là một mảng màu đen, cậu thậm chí không thể phân biệt chính mình là hôn mê hay tỉnh. Vì thế, cậu rất nhanh lại hôn mê.
Quanh thân hơi thở mang theo hương bạc hà quen thuộc, bên tai càng ngày càng rõ ràng tiếng nói chuyện, cuối cùng cậu cũng gian nan mở mắt.
"...... Nhà Suzuki tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu ta......"
"Còn, còn có, trong tay tôi có tư liệu của anh cùng Kudo Shinichi lui tới, nếu tôi chết, tuyệt đối sẽ bị cảnh sát phát hiện, đến lúc đó......"
"...... Đem em ấy khóa lại, làm em ấy không xuất hiện ở trước mặt người thứ hai, trước nay đều là chuyện tôi tha thiết muốn làm"
Từng trận từng trận choáng váng, làm vốn nên rõ ràng âm thanh biến thành một đoạn ' ong ong ong ', không hề ý nghĩa.
"Tỉnh."
Quen thuộc thanh âm, xem như rõ ràng. Tìm hồi lâu mới tìm được nơi phát ra âm thanh.
"Ngô......" Shinichi vốn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, đầu lại một trận mắt hoa, cuối cùng xuất khẩu cũng liền thành rên rỉ.
Hai mắt nửa minh nửa muội thấy được nam nhân giơ súng, họng súng đối diện thiếu niên, tựa hồ vì quá mức sợ hãi, vẻ mặt nước mắt nước mũi, khóe miệng thậm chí còn có nước bọt không kịp nuốt trượt xuống.
Suzuki Jun?
Cùng hình tượng quý công tử trong ấn tượng thật sự kém quá xa, Shinichi thậm chí có trong nháy mắt cảm thấy chính mình nhận sai người.
"...... Đừng, đừng giết tôi, cầu anh, đừng giết tôi......"
Thanh âm Suzuki Jun cầu xin làm Shinichi hoảng hốt, trong đầu chợt lóe, thực mau đã bị đau đớn mai một.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Shinichi giờ phút này đã không rảnh suy nghĩ. Cậu gian nan duỗi tay về phía cánh tay đang giơ súng của Gin, không có ngôn ngữ, ý vị lại rõ ràng.
' đoàng, đoàng ' hai tiếng súng vang, cùng với tiếng thiếu niên kêu gào thảm thiết, chấn đến Shinichi bên tai một mảnh ong ong, lâu dài hôn mê.
Nam nhân cuối cùng vẫn nổ súng, nhưng nghe thiếu niên lớn lên kêu thảm thiết liền biết, ít nhất tạm thời còn không chết được.
Suzuki Jun đương nhiên đáng giận, nhưng cậu không nghĩ nhìn nam nhân giết chết người bên cạnh cậu, mà nam nhân......
Shinichi đem đầu dựa vào lồng ngực kiên cố của nam nhân, cảm ơn, hắn ở trong lòng nói, rồi sau đó an tâm nhắm lại mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Nói viết viết bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là Shinichi lại tỉnh lại thời điểm, mất trí nhớ như thế nào phá.
Hảo cẩu huyết a ~
Vậy là kết thúc phần tình địch của Shin. Chuẩn bị sang phần tiếp theo nào
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top