[TakaZura] THẾ THÂN (5)

Katsura mơ thấy một giấc mộng thật dài, trong mộng mọi cảnh vật đều trở nên mông lung mơ hồ, như một đống hỗn độn lẫn vào nhau, còn có những tiếng gào thét ồn ào và mùi máu tươi vờn quanh chóp mũi. Y mở choàng mắt, trong một khắc không phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ, mất một lúc lâu mới chậm rãi nhớ ra mọi chuyện. Katsura phát hiện mình đang ở trong căn phòng có chút quen thuộc, cách vách truyền đến tiếng cãi vã inh ỏi.

"Gin-san, anh ấy đã ngủ gần ba ngày rồi, có khi nào..."

"Là cậu ta không muốn tỉnh lại thôi, Zura sao có thể ngỏm chứ?"

Gintoki ngã lưng ra ghế tựa, dốc hết nửa hộp sữa dâu vào miệng, không có vẻ gì là bận tâm. Shinpachi trái lại có chút lo lắng nhìn sang Elizabeth, người này đã ngồi bất động ở đây ba ngày ba đêm rồi!!!

Kagura miệng ngậm miếng rong biển vốn mang ra định mời Eli, khinh miệt hừ mũi với vị ông chủ kia một cái.

"Hôm đó bọn em mà không đến kịp là ngỏm thật rồi~ Lúc đó anh có trả một năm tiền lương cũng không mang Zura về được, đừng nói chỉ vài nồi cơm. Hứ!"

"Rồi rồi tóm lại là mày muốn đòi công chứ gì? Là ai ban đầu chịu thỏa thuận bây giờ lại lật mặt hả?"

Lời nói không giải quyết dứt khoát được vấn đề, hai người hùng hổ định lao vào cáu nhau thì cửa phòng bị đẩy ra. Elizabeth là người đầu tiên đứng bật dậy.

"Katsura-san!"

Katsura sắc mặt nhợt nhạt tựa cả thân mình vào cánh cửa, mái tóc dài tán loạn tung xõa hai bên. Nhưng ánh mắt của y vẫn kiên định nhìn thẳng về phía Gintoki, chỉ cần như thế hắn liền hiểu y muốn nói gì.

Kagura và Shinpachi còn chưa kịp chạy đến dìu y thì Gintoki đã phất tay áo đứng lên, tự mình đi đến nắm lấy cánh tay băng bó kín mít của Katsura lôi đi.

"Hai đứa trông nhà cho cẩn thận."

"Gin-san, anh phải nhẹ nhàng với người bệnh chứ? Đừng kéo anh ấy như thế! Gin-sannn"

Chất giọng quá lớn của Shinpachi cũng không cản được bước chân hai người kia.

Nói thừa, tên đầu gỗ này bây giờ còn biết đau sao?

***

Hành lang của tổng bộ Kiheitai, Katsura đã đi trên đoạn hành lang này rất nhiều lần trước đây, nhưng đây là lần đầu y cảm thấy con đường này dài như thế.

Trước một căn phòng có ô cửa bằng kính, Matako ngồi bệt xuống sàn, chôn vùi mặt mình vào hai cánh tay, cô không khóc, có lẽ đã khóc đủ nhiều rồi. Một thuộc hạ của Kiheitai vừa thấy Gintoki định rút kiếm, ngay lập tức bị người đứng ra chặn lại, Takechi ra hiệu cho toàn bộ mọi người rời khỏi hành lang, lại im lặng đứng sang một bên.

Katsura không bước nữa, y đứng lặng người, chỉ có ánh mắt màu nâu là đảo vào căn phòng, xuyên qua lớp kính dày có thể nhìn thấy thân thể người kia, lúc này đang quấn băng vải từ trên xuống dưới, khắp nơi là những máy móc mà y không biết gọi tên. Khoảng cách quá xa không thể nhìn được sự phập phồng trên khuôn ngực ấy, Katsura nghi ngờ trong kia chỉ là một cái xác không hồn...

"Hắn không chết, nhưng cũng không tỉnh lại nữa."

Nói cách khác, so với cái chết còn dằn vặt đau đớn hơn.

Lời của Gintoki ra khỏi miệng vô cùng nhạt, chẳng nghe ra tâm tình gì, vậy mà khiến những người vốn đã hiểu rõ tình hình như Matako lần nữa bật khóc, cô khóc nức nở không ngừng gọi tên thủ lĩnh của mình, âm thanh thê lương vang dội cả hành lang chật hẹp. Takechi đành đỡ lấy cô cùng ra ngoài, trước khi đi có chút chần chừ ngoảnh lại, khuôn mặt kia vẫn lạnh lùng vạn năm không đổi, dù có cố gắng thế nào cũng không thể moi ra một tia thương tâm từ khuôn mặt ấy.

Gintoki thở dài một hơi, không nói tiếng nào quay lưng rời khỏi. Cả hành lang giờ chỉ còn mình y.

Chỉ còn mình Katsura.

Y khó khăn xoay người, ngón tay thon dài đặt lên ô cửa kính chậm rãi phác họa lại đường nét khuôn mặt trắng bệch bên trong, không có bất kỳ một giọt nước mắt nào rơi xuống. Katsura cong khóe môi cười tự giễu chính mình, ngay cả y cũng nhận ra bản thân mình lãnh cảm đến nhường nào. Mấy năm dài trôi qua đã bào mòn tất cả cảm xúc bình thường y có.

Đúng rồi, ngần ấy năm, y có thể đợi Takasugi ngần ấy năm, nhiều đến nỗi y lười đếm xem chính xác là bao nhiêu. Vậy thì đợi thêm mười năm, hai mươi năm nữa, là chuyện hoàn toàn có thể.

...

Đợt mưa dài dẳng của những ngày đầu mùa từ bao giờ đã ngừng rơi, tán cây ngân hạnh ngoài cửa sổ lại nhú thêm vài chồi non mới.

Trong căn phòng ngoại trừ tiếng tí tách khe khẽ của máy móc thì không còn tạp âm nào khác.

Katsura ngồi yên như một bức tượng đá, trên tay là quyển sổ sờn gáy, mặt bìa đã ngả sang màu vàng, những trang sách in hằng dấu vết năm tháng.

Y đã đọc đi đọc lại quyển sách này, tại nơi đây, mỗi ngày một lần, nhiều đến nỗi không cần nhìn cũng có thể đọc một cách trôi chảy.

Katsura điềm nhiên cất lên chất giọng đều đều, không lớn không nhỏ, vừa đủ cho người còn lại trong phòng có thể nghe thấy.

...

Ngân hạnh đã bắt đầu thay lá, những chiếc quạt nhỏ đồng loạt xòe ra tô vàng cả vùng trời, vài phiến lá theo gió bay qua cửa sổ, đáp trên mái tóc có chút rối mà chủ nhân của nó không hề hay biết. Một bàn tay vươn đến, dịu dàng thay hắn nhặt ra, lại vô tình lướt ngang hơi thở mong manh không tồn tại chút gì của sự sống.

Katsura cúi đầu kẹp lá ngân hạnh vào quyển sách, khắc chế tay mình để không phải run rẩy, trên mặt vẫn là biểu cảm lãnh đạm khiến người ta chán ghét.

Y biết mình bất quá chỉ đang lừa mình dối người mà thôi, y biết ngoài ô cửa kính chỉ nhìn được một chiều kia là một đám người đang nhìn y bằng ánh mắt thương hại. Bản thân y rõ hơn ai hết, lại cố chấp không buông.

...

Lá ngân hạnh rụng đầy một góc sân, trên sân là lớp tuyết sắp bị ánh mặt trời đầu xuân làm tan chảy. Ai đó mang vào phòng vài nhánh hoa đào cắm vào chiếc lọ trên bệ cửa, sắc hồng của hoa bớt đi một chút ảm đạm cho căn phòng, nhưng không ai để tâm đến điều đó.

Katsura như thường lệ đọc hết quyển sách, gấp lên đặt ở đầu giường. Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, y dùng đôi mắt chứa muôn vàn ôn nhu của mình nhìn người trên giường, còn mỉm cười một cái.

"Takasugi, hình như tôi quên mất chuyện trả lời cho đề nghị của cậu ngày đó."

Y đặt một tay lên ngực trái của mình, lần tìm đến nơi có nhịp đập mạnh mẽ ổn định.

"Trái tim này, ngay từ lúc bắt đầu đã đặt ở chổ cậu, chưa từng thay đổi."

"Vậy nên cuộc giao dịch này tôi không làm được."

Dứt lời y xoay người, một cái xoay người vô cùng dứt khoát, như thể sau ngày hôm nay, sau khi bước ra khỏi căn phòng này, y sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Một giọt nước mắt lăn ra từ lúc nào y không hề biết, Katsura còn cho rằng mình sẽ không bao giờ biết khóc là gì. Y muốn giơ tay lau đi nó, bàn tay còn chưa kịp rút ra khỏi vạt áo đột nhiên cảm nhận được hơi ấm nhè nhẹ từ một bàn tay khác.

Cuối cùng đổi thành bị nắm thật chặt.

***

"Katsura, đứng lại! Ngươi chạy không thoát đâu!"

Vài nhóm Shinsengumi chia nhau mỗi người bọc một lối đi, quyết tâm bắt cho bằng được cái tên thủ lĩnh Nhương Di làm bọn hắn mất ăn mất ngủ thời gian gần đây, ngay cả một cái Tết trôi qua cũng không yên với tên khủng bố đó.

Một đám người chạy đi chạy lại trên đường lớn nhưng hoàn toàn bất lực, vừa muốn bỏ cuộc thì phát hiện vạt áo kimono xanh đậm quen thuộc lấp ló cuối đường, ngay lập tức cả đội đuổi theo.

Katsura đứng trong con hẻm vắng người, cười mỉa mai bọn ngu ngốc sắp bị Elizabeth dạy cho một bài học, khoác lại áo ung dung bước ra đường lớn. Lúc này đang buổi chiều, đường phố Edo vào giờ này khá náo nhiệt. Y chọn cách rẽ vào con hẻm kế tiếp, một người theo sát phía sau y.

Katsura đứng lại, cảm nhận được lọn tóc sau lưng mình bị ai đó cầm lên, bằng một động tác hết sức nâng niu.

"Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi."

"Tôi không nhầm."

Trong lời nói còn mang theo ý cười, hai tay nhanh như chớp kéo y vào lòng. Katsura cười nhẹ mở rộng vòng tay nghênh đón cái ôm của hắn. Những lời muốn nói đều thay thế bằng một nụ hôn ngọt ngào.

Từ nay Takasugi sẽ không nhầm nữa.

Người này là Katsura, là mạng sống của hắn.

Là người mà hắn muốn níu lấy cả đời này, nhất định không buông.

.
.
.
.
.
.
Hết.

Thế hết thật rồi mình có đôi lời muốn nói :'>

Hẳn mọi người sẽ không thỏa mãn với cái kết này, bản thân mình cũng vậy, sẽ cảm thấy hụt hẫng thiếu thiếu đó.

Nhưng hai người này ngay từ đầu đã yêu hận hiểu lầm, rồi ngược nhau quá nhiều, lẽ ra mình đã viết kết mở, nhưng thế thì tàn nhẫn quá ;;;_;;;

Vậy nên cái kết này đã tốt nhất cho họ, chuyện còn lại, yêu như thế nào, đắp cho nhau thế nào, mình ủy thác việc đó cho mọi người tự sắp đặt, riêng mình thì ngược hai bạn đó đã rồi :))

Được rồi, nếu yêu thích hãy đợi mình những câu chuyện sau, biết đâu sẽ ngọt ngào hơn đó ^^

Chú thích: Trong truyện có nhắc khá nhiều đến cây Ngân Hạnh, hay còn gọi là cây Rẻ Quạt, là một giống cây có khá nhiều ở Nhật, đặc biệt vào mùa Thu, hình minh họa cho mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top