Chương 23

Cuối cùng vẫn là nhờ FBI yểm trợ mới khiến mấy tên sát thủ rút lui, mặc dù không hoàn toàn xử lý được hết mấy tên sát thủ núp trong bóng tối, nhưng thương vong lần này của bọn chúng cũng không coi là ít. Chỉ là, Gin hiện tại rất khó chịu, toàn thân đều là sát khí muốn giết người.

Lần trở về này hắn nhất định phải nghỉ ngơi, ai không cho thì cứ chờ đến lúc bị hắn bắn một súng đi.

"Ông chủ, cảnh sát đến rồi, phải làm sao đây?"

Andrew nhận được tin tức mới, nhanh chóng nói cho Gin.

Nhưng Gin chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái: "Xử lý đi!"

Ngoại trừ những việc này, bọn họ còn có thể làm gì!

Nói xong, liền lôi kéo Shinichi đi thẳng lên xe FBI, thuận tiện để Amuro lôi Porsche của mình về, tốt xấu gì vẫn có thể sửa một chút. . . . .

"Tôi cảm thấy anh hiện tại có thể giải thích một chút rồi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."

Shinichi vừa lên xe liền nhịn không được hỏi, dù sao những nghi hoặc này đặt ở trong lòng cậu kỳ thật không phải chuyện ngày một ngày hai, cậu vẫn luôn rất muốn biết, thế nhưng cậu lại không hi vọng người đàn ông này khó xử, vẫn luôn kìm nén không hỏi chuyện gì. Nhưng lần này, cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng, tránh việc hắn lần tiếp theo có thể buông mình ra rồi đột nhiên làm những chuyện gì khác nguy hiểm.

"Chờ đến lúc yên tĩnh một chỗ đã."

Gin vừa nói xong, một bên đưa tay xoa xoa tóc cậu, tính trấn an.

"Anh luôn chơi trò kéo dài với tôi. . . . ." Shinichi cuối cùng vẫn nhịn không được nâng khuôn mặt lên, một mặt không vui.

Rõ ràng người đàn ông này sai, luôn qua loa với cậu, mỗi lần đụng phải chuyện như vậy đều là dạng này. . . . . Thật đáng ghét.

"Tức giận?" Gin cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt phình lên của cậu, ý cười không giảm, "Gần đây em khó chịu liền tức giận, làm sao, lo lắng cho tôi như vậy?"

"Anh. . . . . Anh, tôi nói anh, cái con người này!"

Shinichi đưa tay vỗ móng vuốt của người nào đó xuống, coi cậu là mèo sao? Không phải vò đầu thì chính là bóp mặt, cái sở thích gì thế này.

"Nói chuyện thôi, đừng động tay động chân." Shinichi lườm hắn một cái, đừng tưởng rằng như vậy liền có thể lừa dối cho qua.

"Đợi chút nữa tôi sẽ nói với em toàn bộ, đừng có gấp."

Hắn giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng vuốt dọc theo sóng mũi của Shinichi, cười đến mức một mặt đầy ôn nhu cưng chiều.

"Hừ." Shinichi mặt đỏ lên, không tiếp tục ép hỏi hắn nữa, cậu biết, lần này hắn nhất định sẽ không tiếp tục giấu diếm cậu.

Nhưng cái bệnh động tay động chân của người này thật sự không chịu sửa đổi dù chỉ là một chút, cũng không nhìn xem bây giờ đang ở nơi nào, hắn coi người lái xe phía trước bị mù sao? Hắn coi Akai Shuichi ngồi ở ghế phó lái là pho tượng sao?

Có thể kiềm chế một chút hay không, cái con người này!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Shinichi thật sự lúc đỏ lúc đen, cậu hiện tại rất muốn giả bộ như không biết con người này, có thể chứ?

Mặc dù Akai Shuichi không muốn biết hai người phía sau đang làm gì dù chỉ là một chút, nhưng nào có biện pháp, anh ta lại không điếc không mù, các người thật sự coi tôi là người chết sao?

Gin, sao anh ta trước kia lại không nhìn ra hắn là người vừa không biết xấu hổ vừa thích dính người như vậy chứ?!

Jodie, anh ta hối hận rồi, anh ta không nên lên chiếc xe này mới đúng. . . . .

"Cho nên nói, ngươi bại lộ?"

Akai Shuichi không thể phủ nhận mà nhíu mày, sau khi nghe Gin tự thuật xong.

"Có thể nói như vậy." Dù sao 'quý ông kia' cũng chưa từng chân chính tín nhiệm người nào, đối với ông ta mà nói, tin tưởng bản thân mới là át chủ bài tốt nhất.

"Ông chủ ẩn núp trong tổ chức thời gian dài như vậy cũng không có bại lộ, lần này lại dễ dàng bại lộ như vậy, ông chủ anh không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Andrew đang lúc đàm luận chính sự nên khó có được lúc nghiêm túc, điểm nghi hoặc này anh đã muốn hỏi từ lâu, anh vẫn luôn không thể hiểu ra được việc gì.

"Kỳ lạ cái rắm." Amuro yên lặng chửi tục một câu, tiện thể chặn ngang người nào đó một chút, "Anh ta trước kia không có nhược điểm, không có lo lắng, nhưng sau khi đụng phải người nào đó, nguyên tắc của Jin liền thay đổi tùy thời tùy chỗ, thật sự không đành lòng nhìn thẳng."

Andrew một mặt mờ mịt, sau khi nghe ra được trong lời nói của Amuro có ý nói đến mình, Shinichi liền nhịn không được dời ánh mắt đi chỗ khác nhẹ ho vài tiếng, lỗ tai có chút phiếm hồng.

Tốt lắm, xem ra, cậu thật sự. . . . . Giống như. . . . . Là kẻ đầu sỏ.

"Ngươi nói ít một câu cũng không ai chết đâu."

Gin hung hăng trừng mắt liếc y một cái.

"ICPO (1) là gián điệp được sắp xếp bên trong tổ chức từ sớm, vậy tại sao từ đầu đến cuối lại không có động tĩnh gì?"

James có chút không rõ.

"Camus là một kẻ cẩn thận đến đáng sợ, kỳ thật người trong tổ chức cũng không phải rất tín nhiệm ông ta, hầu như người nào trong tổ chức gặp ông ta cũng đều cảm thấy bất an, thời điểm ông ta làm việc đều là nghĩ trước làm sau. Cấp dưới biết được chuyện bên trong nội bộ cực hiếm, bọn họ có thể nắm được thứ gì, thì chúng ta cũng có thể nắm giữ được thứ ấy, cho nên chỉ có cách xâm nhập vào nội bộ cấp cao mới có thể lấy được tình báo quan trọng hơn." Gin nói, mắt nhìn Akai Shuichi, "Điểm này, tin tưởng ngươi cũng thấm sâu trong người, hiểu rất rõ đi."

"Nếu đã như vậy, vì sao lúc ấy ngươi còn muốn vạch trần ta, lưu lại ta ở tổ chức không phải càng tốt hơn sao?"

Akai Shuichi nhíu nhíu mày.

"Bên trong tổ chức, chỉ cần một kẻ mạnh là đủ rồi, một khi có thêm một người, tất nhiên sẽ bị kiêng kị, đến lúc đó, ngươi không chết thì cũng là ta chết. Camus tuyệt đối sẽ không cho phép có hai kẻ mạnh ở bên cạnh ông ta, không phải ông ta không ngăn được, đối với ông ta mà nói, đây là uy hiếp, uy hiếp cực lớn."

Gin liếc mắt nhìn anh ta, nói như thế.

Ý tứ bên trong lời nói chính là, 'Ông đây mà cứu ngươi, mẹ nó ngươi có phải ngốc rồi hay không!'

"Cho nên ngươi mới cố ý thả ta đi?"

"Không phải. Ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực của ta là có thể để ngươi dễ dàng được cứu đi như vậy sao?" Gin lạnh lùng hừ một tiếng.

"Ừm, thật mất mặt."

Akai Shuichi cũng không khách khí hừ lạnh trở lại.

"Hừ hừ." Gin hai tay ôm ngực nhìn anh ta.

"Hừ." Akai Shuichi cũng đồng dạng một mặt không nhượng bộ mà nhìn hắn.

Hai người lại dám ngây thơ vào ngay lúc này sao?!

Tất cả mọi người ở đây cũng nhịn không được lớn tiếng chửi tục ở trong lòng.

Shinichi cảm thấy rất mất mặt, đưa tay che mặt không muốn nhìn hai cái tên kỳ lạ kia.

"Nói chính sự, đừng ngừng."

Đưa tay dùng sức vỗ bả vai người nào đó, Shinichi cảm thấy não của mình cũng bắt đầu đau.

"Ừm." Gin lập tức bày ra bộ mặt ngay ngắn, nhìn Shinichi vừa đánh mình xong liền quay mặt đi, nhẹ nhàng cười một tiếng, một giây sau liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng đối với những người khác ở đây, "Ai biết về sau lại xuất hiện thêm một Hondou Hidemi, các người thật là."

"Cho nên, nếu như không có chuyện ngày hôm nay, anh định giấu diếm chuyện này với tôi bao lâu? Hả?"

Nghe được những lời này, Shinichi cuối cùng cũng nhịn không được muốn nổi bão chửi tục, quay người dùng sức bắt lấy cổ áo Gin, một mặt hung ác, hận không thể xông lên cắn chết hắn.

"Bảo bối, chúng ta có thể đợi đến lúc trở về rồi bạo lực gia đình có được không? Ở bên ngoài không phù hợp lắm."

Gin một mặt nghiêm trang nói như vậy.

"Bạo lực gia đình cái đầu anh đấy!"

Shinichi dùng sức đẩy hắn ra, thuận tiện nâng khuỷu tay chọc hắn một cái, vừa vặn trúng ngay xương sườn, cho dù là Gin cũng nhịn không được đau nhức một trận.

Cậu vợ trẻ ra tay quá ác. . . . .

"Trở về tùy em đánh, hiện tại ngoan một chút, đừng nóng giận."

Trước tiên ôm người nào đó đang xù lông vào trong ngực, đưa tay vuốt lông, nhẹ giọng dụ dỗ.

Giọng điệu cưng chiều kia, thật sự khiến cho cẩu độc thân ngồi chung quanh nổi da gà.

Người này là ai? Hả?

Ai đến kéo hắn đi đi?

Hắn có phải đã ăn trúng thứ gì không sạch sẽ nên biến dị rồi phải không?

Hắn nhất định coi bọn họ đều đã chết sao? ! Nhìn không thấy sao? Toàn bộ đều là người sống đấy! ! !

Show ân ái cái quỷ gì! Có tin mỗi một người ở đây hiện tại đều móc súng cho hắn một đạn không! ! !

"Ông chủ đã sụp đổ rồi. . . . ." Andrew hung hăng uống nước trong ly, thản nhiên nói, "Ông chủ của tôi không phải cái người gây tại họa này, nhất định công tắc chỗ nào mở không đúng rồi. . . . ."

"Bệnh của hắn đã nguy kịch, có thuốc cũng không trị được."

Amuro đứng ở một bên, yên lặng cho tất cả mọi người chút ánh sáng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) ICPO: Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (International Criminal Police Organization--INTERPOL), tên gọi tắt là ICPO. Thành lập năm 1923, tên ban đầu là Ủy ban Cảnh sát Hình sự Quốc tế, tổng bộ đặt ở Vienna, Áo. Trong Chiến tranh Thế giới thứ 2, tổ chức được dời đến nước Đức, có một lần được đảng quốc xã khống chế. Sau Chiến tranh Thế giới thứ 2, Anh, Pháp, Bỉ và Scandinavia cùng thành lập ra một tổ chức mới, tiếp tục sử dụng cái tên 'Ủy ban Cảnh sát Hình sự Quốc tế' ban đầu. Năm 1956, tổ chức đó đổi tên thành Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế, năm 1989, tổng bộ tổ chức dời đến Lyon, Pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top