Chương 2: Dừa
2
Khom lưng nhặt lên một quả dừa, cầm trong tay ước lượng, nặng trĩu, có thể cảm giác được chất lỏng lay động bên trong. Sau đó ngồi xổm xuống, Shinich phát hiện vấn đề. Hiện tại trái dừa đã từ trên cây rơi xuống nhưng không công cụ, chưa kể lớp vỏ xanh bên ngoài trái dừa thật dày, không thể dùng tay lột xuống.
Shinichi nhìn chằm chằm trái dừa trên tay rầu rĩ, đầu óc thông minh thì có ích lợi gì, không có công cụ thì không có khả năng trông cậy vào đầu óc. Bạn nói bạn có thể sử dụng nó, xin lỗi loại trái dừa có vỏ màu xanh này rất khó mở ra, liền tính thật sự có thể mở ra, nước dừa bên trong phỏng chừng cũng đã chảy đầy đất, không thể uống được
Đang lúc Shinichi mặt ủ mày chau, Gin giống như có thuật đọc tâm, trực tiếp giơ tay lấy đi trái dừa trong tay cậu. Sau đó khom lưng cuốn lên ống quần, rút ra một con dao quân đội chuyên dụng từ vỏ đao màu nâu sẫm buộc vào bắp chân.
Shinichi nhìn chằm chằm con dao, đây là đầu tiên cậu nhìn thấy trên người nam nhân xuất hiện loại vũ khí khác ngoài súng. Vẫn luôn cho rằng nam nhân chỉ dùng súng, hiện tại tận mắt nhìn thấy con dao, ngẫm lại mới phát hiện chính mình ý tưởng này của cậu thật sự là dại dột. Thân là sát thủ, ngay cả khi sức mạnh quân sự của anh ta cao hơn cũng không có khả năng tùy thân chỉ mang một loại vũ khí.
Quả thật kỹ thuật bắn súng của Gin cực kỳ tốt, cơ hồ không phát nào trượt. Nhưng băng đạn số lượng có hạn, mà một sát thủ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tùy thân có thể mang theo số lượng đạn cũng là có hạn.
Nếu như súng hết đạn, lúc này thích hợp cận chiến, một kích phải hạ được mục tiêu.
Đúng là điều này suy luận một cách logic, nhưng khi cẩn thận nhớ lại, cậu phát hiện trước giờ chưa từng nhìn thấy loại dao này xuất hiện bên người nam nhân. Tuy rằng cực độ không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần hai người ở bên nhau, hơn phân nửa thời gian trên người đều là xích lõa. Dưới loại tình huống này, nếu nam nhân tùy thân mang theo cái gì, không có khả năng cậu một lần cũng chưa nhận thấy được.
Shinichi nghĩ nghĩ liền hỏi: “Anh từ khi nào mang theo thứ này? Sao trước nay tôi chưa thấy qua?”
Lưỡi dao sắc lạnh, nhìn sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn.
Gin một bên dùng lưỡi dao nhẹ nhàng gọt trái dừa trên tay, trái dừa nhìn như không có cách nào mở được thì giờ như miếng đậu phụ mềm bị mở ra một lỗ hổng, nước dừa trong suốt nháy mắt chảy ra, ngoảnh mặt làm ngơ với bàn tay dính đầy nước dừa Gin liếc nhìn Shinichi “Đối phó em, không cần dùng đến nó……”
Luống cuống tiếp nhận nửa trái dừa được mở từ tay Gin, nghe được Gin trả lời, cậu chỉ cảm thấy thở dài. Ý tứ trong lời nói thực rõ ràng, chính là đối với Gin kỹ năng của Kudo Shinichi cậu quá kém, nam nhân căn bản không cần phải dùng dao vẫn có thể dễ như trở bàn tay mà chế phục cậu.
Mặc dù Gin đang nói sự thật, niềm tự hào của những người trẻ tuổi không được phép dễ dàng cúi đầu và thừa nhận thất bại.
Đang lúc Shinichi tính mở miệng bác bỏ lời của nam nhân, lại nghe nam nhân bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa cũng không cần.”
Không phải đối phó ngươi không cần động dao, mà là không cần đối phó ngươi, cho nên không cần đeo dao……
Lời định nói ra nghẹn ở yết hầu, bực tức kia một chút cũng liền tan.
Cúi đầu đem hai bát nước dừa đổ vào một bát, cặp nước dừa miễn cưỡng đủ uống là không nói nên lời. Sớm biết rằng sẽ như vậy, không bằng cậu vừa rồi trực tiếp ngay tại chỗ, nói không chừng làm ra nước dừa còn có thể so hiện tại nhiều hơn.
Nước dừa vào miệng, hương vị thanh ngọt của nước dừa quả thật hấp dẫn. Shinichi hoàn toàn vô thức, cổ họng trên dưới vừa động, làm một động tác nuốt, sau đó duỗi ra tay đem nửa số nước dừa đưa lại cho Gin.
Gin lại không tiếp, mà một đôi mắt màu xanh sẫm không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Shinichi.
Cậu nhấp nhấp môi, liếc mắt xuống phía dưới cũng không cùng nam nhân đối diện, tức giận nói: “Anh không khát sao?”
Ác liệt nam nhân rõ ràng có cách nhìn sâu sắc vượt xa người thường, căn bản không cần nói, hắn sớm đã đem cậu nhìn thấu. Đối hết thảy đều rõ như lòng bàn tay, trong lòng biết rõ ràng, lại cố tình luôn là một hai phải đem lời nói làm rõ nói ra……
Shinichi hơi chau mày, lòng có căm giận.
Gin nhìn thiếu niên gục đầu xuống, bộ dáng như một chú mèo con cáu kỉnh, nghiêng nghiêng gợi lên khóe miệng, giơ tay tiếp nhận nước dừa thiếu niên trao, ngửa đầu uống cạn.
Shinichi vừa thấy nam nhân uống xong nước dừa, liền tính cúi người nhặt một trái dừa khác trên mặt đất. Lại vào lúc này, nam nhân thình lình duỗi tay một phen ôm lấy eo cậu,áo sơmi trắng bị gió thổi bay lên càng khiến eo cậu nhìn thêm phần rắn chắc.
Shinichi giật mình, giương mắt trừng Gin, “Anh làm…… Ngô……” Không đợi cậu chất vấn hết câu, đôi môi mỏng thấm đẫn nước dừa của nam nhân phủ lên một nụ hôn.
Hít thở, nhàn nhạt hương bạc hà quyện lấy hương nước dừa ngọt thanh, quanh quẩn không tiêu tan.
Đương ngọt thanh nước dừa được đưa vào miệng, nó như một dòng nước trong dễ chịu làm dịu ngọn lửa trong miệng và cổ họng cậu. Thẳng đến lúc này, cậu mới bừng tỉnh ý thức được chính mình lại khát khô cổ như vậy.
Hiển nhiên, phía trước chỉ chú ý tới Gin môi khô ráo, nứt nẻ mà hoàn toàn quên mất kỳ thật chính cậu cũng cùng Gin giống nhau ngâm thời gian rất lâu trong nước biển. Trừ bỏ trên người miệng vết thương so Gin ít, không có mất máu nghiêm trọng như Gin, bất quá thể chất hai bên hoàn toàn không thể so sánh, cho nên tình huống trên thực tế của cậu cũng không khá hơn Gin bao nhiêu. Thậm chí, mức độ nứt nẻ của môi so với Gin còn tệ hơn.
Nhận thức rõ điều này, Shinichi cũng không cùng nam nhân khách khí, trực tiếp hút xuyết nước dừa trong miệng nam nhân.
Thực mau nước dừa trong miệng Gin bị hai người chia nhau hầu như không còn, Shinichi hơi có chút chưa đã thèm, nhưng vẫn duỗi tay đẩy đẩy nam nhân ngực, ý bảo nam nhân buông cậu ra.
Gin lại hung hăng hôn bờ môi của cậu, đầu lưỡi liếm láp nước dừa còn đọng trên khóe môi, lúc này mới khó khăn buông cậu ra.
Nhặt lên một trái dừa trên bờ cát, Shinichi buông tay hỏi Gin: “Dao của anh cho tôi mượn dùng.”
Có vết xe đổ, Shinichi tự nhiên không có khả năng lại đem một trái dừa tốt đưa đến tay Gin . Vạn nhất lại giống vừa mới cái kia giống nhau, bị lăn lộn đến chỉ còn một ngụm nước, chẳng phải đáng tiếc.
Gin tay cầm con dao, ngón tay vừa động, con dao lập tức quay cuồng, lưỡi dao nằm trong lòng bàn tay Gin, cán dao không sai chút nào mà hướng về phía Shinichi.
Shinichi cầm lấy con dao, nắm trong tay chung quanh cẩn thận xem kỹ, dưới ánh mặt trới sáng rọi có vẻ càng thêm trong suốt lộ ra, hiện ra trong ánh mắt xanh thẳm một tia không dễ bị người phát hiện hứng thú. Kỳ thật những thiếu niên cùng tuổi Shinichi, đối với các loại vũ khí lạnh cũng vài người hứng thú, đặc biệt đối tượng là loại dao quân đội chuyên dụng, kiến huyết phong hầu vũ khí lạnh, luôn được ưa thích hơn.
Vì thế, Shinich dùng dao thật cẩn thận mở trái dừa rồi cùng Gin chia tiếp gần 500 ml nước dừa, nhân tiện cậu còn dùng dao đào một ít thịt dừa ăn. Thịt dừa hơi sáp, kỳ thật cũng không ngon lắm, bất quá cậu vẫn miễn cưỡng ăn không ít. Nhưng cậu không nghĩ dựa vào ít thịt dừa mà sống tiếp trên đảo, chỉ là ở bổ sung hơi nước cùng vitamin lúc sau lại bổ sung điểm protein cùng đường bột, tốt xấu có thể khôi phục nguyên khí cùng thể lực.
Ăn xong trái dừa, Shinichi đem dao trả lại Gin, Gin lại không tiếp, ngược lại cởi xuống vỏ dao bằng da trên cẳng chân ném cho Shinichi. Ý tứ rất rõ ràng, con dao quân đội và vỏ dao về sau chính là của cậu.
Tuy rằng có trong nháy mắt kinh ngạc không thể giải thích, nhưng kỳ thật nội tâm cậu có thể cảm nhận được một ít dụng tâm của nam nhân. Cho nên, cậu chỉ nhún vai, không có hỏi nhiều liền nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top