Chương 9
Bây giờ thì Gil đang đứng trước cửa phòng ký túc xá.
Đối diện là 5T. Và vẫn như buổi sáng. Thiếu Isaac.
Gil nhìn mấy người đứng chặn cửa phòng mình bằng một ánh mắt... Ờm... Rất hình sự. Chắc chắn là đang lén lút giấu cô làm chuyện gì đó.
À mà tại sao phải quan tâm họ đang làm gì nhỉ? Mà tại sao chuyện gì cũng phải báo cáo cô. Gil tự nhủ trong lòng. Chẳng lẽ dạo này cô thích lo chuyện bao đồng quá rồi?
Một màn "đấu" mắt diễn ra. Nhưng cỡ nào thì, hai con mắt cũng không đấu lại... tám. Cho nên cuối cùng Gil cũng phải cất lời.
- Giờ mấy anh muốn sao nè?
- Vào trong thay đồ đi cô- Chỉ đợi có thế, cả 4 cùng đưa tay đẩy lưng Gil vào trong phòng.
***
- Giờ là đi đâu?
Gil hậm hực hỏi, khi đã yên vị trên chiếc Audi mà cô đã được thấy hôm nọ.
- Nhà của bọn anh.
S.T đáp lời. Và điều đó khiến Gil bất ngờ.
5T sống chung với nhau?
Càng bất ngờ hơn, khi Gil được tận mắt chứng kiến ngôi biệt thự đó.
Nói là bất ngờ cũng không hẳn. Chỉ là Gil thấy khó hiểu.
Thứ nhất, 5 người này không sống chung với gia đình, đó đã là một điều khó hiểu. Đơn giản, chỉ có những học viên, hoặc xa gia đình, hoặc không có gia đình mới chọn lối sống xa nhà như Gil. Sendi vốn rất ít, hơn nữa phải luôn đương đầu với con người nên hình thành bản năng muốn bảo vệ cho những người quan trọng quanh mình. Cứ cho rằng 5 người này không muốn bảo vệ gia đình họ đi, thì chắc bố mẹ họ cũng không "thả" họ ra ngoài xã hội đơn giản vậy chứ?
Thứ hai, căn biệt thự này... Nói nhỏ không nhỏ... Nói xa hoa cũng không phải xa hoa... Nhưng Gil vẫn cảm thấy một cái gì đấy khác lạ. Mà cô không thể miêu tả ra thành lời được.
Cả 5 người bước đi trên con đường đá trải dài từ cổng lớn đến căn nhà chính. Jun đi trước, cười đầy ẩn ý với cô gái duy nhất, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa gỗ lớn. Từ từ mở ra.
Và Gil thấy...
Isaac đứng đó, nở một nụ cười tươi với Gil.
Tưởng chừng như rất lâu rồi Gil không thấy nụ cười đó.
Gil bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng. Cái gì mà rất lâu chứ... Chỉ mới hôm nay mà.
Isaac không nhận ra cái nhíu mày rất nhanh của Gil. Anh chầm chậm bước đến trước mặt Gil. Đến khi Isaac đứng trước mặt, Gil mới phát hiện ra... 4 người kia đang đứng cạnh cô tự dưng lùi lại rồi.
Và bàn tay Isaac đang giấu sau lưng, như cầm một cái gì đó.
Này này, Gil không có muốn suy nghĩ lung tung đâu. Nhưng đừng có nói là...
- GilGil...
- Hở? À nhầm... Dạ?
Và Isaac phì cười. Đấy, anh chàng càng thảnh thơi Gil mới cuống chứ.
- Chúc mừng sinh nhật em, Gil.
«Hinto's POV: Có ai tưởng bở hơmmmmmmmm»
Isaac "lôi" cái thứ giấu sau lưng nãy giờ. Một hộp quà màu xanh lá cây. Và được thắt nơ một dải ruy-băng hết sức xinh xắn.
Nhưng...
- Hôm nay không phải sinh nhật em- Gil phân trần.
- Bọn anh biết chớ- Chẳng đợi Isaac giải thích, Will đã tiến đến khoác vai Gil- Là tuần sau chứ gì?
- Không cần thắc mắc tại sao bọn anh biết. Trong hồ sơ nhập học của em có.- Tronie tiếp tục giải thích.
- Nhưng mà tuần sau là có dạ hội, chắc chắn sẽ rất bận rộn.- S.T bây giờ mới lên tiếng.
- Sinh nhật sớm không sao chứ?- Là Jun.
Sao à? Nói sao nhỉ? Bất ngờ? Ngạc nhiên? Hay là xúc động?
Chẳng phải. Có lẽ phải là không tin vào mắt mình mới đúng. Những con người vốn chưa từng quen biết, ở đẳng cấp cao hơn cô rất nhiều. Có thể khinh thường, có thể lấy cô- một Sendi không có khả năng phản kháng- làm trò đùa, hoặc coi như cô không tồn tại. Nhưng...
Chưa bao giờ.
- Đừng nói em cảm động quá rồi khóc nha- Isaac nhìn Gil cất giọng đắc ý.
- Có hả?- Gil đẩy anh chàng ra một bên, sau đó rất tự nhiên bước vào căn nhà- Để xem chuẩn bị gì cho sinh nhật em nào?
Nếu như đã là kỉ niệm ngày cô xuất hiện trên đời...
Dù có chuyện gì đi nữa...
Thì hãy cứ vui vẻ đi...
***
- Vui vẻ không?- Isaac cầm tách trà tiến đến Gil đang đứng nhìn xuống ban công.
- Đoán xem nào- Gil khẽ nghiêng đầu, nháy mắt đầy tinh nghịch.
Isaac nhướng mày. Kiểu như "Mặt hớn thế kia mà còn cần phải đoán à?". Cơ mà nhìn mặt Gil đang chờ mong, kiểu như "Đoán đi mà~~~". Anh chàng cũng rất hiểu chuyện và... đoán.
- Xem nào... Vui chứ nhỉ?
- Hì.
Gil không đáp. Bởi Isaac đã cho cô câu trả lời rồi.
Nhưng có một điều từ Isaac mà Gil không biết được...
Buổi tiệc hôm nay... Là Isaac lên ý tưởng...
Thật ra hai ngày trước, khi kiểm duyệt khách mời cho buổi dạ hội, Isaac mới phát hiện ra không có Gil. Bằng một cách nào đấy, không hiểu sao anh luôn để ý đến cô. Và khi mang theo một nỗi niềm thắc mắc đi hỏi Khả Ngân, Isaac mới biết, hôm đó Gil có ý định về nhà.
Lý do rất đơn giản, cô muốn tổ chức sinh nhật với gia đình.
Thế nên anh đã nảy ra ý tưởng tổ chức buổi sinh nhật này. Tất cả mọi thứ, đều là cả 5 người cùng nhau làm. Ngoại trừ quà tặng...
Ờ thì chẳng hiểu sao bọn kia lại bắt anh chuẩn bị.
Và cũng chẳng hiểu sao anh không thấy phiền vì điều đó.
***
Gil đã về nhà. Khá trễ. 11h.
Thay xong quần áo và trở về phòng, Gil phát hiện ra hộp quà nằm yên vị trên giường. Nó chưa được mở ra. Cô tiến đến, cầm nó lên và ngắm nghía một chút. Sau đó kéo sợi ruy-băng. Mở nắp hộp.
Có tưởng tượng Gil cũng không ngờ đến...
Một chiếc váy?
Có một phong thư nằm trên cái váy. Và Gil cầm lên.
Giấy mời dạ hội?
Hình như chuyện cô từ chối, chỉ có Khả Ngân biết thôi mà?
Tại sao... Lại có món quà này...
"Chẳng biết vì lý do gì mà em đã từ chối. Nhưng tất cả là tâm huyết của bọn anh, em có thể đến không?
Nếu không thì hãy cứ giữ món quà này, như một món quà tuyệt vời nhé.
Happy Birthday ^_^"
Là chữ của ai thì cô không rõ. Nhưng phía dưới là chữ ký của cả năm người.
Gil bỏ tấm thiệp qua một bên, và cầm chiếc váy lên. Một chiếc váy màu xanh dương.
"Keng"
Hử?
Gil cúi xuống đất nhặt vật thể vừa rơi. Là một cái đồng hồ, nó rơi ra từ trong hộp quà.
Không phải loại đồng hồ đeo tay. Là đồng hồ quả quýt kiểu cổ, có nắp gập và dây để đeo vào cổ.
Cái này là...?
Quà tặng luôn hả?
Gil khẽ cười.
Cô đung đưa cái đồng hồ trước mặt, như thôi miên bản thân.
Ừ, thôi miên, để giúp bản thân quên đi đau khổ, và hạnh phúc với những gì mình đang có được...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top