Chap 1
Căn nhà hoang của Hoàng Văn Linh luôn mang trong mình một bầu không khí u ám, nhưng đối với những ai biết rõ về những bí mật ẩn sâu trong đó, nó lại là một nơi đầy sức mạnh huyền bí. Hoàng Văn Linh, chủ nhân của nơi này, từ lâu đã không còn là một người xa lạ với những sự kiện tâm linh. Cô có khả năng kết nối với mọi tinh linh và đã từng đối mặt với những thế lực đen tối mà hầu hết mọi người không dám tiếp cận. Nhưng hôm nay, mọi thứ sẽ có một diễn biến khác.
Hạ Hàn Nhi bước vào căn nhà với vẻ mặt như thường lệ, đôi mắt cô khẻ nheo lại khi ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu vào không gian tối tăm. Mặc dù căn nhà này chẳng mấy khi có ai đến, nhưng Hàn Nhi đã quá quen thuộc với mọi góc cạnh của nó. Cô luôn biết rõ nơi nào là nơi Văn Linh giấu những cuốn sách cổ, nơi nào có những dấu hiệu của các tinh linh, và đặc biệt, cô biết căn nhà này là chìa khóa quan trọng trong một kế hoạch lớn mà cô đang lên.
Cô bước qua cửa chính, làm như không để ý đến sự hiện diện của Lưu Minh Châu, người bạn đồng hành đang đi theo sau. Minh Châu luôn nghi ngờ mọi thứ, và Hàn Nhi biết rằng sự hiện diện của mình trong căn nhà này là cần thiết để kiểm soát tình hình. Cô không thể để Châu phát hiện ra mục đích thực sự của mình, phải làm sao cho anh ta luôn cảm thấy an toàn, để không có gì làm thay đổi kế hoạch của mình.
Khi cô bước vào phòng khách, Văn Linh đang ngồi yên lặng bên chiếc bàn gỗ, chiếc đèn dầu duy nhất làm dịu đi bầu không khí nặng nề. Cô không ngắng đầu lên khi Hàn Nhi tiến gần hơn. Một sự im lặng kéo dài giữa hai người.
"Nhi, em đến đây làm gì vậy?" Văn Linh lên tiếng, giọng cô bình thản nhưng ánh mắt thì không giấu được sự cảnh giác.
Hàn Nhi mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề có chút ấm áp nào. "Chỉ là ghé thăm một chút thôi," cô trả lời, đồng thời liếc qua Minh Châu đang đứng gần cửa. "Anh Châu bảo tôi vào xem thử xem căn nhà này có gì đặc biệt."
Văn Linh vẫn không nhìn cô, chỉ khẽ nhướn mày. "Căn nhà này chẳng có gì đặc biệt cả, em biết mà."
Hàn Nhi không nói gì thêm, chỉ thản nhiên nhìn quanh căn phòng. Mỗi chi tiết, mỗi vật dụng đều có ý nghĩa riêng, nhưng cô không để lộ điều gì. Cô vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, đúng như kế hoạch của mình.
Trong lúc đó, Lưu Minh Châu đang đứng gần cửa, quan sát mọi thứ. Anh ta không phải người dễ bị đánh lừa. Châu đã từng nghi ngờ về những sự kiện kỳ lạ liên quan đến căn nhà này, nhưng anh luôn bị Hàn Nhi lôi kéo vào những cuộc trò chuyện mà không thể đặt câu hỏi trực tiếp.
"Hôm nay em có tìm được gì mới không?" Hàn Nhi tiếp tục, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Văn Linh nhún vai, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Chỉ là những linh hồn nhỏ bé thôi. Không có gì đáng lo."
Châu không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy có gì đó không đúng. Mọi thứ quá dễ dàng. Hàn Nhi và Văn Linh như hai người bạn thân lâu năm, nhưng có một sự căng thẳng mà anh không thể giải thích được. Cảm giác này khiến anh bồn chồn, nhưng lại không thể nào chắc chắn được điều gì.
"Nhi," Văn Linh đột ngột nói, đôi mắt cô chợt lóe lên một ánh sáng kỳ lạ. "Em có chắc mình muốn tham gia vào chuyện này không?"
Hàn Nhi không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhẹ nhàng nhìn về phía Minh Châu. "Tôi đến đây chỉ để xem thôi. Châu muốn tôi tìm hiểu về căn nhà này."
Văn Linh không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi. Cô hiểu rõ những gì Hàn Nhi đang làm, nhưng cô không thể ngăn cản. Đã quá muộn rồi.
Châu bước lại gần, cố gắng giữ bình tĩnh. "Linh, tôi biết căn nhà này có vấn đề. Đừng giấu tôi."
Hàn Nhi quay lại nhìn Châu, nở một nụ cười nhẹ. "Anh đừng lo. Mọi chuyện ở đây ổn mà."
Nhưng trong lòng cô, một kế hoạch lớn đang dần hé lộ. Cô biết rằng nếu muốn kiểm soát tất cả, cô phải khiến Minh Châu mất cảnh giác hoàn toàn. Và Văn Linh chính là người duy nhất có thể giúp cô làm điều đó.
"Châu, anh đi theo tôi!" Nhi nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại có gì đó khá bí ẩn.
Linh nghe thấy tiếng bước chân của họ, rồi bóng dáng của Nhi lướt qua cửa phòng cô, đi theo Châu vào một hành lang khác. Hàn Nhi đang dẫn Châu đến một căn phòng riêng biệt, một căn phòng có vẻ như không được mở lâu ngày. Cánh cửa nặng nề đóng lại, và tiếng khóa vang lên.
Linh khẽ cười. Cô đã đoán được một điều gì đó từ trước, nhưng vẫn quyết định để mọi thứ diễn ra theo kế hoạch. Mắt cô lướt qua ba tinh linh đang lảng vảng trong không gian, tất cả đều hiểu nhiệm vụ của mình.
Minh Châu đứng trong căn phòng tối tăm, cảm nhận sự cô độc bắt đầu xâm chiếm tâm trí. Mặc dù anh không hề sợ hãi, nhưng sự bất an vẫn đọng lại trong lòng. Cánh cửa bị đóng sập lại sau lưng, và tiếng động vang lên bên ngoài cho thấy rằng anh đã bị nhốt ở đây một cách hoàn toàn. Anh nắm chặt tay, kiên nhẫn chờ đợi, biết rằng tình huống này không phải là ngẫu nhiên.
Bên ngoài căn phòng, Linh và Nhi trao đổi ánh mắt đầy tính toán. Họ biết rằng Minh Châu không dễ bị bắt, nhưng đây không phải là một trận đấu trực tiếp mà là một cái bẫy tinh vi. Cả hai đều có những mục đích riêng, và giờ đây, chúng chỉ còn thiếu một yếu tố: thời gian.
"Anh ta sẽ không thoát ra đâu," Linh nói nhỏ, đôi mắt sắc bén không rời khỏi cánh cửa phòng. "Nhưng để anh ta biết rằng mình không thể tự do như vậy, chúng ta cần tạo thêm chút áp lực."
Minh Châu vẫn đứng thẳng, tay vẫn vươn ra sờ thử cửa. Cảm giác bị nhốt này không phải lần đầu tiên anh gặp phải, nhưng lần này, có điều gì đó khác biệt. Anh cảm nhận được những biến chuyển kỳ lạ xung quanh, như thể căn phòng này đang trở thành một cái bẫy vô hình.
Đột nhiên, không gian quanh anh bắt đầu thay đổi. Từ bốn bức tường, một làn hơi lạnh bất ngờ tràn ngập, xâm chiếm từng ngóc ngách. Minh Châu cảm nhận được một sức mạnh mạnh mẽ đang vây quanh mình. Anh không thể nghe thấy gì, chỉ có một cảm giác ngày càng mạnh mẽ là có ai đó đang quan sát mình từ trong bóng tối.
Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ góc phòng. Minh Châu quay lại, đôi mắt anh sáng lên khi nhận ra rằng có gì đó không ổn. Từ từ, một cái bóng xuất hiện từ trong góc tối, đôi mắt lạnh lẽo như ánh sao chiếu rọi trên vầng trán của anh. Đó là Linh, đứng đó, ánh mắt không cảm xúc, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô cùng tỏa ra từ cô.
"Anh không thể ra ngoài." Linh nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa. "Vì đây là nơi của tôi, và anh chỉ là một người lạ."
Minh Châu cứng người lại. "Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đứng im mà để cô nhốt tôi sao?"
Linh không đáp, chỉ đưa tay lên ra hiệu cho các tinh linh của mình. Những bóng dáng mờ ảo bắt đầu hiện ra, mỗi một tinh linh đều mang một sự huyền bí đáng sợ. Tất cả chúng đều quay xung quanh Minh Châu, tạo thành một vòng tròn khép kín, như thể đang chuẩn bị cho một trận chiến không khoan nhượng.
Ngay lập tức, Nhi bước tới, miệng lẩm bẩm gì đó. Bỗng nhiên một thế lực vô hình xuất hiện, tỏa ra một nguồn năng lượng âm u, mạnh mẽ. Cảm nhận được nguy hiểm, Minh Châu ngay lập tức lùi lại, chuẩn bị cho một cú phản công.
Minh Châu không hề bị tác động bởi yếu tố tâm linh, và ngay khi cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề, anh lập tức hành động. Với một động tác nhanh nhẹn, anh vặn người sang một bên, tránh khỏi sự kiểm soát của các tinh linh. Bằng một cú xoay người, anh áp sát vào lưng Nhi, đập mạnh vào đó khiến cô ngã quỵ, bất tỉnh.
Ngay lập tức, Minh Châu không mất thời gian, anh nhanh chóng đưa Nhi lên vai, tiến về phía cửa. Các quỷ mà anh gọi từ trước xuất hiện trong bóng tối, hỗ trợ anh trong nhiệm vụ đưa Nhi ra khỏi căn nhà này. Những con quỷ có sức mạnh, dù không mạnh bằng Hades, nhưng cũng đủ để tạo nên một lớp phòng thủ vững chắc xung quanh Minh Châu.
Khi Châu bước ra khỏi căn phòng, ánh sáng từ các tinh linh mờ dần đi, nhường chỗ cho bóng tối dày đặc bao trùm. Những sinh vật âm u kia không thể ngăn cản được anh. Minh Châu bước ra khỏi căn nhà, nhưng linh cảm của anh cho thấy một điều gì đó đang theo dõi. Anh ngừng lại, cảm nhận một sự hiện diện không thể nhìn thấy, một thứ gì đó lặng lẽ bám theo từ đằng sau.
Hades, dù không xuất hiện, nhưng Minh Châu cảm nhận được nó đang ở rất gần, âm thầm theo dõi từng bước di chuyển của anh. Nó không vội vàng, cũng không lộ diện, chỉ chờ đợi thời điểm thích hợp. Minh Châu biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc, và bóng tối của Hades sẽ luôn ở bên, sẵn sàng bước ra khi anh yếu nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top