Chương 67-68


Chương 67

Ở ngoài hội trường hội nghị, nhân viên khắp nơi đều có phòng nghỉ chuyên môn của mình, ngoài ra còn có các nhân viên khắp nơi không thể đi vào hội trường hội nghị, nhưng vẫn ở bên ngoài chú ý hội nghị. Các nhân viên thánh đường nguyện ý hỗ trợ hội nghị lần này, cũng không có chậm trễ những người này, chuẩn bị tốt nước trà cùng điểm tâm cho bọn họ, có yêu cầu gì cũng có thể đề cập tới, sẽ tận lực thỏa mãn bọn họ.

Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt đều gia thế phi phàm, năng lực của tiểu đội Nghịch Thứ cũng trác tuyệt, chỉ là bọn họ vẫn như cũ không phải là đại biểu bên phía chính phủ lựa chọn đi tham gia hội nghị, nên chỉ có thể làm nhân viên bên ngoài ở bên ngoài nghe thảo luận. Trưởng Tôn Kỳ còn đang chuyên tâm nghe thảo luận hội nghị, đột nhiên nghe được Nam Cung Việt nói, "A Kiệt, sao cậu lại tới đây?" Ngẩng đầu, phân ra vài phần tâm trí cho Hiên Viên Kiệt đang đi tới.

Hiên Viên Kiệt khí tràng cường đại vừa tiến đến, mọi người đều tạm thời tạm dừng công tác trong tay, rất tự nhiên, bắt đầu có người chuẩn bị cho Hiên Viên Kiệt, dọn ghế cho Hiên Viên Kiệt, chuẩn bị nước, Trưởng Tôn Kỳ cũng phi thường tự giác, hoặc là theo bản năng mà tránh ra một chỗ, nghiêng một bên sườn, để màn hình chính diện chiếu về phương hướng Hiên Viên Kiệt.

"Sao cậu lại tới đây?" Mới vừa rồi Hiên Viên Kiệt cũng không có trả lời vấn đề của Nam Cung Việt, Trưởng Tôn Kỳ lại hỏi một lần nữa.

"Thực chiến không chuyên tâm, bị đuổi ra ngoài." Hiên Viên Kiệt chẳng hề để ý nói, chỉ có chính hắn mới biết được, bản thân chịu đả kích có bao nhiêu nặng, lại vì cái gì mà đến nơi đây, không chỉ là vì lấp liếm, mà cũng vì cần một chút chuyện, để hắn phân tán tâm tình quái dị một chút, mau chóng điều chỉnh chính mình.

"Có chuyện gì mà khiến cậu phân tâm được? Đừng có nói với tớ là vì hội nghị thánh đường đấy nhé, tớ mới không tin cậu nóng lòng như thế đâu." Làm bạn tốt nhiều năm, Trưởng Tôn Kỳ hiểu nhiên là cực kỳ hiểu biết con người Hiên Viên Kiệt là như thế nào. Lấy tính cách của Hiên Viên Kiệt, thực chiến cùng Trác Cẩn Khác, hơn nữa mạnh lên, tuyệt đối là quan trọng hơn so với hội nghị thánh đường. Hội nghị thánh đường không có phân lượng khiến Hiên Viên Kiệt phân tâm đâu.

"Vậy cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ thật đúng là bởi vì cái này." Cho dù là đối mặt với bạn tốt, Hiên Viên Kiệt cũng không có ý định nói cho bọn họ vấn đề nào đó.

Được rồi, Trưởng Tôn Kỳ thừa nhận, y không nhìn ra được cái gì từ trên người Hiên Viên Kiệt cả, dù sao Hiên Viên Kiệt đột nhiên tâm huyết dâng trào cũng không phải là một lần hai lần. Có thể là bởi vì ngày hôm qua Trác Cẩn Khác xuống tay tàn nhẫn quá, làm trong lòng Hiên Viên Kiệt có bóng ma, hắn cần điều tiết một chút.

"Tiến hành đến đâu rồi?" Hiên Viên Kiệt hỏi một câu, nếu như đã quan tâm, như vậy phải có bộ dạng quan tâm.

"Xem ra Thánh đường rất có dã tâm, muốn lợi dụng lực lượng đặc hữu của bọn họ, thành lập hệ thống tài chính mang tính quyền uy." Trưởng Tôn Kỳ lược qua lời dạo đầu trước đó, lấy nội dung trung tâm chủ yếu trước mắt của hội nghị nói với Hiên Viên Kiệt một chút, lại nhắc tới những mưu tính sâu xa sau lưng những hành động đó của thánh đường.

"Cho dù không có bên ngoài, thánh đường vẫn như cũ có thể tự cấp tự túc, ỷ lại vào thánh đường chính là chúng ta, chúng ta cũng chắc chắn sẽ bị thánh đường dùng thế lực bắt ép." Hiên Viên Kiệt nghe xong Trưởng Tôn Kỳ nói, liền đưa ra kết luận. Bất luận bọn họ phản kháng như thế nào, nhưng khi đồ vật khó có thể bỏ qua đều nằm trên tay người khác, thời điểm không có lựa chọn nào, liền không thể không thỏa hiệp được, dựa theo từng bước của đối phương mà đi. Huống chi ngoại trừ lương thực cùng tài nguyên nước ra, thánh đường còn nắm giữ những việc mấu chốt, khiến người xua như xua vịt.

Nếu trong tương lai, năng lực của hắn cũng có thể cường đại giống nhưTrác Cẩn Khác, như vậy thời điểm nhân loại nhiều thêm một lựa chọn, liền có thể nói không với thánh đường rồi. Chỉ là, một ngày kia, phi thường xa xôi, trong khoảng thời gian mà hắn trưởng thành thánh đường khẳng định đã đạt được mục đích mà bọn họ muốn đạt tới rồi. Năng lực của hắn vào giai đoạn hiện tại là không có cách nào có ảnh hưởng quy mô lớn đến cục diện, hắn cũng không có ý định bại lộ, giống như Trác Cẩn Khác đã nói, hắn mà làm, liền sẽ trở thành máy móc tinh lọc thức ăn nước uống ngay, có cái tiền lệ Trác Cẩn Khác này ở đây, Hiên Viên Kiệt có thể dự đoán được hắn sẽ bị coi trọng cùng bị lợi dụng đến trình độ nào, hắn tuyệt đối không cần.

Trác Cẩn Khác sử dụng chính là dương mưu, ngươi hiểu rõ ràng rành mạch, lại không có biện pháp nào, chỉ có thể dựa theo kế hoạch của đối phương mà đi.

Hiên Viên Kiệt thảo luận với Trưởng Tôn Kỳ, tiếp tục nghe hội nghị, "Sứ đồ là bộ đội trực thuộc của tên kia!" Nam Cung Việt nghe đến đó, liền phát biểu một chút cảm thán, cứ cảm thấy đây là một loại khái niệm thực khốc, thực trâu.

"Nếu không phải có sứ đồ trợ giúp, cho dù là bên phía thánh đường thì cũng sẽ xuất hiện tổn thương, tên kia thật đúng là dám." Điểm mà Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt suy tính thật là hai phương diện khác nhau.

"Ỷ lại vào sứ đồ, thánh đường phát triển sẽ trở nên dị dạng không khỏe mạnh, cái Trác Cẩn Khác muốn không phải là tôn giáo như thế, y càng hy vọng các tín đồ của mình có được tính độc lập riêng, không sợ hãi nguy hiểm, có gan chiến đấu, tiếp nhận khiêu chiến." Hiên Viên Kiệt sờ đến tư duy của Trác Cẩn Khác.

"A Kiệt." Trưởng Tôn Kỳ không phải là đang kinh ngạc vì phán đoán của Hiên Viên Kiệt, hay là hắn nói chuyện thay cho Trác Cẩn Khác, mà là hắn vậy mà lại dám kêu tên Trác Cẩn Khác, đây không phải là đang làm cho tất cả mọi việc của bọn họ, đều bị Trác Cẩn Khác biết được sao?

"Sợ cái gì chứ, mặc kệ là cuối cùng chúng ta tính toán như thế nào, rốt cuộc cũng phải dựa theo kế hoạch của Trác Cẩn Khác mà đi thôi." Lời này của Hiên Viên Kiệt, có một loại ý tứ đang khen ngợi Trác Cẩn Khác. Hắn biết Trác Cẩn Khác có lẽ sẽ nghe được, nhưng là hắn cũng không có giống như trước kia, khó thở sợ hãi, không muốn thừa nhận chỗ lợi hại của Trác Cẩn Khác nữa. Người mà hắn muốn đuổi theo, tự nhiên là có chỗ lợi hại của y, mới đáng giá để hắn không màng mọi thứ mà đuổi theo. Hạ thấp đi Trác Cẩn Khác, cũng là đang coi khinh chính mình. Hiên Viên Tuyệt quyết định nhìn thẳng vào ưu điểm của Trác Cẩn Khác, mà không phải tỏ vẻ chống cự, đối lập.

"Cảm giác ngươi thành thục rồi." Thanh âm cười khẽ của Trác Cẩn Khác vang lên ở trong đầu, Hiên Viên Kiệt không kinh không hoảng, giống như đã sớm dự đoán trước.

"Quá khen, nhưng là tùy tiện xông vào đầu óc người khác, việc này thực không lễ phép chút nào." Hiên Viên Kiệt chỉ trích nói, tuy hắn thừa nhận ưu điểm của Trác Cẩn Khác, chỉ là muốn hắn tất cung tất kính, hữu hảo nhiệt tình đối với Trác Cẩn Khác, đó vẫn là chuyện không có khả năng.

"Ngươi có thể học làm cách nào để phong bế đại não của mình, khiến ta không vào được." Trác Cẩn Khác không có xin lỗi, cũng không có cứ như vậy mà rời khỏi đại não Hiên Viên Kiệt.

"Xác thật là rất cần thiết, ta sẽ thỉnh giáo ngươi." Hiên Viên Kiệt gật gật đầu.

"Đứa nhỏ hiếu học." Tiếng cười nói của Trác Cẩn Khác quanh quẩn ở trong óc, sau đó không còn kế tiếp.

Nhìn thấy Hiên Viên Kiệt ở bên này lầm bầm lầu bầu, mọi người đều biết rõ, Hiên Viên Kiệt đang giao lưu với Trác Cẩn Khác, một đám đều không nói gì. Bên này Hiên Viên Kiệt trầm mặc một hồi, Trác Cẩn Khác vẫn không nói chuyện với hắn, hắn lại cứ chờ, sau khi đã xác định Trác Cẩn Khác đã không còn ở trong óc hắn nữa, mới nhẹ nhàng thở ra. Năng lực tùy tiện tiến vào đầu óc này của Trác Cẩn Khác thực sự là quá nguy hiểm rồi, cũng may hôm nay Trác Cẩn Khác không có dùng chiêu này, nếu không cơn ác mộng lung tung rối loạn cùng ý niệm thần kinh trong đầu hắn, nếu mà bị Trác Cẩn Khác biết được, có khi y sẽ đem hắn biến thành cát bụi ngay đương trường cũng không biết được. Vì giữ kín bí mật nhỏ của mình, Hiên Viên Kiệt lựa chọn không cậy mạnh, tình nguyện cúi thấp đầu, trước tiên học năng lực phong bế đại não đã.

Đề tài lại chuyển tới phía hội nghị thánh đường, "Điều ước thánh quang này là thứ gì vậy?" Nam Cung Việt lại bắt đầu hỏi vấn đề của gã.

"Điều ước thánh quang, vào thời điểm ký kết điều ước thánh đường, đã từng nhắc tới." Ký ức của Trưởng Tôn Kỳ rất tốt.

"Tớ nghĩ đó hẳn là một loại chế ước đối với thánh đường, nếu như thánh đường mọc lên như nấm, không có tiết chế, như vậy cục diện của nhân loại nhất định sẽ tốt lên, điều này không phù hợp với đại thế của thế giới, cho nên thời điểm thánh đường thành lập ra giáo đường ở các nơi, chính thức ký kết một cái điều ước thánh quang, ước thúc sự phát triển của thánh đường." Phán đoán suy luận của Hiên Viên Kiệt phi thường hợp tình hợp lý.

"Đáng giận, tại sao lại không thể khiến cho tình cảnh của nhân loại tốt lên một chút được chứ, tại sao lại phải để chúng ta gian nan tồn tại vậy chứ." Nam Cung Việt vỗ bàn, nói ra tiếng lòng của phần đông người.

"Nguyên nhân ai mà biết chứ, đại khái có lẽ là trước đây nhân loại tạo nghiệt quá nhiều, khiến cho thế giới phản cảm nhân loại, mới sẽ tích cực đả kích nhân loại như vậy đi." Hiên Viên Kiệt nhún nhún vai, Trác Cẩn Khác đã có thể đính ước với thế giới rồi, như vậy thế giới nhất định cũng là một thứ có ý chí nào đó. Hồi tưởng lại những việc mà nhân loại tự cho là đúng, kỳ thật cũng không phải là không có khả năng.

Ở đây mỗi người nghe được lời mà Hiên Viên Kiệt nói, cũng đang nhớ lại, nhân loại đã từng đứng ở địa vị thống trị, đối với thế giới, đối với những giống loài khác quả thật là rất tàn khốc. Nếu như không phải có ngày hôm nay, mỗi người nhất định đều sẽ cảm thấy đương nhiên, sẽ không có bất cứ ai cảm thấy sẽ có báo ứng rơi xuống trên người bọn họ. Chính là hiện giờ, bọn họ đã gặp báo ứng. Chỉ là tuy lý trí nghĩ như vậy, nhưng khi ngã xuống từ thân phận thống trị vạn vật, trở nên thê thảm như thế, thật sự là không có cách nào bình tĩnh tiếp thu nổi.

Cũng sẽ có người nghĩ, tại sao lại là bọn họ chứ, tại sao lại không thể chờ đến khi bọn họ bình an vượt qua cả đời, lại hẵng để những người khác thừa nhận? Mỗi người đều luôn là như thế, luôn cảm thấy những điều bất hạnh đó sẽ không rơi xuống trên người mình. Nếu sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, bọn họ nhất định sẽ sửa lại sai lầm của bọn họ. Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn.

"Được rồi, đề tài này kết thúc ở đây đi, chúng ta lại nói tiếp, điều ước thánh quang đại khái là sẽ bao gồm những gì? Chúng ta phải làm thế nào mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất?" Trưởng Tôn Kỳ chặn lại bầu không khí quá mức âm u trong phòng, tiến hành đề tài chính thức hơn, dời đi lực chú ý của mọi người. Có đôi khi, công tác lại càng có thể làm người ta quên đi đau xót hơn cả giải trí.

Thánh đường thành lập giáo đường ở bên ngoài, không có bất cứ điểm gì đáng để thương lượng cả, có xét thấy việc khó khăn trong vận chuyển lương thực cùng nguồn nước, yêu cầu này, tuyệt đối sẽ được thông qua toàn diện. Mấu chốt thảo luận của đề tài này chính là điều ước thánh quang đối với khắp nơi, cùng với ích lợi mà bọn họ có thể đạt được trong đó.

Thảo luận bắt đầu kịch liệt, Hiên Viên Kiệt không có gia nhập vào, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, đi ra bên ngoài, dừng lại tại một chỗ lan can trong tòa nhà, từ nơi này có thể nhìn thấy được Thần Điện Trung Ương. Vươn tay, rõ ràng là ngay ở trước mắt, lại không có cách nào chạm đến được. Khoảng chênh lệch giữa hắn và Trác Cẩn Khác, còn xa hơn cả khoảng cách từ nơi này cho đến Thần Điện Trung Ương.

Buông tay, tầm nhìn tràn ngập ý xanh tươi tắn, phồn hoa tựa cẩm, kiến trúc điểm xuyết, ánh mặt trời ấm áp, không trung xanh thẳm, đám mây nhẹ trôi, một thế giới mỹ diệu cỡ nào. Nơi này chính là thiên đường dưới đáy lòng Trác Cẩn Khác được cụ thể hóa ra sao? Hiên Viên Kiệt không đoán được, bởi vì hắn chẳng có bao nhiêu hiểu biết đối với người kia, đáy lòng y rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, kỳ vọng cái gì, thích cái gì, chán ghét cái gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Phát hiện suy nghĩ của mình đã chạy mấy chỗ kỳ quái, Hiên Viên Kiệt vội vàng kéo trở về, cũng có phải là hắn muốn làm bạn với Trác Cẩn Khác đâu cơ chứ, hiểu biết y nhiều như vậy làm cái gì. Không đúng, hắn coi Trác Cẩn Khác như đối thủ, đương nhiên là phải tiến hành lý giải Trác Cẩn Khác rồi. Tựa như Trác Cẩn Khác đã quan sát hắn vậy, hắn cũng phải tiến hành quan sát cùng hiểu rõ đối với Trác Cẩn Khác như thế.

Như vậy phải làm thế nào đây? Hiên Viên Kiệt bị vấn đề này gây khó dễ.

Chương 68

Thời gian nghỉ ngơi, nhân viên tham dự hội nghị chỉ tiến hành xử lý nhu cầu sinh lý đơn giản mà thôi, thời gian còn lại, toàn bộ đều dùng để tiến hành giao lưu ý kiến với các các nhân vật lớn sau lưng, có thể nói là bận rộn. Nhân viên thánh đường bên này, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, bọn họ vội vàng chiêu đãi nhân viên tham dự hội nghị nghỉ ngơi, tiến hành chuẩn bị đơn giản đối với hội trường. Nửa giờ sau, hội nghị lại lần nữa bắt đầu.

Đề tài thảo luận buổi chiều, đánh trúng vào điều ước thánh quang mà Fein đã giải thích trước đó, quy tắc quy định dựa theo số lượng nhân khẩu dân bản xứ cùng nhân viên phân phối phát triển thánh đường, cùng với diện tích đất đai được tinh lọc, số lượng nguồn nước, sản lượng lương thực, có người nêu ra ý kiến ở trên hội nghị, bọn họ cho rằng như vậy là bất lợi đối với sự phát triển của bọn họ, hy vọng bên phía thánh đường có thể mở rộng thêm nữa. Thánh đường tỏ vẻ, đây không phải là điều mà bọn họ có thể quyết định, bởi vì một bên khác của điều ước thánh quang không phải là thế lực khắp nơi, mà là thế giới, nếu như thế giới không cho phép, như vậy giáo đường các nơi của thánh đường cũng sẽ không thành lập được nổi.

Lại thấy nghị luận sôi nổi, có vài người tưởng thánh đường đang lấy cớ, bọn họ đều tin tưởng vững chắc rằng thế giới là phần tử không có ý chí, đây là thánh đường đang cố ý tạo điều lừa đảo, bắt ép bọn họ chỉ có thể dựa theo sự bày bố của thánh đường. Bởi vì quan niệm khác nhau, không dễ giải thích, bên phía thánh đường cũng không đưa ra được bất cứ chứng cứ gì cả, Monica đã đánh dấu tất cả những phương thế lực này, thời điểm thành lập thánh đường, sẽ cắt giảm đãi ngộ của bọn họ một chút. Ân, dù sao thì điều ước thánh quang, đương nhiên là số lượng càng ít, thì lại càng dễ dàng ký kết hơn.

Mãi cho đến thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, cái đề tài này cũng như cũ rất rối rắm, đầu chiều khi lại bắt đầu hội nghị, thánh đường cường thế tuyên bố, sẽ không có bất cứ một bàn bạc cân nhắc nào về điều ước thánh quang nữa cả, nếu không muốn tiếp thu, thánh đường sẽ từ bỏ. Không có một phương thế lực nào nguyện ý bị thánh đường từ bỏ cả, không nói đến bọn họ cần đến năng lực tinh lọc của thánh đường đến cỡ nào, bọn họ cũng đã quyết định sẽ tiếp xúc sâu hơn với thánh đường rồi, tiến hành phân tích đối với Thần Thuật của thánh đường, có thể nạp cho mình dùng, rồi thoát khỏi việc bị thánh đường dùng thế lực bắt ép.

Dưới sự cường thế mang tính duy nhất của thánh đường, chuyện điều ước thánh quang này tạm thời được bỏ qua, sẽ không nghị luận ở trên hội nghị nữa, dù sao thì vẫn còn có cơ hội để thương thảo mà, bọn họ sẽ thận trọng hiệp thương với thánh đường sau vậy.

Còn buổi chiều nghị luận cái gì mà đại sự của thế giới thì cũng không cần quan tâm, hôm nay chỉ cần đề tài vòng vo ở trên việc lương thực của nhân loại là đủ rồi, vất vả một ngày, hội nghị cũng kết thúc vào bốn giờ. Nhân viên thánh đường chỉ cần sửa sang lại xong, là đã có thể nghỉ ngơi, nhân viên tham dự hội nghị lại vẫn còn có rất nhiều vấn đề phải nghiên cứu, buổi tối cũng sẽ không nghỉ ngơi quá sớm.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Hiên Viên Kiệt liền cảm thấy bản thân đã bình thường hơn nhiều, có thời gian, liền đi vòng quanh thánh đường hóng cảnh một chút. Cơm chiều đều do bị đám Trưởng Tôn Kỳ kêu trở về, mới nhớ tới. Hiên Viên Kiệt trước kia, nếu như không chơi đùa với người ta, thì cũng sẽ không đi thưởng thức phong cảnh tự nhiên mỹ lệ, lần này tới thánh đường, cũng không biết có phải là do đã lâu chưa được kiến thức đến phong cảnh tự nhiên mỹ lệ hay không, hay là vì nguyên nhân gì khác, vậy mà lại thấy lưu luyến phong cảnh.

Thời điểm buổi tối, sau khi ăn xong cơm chiều, rất có rảnh rỗi đi tiêu thực, thậm chí còn không buồn mời hai tên bạn tốt của mình, hắn muốn lẳng lặng hưởng thụ không khí nơi này một chút. Đối với vị khách quý Hiên Viên Kiệt này, thánh đường cũng không có hạn chế hắn, bất cứ một địa phương nào cũng không có bố trí phòng vệ đối với hắn. Chậm rì rì đi dạo, ánh mắt nhìn khắp nơi, là đang nhìn phong cảnh, hay là đang tìm kiếm ai, chính bản thân Hiên Viên Kiệt cũng không biết nữa, chẳng qua mặc kệ là hắn muốn tìm kiếm ai, dọc theo đường đi này đều hoàn toàn trống vắng ngay cả sứ đồ cũng không có. Thật sự là lẳng lặng một mình hưởng thụ thời gian sau khi ăn xong này.

Lúc trở lại phòng, vẫn như cũ là lẳng lặng một mình, tắm tắm ngủ ngủ, một đêm không mơ, ngày hôm sau bị sứ đồ đánh thức, Hiên Viên Kiệt trầm mặc chạy bộ, ăn cơm, tĩnh tọa xong, lại gặp mặt Trác Cẩn Khác. Lúc này đây, Hiên Viên Kiệt phát hiện mình thực sự đã bình tĩnh rồi, đã không còn có ý niệm kỳ quái đối với Trác Cẩn Khác nữa, vẫn y hệt như ngày đầu tiên, bị Trác Cẩn Khác ngược đến đứt tay đứt chân, máu tươi tuôn trào, trên miệng quật cường, chỉ nhận được kết cục còn thảm hại hơn.

Hết thảy đều nhìn như rất bình thường, Trác Cẩn Khác không có phát hiện ra biến hóa quỷ dị của Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt cũng quên mất đi chút ý niệm kỳ quái. Đương nhiên, Hiên Viên Kiệt không có quên bảo Trác Cẩn Khác dạy hắn làm cách nào để phong tỏa đại não, thời điểm mệt đến mức đầu óc trống không, trong đầu óc Hiên Viên Kiệt cũng không có cái gì có thể khiến cho Trác Cẩn Khác bắt giữ được cả.

Sau khi bị Trác Cẩn Khác thả đi, Hiên Viên Kiệt lập tức khổ công luyện tập phong bế đại não của mình. Sau khi nghiên cứu, mới phát giác ra bản thân đúng là buồn lo vô cớ, dù cho có là bản lĩnh xâm nhập vào đại não của Trác Cẩn Khác đi nữa, thì cũng chỉ có thể tâm sự với đại não mà thôi, muốn xâm nhập xa hơn vào sâu trong đại não, tìm kiếm tin tức, động tĩnh kia lại không hề nhỏ chút nào, bản thân hoàn toàn có năng lực để không cho Trác Cẩn Khác làm như vậy. Trong lòng thả lỏng, mấy thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia cũng không còn khiến Hiên Viên Kiệt chột dạ như vậy nữa.

Thời gian cứ thế mà trôi qua từng ngày từng ngày, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt từ lúc ban đầu nhìn thấy Hiên Viên Kiệt vết thương đầy người thì còn lo lắng không thôi, nay đã trở nên thờ ơ tự nhiên thành quen, thậm chí lúc nhìn thấy Hiên Viên Kiệt mỗi ngày đều chủ động đi tìm ngược, còn quăng cho Hiên Viên Kiệt một cái ánh mắt cuồng bị ngược.

Hội nghị thánh đường cũng tiến vào một đề tài thảo luận quan trọng khác, về duy trì sinh sản của nhân loại.

Vấn đề sinh sản của nhân loại đã được chứng thực, xác thật là có vấn đề, sau khi nhân loại biết được việc sinh sản xảy ra vấn đề, đã tiến hành rất nhiều thực nghiệm, nhưng bất luận là bọn họ làm như thế nào, cho dù là trẻ con trong ống nghiệm, thì cũng không thể cho ra đời một đứa bé mới sinh nào cả. Sau sinh tử tồn vong, nhân loại lại gặp phải vấn đề sắp diệt tộc. Ước nguyện ban đầu khi tham dự vào hội nghị thánh đường, một cái là vấn đề nước cùng đồ ăn để sinh tồn, một cái chính là vấn đề kéo dài chủng tộc.

Thời điểm thánh đường tuyên bố thảo luận về đề tài này, người ở khắp mọi nơi lại một lần nữa giống y như ngày đầu tiên, phi thường tập trung tinh thần, không lơ đãng một chút nào. Bên phía thánh đường có con đường đặc thù, biết rất nhiều sự tình về mạt thế, điểm này có vài người đã loáng thoáng phát hiện được rồi, càng có vài nhà âm mưu luận còn đang suy đoán quan hệ của thánh đường với mạt thế nữa. Mạt thế này có phải là do thánh đường làm ra hay không, mượn cớ này để phát triển lên? Cái quan điểm âm mưu này, cũng chỉ có thể tạm thời đặt ở trong lòng, bởi vì còn có nhu cầu đối với thánh đường, còn chưa thể bỏ qua thánh đường ở một bên, bọn họ vẫn chưa thể xé rách da mặt với thánh đường được.

Vấn đề sinh sản của nhân loại này tất cả mọi người đều đã biết hết, nhưng thánh đường lại còn nói thêm một vấn đề khiến tất cả mọi người đều ngoài ý muốn nữa, đó chính là vấn đề tuổi thọ của tiến hóa giả, có lẽ là vì để đền bù cho sinh sản của nhân loại xuất hiện vấn đề, tuổi thọ của tiến hóa giả cũng nhận được tiến hóa, chỉ cần tiến hóa giả không phải là chết oan chết uổng, thì theo thực lực được tăng cường, tuổi thọ thậm chí còn có thể đạt tới trình độ vĩnh sinh.

Lần này, tiếng ồn ào có thể nói là khá lớn, vấn đề sinh sản là vấn đề sinh sản, Chỉ là tuổi thọ của tiến hóa giả, cũng thật sự quá khiến người thèm nhỏ dãi. Nhất là những người nắm quyền, sau khi có được quyền thế, tiếp đó theo đuổi sẽ chính là cái gì đây? Là sống lâu hơn. Ngay lập tức, mấy lão đông tây nào đó bắt đầu đem gân não chuyển qua trên người tiến hóa giả, muốn từ trên người tiến hóa giả moi ra được biện pháp vĩnh sinh.

Các tiến hóa giả hoàn toàn không nghĩ tới lại còn có chuyện tốt như vậy, mặc kệ rằng mạt thế tàn khốc như thế nào, nhưng bản thân có thể vĩnh sinh cũng là sự thật, điểm này khiến rất nhiều tiến hóa giả lòng sinh cảm giác kiêu ngạo. Địa vị của tiến hóa giả từ sau cuộc thiên tai, đã và đang không ngừng tăng lên, hiện giờ đặc quyền vĩnh sinh này lại đang ở trên người bọn họ, không ít tiến hóa giả lại càng thêm cảm thấy bọn họ là tồn tại đặc thù cao đẳng nhất. Bọn họ đặc thù như thế, nên phải là người lãnh đạo mới đúng. Một vài tiến hóa giả, đối với cấp trên của bọn họ, bắt đầu tác oai tác phúc, cảm giác chán ghét của nhóm lãnh đạo không có dị năng lại càng thêm mãnh liệt, cuối cùng dẫn đến một vài nơi xảy ra chút việc, cũng không hề kỳ quái gì. Không nghĩ tới chính là không có nghĩ tới, có thể nghĩ tới, cũng đã bắt đầu chuẩn bị biện pháp dự phòng.

Bản thân đám người Hiên Viên Kiệt vốn đã xuất thân ở trong gia tộc lớn, có được quyền thế hiển hách, bọn họ thượng vị cũng không cần phải phiền toái như vậy, vì thuận theo trào lưu thời đại, việc mấy người Hiên Viên Kiệt thượng vị đã là điều có thể dự kiến được, mấy gia tộc lớn Hiên Viên, Trưởng Tôn cùng Nam Cung gia đã tồn tại từ trong lịch sử cho đến tận bây giờ, sở dĩ bọn họ vẫn sừng sững không ngã, chính là bởi vì bọn họ có ánh mắt nhìn xa hiểu rộng, phán đoán chuẩn xác đối với tương lai.

Bởi vì có khả năng vĩnh sinh, không ít tiến hóa giả và người thường, biểu hiện tương đối bình tĩnh đối với vấn đề sinh sản. Hậu đại, là vì để kéo dài sinh mệnh, cho nên sau khi sinh mệnh có thể đạt tới vĩnh sinh rồi, hậu đại huyết mạch, còn có ý nghĩa nữa sao

Một vài người có thể nghĩ như vậy, chỉ là vẫn như cũ có rất nhiều người nêu ra ý tưởng, bọn họ rất cần thánh đường có thể đưa ra biện pháp sinh sản, người phát ngôn Fein của thánh đường liền nói cho tất cả những người quan tâm về vấn đề này. Loại phương pháp đó, là một loại Thần Thuật của thánh đường, hơn nữa còn là một loại Thần Thuật đặc thù, cần phải được Giáo Hoàng tự mình cho phép thì mới có thể thi triển được, hơn nữa số lượng còn sẽ có hạn chế, số lượng trẻ tân sinh trong một năm, không được vượt quá 200 vạn người.

Chỉ có 200 vạn mà thôi, phải biết rằng, ở thời đại hòa bình, số lượng trẻ mới sinh của một quốc gia trong một năm còn nhiều gấp chừng này mấy lần, chỉ có 200 vạn danh ngạch được phân phối đến toàn thế giới, mỗi một thành thị mỗi năm cũng chỉ có vài ba đứa trẻ sơ sinh mà thôi. Như vậy làm sao có thể đủ được, điểm này phải cực lực tranh thủ.

Không ít người lấy ra số liệu trước kia để nói chuyện, bên phía thánh đường liền trả lời lấy tình trạng hiện tại, số dân cư trước kia là một việc, số dân cư hiện tại lại là một việc khác, không thể quơ đũa cả nắm được. Lại có người đưa ra, lấy tỉ lệ tử vong hiện tại mà nói, nhân khẩu tăng trưởng như vậy là không tốt. Fein hết sức nhẫn nại nói, đây đồng dạng cũng là một trong những hạng mục sẽ ước định ở trong điều ước thánh đường, bọn họ không làm chủ được. Trong lòng chửi thầm, thế giới đều đã muốn diệt sạch nhân loại rồi, còn có thể để nhân loại phát triển khỏe mạnh cân bằng nữa hay sao, mấy người này căn bản là vào tai này ra tai kia, không có đem lời của hắn bỏ vào trong đầu óc một tí nào. Tại sao đã đến mạt thế rồi, mà vẫn có loại người không có đầu óc này thế nhỉ.

Cái đề tài này cũng đồng dạng ngưng lại hẳn với quyết định cường thế của thánh đường, không muốn thì thánh đường sẽ từ bỏ, đưa danh ngạch cho khu khác. Tuy rằng những khu này vẫn rất là hoài nghi về chuyện như vậy, chỉ là dù đầu óc không được thông minh thì cũng có kẻ trí giả đứng ở sau lưng, nếu đã không thể kiếm lời thêm được tí nào, thì đành phải từ bỏ thôi.

Buổi hội nghị dài đằng đẵng ngày hôm nay, trên cơ bản đều đã thảo luận giải quyết được hết các loại đề tài, kế tiếp chính là âm thầm mưu cầu thêm nhiều ích lợi từ chỗ thánh đường. So với việc mở họp, mỗi ngày đều phải ứng phó với những kẻ này, lại càng khiến người ta mệt mỏi hơn nhiều, Fein thật sự hy vọng bọn họ có thể đi sớm một chút, trong lòng chất đầy một bụng bực tức đối với chưởng quầy phủi tay Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác thân là Giáo Hoàng, dù sao thì cũng phải ra mặt góp ý kiến một chút chứ. Trác Cẩn Khác vui vẻ tiếp nhận ý kiến này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top