Chương 106

Chương 106: Gặp lại

Bắt điện thoại, Cửu Văn xin chỉ thị:"Đại thiếu, có cần thuộc hạ mời Tô tiểu thư trở về hay không?"

Phong Kính trầm mặc một hồi lâu, không nói được một lời, cúp máy.

Nếu như là trước kia, hắn khẳng định nửa giây cũng sẽ không đợi, lập tức đưa cô trở về. Thế nhưng lúc này...

Trong nháy mắt, hắn thậm chí còn do dự, hắn lại không biết nên làm sao bây giờ, cô hận hắn...

Tiền Phong ngay sau đó gọi điện thoại, Phong Kính nhìn trên màn hình điện thoại, không nghe, mặc kệ để điện thoại tự reo rồi lại tự tắt.

Phong Kính nhắm mắt lại, đặt đầu dựa lên tay lái, sau một hồi ngẩng đầu, vững vàng giẫm chân ga.

Sau họp báo còn một buổi đãi trà, Kiều Na ở phương diện này quả thực là nhân tài trời sinh, sắp xếp chu toàn khiến toàn bộ phóng viên đều nhận thấy mình được tôn trọng. Mà như thế, các bài báo đương nhiên cũng sẽ viết tốt về Tô Mộc Vũ.

Đây là thủ đoạn quan hệ xã hội rẻ tiền, lại hiệu quả rất rõ rệt.

Tô Mộc Vũ hướng Kiều Na giơ lên ngón  tay cái tán thưởng, Kiều Na đắc ý hất cằm tỏ ý có Kiều Na này ở đây, giới truyền thông chẳng là cái gì.

Ngay sau lúc tieenc phóng viên rời đi, Tô Mộc Vũ bước lên cầu thang, gót giầy không cẩn thận đap lên làn váy, cả người đột nhiên ngã xuống dưới.

"Cẩn thận!" KIều Na thấp giọng hô, cô đứng cách Tô Mộc Vũ khá xa, vốn không cách nào đỡ nổi.

Các phóng viên nghe thấy tiếng kêu, lập tức cầm lấy máy ảnh chụp hình.

Tô Mộc Vũ cười khổ, không nghĩ tới tin tức đầu tiên sau khi về nước không phải tâng bốc khen ngợi hay chê bai, mà lại chính là té ngã trước mặt giới truyền thông.

Cô nhắm mắt lại, đang chuẩn bị làm sao cho mình ngã đỡ chật vật, một cánh tay đột nhiên ôm ngang eo của cô, sau đó dùng lực dem cả người cô ôm lên, thành công cứu Tô Mộc Vũ thoát khỏi một phen xấu hổ.

Không có ngã, Tô Mộc Vũ mở to mắt, muốn nhìn "ân nhân cứu mạng", khoảnh khắc mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ đã ngủ say.

Phong...Kính!

Tô Mộc Vũ thất thần trong khoảng thời gian rất ngắn, nhanh chóng dùng cách thức trả lời các phóng viên như vừa rồi chính là mỉm cười, giống như nhìn thấy hắn cũng không ngoài ý muốn, thậm chí đã ở trong dự liệu từ trước.

Cô cười nhẹ, vô cùng tự nhiên tựa vào tay hắn đứng thẳng lên, quang minh chính đại trước mặt toàn bộ phóng viên hướng Phong Kính vươn tay : "Phong thiếu, đã lâu khônfg găp."

Qua hai năm, cô đã có thể thản nhiên nói bốn chữ này với hắn, giống như cả hai chỉ từng là bạn bình thường, nhiều năm sau gặp lại, chào hỏi tự nhiên, nhưng cũng mang theo khoảng cách bị thời gian tách rời.

Phong Kính bắt tay với cô, không tự giác nắm chặt, tiếp tục nắm cặt, hận không thể giờ phut snayf hung hăng kéo cô vào trong lòng.

Tô Mộc Vũ như vậy, giống như dùng một lớp không gian thật dày che trước mặt khiến cho hắn không cách nào nhìn thấy nội tâm cô, giống như hắn chưa từng bước vào cuộc đời cô.

"Mộc Vũ..."

Đây không phải là Phong thiếu sao? Một trong những nhân vật chính vụ tai tiếng tình dục năm đó, không nghĩ tới sẽ thật sự xuất hiện ở đây. Phóng viên như ruồi bọ ngửi thấy mùi thức ăn thiu, bật người chạy đến, ánh đèn flash chớp nháy liên tục.

"Evelyn, lúc nãy cô né tránh mối quan hệ với Phong thiếu, bây giờ Phong thiếu tự mình đến đây, xin cô giải thích cho chúng tôi chuyện này được không?"

Các phóng viên, nhìn thấy hai người còn nắm chặt tay, ánh mắt đều sáng rỡ.

Phong Kính thấy thật phiền phức, hận không thể đem những tay phóng viên này đạp đi.

Lại không nghĩ tới trước khi hắn phát hỏa, Mộc Vũ đã mở miêng.

Cô nhẹ nhàng, lại kiên quyết rút tay mình đang bị Phong Kính nắm chặt, nói:"Các vị phóng viên, đừng cứ lại hiểu lầm, Phong thiếu chính là người đã có vợ, mọi người cứ đoán mò về tôi thì cũng không thành vấn đề, Phong thiếu là người trẻ tuôi, tôi nghĩ tất cả mọi người đều muốn tôi thân mật với anh ấy, thế nhưng chỉ sợ vợ anh ấy hiểu nhầm, nhất định sẽ không tốt."

Cô hơi hơi cười, biểu tình đáng yêu động lòng người, lời nói lại có chút nghịch ngợm như vậy khiến cho cánh phóng viên nhịn không được cười theo.

Tô Mộc Vũ quay đầu lại, hướng tới Phong Kính "Phong thiếu, anh nói có đúng không?"

Nháy mắt, sự thản nhiên của cô mà ánh mắt lại giống như bị che kín bới môt tầng băng, thẳng thắn đâm vào tim Phong Kính.

Phong Kính đột nhiên nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, kéo cô vào hội trường, đầy cánh cửa của một phòng họp ra,"phanh" một tiếng đem mọi người bỏ ở bên ngoài, cũng đòng thời đem Tô Mộc Vũ dán lên cánh cửa.

Đôi mắt tối đen của hắn hoàn toàn khắc lên bộ dáng của cô lúc này, làn váy màu xanh thật dài tới mắt cá chân, khiến cô giống như nàng tiên từ trong bức tranh thủy mặc bước ra ngoài.

So với hai năm trước, cô trông xinh đẹp hơn rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng nâng người cô, chậm rãi quan sát gần, bộ dạng thật cẩn thận như vậy, giống như rất sợ hãi, sợ hãi người trước mắt chỉ là giấc mộng.

Bị ánh mắt hắn nhìn như vậy, trong phút chốc Tô Mộc Vũ hơi thất thần, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh. Cô cười nhẹ một tiếng, nói : "Phong thiếu, xin hỏi anh hôm nay đại giá quang lâm là muốn gì?" Giọng nói ôn hòa như cũ, lại hàm chứa một khoảng cách mơ hồ.

Phong Kính gắt gao giữ eo cô, hai hàng lông mày đen hơi nhíu lại, bật ra bốn chữ "Mang em trở về". Bốn chữ này tràn ngập quyết tâm.

Tô Mộc Vũ cười. Hắn vẫn không thay đổi, vẫn là giọng điệu bá đạo và kiên quyết như vậy, chỉ tự mình làm những gì mình thích, còn không chịu nghĩ xem đối phương cô có còn giống lúc trước hay không, sẽ lại khăng khăng một mực đi theo phía sau hắn sao?

Tô Mộc Vũ không đáp ứng, cũng không phủ nhận, chỉ hỏi một câu không liên quan đến vẫn đề hiện tại:"Phong đại thiếu gia, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Xin hỏi anh đã kết hôn chưa?"

Phong Kính không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này, đôi mắt hàm chứa ý cười trả lời "Đã kết hôn".

Tô Mộc Vũ cười rộ lên, tránh ra khỏi cánh tay hắn "Chuyện kia thật rất đơn giản, thật xin lỗi Phong đai thiếu. Tôi không làm kẻ thứ ba, càng không có hứng thú tiếp tục làm tình nhân."

Cô xoay người, định mở cửa rời đi.

Một lực mạnh mẽ từ phía sau kéo lại, đem cô đặt ngay ngắn lên bàn, một đầu gối ngăn giữa hai chân cô, một nụ hôn mãnh liệt như gió bão áp đến, nhanh chóng càng quét toàn bộ thần trí của cô.

Trước mắt mình, cô nhìn thấy trong mắt của hắn đầy tơ máu, sâu sắc khiên lòng người đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: