chương 104
chương 104 : Trái tim nơi xa xăm
Tô Mộc Vũ đi ra khỏi rừng hoa chàm, mới vừa lên xe, tiếng chuông điện thoại chợt reo.
Kiều Y, hai chữ hiện trên màn hình điện thoại di động, cô bắt máy liền nghe "Em xin chị, tiêu thư Evelyn,chị làm ơn muốn làm cái gì thì nhớ nói với em trước một tiếng được không?Đừng để em nghĩ chị bị người ta bắt cóc rồi. Chị bây giờ là cây tiền của em nha, giá trị con người đã hơn trăm vạn, không có chị em biết phải sống sao đây?"
Tô Mộc Vũ nín cười, nói : " Được rồi, đại diện Kiều, chị biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ báo trước với em"
Joy, thật ra là Kiều Na.
Lúc trước Ran Mash đưa đi, Tô Mộc Vũ cự tuyệt ở lại Đức trở thành đệ tử của hắn,một mình cô đến Ý, dùng tên giả là Evelyn ở lại nơi đó. Cô biết,ở lại bên cạnh Ran Marsh nhất định cũng có một ngày bị người ta tìm ra. Là cô cố ý, cô không muốn để cho bất kỳ kẻ nào tìm được mình, may mắn, lần này rốt cuộc trời cũng đối xử tốt với cô.
Không nghĩ tới Ý lại gặp Kiều Na
Lúc trước, Kiều Na mang theo mười vạn đồng Tô Mộc Vũ cho, một mình xin học tại một trường nghệ thuật ở Châu Âu, ban ngày đi học tối lại đi làm thêm, nửa năm sau cô ấy bất ngờ gặp Tô Mộc Vũ ở một tiệm cà phê.
Trước mặt cô lúc đó là một đống chén bát ly sứ cao đến cả thước, bàn tay cô đầy bọt xà phòng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, từng chiếc từng chiêc rửa sạch sẽ. Bời vì tay ngâm trong nước quá lâu nên bàn tay sưng phồng lên một tầng da đáng sợ.
Tô Mộc Vũ thì ra lại gầy như vậy, khi đó quả thật là rất ốm yếu, dường như nhìn không thấy một miếng thịt.
Hai người làm thêm trong một tiệm cà phê, Kiều Na nhìn Tô Mộc Vũ mỗi ngày làm việc rồi học tập đến bán sống bán chết. Cô ấy không khóc, không ầm ĩ, chỉ như một cái tượng gỗ mỉm cười, chỉ như ngoài nặn gốm sứ, không còn bất kỳ thứ gì có thể trở thành động lực sống của cô ấy.
Kiều Na không biết vì sao Tô Mộc Vũ lại phải rời khỏi người đàn ông kia, cũng không biết rốt cuộc đã xayra chuyện gì, chỉ nhìn thấy trong mắt Tô Mộc Vũ không có nước mắt, nhưng trái tim lại đang chảy máu.
Cô bỗng nhiên hiểu rõ lúc trước tại sao mình lại ghen tị với Tô Mộc Vũ như vây,không phải là bowifrvif tiền, mà là chỗ sức mạnh kia trên người cô ấy, không tự chủ hấp daanxmoij người, cũng vô tình khiến người khác đố kỵ.
.Tô Mộc Vũ là người kiên cường, cho dù phát sốt vẫn có thể mỉm cười. Thế nhưng cô ấy không hề biết trong lúc hôn mê, chính mình vẫn luôn gắt gao cắn chặt răng, khóe mắt đều là nước mắt. Sau khi tỉnh lại, lau nước mắt, lại tiếp tục mỉm cười.
Kiều Na biết, cho đến chết bản thân mình chỉ sợ kém Tô Mộc Vũ rất nhiều, nhưng lúc này đây cô cảm thấy mình thua một cách cam tâm tình nguyện.
Ngày đó, Tô Mộc Vũ sốt đến 40 độ, Kiều Na tự mình cõng cô ấy đến bệnh viện. Đêm hôm đó, một mình KIều Na ngồi xổm ở cửa sau tiệm cà phê, rửa hết đống chén bát của hai người trong sáu tiếng đồng hồ.
Lúc đó, không hề nhận ra tình cảm của hai người phụ nữ, có đôi khi lại huyền diệu đến như thế này.
Hai người thuê một căn phòng ở Ý, cùng nhau học tập. Cho đến hai năm sau chính là hiện tại, Kiều Na tận mắt nhìn thấy sự thành công của Tô Mộc Vũ.. Mà sự thành công này có lẽ chỉ có cô ấy mới xứng đáng.
Kiều Na cười đùa vài câu, sau đó hỏi : " Mộc Vũ lần này chị về nước, là vì hắn sao?"
Chữ "hắn" không rõ ràng,nhưng lại vô cùng rõ trong lòng cô.
Tô Mộc Vũ im lặng một chút, sau lại mỉm cười trả lời : "Đúng, nhưng cũng không đúng"
Thật ra, cô không biết mình quay về để làm cái gì, chỉ cảm thấy...cô nên trở về.
Vì con của cô, nên cô cần trở về.
----------------------------
Phong Kính ôm Nhạc Nhạc ngủ say về nhà,bảo mẫu mở cửa đón mang tiểu thiếu gia đặt lên giường, cẩn thận thay quần áo.
không ai biết rằng, Phong đại thiếu gia, con người giá trị bằng tir vạn trên báo, người đứng đầu Phong gia, chủ tịch đứng sau tập đoàn Phong thị, không sống trong một khu nhà cao cấp hay là khu biệt thự, mà lại sống trong một căn nhà chỉ có chút xa hoa trong khu chung cư nhỏ,
Bởi vì, đây là nhà của hắn.
Mỗi một góc, đều lưu lại dấu vết của Tô Mộc Vũ, ngay cả một tấm hình của cô, hắn cũng không có, mà bây giờ chỉ còn lại ngôi nhà thiếu mất sinh khí, chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.
Tiền Phong gọi điện thoại, bảo hắn đến quán bar, Phong Kính dặn dò bảo mẫu chăm sóc Nhạc Nhạc, cầm lấy áo khoác ra khỏi cửa.
Quán bar
Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa không nói một lời.nhìn Phong Kính không ngừng rót rượu vào cổ họng, một câu cũng không nói, bọn họ đều đã quá quen với cảnh này.
Cho dù ai mời rượu, Phong Kính cũng uống hết, giống như uống bao nhiêu cũng không say. Tiền Phong nhìn hắn, miệng đắng chát.
Quán rượu vô cùng náo nhiệt, một nhóm rời lại một nhóm đến, không thay đổi chính là tại bàn của ba người. Trước mặt Phong Kính vỏ chai rượu càng ngày càng nhiều.
Có không ít cô gái trẻ tuổi chủ động đến mời, một người hắn cũng chưa từng để ý, cuối cùng họ cũng bỏ đi.
Đen dịch rượu màu đỏ tươi trong bình đưa vào yết hầu, hắn đột nhiên cảm giác cổ họng như bị đốt cháy, một mùi vị tanh tưởi xông lên, ngụm rượu màu đỏ lẫn màu đen hòa lẫn vào nhau cứ như vậy mà phun ra ngoài.
Mọi người trong quán rượu sợ hãi.
Phong Kính không thèm quan tâm, đứng lên khoát tay nói: "Mình đi vào toilet, không sao đâu,các cậu cứ uống tiếp đi"
Hắn vừa mới đứng lên, Phương Thiệu Hoa đánh tới,khiến hắn ngã xuống đất.
"Cô ấy có thể đã chết rồi!"Phương Thiệu Hoa nắm lấy cổ áo Phong Kính, dùng sức lắc hắn, tựa hồ muốn lắc cho hắn tỉnh. "Hai năm trước chẳng phải cậu đã rõ sao? Phong Nghi cho người đưa cô ấy đi, cậu cho rằng cô ấy có thể sống sót sao? Cậu chấp nhận sự thật đi, đã hai năm rồi, đừng tìm kiếm nữa, mình bảo cậu đừng tìm nữa, cậu có nghe thấy không?" Phương Thiệu Hoa không thể nhìn cảnh này được nữa, nếu cứ tiếp tục như vây, Phong Kính nhất định một ngày nào đó sẽ tự giết chính mình.
Lúc trước, hắn là người đầu tiên đoán ra kế hoạch của Phong Kính, hắn không thể ngăn Nhu Y làm việc ngốc nghếch đó, cho nên khi Nhu Y phát bệnh, lúc này vẫn hôn mê trong viện an dưỡng, không có cơ hội tỉnh lại. Bây giờ nếu hắn tiếp tục không ngăn được Phong Kính có thể lại sẽ một lần nữa nhìn thêm một người tự giết chính mình.
"Mình cho cậu biết, Tô Mộc Vũ đã chết rồi! Cô ấy chết rồi! Nhu Y vì cậu bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện sống đời sống thưc vật, nếu cậu tiếp tục hành hạ bản thân như vậy, cậu không thấy có lỗi với Nhu Y sao?"
Phong Kính nằm trên mặt đất, dùng cánh tay che mặt mình,cười không chút tiếng động, có chất lỏng bắt đầu chảy ra từ kẽ tay hắn.
Hắn làm sao không biết được?
Khi hắn nhận được tin tức của Cao Văn, hắn dường như phát điên xông vào Phong gia, trước mặt Phong Triệu cùng La Văn đánh Phong Nghi trở thành tàn phế, rốt cuộc không thể đứng dậy được, La Văn bị hù cho sợ phát khiếp.
Thế nhứng, không đi tìm thì bảo hắn phải làm gì đây?
Cứ như vậy mà chờ chết sao? Ha Ha
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top