Nhiệm vụ khó nhằn

Dưới những tiếng hô hào , chửi bới , tiếng đập bài , la hét của đám đàn ông đang cược tất cả tài sản của mình để  quyết tâm phục thù ..

Cô gái mặc trên mình chiếc váy đen bó sát , lộ lên những đường cong sắc bén có thể chém đứt những con mắt thèm thuồng đang nhìn cô .

Tiếng lạch cạnh của đôi giầy cao gót thu hút mọi người , ai cũng đổ dồn ánh mắt về người phụ nữ xinh đẹp kia .

Xa xa , cô thấy một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ toát ra vẻ quyền lực . Đôi chân dài được bao phủ bởi chiếc quần tây vắt chéo nhau , người đàn ông dang hai tay , ngả người về sau  .

Trên gương mặt điển trai đó , lại có một thứ phong ấn nhan sắc kia . Đó là vết sẹo loang lổ nửa khuôn mặt của anh .

Tuy vậy , với đường nét tinh tế , sắc sảo : Mắt dài đào hoa , mũi cao , môi mỏng .

Tư thế đó quả nhiên trông rất ngông cuồng , toát lên dáng vẻ người không sợ trời , không sợ đất .

Chỉ có thể là ông trùm Mafia - Tần Mặc Thâm .

Hai bên Tần Mặc Thâm là những người đàn ông cao to , mặc bộ vest đứng bảo vệ . Tuy cô là sát thủ ẩn danh nổi tiếng , nhưng cũng hơi rén vụ này .

Vì không địch lại , nên cô sử dụng trong 36 kế :"Mỹ nhân kế" .

Vì ngoài thứ đó ra , cô không còn gì nữa cả . Trong giới sát thủ , cô còn được đặt biệt danh là "Đóa hoa bạc" - Hoa đẹp nhưng sắc bén , như kim loại , lạnh lùng và đầy sức mạnh .

"Phạch" Cô ngã vào trong lòng Tần Mặc Thâm , hai tay bám vào cơ ngực săn chắc kia  ..

*Đúng là cơ ngực của mỹ nam , săn chắc quá><*

(*: 𝘿ù𝙣𝙜 để 𝙘𝙝ỉ 𝙨𝙪𝙮 𝙣𝙜𝙝ĩ 𝙘ủ𝙖 𝙣𝙝â𝙣 𝙫ậ𝙩)

-"Cô nằm trên người tôi đủ chưa ?"

Giọng nói lạnh lùng như băng vậy ..

-"Tôi , tôi xin lỗi"

Đôi môi của anh khẽ nhếch lên , lên tiếng hỏi :

-"Em gái , tên gì ?"

-"Tạ Uyển Nhi"

"Tạ Uyển Nhi sao..?" - Anh khẽ hếch hếch ngón tay dài , gọi Uyển Nhi tới ngồi lên đùi anh .

Cô nhẹ nhàng ngồi lên bắp đùi rắn chắc đó , ngẩng đầu lên , hai mắt chạm nhau , đem lại cảm giác ngượng ngùng .

-"Một cô gái như em , vào sòng bài của tôi làm gì ?"

-"Tìm cha tôi"

-"Cha em tên gì?"

-"Tạ Phù Dư"

Tạ Phù Dư - cái tên mà cô nhất thời bịa ra để qua mặt anh .

Bàn tay thon dài kia khẽ vuốt ve má của cô , tay kia nghịch một lọn tóc , giọng điệu quyến rũ ghé lại bên tai cô hỏi  :

-"Một Tiểu Bạch thỏ như em , dám đi vào hang ổ của sói sao ?"

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai bất ngờ làm vành tai Uyển Nhi đỏ lên , cô không cần suy nghĩ , trả lời :

-"Tiểu bạch thỏ đi vào hang sói , sao lại không thể được ? Quan trọng là sói có thể chịu được sự ngọt ngào của thỏ hay không thôi ."

Anh không ngờ cô gái này lại có thể phản ứng một cách sắc sảo như vậy.

Tần Mặc Thâm khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự nguy hiểm nhưng cũng đầy quyến rũ. Ánh mắt anh nhìn cô gái ngồi trên đùi mình như đang khám phá một món đồ chơi mới mẻ, vừa khó hiểu, vừa hấp dẫn.

Đôi tay anh không rời khỏi người cô, bàn tay thon dài kia tiếp tục vuốt ve làn da mềm mại trên cổ cô .

Cảm giác nóng bỏng, nguy hiểm đang bao quanh, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của Tần Mặc Thâm bên tai mình. Cảm giác đó vừa kích thích, vừa khiến cô phải dè chừng.

Tần Mặc Thâm không vội vàng. Anh nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Rồi anh nói, giọng trầm lắng:

-“Em giỏi lắm. Nhưng em có chắc mình có thể chơi trò chơi này với tôi mà không bị thương không?"

Uyển Nhi biết, anh đang thử thách cô. Cô, một sát thủ ẩn danh, đã quen với việc đối diện với những tình huống sinh tử.

Tuy vậy nhưng cảm giác bị thách thức từ một người như Tần Mặc Thâm lại khiến cô có một cảm giác khác biệt. Anh ta, một con sói nguy hiểm, đang muốn săn lùng chính cô – một con thỏ không sợ hãi.

Cô chỉ có thể đáp lại bằng sự lạnh lùng :

-“Thương , sao không? Nhưng chỉ có anh mới biết được. Tôi không sợ chơi với anh."

Tần Mặc Thâm lại cười, lần này là một nụ cười thoáng qua, đầy ẩn ý. Anh dựa người về sau, ngắm nhìn cô, ánh mắt như xuyên thấu tận sâu trong tâm hồn cô.

-“Em biết không, có một thứ tôi rất thích. Đó là những người phụ nữ dám đối diện với tôi mà không run sợ."

Anh đưa tay ra, nắm lấy chiếc cổ tay mềm mại của Uyển Nhi, kéo nhẹ. “Vậy chúng ta thử xem, em có thể chịu được tôi bao lâu.”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, không có chút sợ hãi.

- “Không phải tôi không chịu được, mà là anh sẽ không chịu được tôi đâu.”

Tần Mặc Thâm khẽ cười, cười vì câu trả lời của cô, nhưng cũng có chút khó hiểu.

Một người phụ nữ như cô, lạnh lùng nhưng quyến rũ, yếu đuối nhưng mạnh mẽ, có vẻ như sẽ khiến anh khó lòng từ bỏ.

Anh gật đầu, quyết định không vội vàng. *Được, xem em có thể giữ được sự tự tin của mình bao lâu.*

Tần Mặc Thâm khẽ buông tay khỏi người Uyển Nhi, đôi mắt sắc lạnh không rời khỏi cô. Không khí trong phòng như đặc quánh lại, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và nhịp tim đập nhanh của cả hai.

Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang chờ đợi một điều gì đó từ cô.

Uyển Nhi, mặc dù vẫn ngồi trên đùi anh, nhưng không để lộ bất kỳ sự e dè nào.

Cô biết, mình đang ở trong một ván cờ mà mọi nước đi đều là một sự thử thách. Nhưng cô không sợ.

Bất ngờ, anh bế bổng cô lên, khiến Uyển Nhi không kịp phản ứng.

Cơ thể cô bị cuốn vào vòng tay anh, đôi chân không còn chạm đất. Mắt cô mở to, nhưng không hề la hét hay chống cự.

Thay vào đó, cô giữ im lặng, chỉ hơi nhíu mày. Cảm giác này... như thể mình đang bị dồn vào góc, nhưng chính sự lạnh lùng và mạnh mẽ của cô lại khiến cô không cảm thấy yếu đuối.

Vì cô biết , mình đã hoàn thành xong bước đầu tiên của kế hoạch..
_____________________________

Mới chap đầu nên hơi ngắn áa (ᵔᴥᵔ)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top