Chương 17

  Từ đầu tới cuối Lê Tử Hâm cũng không hiểu rốt cuộc là mình thiếu Lê Hiên cái gì, chỉ là cô hiểu rõ, muốn giữ lại được món đồ duy nhất của ông nội thì cho dù là cách gì cô cũng làm được, đỡ phải để cho mọi ngươi hao tâm tổn sức.

"Chẳng qua thì chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, cô cũng nên tự lượng sức mình, đừng có suy nghĩ cái gì lung tung, cũng không cần vọng tưởng tôi sẽ để ý tới cô. Cô không có quyền lợi quản chuyện riêng tư của tôi, và dĩ nhiên tôi cũng sẽ không có quyền lợi quản chuyện riêng của cô ."

Lê Hiên vuốt tay, lời nói vô cùng nhẹ nhàng.

Lê Tử Hâm lạnh nhạt gật đầu một cái, đương nhiên là cô không có suy nghĩ nhiều, "Vậy sao? Vậy thì tốt, tôi hiểu rồi, di chúc của ông nội muốn chúng ta ở chung nữa năm trở lên, điều nay anh không cần phải lo lắng, anh vốn dĩ là ở trong nhà này, tôi cũng ở nhờ nhà họ Lê, vậy cũng coi như là ở chung rồi."

Lê Hiên hơi kinh ngạc với khi Lê Tử Hâm lại có thái độ như vậy với anh, trong lòng anh có loại cảm giác bực bội không nói ra được.

"Ha ha, quả nhiên là người rất thức thời. Mục đích đạt được, bây giờ lại bày ra sắc mặt này với tôi rồi sao!" Lê Hiên vẫn nhịn không được mà lên tiếng châm chọc.

"Mặc kệ anh nói thế nào, hay là anh cảm thấy sao đi nữa, thị mọi chuyện cứ như vậy đi." Lê Tử Hâm đứng dậy, đi về phòng của mình.

Lê Hiên có chút nóng nảy mà đá một chân tới chỗ Lê Tử Hâm vừa ngồi, người phụ nữ này, luôn dễ dàng thay đổi cảm xúc của anh.

Lê Hiên xoay người đi ra cửa, cảm thấy có lẽ mình không nhìn thấy cô ta thì tâm trạng sẽ tốt hơn.

"Sau vậy? Bây giờ cậu đã là đàn ông có vợ rồi, sao lại có thể tùy hứng mà chạy tới chỗ này chứ?" Liêu Gia Kỳ cố nén cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lê Hiên.

Lê Hiên không nhịn được mà ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, sau đó thì đẩy tay của anh ra.

Lý Tường Vĩ vẫy vẫy tay, nói với Liêu Gia Kỳ: "Cậu ấy đúng là đàn ông đã có vợ nhưng vẫn chạy loạn đi chơi bời, mấy tháng nay đều ở bên ngoài lêu lỏng không chơi bời có thèm về nhà đâu. Xin hỏi Lê Hiên tiên sinh, bộ Lê phu nhân không có một tí oán trách nào với ngài hay sao?"

Lê Hiên nhíu mày, ly rượu trong tay "bịch" một tiếng được anh đặt trên bàn, "Hai người các cậu. Có phải là quá nhiều lời rồi không!"

Kể từ hôm anh và Lê Tử Hâm làm thủ tục đăng ký kết hôn xong. Sau đó anh tức giận mà bỏ đi, liên tiếp mấy tháng nay cũng không có bước qua cửa chính nữa bước.

Lê Hiên cũng không biết đến tột cùng là mình đang ầm ĩ cái gì, thật ra thì cũng không cần liên tiếp bày ra dáng vẻ không muốn về nhà. Rõ ràng là người phụ nữ kia đã sớm thỏa thuận với anh, cả hai sẽ không can thiệp vào cuộc sống của đối phương.

Cũng đã lâu vậy rồi không biết là cuộc sống ở nhà của Lê Tử Hâm trôi qua thế nào. . . . . . Trong đầu anh chợt hiện lên một ý tưởng, sau đó ngay lặp tức Lê Hiên không khỏi giật mình trong lòng, thầm cười nhạo ý tưởng ngu xuẩn của chính mình.

Nhìn thấy Lê Hiên đứng dậy, Liêu Gia Kỳ và Lý Tường Vĩ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Lê Hiên có chút phiền não, cào cào tóc của mình: "Về nhà."

"Ơ, lương tâm trỗi dậy rồi sao,  về nhà bồi vợ mình à?" Lý Tường Vĩ không nhịn được mà chế nhạo anh một câu, quả nhiên ngay lập tức anh liền nhận được một ánh mắt xem thường của Lê Hiên.

Anh còn muốn mở miệng nói thêm cái gì nữa nhưng lại bị Liêu Gia Kỳ kéo lại: "Thôi, cậu mau trở về xem một chút đi, cho dù cậu không nghĩ tới cảm nghĩ của vợ cậu, nhưng cũng nên về nói với cha mẹ một tiếng. Nếu không họ sẽ rất lo lắng."

Lý Tường Vĩ bĩu môi, nhìn bóng lưng của Lê Hiên rời đi. Cuối cùng vẫn nhịn không được mà cười phá lên.

"Liêu Gia Kỳ, câu xem Lê đại thiếu gia lần này có tính làm thật hay không?" Anh bĩu môi, dùng cằm chỉ chỉ ly rượu trên bàn, "Cậu ấy ngay cả rượu cũng còn chưa uống xong thì đã bỏ đi, có cần gấp gáp tới vậy không?"

Liêu Gia Kỳ lắc đầu một cái, "Thôi đi, cậu cũng nên suy nghĩ thật tốt vấn đề của mình đi. Còn Lê Hiên gì nữa. . . . . ." Với cái loại tính cách chán ghét của anh, hi vọng là sẽ không xuất hiện sai lầm gì quá lớn.

"Tiểu Hiên rốt cuộc đã chạy đi đâu! Cũng hơn ba tháng rồi, một lần cũng không thèm trở về." Dáng vẻ của Tạ Tú Quyên lo lắng, len lén liếc Lê Tử Hâm đang ngẩn người ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào TV.

Thật ra thì căn bản bà không phải là đang lo lắng cho an toàn hoặc là vấn đề khác của Lê Hiên. Từ nhỏ Lê Hiên đã được nuôi dưỡng ở nước ngoài, trời sanh tính cũng thuộc về loại phóng khoáng không kềm chế được, nhưng khi có chuyện lớn thì cũng rất biết chừng mực.  Cho nên bà và chồng bà cũng không quản gì, mặc dù Lê Hiên rất thích chơi đừa, nhưng ở khắp thì đều biết gò bó mình rất tốt về mọi mặt. Vì vậy cho dù anh ở bên ngoài mấy tháng, thậm chí là hơn nửa năm không về nhà, thì đó cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là. . . . . . Lần này thì không hề giống nhau, không biết là Lê Tử Hâm sẽ có suy nghĩ gì khác hay không.

"Dì à, dì không cần quá lo lắng, Lê Hiên sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy luôn luôn như thế mà, không phải sao?" Lê Tử Hâm cười thản nhiên.

Đối với Lê Hiên, cô còn có thể có hy vọng xa vời gì đây? Không về nhà cũng tốt, rất nhanh sẽ qua nữa năm, lúc đó cô sẽ có thể chân chính mà buông tay.

"Tử Hâm. . . . . . Thật ra thì nói đi nói lại, nhà họ Lê phải xin lỗi con." Tạ Tú Quyên kéo tay Lê Tử Hâm, không nhịn được mà thở dài một tiếng, cũng chỉ là ở chung có mấy tháng, nhưng bà lại rất dịu dàng và quan tâm săn sóc Lê Tử Hâm. Nói thật, nếu như so với việc Lê Hiên ở bên ngoài trêu chọc những người phụ nữ không đứng đắn kia thì bà lại thích Lê Tử Hâm hơn, cô là một người con dâu vừa đáng yêu lại dịu dàng.

"Đến cuối cùng thì dì cũng không hiểu, tại sao ông nội của Lê Hiên cứ nhất định phải ép hai đứa ở chung một chỗ." Trong mắt Tạ Tú Quyên tràn đầy sự dịu dàng, vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Tử Hâm.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: