CHƯƠNG 8

Đầu mùa xuân trôi qua đến rối ren.

Tân đế đăng cơ.

Vốn nên là triều đại mới cảnh tượng mới, nhưng quần thần trong triều lại phát hiện Hoàng đế của bọn họ dường như… có chút... được rồi, là vô cùng Bãi! Công! Tiêu! Cực!*.

(*Nguyên văn消极怠工 tiêu cực đãi công: dùng phương pháp tiêu cực k chăm chỉ làm việc.)

Mỗi ngày đều là dựa tháp* hóng gió, la hét xuân khốn** a xuân khốn a.

(*榻 sạp giường thấp.)

(**春困 khí hậu trở nên ấm áp, người sẽ cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi.)

Cũng không quản tấu chương kia chất đống thành ngọn núi nhỏ, liếc mắt nhìn liền la hét mắt đau a mắt đau a.

Càng đừng nói đến loại chuyện vào triều, triều thần đã hơn một tháng không gặp được dung nhan của Hoàng đế.

Cuối cùng là Thừa tướng mang theo người, ôm quyết tâm lấy thân hi sinh cho quốc gia đằng đằng sát khí xách Bệ hạ ra khỏi tẩm cung.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ cảm thấy bi ai sâu sắc, lời tàn nhẫn ngày xưa vẫn còn đó, lại không thể dùng nó thể thay đổi thực tế.

Loại cảm giác này, thật sự khiến người vô cùng bất lực.

Cũng may không lâu sau đó Hoàng đế phát hiện một chuyện thú vi.

Sủng tín* đề bạt một đám người mới, làm cải cách cái gì đó, chỉ về phần đất đai liền khiến cho triều dã** trong ngoài gà bay chó sủa, không biết có bao nhiêu quyền quý uy hiếp muốn chết cho hắn xem, Hoàng đế rất có hứng thú chỉ về phía Bàn long trụ*** bên kia: Mau đập đi, ngươi không chết Trẫm cũng phải giết a, tự mình hiểu rõ rất tốt, sửa cho ngươi một nơi chôn cất hoành tráng.

(*宠信 thiên vị cùng tín nhiệm. Thường là ý xấu, chỉ tin mù quáng.)

(**朝野 nơi triều đình,! chốn dân quê.)

(***盘龙柱: cột có hình rồng uốn quanh.)

Mọi người liền biến thành chim cút trước mặt hắn.

Hơn nữa ý thức được một điểm nghiêm trọng: Hoàng đế của bọn họ là vô cùng không nói đạo lý! Thật sự tàn bạo! Vô cùng cầm thú!

Cầm thú này vẫn còn uống say trên yến tiệc mùa xuân.

Cười hì hì nắm vạt áo Lễ bộ thị thư đùa giỡn: “Ái khanh cười rộ lên giống như cố nhân, không bằng tối nay ở lại, ngủ cùng Trẫm a...”

Gương mặt tuấn tú của Lễ bộ thị lang lại trắng lại xanh, xanh lại trắng.

Người còn bị Hoàng đế nắm vạt áo, mắng cũng không phải, đạp cũng không phải.

Loại chuyện bát quái ít người biết đến trong Hoàng cung này bay thẳng một đường ra ngoài, vòng một vòng trong thiên hạ.

Tuy là vậy, Hoàng đế cũng không chờ được vị thích khách đầy người dấm chua nào tìm đến.

Không nhịn được, liền ở trong màn đêm dùng bàn tay che kín mặt.

Cả tẩm cung im ắng.

Lòng bàn tay Hoàng đế thấm ướt một mảnh.

Ngày xưa bệnh nặng một hồi, chuyện đầu tiên khi khôi phục ý thức chính là phân phó thuộc hạ mở quan tài khám nghiệm tử thi, biết được gân mạch bên tay phải người nọ không hề có dấu vết bị đứt lại nối về.

Nhưng vậy thì thế nào?

Cho dù treo ngược toàn bộ người của Thiên cơ doanh lên đánh, bọn họ cũng nói không ra một chút tin tức hữu dụng.

Vua nào triều thần nấy.

Người làm việc đêm đó đã sớm không còn tung tích.

Ngày đó phát sinh chuyện gì, cũng không có ai biết.

Dạ dạ tư quân bất kiến quân, mộng lý cô tịch chí thiên minh*.

(*Đêm đêm nhớ người nhưng không gặp được người, trong mộng cô tịch đến bình minh.)

“Thẩm Vị Thu! Ngươi không chết tử tế được!!”

“Làm việc thiện sẽ gặp lành, làm điều ác sẽ bị ác báo! Không bị báo ứng vì chưa tới lúc!”

“Hôm nay ngươi giết toàn bộ người! Ngày sau bọn ta ở dưới mười tám tầng địa ngục chờ ngươi!”

“Súc sinh nhà ngươi tán tận thiên lương*, sẽ không sợ báo ứng sao!!”

(*丧尽天良 mất hết nhân tính.)

“Ta cầu ngươi kiếp sau sống không bằng chết…”

“Thẩm Vị Thu! Ngươi xứng đáng!”

“Thẩm Vị Thu!..”

“Thẩm Vị Thu!..”

Bừng tỉnh khỏi mộng cảnh lộn xộn, trời còn chưa sáng.

Cả người y đau nhức, từ da thịt cho đến gân cốt.

Vừa động, liền vô lực té từ trên giường xuống.

Ngày đó nếu không phải dùng bí pháp khiến cho kinh mạch toàn thân của mình đi ngược chiều, y căn bản không có khả năng công lực tăng vọt tìm thấy đường sống.

Sau khi giải quyết hết đám cao thủ mặc áo đen bên ngoài đám cháy, người cũng bị thương thành nửa tàn phế.

Thân thể ốm đau rách nát như hiện tại, chỉ có thể sử dụng bốn phần công lực còn sót lại.

Tới gần trời sáng vẫn luôn bị đau tỉnh, giống như có ngàn vạn thanh kiếm đâm xuyên qua từng tấc da thịt gân xương y.

Đau đến mặt trắng bệch, cả người co rút, mất đi nghe nhìn cũng là chuyện thường.

Rốt cuộc không khác gì tẩu hỏa nhập ma lần đó, hiện tại còn có thể sống đều là nhờ mệnh y tiện.

Chờ đau đớn thấu xương đi qua, cả người giống như vớt từ dưới nước lên, qua loa đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Ngồi trước bàn tự chải đầu vấn tóc.

Y không cần gương.

Bởi vì khuôn mặt xấu xí không tìm ra được một tấc da thịt nguyên vẹn kia, chỉ cần nhìn một lần, y liền ghi tạc trong lòng.

Không lâu trước đây còn ghét bỏ chính mình lớn lên quá mức âm nhu tú mỹ*, hôm nay ngay cả khuôn mặt cũng không có.

(*Xinh đẹp kiểu thanh tú, nữ tính.)

Trước khi đứng dậy, cầm mặt nạ trên bàn mang lên mới mở cửa đi ra.

Chỗ ở hiện tại của y là Đỗ phủ, là một nhà thương nhân nổi danh ở phương Bắc này. Lúc trước bị thương té xỉu trong sân sau của Đỗ phủ, Đỗ lão gia thích kết bạn với nhân sĩ giang hồ đã cứu y. Hiện tại y liền ở lại Đỗ phủ dạy võ nghệ cho tiểu nhi tử của ông.

Bận bận rộn rộn kiếm sống giống như dân thường.

Bình bình đạm đạm, nhoáng cái một ngày, qua đến cực nhanh.

Không còn có tâm tư khác.

Nhớ tới bản thân mười lăm mười sáu tuổi, đầu hai mươi, hay là ở mấy năm trước… tuyệt đối không có loại tâm tính* như bây giờ.

(*心态 tâm thái: trạng thái tâm lý.)

Khi đó y đều đang bận rộn với chuyện gì đó.

Vội vàng tranh với người, đấu với người.

Ngay cả bản thân cũng không buông tha.

Khắc khe với bản thân, bức bách bản thân, chui vào một sừng trâu* không biết tên, thề phải làm cho mình trở nên cường đại, sống đến chói sáng**, chỉ một ánh mắt ác ý cùng lời lẽ không tốt cũng có thể làm cho y tức giận.

(*牛角尖 ngưu giác tiêm: mất công nghiên cứu vấn đề k đáng nghiên cứu, k cách nào giải quyết. Cũng chỉ tư tưởng hẹp hòi, cứng nhắc, k linh hoạt. Sừng trâu hướng vào chỗ nhọn thì càng nhỏ, để tâm vào chuyện vụn vặt là chỉ chui vào càng nhỏ hẹp, cho đến khi không có đường ra.)

(**风光 phong quang.)

Hiện tại….

“Người quái dị!”

“Người quái dị!”

(*Nguyên văn 丑八怪 sửu bát quái: người quái dị;  cực kỳ xấu xí.)

Mấy đứa bé trong phủ một bên sợ y một bên lại đây trêu chọc y, né né tránh tránh vây quanh y.

Y cũng lười liếc mắt, chỉ dạy tiểu công tử công phu quyền cước.

Trước khi tan học tiểu công tử ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: Năm nay phụ thân muốn dẫn bọn ta đến nhà đường ca* ở Hoàng đô để mừng năm mới, sư phụ người cũng phải đi, người phải bảo vệ Cẩm nhi ở trên đường.

(*堂哥 đường ca: là con trai của anh/em của cha.)

Giáo chủ sững sờ

Ban đêm lại làm một giấc mộng đáng  sợ.

Trong mộng Tiêu Duệ ôm y trong ngực, tóc mai chạm tóc mai.

Liếm vành tai y nói khẽ: “Ngươi là tiểu Thu của ta, ngươi xinh đẹp nhất.”

Ôn nhu đã lâu làm y gần như hỏng mất.

Nhưng một nháy mắt tiếp theo, da trên mặt bong ra từng mảng, lộ ra chân dung hoàn toàn mơ hồ vặn vẹo xấu xí.

Tiêu Duệ sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, ngã xuống giường!

Y vươn tay đỡ, nhưng bàn tay duỗi ra cũng là xấu xí không chịu nổi, chỉ khiến người càng thêm hoảng sợ, mở cửa mà chạy!

Lúc đau đớn tỉnh lại, khóe mắt ướt đẫm.

Thôi, ít nhất ở trong hồi ức của người kia, sẽ vẫn là bộ dạng xinh đẹp nhất của bản thân…

Lại là một năm nghênh đón mùa xuân.

Giáo chủ đi theo đám người Đỗ phủ tới Hoàng đô.

Năm mới trôi qua vô cùng náo nhiệt cũng bình đạm không có gì lạ.

Ngược lại là tết Nguyên tiêu.

Ban đêm.

Người trong phủ đã sớm ăn xong Nguyên tiêu, đám người Đỗ phủ liền ầm ĩ muốn ra ngoài đi dạo.

Vì thế người lớn trẻ con đều ra cửa.

Phố lớn ngõ nhỏ kia đã sớm giăng đèn kết hoa khắp nơi, thả đèn giải đố, ca múa thái bình*.

(*歌舞升平 một bên ca một bên múa, chúc mừng thái bình, chỉ  thái bình thịnh thế.)

Đi không bao lâu, đã bị dòng người náo nhiệt làm cho tách ra.

Lại thêm trẻ nhỏ thích vây xem đủ loại tiết mục, dứt khoát chia ra đồng hành.

Tiểu công tử nắm tay Giáo chủ, vô cùng tò mò chui về phía náo nhiệt. Không xem đoán đố đèn được bao lâu, ánh mắt lại bị đèn hoa thả dưới cầu hấp dẫn.

Một bên kéo Giáo chủ đi về phía bên kia, một bên la hét sư phụ sư phụ chúng ta cũng thả một cái.

Tiểu ca bán đèn bên sông mặt mày hớn hở, đưa bút cho tiểu công tử nói: “Tiểu công tử sẽ viết sao, không bằng để cho đại nhân nhà ngươi?”

Tiểu công tử chớp chớp mắt, đưa bút cho sư phụ.

Giáo chủ nhất thời sững sờ.

Tình cảnh này, thoáng như hôm qua.

Thế nhưng cảnh còn người mất.

Đành phải đè xuống khô khốc trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn viết gì?”

“Sư phụ muốn viết gì liền viết cái đó là được rồi, mau chút mau chút, Cẩm nhi muốn thả đèn.”

Y vén tay áo lên, chỉ tám chữ rời rạc.

Liền đưa hoa đăng cho tiểu đồ bên cạnh.

Nhìn tiểu đồ học theo bộ dạng người khác, cẩn thận ngồi xổm bên bờ sông thả hoa đăng ngũ sắc kia, bởi vì vui vẻ còn không màng trời giá rét, đưa tay tạt tạt dòng nước lạnh như băng, khi trở lại bàn tay nhỏ bé cóng đến đỏ bừng, bụm bên miệng hà hơi.

Giáo chủ liền đưa tay xoa xoa đầu tiểu đồ. 

Cảnh tượng này, vừa lúc rơi vào trong mắt của công tử mặc huyền y* ngồi trên lầu gác ven bờ.

(*Đồ màu đen.)

Hắn kinh ngạc dựa vào lan can, nhìn cảnh tượng cách đó không xa, cũng đã quên hô hấp.

Trong gian phòng ấm áp như xuân kia còn có hai thần tử đi theo đang bàn luận gì đó, hết thảy hắn đều không nghe vào tai.

Chỉ cảm thấy bóng lưng này rất giống!

Rất giống!

Giống như nhiều năm trước hắn đẩy ra cửa phòng nhìn thấy, ánh trăng rơi xuống bóng lưng kia.

Đứng chắp tay, tóc dài như mực, áo trắng như tuyết.

Chỉ kém xoay người lại, cho hắn một cái nhíu mày trách cứ.

…Nhưng tình huống như vậy cũng không phải hắn thấy lần đầu.

Trên đời luôn có một vài người giống người, huống chi chỉ là một bóng lưng.

Bởi vì nhận sai mà mất mác, loại tâm tình này đã sớm thưởng thức mấy lần.

Đêm khuya đường dài.

Trước cửa Vương phủ,

Náo nhiệt trên đường đã tan.

Chỉ còn đèn màu ở đầu đường góc nhỏ lắc lư theo gió, cùng với pháo hoa thỉnh thoảng chui lên màn trời.

Giáo chủ đứng một mình trước cửa, lặng im thật lâu.

Giống như đang do dự đi vào.

Lại đang do dự rời đi.

Đi vào đó làm chi, cái gì cũng không còn nữa.

Bên trong chỉ là một ngôi nhà trống không có chủ, chỉ vì nguyên chủ đã trở thành Hoàng đế, tòa nhà này nhưng vẫn không quá mức rách nát, một ao đầy hoa sen bên trong vẫn còn đang nở rộ.

Y vén lên màn trúc của lương đình ngồi dựa vào.

Ôm mình trong vòng tay.

Hít sâu một hơi.

Cười khổ cử chỉ điên rồ của bản thân.

Lại nghe bên góc tường truyền tới tiếng bước chân.

Một vị công tử mặc huyền y cầm theo một hoa đăng ngũ sắc chậm rãi đi tới.

Mắt hắn đầy chua xót, nụ cười lại rất ôn nhu: “Nếu như đã đến, liền cùng ta vào đi, được không?”

Giáo chủ đứng ở bên kia, chân cũng không thể dịch bước.

Bầu trời tràn ra mấy chùm pháo hoa rực rỡ.

Tiếng ầm ầm che đi tiếng tim đập loạn, ánh sáng đủ màu sắc chiếu đến khuôn mặt quen thuộc.

Dường như hết thảy đều đã qua.

Xa xa nhìn nhau.

Chỉ mong lúc này, địa cửu thiên trường. (*ngày dài tháng rộng.)

(*Sao t nghi cái này là câu thụ viết ở trên hoa đăng í, cũng là tám chữ.)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top