CHƯƠNG 2

Dược kia rất bá đạo, Giáo chủ sau mấy lần vận công không có kết quả ngược lại sức cùng lực kiệt hôn mê.

Giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có một đôi tay đang sờ mình, đột nhiên mở mắt, một khuôn mặt tràn đầy thịt mỡ đối diện y.

Người nọ bởi vì thịt trên mặt quá nhiều, đành phải mở to đôi mắt ti hí nhìn y.

Đang híp híp mắt nhìn Giáo chủ, miệng còn kém chảy xuống mấy giọt nước miếng liền có thể xưng huynh gọi đệ với đám heo.

Giáo chủ nổi giận, lạnh giọng mắng: “Cút mau! Đồ đầu heo nhà ngươi!!”

Chu công tử nghe xong, không những không giận mà còn cười: “Ha ha, làm sao ngươi biết ta thuộc heo a?”

Nói xong cởi bỏ quần áo Giáo chủ, sờ đến viên nhô lên trước ngực liền chơi đùa.

“A…”

Giáo chủ bị hạ mê dược thân thể nào chịu được cái này, lúc này trước ngực liền nổi lên một trận tê dại lan khắp toàn thân.

“Hắc hắc, thoải mái không?”

Chu công tử chồm lên, mặc dù thân hình thô kệch, công phu trên giường cũng không thô ngốc giống như người khác, mấy phen xoa nắn liền đùa bỡn Giáo chủ phát ra mấy tiếng ngâm khẽ.

Giáo chủ thống khổ cau mày, cả người vô lực, chỉ cảm thấy bàn tay sắc tình tiếp tục sờ soạng xuống, lưu luyến một vòng chỗ eo bụng, sờ đến Giáo chủ chịu không nổi ngứa ngáy kia, vặn vẹo giãy giụa, ngược lại trợ hứng.

Trong miệng đều là vị tanh ngọt, Giáo chủ run rẩy thân thể cắn răng phun ra một câu: “Ngươi buông tay!… ta có thể… a… tha cho ngươi khỏi chết!..”

Bàn tay kia vẫn không quan tâm kéo quần xuống, sờ vào bên trong đùi.

Chu công tử trêu đùa: “Tha cho ta không chết? Người đẹp vẫn là nên nghĩ cách cầu ta như thế nào không làm chết ngươi đi, A ha ha ha ha...”

Một bên vuốt ve da thịt mềm mại kia, một bên ý đồ cắm ngón tay vào huyệt sau, cúi người đè trên người Giáo chủ lại nói lời đùa bỡn: “Trước không sờ mặt ngươi, đợi lát nữa trực tiếp cắm ngươi bắn ra được không?”

“Ngươi dám!… a…”

Tức giận mắng biến thành tiếng ngâm run rẩy, Giáo chủ mở to một đôi mắt kinh sợ, tình trạng khủng bố.

Nhưng Chu công tử kia cắm ngón tay vào.

Cái miệng nhỏ phía dưới đã sớm hư không nhiều ngày, lập tức tiếp nhận xâm phạm từ bên ngoài đến, trong lúc đâm rút một ra một vào nuốt cả ngón tay kia.

Cả người nhất thời mềm đến sắp tan ra.

Cũng vô vọng muốn đi tìm chết.

Nhấc lên sức lực cố gắng giãy giụa, cuối cùng y chỉ uốn éo được người, ở dưới háng người kia lại thành bộ dạng động dục phát lãng.

Tốc độ dạo đầu của Chu công tử rất nhanh, huyệt sau ở mấy phen cắm vào tràn ra d*m thủy, cởi quần lót của mình liền móc gia hỏa kia ra.

Giáo chủ trong giãy giụa nhìn thấy tình huống phía dưới.

Rống giận: “Ngươi dám!!”

Toàn bộ tuyệt vọng, cảm thấy thẹn, phận nộ bức y đến điên rồi.

Chu công tử chỉ yên lặng cắm thứ kia vào huyệt sau—

Kích thích này thành công đè sập một cọng rơm cuối cùng của Giáo chủ.

Chỉ cảm thấy lồng ngực cuồn cuộn, trước mắt biến thành màu đen.

“Phốc– “ Phun ra một ngụm máu tươi!

Liền hoàn toàn không còn ý thức..

Cũng không biết đã bất tỉnh bao lâu.

Tỉnh lại, đã thay đổi một gian phòng.

Bên cạnh cũng không có Chu công tư mặt đầy thịt mỡ.

Chỉ có mình Giáo chủ nằm lẻ loi trên giường, bên ngoài cửa truyền tới tiếng oanh yến* cười đùa.

(*莺燕: Chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân. Cũng chỉ người kĩ nữ.)

Giãy giụa muốn ngồi dậy, Giáo chủ ngạc nhiên phát hiện trên người mình có khí lực.

Không suy yếu như trước khi bị trúng mê dược, mà là có nội lực duy trì sức lực.

Trong nháy mắt toàn bộ thân thể giống như cường tráng rất nhiều, ngồi xếp bằng, vận công thăm dò.

Nhìn hai tay mình có chút khó tin.

Ai có thể nghĩ đến sau khi tức giận công tâm nhổ ra một ngụm máu, ngược lại khôi phục một phần công lực.

Một phần công lực, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…

Giáo chủ nắm chăn vùi đầu ở trên giường cười ra nước mắt.

Lúc trước y là cỡ nào lợi hại không ai bì nổi!

Mấy tháng gần đây rồi lại sống còn không bằng một con chó.

Đêm qua càng là bị lăng nhục đến tận đây!

Đã có tầng công lực này, đủ để khiến cho những người đã khinh nhục y biến thành người chết.

Biến thành người chết, ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

Giáo chủ vừa nghĩ tới đã cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào.

Trực tiếp biến thành người chết vẫn là quá có lợi cho bọn họ, vẫn là phải khiến bọn họ sống không bằng chết, mới giải được mối hận trong lòng.

Ban đêm liền chạy ra ngoài.

Sau đó phí hết cả một ngày mới dạy dỗ mấy tên lưu manh du côn kia sống không bằng chết.

Lại ẩn nấp quay về kỹ quán tính toán tìm ông chủ ép hỏi tung tích của tên đầu heo kia.

Nhưng quan sát mấy ngày, Đỗ lão bản của kỹ quán vẫn luôn tự mình tiếp khách.

Người khách kia đi đường đều không phát ra âm thanh.

Giáo chủ tính toán chính mình hiện tại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, y tạm thời không muốn dính đến người của võ lâm đ*o.

Mạng của y tiện, thật sự rất quý giá.

Còn phải ở lại để đích thân rút gân tên đầu heo kia, lột da tên đầu heo kia.

Mấy phen khuyên nhủ, mới tạm thời đè xuống ý muốn báo thù trong lòng. Nghĩ đến ngày khác nối lại gân tay đến giết tên đầu heo kia cũng không muộn.

Vừa vặn Võ Lâm Minh truyền ra tin tức, Võ Lâm Minh Chủ muốn thu đệ tử vào cửa.

Thiên hạ thanh niên hào kiệt, phàm là có ý, chính tháng đều sẽ đến đại hội luận võ vứt đi kia.

Nhiều người hỗn loạn, cùng với y trộm lấy mỡ ngọc là không thể tốt hơn.

Giáo chủ dùng chút tiền lấy ra từ kỹ quán để cải trang giả dạng.

Ra khỏi thành.

Đã thành một vị nữ hiệp hiên ngang đầu đội mũ sa*, thân cưỡi ngựa lớn.

(*纱帽.)

Nhi nữ giang hồ, phần lớn đều là hào sảng, không câu nệ tiểu tiết.

Đầu tháng chín.

Lúc Giáo chủ đi tới Lâm Giang Thành, bên cạnh đã có nhiều hơn một vị nữ hiệp nhiệt tình làm bạn.

Vị nữ hiệp kia là nửa đường thấy Giáo chủ bị người làm khó, chủ động đến giải vây.

Sau đó liền cùng Giáo chủ làm bạn.

Cũng may có nàng, mặt ngoài là hai nữ nhân đồng hành cũng làm cho Giáo chủ tránh thoát đuổi bắt của hai nhà hắc bạch.

Hiện tại đã nhờ vị nữ hiệp kia đã dẫn vào Chính Đức Sơn Trang của Võ Lâm Minh Chủ.

Nữ hiệp kia là chị em tốt với Tứ tiểu thư nhà Võ Lâm Minh Chủ.

Vừa vào sơn trang, đã được vị Tứ tiểu thư kia dẫn vào trong.

Vừa vòng qua hành lang.

Chợt nghe nữ hiệp hỏi nhỏ Tứ tiểu thư: “Vị khách ca ngươi chiêu đãi là ai vậy? Nhìn rất quý khí*, sao ta chưa từng gặp được người này ở trên giang hồ?”

(*贵气: khí chất cao quý, phong độ.)

Tứ tiểu thư nghe xong cười không ngừng, ngón tay làm bộ chọc chọc nữ hiệp: “Đừng đoán nữa, đây không phải người trong giang hồ, là Tiểu vương gia, người từ nhỏ được đưa đến Ngọc Phong Sơn học võ cùng võ lâm tam tuyệt…”

“Hắn?” Nữ hiệp kinh ngạc hô lên: “Hắn đến nhà ngươi làm gì? Cũng không phải là tới luận võ đi?”

“Làm sao có thể,” Tứ tiểu thư cười cười: “Hắn cùng ca ta là người quen cũ, lần này ngoại trừ đi ngang qua ôn chuyện, còn là muốn mượn mỡ ngọc, nói cái gì người của mình trong thanh lâu không cẩn thận bị sẹo, cần dùng.”

Giáo chủ rùng mình.

Nữ hiệp tặc lưỡi: “Linh dược nối mạch tốt như vậy… liền lấy để trừ sẹo?…”

Tứ tiểu thư gật đầu: “Cũng là thuốc hay để trừ sẹo, hết cánh rồi, ai bảo người ta có quyền có thế, trong chốn võ lâm có biết bao người bị đứt gân đứt mạch, cũng không so được một chút sẹo trên người kỹ nữ thanh lâu nha.”

Ánh mắt Giáo chủ nặng nề: “…”

Giáo chủ phí chút thời gian mới chuẩn bị sẵn sàng.

Chín tháng chín, Tết Trùng Cửu.

Đêm khuya, kim bích thuyền hoa* Tiểu vương gia ngủ lại sẽ mời người đến để ca múa trợ hứng.

(*金碧画舫 mấy con thuyền trang trí lộng lẫy í.)

Lúc này ngày mới gần đen, Giáo chủ mắt thấy người ta nắm mỹ nhân, mang theo ám vệ dạo phố chơi đùa.

Mới thận trọng lẻn lên thuyền hoa.

Thuyền hoa rất lớn, người cũng nhiều.

Đều đang bận rộn chuẩn bị tiết mục cho ban đêm.

Giáo chủ lo lắng đề phòng, một phen tìm kiếm…

Không đợi tìm được gì, ngay vào lúc ghé mình sờ soạng các ngăn tủ lại đụng đến cơ quan!

Không sai!

Mẹ nó một thuyền hoa tìm hoan mua vui thế nhưng còn có cơ quan!

Giáo chủ vừa né mình tránh thoát mũi tên phóng tới, bên ngoài đã có thị vệ đánh vào.

Một trận đao quang kiếm ảnh*.

(*刀光剑影: tàn sát khốc liệt.)

Tay phải của Giáo chủ bị phế, không thể cầm kiếm, chỉ có thể cầm đao tay trái, cực kỳ mạo hiểm chật vật đánh ra ngoài.

Rồi cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Mắt thấy có thể đạp lên mạn thuyền nhảy ra bao vây, bỗng nhiên nghênh đón chính là một tấm lưới lớn phủ từ trên đầu xuống.

Hung hăng kéo y từ mạn thuyền trở về!

Rơi xuống ở đầu thuyền!

Đao kiếm lập tức kề sát, vây người vào giữa.

Lại khó nhúc nhích.

Giáo chủ đầy mặt hung ác phẫn nộ, lôi kéo tấm lưới rắn chắc kia.

Lòng cũng không nhịn được chán chường: Lưu niên bất lợi*, cùng lắm chỉ là thế này mà thôi.

(*流年不利: người nhiều năm ở vào trạng thái k may mắn, gọi là thời vận k tốt.)

Một đôi ủng đen liền dừng trước mặt y.

Giáo chủ ngẩng đầu nhìn lên, người nọ đang ngồi xổm xuống.

Lúc tầm mắt cân bằng thấy rõ người nọ, Giảo chủ ngây ngẩn cả người!

Người nọ mặc một bộ huyền y, tay cầm trường kiếm.

Khuôn mặt quen thuộc vẫn là Tràn! Đầy! Thịt! Mỡ!

Không phải Lão mổ heo, thì còn là ai?!

Nhưng còn chưa mắng được câu nào, Lão mổ heo đã lấy tay làm đao, bổ ngất Giáo chủ!

Vì vậy.

Giáo chủ như hoa như ngọc, rực rỡ động lòng người của chúng ta.

Làm nhiều việc ác tại nửa đời trước, vừa không cẩn thận liền rơi vào vận rủi về sau…

Liên tiếp gặp phải đả kích cực kỳ bi thảm* vết thương chồng chất*, tâm linh qua mấy lần bi thương quá độ đã dần đần độn chết lặng!

(*Nguyên văn 惨绝人寰, thảm tuyệt nhân hoàn, 千疮百孔 thiên sang bách khổng.)

Cho nên lúc y tỉnh lại có thể cảm giác được chính mình đang nằm trên chăn gấm mềm mại.

Hai chân mở lớn… bị người làm!

Đột nhiên mở mắt, rồi lại bị khí lạnh hít ngược vào chặn ở cổ họng, nhất thời mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Y cảm thấy chính mình sắp bị ép điên rồi, bị điên cuồng nối tiếp nhau không dứt này đả kích.

Nam nhân trước mặt y sinh một bộ tướng mạo vô cùng tốt, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc*.

(*面如冠玉: mặt như ngọc trên mũ, mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc. Một ý ví von là công tử bột, mặt trắng,, chỉ có vẻ ngoài, hoặc chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp.)

Lúc này mắt thấy y tỉnh lại, hai người bốn mắt giao nhau.

Hắn liền hơi nhếch môi, kéo ra một nụ cười vô lại xấu xa.

Công tử văn nhã cứ như vậy biến thành mặt người dạ thú.

Giáo chủ bị hoảng sợ kích thích đến hoa mắt ù tai!

Rõ ràng trước khi bất tỉnh nhìn thấy vẫn là Lão mổ heo kia, mẹ nó ai có thể nói cho y biết vì sao vừa tỉnh dậy đã bị tên Tiểu vương gia này làm!

Y đệch mười tám đời tổ tông nhà người này!

Nhất thời giận không kìm được, khóe mắt muốn nứt. Cả người phát ra sức lực kinh người, đột nhiên rút về một chân dài từ trong khuỷu tay của Tiểu vương gia, một chân đá bay người hung ác xuống giường!

“Đệch! Ngươi làm gì!” Tiểu vương gia bị té thảm, đỡ giường bò dậy, trợn mắt giận dữ nhìn Giáo chủ.

Giáo chủ giống như điên rồi, mắt đỏ ngầu liền muốn xông lên, tư thế là muốn bóp chết đối phương: “Ta! Liều! Mạng! Với! Ngươi!—— “

“Đợi một chút! Đệch!”

Tiểu vương gia không có biện pháp, một bên né một bên muốn bắt lấy cổ tay Giáo chủ.

Giáo chủ bị bùng nổ vung tay hung hăng cho một cái tát vào mặt!

“Chát—— “

Tiểu vương gia vừa tức vừa sợ, một bên dùng lực đẩy ngã Giáo chủ xuống giường, một bên ủy khuất rống to: “Ngươi ngay cả gà* của ta cũng không nhận ra! Ta mẹ nó làm ngươi nhiều lần như vậy, ngươi thậm chí ngay cả gà của ta đều không nhận ra!”

(*Kê kê ấy, cái ấy ấy:>)

Lặng ngắt như tờ.

Chỉ nghe được tiếng hít thở của cả hai.

Giáo chủ càng nghĩ càng thấy sợ, cả người run lên: “Ngươi… ngươi!…”

Tiểu vương gia rống: “Mổ heo chính là ta! Thanh lâu chính là ta! Hiện tại mẹ nó vẫn là ta! Ngươi là mù hay điếc! Ta ngay cả giọng cũng không đổi, ngươi thế nhưng ngay cả gà của ta cũng không nhận ra!!!”

“Ngươi nhìn rõ ta là ai! Ta là nam nhân của ngươi!”

“!!!!” Cực độ khiếp sợ, ngược lại hỏi ra một câu: “Vậy… vậy người đánh ngất ta là…”

“Người hầu của ta! Mượn khuôn mặt của y mà thôi.”

Hồi lâu, Giáo chủ hồi phục tinh thần.

Nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ thẫm: “Ngươi quả thật.. không... phải… người…”

Tiểu vương gia người này.

Có cái ham mê biến thái chính là nói đùa, hơn nữa bởi vì hắn ở phương diện này lại là EQ cảm động*, cho nên bình thường đều không có chừng mực.

(*Nguyên văn 情商感人 tình thương cảm nhân: EQ quá thấp, khiến người lo lắng. Từ 感人 động nhân: được cư dân mạng dùng để chỉ tình huống có cái nhìn bất đồng đối với một câu nói giỡn, trêu đùa, trào phúng. Cụm này t không biết để sao cho hay nữa.)

Lời nói đùa nho nhỏ bình thường đều khinh thường làm.

Một năm cũng chỉ làm một lần, lại giày vò những người có liên can bên cạnh đến nghiến răng nghiến lợi.

Ví dụ như lúc năm tuổi, liền pha nước tiểu của mình vào trong ly nước, mỗi ngày đưa cho ca ca ruột thịt uống, nhưng Đại hoàng tử uống một tháng cũng không phát hiện ra cái gì, Tiểu vương gia lòng tràn đầy vui mừng ngồi đợi bị vạch trần mới phác giác không thú vị, tự động báo cho. Đương nhiên là đưa tới một trận đánh, Đại hoàng tử từ đó về sau không thích uống nước trà hơi ngả màu.

Lúc sáu tuổi, ăn bánh ngọt Quý phi nương nương đưa tới, lập tức miệng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự, thẳng khiến Quý phi hô trời gọi đất, Hoàng hậu khóc đến thương tâm gần chết, Hoàng đế muốn hỏi tội, Thái y rồi lại không thể nói nguyên nhân quỳ rạp xuống đất thỉnh tội, Tiểu vương gia lòng đầy vui mừng ngồi đợi vạch trần mới phát giác được không thú vị, tự động bò lên. Đương nhiên lại đưa tới một trận đánh, từ đó về sau Quý phi nhìn thấy hắn liền đi đường vòng trốn xa.

Lúc bảy tuổi, làm một trận lớn, ban sớm trốn dưới gầm giường ở tẩm cung của Hoàng hậu, lúc nửa đêm nghe thấy ván giường kêu cót két, Tiểu vương gia mặc nguyên bộ đồ trắng leo từ gầm giường lên trên giường, thẳng khiến Hoàng hậu sợ tới mức mặt không còn chút máu thét chói tai, Hoàng đế càng là từ đó về sau ba năm cũng chưa trở lại… ha ha…

Từ đó Hoàng đế cũng không đánh con trai, trực tiếp đá người lên Ngọc Phong Sơn học võ, nhắm mắt làm ngơ.

Người này việc xấu loang lổ, tội lỗi chồng chất như thế, vào tuổi nhược quán* cùng sư phụ trên đường du lịch gặp được Giáo chủ.

(*弱冠之年 nhược quán chi niên: khoảng 20t.)

Tuy là ở xa xa liếc mắt một cái, nhưng lại kinh vi thiên nhân*.

(*惊为天人: vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần: tiên mới đạt đến trình độ đó.)

Lớn lên đẹp mắt hắn thấy cũng nhiều, nhưng trúng mắt duyên* thế này quả thật là không có.

(*眼缘 một người gặp một người lần đầu tiên bị bề ngoài diện mạo, khí chất của người đó hấp dẫn.)

Đêm đó trở về liền làm một giấc mộng xấu hổ.

Trong mộng hắn khi dễ Giáo chủ muốn khóc lại khóc không được, chỉ có thể mở to đôi mắt đẹp, khóe mắt đỏ bừng, ủy khuất rưng rưng nhìn hắn.

Tiểu vương gia bỗng nhiên cảm thấy khả thi.

Cho nên Giáo chủ gặp xui xẻo như vậy cũng không phải không hề có nguyên do.

Tuy rằng EQ Tiểu vương gia là viết hoa bôi đậm từ cảm động, nhưng chỉ số thông minh thì vẫn còn.

Trong quá trình bày mưu lập kế, liền đã quyết thắng thiên lý chi ngoại*.

(*Nguyên văn 決勝千里之外, phía] trước còn thêm một câu là 運籌帷幄之中 Vận trù duy ác chi trung:xuất xứ Sử ký – Cao Tổ bản kỷ: mưu tính, trong màntrướng mà có thể quyết định chiến thắng ở ngoài nghìn dặm. Hình dung tướng soái tài trí mưu lược kiệt xuất.)

Giáo chủ nào biết, Giáo chủ hiện tại của Ma giáo đã sớm trở thành tay sai của triều đình.

Võ Lâm Minh bắt đầu đối phó sau lưng y, cũng là nghe theo lệnh của triều đình.

Hôm nay hai nhà hắc bạch hoàn toàn yên tĩnh cũng là bình thường…

Không thể bỏ qua công lao của Tiểu vương gia.

Cho dù Giáo chủ không biết Tiểu vương gia động tay động chân ở sau lưng, nhưng chuyện hắn ba lần bốn lượt trở mặt trêu ghẹo, cũng đủ để khiến Giáo chủ tức đến bùng nổ.

Nhưng Giáo chủ dù sao cũng là Giáo chủ.

Y có thể bò lên từ tầng chót nhất của Ma giáo, sẽ không có khả năng là một dũng phu* làm việc không để ý hậu quả.

(*勇夫: người dũng cảm.)

Ở đa số tình huống, y vẫn có thể khống chế tâm tư của mình, giả thành bộ dạng vui buồn không hiện.

Cho nên thu lại lửa giận, Giáo chủ xụ mặt ngồi ngay ngắn ở đầu giường.

Tiểu vương gia chậm rì rì tới đây, ôm lấy y từ đằng sau.

Giáo chủ cũng không nói một lời.

Vì vậy Tiểu vương gia hôn hôn gáy Giáo chủ.

Giáo chủ trầm tư, không nói một lời.

Tiểu vương gia lại hôn hôn má GIáo chủ.

Giáo chủ trầm tư, không nói một lời.

Tiểu vương gia liền vươn tay sờ chỗ nhô lên ở trước ngực Giáo chủ.

Bị Giáo chủ bắt được cổ tay.

Y đã nghĩ thông suốt.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Chỉ cần y khôi phục công lực trên người…

Cho nên lại quay đầu, sắc mặt Giáo chủ đã không còn khó coi như lúc trước, bình tĩnh nói: “Ngươi ba phen mấy bận chọc ghẹo ta như vậy, mục đích là gì?”

Tiểu vương gia trầm tư một lúc, nói lời âu yếm: “Ta sẽ là người đặc biệt nhất của ngươi, mới gặp nhưng đã khiến ngươi ấn tượng khắc sâu.”

Ha ha…

Y cũng thật sự suốt đời khó quên.

Nhưng Giáo chủ cũng không nói gì, nhìn vào mắt Tiểu vương gia nói: “Lần tới không thể đối với ta như vậy nữa.”

Tiểu vương gia tiến lên hôn hôn khóe môi Giáo chủ: “Lần trước ở thanh lâu khiến ngươi tức đến phun máu ta liền hối hận rồi, ta thích ngươi còn không kịp, là thật sự không muốn tổn thương ngươi a, cho nên hiện tại không phải nói cho ngươi biết sao?”

Vì thế hắn còn từ bỏ cảm giác thỏa mãn khi trò đùa bị vạch trần a.

Giáo chủ tức đến muốn nôn ra máu, mặt lại bình tĩnh hỏi: “Ta đây khôi phục một tầng công lực là nhờ ngươi?”

Tiểu vương gia gật đầu thừa nhận: “Yên tâm, tình huống của ngươi không thể tham lam liều lĩnh, ta sẽ lần lượt đả thông gân mạch cho ngươi. Qua mấy ngày nữa nối lại gân mạch ở tay cho ngươi, ta lại mang ngươi về Phong Ngọc Sơn, nơi đó có một suối thuốc thiên nhiên, giúp ích rất nhiều với việc khôi phục công lực của ngươi.”

Giáo chủ trầm mặc không nói.

Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, còn những thứ này lấy gì để đổi, y đương nhiên rất rõ.

Tiểu vương gia đáng thương, cứ như vậy bị lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử* rồi.

(*Suy bụng ta ra bụng người.)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top