Chương 31-32-33-34-35

Chương 31:

"Cốc...cốc..." là tiếng gõ cửa.

"Cạch..." Lâm Lĩnh mở cửa ra: "Là ai?" hắn vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên nhìn, là Tiêu Nghệ Hàn, y như thế nào lại...?

"Phải... Hoàng Thượng..." Lâm Lĩnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tiêu Nghệ Hàn, hắn sợ chính mình không đủ kiên cường, sẽ bật khóc, ủy khuất sao? Hắn đã sớm nghĩ đến ngày hôm nay rồi.

"Uh, ngươi... Tối hôm qua ngủ có ngon hay không?" Tiêu Nghệ Hàn không biết chính mình nên nói cái gì, y cảm giác được chính mình dường như đã làm sai cái gì đó, từng lời hứa trước kia đến giờ phút này đã không còn như trước, y cảm thấy hận chính mình, hận mình không nên vì chuyện quốc gia đại sự mà làm ảnh hưởng đến tình cảm với Lâm Lĩnh.

"Hoàng Thượng đừng đứng tại cửa nữa, mau tiến vào đi, đây là cung điện của người mà." Lâm Lĩnh nghiêng người để cho Tiêu Nghệ Hàn vào cửa, cảm giác thật xa lạ, hai người lúc này nói chuyện với nhau có chút khách sáo.

"Ách..." Tiêu Nghệ Hàn nói quanh co một tiếng, kéo lấy cổ tay của Lâm Lĩnh, một tay kéo lấy hắn vào trong lòng mình, cứ như vậy mà ôm chặt lấy hắn. Tiêu Nghệ Hàn hôn lên cái trán của Lâm Lĩnh, nói: "Tức giận sao?" Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn mang theo sủng nịch như trước kia, cái loại cảm giác từng làm cho Lâm Lĩnh dục tiên dục tử, chính là, hiện giờ đã không còn?

"Không có, ta không dám." Lạnh lùng mà nói ra, cõi lòng đã tan nát rồi sao? Hắn không dám? một câu trả lời như vậy là tốt nhất rồi, cho dù có là thân phận của một người thái giám, một phi tử, hay thậm chí là không gì cả, nhưng mà hắn đã yêu rồi, cho nên hắn cũng không hối hận, hắn yêu Tiêu Nghệ Hàn, nhưng mà hắn một lần lại một lần trèo cao, làm cho chính mình từ trên cao mà rơi xuống, đủ rồi, hắn không dám nữa, không dám nếm thử một lần nào nữa.

"Không phải, không phải, ta... Tối hôm qua, xin lỗi." Tiêu Nghệ Hàn đem tất cả những lời giải thích nuốt trở vào trong bụng, chỉ có thể một lần nữa nói một câu: "Xin lỗi..."

"Không có tức giận, ta không có tức giận, Hoàng Thượng ở tại chỗ của Hợp Phi có nghĩ đến chuyện đi sứ Trà Quốc của ta hay không?" Lâm Lĩnh cũng không biết chính mình vì sao lại nói đến chuyện này, nhưng mà hắn quả thật rất muốn vì Tiêu Nghệ Hàn làm một chút chuyện gì đấy, cho dù, ở trong mắt người khác, hắn chỉ vì công danh lợi lộc, nhưng hắn cũng không để tâm, cũng không hối hận.

"Ngươi thật sự muốn đi như vậy sao?" Tiêu Nghệ Hàn đột nhiên gào lên, nói: "Ngươi cứ như vậy muốn đi gặp Trà Lí Hàn sao? Có phải lần gặp mặt ở Ngự Hoa Viên kia quá ít hay không?" Tiêu Nghệ Hàn tựa hồ hiểu lầm, y cảm thấy được Lâm Lĩnh muốn đi Trà Quốc căn bản là muốn mượn cơ hội để đi gặp Trà Lí Hàn.

"Không phải, Hoàng thượng... Ngươi hiểu lầm rồi, ta... Ta chỉ muốn..." Lâm Lĩnh có chút nghẹn ngào, tại sao, đến tận hôm nay mà Tiêu Nghệ Hàn đối với chính mình không có một chút ít tín nhiệm nào? Chẳng lẽ tình cảm giữa bọn họ yếu ớt như vậy sao?

Tiêu Nghệ Hàn buông Lâm Lĩnh ra, lạnh lùng mà liếc hắn một cái, nói: "Không thể, Trẫm không cho phép chuyện đi sứ, Trẫm nhất định sẽ chọn người, nhưng ngươi thì nhất định không được!" Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

Ngay cả cánh cửa Tiêu Nghệ Hàn cũng chưa hề tiến vào, cứ như vậy mà rời đi, Lâm Lĩnh ngã ngồi trên mặt đất, y cứ như vậy, kết thúc rồi sao?

"Oh yêu, chủ tử của ta, người đừng có ngồi trên mặt đất mà." Tiểu thái giám nhanh chóng tiến lại nâng Lâm Lĩnh dậy, thương tiếc mà nhìn hắn, trong miệng không ngừng cảm thán: "Thật đáng thương, ai... có đôi khi chính mình thật may mắn khi lớn lên không quá xuất chúng."

"Ta như thế nào lại có một chủ tử như ngài vậy chứ, ai..." tiểu thái giám oán giận một tiếng, nhìn Lâm Lĩnh vẫn cứ như vậy ngồi thừ người dưới đất, ánh mắt vô hồn, trong lòng có chút xót thương cho hắn.

"Ngài có thể đừng ngẩn người nữa được không, bây giờ không phải là lúc để cho ngài ngẩn người!" Tiểu thái giám quơ tay trước mặt Lâm Lĩnh, làm cho hắn thanh tỉnh một chút.

"Ách? Cái gì?" Lâm Lĩnh thu hồi ánh mắt đang dại ra của mình mà nhìn tiểu thái giám.

"Ai, ta nói cho ngài biết, cứ nhìn trạng huống ngày hôm nay, ta thấy, ngài nha, cách lãnh cung cũng không còn xa nữa đâu." Tiểu thái giám đưa đến trước mặt Lâm Lĩnh một chung trà, mở miệng hù dọa hắn.

"Ha hả, sớm muộn cũng sẽ đến nơi đó, thì còn sợ gì gần với không gần chứ?" Lâm Lĩnh chọn mi, vuốt ve mép chén trà, nhìn nước trà sóng sánh trong chén, cười cười, nụ cười khiến cho kẻ khác phải sợ hãi, nụ cười làm cho người khác nhìn vào cũng cảm giác được nội tâm hắn lúc này vô cùng thống khổ, Lâm Lĩnh nhìn tiểu thái giám, nói: "Ngươi có biết, ta tại sao lại không có tức giận không? Ngươi có biết, ta tại sao lại không một chút trách cứ nào, cũng không đi làm nũng lấy lòng Hoàng Thượng khi ngài tức giận giống như những phi tần được người sủng ái khác không? kỳ thật, những chuyện đó ta đều có thể làm, nhưng mà ta lại nghĩ không muốn làm như vậy, ngươi có biết tại sao không?" Ánh mắt của Lâm Lĩnh rất lợi hại, hắn như thế nào lại không hiểu rõ ý tứ của tiểu thái giám chứ, chính là, hắn không muốn như vậy.

"Không biết, ta cũng cảm thấy kỳ quái vì cái gì mà ngài lại như vậy." Tiểu thái giám nhíu mày, tự hỏi hắn đáp án.

"Bởi vì, ta không có tư cách, giống như ngươi đã từng nói, bọn họ có thể vì Hoàng Thượng mà lưu lại con nối dõi, ta lại không thể, một người không có khả năng sinh dục thì làm gì còn tư cách làm một phi tử chứ. Ha hả, huống chi, thân phận của ta cùng ngươi cùng bọn họ" Lâm Lĩnh chỉ vào thái giám ngoài cửa, nói: "Có cái gì khác nhau? Ta còn là một thái giám, chỉ là được Hoàng Thượng ban cho một cái danh hào phi tử, tựa như chén trà này, mặc dù bên ngoài rất là hoa lệ, nhưng bên trong cho dù như thế nào cũng chỉ là lá trà, nó cũng chỉ là chén trà để cho người ta uống nước mà thôi. Cho nên, ta không thể nào mà thay đổi được bản chất vốn có của mình, ở người khác, ở Hoàng Thượng, ở phía sau cung, thậm chí, ở trong ánh mắt của toàn bộ người trong thiên hạ này, ta vẫn là cái loại kia, mê hoặc, làm hại vua của bọn họ, là một người thái giám chỉ biết dùng sắc đẹp mà mê hoặc người, không phải sao? Ngay cả ngươi cũng đều có suy nghĩ như vậy mà, có phải không? đã như vậy, thì ta còn có cái tư cách gì để mà tức giận? Cho dù có tức giận thì đã sao, mà không tức giận thì đã sao, hậu quả, không phải chúng ta đều nhìn thấy được nó giống nhau hay sao? Ta như trước, sớm muộn gì cũng bị đầy vào lãnh cung, chẳng lẽ, không phải như vậy sao?" Lâm Lĩnh ngừng lại, uống nước trà, nhìn cảnh vật ngoài cửa trước đại điện, lạnh lẽo, giống như một hầm băng.

"Chủ tử, ngài không phải chỉ có sắc đẹp." Tiểu thái giám bỗng nhiên dừng lại, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: "Ngài so với chúng ta đều có suy nghĩ hơn, ai nha, ta không đọc qua sách, không biết nên hình dung như thế nào, ngài, so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều, không phải chỉ có sắc đẹp, ta biết rõ Hoàng Thượng vì sao lại thích ngài rồi." Tiểu thái giám không đầu không đuôi mà nói.

"Ha hả, không phải chỉ có sắc đẹp sao? Ha hả, tốt lắm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày đều ở Dưỡng Tâm Điện, ta cũng sắp bị biến thành ngốc rồi." Lâm Lĩnh đứng lên, hắn rất thích xem, hoặc là nói hắn cũng đã thấy đủ, cứ như vậy mà cất bước đi ra ngoài.

Đi tới ngự hoa viên, nhìn thấy Thái Hậu cùng An Quốc phu nhân đang ngồi trong đình viện, vì vậy liền đi tới thỉnh an: "Thái hậu an khang, An Quốc phu nhân an khang."

"Đứng lên đi, mau ngồi." Liễu Linh Hân vỗ ghế, ý bảo Lâm Lĩnh ngồi xuống.

"Tuân mệnh." Lâm Lĩnh ngồi xuống, nha đầu lập tức dâng trà.

"Ha hả, nhìn một cái, này đúng là trong cung nha, thật không giống với dân chúng bình thường." Liễu Nhất Linh cười, nói: "Không cần nói cũng có nha hoàn bưng trà đến, ha hả, thật không giống nhau mà."

"Ha hả, đúng vậy, tỷ tỷ, hôm nay tâm tình của ngươi dường như rất tốt?" Liễu Linh Hân tò mò, Liễu Nhất Linh từ sau khi tiến cung thì chưa từng có tâm tình thoải mái như vậy, cũng chưa từng cười qua.

"Ha hả, không có, chỉ là cảm thấy được mỗi lần nhìn thấy Di Phi, tâm tình liền trở nên vô cùng cao hứng, cảm giác được rất là thân thiết... Ha hả..." Liễu Nhất Linh cười, nhìn Lâm Lĩnh, còn Lâm Lĩnh cũng chỉ cười cười lấy lệ, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.

"Ha hả, đừng khẩn trương, chúng ta cứ xem như là những người bình thường với nhau mà nói chuyện thôi." Liễu Linh Hân đối với Lâm Lĩnh cũng có cảm giác thân thiết khó nói nên lời, nàng nghĩ, có thể là vì Lâm Lĩnh lớn lên có khuôn mặt giống với Liễu Nhất Linh đi.

Chương 32:

"Uh, đúng vậy, đừng khẩn trương." Liễu Nhất Linh cười, nói: "Muội muội, tỷ tỷ ta có thể cầu muội một chuyện được không?"

"Tỷ tỷ, có chuyện gì à?" Liễu Linh Hân chưa bao giờ giấu diếm ý nghĩ muốn bồi thường tình cảm của chính mình đối với Liễu Nhất Linh, cũng chính vì điểm ấy mới làm cho Liễu Nhất Linh có chút đắn đo, sợ rằng muội muội sẽ trở thành một nhược điểm.

"Oh, không có gì, ta nghĩ muốn để cho Di Phi theo ta đi Trà Quốc một chuyến." Liễu Nhất Linh chậm rãi nhấp một ngụm trà, rất trấn định, giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường chứ căn bản không phải nói đến chuyện quốc gia đại sự gì.

"Cái gì? Này... có chút không tốt? Chuyện quốc gia đại sự, ta nghĩ tỷ tỷ... Chúng ta vốn là nữ tử, việc này ta nghĩ..." Liễu Linh Hân lên tiếng từ chối.

"Ai, chuyện ta nói cũng không có liên quan gì đến chuyện quốc gia đại sự, ý của ta là, hôm nay không phải lúc lâm triều Tam Hoàng tử có ý muốn đi Trà Quốc sao? Ta chỉ nghĩ đi theo đội hình của bọn họ ra bên ngoài giải sầu một chút, ta cũng chưa từng nói là đi đàm phán, còn về phần Di Phi, ta cảm thấy rất thích hắn, cảm thấy đứa nhỏ này rất nhu thuận, dọc theo đường đi có hắn cũng giúp ta giải sầu không ít, như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một phi tử mà Hoàng Thượng lại không chịu để cho hắn đi ra ngoài cùng lão thái bà này sao?" Liễu Nhất Linh vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài đình viện, nguyên lai...

"Làm sao, dì, lời nói này..." Tiêu Nghệ Hàn đứng ở bên ngoài đình viện nhưng hồi lâu cũng chưa hề lên tiếng, đến khi nhìn thấy Liễu Nhất Linh nhìn về phía chính mình, lúc này mới đáp lời.

"Ha hả, không phải Trẫm không chịu, chỉ là, dì như thế nào cứ nhất định phải muốn Di Phi đi? Này..." Tiêu Nghệ Hàn miễn lễ cho Lâm Lĩnh sau đó ngồi xuống ở bên cạnh rồi nhìn hắn.

"Cái gì? Di Phi làm sao vậy? Hoàng Thượng, ta chỉ muốn mượn hắn nửa tháng mà thôi, chỉ có nửa tháng, huống chi, ngài đã qua nữa tháng cũng không hề sủng hạnh qua Di Phi đi, một phi tử bị thất sủng mà ngài lại không chịu tặng cho ta mang ra ngoài chơi đùa?" Liễu Nhất Linh rất lợi hại, nói trúng ngay chỗ đau của Tiêu Nghệ Hàn, nhưng ngoài mặt vẫn là cười cười rất đàng hoàng.

Liễu Linh Hân cảm thấy lời nói của Liễu Nhất Linh có điểm kì lạ, liền hỏi: "Hàn nhi, ngươi nửa tháng này, chẳng lẽ, ngươi..." Liễu Linh Hân không biết nên hỏi như thế nào, lúc trước cũng chính là Tiêu Nghệ Hàn nói ra lời thề son sắt nói chính mình thích Lâm Lĩnh, muốn vĩnh viễn cùng hắn đến suốt cuộc đời, đến hôm nay lại thay đổi nhanh như vậy, làm cho Liễu Linh Hân cười thầm thế gian này biến hóa cực nhanh, rất kỳ quái, kỳ quái đến mức Liễu Linh Hân chỉ cười thầm một mình.

"Phải..." Tiêu Nghệ Hàn không thể không thừa nhận.

Lâm Lĩnh cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta đi, ta sẽ cùng đi với An Quốc Phu Nhân, Hoàng Thượng ngày hôm qua cũng đã đáp ứng ta rồi, chỉ là cùng phu nhân đùa một chút mà thôi, phu nhân cần gì phải nói xấu Hoàng Thượng như thế?" Lâm Lĩnh thay Tiêu Nghệ Hàn giảng hòa.

Tiêu Nghệ Hàn nghĩ muốn giải thích rõ ràng, lại bị bàn tay của Lâm Lĩnh gắt gao nắm chặt, ý bảo Tiêu Nghệ Hàn đừng nói nữa.

"Ha ha, thì ra đã sớm biết ta muốn đi Trà Quốc nha, được, được, ha hả." Liễu Nhất Linh biết Lâm Lĩnh nói xạo, nàng còn biết Tiêu Nghệ Hàn đã làm tổn thương sâu đậm con của mình, nàng như thế nào có thể dễ dàng buông tha cho Tiêu Nghệ Hàn?

"Được, chúng ta cũng cần phải trở về, không quấy rầy mẫu hậu cùng dì ở chỗ này nói chuyện phiếm nữa." Tiêu Nghệ Hàn nói xong liền đứng dậy, mang theo Lâm Lĩnh rời đi.

Liễu Nhất Linh nhìn bọn họ rời đi, nàng hiểu được, trong lòng Lâm Lĩnh phải chịu ủy khuất, nàng âm thầm nói: "Lân nhi, mẫu thân rất nhanh sẽ cứu con ra, không bao giờ làm cho tên cẩu Hoàng Đế đó tổn thương con nữa!"

"Tại sao lại nói Trẫm đã đáp ứng ngươi rồi?" Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn không hề giống như lúc sáng mang theo tức giận, hắn lúc này hoàn toàn bình tĩnh, hắn biết chính mình không đúng, không nên trong lúc nhất thời mà tức giận với Lâm Lĩnh, càng không nên, bởi vì nhất thời tức giận mà xin lỗi Lâm Lĩnh.

"Ta không nghĩ muốn làm Hoàng Thượng khó xử." Lâm Lĩnh đi qua, ôm trụ lấy Tiêu Nghệ Hàn, nói: "Tin tưởng ta, hôm nay ta lớn mật một lần, chỉ một lần này thôi, ta từ trước kia cho đến bây giờ, thậm chí đến tương lai, cả đời này chỉ yêu một mình ngươi, như vậy ngươi có thể tin tưởng ta một lần hay không, không nên lo lắng cho ta, ta sẽ không ra mặt đàm phán, bởi vì đã có Tam hoàng tử, oh, không, vốn là kỳ Vương không phải nói muốn đi sứ sao? Như vậy, ta chỉ là phụ trách bồi An Quốc phu nhân mà thôi."

"Ngươi phải bảo vệ chính mình biết không? Thực xin lỗi, Lâm Lĩnh, ngẩng đầu lên để cho ta nhìn ngươi, đã lâu rồi chưa được nhìn thấy ngươi." Tiêu Nghệ Hàn làm cho Lâm Lĩnh ngẩng đầu, nhìn một hồi lâu liền cúi người hôn hắn, đã lâu rồi y chưa được ngửi mùi hương quen thuộc này, chỉ qua ba ngày nữa là hắn phải đến nơi biên cương xa xôi, không biết phải qua bao lâu nữa mới được ôm lấy nhau như thế này.

"Đừng... Hoàng thượng... ưm..." Tiêu Nghệ Hàn hôn một cách cuồng nhiệt làm cho Lâm Lĩnh mừng rỡ như điên, tình yêu vốn là đã chết lặng rồi, cho nên khi hắn được Tiêu Nghệ Hàn hôn liền nhanh chóng bị y bắt làm tù binh, hắn mặc kệ quá khứ có bao nhiêu thống khổ, chỉ cần Tiêu Nghệ Hàn hôn hắn, hắn có thể quên đi hết thảy, quên đi cho dù vết thương có lớn đến cỡ nào...

"Ưm... Ngươi đẹp quá... Lâm Lĩnh, xin lỗi, xin lỗi..." Tựa như ma chú, Lâm Lĩnh một lần nữa như chìm sâu vào, một lần lại một lần, cứ tin tưởng rồi lại mất đi...

Bên trong hồng trướng, hai thân hình giao hòa, tình cảm của bọn họ vô cùng mãnh liệt, đó chính là tình yêu của bọn họ, hòa tan vào ánh sáng, lần nữa, lần nữa kiểm chứng tình cảm của bọn họ, giống như sẽ không bao giờ mất đi.

"Ha... Không cần... Ha... Ta không được... Nghệ Hàn... Không... Hả!" Trong trái tim Lâm Lĩnh lúc này chỉ tràn đầy tên của một người mà hắn yêu nhất, cứ một lần lại một lần, thanh âm mềm mại không ngừng gọi tên y, làm cho Tiêu Nghệ Hàn không có cách nào mà tự kiềm chế.

"Ngươi đẹp quá..." Vén lên những sợi tóc của người yêu, nhìn ánh mắt mê ly trước mắt tràn ngập hình ảnh của chính mình, trong mắt hắn phiếm chút lệ quang, y cúi người hôn lên khóe mắt hắn, lau đi những giọt lệ bên khóe mắt, rồi lại tiếp tục bắt đầu một một giai điệu.

Thẳng đến khi cả hai người bọn họ đều mệt mỏi...

Tiêu Nghệ Hàn cũng không có ngủ, y chỉ lẳng lặng mà nhìn Lâm Lĩnh, nhìn thấy hàng lông mi của Lâm Lĩnh khẽ rung động, nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn, cái mũi, miệng, đem tất cả khuôn mặt của hắn khắc thật sâu vào trong đầu của chính mình.

"Vì sao ta cứ hết lần này đến lần khác mà tổn thương ngươi?" Tiêu Nghệ Hàn tự trách.

"Ta không biết chính mình tại sao lại tức giận như vậy, cảm giác như ta chỉ là môt kẻ nhu nhược không có dũng khí đối mặt với tình cảm, Lâm Lĩnh, tha thứ ta..." Hôn lên trán Lâm Lĩnh một cái thật sâu, lúc này y mới nhắm mắt lại ngủ.

Tiêu Nghệ Hàn xin lỗi, làm cho hắn cảm giác được như trút bỏ đi gánh nặng, hắn rốt cuộc cũng đi ngủ...

Chương 33:

"Ngươi khát nước sao?" An Tả Gian ngồi ở trên mã xa hỏi Lâm Lĩnh, ngồi đối diện với hắn trên xe chính là Lâm Lĩnh, đúng vậy, bọn họ đang ở trên đường đến Trà Quốc.

"Hả? Không khát." Lâm Lĩnh thực thân mật, hắn cùng An Tả Gian ngồi cùng một chiếc xe ngựa. Lúc đầu hắn vốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với An Quốc phu nhân, nhưng khi ra khỏi cửa thành liền gặp phải một vũng bùn lớn cho nên không thể điều khiển tiếp được, Lâm Lĩnh không thể làm gì khác hơn là ngồi cùng xe ngựa với An Tả Gian, còn An Quốc phu nhân cùng Tiêu Nghệ Kỳ thì đi cùng một xe.

Nhưng mà Lâm Lĩnh trên suốt đường đi không hề nói một lời nào, làm cho An Tả Gian cảm thấy rất kì quái. An Tả Gian không phủ nhận nam tử trước mắt quả là một người rất đẹp, nhưng mà hắn luôn làm cho người ta cảm giác được hắn rất u buồn.

"Ngươi ít nói chuyện thật, không thích nói chuyện sao?" An Tả Gian cười, nhìn Lâm Lĩnh.

"Không phải, chỉ là..." Lâm Lĩnh nhìn An Tả Gian cười, nói: "Chỉ là, không biết nên nói cái gì." Lâm Lĩnh như trước cười, mở ra sa liêm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cây xanh liên tục, gió mùa hè có chút ôn hòa thổi qua mặt tạo nên một cảm giác rất thoải mái.

"Đúng vậy, ha hả, hay là ngươi thử nói cảm giác hiện tại của mình đi, ta sẽ nghe." An Tả Gian cười, Lâm Lĩnh quay đầu lại, gió ngoài cửa sổ không ngừng thổi tràn vào trong xe ngựa, nhẹ nhàng lướt trên mặt An Tả Gian, ánh mặt trời tiến vào, cảm giác xe ngựa có chút u ám lúc này đột nhiên nhè nhẹ mà sáng rỡ.

"Cảm giác sao? Rất thoải mái, cũng cảm thấy được có chút kì quái, ta chưa từng bước ra khỏi cửa cung, cảm giác được, ngẫu nhiên ra đi như vậy cũng không sai ha hả." Lâm Lĩnh ảm đạm cười nhìn An Tả Gian.

"Phải không? Ta cũng vậy, ngẫu nhiên đi ra ngoài một chút, cũng không sai." An Tả Gian tựa hồ như đang cảm thán cái gì, hắn cười, hai người hồi lâu cứ như vậy mà nhìn đối phương, không nói gì, bởi vì cũng không có đề tài.

Thẳng đến khi tới dịch trạm của quan phủ, bởi vì phòng không đủ, cho nên An Tả Gian bị an bài đến ở cùng phòng với Tiêu Nghệ Kỳ.

Lâm Lĩnh thì một người một phòng, Liễu Nhất Linh cũng là một người một phòng.

Vì vậy, Tiêu Nghệ Kỳ vừa vào cửa liền oán giận: "Làm cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ được một người một phòng, còn ta... Còn ta..." Tiêu Nghệ Kỳ chỉ vào An Tả Gian lại không có ý tứ mà nói: "Còn ta lại cùng một nam nhân ngủ chung một phòng...". lời nói có chút lộn xộn.

"Vương gia, ngài có cái gì bất mãn sao?" An Tả Gian hỏi riêng hắn.

Tiêu Nghệ Kỳ nhìn An Tả Gian, một chữ cũng không nói nên lời, tại dịch trạm này chỉ có ba phòng cho khách, Lâm Lĩnh nói như thế nào cũng là phi tử của Hoàng Thượng cho nên không thể cùng người khác ở chung, mà Liễu Nhất Linh lại là An Quốc phu nhân, còn là một nữ tử, thì lại càng không thể cùng bọn họ là nam nhân ở chung, An Tả Gian là sư gia cho nên không thể cùng bọn hạ nhân ở chung, bởi vậy chỉ có thể ở phòng hai người, mà Tiêu Nghệ Kỳ cũng chỉ có thể ở chung với An Tả Gian.

"Không có, ta không có gì bất mãn, nghỉ nghơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường." Tiêu Nghệ Kỳ rửa mặt một chút, sau đó liền nằm vào trên giường, vốn tưởng rằng cái giường này chỉ có một mình hắn hưởng thụ, ai ngờ...

"Này! Ngươi nằm ở trên này làm gì?" Tiêu Nghệ Kỳ đột nhiên gọi vào, nhìn thấy An Tả Gian mặc áo ngủ đã nằm ở trên giường, trái tim của chính mình lúc này đập có chút lợi hại, liền lập tức nhảy dựng lên.

"Ha? Nơi này, chỉ có một giường ngủ, không lẽ Vương Gia muốn ngủ dưới sàn nhà?" An Tả Gian vô tội mà nhìn Tiêu Nghệ Kỳ, kỳ thật, trong lòng thì đang cười trộm.

"Cái... Cái gì một..." Tiêu Nghệ Kỳ ngừng lại, nhìn quanh bốn phía, đúng thật là chỉ có một cái giường, nhưng mà không phải hắn sẽ cùng một hạ nhân ngủ chung một giường đi? Hắn nói thêm: "Ngươi... Ngươi cầm chăn mền, ngủ... trên mặt đất đi!" Tiêu Nghệ Kỳ dùng khẩu khí ra lệnh nói với An Tả Gian.

"Oh." Lấy đi tất cả chăn mền, An Tả Gian bước xuống dưới giường.

"Này! Ngươi... Làm gì?" Tiêu Nghệ Kỳ đều muốn bùng nổ rồi, không có chăn mền thì hắn ngủ như thế nào đây?

"Ngủ, Vương Gia không phải nói ta cầm chăn mền ngủ trên mặt đất sao?" An Tả Gian vô tội nói. Hắn là cố ý, cố ý lấy đi tất cả chăn mền.

"Ngươi đem tất cả chăn mền đi, bảo ta ngủ như thế nào?"

"Vương gia, hiện tại đang là mùa hè, không có chăn mền đều có thể ngủ, nô tài là bởi vì phải ngủ trên mặt đất, còn có nền đất ẩm ướt, cho nên mới phải dùng biện pháp này." An Tả Gian vì chính mình mà đưa ra một cái lý do hợp tình hợp lý.

"Cái gì? Ngươi... Trở về ngủ! thật phiền toái." Tiêu Nghệ Kỳ oán giận.

An Tả Gian liền đi trở về, đem chăn mền đắp lên người Tiêu Nghệ Kỳ, chính mình cũng chui vào chăn, sau đó đi ngủ.

Nửa đêm...

"Này... Ngươi..." Tiêu Nghệ Kỳ nhìn An Tả Gian nằm ở trong lòng của mình, có chút không thoải mái, nhưng mà nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, đột nhiên hắn cảm thấy được An Tả Gian chính là nam tử đêm đó.

Trái tim mãnh liệt rung lên, nhưng mà nhìn nam tử trước mặt ngủ say đến an tường, hắn cũng không có đi quấy rầy người kia, Tiêu Nghệ Kỳ biết rõ, lúc đầu vốn là chính mình không đúng, bất quá, vào giờ phút này, hắn thế nhưng lại quên đi mất một chuyện rất là trọng yếu, đó chính là An Tả Gian là gia sư của chính mình, nhưng lại đối với chính mình có cừu hận, bản thân chỉ lo áy náy mà quên mất chuyện trọng yếu như vậy.

"ưm..." An Tả Gian tiến sâu vào trong lòng Tiêu Nghệ Kỳ mà tiếp tục ngủ.

Vỗ về lưng An Tả Gian, Tiêu Nghệ Kỳ hiện tại đã thành thục rồi, đúng vậy, hắn không còn là Tam Hoàng tử trẻ tuổi khí thịnh như lúc trước, hắn bây giờ đã là Kỳ vương rồi. Nhìn An Tả Gian, hắn đột nhiên cảm thấy, kỳ thật nếu như lúc đầu cứ như vậy cùng với người này chung một chỗ, có lẽ cũng không có gì sai biệt, đến hôm nay, có thể An Tả Gian đã quên mất chính mình rồi, nhưng mà Tiêu Nghệ Kỳ cũng không có ý định làm cho An Tả Gian biết chính mình đã nhận ra hắn, chỉ là cứ an tĩnh như vậy mà nhìn An Tả Gian.

Vén lên vài sợi tóc trên trán của người trong ngực, nói: "Xin lỗi, lúc đầu là ta không đúng, bất quá, chúng ta đều là nam tử, như vậy lại càng không đúng, không phải sao?" Tiêu Nghệ Kỳ cũng không hề cho rằng chính mình làm như vậy là sai, chỉ là cảm thấy, cứ như vậy đạp hư một người nam tử, vốn là lỗi của chính mình, nhưng chính mình đã cự tuyệt hắn, Tiêu Nghệ Kỳ cũng không hề hối hận.

"Đừng..." An Tả Gian đang ngủ, trong miệng khẽ thì thầm một tiếng.

"Ngủ đi." Tiêu Nghệ Kỳ cũng đi ngủ, hắn cũng không hề biết kỳ thật An Tả Gian không có ngủ, An Tả Gian xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Nghệ Kỳ.

"Đồ ngốc, là nam tử thì sao, chẳng lẽ ta yêu ngươi như vậy còn chưa có đủ sao?" Trong lòng An Tả Gian thầm mắng Tiêu Nghệ Kỳ. Nước mắt? Hắn, An Tả Gian, lần đầu tiên chảy nước mắt, vì một người nam nhân, hắn khóc, hắn vẫn tưởng rằng chính mình cũng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhưng lại vì một người nam tử khác mà khóc...

Trời đã sáng, qua đêm đó hai người lại khôi phục thân phận chủ tớ, cùng nhau, rồi lại sẽ phát sinh biến hóa gì nữa đây?

An Tả Gian nói cho Tiêu Nghệ Kỳ bước tiếp theo nên làm như thế nào, cũng đã sớm gọi Liễu Nhất Linh đến trong phòng để mật đàm, ba người đều tính toán tốt cho bước tiếp theo. Liễu Nhất Linh là tự nhiên nhận thức An Tả Gian, nàng vốn tưởng rằng An Tả Gian là giúp đỡ chính mình, ai biết được, hắn lại bởi vì chuyện tình cảm mà bán đứng bọn họ.

"Cứ như vậy mà làm đi, dù sao, chỉ cần Lân nhi chịu nghe ta nói là tốt rồi." Liễu Nhất Linh lo lắng cho con của mình, nàng sợ, con mình bởi vì Tiêu Nghệ Hàn mà cãi lời chính mình.

"Cái này dễ làm thôi, chỉ cần đến lúc đó, làm cho Hoàng thượng nghe được một ít lời đồn đãi nhảm nhí thì tốt rồi, cam đoan sẽ làm cho Lý công tử đối với Hoàng thượng mất đi tin tưởng." An Tả Gian chọn mi, hắn hiểu rất rõ Tiêu Nghệ Hàn.

"Nói như thế nào?" Liễu Nhất Linh dường như đã nhìn thấy chút hy vọng.

"Chỉ cần, truyền ra tin tức Lý công tử cùng Trà Lí Hàn cùng một chỗ, khi tin này vừa đến tai Hoàng Thượng, thì nhất định..." An Tả Gian cười, cái cười này tràn ngập thâm ý, không ai có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.

"Có đạo lý, được, đến lúc đó... cái này để nói sau, ta phải đi chuẩn bị một chút hành lí trước." Liễu nhất Linh đứng dậy đi ra ngoài.

"Như vậy, được không? Ngươi xác định ta có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế?" Tiêu Nghệ Kỳ nhíu mày, chung quy cảm giác được cái kế hoạch này có điểm cẩu thả.

"Vương gia yên tâm, đến lúc đó, Vương gia nhất định sẽ hiểu rõ." An Tả Gian cười, hắn rất thích cười, nhưng mà mỗi lần như vậy đều khiến cho Tiêu Nghệ Kỳ cảm thấy nụ cười của An Tả Gian mang theo chua sót, nhưng Tiêu Nghệ Kỳ cũng không có truy cứu, đến tột cùng cái tươi cười này mang ý tứ gì.

Chương 34:

"Còn bao nhiêu xa nữa thì đến nơi?" Lâm Lĩnh hỏi An Tả Gian đang ngồi ở phía đối diện.

Chính là An Tả Gian có chút đăm chiêu mà dại ra, dường như là đang suy nghĩ đến cái gì đó, Lâm Lĩnh đẩy đẩy An Tả Gian, nói: "Tả... Tả tiên sinh, ngươi làm sao vậy?"

"Hả? Không... Không có việc gì, Di Phi nói cái gì?" An Tả Gian lập tức phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Lĩnh, hắn dường như có lập trường của chính mình, mỗi lần hắn nhìn Lâm Lĩnh, trong mắt giống như là mang theo một chút thương xót, nhưng có lúc lại mang theo hâm mộ tột cùng, làm cho Lâm Lĩnh cảm thấy có chút bất an.

"Chúng ta... còn bao nhiêu lâu nữa mới đến Trà Quốc?" Lâm Lĩnh đưa tay về, cúi đầu không dám nhìn thẳng, thật là đáng sợ, hắn sợ hãi cái loại ánh mắt này, ánh mắt khiến cho hắn không biết đối phương suy nghĩ cái gì, mà ánh mắt của An Tả Gian lại mang theo vài phần âm trầm kinh khủng, đến cùng thì hắn có kế hoạch gì? ở nơi không thể nhìn thấy khói lửa chiến tranh, hắn sắm vai nhân vật gì? Không ai biết, chỉ có chính bản thân của hắn biết được, hắn lựa chọn, bảo vệ mọi người.

"Đại khái, còn ba hay bốn ngày đường nữa đi." An Tả Gian nhìn ngoài cửa sổ, cũng đã tới Tuyền Thành rồi, cách kinh đô của Trà Quốc cũng không xa nữa.

Buông rèm, An Tả Gian nhìn Lâm Lĩnh, dùng một loại ánh mắt tò mò mà nhìn hắn, nói: "Di phi... yêu Hoàng Thượng sao?" An Tả Gian cười.

Lâm Lĩnh bị vấn đề này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn An Tả Gian, hiện tại nụ cười của người trước mặt cũng không đáng sợ, Lâm Lĩnh cúi đầu, nói: "Yêu sao? Không biết định nghĩa ra sao? Bất quá, mặc dù nói không nên lời nhưng mà ta tin tưởng chính mình cũng như trái tim của mình, ta yêu hắn." Lâm Lĩnh cúi đầu càng thấp hơn, không nghĩ để cho An Tả Gian nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.

"Ha, như vậy sao, Hoàng thượng thực hạnh phúc, hắn sẽ minh bạch tất cả. Tin tưởng ta." An Tả Gian cười nhìn Lâm Lĩnh, thân phận của hắn sao? Liên quan đến Tiêu Nghệ Hàn, chỉ có chính hắn là rõ ràng nhất chính mình đang làm những gì...

"Ách? Tả tiên sinh, lời này..." Lâm Lĩnh đã cùng An Tả Gian ở chung vài ngày rồi, cảm thấy được hắn rất không bình thường, luôn nói những gì khiến cho người ta nghe không hiểu.

"Ách... Ha ha, không có gì, ta cảm thấy được Hoàng Thượng rất hạnh phúc mà thôi, ha ha." An Tả Gian cười rất miễn cưỡng.

Lâm Lĩnh biết, lần này tuyệt đối không có đơn giản như vậy, hắn vén rèm lên, nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, hắn biết rõ Liễu Nhất Linh gọi đích danh mình đi cùng, nhất định là có bí mật gì đó không thể cho ai biết.

"Tới rồi sao?" Lâm Lĩnh vén rèm lên, đúng vậy, hiện tại bọn họ đã đi qua trạm kiểm soát, xem ra Trà Quốc cũng không có ý tứ muốn nghênh đón bọn họ.

"Uh, có thể đi." An Tả Gian cũng thăm dò mà nhìn nhìn.

"Chi..." cửa thành mở ra, Trà Lí Hàn cưỡi ngựa đi ra.

"Đặc sứ của Ngọc Quốc Tiêu Nghệ Kỳ khấu kiến Trà Quốc đại vương, đại vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế." Tiêu Nghệ Kỳ xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ.

Lâm lĩnh được đỡ xuống ngựa, Trà Lí Hàn cũng nhanh chóng xuống ngựa, khi nhìn thấy Lâm Lĩnh, Trà Lí Hàn hết sức hưng phấn.

Trong trướng liêm, Trà Quốc đại vương trang nghiêm mà nói: "Oh, đặc sứ của Ngọc Quốc không cần đa lễ, mau mau đứng lên đi, bổn vương nhận được thông báo cho biết các ngươi hôm nay đến, cho nên đặc biệt nghênh đón, các vị khách quý mau theo bổn vương hồi cung đi."

"Tuân mệnh, tạ ơn đại vương ban ơn." Tiêu Nghệ Kỳ khấu đầu tạ ơn, Lâm Lĩnh cũng quỳ xuống hành lễ.

Sau khi tới hoàng cung, Lâm Lĩnh được người an bài đi rửa mặt, qua chừng nửa canh giờ, có người đến mời Tiêu Nghệ Kỳ đi đại điện nghị sự, Lâm Lĩnh, Liễu Nhất Linh cùng An Tả Gian thì được người an bài dâng trà nước hầu hạ.

"Di Phi từ lúc tiến cung đã bắt đầu mặt ủ mày chau, có thể cho nô tài biết là đã xảy ra chuyện gì rồi không?" An Tả Gian giỏi về việc quan sát sắc mặt, hắn phát hiện trên mặt Lâm Lĩnh luôn chau mày.

"Hả, không... Không có gì, ta lo lắng, lần nghị sự này..." Lâm Lĩnh lo lắng Trà Quốc không có ý tốt như vậy, chỉ sợ nếu như Tiêu Nghệ Kỳ có chút sơ xuất nào đó, bọn họ chỉ sợ không thể trở về được.

"Oh, không có việc gì đâu, yên tâm đi." Liễu Nhất Linh vừa nhàn nhã mà ăn điểm tâm vừa nói.

"Ha, An Quốc phu nhân, có thể chắc chắn như vậy sao... Kỳ Vương có thể thuyết phục đại vương sao?" Lâm Lĩnh nhìn Liễu Nhất Linh, hắn chung quy cảm giác được vị An Quốc Phu Nhân này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

"..." Liễu Nhất Linh đột nhiên không biết nên nói như thế nào, xấu hổ mà cười, nói: "Cái kia... Di Phi không nên lo lắng, ta nghĩ Kỳ Vương hẳn là không có việc gì đi..."

"Uh..." Lâm Lĩnh liếc mắt nhìn Liễu Nhất Linh, cảm thấy được nàng có bí mật gì đó, lần này đến Trà Quốc, Lâm Lĩnh cảm giác được mùi âm mưu rất nặng, nhưng mà hắn cũng không hề hối hận khi bước chân vào cái âm mưu này.

Tại Điện Dưỡng Tâm, Tiêu Nghệ Hàn nhìn thấy bồ câu đưa tin cho mình, ngay lập tức liền bắt lấy, lấy ra lá thư được buộc vào chân của chim.

Nhìn qua, sau đó, Tiêu Nghệ Hàn ra lệnh cho tiểu thái giám gọi Lưu Huân vào.

"Hoàng... Hoàng thượng... không biết người... cho gọi cận thần vào triều là có chuyện gì?" Lưu Huân có chút run rẩy mà quỳ trên mặt đất, hắn đời này cũng chưa có từng cãi qua lệnh của Hoàng Đế, lần này lại vì cháu của mình mà muốn tạo phản, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn lại nhịn không được mà run rẩy hai cái.

"Oh, Lưu đại nhân vốn là triều thần lâu năm rồi, Trẫm đây nhớ ngươi cũng đã già, nhìn xem, hiện tại đang là mùa hè mà còn run rẩy như vậy. Trẫm nghĩ lúc trước Tiên Hoàng có cho xây dựng một trang viện, Lưu đại nhân cũng nên đến đó đễ dưỡng lão được rồi!" Tiêu Nghệ Hàn cười, tiếp tục nói: "Còn binh quyền của Lưu đại nhân, nhân tiện cứ để cho Trẫm tạm giữ đi."

"Hoàng thượng... Ngài..." Lưu Huân nghĩ muốn phản bác, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Nghệ Hàn, phảng phất như nói: "Đáng lẽ đã không cho ngươi con đường sống nào, hiện tại cho ngươi một chỗ dưỡng lão đã là cho ngươi mặt mũi rồi."

"Tuân mệnh... Hoàng thượng, lão thần sáng mai sẽ đem binh phù giao cho Hoàng Thượng..." Lưu Huân mới nói được một nửa đã bị cắt đứt.

"Không cần, Trẫm đã cho người đem hành lý của ngươi đóng gói tốt rồi, cũng đã chuẩn bị xe ngựa tốt lắm, Lưu đại nhân vẫn là sớm nên đi đến trang viện kia dưỡng lão đi, còn có, chuyện Lưu đại nhân từ quan, hy vọng, đại nhân tạm thời không nên nói ra, nếu không, Trẫm, sợ rằng..." Ánh mắt của Tiêu Nghệ Hàn lúc này tựa như dã thú làm cho người ta sợ hãi, lại càng thêm cả người mao cốt tủng nhiên.

"Tuân mệnh, tuân mệnh, lão thần, oh, không, thảo dân đã biết..." Lưu Huân vừa đi vừa té mà ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Nghệ Hàn đưa mắt nhìn Lưu Huân, tràn đầy tính toán, ánh mắt thâm trầm làm cho kẽ khác không khỏi cảm thấy hàn ý lạnh lẽo, mà nay là buổi tối của mùa hè...

Chương 35:

"Gọi Lâm Đức Hải tiến vào gặp Trẫm." Tiêu Nghệ Hàn khép lại tấu chương, ra lệnh cho tiểu thái giám, tiểu thái giám liền lui xuống.

Tiêu Nghệ Hàn lại mở ra tờ giấy nhìn vào, trong miệng thì thào tự nói: "Ha hả, không nghĩ tới, là như thế này."

"Lão... Lão nô khấu... Khấu kiến Thánh thượng." Lâm Đức Hải cả đời chưa từng gặp qua hoàng đế cho nên khẩn trương đến phát run, ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm.

"Đứng lên đi." Tiêu Nghệ Hàn ngồi ở trên long ỷ, nhìn bóng lưng của lão nhân năm ấy, nghĩ tới, Lâm Lĩnh chính là được một người như vậy mang vào cung, cảm thấy được rất kì diệu, không khỏi cười cười.

"Đa tạ." Lâm Đức Hải vốn là một người rất hiểu thế sự, hắn biết, ở trước mặt Hoàng Thượng không cần nói gì nhiều, tự nhiên cũng sẽ không có sai lầm. Lâm Lĩnh bị Tiêu Nghệ Hàn nhìn trúng chính mình cũng không có ngờ tới, nhưng mà Liễu Nhất Linh đã trở về, hắn cũng biết, một hồi gió tanh mưa máu cũng đã sắp tới.

"Biết Trẫm gọi ngươi đến đây là có chuyện gì không?" Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn cực kỳ thong thả, thanh âm ở trong đại điện vang vọng hồi lâu mới biến mất, trong đại điện trống rỗng, Tiêu Nghệ hàn vuốt ve chén trà trước mặt, nhìn lão nhân đang không ngừng run rẩy ở phía dưới, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc.

"Lão nô không biết." Lâm Đức Hải vốn là một thái giám rất trung thực, ở trước mặt chủ tử cũng không dám giấu diếm bất cứ điều gì.

"Kia, Trẫm hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi phải nói cho thật rõ ràng cũng phải thật chân thực." Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn rất là ôn nhu, cũng không giống như khẩu khí ra lệnh của một người chủ tử.

"Tuân mệnh, tuân mệnh, lão nô đã biết, sẽ không giấu diếm bất cứ điều gì." Lâm Đức Hải liên tục gật đầu.

"Lâm Lĩnh là hài tử của ai? Vì cái gì hắn không có tịnh thân? Tịnh thân phòng từ trước đến nay chỉ có một thái giám chịu trách nhiệm mọi việc, lúc 20 năm trước, vì sao lại xảy ra nhiều sai lầm như vậy?" Tiêu Nghệ Hàn mở mắt con ngươi màu đen dưới trời mưa buổi tối mùa hè không ngừng phát ra hàn quang lạnh lẽo, lại phá lệ lãnh khốc. Mặc dù bên ngoài mặt y vẫn là đang tươi cười, khóe miệng cong lên, nhưng lại khiến cho kẻ khác cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

"Nô tài... Nô... Nô tài tội đáng chết vạn lần, Lâm Lĩnh vốn là hậu duệ của Lý gia, năm đó bị Hoàng Thái hậu đuổi giết, cũng là... hài tử của An Quốc Phu Nhân lúc này, lúc ấy, nô tài chỉ là một thái giám nho nhỏ, thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, cho nên mới thu nhận..." Lâm Đức Hải bị dọa mà quỳ trên mặt đất chậm chạp không chịu đứng lên, hai chân không ngừng run rẩy.

"Được rồi, Trẫm muốn trị tội cũng không phải vào lúc này, cái này cũng không phải là lỗi gì lớn, nếu thật sự muốn trị tội, thì Trẫm đã sớm... lúc cùng với Di Phi viên phòng thì đã đem ngươi ra trách phạt rồi, đứng lên đi, Trẫm hỏi ngươi một vấn đề nữa, ngươi phải khai báo thành thật, biết không?" Tiêu Nghệ Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Đức Hải một cái.

"Biết." Lâm Đức Hải chậm rãi đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghệ Hàn, chỉ lo gật đầu liên tục.

"Năm đó, có phải hay không người của Lý gia chỉ có một mình An Quốc phu nhân trốn thoát?" Tiêu Nghệ Hàn nghi vấn, nếu lỡ như lại nhiều thêm một cái hậu duệ của Lý gia nữa thì thật phiền phức rồi.

"Ách? Này... Nô tài cũng không biết, lúc ấy nô tài cứu cũng chỉ có Lâm Lĩnh... Oh, không phải, vốn là chỉ là một mình Di Phi." Lâm Đức Hải cúi đầu.

"Biết rồi, ngươi đi xuống đi." Tiêu Nghệ Hàn phất tay, làm cho Lâm Đức Hải đi xuống.

Tiêu Nghệ Hàn vuốt ve cằm, nhìn tờ giấy trên tay, nói: "Được rồi, Trẫm cảm thấy được trò chơi này cũng khá là thú vị, ha hả." Khóe miệng cong lên thành một độ cung, nét mặt phảng phất như đã dự liệu được mọi việc.

"Loảng xoảng ..." chén trà rơi vỡ trên mặt đất.

"Các ngươi... Làm gì?" Hai tay Lâm Lĩnh bị người giữ chặt, sau đó bị trói ở sau lưng, nhìn thân ảnh của Trà Lí Hàn, Lâm Lĩnh nghi hoặc mà nhìn hắn, nói: "Vương tử, ngươi làm cái gì vậy?"

"Di phi, xin lỗi, đây là lệnh của phụ vương ta, ta... không thể làm khác được." Trà Lí Hàn đem sợi dây đang trói tay của Lâm Lĩnh nới lỏng một chút, sợ làm bị thương Lâm Lĩnh.

Liễu Nhất Linh nghênh ngang từ bên ngoài cửa đi vào, cho Trà Lí Hàn một ánh mắt, Trà Lí Hàn mang theo cấm quân rời khỏi phòng.

"An Quốc... Phu nhân? Ngươi như thế nào lại..." Lâm Lĩnh không biết chính mình nên nói cái gì, đều là người cùng một nước, chính mình lại bị trói thành như vậy, mà Liễu Nhất Linh lại bình yên vô sự.

"Phải gọi là "mẫu thân"". Liễu Nhất Linh nghiêm khắc mà nhìn Lâm Lĩnh, sau đó ngồi xuống nhấc chén trà, uống một ngụm, nói: "Ta là mẫu thân của ngươi." Từng chút mà nói ra từng chữ một, không hề hoang mang lại nhìn đến ánh mắt của Lâm Lĩnh.

"Cái... Cái gì? Mẫu thân?" Lâm Lĩnh có chút mơ hồ, nhiều năm như vậy cũng không có mẫu thân, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một mẫu thân?

"Đúng vậy, ta là mẫu thân của ngươi, bây giờ để ta nói cho ngươi biết, trên người của ngươi có bao nhiêu thù hận, ngươi phải vì tổ tiên của mình, vì phụ thân của mình mà giết chết Tiêu Nghệ Hàn." Liễu Nhất Linh nhìn Lâm Lĩnh, nói: "Ngươi có biết thảm án diệt mô của Lý gia 20 năm về trước không?"

"Ách, có nghe nói qua, cùng ta..." Lâm Lĩnh muốn hỏi Liễu Nhất Linh thảm án này cùng mình thì có cái quan hệ gì.

Liễu Nhất Linh cắt đứt lời nói của Lâm Lĩnh: "Đương nhiên cùng ngươi có quan hệ, lúc đầu, nếu không phải lúc đầu bà Hoàng Thái Hậu kia không ra lệnh hạ sát cả nhà chúng ta thì có lẽ hôm nay ngươi đã được làm hoàng đế rồi. Ngươi có hiểu rõ không, Lâm Lĩnh?"

"Không rõ! Vì cái gì lại là ta? Ta căn bản không rõ, các ngươi thông đồng tốt với nhau? Làm cho ta rơi vào cái bẫy này? Các ngươi có mục đích gì?" Lâm Lĩnh gào thét, đã có chút lực bất tòng tâm.

"Ha hả, ngươi sau này sẽ biết rõ thôi, tóm lại, ta là nương ngươi, tất cả chuyện này đều là thật! Ngươi phải nghe lời ta, ta sẽ không hại ngươi, còn có, tên của ngươi vốn là Lý Lân! Không phải Lâm Lĩnh, sắc trời hôm nay đã không còn sớm, ta cũng mệt mỏi rồi, ngày mai lại cùng ngươi giải thích, Trà Lí Hàn điện hạ sẽ chiếu cố ngươi thật tốt." Liễu nhất Linh đi ra ngoài, nàng hiện tại đã mất đi lý trí rồi sao? Đối đãi tàn nhẫn với chính đứa con của mình như thế, đây vốn là quá yêu đi, nàng quá yêu phu quân của mình, cho nên ngay cả con của mình, cũng chỉ trở thành công cụ giúp báo thù cho phu quân, thật đáng buồn. Không ai biết tâm tình giờ phút này của nàng, chỉ có nàng biết, gả cho một người mình yêu mến, nhưng lại vì hắn mà gánh chịu cừu hận nặng nề, nàng đem chuyện báo thù cho người yêu làm lý do sống, cũng bị điều này che mắt chính mình...

"Chi ..." Cánh cửa mở ra, Trà Lí Hàn đi đến, hắn không biết nên nói với Lâm Lĩnh cái gì, chỉ là, nói một câu: "Ngươi đừng hỏi ta điều gì cả, tóm lại, ta cũng không tán thành bọn họ làm như vậy, mặc dù, bọn họ lấy ngươi làm điều kiện..." Trà Lí Hàn cúi đầu, mặt có chút phiếm hồng.

"Ta? Làm điều kiện gì?" Lâm Lĩnh khó hiểu.

"Ta... Quên đi, ta sẽ cứu ngươi, bất quá, chờ ta nghĩ biện pháp đã, bọn họ buộc ta xuất binh... thôi, hôm nay cũng quá muộn rồi, sáng mai ta sẽ giải thích." Trà Lí Hàn nhìn Lâm Lĩnh, nói: "Trói ngươi lại là bởi vì bọn họ sợ ngươi đào tẩu, bây giờ tình huống rất nguy cấp, tóm lại, ngươi sẽ hiểu rõ..." Trà Lí Hàn nói xong liền vội vã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: