Chương 26-27-28-29-30

Chương 26:

“Tả tiên sinh? Tả… Tiên sinh.” Quản gia gọi An Tả Giang đang giả bộ ngủ say.

An Tả Gian liếc mắt nhìn quản gia, rồi lại nghiêng người tiếp tục nhắm mắt lại, giả bộ không nghe thấy gì.

“Tả…”. Một nô tài  muốn hướng hắn gọi lại bị quản gia ngăn lại, nói: “Đi, chúng ta đi tìm chủ tử”. Vì vậy liền rời khỏi phòng khách, hướng đến phòng Tiêu Nghệ Kỳ.

“Cái gì? Ngươi đi gọi hắn mà hắn cũng không chịu đứng lên?” Giọng nói của Tiêu Nghệ Kỳ nâng lên tám quảng, buổi sáng hôm nay từ gia nhân bình thường cho đến tổng quản trong phủ đều lần lượt đi gọi hắn đến, mà hắn chính là sống chết không chịu đứng lên. Tiêu Nghệ Kỳ định thần lại, nói: “Ta tự mình đi gọi hắn.” Hiện tại Tiêu Nghệ Kỳ hắn cần có người có đủ mưu trí, tài năng như vậy, cho nên hắn không còn biện pháp.

“Chi …” Tiêu Nghệ Kỳ sai người mở cửa cho mình, hắn muốn nhìn thử An Tả Gian này còn có thể cãi lời của mình hay không?

“An Tả Gian tiên sinh, bổn vương tự mình tới hành lễ với ngài, lão nhân gia ngài còn không đứng dậy sao?” Tiêu Nghệ Kỳ đè nén cơn tức của mình, chậm rãi mà nói ra những lời này.

“Hừ, Vương gia khi nào thì nhớ đến người ta, người ta khi nào thì đứng lên…” An Tả Gian mân miệng, nằm ở trong ổ chăn mà cười trộm, nghĩ muốn nhìn xem Tiêu Nghệ Kỳ có phải hay không thật sự đem mình quên mất.

“Ngươi…” Tiêu Nghệ Kỳ vọt vào đem cái chăn xốc lên, kéo An Tả Gian dậy, nói: “Ngươi thật to gan, dám cùng bổn vương…” Nhưng hắn nói tới đây thì ngừng lại, bởi vì bộ dáng An Tả Gian hiện tại nhìn có chút đáng thương, hắn chưa bao giờ biết, thì ra nam nhân nhìn qua còn có thể nhu nhược giống như vậy.

“Vương gia, ngươi thật sự không nhớ ra sao?” An Tả gian ngừng cười, hắn chỉ muốn biết đáp án.

“Cái gì? Không nhớ cái gì?” Tiêu Nghệ Kỳ thầm nghĩ trong đầu, hắn ngủ qua không biết bao nhiêu nam nhân, nữ nhân, có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết.

“Quên đi.” Rút tay về, An Tả Gian rời giường, mặc xong y phục, nói: “Nô tài chỉ là đùa một chút mà thôi, ngày thường nô tài ngủ dậy có chút muộn, cho nên, sau này mong Vương gia thứ lỗi”. An Tả Gian lại thì thào hừ nhẹ thêm một câu: “Là ngươi không tốt trước, về sau đừng có trách ta đối với ngươi như vậy.” Đưa lưng về phía Tiêu Nghệ Kỳ, dùng khăn ướt lau mặt.

“An Tả Giang, An Tả Giang…” Tiêu Nghệ Kỳ lặp đi lặp lại cái tên này, nhìn như thế nào cũng thấy người nam nhân trước mặt có chút quen mắt.

“Ngươi… Ngươi là… Cái kia… Không đúng, không đúng, không có khả năng.” Tiêu Nghệ Kỳ phảng phất như nhớ tới cái gì, đúng vậy, hắn nhớ tới dường như là hắn…

“Cái gì không có khả năng, Vương gia đang nói cái gì vậy? Ha hả, nô tài buổi sáng mạo phạm rồi, còn phải xin vương gia thứ lỗi” An Tả Gian chắp tay hành lễ.

“Oh, quên đi, bổn vương cũng không so đo, ngươi mau mau sửa sang lại một chút, còn chuyện tình mới nói một nữa ngày hôm qua.” Tiêu Nghệ Kỳ rất nhanh rời khỏi khách phòng, nhưng mà hắn quả thật cảm giác An Tả Gian nhìn rất quen mắt, hắn nghĩ tới cái buổi tối kia.

——————————————————————————————————

“Ách, chủ tử, ai nha, ngài uống say rồi, nếu cứ như vậy thì lát nữa không thể về cung được đâu.” Một người nô tài có chút nhỏ gầy lên tiếng khuyên can Tiêu Nghệ Kỳ.

“Ai cần ngươi lo, ngươi chỉ là một tên nô tài nho nhỏ mà dám quản trên đầu của ta? Thế giới này phản rồi, Tiêu Nghệ Hàn hắn dựa vào cái gì mà được lên làm hoàng đế chứ, ta…” hắn đã uống say đến có chút ngã trái ngã phải, có chút lắc lư mà lấy tay chỉ vào chóp mũi của mình, nói: “Tiêu Nghệ Kỳ ta có cái gì kém hắn chứ, ngươi nói đi!” Tiêu Nghệ Kỳ nắm lấy cánh tay của tiểu thái giam mà lay động.

“Ách, chủ tử, nô… Nô tài dọn đống này đó? Chủ tử, ngài hiện tại bớt giận đi, này…” Thái giám bó tay không biện pháp.

“Ha hả, mượn rượu giải sầu không không phải là thượng sách nha, thái độ của vị huynh đệ này không khỏi có chút tiêu cực đi?” Khách nhân ngồi ở bàn bên kia chậm rãi mà uống rượu, thảnh thơi mà nói.

Sắc trời đã khuya, trong quán rượu chỉ có hai bàn của bọn họ, mà ông chủ của nơi này cũng ngại thân phận của bọn họ cho nên cũng không dám lên tiếng.

“Ngươi, tính cái gì vậy? Có dũng khí… dám cùng bổn… Vương… Nói… Nói…” Tiêu Nghệ Kỳ loạng choạng đi qua, kết quả đi tới một nửa liền ngã xuống, bị vị khách nhân kia tiếp được.

Tiểu thái giám cấp bách đến độ xoay vòng quanh, sau này trở về nhất định là bị Linh Phi trách mắng rồi.

“Này… Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu thái giám cấp bách đến độ nói ra những lời này.

“Đừng nóng vội, như vậy đi, quán rượu này hẳn là có khách phòng, ta đem công tử nhà ngươi an bài một chút, sáng mai ngươi cùng công tử nhà ngươi hãy trở về, hắn nhất định sẽ không trách mắng ngươi. Nghe ta đi, không sai đâu.” An Tả Gian cười cười, nhưng mà hắn cũng không biết, hắn làm như vậy sẽ mang đến cho cuộc sống của chính mình bao nhiêu thay đổi.

“Này… Cũng chỉ còn cách như vậy thôi, làm phiền công tử rồi.” Tiểu thái giám đương nhiên cảm kích không thôi, sáng mai Tiêu Nghệ Kỳ biết chính mình uống rượu đến không thể trở về, đương nhiên sẽ không trách mắng chính mình, hắn tự nhiên sẽ chỉ làm cho chính mình ngậm miệng không nói ra chuyện này với ai mà thôi.

“Ân, chủ quán, cho gian phòng hảo hạng đi.” An Tả Giang nói với chủ quán.

“Ách, được, là phòng chữ thiên số 3, Tiểu Trừng Tử, mau đưa khách quan lên lầu.” Chủ quán vỗ vỗ tiểu nhị đã sắp ngủ gật bên cạnh.

“Được, được, được, vị khách quan này, mời theo ta” Tiểu nhị ân cần mang An Tả Giang lên lầu.

Tiêu Nghệ Kỳ trong miệng còn không ngừng nói: “Ta không có say, ta ít nhất còn biết đây là một.” Hắn vươn tay làm ra cái thủ thế.

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không có say, còn biết là đây là một.” An Tả Gian cười.

Đem Tiêu Nghệ Kỳ đặt ở trên giường sau đó hắn tưởng rằng chính mình có thể lui ra, ai biết.

“Hả! Ngươi làm gì vậy hả?” Bị Tiêu Nghệ Kỳ một phen kéo đến trên giường, đặt tại dưới thân.

“Tiểu mỹ nhân…” Tiêu Nghệ Kỳ hôn xuống.

“Đừng đừng… Tiểu mỹ nhân cái đầu nhà ngươi… ngươi… đừng chạm vào nơi đó của ta… Đừng…” An Tả Gian đẩy đẩy người nam nhân đang áp mình kia, hắn đang phi lễ chính mình? Buồn cười, hai người nam nhân lại ở chỗ này…

Buổi sáng, tiếng chim chóc thanh thúy ngoài cửa sổ trà vào trong tai Tiêu Nghệ Kỳ.

“Ưm…” Tiêu Nghệ Kỳ mở mắt, nhìn thấy một người nam nhân đang ghé vào ngực của chính mình, mà hai người dĩ nhiên cũng không có mặc cái gì? Đây là có chuyện gì?

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là ai?” Tiêu Nghệ Kỳ có chút thất kinh.

“Ta là tiểu mỹ nhân của ngươi, ngày hôm qua ngươi đều gọi ta như vậy.” An Tả Gian chỉ là cần một thân thể giao ra là được, hắn cũng thương hắn (nàng) một người nam nhân. An Tả Gian tiến đến sát người Tiêu Nghệ Kỳ hôn trên môi hắn một chút, nói: “Buổi tối hôm qua, chúng ta…” An Tả Gian có chút ngượng ngùng.

“Chúng ta cái gì? Ngươi ngươi ngươi, ít nói bậy!” Đẩy An Tả Gian ra, sau đó nhanh chóng xuống giường, Tiêu Nghệ Kỳ vẫn luôn cho rằng chính mình chỉ có đối với nữ nhân mới có hứng thú, bây giờ lại cùng nam nhân… hắn như thế nào cũng nghĩ không muốn nhận.

“Ta không nói bậy, ngày hôm qua không phải ngươi nói yêu ta sao?” An Tả Gian nước mắt lưng tròng, cảm giác bản thân bị ủy khuất muốn chết, chính mình đường đường là một An Thế tử, bây giờ lại lưu lạc đến mức bị nam nhân dùng qua sau đó vứt bỏ?

“Ngươi ngươi ngươi, ta… Ai…” Tiêu Nghệ Kỳ lấy ra từ trong ống tay áo một tấm ngân phiếu, đặt ở trên bàn nói: “Đây là bồi thường cho ngươi, sau này, ngươi cùng ta không dính dáng gì đến nhau nữa!”. Nói xong, mặc xong y phục, Tiêu Nghệ Kỳ liền vội vã rời đi.

“Tiêu Nghệ Kỳ!” An Tả Gian kêu tên của Tiêu Nghệ Kỳ, đem tấm ngân phiếu xé nát vụn, làm cho nô tài của hắn vọt vào trong.

“Chủ… Chủ tử, ngài… Không có gì đi?” Nhìn thấy cái chăn đang khoác trên người An Tả Gian, hắn liền hiểu được, lần này, Tiêu Nghệ Kỳ khẳng định sẽ chết rất thảm, bởi vì chỉ cần đắc tội với người của An Gia, thì đều nhận được kết cục vô cùng bi thảm.

“A, ta thì sẽ có chuyện gì, gọi chủ quán chuẩn bị nước tắm, ta phải tẩy đi hết những khuất nhục này!” Sau đó đem ngân phiếu bị xé vụn ném đi, Tiêu Nghệ Kỳ hắn xem mình là cái gì? Nam kỹ sao?

——————————————————————————————-——————

Tiêu Nghệ Kỳ nghĩ tới đây, liền cảm thấy được người nam nhân trước mắt này cùng với người ngày đó giống nhau như đúc, lúc đó bởi vì chính mình rối loạn cho nên cũng không nhìn rõ tướng mạo của người đó, hôm nay nghĩ lại, hắn không phải là đến trả thù đi? Còn muốn nghĩ muốn, vậy nam tử kia nói không chừng ngay cả thê thiếp cũng không cần, cho nên cũng liền từ bỏ.

Chương 27:

“Ngồi đi, đem những kế sách trong bụng ngươi nói hết ra đi, bổn vương không có nhiều lượng thực để nuôi dưỡng  một người chỉ biết ngủ như một phế vật.” Tiêu Nghệ Kỳ là mượn chuyện buổi sáng mà bắt nói.

“Được rồi, được rồi, nếu Vương gia đã ra lệnh, thì nô tài cũng nên nói.” An Tả Gian cười cười, sau đó tự chủ trương mà đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Nghệ Kỳ đang ngồi trên ghế dựa, đối với hắn cười, nói: “Vương gia cũng biết, Liễu Nhất Linh cùng Thái Hậu có quan hệ gì?”

“Ngươi nói vô nghĩa, chỉ có người mù mới không biết, bây giờ ở trong triều ai chẳng biết An Quốc phu nhân chính là tỷ tỷ của Thái Hậu hả?” Tiêu Nghệ Kỳ liếc nhìn An Tả Gian, cảm giác An Tả Gian dường như chỉ là một người ngu ngốc.

“Đúng vậy, nhưng mà thân thế của nàng cũng không hề đơn giản như vậy, có thể nói, trừ cái thân phận là dì của Hoàng Thượng ra, nàng còn là thẩm thẩm của tất cả các vương gia.” An Tả Gian nhấp một ngụm trà, định thần nói.

Mà Tiêu Nghệ Kỳ vừa nghe xong liền thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, nói: “Cái… Cái gì? Thẩm thẩm? Ngươi… là đang nói giỡn đi?”

“Ta nào có tâm tư nói giỡn chứ, ha hả… được rồi, không đùa với Vương gia nữa, kỳ thật, Liễu Nhất Linh này là thê tử của Tiên Hoàng.” An Tả Giang nhàn nhã mà uống trà, tiếp tục nói: “Năm đó, lão thái hậu vì muốn làm cho con của chính mình ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, cho nên liền đem một nhà Lý gia tịch thu hết tài sản sau đó trảm hết, lúc đó đúng là một hồi máu chảy… ha hả…”. An Tả Giang liếc nhìn Tiêu Nghệ Kỳ, dường như muốn Tiêu Nghệ Kỳ nói ra suy nghĩ của mình.

“Chờ một chút, Lý gia? Bọn họ không phải họ Tiêu? Như thế nào lại là người Hoàng Thất được?” Tiêu Nghệ Kỳ cảm thấy kì quái mà nghi hoặc.

“Ha hả, cái này là do Vương gia không biết, năm đó,  chú của Tiên hoàng ra cung du ngoạn liền gặp được một nữ nhân, hai người tình đầu ý hợp liền yêu nhau, mà Hoàng thất lại không chịu thừa nhận bọn họ cho nên bọn họ ẩn cư tại núi rừng. Mà tại thời điểm đó Thái thượng hoàng đang kế vị đã ngoài 40 tuổi nhưng lại không có một đứa con nào, còn tưởng rằng chính mình không thể có người nối nghiệp cho nên liền sai người đem thúc phụ quay về, nhưng lại không ngờ được khi ngài được 46 tuổi thì lại có một đứa con, chính là Tiên Hoàng. Chính là lúc Tiên Hoàng được 15 tuổi thì lão hoàng đế kia chết đi. Lúc đó triều cương rối loạn, có người nói muốn lập con của Lý gia làm vua, có người nói cốt nhục của Thái thượng hoàng mới chính thống. Mà lão thái hậu lại càng không để cho chuyện đó xảy ra, liền âm thầm đem toàn bộ người của Lý gia xử trảm, còn ngôi vị hoàng đế kia thì đem trao cho con của mình. Ai…” An Tả Giang cảm thán một tiếng, lại nhìn sắc mặt của Tiêu Nghệ Kỳ, bộ dáng lúc này thực vô cùng dữ tợn.

“Ngươi… Tiếp tục.” Tiêu Nghệ Kỳ dường như đang tự hỏi cái gì.

“Oh, mà Liễu Linh Tê lại là nương tử của Lý gia, đương nhiên sẽ đối với Hoàng Thất vô cùng oán hận, Vương gia nói xem, nàng như vậy có thể an tâm làm An Quốc phu nhân?” An Tả Gian chọn mi.

“Đúng vậy! ngươi nói như vậy ngươi… ” Tiêu Nghệ Kỳ dừng một chút, chọn mi, nói: “A, nhưng mà nàng là một người nữ tử… Sao có… Còn nữa, nàng lấy cái căn cứ gì mà tạo phản? Muốn nàng giúp ta tạo phản đoạt ngôi vị hoàng đế? Vậy không có khả năng đi?” Tiêu Nghệ Kỳ chọn mi, đây mới là điều trọng yếu nhất.

“Ha hả, vốn là không có khả năng, nhưng mà nàng còn có một nhi tử, bây giờ ở nơi nào cũng không rõ, nếu Vương gia…” An Tả Gian cười, nói: “Nếu như, Vương gia nói sẽ giúp đỡ bọn họ, nhưng mà đợi khi có được giang sơn, sẽ đưa cho bọn họ…” An Tả Gian làm một cái hành động cắt cổ, nói: “Đến lúc đó, cũng không muộn mà.” An Tả Gian mỉm cười, Tiêu Nghệ Kỳ lúc này mới phát hiện người nam nhân trước mắt mới chính là giết người không thấy máu.

“Này, cũng là, nhưng bổn vương lo lắng một chút.” Tiêu Nghệ Kỳ có chút do dự, dù sao đây là tạo phản, không phải muốn nói thì nói.

“Được rồi, nô tài cho Vương gia ba ngày, nếu như Vương gia vẫn không chịu, thì nô tài liền nghĩ cách khác.” An Tả Gian biết chính mình đối với Tiêu Nghệ Kỳ còn không có tác dụng lớn như vậy, nhưng mà cũng đã nói như vậy rồi.

“Được, ngươi trước đi xuống đi.” Tiêu Nghệ Kỳ khoát khoát tay, làm cho An Tả Gian đi ra ngoài, hắn phải suy nghĩ lại cho thật tốt một chút.

“Tuân mệnh.” An Tả Giang lui xuống.

“An Quốc phu nhân tới.” Tiểu thái giám thông báo.

“Cho vào.” Tiêu Nghệ Hàn mặc dù không biết Liễu Nhất Linh đến làm cái gì, nhưng mà dù sao nàng cũng là dì của mình, không gặp thì có chút thất lễ.

“Khấu kiến Hoàng Thượng.” Liễu Nhất Linh hành lễ nói.

“Dì mau mau miễn lễ đi.” Tiêu Nghệ Hàn đỡ Liễu Nhất Linh đứng dậy.

“Đã biết.” Liễu Nhất Linh đứng dậy, mỉm cười nhìn Tiêu Nghệ Hàn, nhiều năm như vậy nàng tự bọc cho mình một lớp ngụy trang, che giấu đi tâm tình đang vội vàng của chính mình, nàng rất muốn biết một đáp án, nhưng mà lại phải vờ như không có gì.

“Ban thưởng ngồi.” Tiêu Nghệ Hàn lệnh cho tiểu thái giám mang ghế đến cho Liễu Nhất Linh.

“Tạ ơn Hoàng thượng, ha hả…” liễu Nhất Linh cười cười.

“Không cần tạ ơn, ngài là dì của Trẫm, ban thưởng ngồi thì có gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, ha hả…” Tiêu Nghệ Hàn cũng cười cười, chính là có điểm giằng co.

“Oh, hôm nay ta đến đây, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi Hoàng Thượng một việc.” Liễu Nhất Linh uống một ngụm trà do tiểu thái giám mang tới, nói.

“Chuyện gì? Dì cứ nói đi, chỉ cần Trẫm biết, tuyệt đối sẽ không giấu diếm ngài.” Tiêu Nghệ Hàn cười, nhìn Lâm Lĩnh đang đứng bên cạnh mình một chút, hắn biết Lâm Lĩnh có chút xấu hổ, dù sao, hắn cũng chưa từng nhìn thấy Liễu Nhất Linh, chỉ sợ Liễu Nhất Linh không quen nhìn bọn họ như thế, nhưng mà giờ phút này, Liễu Nhất Linh căn bản không hề chú ý đến Lâm Lĩnh.

“Oh, là như thế này, ta, ha hả… lần trước không phải tại Từ Ninh Cung gặp mặt Hoàng Thượng một lần hay sao? Khi đó, nhìn thấy bên hông Hoàng Thượng mang theo một miếng ngọc bội, rất giống với ngọc bội gia truyền của hôn phu đã chết, này không biết, Hoàng Thượng từ đâu mà có miếng ngọc này? Ta… ta nghĩ muốn mua, ồ, không chính là muốn nhìn miếng ngọc một chút, nếu có thể, có thể để cho ta mang về nhà vài ngày, cũng may là mộ phần của hắn cũng được xây cất gần đây, để cho nhà hắn xem một chút, xem có phải là ngọc gia truyền bị thất lạc trong nhân thế hay không.” Liễu Nhất Linh vừa nói, nước mắt liền chảy ra, nước mắt này vừa thật vừa giả, nàng nhìn phản ứng của Tiêu Nghệ Hàn.

Trên mặt Tiêu Nghệ Hàn có chút xấu hổ, hắn nhìn Lâm Lĩnh một chút, bởi vì chủ nhân của ngọc bội này chính là Lâm Lĩnh, Tiêu Nghệ Hàn cười cười, nói: “Này… Trẫm cũng có chút khó nói, thật ra ngọc bội này là do người khác tặng cho Trẫm, chứ Trẫm cũng không phải là chủ nhân của ngọc bội này, này… Trẫm chỉ thay chủ nhân kia làm chủ”. Tiêu Nghệ Hàn xấu hổ cười hai tiếng, chính xác đây là vật mà Lâm Lĩnh đã mang theo từ nhỏ, sao có thể nói mượn là mượn được đây.

“Oh, nguyên lai là vậy, Hoàng Thượng cũng không phải là chủ của vật này sao? vậy… Ta đây cũng không làm khó nữa, mà…Hoàng Thượng có thể nói cho ta biết chủ nhân của vật này là ai không? ta muốn cùng người đó bàn bạc một chút.” Liễu Nhất Linh làm bộ nói.

“Này…” Tiêu Nghệ Hàn liếc nhìn Lâm Lĩnh bên người, nói: “Này… Này khó mà nói.” Tiêu Nghệ Hàn mặt có chút đỏ, cái này biết mở miệng nói như thế nào, nói y là một thiên tử, khi còn nhỏ cùng một thái giám trao đổi tín vật định tình?

“Có cái gì khó nói? Quên đi, xem như vị hôn phu của ta không có phúc khí đi.” Liễu Nhất Linh trong thanh âm mang theo chút nức nở.

Lâm Lĩnh cũng rất ngượng ngùng, hắn đi tới nội các, đem ngọc bội lấy ra, đi đến bên người Liễu Nhất Linh, đem ngọc bội đặt vào trong tay nàng, nói: “Phu nhân cứ lấy đi đi, cái này là ngọc bội từ nhỏ Di Lâm mang theo bên người, hiện tại nó đối với phu nhân trọng yếu như vậy, Di Lâm đương nhiên là phải đáp ứng rồi.” Lâm Lĩnh cười, Liễu Nhất Linh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trước mắt, vốn là giống mình như đúc.

“Ngươi… Của ngươi?” Liễu Nhất Linh dường như hiểu được cái gì.

“Đúng vậy.” Lâm Lĩnh tiếp tục cười, nói: “Lấy đi đi.”

“Ách, cám ơn, ta… Ta mượn ba ngày, ba ngày sau, nhất định sẽ trả lại.” Liễu Nhất Linh khóc lên, mãnh liệt mà tạ ơn Lâm Lĩnh…

Chương 28:

Lâm Lĩnh một mình ngồi ở trên ghế đọc sách, đột nhiên Liễu Nhất Linh đi đến mà nàng lại đặc biệt dặn thị vệ không cần thông báo.

“Oh, là An Quốc phu nhân, Di Lâm không có từ xa nghênh đón, thật là thất lễ”. Lâm Lĩnh nhìn thấy Liễu Nhất Linh liền đứng dậy chắp tay.

“Oh, không có gì, được rồi ba ngày đã hết, ta mang ngọc bội trả lại cho ngươi.” Liễu Nhất Linh cười, đem ngọc bội đưa tới tay Lâm Lĩnh.

“Như vậy hả.” Lâm Lĩnh thu hồi ngọc bội, hướng bên trong ốc đi đến, đem ngọc bội cất cho thật tốt, nhưng mà Liễu Nhất Linh vẫn còn đứng tại chỗ.

“Ách, phu nhân, còn có việc gì sao?” Lâm Lĩnh nghi hoặc mà nhìn Liễu Nhất Linh.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là ở trong phủ có chút buồn chán, ha hả, mà nghe nói Hoàng Thượng có một nam phi tử, bản thân ta cũng có điểm tò mò, cho nên muốn lại đây cùng ngươi tâm sự thôi.” Liễu Nhất Linh cười, lúc này, nụ cười hiền lành mà xinh đẹp.

“Oh, vậy… Dâng trà.” Lâm Lĩnh hướng tiểu thái giám kêu đem trà đến, sau đó nhìn Liễu Nhất Linh, nói: “Vậy, mời phu nhân ngồi.” Lâm Lĩnh cười.

“Được rồi, ta có một vấn đề, nghẹn tại trong bụng thật khó chịu, muốn hỏi ngươi một chút?” Liễu Nhất Linh chọn mi.

“Được, phu nhân có vấn đề gì?” Lâm Lĩnh cũng không có nhiều tâm cơ, hắn cũng không hề đề phòng với bất kì ai.

“Oh, không có gì, chính là ngọc bội này, là của Di Phi mang theo từ nhỏ sao? Di Phi có phải từ phòng lau dọn đi ra?” Liễu Nhất Linh hỏi rất vội vàng, bởi vì nàng rất muốn biết đáp án.

“Đúng vậy, phu nhân hỏi cái này… Có chuyện gì không?” Lâm Lĩnh nghiêng đầu hỏi.

“Không… Không có, ta không có gì, chỉ là cảm thấy tò mò thôi, ha hả…” Liễu Nhất Linh gượng gạo mà đưa ra một lý do.

“Oh.” Lâm Lĩnh nhấp một ngụm trà, cũng không có hỏi tới.

“Được rồi, cái kia chuyện Trà Quốc đón dâu, không biết Di Phi có biết…” Liễu Nhất Linh muốn nói lại thôi, sau đó lại làm ra một bộ dáng “Quên đi, hay là không nói”.

“Cái gì?” Lòng hiếu kì của Lâm Lĩnh bị nàng khơi lên.

“Oh, không có gì, này, ai… đã nói rồi thì nói luôn, cứ xem lão thái bà này nói láo đi, cũng không có gì, chính là nghe nói Trà Vương đang đối với Ngọc Quốc chúng ta không có ý xấu, nghe nói, quân lính của họ có chút di chuyển về lãnh thổ của chúng ta.” Liễu Nhất Linh liếc mắt nhìn Lâm Lĩnh.

Lâm Lĩnh nhíu mày, nói: “Không có khả năng? Bọn họ cũng đã đồng ý hôn lễ rồi, huống chi, cũng không lý do gì cả?” Lâm Lĩnh vì Tiêu Nghệ Hàn mà lo lắng.

“Như thế nào không có khả năng?” Liễu Nhất Linh nhấp một ngụm trà, nói: “Con người, ai mà không tham lam chứ? Mà đế vương lại càng tham lam nhất thiên hạ này, cứ muốn mọi thứ đều thuộc về mình, cho nên, Trà Vương cũng chính là một vị hoàng đế, hắn đương nhiên muốn mở rộng lãnh thổ của mình rồi, như vậy, chuyện này cũng là bình thường.” Liễu Nhất Linh âm thầm mà nhìn Lâm Lĩnh, muốn xem biểu hiện của hắn.

“Này, cũng không có chứng cớ gì thì cũng khó mà nói, ha hả.” Lâm Lĩnh cười cười, hắn không nghĩ nhiều sự tình như vậy, vạn nhất như không có gì, cứ như vậy truyền sai tin tức, đây mới là tội lớn.

“Ách, đúng vậy, chính là lão thái bà ta nói càn, ha hả…” Liễu Nhất Linh xấu hổ mà cười, làm như thế nào mới có thể khiến cho Lâm Lĩnh  trước mặt tin tưởng đây? Nàng tính toán, nói: “Vậy, ta cũng không còn chuyện gì rồi, ta cáo từ trước” Liễu Nhất Linh chắp tay, đứng dậy rời đi.

Lâm Lĩnh không hề muốn tìm hiểu ý tứ của những lời mà Liễu Nhất Linh vừa nói, cũng không có truy cứu nhiều, bởi vì chính mình chỉ là một phi tử, những lời này cũng không cần phải để ý tới, quản nhiều chuyện ngược lại có chút không tốt.

“Chi…” An Vương đóng cửa đại sảnh, xoay người, vội vàng hỏi Liễu Nhất Linh: “Thế nào? Ba ngày rồi, tìm hiểu sự thật như thế nào rồi?”

“Dò xét, dò xét, toàn bộ đều được làm rõ hết rồi.” Mặt Liễu Nhất Linh trắng không còn chút máu mà liếc nhìn An Vương, nghĩ lại hắn cũng là một Vương gia đa mưu túc trí, như thế nào tính tình lại luôn gấp gáp như vậy?

“Tìm hiểu cái gì rồi?” An Vương ngồi xuống, ngay cả trà cũng không uống, cứ vậy vội vàng hỏi.

“Hoàng thượng cùng Lân nhi căn bản không có quan hệ, oh, không, là có quan hệ, chỉ là Lân Nhi bây giờ… Ai… Lân nhi chính là Di Lâm.” Liễu Nhất Linh thở dài, cảm thán trời cao trêu cợt người.

“Cái… Cái gì? Di… Di Lâm? Không thể nào? Là hắn? Này…” An Vương nhíu mày, dường như đối với việc khởi binh của hắn có chút trở ngại.

“Không quan hệ, lòng ta cũng đã quyết rồi, phản thì cứ phản đi, Di Lâm nơi đó, ta muốn ngươi hỗ trợ.” Liễu Nhất Linh chọn mi, dường như nàng có biện pháp của nàng.

“Cái gì?” An Vương lập tức chọn mi, thật muốn nghe xem là cái diệu kế gì.

“A, bất quá kế hoạch phải lùi lại sau khi hôn lễ cử hành xong, Trà Lí Hàn mang Vân Hinh đến Trà Quốc, lúc đó hãy tái thực hiện.” Liễu Nhất Linh nhấp một ngụm trà, nhìn An vương một chút.

“Nói như thế? Là có ý gì?.” An Vương vuốt cằm, tự hỏi.

“Ha, kỳ thật chính là, Vân Hinh sau khi gả đi, như vậy lúc Trà Lí Hàn bình an tới được Trà Quốc, ngươi dùng bồ câu đưa thư nói với Trà Lí Hàn: nếu muốn Di Phi, thì cho chúng ta mượn người. Chỉ cần hắn chịu giúp chúng ta tạo thanh thế giả, sau đó giống như là khởi binh, ngươi sẽ nói với Hoàng Thượng, khuyên hắn nên đồng ý với yêu cầu kia, bên kia ta sẽ khuyên Di Lâm, như vậy, Di Lâm tự nhiên sẽ thỉnh cầu Hoàng Thượng cho hắn đi sứ, để cho A Đặc sứ đi cùng, như vậy, đến lúc đó, chúng ta hãy làm…”. Liễu Nhất Linh cấp cho An Vương một ánh mắt.

An Vương bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đúng vậy, bắt được nhược điểm của hai bên, cho chúng ta lợi thế, quả nhiên, diệu kế. Ha ha…” An Vương khóe mắt liếc nhìn Liễu Nhất Linh, trong lòng âm thầm nghĩ: “Người phụ nữ này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, có thể sống tới ngày hôm nay, khẳng định thủ đoạn của nàng rất cao…”

Liễu Nhất Linh trong lòng cũng còn khúc mắc đối với An Vương, thầm nghĩ:”Nam nhân này, thật sự là ngu ngốc như vậy? chỉ sợ là đang giả bộ đi. Chỉ dựa vào nịnh nọt cũng không thể ngồi tới cái địa vị này.

Chương 29:

Rất nhanh, ngày đại hôn cùng Trà Quốc cũng tới, Tiêu Nghệ Hàn tự mình thân chinh tiễn Vân Hinh ra đến cửa thành, Vân Hinh hôm nay giống như một đại nhân, ngồi ở bên trong kiệu, an phận một chút thanh âm nhỏ cũng không có.

Khi trời vừa tối, Tiêu Nghệ Hàn liền về tới Điện Dưỡng Tâm, y cuối cùng cũng giải quyết sxong cái chuyện lớn này, trong lòng không khỏi có chút dương dương tự đắc, cảm giác xem ra cũng không tồi.

Lâm Lĩnh đương nhiên cũng thực cao hứng thay Tiêu Nghệ Hàn, nhưng mà bọn họ ai cũng không nghĩ tới, Vân Hinh xuất giá còn chưa tới nửa tháng, Trà Quốc đã hạ chiến thư?

“Cái gì? Này… là cái gì?” Tiêu Nghệ Hàn cầm tấu chương nói về tình hình quân cơ, đột nhiên rống lớn một tiếng.

“Sao… Làm sao vậy?” Lâm Lĩnh bị một tiếng rống của Tiêu Nghệ Hàn làm cho giật mình thiếu chút nữa đánh đổ cả chum trà vừa đem lên cho y.

“Chính ngươi xem đi.” Tiêu Nghệ Hàn đem tấu chương ném qua cho Lâm Lĩnh.

Lâm Lĩnh tiếp được rồi tấu chương, nhìn vào, đột nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Nghệ Hàn, hỏi: “Này… Khởi binh? Chúng ta không phải đã hòa hảo rồi sao? Còn có cái lý do gì mà khởi binh?”

“Ta nào biết lý do là gì chứ, bọn họ nói là muốn khởi binh, chính là, vấn đề hiện tại, ai, lão cáo già Lưu Huân kia không chịu giúp cho Trẫm, hắn…” Tiêu Nghệ Hàn nghĩ đến việc đã nhiều năm như vậy rồi mà trong lòng Lưu Huân vẫn thủy chung không chịu cởi bỏ khúc mắc.

“Ha, không bằng, tái cầu cùng hòa một lần.” Lâm Lĩnh cảm giác được chính mình cũng không nên quản chuyện này, nói đến chính mình cũng chỉ là một phi tử mà thôi, mặc dù là nam phi, nhưng mà chính sự đối với hắn mà nói vốn là không nên nhúng tay vào.

“Tái cầu hòa? Tìm ai? Ai chịu đi? Trong triều, nếu tìm đến cái bọn cáo già kia thì họ nhất định sẽ nói “Thần tuổi già”, cũng sẽ không chịu được đường xa như thế, mong Hoàng Thượng thông cảm, ta nếu thật sự không đồng ý thì sẽ biến thành một tên hôn quân, hơn nữa, binh quyền của Trà Quốc hiện tại đều nằm trong tay của Trà Lí Hàn, mà Vân Hinh lại là thê tử của hắn, thật sự là… ai… hiện tại nếu có đi cầu hòa, chính là phải cầu hòa cùng Trà Lí Hàn, ai có thể làm cho hắn chuyển tâm chứ.”. Tiêu Nghệ Hàn nhíu mi, hắn cái gì cũng đều nghĩ đến rồi, lại sơ sót bỏ qua Lâm Lĩnh, không sai, nếu như phái Lâm Lĩnh đi sứ ở Trà Quốc, hắn nói đến chuyện thân tình, dùng lý lẽ mà khuyên bảo Trà Lí Hàn, có lẽ sẽ khiến cho Trà Lí Hàn thu binh.

“Này… Nghệ Hàn, ngươi đừng suy nghĩ nhiều mà tổn hại đến đầu óc, ta nghĩ hay là cùng hai vị Thừa tướng thương lượng một chút rồi hãy đưa ra quyết định, dù sao bây giờ cũng chỉ mới hạ chiến thư mà thôi.” Lâm Lĩnh trấn an Tiêu Nghệ Hàn, hắn biết trong lòng Tiêu Nghệ Hàn đang vạn phần lo lắng. Nhưng mà bây giờ Lâm Lĩnh cũng không có cách nào khác.

Ngày tiếp theo, Tiêu Nghệ Hàn vào triều, Điện Dưỡng Tâm như trước chỉ còn lại một mình Lâm Lĩnh, hơn nữa còn mấy người tì nữ cùng thái giám.

Liễu Nhất Linh lần này lại đến đây.

“An Quốc phu nhân đến, Di Lâm không thể từ xa tiếp đón.” Lâm Lĩnh nhìn thấy Liễu Nhất Linh liền lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ.

“Làm sao, làm sao, Di Phi lại nói cái gì vậy, ha hả, ngài nha, chỉ cần ngài bưng cho ta chén trà  để uống, ta như vậy là thỏa mãn rồi.” Đúng vậy, hiện tại trong mắt Liễu Nhất Linh, hắn là con của chính mình, nhiều năm qua như vậy, ngày đêm đều muốn gặp mặt hắn một lần, hôm nay gặp được, uống được chén trà do chính đứa con của mình bưng tới, tự nhiên trong lòng cảm động đến khóc không ra lời.

“Ách, được vậy hôm nay ta sẽ hầu hạ phu nhân một ngày, ha hả!” Lâm Lĩnh cũng hiểu được là Liễu Nhất Linh muốn thân thiết hơn, cho nên, hắn đối với nàng cũng không cảm thấy bài xích.

“Ha hả, tốt lắm, tốt lắm, ta cũng chỉ là muốn đùa một chút mà thôi, Di Phi đừng có nghĩ là thật, ha hả, ta hôm nay đến đây là có việc muốn cùng Di Phi nói.” Liễu Nhất Linh bày ra một bộ dáng thần bí hơn nữa dáng vẻ còn có chút khẩn trương.

“Chuyện gì? Sao lại khẩn trương như vậy?” Lâm Lĩnh nghi hoặc nhìn Liễu Nhất Linh, cảm thấy được như thế nào mỗi lần Liễu Nhất Linh đến đây bộ dáng đều thần bí như vậy.

“Ha hả, chỉ là muốn nói về chuyện Trà Quốc đưa thư khiêu chiến cho Hoàng Thượng.” Liễu Nhất Linh chọn mi, dường như cái gì nàng cũng đều biết.

“Ách, phu nhân như thế nào lại biết chuyện chiến thư…” Lâm Lĩnh cảm thấy có chút kỳ quái, Liễu Nhất Linh làm sao lại biết được chuyện này.

“Oh, cái này là ta có nghe người khác nói qua, ha hả, ta chỉ là muốn đề cập một ý kiến nho nhỏ của mình cho ngươi mà thôi, Di Phi ngươi nghe một chút, nếu không được thì cứ xem như là ta chưa từng nói.” Liễu Nhất Linh biểu hiện rất khinh xảo, cảm giác không giống như đến thảo luận cái quốc gia đại sự nào.

“Oh, nếu ngài đã nói như vậy, ha hả, vậy nghe một chút cũng không sao.” Lâm Lĩnh nhấp một ngụm trà, nhìn Liễu Nhất Linh, dù sao bây giờ hắn cũng rất nhàn hạ, nghe một chút cũng được.

“Được, ta nghĩ, Di Phi, không bằng lần này ngươi chính mình đi sứ đi.” Liễu Nhất Linh cười ha hả, cảm giác chỉ giống như đang nói đùa.

“Cái… Cái gì?” Lâm Lĩnh căn bản cũng không có hiễu rõ ý tứ của Liễu Nhất Linh.

“Oh, là ta không giải thích rõ ràng, ý của ta là, Di Phi ngươi có thể cầu xin để đi Trà Quốc làm sứ thần, ngươi có nghĩ đến lần trước khi Trà Lí Hàn đến nước ta, hắn đã chỉ đích danh muốn cho ngươi đi Trà Quốc sao? Lần này, ngươi có thể tự chính mình đi sứ với danh phận là một sứ thần. Thứ nhất, Trà Lí Hàn đối với ngươi có cảm tình; thứ hai, ngươi nghĩ nếu như lần này thành công thì vị trí phi tử kia của ngươi có thể ngồi lâu một chút. Thứ ba, cũng có thể tạo nên uy nghiêm của mình đối với người khác, nói không chừng, ngươi làm như vậy, ngược lại làm cho trọng thần trong triều đối với ngươi thêm phần kính trọng.” Liễu Nhất Linh nói xong liền cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó nhìn Lâm Lĩnh, nàng biết, Lâm Lĩnh hiện tại đã có chút do dự, và nàng cũng không thể để cho hắn do dự lâu được.

“Ngươi nha, đừng do dự nữa, đây chính là một tên trúng ba nhạn, có cái gì không tốt chứ? Huống chi ngươi mỗi ngày đều ở trong cung, cũng rất là nhàn rỗi, ngươi cũng không muốn nhìn thấy Hoàng Thượng cả ngày ưu sầu đi? Cho nên, việc đi làm sứ thần là tốt nhất.” Liễu Nhất Linh lại nói thêm một câu, làm cho Lâm Lĩnh tin tưởng hơn.

Nàng lại lập tức thức thời mà cười, nói: “Tốt lắm tốt lắm, ta cũng chỉ nói giỡn như vậy. Ta nha, bây giờ phải trở về rồi, Hoàng Thượng sẽ lập tức trở lại, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Liễu Nhất Linh vừa dứt lời liền đứng dậy chỉnh trang lại y phục, nhìn bộ dáng do dự của Lâm Lĩnh, nàng ăn một nửa viên thuốc an thần.

Liễu Nhất Linh rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Lâm Lĩnh liền lâm vào suy tư, hắn cảm thấy những điều Liễu Nhất Linh vừa nói không phải là không có đạo lý, nghĩ muốn chính mình thử xem, cũng vì Tiêu Nghệ Hàn mà giải đi bớt lo lắng.

Chương 30:

Tiêu Nghệ Hàn sau khi lầm triều xong liền quay trở lại Điện Dưỡng Tâm, vừa vào cửa sắc mặt đã vô cùng tức giận.

“Làm sao vậy?” Lâm Lĩnh bưng trà, đưa đến trước mặt Tiêu Nghệ Hàn hỏi.

“A, đều là do mấy tên lão thần trong triều, cùng Trẫm bàn chuyện, bọn họ đều là hai nguyên lão trong triều, đều mang trên mình trách nhiệm? Ta nói cho con của bọn họ đi sứ, chứ cũng không hề nói bắt bọn họ đi, trước kia đều đứng ở trước mặt Trẫm đề cử cho con mình, bây giờ gọi đi thì họ lại từ chối không còn một mảnh.” Tiêu Nghệ Hàn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt tức giận dường như không có chỗ phát tác.

“Đừng nóng vội, ta nghĩ sẽ có người chịu đi mà thôi.” Lâm Lĩnh lo lắng cho Tiêu Nghệ Hàn, chính mình thế nhưng lại không giúp gì được cho y, hắn chỉ là một nam phi hèn mọn, có thể làm được cái gì đều làm như vậy.

“Uh, qua vài ngày nữa ta sẽ tìm mấy đại thần khác thương lượng lại xem, dù sao kỳ hạn còn nửa tháng nửa.” Tiêu Nghệ Hàn tiếp tục nhìn tấu chương, nhưng do dự trong mắt vẫn chưa hề tiêu tán.

“Không bằng…” Lâm Lĩnh hít sâu một hơi, nói: “Hay là để cho ta đi sứ đi!” Lâm Lĩnh ngưng trọng  nhìn Tiêu Nghệ Hàn, hắn nghĩ muốn giúp Tiêu Nghệ Hàn chút gì đó, nhưng lại cảm thấy được chính mình có chút bất lực.

“Cái gì?” Tiêu Nghệ Hàn kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Lâm lĩnh, nhíu mày, nói: “Không thể, ngươi, quên đi, ta là Hoàng Thượng, bọn họ sẽ không lớn mật đến nỗi không chịu nghe lệnh của ta, ngươi, đừng quan tâm.” Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn có chút không kiên nhẫn, y rất phiền, cũng rất cấp bách.

“Không phải, ngươi nghe ta nói được không?” Lâm Lĩnh cầm lấy đi tấu chương trong tay Tiêu Nghệ Hàn, hy vọng Tiêu Nghệ Hàn có thể tập trung tinh thần nghe hắn nói.

“Ngươi nói đi.” Tiêu Nghệ Hàn biết ngữ khí vừa rồi của mình có chút quá đáng, hiện tại y bình tĩnh lại, ôn nhu mà nhìn Lâm Lĩnh.

“Ta biết, Trà Lí Hàn đối với ta có hảo cảm, chỉ cần ta đi sứ mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết, huống chi, hiện tại ai cũng không chịu đi, hơn nữa, chỉ có nửa tháng, ta cam đoan trong nửa tháng ta sẽ trở về, nếu không đi10 năm, liền đi 10 năm.” Lâm Lĩnh nhìn Tiêu Nghệ Hàn, hắn thật sự nghĩ muốn giúp y.

“Không được, nói cái gì cũng không thể! Ta biết, ngươi muốn giúp Trẫm, nhưng  mà ngươi… Ngươi như thế nào có thể dựa vào tình cảm của Trà Lí Hàn đối với ngươi, như vậy, đối với ngươi rất nguy hiểm, huống chi nếu để ngươi đi, các đại thần trong triều… Bọn họ cho dù không chịu chính mình đi, bọn họ cũng không cho ngươi đi.” Tiêu Nghệ Hàn tìm một lý do chính đáng qua loa mà nói với Lâm Lĩnh, y cuối cùng vẫn là không nghĩ sẽ để cho Lâm Lĩnh đến bên người của Trà Lí Hàn.

“Nhưng mà…” Lâm Lĩnh nghĩ muốn khuyên nhủ Tiêu Nghệ Hàn.

“Không có nhưng mà gì hết, chuyện này ta sẽ xử lý.” Tiêu Nghệ Hàn ngăn cản không cho Lâm Lĩnh nói nữa, sau đó đứng lên rời khỏi Điện Dưỡng Tâm. Mấy ngày nay, Tiêu Nghệ Hàn vì chuyện của chiến thư, mà luôn để Lâm Lĩnh một mình vắng vẻ, Lâm Lĩnh cũng hiểu được bọn họ trong lúc đó đã tạo nên một khoảng cách. Nhưng mà thân phận của Lâm Lĩnh nói đến cũng chỉ là một người thái giám mà thôi, Tiêu Nghệ Hàn nói các triều thần không chấp nhận cũng là vì hai chữ thái giám này mà thôi. Lâm Lĩnh hiểu thân phận của chính mình, cho dù bây giờ có cao quý hơn lúc trước, nhưng mà cái danh hào thái giám này sẽ theo hắn cả đời.

“Di Phi, ngươi… Còn muốn chờ sao? Đã trễ thế này, nên đi nghỉ thôi!” Tiểu thái giám cẩn cẩn dực dực hỏi Lâm lĩnh.

“Chờ một chút đi.” Lâm Lĩnh ngồi ở bên cạnh bàn đối diện với cửa, si ngốc mà chờ Tiêu Nghệ Hàn, hắn thầm nghĩ, mặc dù hắn không biết chính mình sai ở nơi nào, nhưng mà lại khiến cho Tiêu Nghệ Hàn tức giận, thì hắn lại biết.

“Ngài… Đừng như vậy, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hắn có hậu cung nhiều như vậy, ngài như thế nào vẫn cứ hy vọng hắn sẽ luôn để mình trong mắt đây?” Tiểu Thái giám Lâm Lĩnh đáng thương, một khi được sủng ái thì khiến cho vô số hậu cung đố kị, nhưng mà Hoàng Thượng là một người ra sao, chẳng lẽ y sẽ không thị tẩm nữ nhân? Chỉ có Lâm Lĩnh ngây thơ nghĩ rằng chính mình sẽ vĩnh viễn cùng Tiêu Nghệ Hàn, hắn chưa từng có lo lắng qua, chính mình có một ngày sẽ thất sủng, sẽ mất đi cái địa vị như ngày hôm nay, sau đó sẽ giống như một món đồ chơi bị Tiêu Nghệ Hàn vứt bỏ.

“Có ý gì?” Bị lời nói của tiểu thái giám thu hút, Lâm Lĩnh quay đầu lại, hắn không rõ tiểu thái giám nói như vậy là có ý gì.

“Ai, ngài tưởng rằng hậu cung chỉ có ngài cùng Hoàng Hậu thôi sao, nói cho ngài biết, mới vừa rồi trong cung tuyển thêm vài trăm quý nhân, mà phi tần cũng tăng lên rất nhiều, Hoàng Thượng chẳng lẽ chưa thị tẩm người nào sao? Di Phi chủ tử, chính là ngài quá hồ đồ, nếu là phi tử khác được sủng ái, thì họ cũng sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn tốt lắm, huống chi, ngài so với các nàng lại không có ưu thế hơn đi, các nàng có bụng, ngài có sao?” Tiểu thái giám nói rõ ràng, nhìn Lâm Lĩnh, dùng ánh mắt mà nói cho hắn biết, bây giờ không phải là lúc si ngốc chờ đợi.

“Cái gì bụng? Ta như thế nào lại không có bụng?” Lâm Lĩnh không rõ ý tứ lời nói của tiểu thái giám, nghi hoặc mà nhìn tiểu thái giám.

“Ôi da, chủ tử tốt của ta, ngươi… Ôi chao, ta nên nói như thế nào đây, các nàng có thể vì Hoàng Thượng mà sinh một hài tử, Hoàng Thượng cho dù không thích các nàng, chỉ là chơi đùa, này không xem thầy thì cũng phải nhìn mặt phật đi? Hài tử vốn là da các nàng sinh, nhưng còn ngài đây? Cái gì cũng chưa từng, như vậy tốt rồi, cứ vậy mà bị thất sủng! Ngài còn không rõ sao, mấy ngày nay Hoàng Thượng ba đến nam ngày mới đến nơi này một lần, đó là nghe nói, hắn đã sớm ở đến cùng phi tử khác rồi, nghe nói từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ liền chiêu nạp phi tần, chính là chỉ có một mình ngài hồ đồ mà thôi.” Tiểu thái giám bĩu môi, hắn không phải chia rẽ, chỉ là chính mình trước kia cũng giống như Lâm Lĩnh, cuối cùng lưu lạc đến mức bị người nhạo báng.

“Là ngươi nghĩ nhiều đi, không có khả năng.” Lâm Lĩnh cười, mà nụ cười này vô cùng khổ sở, hắn không biết dùng cái gì để che dấu đi thống khổ của bản thân, nếu như tiêu Nghệ Hàn thật sự thay lòng đổi dạ, vậy thì hắn thực sự đã xong rồi, nhưng mà hắn không cần địa vị, hắn chỉ muốn biết Tiêu Nghệ Hàn đối với mình là thực sự hay chỉ là chơi đùa mà thôi…

“Ngài, quên đi, coi như không nói gì.” Tiểu thái giám thở dài, ngẫm lại chính mình như thế nào lại hầu hạ một chủ tử đơn thuần thiện lương đến đáng thương như vậy, đừng để đến lúc thật sự bị thất sủng rồi, ngay cả chính mình cũng xui xẻo.

“Yêu, Di Phi à.” Thái Giám bên người Hoàng Thượng, Trương công công nhìn thấy Lâm Lĩnh còn đang chờ Tiêu Nghệ Hàn liền cùng hắn chào hỏi.

“Trương công công, ngươi?” Lâm Lĩnh đứng lên, có chút kích động, mà nhiều hơn chính là kỳ quái, vì sao Trương công công không ở bên cạnh Tiêu Nghệ Hàn mà lại tới nơi này.

“Oh, Di Phi chủ tử, Hoàng Thượng phân phó, đêm nay, hắn ở… ở… lại chỗ của Hợp phi, nói ngài, đừng đợi.”Trương công công cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Lĩnh, hắn cũng biết Lâm Lĩnh sẽ rất thương tâm cho nên liền rất thức thời mà rời đi.

Lâm Lĩnh ngã ngồi trên ghế, trong miệng lẫm bẩm: “Có lẽ, thật sự, đến lúc đó rồi đi…”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: