cùng nhau đi cướp người
Hoàng Cảnh Du bay lên, một tay ôm chặt Hứa Ngụy Châu vào lòng, tay kia rút kiếm khỏi vỏ, kéo theo một luồng sáng bạc sắc bén.
Mười mấy người bịt mặt vọt vào phòng, trên tay đều cầm đao sáng loáng. Em gái thấy thế sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đứng lên định chạy tới chỗ Hứa Ngụy Châu thì bị Hoàng Cảnh Du đá một phát, văng thẳng tới chỗ đám bịt mặt.
“Ê!”. Hứa Ngụy Châu lo lắng.
“Lão yêu tinh già đầu rồi mà không biết xấu hổ, còn nói mình 12 tuổi”. Giọng Hoàng Cảnh Du lạnh băng.
Hứa Ngụy Châu nghe vậy sửng sốt, quay đầu xem.
“ Hoàng cung chủ thật không biết thương hương tiếc ngọc”. Em gái cười khanh khách, vươn tay bóc mặt nạ ra, lộ ra một gương mặt có chút nếp nhăn.
Thiên Sơn đồng tử phiên bản thực? Hứa Ngụy Châu lạnh sống lưng, thầm run rẩy.
“Phượng Cửu Dạ đâu?”. Hoàng Cảnh Du khinh thường. “Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn cướp người trong tay ta sao?”
Cướp người? Hứa Ngụy Châu lại sửng sốt một chút. Chẳng lẽ tới cướp mình sao?
WTF có cần cẩu huyết đầm đìa như vậy không?
“Sao gọi là cướp được”. Đối phương lanh lảnh nói. “Giáo chủ nhà ta nghe nói Hứa công tử bị thương, quả thật lòng như lửa đốt, trà không uống cơm không ăn, cả người đã gầy một vòng lớn”.
“Vậy sao?”. Hoàng Cảnh Du bất mãn nhìn Hứa Ngụy Châu.
Hứa tiểu thụ >_<, lại một lần nữa quang vinh làm bia đỡ đạn.
“Có muốn theo bọn họ tới Ma giáo không?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.
Vô nghĩa, đương nhiên là không! Hứa Ngụy Châu kịch liệt lắc đầu.
“Ngoan”. Hoàng Cảnh Du ôm chặt thắt lưng hắn, khoé miệng cong lên.
“Chạy sao?”. Hứa Ngụy Châu kề sát vào tai hắn, thấp giọng hỏi.
“Đánh xong rồi chạy!”. Hoàng Cảnh Du cười khẽ.
“…Ta không biết đánh nhau”. Hứa Ngụy Châu chột dạ.
“Ta sẽ bảo vệ ngươi”. Hoàng Cảnh Du nói ra lời thoại kinh điển trong phim thần tượng.
“Thật ân ái”. Một giọng nói từ bên ngoài truyền tới, sau đó một nam tử nghênh ngang tiến vào, một thân trường sam tuyết trắng trong trẻo nhưng cao quý, đằng trước viết tháu một đống chữ, cuồng dã mà cách điệu.
“Phụt!”. Hứa Ngụy Châu nhịn không được phì cười.
“Cười cái gì?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.
Hứa Ngụy Châu ra sức lắc đầu, cười càng sặc sụa.
Sắc mặt nam tử áo trắng nhất thời rất khó xem. “ Hứa công tử thấy ta rất buồn cười sao?”
“Sao lại thế được, không buồn cười chút nào”. Hứa Ngụy Châu cười đến chảy cả nước mắt.
Nam tử áo trắng: …
“Tên của ngươi thật độc đáo”. Hứa Ngụy Châu vất vả lắm mới ngừng cười được, cảm thấy phải bù đắp một chút nên chân thành ca ngợi. “Trách không được phải viết lên áo”
Nam tử áo trắng nghe vậy hừ một tiếng, trên vạt áo có năm chữ lớn “Ta là Bạch Liên Hoa” lấp lánh rực rỡ.
“Ta có thể cười tiếp một lúc không?”. Hứa Ngụy Châu tựa vào vai Hoàng Cảnh Du hỏi, may mà bên ngoài mưa tạnh, hé ra ánh mặt trời, nếu không mực bị thấm nước nhoè ra thì biết làm sao.
Sắc mặt Bạch Liên Hoa đen một mảng lớn.
“Đương nhiên”. Hoàng Cảnh Du cong môi. “Phu nhân chỉ cần cười thôi, chuyện đánh nhau cứ giao cho vi phu là được”
Vừa dứt lời, nam tử áo trắng đã xông lên tấn công, Hứa Ngụy Châu vừa thấy lạnh sống lưng thì đã bị Hoàng Cảnh Du ôm tới cửa chính.
Tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang lên không ngừng, Hoàng Cảnh Du tay trái bảo vệ Hứa Ngụy Châu chặt chẽ, chỉ dùng một tay mà có thể liên tiếp ép lui nam tử áo trắng, khiến hắn gần như không thể đánh trả.
Ám vệ bảo hộ Hứa Ngụy Châu của Nhật Nguyệt sơn trang cũng đuổi tới nơi, cùng đánh nhau với đám người bịt mặt.
“Còn đứng đó làm gì?”. Bạch Liên Hoa thẹn quá hoá giận, xoay người rống lên với nữ tử kia.
“Đương nhiên là nhìn ngươi mất mặt”. Nữ tử cười khanh khách, giọng hơi chói tai, giống như đến từ vực sâu dưới lòng đất.
“Bịt tai lại”. Hoàng Cảnh Du thấp giọng bảo Hứa Ngụy Châu.
Nữ tử tên là Thiền nương, trên giang hồ nổi danh ác độc, không ai biết rõ nàng bao nhiêu tuổi. Mấy năm trước nàng vốn đã mai danh ẩn tích, không hiểu sao lại đột nhiên gia nhập Ma giáo, trở thành thuộc hạ của Phượng Cửu Dạ.
Hứa Ngụy Châu nghe lời bịt chặt lỗ tai, nhưng vẫn thấy hơi khó chịu, chân mày nhíu chặt.
Hoàng Cảnh Du một kiếm quét sạch đám người bịt mặt phía trước, ôm hắn hướng phía chân núi lao xuống.
Phía sau có người không ngừng đuổi theo, Hứa Ngụy Châu thấy tim đập hơi nhanh, bàn tay cũng siết chặt.
“Đừng sợ”. Hoàng Cảnh Du kề vào tai hắn nói. “Ta sẽ không để Ma giáo mang ngươi đi”
“Phía trước liệu có mai phục hay không?”. Hứa Ngụy Châu hỏi. Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mới đến, nghĩ cũng biết sẽ không chỉ có vài người thế này.
“Đương nhiên sẽ có”. Hoàng Cảnh Du cười. “Bất quá không phải mai phục của Ma giáo”
Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng ngựa hí, Hứa Ngụy Châu quay đầu lại thì thấy Đạp Tuyết Bạch một đường chạy như bay tới, bốn vó đạp thành vô số bọt nước, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra vầng sáng bảy màu.
Hoàng Cảnh Du ôm hắn bay lên ngựa, cực kì anh tuấn!
“Cung chủ!”. Hoa Đường cưỡi ngựa đuổi tới, trang điểm xinh đẹp, mùi dầu thơm nức mũi, váy hồng, cổ áo cực thấp, hiệu quả thị giác cực kì mãnh liệt!
Hứa Ngụy Châu: …
Tỷ tỷ ngươi quả thật tới đánh nhau sao?
“Muốn xuống núi nghỉ ngơi hay xem náo nhiệt tiếp?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.
Hứa Ngụy Châu cấp tốc trả lời. “Xem náo nhiệt”
Khoé miệng Hoàng Cảnh Du cong lên, ôm hắn càng chặt.
Nhìn qua cực kì ân ái!
Đám người Ma giáo cũng đuổi tới, nhưng rõ ràng không đoán được sẽ trúng mai phục của Truy Ảnh cung.
Thiền nương cười lạnh. “Cung chủ Truy Ảnh cung quả nhiên nổi danh trí tuệ”
“Không còn cách nào khác”. Hoàng Cảnh Du cong khoé miệng. “Ai bảo có vài người cứ luôn mơ ước phu nhân của ta chứ”
Hứa Ảnh đế hơi chấn động, chẳng lẽ ngay cả Ma giáo giáo chủ cũng thầm mến Hứa Ngụy Châu trước kia?
Cái kiểu vạn nhân mê này cứ y như Alexandra! (người mẫu nổi tiếng xinh đẹp ~)
“Đồ lùn”. Hoa Đường vẫn im lặng đột nhiên phun ra hai chữ.
“Ngươi nói ai?”. Thiền nương nghe vậy giận dữ.
“Ai lùn thì ta nói người đó”. Hoa Đường ưỡn ngực, Hứa Ngụy Châu không tự chủ được trong lòng “oa” một tiếng!
Hiệu quả thật đáng để tán thưởng!
“Nhìn cái gì?”. Hoàng Cảnh Du xoa đầu hắn.
Hứa Ngụy Châu: …
Nhìn lén cũng phát hiện được, thiếu hiệp mắt ngươi thật tốt!
“Phóng đãng!”. Thiền nương hung ác nói.
“Phóng đãng thì sao, vẫn tốt hơn so với người không phóng đãng nổi”. Hoa Đường nhanh mồm nhanh miệng. “Rời khỏi giang hồ thì thôi đi, mắc dịch mắc gió gì mà chạy tới Ma giáo, chẳng lẽ ngươi yêu thầm Phượng Cửu Dạ?”
“Muốn chết!”. Thiền nương nhảy lên, tiện tay tung ra khói độc.
Hoàng Cảnh Du bịt mũi Hứa Ngụy Châu lại, Đạp Tuyết Bạch hí vang một tiếng, xoay người chạy xuống núi.
“Ngươi không giúp họ sao?”. Hứa Ngụy Châu quay đầu lại hỏi.
“Giao cho họ là được rồi”. Hoàng Cảnh Du ôm chặt hắn. “Đối phó với Thiền nương, Hoa Đường có nhiều biện pháp”
“Nhưng còn Bạch Liên Hoa!”. Hứa Ngụy Châu nhắc nhở.
“Ngươi nhớ rõ tên hắn quá nhỉ”. Hoàng Cảnh Du bất mãn.
Hứa Ngụy Châu: …
Cái tên này muốn không nhớ cũng khó!
“Yên tâm, ta sớm có sắp xếp”. Hoàng Cảnh Du giơ roi giục ngựa, đem tiếng đánh nhau quăng ra sau lưng.
Trước cổng thành, một nhóm dân chúng đang vội dựng sân khấu kịch cho lễ mừng thọ của một vị hương thân vài ngày tới, đột nhiên thấy một con ngựa trắng từ xa chạy như bay tới, vì vậy đều bị doạ sợ.
“Mau dừng lại!”. Nhìn phía trước một đám người hò hét ầm ĩ, Hứa Ngụy Châu sợ đến trắng bệch cả mặt.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra tai nạn giao thông!
Hoàng Cảnh Du một tay ghì chặt cương ngựa, Đạp Tuyết Bạch vó trước giơ cao, thành công dừng lại khi chỉ cách đám người ba thước.
“Làm ta sợ muốn chết”. Hứa Ngụy Châu tim đập loạn.
Hoàng Cảnh Du bật cười, nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ hắn.
Dân chúng đều nước mắt lưng tròng, loại hình ảnh này không phải ai cũng thấy được biết không!
Vì vậy mọi người nhiệt liệt vỗ tay một phen!
Đạp Tuyết Bạch ngẩng đầu, lãnh diễm đi vào thành dưới ánh mắt chiêm ngưỡng của mọi người, tự cảm thấy cực kì hài lòng.
Hứa Ngụy Châu tâm trạng phức tạp.
Ngay cả ngựa cũng biết diễn kịch, thế giới này thật hỏng rồi!
Hai người vừa bước vào cửa quán trọ thì Diêu Khiêm liền cấp tốc xông đến. “Nghe ám vệ nói Cung chủ trúng mai phục?”
“Chuyện nhỏ mà thôi”. Hoàng Cảnh Du xoay người xuống ngựa, bế Hứa Ngụy Châu xuống.
“Ma giáo ư?”. Diêu Khiêm lại hỏi.
“Trừ Phượng Cửu Dạ thì không ai ngu tới mức muốn cướp người trong tay ta”. Hoàng Cảnh Du dẫn Hứa Ngụy Châu vào trong.
“Cung chủ”. Diêu Khiêm nhíu mày nói. “Chuyện thuộc hạ nói lúc trước…”
“Câm miệng!”. Hoàng Cảnh Du lạnh lùng cắt ngang.
“Hắt xì!”. Hứa Ngụy Châu hắt xì một cái.
“Gọi tiểu nhị mang tới hai thùng nước tắm”. Hoàng Cảnh Du sai Diêu Khiêm.
Vẻ mặt Hữu hộ pháp lập tức bất mãn, căm giận trừng Hứa Ngụy Châu một cái.
WTF sao lại dùng loại ánh mắt nhìn Đát Kỷ mà nhìn ta! Hứa Ngụy Châu kinh hãi, ta cơ bản chưa nói gì nha!
Chẳng lẽ hắc xì cũng phạm pháp?
“Còn thất thần làm gì?”. Hoàng Cảnh Du quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Diêu Khiêm.
Hữu hộ pháp giậm chân một cái, căm tức xoay người rời đi.
Cực kì hờn dỗi!
Hứa Ngụy Châu tâm trạng phức tạp nhìn theo bóng hắn.
Thật ra lão tử không hề muốn thành thân với Cung chủ của ngươi được không!
Làm bia đỡ đạn quả thật phiền phức!
Nước tắm rất nhanh được đưa tới phòng, Hứa Ngụy Châu ngâm mình trong nước, thoải mái thở hắt ra.
“Hôm nay mắc mưa, lát nữa ăn một chút gì đó rồi ngủ sớm đi”. Hoàng Cảnh Du đút cho hắn một viên thuốc. “Nuốt vào có thể xua tan hàn khí”
“Ma giáo sao lại muốn bắt ta về?”. Hứa Ngụy Châu tựa vào thành thùng hỏi hắn.
“Ngươi nói xem?”. Hoàng Cảnh Du xoa đầu hắn.
Hứa Ngụy Châu đoán. “Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ ta có quen cái tên Phượng… Phượng gì đó?”
“Phượng Cửu Dạ”. Khoé miệng Hoàng Cảnh Du cong lên. “Đâu chỉ quen biết”
“Chẳng lẽ bọn ta từng là bạn tốt?”. Hứa Ngụy Châu giật mình.
Hoàng Cảnh Du dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn hắn.
“…Chẳng lẽ còn có gì đó?”. Hứa Ngụy Châu hơi loạn. “Loại chuyện này không thể nói giỡn nha!”
“Sao ngươi biết là nói giỡn?”. Hoàng Cảnh Du ngồi xổm trước người hắn, vươn tay bóp mặt hắn. “Không chừng ngươi và hắn là một đôi tình nhân, ta mới là kẻ thứ ba chen ngang đoạt tình”
Hứa Ngụy Châu >_<. “Võ công hắn giỏi không?”
“Cỡ ta”. Hoàng Cảnh Du nhướn mày.
“Vậy lại càng không thể”. Hứa Ngụy Châu nhẹ nhàng thở ra, thoải mái tựa vào thành thùng.
“Vì sao?”. Hoàng Cảnh Du nhướn mày.
“Nếu thật là tình nhân, vậy hôm nay hắn không chỉ phái thuộc hạ tới”. Hứa Ngụy Châu vắt khăn. “Biết rõ không cướp được, lại còn khiến ngươi thêm phần cảnh giác, đứa ngốc mới làm vậy”
Hoàng Cảnh Du bật cười. “Ngươi vậy mà thông minh”
“Vì đạo lý này rất đơn giản!”. Hứa Ngụy Châu đẩy tay hắn ra. “Đừng quậy!”
“Tắm thêm chút nữa đi, đừng để cảm lạnh”. Hoàng Cảnh Du thêm chút nước ấm.
“Tả hộ pháp không sao chứ?”. Hứa Ngụy Châu vẫn lo lắng cho Hoa Đường.
“Đương nhiên là không”. Hoàng Cảnh Du giúp hắn cởi dây buộc tóc. “Mấy tên cùi bắp ấy còn chưa đủ trình độ khiến nàng bị thương”
“Võ công mấy người đó không cao sao?”. Hứa Ngụy Châu bối rối. “Vậy vì sao lúc nãy ngươi phải chạy trốn?”. Còn chạy như bay!
Hoàng Cảnh Du xoa đầu hắn. “Vì ngươi không có nội lực, ta sợ tiếng cười của nàng làm ngươi bị thương”
Hứa Ngụy Châu: …
Được rồi, thực ra người này vẫn rất… tốt bụng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top