Chương 95: Gia tộc bảo vệ Bạch Tuyết Sơn!!!

Kỳ thật dựa theo lệ thường, bất kể Thẩm tiểu thụ ngã nhào ở đâu, chỉ cần ở bên trong phạm vi tầm mắt của Tần Thiếu Vũ, trên căn bản cũng không có nguy hiểm, mười lần có chín lần sẽ tiếp được.

Nhưng lần này cũng là ngoại lệ. Ngược lại không phải là bởi vì khoảng cách quá xa, mà là bởi vì ...... Thẩm Thiên Lăng trong ngực còn ôm cục bông.

Thời điểm nương nó ngã xuống, cục bông cũng thuận thế bị văng ra ngoài, lấy tư thế một viên tiểu đạn pháo thẳng tắp xông về hướng cha nó, Tần Thiếu Vũ theo bản năng đưa tay chộp một cái, còn muốn đi đón Thẩm Thiên Lăng đã không còn kịp nữa, trơ mắt nhìn hắn nằm dài trên đất.

"Công tử." Ám vệ nước mắt giàn giụa bổ nhào tới trước, trong lòng thập phần ảo não! Bởi vì vừa rồi trong nháy mắt, tất cả mọi người là nghĩ tới muốn kéo hắn, nhưng là vừa cảm thấy cơ hội như thế hẳn là lưu lại cho cung chủ, vì vậy thoáng chần chờ một chút, sau đó... sẽ không có sau đó.

"Lăng nhi." Tần Thiếu Vũ cũng bị sợ hết hồn, sãi bước tiến lên đem hắn ôm lên, "Không sao chứ?"

"Không sao không sao." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy vô cùng khổ bức, chân thì còn may, chính là vừa rồi tay chống trên mặt đất thô ráp, kết quả trầy một mảng da lớn, máu chảy đầm đìa.

"Chíp !!!" Cục bông ánh mắt phi thường khiếp sợ, tri kỉ đưa móng vuốt nhỏ ra, muốn an ủi nương nó một chút.

Ám vệ vội vàng đem Thiếu cung chủ nhà mình ôm vào trong ngực, lại xoay người gọi Diệp Cẩn tới.

"Sao lại té thành như vậy." Diệp Cẩn thấy vậy nhíu mày.

"Không cẩn thận." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy hai tay đều đau rát.

"Nhiều người như vậy, cư nhiên không có một người vịn lại." Diệp Cẩn mở hòm thuốc ra, cẩn thận giúp hắn xử lý vết thương.

"Tê." Thẩm Thiên Lăng đau đến cũng hút lãnh khí.

Cục bông dùng cánh nhỏ che mắt lại.

Ám vệ quyết định lấy cái chết tạ tội.

Tần Thiếu Vũ nhìn đến phiền lòng, vung tay lên đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài.

"Trên đất không sạch sẽ, vết thương phải xử lý cẩn thận." Diệp Cẩn nói, "Kiên nhẫn một chút."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình thật là phi thường xui xẻo.

"Tật xấu đi không nhìn đường này khi nào mới có thể sửa." Tần Thiếu Vũ đưa tay siết chặc khuôn mặt của hắn, một nửa là đau lòng còn một nửa là bất đắc dĩ.

Mới có một khắc đồng hồ không có ở bên cạnh cũng đã gặp chuyện không may.

Đợi đến khi miệng vết thương xử lý xong, Thẩm Thiên Lăng hai tay cũng bị gói thành cái bánh chưng, chân trái cũng bị trật, nằm ở trên giường rất là oán niệm.

"Lần sau còn không chú ý như vậy, cẩn thận ta đánh mông ngươi." Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hắn, "Nhớ chưa?"

"Bên ta vừa rồi là có chuyện muốn tìm ngươi." Thẩm Thiên Lăng giải thích.

"Ta đều nghe được." Tần Thiếu Vũ buồn cười, "Quả thật chỉ là bên trong khách điếm Cẩm Phong tìm ra bạc, các ngươi trong viện thanh âm lớn tiếng nói chuyện như vậy, ta sao lại không biết."

Thẩm Thiên Lăng ngữ điệu sâu kín, "Cho nên ta ngã một chút giá trị đều không có?"

"Chuyện khách điếm cứ giao cho bọn Thiên Phong xử lý đi." Tần Thiếu Vũ nắm cổ tay của hắn, "Chúng ta không đi đâu hết."

"Với bộ dáng này, coi như ta muốn đi cũng đi không được." Thẩm Thiên Lăng duỗi thẳbg hai tay, cảm giác mình quả thật chính là xác ướp.

Nếu bị thương, đương nhiên không thể tiếp tục chạy bộ, cũng không có khả năng sẽ tiếp tục giảm cân, cho nên kế hoạch giảm cân không thể làm gì khác hơn là tạm thời mắc cạn.

"Há miệng." Tần Thiếu Vũ múc một miếng thịt kho đưa tới bên miệng hắn.

"Không." Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc, "Muốn ăn đồ ăn."

"Không muốn ăn đồ ăn cái gì, há miệng!" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"Ngươi phải tôn trọng lựa chọn người đang bị thương." Thẩm Thiên Lăng cố gắng tranh thủ quyền lợi.

Sau đó hắn liền bị mạnh mẽ nhét vào một miếng thịt.

Thẩm Thiên Lăng :......

"Ta thích là tốt rồi, quản người khác làm gì." Tần Thiếu Vũ đút hắn uống canh.

"Càng ngày càng mập thì làm sao bây giờ." Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhắc nhở hắn, "Thế giới đầy rẫy ánh mắt khinh thường của người khác."

"Ai dám khinh thường ngươi, ta giúp ngươi đánh hắn." Tần Thiếu Vũ lại đút cho hắn một miếng thịt gà, "Đánh đến đối phương không dám khinh thường ngươi nữa thì ngưng."

Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình cùng hắn nói chuyện không có cách nào thông với nhau.

Hoàn toàn chính là một người man rợ.

Mà cùng lúc đó, bên trong Phong Tuyết Thành dân chúng cũng thập phần lo lắng, bởi vì nghe nói Thẩm công tử té bị thương! Mặc dù bởi vì nguyên nhân thời tiết, dân chúng nơi này cũng không giống dân chúng Giang Nam, ra cửa thích ở trà dư tửu hậu nói về việc nhà, nhưng bát quái vẫn là nhất định phải có! Mọi người sau khi thấy ám vệ ủ rũ cúi đầu xuất hiện ở trên đường cái, cũng cảm thấy rất là kỳ quái, vì vậy lập tức xông lên hỏi nguyên nhân —— phải biết rằng bình thường bọn họ rất hoạt bát a, trên mặt lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, quả thật tựa như ngày nào cũng là năm mới

"Công tử không cẩn thận té lộn mèo một cái, tay bị thương." Ám vệ còn đắm chìm ở thất chức tự trách không có cách nào tự kềm chế được.

Dân chúng lập tức cũng hút lãnh khí, Thẩm công tử bị thương a, thật khó lường!

Năng lực bát quái truyền bá rất là phi thường, không chỉ trong chốc lát, cơ hồ dân chúng khắp thành đều biết Thẩm Thiên Lăng bị thương, hơn nữa đã từ bản nguyên thủy sơ cấp 'Thẩm công tử ngã lộn mèo tay bị thương', biến thành bản tiến hóa 'Thẩm công tử ngã xuống bị thương', lại biến thành bản cao cấp 'Thẩm công tử ngã xuống sau đó bị trọng thương đến hôn mê', lại tiếp tục biến thành bản sang trọng 'Thẩm công tử vì chuyện thời tiết, không ngại trời cao đến tìm tuyết Long vương, kết quả không cẩn thận rơi xuống đám mây, pháp lực tổn hao quá nhiều, đến nay hôn mê bất tỉnh', đợi đến khi Thẩm Thiên Phong kiểm kê lại ngân lượng được giấu trong khách điếm Cẩm Phong xong, lúc mang người trở về, dân chúng đang tụ tập ở đầu đường, hai tay đút ở trong tay áo thần tình lo lắng, chia sẻ lẫn nhau câu chuyện oanh oanh liệt liệt 'Thẩm công tử tâm hệ Phong Tuyết Thành, hướng chín tầng trời đại chiến Tuyết Long Vương' này, thậm chí còn đang bị thương hôn mê, có cần lập cho hắn một tòa miếu hay không.

"Cho ta?" Thẩm tiểu thụ bị tin tức giật gân này làm sợ ngây người, trời cao có thấu, hắn cho tới bây giờ không có ngờ tới mình cư nhiên cũng sẽ có một tòa miếu!

Đây quả thực là chuyện quá mức huyền huyễn biết không.

Tần Thiếu Vũ ở một bên rất không phúc hậu cười ra tiếng.

"Nói chính sự." Thẩm Thiên Phong mặc dù cũng rất muốn cười, nhưng dù sao vẫn là nếu so với đệ phu mình đáng tin hơn một chút, vì vậy nói, "Bên trong khách điếm nói ít cũng có một hai ngàn hoàng kim, còn có bảy tám lon bạc, rải rác phân tán giấu ở không ít địa phương, nhìn qua tựa như đã rất nhiều năm."

"Rất nhiều năm?" Tần Thiếu Vũ uy Thẩm Thiên Lăng uống nước, "Có thể nhìn ra bao nhiêu năm hay không?"

"It nhất cũng là năm mươi năm trước, nhìn miếng dán bên ngoài là biết." Thẩm Thiên Phong nói, "Trong đó có một rương vàng bị chuột gặm mở ra, vàng bên trong cùng giống nhau như đúc với thỏi vàng ngày đó ám vệ nhặt được ở sau đống củi."

"Cho nên thỏi vàng kia thật ra không phải do người làm rớt, mà là bị chuột gặm tha ra ngoài." Tần Thiếu Vũ nói, "Cũng do chúng ta lúc ấy sơ ý, nếu không nói không chừng có thể sớm đã phát hiện ra bí mật."

"Hiện tại cũng không tính là chậm." Thẩm Thiên Phong nói, "Lúc trở về lại vừa vặn gặp Tả chưởng môn kinh hỉ đang đứng ở cửa Đông Bắc, liền kêu hắn phái vài đệ tử, trước đến kinh thành giúp Ngô lão bản mời mộc tượng sư phó."

Tần Thiếu Vũ cười nói, "Như vậy cũng tốt, có người tự giúp đương nhiên phải dùng."

"Ngoại trừ giúp Ngô lão bản sửa sang lại khách điếm, số bạc còn lại ta sẽ phái người đưa đến Vương Thành cho Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phong nói, "Trên thỏi vàng còn có ấn kí tiền triều, hẳn là vật của loạn đảng."

"Ngày đó nghe Ngô lão bản nói, khách điếm Cẩm Phong đã có lịch sử trăm năm, vốn dĩ là của một hộ gia tộc tương truyền khác, bất quá đời này không làm việc đàng hoàng, cho nên mới bán cho hắn." Tần Thiếu Vũ nói, "Như thế xem ra, hẳn là năm đó Chu vương lúc chạy trốn đã đi qua nơi này, vì vậy liền chôn một phần tài bảo ở chỗ này, nghĩ sau này có cơ hội sẽ đến lấy."

"Đáng tiếc hắn bị Sở vương chém đầu ở cực Bắc tuyết nguyên, tất nhiên cũng không có cơ hội trở về lấy nữa, cái tài bảo này cũng đã thành bí mật." Thẩm Thiên Phong theo lời của hắn mà suy đoán, "Mà Chu Giác hiển nhiên cũng là hai năm qua mới nhận được tin tức, nếu không lúc đầu lão bản khách điếm muốn bán, hắn hẳn là sẽ tìm người mua lại, sẽ không để cho Ngô lão bản nhanh chân giành trước."

"Mà Chu Giác cũng nhất định không biết tài bảo cụ thể ở vị trí nào, lại không thể quang minh chính đại đến tìm, cho nên mới phái vài da lông thương nhân âm thầm phá hư. Đợi đến khi khách điếm sụp đổ, Ngô lão bản không chỉ sẽ thiếu bạc, nói không chừng sẽ còn cõng mệnh người, đến lúc đó nếu là có người ra mặt nói muốn thu mua khách điếm, Ngô lão bản tất nhiên cầu còn không được." Thẩm Thiên Lăng nói, "Việc như thế, dù sao cũng có mức thuyết phục."

"Nhưng là hắn ngàn vạn lần sẽ không nghĩ đến, một mũi tên ngày đó của Bạch Mang Mang đã đem toàn bộ âm mưu tỉ mỉ bày ra này của hắn đâm xuyên." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Cũng chỉ có thể nói hắn vận khí quá kém."

"Làm chuyện nghịch thiên, tất nhiên sẽ bị lão thiên gia trừng phạt." Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, "Nếu không thì đem khách điếm dời đi, mở ở phía trước cấp cho dân chúng một cái chợ đi. Đem khách điếm chuyển đến một bãi đất trống cách đó vài trăm thước ở bên ngoài, để tránh cho Chu Giác chưa từ bỏ ý định, lại chạy đến tìm Ngô lão bản gây phiền toái."

"Được" Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Tất cả nghe theo ngươi."

"Tay thế nào rồi?" Thẩm Thiên Phong hỏi, "Còn đau hay không?"

"Có một chút, bất quá không quan hệ." Thẩm Thiên Lăng nói, "Diệp đại ca nói không nên trúng nước, ba bốn ngày sẽ tốt."

"Vài ngày nay ngươi ở lại khách điếm chiếu cố Lăng nhi đi." Thẩm Thiên Phong nhìn Tần Thiếu Vũ, "Chuyện bên ngoài giao cho ta là được."

"Ta không cần chiếu cố." Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, mình chẳng qua chỉ là té bị thương ở tay mà thôi, tại sao ca ca mình nói giống như nhân sinh không thể tự lo liệu.

"Bản thân cầm đũa một chút thử xem." Tần Thiếu Vũ ở một bên nói.

Thẩm Thiên Lăng :......

Ta có thể cầm muỗng.

"Hiện tại coi như để cho Thiếu Vũ đi ra ngoài, hắn cũng sẽ không nguyện ý." Thẩm Thiên Phong đứng lên, "Cơm nước xong nghỉ ngơi sớm đi, ta gọi phòng bếp nấu chút canh để ấm người, bên ngoài nhìn qua hình như lại muốn nổi tuyết."

Lại trễ một chút, Mộ Hàn Dạ cũng tới thăm người bị thương, còn cầm theo một bọc kẹo sơn tra.

"Đa tạ." Thẩm Thiên Lăng 囧囧.

"Vừa rồi lúc ta đi ra bên ngoài, lão bản vẫn còn hỏi ta 'Có phải Thiên đế hạ phàm hay không?' Mộ Hàn Dạ cảm khái, "Không hổ là trung thổ rộng lớn, trí tưởng tượng của dân chúng cũng phong phú rất nhiều."

Thẩm Thiên Lăng :......

"Mộ huynh nếu là không có việc gì, hiện tại có thể đi rồi." Tần Thiếu Vũ đem kẹo sơn tra đặt lên trên bàn, "Không tiễn."

"Ta vừa mới tới." Mộ Hàn Dạ nhắc nhở.

"Nước sắp lạnh." Tần Thiếu Vũ đưa tay chỉ chỉ dục dũng.

Thì ra là muốn tắm rửa a ...... Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, lập tức lại có ý tưởng mới.

"A Hoàng !" Một lát sau, Mộ Hàn Dạ bi thương vọt vào phòng ngủ.

Hoàng Đại Tiên vốn là đang gấp y phục, sau khi nghe được động tĩnh thì sợ hết hồn, "Sao vậy?"

"Tay ta bị thương." Mộ Hàn Dạ ủy khuất.

"Cũng không phải xảy ra chuyện lớn gì." Hoàng Đại Tiên không còn lời nào để nói.

"Cái này còn không tính là chuyện lớn?" Mộ Hàn Dạ đưa tay đưa đến trước mặt hắn, cường điệu nói, "Chảy máu."

"Đối với tiểu thư khuê các mà nói, cái này mới đúng được xem là nghiêm trọng." Hoàng Đại Tiên đem tay của hắn mở ra, "Đối với ngươi mà nói, cái này cùng bị muỗi chích không có gì khác biệt."

"Ai nói." Mộ Hàn Dạ cường điệu, "Ta từ trước đến giờ thân thể yếu ớt."

Bốn chữ 'thân thể yếu ớt' này khiến người ta có chút run rẫy, còn muốn khởi tố tình trạng liều mạng dũng mãnh của hắn tối qua, Hoàng Đại Tiên trong lòng không còn biết nói cái gì, ôm y phục bỏ vào trong ngăn kéo.

"Ít nhất phải giúp ta băng bó một chút chứ." Mộ Hàn Dạ kéo kéo ống tay áo của hắn.

Hoàng Đại Tiên tiện tay lấy một hòm thuốc đưa qua.

"A Hoàng giúp ta." Mộ Hàn Dạ kiên trì.

Hoàng Đại Tiên muốn vòng qua hắn bước ra cửa.

Mộ Hàn Dạ lập tức ngồi xuống đất, còn ôm lấy đầu gối, giống như một đại cẩu bị chủ nhân vứt bỏ.

Hoàng Đại Tiên :......

Mộ Hàn Dạ thê thê thảm thảm nói, "Máu chảy thành sông."

"Ngươi ...... đủ rồi !" Vốn dĩ chỉ là một vết thương nhỏ, lúc này máu lại đang không ngừng trào ra ngoài, hiển nhiên là bị hắn dùng nội lực ép ra, đối mặt với hành động não tàn như thế, Hoàng Đại Tiên vốn dĩ là không muốn để ý, đi tới cửa nhưng vẫn là thỏa hiệp, cầm lấy băng vải giúp hắn băng bó.

Mộ Hàn Dạ ánh mắt lấp lánh, "Vết thương có phải không thể dính nước hay không?"

Hoàng Đại Tiên tay hơi chậm lại, sau đó nói, "Tùy tiện dính."

Mộ Hàn Dạ :......

"Được rồi." Hoàng Đại Tiên đứng lên.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ như bôi cao dán chó đi theo phía sau hắn, "Giúp ta tắm rửa."

"Nằm mơ." Hoàng Đại Tiên bò lên giường.

Mộ Hàn Dạ nhào tới đè hắn.

"Cút !"

"Không."

"Buông tay !"

"Tắm rửa !"

Giả chết.

Sờ loạn !

Giả chết !

Hôn !

Giả chết !

Cắn !

"Dừng tay !"

"Tắm rửa."

"......"

Ai có thể cứu hắn !!!!!

Mặc dù đều là tiểu thụ, nhưng Thẩm Thiên Lăng cùng Hoàng Đại Tiên hiển nhiên không phải là cùng cấp bậc. Nói thí dụ như vào giờ phút này, Thẩm tiểu thụ thì đang thư thư phục phục ngồi trong dục dũng, để Tần Thiếu Vũ giúp mình tắm rửa.

Toàn thân da đều là trơn trợt mịn màng, thật sự là không thể mê người hơn được nữa. Vì vậy Tần cung chủ giả vờ mượn danh nghĩa tắm rửa, đem toàn thân Heo con nhà mình trên dưới sờ soạng qua một lần, thậm chí ngay cả 'Tiểu Lăng' cũng không buông tha!

"Lưu manh !" Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

"Ân, ta chính là lưu manh." Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm ra, đặt trên thảm tử lớn lau khô, sau đó cúi đầu hôn bụng nhỏ một cái.

Thẩm Thiên Lăng ngứa ngáy, dùng chân không bị thương đá hắn.

Không khí vừa đúng, lại hết lần này tới lần khác có người muốn quấy rối. Bên trong viện đầu tiên là có ám vệ khẽ hô một tiếng "Là ai?", rồi sau đó chính là vài tiếng vang âm trầm, giống như là có vật nặng rơi xuống đất.

"Lễ vật cho Tần cung chủ." Thanh âm rất quen thuộc, chính là Bạch Mang Mang.

Đợi đến khi Tần Thiếu Vũ ra cửa, đối phương đã vô ảnh vô tung, bên trong viện có năm bao bố lớn, nhìn kỹ tựa hồ vẫn còn hơi nhúc nhích.

"Thứ gì?" Ám vệ lộ ra biểu tình chán ghét như nhìn trúng vật bẩn thỉu.

"Mở ra xem một chút." Tần Thiếu Vũ dùng chân đá đá.

Ám vệ tháo dây, chỉ thấy bên trong lại là năm đại nam nhân cao to tráng kiện thô kệch, mắt cùng miệng đều bị chặn, nhìn qua giống như là trúng thuốc mê.

"Trách không được tới một đống người, còn tưởng rằng là tới đánh nhau." Ám vệ đem đồ bịt mắt người nọ tháo xuống, "Ai vậy a? Không quen biết!"

"Nếu là đoán không sai, đại khái chính là Mao gia Ngũ huynh đệ." Thẩm Thiên Phong nghe được động tĩnh, cũng từ trong phòng bước ra, "Người của chúng ta không tìm được, ngược lại để cho Bạch Mang Mang đoạt trước."

"Đông Bắc hẳn là địa bàn của hắn, so với chúng ta quen thuộc cũng không quá đáng." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá như thế cũng tốt, cũng giúp chúng ta tiết kiệm không ít chuyện."

"Trước nhốt bọn hắn ở khách phòng, để vài người các ngươi ở lại canh chừng." Thẩm Thiên Phong nói, "Một khi tỉnh lại, phải tới báo cáo."

"Vâng." Ám vệ lĩnh mệnh, kéo vài bao bố lớn kia rời đi.

"Xem ra hắn thật sự có chút thủ đoạn." Bên trong viện một lần nữa lại an tĩnh, Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Phong nói, "Bạch Mang Mang, nghe qua không giống như là một cái tên thật."

"Ngươi có từng nghe nói qua bộ tộc Liên Thành ở Đông Bắc hay không?" Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.

"Liên Thành?" Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Chưa từng nghe qua, có lai lịch gì?"

"Nghe nói là đời đời thay mặt bảo vệ dãy Bạch Tuyết Sơn." Thẩm Thiên Phong nói, "Nghe qua giống như là chuyện thần thoại, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa có ai thấy, cho nên trên giang hồ cũng không có ai tưởng là thật. Bất quá nghe nói bọn họ ngược lại thật sự lấy cung tên mà lớn lên, nghe nói ngay cả hài đồng năm tuổi cũng có thể là thiện xạ."

"Ngươi vừa nói như thế, ta ngược lại có ấn tượng." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Lúc trước ở Vương Thành nghe qua một đoạn thuyết thư, chính là câu chuyện nói bộ tộc Liên Thành không biết tự lượng sức mình, muốn từ trong tay của ta cướp Lăng nhi."

Thẩm Thiên Phong :......

"Thì ra là thật sự có người này?" Tần Thiếu Vũ nói, "Sớm biết như thế, ta liền nên tìm lấy cớ đem Bạch Mang Mang đánh một trận trước." Cơn giận ngày đó còn chưa nguôi, lần này vừa đúng có cớ lấy.

"Ngươi nói một chút đạo lý a ......" Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Thiên Lăng cũng đã ở bên trong phòng oán niệm kháng nghị, "Đi vào nói."

Phầb tử bạo lực cái gì, quả thật khiến cho người ta sốt ruột.

Đối với tình huống bộ tộc Liên Thành, Thẩm Thiên Phong kì thật cũng không phải rất rõ ràng. Một dãy Bạch Tuyết Sơn băng phong ngàn dặm, tuy nói không giống cực Bắc tuyết nguyên không có một ngọn cỏ, nhưng người thường đi vào cũng sẽ chịu không nổi, nhất là ở loại thời tiết này, ngoại nhân đi vào không khác nào tự tìm đường chết. Dãy núi mịt mờ nếu muốn giấu một chút bí mật, thật sự là một chuyện dễ dàng, đừng nói là một gia tộc mấy chục mấy trăm người, coi như là quân đội hơn ngàn hơn vạn người, chỉ sợ cũng có thể giấu được.

"Nếu không cần thiết, vẫn là không cần phải đi quấy rầy người ta." Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trên giường nói, "Dù sao từ đầu chí cuối, Bạch Mang Mang đều là đang giúp chúng ta, nhìn qua cũng không có bất kỳ ác ý nào."

"Đúng là như thế." Thẩm Thiên Phong cũng gật đầu, "Mục đích của hắn chẳng qua là muốn gặp quỷ thủ tiền bối, coi như thật sự là người bộ tộc Liên Thành, chúng ta cũng không có lý do gì đi quấy rầy."

"Người bảo vệ dãy Bạch Tuyết Sơn, nghe qua cũng có chút ý tứ." Tần Thiếu Vũ nói, "Chuyến hành trình đến Đông Bắc này, so với ta nghĩ hẳn là thú vị hơn rất nhiều."

"Vậy ngươi cũng không được đến quấy rối." Thẩm Thiên Lăng nói, "Nếu hắn dùng dùng tên giả, đã nói rõ không muốn bị người khác quấy rầy, người không đụng ta thì ta cũng không cần đụng người, nếu là có người muốn xông vào Truy Ảnh Cung, chúng ta tất nhiên cũng sẽ mất hứng."

"Được rồi, nghe lời ngươi." Tần Thiếu Vũ thỏa hiệp, "Lăng nhi gần đây càng ngày càng thích giảng đạo lý."

"Bởi vì ngươi càng ngày càng không có đạo lý." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta cuối cùng phải thay ngươi kéo trở về."

"Hôn một cái." Tần Thiếu Vũ nghiêng người qua.

Thẩm Thiên Phong ho khan, "Ta còn ở đây."

"Vậy ngươi còn không đi nhanh lên?" Tần Thiếu Vũ biểu hiện bản thân lửa nóng không nhịn được.

Thẩm Thiên Phong trong nháy mắt rất muốn cùng hắn đánh một trận.

Trong phòng cách vách, Mộ Hàn Dạ đang thân thể trần truồng đứng ở trong phòng, thập phần hào phóng.

Hoàng Đại Tiên nhìn đến choáng đầu, vì vậy hướng chỗ thắt lưng hắn dùng khăn quấn lại.

Mộ Hàn Dạ tiếc nuối nói, "Như vậy A Hoàng không thể cẩn thận thưởng thức."

Hoàng Đại Tiên nghe vậy trong lòng buồn bực, ai muốn thưởng thức loại đồ vật này của ngươi? !

"Đi vào." Mộ Hàn Dạ vén tay áo lên.

Mộ Hàn Dạ tung người liền nhảy vào dục dũng.

Hoàng Đại Tiên bị nước làm ướt một mảng, liều mạng nhẫn nhịn mới không có đánh hắn.

"Nếu không cùng nhau?" Mộ Hàn Dạ hăng hái bừng bừng, "Dù sao A Hoàng cũng ướt."

Hoàng Đại Tiên tiện tay múc một gáo nước, từ trên đầu hắn đổ xuống.

Mộ Hàn Dạ cũng bị ướt giống hắn khen ngợi, "Phương thức A Hoàng tắm cho cho người khác thật khác biệt."

Hoàng Đại Tiên đem hắn cả người đè xuống đi, cầm lấy khăn bông lau qua loa hai cái, "Được rồi."

"Vậy là được rồi?" Mộ Hàn Dạ giật mình, "Chỉ lau hai cái."

"Người trung thổ chúng ta tắm cho người khác chính là như vậy." Hoàng Đại Tiên đứng lên, "Tự mình đi mặc y phục."

"Vậy tự ta tắm." Mộ Hàn Dạ ngồi không chịu đi ra.

Hoàng Đại Tiên lười để ý đến hắn.

Mộ Hàn Dạ cường điệu, "Hai tay."

Hoàng Đại Tiên tự mình bò lên giường.

Mộ Hàn Dạ :......

Hoàng Đại Tiên nằm vào chăn.

Mộ Hàn Dạ :......

Hoàng Đại Tiên xoay người đối mặt tường.

Mộ Hàn Dạ :......

Hoàng Đại Tiên gắt gao tay nắm thành nắm đấm.

Sau gần nửa nén hương, Hoàng Đại Tiên tức giận từ trên giường bò dậy, mang theo vẻ mặt muốn ăn thịt người biểu lộ ngồi ở bên cạnh Mộ Hàn Dạ, nhặt khăn lên liền bắt đầu lau loạn khắp nơi, bọt nước văng lên tung tóe, giống như tiểu hài tử rửa khoai tây.

Mộ Hàn Dạ hiển nhiên cũng bị loại diễn xuất hào phóng này của hắn làm cho kinh hãi, một câu nói cũng không nói nên lời!

"Đứng lên !" Sau khi lau xong nửa người trên, Hoàng Đại Tiên rống giận.

Mộ Hàn Dạ vội vàng đứng lên.

Hoàng Đại Tiên tiếp tục rửa khoai tây, thậm chí còn đem khăn quấn ở thắt lưng của hắn tháo xuống, thuần thục lau đến sạch sẽ, sau đó vung khăn đứng lên.

Mộ Hàn Dạ toàn thân bị lau đến đỏ ửng, đứng trong dục dũng vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

Hoàng Đại Tiên thở hồng hộc.

Mộ Hàn Dạ cẩn thận kéo tay của hắn.

Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng hắn trong chốc lát, đại khái là bởi vì chuyện vừa rồi không thể nói nên lời, hoặc là biểu tình của Mộ Hàn Dạ quá mờ mịt, tự dưng cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng liền thật sự bật cười.

"Ta có thể đi ra sao?" Thấy hắn cười ra tiếng, Mộ Hàn Dạ mới coi như là thở phào nhẹ nhõm, lại khôi phục biểu tình vô lại lúc trước.

Hoàng Đại Tiên tiện tay kéo một bên khăn qua, phủ lên trên đầu hắn, sau đó đi đến ngăn kéo lấy ra một bộ lý y sạch sẽ.

Mộ Hàn Dạ vội vàng đưa tay đón.

Hoàng Đại Tiên đi vòng qua hắn, tự mình trở lại trên giường buông màn xuống, đem lý y bị hắn làm ướt ném ra.

Mộ Hàn Dạ như trong dự liệu vọt vào.

Hoàng Đại Tiên y phục mặc được một nửa, thần tình không biết nói gì nhìn hắn.

"Ta giúp ngươi." Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hắn.

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt đưa tay.

Mộ Hàn Dạ đáy mắt có chút vui vẻ, rón rén giúp hắn mặc y phục tử tế, sau đó đem người ôm vào trong ngực.

Đông Bắc sưởi giường rất ấm, huống chi người trong lồng ngực lại càng ấm hơn.

Hoàng Đại Tiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Mộ Hàn Dạ ánh mắt rất là ôn nhu.

"Ta là từ lúc nào thì bắt đầu không sợ ngươi?" Hoàng Đại Tiên hỏi.

"Không biết." Mộ Hàn Dạ cùng hắn nhìn thẳng vào mắt, "Cũng không cần thiết phải biết."

Suy nghĩ một chút ban đầu chính mình trốn vào Truy Ảnh Cung, tình hình lúc vừa mới bị hắn tìm được, Hoàng Đại Tiên cảm thấy tựa hồ đã là chuyện đời trước, "Khi đó ngươi cùng bây giờ không giống nhau."

"Bởi vì ngươi ban đầu sợ ta." Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hôn hắn, "Cho nên cứ như hiện tại là được."

Giống như Tần cung chủ nguyện ý vì Thẩm tiểu thụ từ bỏ xung động, Thẩm Thiên Phong nguyện ý vì Diệp Cẩn kiên định tâm ý, Mộ Hàn Dạ cũng nguyện ý vì Hoàng Đại Tiên giả ngu giả dại, vốn dĩ tâm tràn đầy kháng cự cũng từ từ hóa mềm.

Trong chuyện tình yêu này, ít nhất là phải có một người sửa đổi trước a ......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top