Chương 91: Đụng đại vận hậu quả tương đối thảm thiết!
Bên trong khách điếm náo loạn thành một đoàn, tất nhiên cũng không có cách nào tiếp tục ở lại được nữa. Bất quá may mắn là bên trong Phong Tuyết thành số lượng khách điếm không ít, cho nên mọi người rất nhanh liền dọn đến chỗ ở mới. Mà khách điếm Cẩm Phong cũng tạm thời bị đóng cửa, Ngô lão bản phái người ra roi giục ngựa cả đêm đến Vương Thành, tính toán mời một vài công tượng giỏi đến xem thử nên tu bổ (sửa sang) như thế nào?
"Mũi tên lúc trước không giải thích được kia, có khi nào là có người cố ý muốn nhắc nhở chúng ta hay không?" Sau khi mọi người sắp xếp xong, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, "Nếu không, bên ngoài cột trụ có sơn màu, chúng ta rất khó mà phát hiện được."
"Không cần đoán, chính là như vậy." Diệp Cẩn đẩy cửa bước vào, "Vừa rồi lúc các ngươi đi, ta trở về liếc mắt nhìn thoáng qua, bốn phía cái lỗ lúc trước kia có bôi một lớp đồ vật, nếu ta đoán không sai, hẳn là mật đường."
"Vậy hắn thật sự đúng là hảo tâm." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu không có mũi tên kia của hắn, nói không chừng thật sự xảy ra nhiễu loạn."
"Vậy tại sao hắn không phái người đưa một phong thư, hoặc là ở viết một tờ giấy cắm trên mũi tên rồi bắn vào, như vậy chẳng phải là có thể dễ dàng nhắc nhở chúng ta hơn sao?" Thẩm Thiên Lăng vẫn còn có chút khó hiểu.
"Cái này chỉ e là phải hỏi người bắn tên." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá cũng không cần gấp, nói không chừng qua một thời gian, hắn ngược lại sẽ tự mình xuất hiện."
"Chuyện này xác thực không cần nóng nảy." Diệp Cẩn nói, "Còn không bằng suy nghĩ một chút, là ai muốn khách điếm Ngô lão bản đóng cửa."
"Người làm ăn, khó tránh khỏi sẽ gây thù kết oán lẫn nhau." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Ngô lão bản lại là người làm ăn làm lớn, đi mỗi một bước đều có khả năng đắc tội với người khác, vậy phải tìm người động thủ phía sau như thế nào?"
"Ta cũng cảm thấy cùng người làm ăn lui tới quan hệ không lớn." Diệp Cẩn nói, "Ám vệ đã tra xét cẩn thận, là ở ngay bốn gian phòng chính giữa tầng cao nhất trong khách điếm, có người cố ý đem mộc châu (gốc cây cột) đào lên, sau đó lại thả ổ mối vào, bên ngoài lối ra lại bôi tùng mộc hương mà nó ghét nhất, để cho bọn nó không có cách nào bò ra ngoài. Mộc trụ (cây cột trụ cả tòa nhà) liên tiếp lẫn nhau, năng lực gặm nhắm của mối lại mạnh, cho nên cả gian khách điếm mới có thể chậm rãi bị ăn mòn, hiện tại mới biến thành cây cột rỗng như thế. Ta đã hỏi qua Ngô lão bản, da lông thương nhân đích Mao gia Ngũ huynh đệ, mỗi lần tới đều sẽ ở vài gian khách phòng này?"
"Cho nên là bọn họ làm?" Thẩm Thiên Lăng chấn kinh.
"Không thể hoàn toàn xác định, bất quá mười phần cũng không sai." Diệp Cẩn nói, "Tuy nói cả nước khắp nơi đều có mối, bất quá chủng loại lại không giống nhau, ta bắt lại một vài con, tính toán tìm vài lão nhân ở địa phương hỏi cùng một câu, các ngươi có muốn cùng đi không?"
"Được a." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Đợi trong khách điếm cũng không có việc gì làm, coi như là đi ra ngoài hóng mát."
"Chíp." Cục bông đứng ở một bên, cũng nghiêm túc gật đầu một cái.
Bên ngoài khí trời rất lạnh, gió Bắc vẫn còn ô ô thổi, Tần Thiếu Vũ nào là áo bông nào là áo choàng, đem Thẩm Thiên Lăng bao kín một cách nghiêm nghiêm thật thật, cơ hồ ngay cả đi bộ cũng khó khăn.
"Giống như một quả cầu mập mạp." Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
"Ai nói, sao như vậy được, là mãnh khảnh cầu." Tần Thiếu Vũ lãnh tĩnh lại cơ trí.
Thẩm Thiên Lăng :......
CÁI! NÀY! GỌI!LÀ! NÓI ! MÓC !
"Con trai mới giống như một quả càuập mạp." Tần Thiếu Vũ đưa một ngón tay chỉ.
Cục bông đứng ở trên bàn, ngoan ngoãn để cho Diệp Cẩn giúp nó mặc áo choàng nhỏ, quả thật uy phong.
Thẩm Thiên Lăng cơ hồ muốn quỳ lạy tẩu tử của mình, tay nghề càng ngày càng tiến bộ, loại chuyện như vậy quả thật khiến cho người ta chịu không nổi, phía sau cư nhiên còn có thể đội một cái mũ.
Ám vệ đứng ở cửa, lập tức bày tỏ đầu gối mình như nhũn ra, hoàn toàn ngã quỵ dưới áo choàng nhỏ của Thiếu cung chủ, hoàn toàn đứng không nổi.
"Chíp." Cục bông khí phách bừng bừng, thân thể tròn vo ngắn củn cộng thêm áo choàng lông mềm mại, lại càng giống một quả bóng!Hơn nữa phía sau còn đội một cái mũ quả dưa, đôi mắt tiểu hắc đậu sáng lấp lánh, quả thật manh đến nỗi không thể so sánh với bất cứ thứ gì. Ám vệ bắt đầu siêng năng cào cửa, đồng thời phi thường muốn hạ thuốc mê cung chủ, hỗ trợ Thiếu cung chủ sớm ngày thành công kế vị.
Chúng ta hoàn toàn không cần cung chủ biết không, hắn vì sao còn chưa đi điêu khắc củ cà rốt hoa!
Thẩm Thiên Lăng 囧囧 nhìn ám vệ, "Các ngươi vẫn khỏe chứ?"
Chúng ta rất khỏe a !Ám vệ duỗi hai tay ra nhào lên, tính toán cùng Thiếu cung chủ nhiệt liệt ôm chầm.
Sau đó liền bị Tần Thiếu Vũ giơ tay nâng lên một đạo chưởng phong, vô tình đánh bay ra ngoài cửa.
"Chíp." Cục bông toàn thân điểu cũng sợ ngây người, bởi vì nó đã mở rộng cánh nhỏ manh manh, chuẩn bị nghênh đón cái ôm nhiệt tình.
Ám vệ thê thảm đứng ở ngoài cửa, ánh mắt quả thật rất ai oán, loại chuyện cầm gậy đánh uyên ương này nhìn qua lại có cảm giác, cung chủ quả thật chính là diễn vai ác bà bà trong hí kịch, mỗi ngày bức bách con dâu quét dọn nhà xí, còn cầm quải trượng tiến hành đánh đập dã man.
Quả thật tâm cũng phải nát.
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cùng ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đứng ở hành lang, đối với toàn bộ quá trình câu chuyện đều tiến hành vây xem, sau đó liền xông đến trước mặt vật cát tường giang hồ khích lệ?
Đó nhất định là chuyện không thể nào. Trên thực tế tuy nói ám vệ Truy Ảnh Cung rất hy vọng có thể mượn cơ hội này kể khổ, hướng nhóm tiểu đồng bọn thổ lộ nội tâm bị đè nén, nhưng bất đắc dĩ hiện thực quá tàn khốc, sau khi tiểu đồng bọn hai nhà xem náo nhiệt xong, lập tức xoay người mặt than trở về phòng, tốc độ dưới chân không thể nhanh hơn được nữa, ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang thậm chí còn dùng khinh công —— Nhiều nhất chỉ là khoảng cách năm bước đường a !
Quả thật vô tình.
Loại thời điểm này nhất định phải ăn một bữa thật ngon.
Vì thế vật cát tường giang hồ sau khi đưa mắt nhìn đoàn người cung chủ rời đi, liền kề vai sát cánh phi thường cao hứng, vô cùng náo nhiệt đi trên đường uống nước giáo cùng ăn kẹo hồ lô, hơn nữa còn tính toán sau khi ăn xong làm bộ không có tiền trả, sau đó liền gọi tiểu đồng bọn đến để trả giùm, cũng tốt, để cho bọn họ có cơ hội nói xin lỗi vì hành động lạnh lùng vừa rồi.
Thật sự là thập phần cơ trí.
Mà ở bên trong khách điếm, Mộ Hàn Dạ đang đút Hoàng Đại Tiên ăn cháo, ánh mắt không thể nặng tình hơn.
Hoàng Đại Tiên yên lặng nuốt xuống một hớp cháo cuối cùng, sau lưng cũng tê dại.
"Còn muốn ăn hay không?" Mộ Hàn Dạ hỏi.
Hoàng Đại Tiên lắc đầu.
"Thật sự là không muốn ăn?" Mộ Hàn Dạ xác nhận lại một lần nữa.
Hoàng Đại Tiên vẫn là lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ tiếc nuối, "Nhưng ta còn chưa có đút đủ, A Hoàng sau này phải tập ăn nhiều một chút."
Hoàng Đại Tiên :......
Chính là để thỏa mãn nhu cầu đút cơm của ngươi sao?!
"Bất quá chúng ta còn có một chuyện khác phải làm!" Mộ Hàn Dạ ngữ điệu đắc ý chí mãn.
"Chuyện gì?" Hoàng Đại Tiên cảnh giác.
Mộ Hàn Dạ ngượng ngùng nói, "Bôi thuốc cho ngươi."
Hoàng Đại Tiên nhất thời ngũ oanh lôi đỉnh, theo bản năng rụt người lui về phía sau một chút.
Mộ Hàn Dạ trên mặt nóng hổi, giống như cô vợ nhỏ vừa mới xuất giá.
Hoàng Đại Tiên tâm tình thập phần khó có thể nói nên lời, vì sao biểu tình của hắn giống như mới là bị ...... người kia?
"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc mỡ, ngồi ở mép giường.
"Ngươi dám!" Hoàng Đại Tiên kinh hãi.
Mộ Hàn Dạ xuất thủ nhanh như bão táp, trong nháy mắt liền điểm huyệt đạo của hắn.
Hoàng Đại Tiên :......
"Không phải là có dám hay không, mà là nhất định phải." Mộ Hàn Dạ tiến tới hôn hắn, "Nơi đó của A Hoàng bị thương, nếu không xử lý thật tốt, tương lai sẽ chịu tội."
Vậy ta cũng có thể tự mình làm a!Nếu ánh mắt có thể giết người, Hoàng Đại Tiên cảm giác mình đã đem người đối diện này thiên đao vạn quả.
"Nghe lời." Mộ Hàn Dạ để hắn nằm xấp ở trên giường, "A Hoàng nếu khẩn trương, vậy cứ nghĩ ta là đại phu đi."
Hoàng Đại Tiên toàn thân cũng không làm được gì, da đầu có chút trắng bệch, mặt cũng có chút trắng bệch.
Mộ Hàn Dạ cũng là cố ý muốn như thế, thẳng thắn mà nói, hắn chờ đợi ngày này không biết đã bao lâu rồi. Bởi vì vốn dĩ không xuống giường, cho nên Hoàng Đại Tiên chỉ mặc một thân lý y, nhẹ nhàng kéo quần một cái liền rơi xuống đầu gối, lộ ra cặp mông trắng nõn, trên đó còn có vết hôn cùng ...... dấu tay, tỏ rõ lúc trước đã phát sinh qua chuyện dâm mỹ.
Quần bị kéo rơi một nửa, địa phương lúng túng nhất thời hoàn toàn bại lộ trong không khí, phía sau lưng người nọ một chút động tĩnh cũng không có. Hoàng Đại Tiên thậm chí có thể cảm nhận được, ánh mắt của hắn đang dán trên da thịt lõa lộ của mình cơ hồ muốn bốc cháy, vì vậy cả người cũng có chút phát run, một nửa khuất nhục một nửa khẩn trương, chỉ hận không thể cắn lưỡi tự vận.
"Đừng sợ." Mộ Hàn Dạ ôn nhu an ủi, "Bôi thuốc mà thôi, ta sẽ không đụng ngươi."
Vậy thì mau một chút a!Hoàng Đại Tiên cơ hồ muốn cắn răng.
Mộ Hàn Dạ lấy gối đệm đặt dưới bụng của hắn, rồi sau đó liền cầm thuốc mỡ lên, đưa tay quẹt lấy một ít, "Có thể sẽ đau, kiên nhẫn một chút."
Địa phương vừa mới bị xâm phạm qua như trước vẫn còn thương tích, đừng nói là ngón tay, ngay cả ngồi cũng sẽ ẩn ẩn đau. Cảm nhận được người sau lưng, mỗi một động tác, tựa hồ cảm thấy vết thương như lại bị xé toạc ra, trán cũng không tự giác toát ra mồ hôi lạnh.
"Lần đầu tiên sẽ rất đau, có phải không?" Sai khi bôi thuốc xong, Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn từ phía sau, "Nơi đó bị thương, nhìn qua có chút nghiêm trọng."
"Câm miệng!" Huyệt đạo mới vừa được giải khai, Hoàng Đại Tiên liền giãy giụa muốn chạy.
"Không nên lộn xộn." Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong ngực, "Nếu không sẽ không thoải mái."
Chạy lại chạy không thoát, Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại không muốn nhìn hắn.
Tuy nói rất ngây thơ, bất quá cũng ngược lại cho Mộ Hàn Dạ cơ hội. Hoàng Đại Tiên cảm thấy cánh môi mình bị cạy mở, rồi sau đó chính là một trận hôn môi triền miên, tựa như mưa phùn ngày xuân.
"Lần sau sẽ không làm ngươi đau." Mộ Hàn Dạ quyến luyến không thôi buông hắn ra, "Chúng ta chậm rãi đến."
Hoàng Đại Tiên vốn dĩ là muốn nói sẽ không có lần sau nữa, rồi lại cảm giác mình không nên để ý đến hắn mới đúng, vì vậy kéo chăn qua che đầu, xem người bên cạnh không tồn tại.
Tất nhiên cũng đã bỏ lỡ Mộ Hàn Dạ trong mắt khó có được đứng đắn cùng ôn nhu.
Đi cùng hắn hơn một nửa Sở quốc, cuối cùng cũng có thể bưng bít nhiệt một ngày ạ ......
So sánh với tiến độ của Thất Tuyệt Vương mà nói, Tần cung chủ hiển nhiên tùy tiện cũng có thể đem Thẩm Thiên Lăng một giây ăn thành mảnh vụn. Bởi vì làm người hiện đại, Thẩm tiểu thụ quả thật không để cho Đảng cùng nhân dân mất thể diện, thời điểm muốn XX thập phần không bị cản trở, thậm chí còn chủ động đẩy ngã Tần cung chủ!
'Đẩy ngã' cái từ này vừa nghe liền thập phần có lực, quả thật chính là phúc hắc khí phách thụ!
"Ngươi sao lại ra đây?" Thẩm Thiên Phong ở bên ngoài cưỡi ngựa, đột nhiên thấy Diệp Cẩn từ trong xe ngựa nhảy ra, cảm thấy có chút kỳ quái, "Bên ngoài lạnh, mau vào trong."
"Không." Diệp Cẩn đạp bàn đạp, tung người nhảy lên ngồi ở trước mặt hắn, tâm tình phức tạp biểu lộ kiên định, "Ta ở đây."
Thẩm Thiên Phong cũng không hỏi nguyên do, chẳng qua là kéo chặt áo choàng của hắn, để tránh hắn hóng gió cảm lạnh.
"Đều là tại ngươi!" Bên trong xe ngựa, Thẩm Thiên Lăng đang phẫn nộ khiển trách nam nhân của mình, "Đem Diệp đại ca hù dọa chạy ra ngoài!"
"Cùng ta có quan hệ gì." Tần Thiếu Vũ buồn cười, "Rõ ràng chính là Lăng nhi, đang êm đẹp đột nhiên liền kêu lên một tiếng."
"Còn dám nói!" Thẩm Thiên Lăng dùng sức siết chặt gò má của hắn, rõ ràng chính là ngươi không biết xấu hổ biết không, không có chuyện gì làm đột nhiên bóp mông ta, quả thật chính là đại lưu manh.
"Vậy cũng không có biện pháp." Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt ngồi ở trên đùi mình, "Nhìn ngươi ở trên xe xoay qua xoay lại, nhịn không được liền muốn sờ."
Thẩm Thiên Lăng :......
CẦM THÚ!
"Đến." Người đánh xe đem xe dừng ở ven đường, "Chính là chỗ này."
"Thượng Thọ (*) đường." Diệp Cẩn lập tức nhảy xuống, "Tuy hơi trắng trợn, bất quá ngược lại cũng là một cái tên may mắn."
(*) Thượng thọ: Trăm tuổi.
"Lăng nhi." Thẩm Thiên Phong ở bên ngoài xe gọi, sao còn chưa đi ra.
Sau đó liền nghe đệ đệ mình bất ngờ không kịp đề phòng kêu một tiếng.
Thẩm Thiên Phong :......
Diệp Cẩn :......
"Phiền!" Thẩm Thiên Lăng đẩy Tần Thiếu Vũ ra, một bên chỉnh lại y phục một bên lao ra xe ngựa.
Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn thấy trên cổ hắn rõ ràng có một vết hôn, trong nháy mắt đều có xúc động muốn đụng tường.
Hai người kia còn có thể nhìn thời điểm một chút hay không!
"Chíp." Cục bông cũng như quả bóng từ trong xe lao ra ngoài, vốn là muốn nhào vào trong ngực Diệp Cẩn, kết quả hai móng vuốt vướng vào nhau, thiếu chút nữa lao đầu xuống xe ngựa.
Rất may là Tần Thiếu Vũ nhanh tay chụp lại, mới không có bi thảm rơi vào trong tuyết, biến thành cục bông ướp lạnh.
"Chíp." Đôi mắt ti hí của cục bông phi thường suy yếu.
"Ngu xuẩn." Tần Thiếu Vũ ngắn gọn làm tổng kết.
Thẩm Thiên Lăng :......
Là cha ruột sao? Lời như thế cũng có thể tùy tiện nói lung tung!
"Chư vị tìm ai?" Nghe được ngoài cửa có động tĩnh, đại môn Thượng Thọ đường 'chi nha' một tiếng mở ra, một người trẻ tuổi mặc áo bông bước ra.
"Cũng không phải cố ý muốn tìm ai, bất quá có vài thứ, muốn đưa cho lão nhân gia nơi này hỗ trợ xem giúp một chút." Diệp Cẩn nói, "Bọn họ kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ có khả năng giúp được chúng ta."
"Như vậy a." Người tuổi trẻ liếc nhìn mọi người, cuối cùng biểu tình chần chờ nhìn Thẩm Thiên Lăng, "Các hạ là Thẩm công tử?"
"Ân." Thẩm Thiên Lăng hữu hảo gật đầu.
"Thì ra là thật a." Người trẻ tuổi rất kinh hỉ, vội vàng nghiêng người nhường đường, "Chư vị nhanh tiến vào một chút, bên ngoài trời lạnh."
Mục đích dễ dàng đạt được, cho nên mới nói ra cửa mang theo Thẩm tiểu thụ, quả thật mọi việc không phải lo a ......
"Công tử không biết, toàn gia ta ai cũng thích ngươi." Người trẻ tuổi vừa đi vừa nhiệt tình nói, "Không đúng, là dân chúng khắp thành ai cũng thích công tử."
"Đa tạ." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy 'đản đản' hơi đau một chút.
"May nhờ có công tử phù hộ a." Người trẻ tuổi cảm khái vạn thiên, "Chúng ta mới có khả năng có mùa hè cùng mùa thu."
Thẩm Thiên Lăng thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc. Thiếu niên, ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện này thật sự cùng ta không quan hệ.
"Vốn dĩ là người bình thường tới, chúng ta là sẽ không đáp ứng để cho hắn tiến vào." Người trẻ tuổi nói, "Dù sao đoàn người lúc trước góp vốn tu kiến tòa thiện đường này, mục đích chính là vì có thể để cho lão nhân an hưởng tuổi già, thanh thanh tĩnh tĩnh không bị quấy rầy."
Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa nói đa tạ. Trên thực tế ngoại trừ nói đa tạ, hắn cũng không biết còn có thể đối phó với người ái mộ nhiệt tình như lửa lải nhải không ngừng này như thế nào.
"Không cần không cần." Người trẻ tuổi vội vàng khoát tay, "Thẩm công tử tới, chúng ta dĩ nhiên là muốn ưu đãi."
"Ngoại trừ chúng ta, bình thường còn sẽ có người đặc biệt tới, chính là vì muốn gặp một trong những lão nhân này?" Tần Thiếu Vũ nhàn nhạt hỏi.
Người trẻ tuổi nghẹn họng, sau đó ha ha cười khan, thức thời câm miệng.
Ở đây đều là những lão nhân không nhà để về hoặc là có con cái bất hiếu, bình thường đúng là sẽ không có người tới, hắn vừa rồi nói như vậy, chẳng qua là vì muốn lôi kéo làm quen với Thẩm công tử mà thôi, nói không chừng còn có thể được tặng một bức tranh chữ bán kiếm một chút tiền. Đáng tiếc lại bị Tần Thiếu Vũ một lời đâm rách, quả thật không thể thất vọng hơn được nữa.
Thật sự là hung dữ a ......
Bởi vì bên ngoài đang có bão tuyết, cho nên vài lão nhân gia đều ở trong phòng hơ lửa sưởi ấm nói chuyện phiếm, trên bàn bày điểm tâm mềm cùng nước trà, nhìn qua ngược lại cũng vui vẻ hòa thuận.
Người trẻ tuổi vốn dĩ là muốn đi vào giới thiệu, lại bị Diệp Cẩn ngăn lại, "Đừng quấy rầy lão nhân gia, tìm hai người có chút tuổi tác tai thính mắt sáng, tốt nhất còn có thể hiểu chút thi thư, tới cách vách tìm chúng ta là được."
"Được." Người trẻ tuổi gật đầu, đầu tiên là đưa bọn họ vào phòng cách vách, một lát sau quả nhiên liền dẫn hai lão nhân tới đây, tuy đều là tóc bạc hoa râm, tinh thần cũng rất là khỏe mạnh.
"Lão nhân gia mời ngồi." Bên trong phòng, tất cả mọi người cùng đứng lên. Thẩm Thiên Lăng tự tay giúp lão giả rót trà, cười tủm tỉm rất là hiền hòa. Loại nhân phẩm này quả thật không thể càng khiến trưởng bối thích hơn được nữa biết không! Vì vậy ở một cái chớp mắt, hai vị lão nhân liền tự động đem hắn quy nạp thành tiểu đồng tử bên cạnh Bồ Tát, "Công tử tìm chúng ta có chuyện."
"Ân." Thẩm Thiên Lăng đem nước trà đặt ở trước mặt hai người, "Diệp đại ca ở đây có vài con mối, muốn để hai vị nhìn một chút xem có khả năng nhận biết hay không."
"Con mối?" Lão nhân nghe vậy có chút buồn bực, Diệp Cẩn ở trong đĩa thả ra một khối vải đen, rồi cẩn thận mở nắp bình, sau đó đổ ra một con mối lớn.
Cục bông đang nằm ở trong ngực cha nó ngủ, cho nên không có khẩn trương kêu 'chíp chíp'!Bất quá Thẩm Thiên Lăng sau lưng một lần nữa lại lạnh cả người, yên lặng nhìn Tần Thiếu Vũ xích lại bên cạnh ngồi gần một chút.
Đại ca mình thật là đáng thương, cư nhiên đem thứ này ngoạn một đường, buổi tối nhất định phải tắm mười lần.
"Ta nhận biết được." Một lão giả chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn Diệp Cẩn nói, "Là mối Mã Hoàng."
"Mã Hoàng?" Diệp Cẩn khó hiểu.
"Chẳng qua chỉ là ngoại hiệu, mọi người chỗ ta lúc trước đều gọi nó như vậy." Lão giả nói, "Cùng Mã Hoàng một dạng chung quanh chui loạn, giết cũng giết vô tận, so với con mối bình thường thì chịu lạnh được, thấy liền nhức đầu."
"Lão bá lúc trước ở nơi nào?" Diệp Cẩn hỏi.
"Ta là từ Duyên Kim trấn tới." Lão bá thở dài, "Con trai không hiếu thuận, ta không thể làm gì khác hơn là một đường xin cơm đi về phía Nam, nghĩ ít nhiều gì cũng có thể sống qua ngày, sau đó đến Phong Tuyết Thành vừa vặn gặp được vài vị Đại lão bản thương hội, liền mang ta dẫn đến tới nơi này."
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ấn tượng đối với đám người Ngô lão bản cùng Kim lão bản lại tăng thêm một chút.
Nếu là người có tiền, ai cũng giống như bọn họ, thiên hạ ít nhiều cũng sẽ giảm bớt đi vài chuyện.
"Duyên Kim trấn, là giao giới giữa Đông Bắc cùng cực Bắc tuyết nguyên." Diệp Cẩn nói.
Nhắc tới bốn chữ 'cực Bắc tuyết nguyên', tất cả mọi người không ngoại lệ liền nghĩ tới Chu Giác.
Sao cứ giống như oan hồn, đi đâu cũng gặp.
Quả thật không thể phiền hơn được nữa.
"Chư vị công tử có còn chuyện gì khác hay không?" Lão giả hỏi.
"Không có, đa tạ lão bá." Diệp Cẩn đem con mối thu lại, rồi hướng người trẻ tuổi nói, "Lát nữa ta sẽ phái người đưa chút ngân lượng tới đây, giúp các lão bá mua thêm vài bộ y phục cùng chút gạo."
"Được được, đa tạ công tử." Người trẻ tuổi nghe vậy rất cao hứng, sau khi đưa hai vị lão nhân về phòng, lại mang đám người Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, thuận tiện tiếp tục nắm chặt thời gian bắt chuyện, "Lão nhân ở đây đều là người đáng thương, vừa rồi vị lão giả kia ngay cả tên cũng không chịu nói cho chúng ta biết, chỉ nói không dạy dỗ tốt con trai khiến cho tổ tông mất mặt. Nghe nói cái trấn đó quả thật rất là điên cuồng, toàn thôn không có một hiếu tử."
"Đó là ở đâu?" Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, "Mỗi nơi đều có người bất hiếu, điều này cũng là chuyện bình thường, nhưng cũng không thể nói toàn thôn đều là người bất hiếu đi?"
"Đúng vậy, chúng ta ban đầu nghe hắn nói vậy cũng rất buồn bực." Người trẻ tuổi nói, "Sau đó hỏi ra mới biết, thì ra là Duyên Kim trấn lúc trước cũng không có như vậy, cho đến năm năm trước trấn lý đột nhiên tới một nhóm người có tiền, nói mình là người làm ăn lớn ở cực Bắc cùng Trung Nguyên, thuyết phục tất cả thanh niên trai tráng đến gia nhập, còn cam kết sau một năm là có thể phát đại tài, dụ dỗ không ít người lao lực đi theo bọn hắn, nghe nói chỉ trong một đêm trấn liền mất hơn phân nửa số người, lưu lại đều là nữ nhân hài tử cùng lão nhân."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, miệng không nói, nhưng trong lòng xác định đại khái lại là Chu Giác đang giở trò quỷ.
"Nửa năm sau những người đó lục tục trở về, ngược lại cũng thật sự là phát chút tài, nhưng mà ai ai cũng giống như là biến thành một người khác, không chỉ có tính tình bạo lực, thậm chí còn bắt đầu không nhận cha mẹ." Người trẻ tuổi nói, "Qua một năm, trong trấn chỉ còn lại có lão nhân, gió tuyết lại quá lớn sống không nổi, rất nhiều đều không sống được đến đầu mùa xuân."
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tâm tình nặng nề, người già không chỗ nào đi, con cái bất hiếu lại là một chuyện khác, Huyện lệnh cũng nên điều tra lùng bắt trừng trị!Sao có thể mặc kệ người dân sống chết, còn có mặt mũi nào mà tiếp tục tự xưng quan phụ mẫu.
"Chư vị đi thong thả." Đang nói chuyện, mọi người đã đến cửa, người trẻ tuổi cung kính nói, "Nếu tương lai có cần gì, tùy thời hoan nghênh trở lại."
Nói không chừng thật sự đúng là nếu lại tới, là trò chuyện về cái Duyên Kim trấn kia. Thẩm Thiên Lăng hướng hắn cười cười, khom lưng vào xe ngựa.
Người trẻ tuổi phi thường sảng khoái, Thẩm công tử cười rộ lên thật là đẹp mắt a ......
Ban đầu tới nơi này giúp một tay quả nhiên là chính xác.
Quả thật có lời.
"Trước phái người âm thầm đến điều tra Duyên Kim trấn đi." Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong nói, "Xem một chút nơi đó rốt cuộc tình huống thế nào."
"Bên trong trấn thanh niên trai tráng trong một đêm mất tích, lão nhân lập tức chết đói trong nhà, chuyện thảm thiết như vậy cư nhiên không báo cáo, hiển nhiên chỉ có một khả năng." Thẩm Thiên Phong thở dài, "Quan địa phương là người của Chu Giác."
"Đáng chết." Diệp Cẩn nghiến răng nghiến lợi.
"Ta lập tức phái người đến trước, mười ngày hẳn là đủ rồi." Thẩm Thiên Phong nói, "Hơn nữa phái người đến thông truyền Hoàng thượng một tiếng, để cho hắn sớm tìm quan mới đến tiếp nhận."
"Ân." Diệp Cẩn gật đầu, thở dài nói, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, cư nhiên suốt năm năm không ai biết, thật sự đúng là trời cao hoàng đế xa."
"Nói không chừng vài da lông phiến tử kia cũng là đến từ Duyên Kim trấn." Thẩm Thiên Lăng nói, "Không nhà không cửa, còn đến từ phía Bắc, nói không chừng có dính líu cùng Chu Giác, nghe qua cũng rất đáng hoài nghi. Có muốn trở lại hỏi lão bá đó thử không, năm hán tử nếu như là người ở cùng một thôn, hẳn là có ấn tượng."
"Hôm nay quá muộn, ngày mai rồi hãy nói." Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.
"Rất khuya sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Mới giữa trưa."
"Chúng ta hôm nay còn phải đi rất nhiều nơi." Tần Thiếu Vũ nói.
"Còn muốn đi đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Ta lúc trước sao không có nghe nói."
"Tùy tiện đến nơi nào cũng được." Tần Thiểu Vũ trả lời.
Thẩm Thiên Lăng càng hồ đồ hơn, tùy tiện là muốn đi đâu?
Nếu bên trong xe ngựa không có người ngoài, Tần cung chủ nhất định sẽ yêu cầu dùng mười cái hôn để đổi!Nói không chừng còn phải cộng thêm hôn bụng nhỏ!Nhưng Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đang ở đối diện, cũng chỉ có thể làm ra vẻ mặt đứng đắn —— thật ra thì hắn cũng không phải ngại ở trước mặt ca ca cùng tẩu tử, nhưng suy xét đến da mặt phu nhân nhà mình, vẫn là không đề cập đến ranh giới cuối cùng, giải thích, "Phong Tuyết Thành chỗ Đông Bắc, khó bảo toàn sẽ không có tai mắt của Chu Giác, nếu chỉ đi Thượng Thọ đường, tất nhiên sẽ khiến đối phương hoài nghi."
"Như vậy a." Thẩm Thiên Lăng chợt hiểu, "Cho nên chúng ta phải giả vờ như không có việc gì, đi nhiều nơi để mê hoặc hắn?"
"Không sai." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Tóm lại Diệp Cẩn là Vương gia, chúng ta đến chung quanh xem một vài chuyện nhân tình phong thổ cũng không sai."
"Vậy tiếp theo muốn đi đâu?" Thẩm Thiên Lăng tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
"Nếu không thì đến đầu đường bên kia quẹo trái." Tần Thiếu Vũ nói, "Dừng ở cửa đầu tiên."
Thẩm Thiên Lăng hăng hái bừng bừng, loại này có tiết tấu cảm giác mạo hiểm khám phá mê cung!
Đến đầu đường kế tiếp, phu xe quẹo trái sau đó siết chặt cương ngựa, "Chư vị đại gia, đã đến."
Thẩm Thiên Lăng chui ra đầu tiên, muốn xem một chút rốt cục đại vận đụng phải nơi nào.
"Ai nha." Chưa kịp để hắn đứng vững, lập tức có năm sáu tỷ tỷ xinh đẹp như hoa như ngọc chạy đến, cười khanh khách nói, "Công tử vạn phúc a."
Nhìn một hàng tỷ tỷ ngực bự sinh động lắc lư hô gọi ra tiếng, Thẩm Thiên Lăng toàn thân đều sợ ngây người.
THANH ! LÂU ? !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top