Chương 82: Thất Tuyệt Vương làm rất tốt!!!

Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn bước ra cửa, vừa đi vừa nói, "Cố ý."

"Ân." Diệp Cẩn lười biếng nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Phong bật cười, "Mộ Hàn Dạ lần này thiếu ngươi một đại nhân tình."

"Một cái nhấc tay mà thôi." Diệp Cẩn nói, "Bọn họ nếu có thể chung một chỗ, cũng là chuyện tốt."

"Còn chưa có hỏi ngươi, vì sao phải đem Mộ Hàn Dạ đuổi ra ngoài." Thẩm Thiên Phong lại hỏi.

Diệp Cẩn nâng mí mắt lên nhìn hắn, "Đã nhìn ra?"

"Mộ Hàn Dạ có lẽ không nhìn ra, ta sao lại không nhìn ra được." Thẩm Thiên Phong cười cười, "Nếu không chẳng phải là uổng phí cùng ngươi thành thân nhiều năm như vậy."

"Quá khôn khéo sẽ bị người chán ghét." Diệp Cẩn ngón tay quấn lấy tóc của hắn, đại khái đem chuyện Ô đầu thảo nói một lần.

"Thật sự?" Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày.

"Ta lừa ngươi làm gì." Diệp Cẩn nói, "Bất quá ta chưa từng nghe nói qua Ô đầu thảo có giải dược, chỉ có thể từ từ tra."

"Nếu thật sự như thế, chỉ sợ không nên gạt Thất Tuyệt Vương." Thẩm Thiên Phong nói, "Dù sao dựa theo năng lực của hắn cùng tình cảm, nói không chừng sẽ tìm được giải dược."

"Ân." Diệp Cẩn gật đầu, "Bất quá dù sao độc dược đã ngủ đông mười mấy năm, cũng không gấp phát tác trong hai ngày, ta trước bốc chút thuốc cho Hoàng Đại Tiên, đợi đến sau khi mọi người xuất phát đến Đông Bắc, sẽ tìm cơ hội nói cho Mộ Hàn Dạ."

"Cũng được." Thẩm Thiên Phong gật đầu. Nơi này rốt cuộc là địa bàn của Sở Uyên, huống chi trước mắt còn là thời khắc mấu chốt tảo thanh (dọn dẹp sạch sẽ) Lưu Nhất Thủy, nếu là Mộ Hàn Dạ biết được chân tướng, nói không chừng sẽ bỏ xuống hết thảy cả đêm chạy đến Đông Bắc, đến lúc đó chỉ khiến cho tất cả mọi người càng thêm phức tạp.

"Hoàng Đại Tiên mệnh cách không tính là nhỏ." Diệp Cẩn nhắm mắt lại, miễn cưỡng tựa vào trước ngực hắn, "Coi như hiện tại chịu khổ một chút, tương lai lão thiên gia cũng sẽ giúp hắn bù lại."

Thẩm Thiên Phong cười cười, ôm hắn sãi bước trở về phòng.

Mà cùng lúc đó, Hoàng Đại Tiên tương đối là sống không bằng chết.

Lúc nãy sau khi Diệp Cẩn ra cửa, hắn vốn là muốn nói rõ chính mình không cần xoa bóp, đáng tiếc còn chưa chờ hắn mở miệng, Mộ Hàn Dạ cũng đã ba hai bước cỡi ngoại bào xuống, lộ ra nửa người trên xích lõa tinh tráng, thậm chí còn có dấu hiệu cỡi quần.

"Ngươi muốn làm gì!" Hoàng Đại Tiên kinh sợ.

Mộ Hàn Dạ nói, "Xoa bóp cho A Hoàng."

Hoàng Đại Tiên :......

Xoa bóp liền xoa bóp, ngươi cỡi y phục làm gì?

Mộ Hàn Dạ rất thành khẩn, "Như vậy phát huy tương đối tốt."

"Mặc trở vào." Hoàng Đại Tiên ra lệnh.

Mộ Hàn Dạ không thể làm gì khác hơn là lòng không cam không muốn buộc lại dây thắt lưng, dùng cả tay chân bò đến trên giường.

"Ta cũng không phải rất cần xoa bóp." Hoàng Đại Tiên lui đến góc tường, gắt gao ôm lấy chăn.

"Nhưng là Diệp cốc chủ nói ngươi cần." Mộ Hàn Dạ đem chăn vứt qua một bên, tay hơi dùng sức, Hoàng Đại Tiên cả người cũng đã nằm ở trên giường.

"Ta thật ...... A!" Hoàng Đại Tiên bị đau kêu lên một tiếng.

"Nghe lời." Mộ Hàn Dạ nói, "Nếu không Bổn vương chỉ có thể đem ngươi trói lại."

"Ngươi dám!" Hoàng Đại Tiên nghe vậy kinh hãi.

"Coi như sau này A Hoàng muốn phạt, ta cũng chỉ có thể nhận." Mộ Hàn Dạ nói, "Hôm nay Diệp cốc chủ nói cái gì, ta liền nghe theo cái đó."

Hoàng Đại Tiên :......

"Nghe lời." Mộ Hàn Dạ nhảy qua ngồi ở trên đùi hắn.

Hoàng Đại Tiên cơ hồ muốn hộc máu.

Lý y bị kéo xuống đầu vai, lộ ra sống lưng trắng nõn gầy gò, Mộ Hàn Dạ ánh mắt có chút đói khát, bất quá cuối cùng vẫn còn thuận lợi cầm cự lại, giúp hắn xoa ấn toàn bộ sống lưng.

Hoàng Đại Tiên ban đầu còn có chút lo lắng đề phòng, sau đó thấy hắn cũng không có làm ra cử chỉ gì khác thường, ngược lại cũng hơi yên tâm. Huyệt vị nhẹ nhàng bị ấn xuống, lực độ vừa vặn, cảm giác tê dại nhưng cũng không khó chịu, vì vậy chậm rãi cũng liền mặc kệ nó.

Phía sau coi như ấn xong, Mộ Hàn Dạ kịch liệt đấu tranh tư tưởng có nên cởi quần hay không, bất quá cuối cùng rất may là còn là nhịn được, đem hắn lật người lại.

Hoàng Đại Tiên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, trạng thái buồn ngủ ánh mắt mơ màng, lý y mở rộng, hai điểm trước ngực dưới ánh nến hơi dựng thẳng, Thất Tuyệt Vương nhất thời liền bưng kín lỗ mũi.

"Ngươi." Hoàng Đại Tiên thật sự là rất muốn không thông, người háo sắc như thế, đến tột cùng là làm sao có thể lên làm hoàng đế.

Mộ Hàn Dạ nói, "Đều là A Hoàng không tốt."

Hoàng Đại Tiên vẻ mặt phức tạp, cái này cùng ta đâu có quan hệ?

Mộ Hàn Dạ ánh mắt không ngừng loạn ngắm.

Hoàng Đại Tiên đưa tay muốn che lại vạt áo, lại bị hắn giữ chặt cổ tay, ngay sau đó liền bị hôn một cái.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ gặm gặm xương quai xanh của hắn.

"Làm cái gì?" Hoàng Đại Tiên thanh âm bất đắc dĩ.

Mộ Hàn Dạ đem lý y từ trên người hắn lột ra, cả người cũng đè ở trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống.

Hoàng Đại Tiên :......

"Ta sẽ không để cho ngươi có chuyện." Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong ngực, "Bất kể Ô đầu thảo kia có phải độc dược hay không, ta cũng sẽ nhất định vì ngươi dọn dẹp sạch sẽ."

Hoàng Đại Tiên không lên tiếng.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn gọi.

"Ân." Hoàng Đại Tiên đáp một tiếng.

"Đừng sợ." Mộ Hàn Dạ thanh âm rất thấp, "Ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."

Một cái chớp mắt, Hoàng Đại Tiên hốc mắt có chút nóng lên.

Vậy mà chưa kịp để hắn nói chuyện, Mộ Hàn Dạ cũng đã đưa tay phủ lên đóa hồng anh trên ngực hắn xoa nắn.

Thật vất vả mới cảm động, trong tích tắc nháy mắt sụp đổ, Hoàng Đại Tiên lại bắt đầu muốn đem hắn đạp xuống giường.

Mộ Hàn Dạ lúc thì hôn ở cổ, sau đó một đường xuống phía dưới, ngậm kia thiển sắc nhô ra.

Hoàng Đại Tiên dưới tình thế cấp bách muốn đẩy ra, lại bị hắn giữ chặt tay, rồi sau đó chính là một trận bộc phát kịch liệt duyện(mút) hôn, cuối cùng ngay cả quần cũng bị kéo rơi một nửa.

"Mộ Hàn Dạ!" Hoàng Đại Tiên kinh sợ.

"Ta không làm hết." Mộ Hàn Dạ lấy tư thế thái sơn áp đỉnh hùng hổ ôm lấy hắn, "Để cho ta hôn ngươi."

Hoàng Đại Tiên một chưởng đánh tới, nhưng không có chút hiệu quả nào, ngược lại bị hắn hôn lên môi lần nữa, kịch liệt duyện cắn, Hoàng Đại Tiên chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hận không thể lập tức bất tỉnh. Mộ Hàn Dạ thừa dịp đem y phục còn dư trên người hai người toàn bộ quăng xuống giường, một tay kéo chặt thắt lưng của hắn, để cho hai người dán càng chặt hơn.

Tư thế quá mức lúng túng, Hoàng Đại Tiên xấu hỗ muốn chết, liều mạng giãy giụa muốn né ra, lại hiển nhiên là châu chấu đá xe. Nơi lửa nóng chặt chẽ dán sát vào nhau, hai người đều không thể kìm chế được nổi lên phản ứng, Mộ Hàn Dạ trong lòng như bị lửa đốt, mặc dù rất muốn để ý đem người ăn sạch, lại cuối cùng vẫn còn cắn răng nhịn được, chỉ kéo tay của hắn qua thân thiết một phen, cho đến hai người cũng thở hồng hộc xụi lơ xuống, mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Hoàng Đại Tiên ngửa mặt nằm ở trên giường, tinh thần hoảng hốt nhìn nóc giường, đột nhiên thấy gương mặt Mộ Hàn Dạ đột nhiên xuất hiện.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ ánh mắt ủy khuất, "Ngươi không tức giận, đúng không?"

Hoàng Đại Tiên :......

Cư nhiên còn có mặt mũi tới hỏi ?

"Không nhịn được." Mộ Hàn Dạ ăn vạ ôm lấy hắn, "Ta vốn dĩ là muốn xoa bóp thật tốt."

"Đứng lên!" Hoàng Đại Tiên cắn răng.

"A Hoàng trước tiên là nói về tha thứ ta." Mộ Hàn Dạ ôm hắn không buông.

Hoàng Đại Tiên vốn dĩ là muốn đem hắn đá văng ra, thân thể vừa động rồi lại cùng hắn cọ một cái, nhất thời cả người cũng cứng đờ.

Mộ Hàn Dạ cẩn thận cách hắn xa một chút.

Hai người ở trạng thái không mặc y phục, hiện tại muốn nổi giận cũng quá mức quỷ dị, Hoàng Đại Tiên lấy lại bình tĩnh, sau đó nói, "Ngươi đứng lên trước đi."

"Vậy A Hoàng tha thứ cho ta?" Mộ Hàn Dạ mắt ba ba nhìn hắn.

Hoàng Đại Tiên gật đầu.

Mộ Hàn Dạ lúc này mới buông hắn ra, ủy khuất ba ba nằm ở góc tường, uyển nhược như hàng hoa đại khuê nữ vừa mới bị chà đạp qua.

Hoàng Đại Tiên ném chăn qua phủ lên mông hắn, nhắm mắt làm ngơ, sau đó tự mình nhặt lý y lên mặc vào.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ chỉ vào chăn buồn bực hờn dỗi, "Ta có thể lấy xuống chưa?"

Hoàng Đại Tiên đem chăn kéo tới, bọc lại lui đến góc tường.

Mộ Hàn Dạ nằm ở bên cạnh hắn.

Hoàng Đại Tiên :......

Đừng nói tư thế này là chuẩn bị không mặc y phục a!

Chốc lát sau, Mộ Hàn Dạ quả nhiên còn là giữ vững cùng một tư thế, xấu hổ đỏ mặt nằm ở một bên, trong không khí thản nhiên hào phóng cởi trần.

Hoàng Đại Tiên vốn là không muốn quản, nhưng sau đó suy nghĩ một chút, mặc kệ một dâm ma như thế nằm ở bên cạnh mình hiện tại không có cảm giác an toàn, vì vậy nói, "Mặc y phục!"

Mộ Hàn Dạ lập tức nói, "A Hoàng giúp ta mặc."

"Nằm mơ!" Hoàng Đại Tiên trừng hắn.

"Vậy ta không mặc." Mộ Hàn Dạ mở rộng tứ chi nằm ngang.

Hoàng Đại Tiên :......

Mộ Hàn Dạ ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt kiên định.

Hoàng Đại Tiên từ dưới gối đầu lấy ra chủy thủ.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục không nhúc nhích.

Hoàng Đại Tiên hướng hạ thân hắn liếc mắt nhìn.

Mộ Hàn Dạ hai má hồng nhuận, "A Hoàng đối với kích thước của Bổn vương hài lòng không?"

Hoàng Đại Tiên phất tay một đao liền đâm xuống.

Mộ Hàn Dạ ngượng ngùng che mặt.

Hoàng Đại Tiên :......

Mộ Hàn Dạ liếc nhìn dừng lại đích mủi đao, khóe miệng ý cười càng sâu, "A Hoàng quả nhiên hài lòng."

Hoàng Đại Tiên không nói lời nào xuống giường, ôm gối đầu đi ra ngoài.

Thấy hắn thật sự có chút tức giận, Mộ Hàn Dạ rốt cục thu liễm, tiện tay kéo qua một bên thảm tử quấn ở bên thắt lưng, phi thân tiến lên ôm lấy hắn, "Không cho đi."

Hoàng Đại Tiên phát ra từ nội tâm có chút bất đắc dĩ, trên thực tế kể từ lúc bắt đầu gặp phải Mộ Hàn Dạ, hắn thường sẽ có loại cảm giác này.

Bất quá chỉ là lần này càng thêm nghiêm trọng mà thôi.

Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm trở về trên giường, ôn nhu nhét vào ổ chăn, rồi sau đó mặc xong lý y, ôn nhu đem hắn ôm vào trong ngực, "Ngủ đi, không khi dễ ngươi."

Có câu bảo đảm này, biết hắn sẽ không làm tiếp khác, Hoàng Đại Tiên cũng không muốn lại đi so đo, bắt lại góc chăn nặng nề nhắm mắt lại.

Mộ Hàn Dạ hôn lên tóc của hắn, vẻ mặt rất là ôn nhu.

Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Lăng nằm ở trên lưng Tần Thiếu Vũ, đang ưu tai du tai đi trở về. Một lúc sau, hai người đến ngự hoa viên liền vì chờ tuyết trong u đàm nổi lên, cũng rất là ...... cực kì nhàm chán.

"Thật là đẹp mắt." Thẩm Thiên Lăng nói, "Đáng tiếc thời gian quá ngắn."

"Nếu là thời gian dài, liền không đáng giá." Hai người đi vào viện, Tần Thiếu Vũ mới vừa đem hắn đặt xuống đất, chỉ thấy một nhóm ám vệ từ phía xa chạy tới.

"Chíp!" Cục bông nhiệt liệt mở cánh ra, lắc lư bay vào trong ngực nương nó, tiểu hắc đậu sáng long lanh.

"Sao lại hưng phấn như thế?" Thẩm Thiên Lăng xoa xoa nó, sau đó không hiểu nhìn ám vệ, "Các ngươi đi đâu? Khiến cho toàn thân đều là mồ hôi."

Ám vệ lập tức bắt đầu người sau nối tiếp người trước kịch liệt tố cáo, khái quát ra đại khái, ý tứ chính là "Tiểu đồng bọn Thất Tuyệt quốc hôm nay không biết uống lộn thuốc gì, cư nhiên cố gắng chiếm đoạt Thiếu cung chủ, quả thật khiến cho người ta nghĩ không ra, cuối cùng chúng ta không thể không đánh một trận, mới có thể đem Thiếu cung chủ bình yên vô sự mang về". Phi thường khổ cực, thập phần đáng giá tháng sau phải tăng tiền lương.

"Chíp!" Cục bông hoàn toàn không biết chính mình dẫn dến một cuộc chiến tranh, vẫn còn lười biếng cọ cọ bán manh.

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Quả thật là khiến người thích."

Đúng vậy! Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực.

"Thích cũng không cho." Thẩm Thiên Lăng ôm con trai đi trở về, "Là của ta."

Tần Thiếu Vũ đi theo hắn vào phòng, lưu lại ám vệ ở trong viện kịch liệt gật đầu.

Không sai, phu nhân nhà ta tân tân khổ khổ mang thai mười tháng, rất không dễ dàng biết không!

Nhất định ai cũng không thể cướp đi!

Cách đó không xa ở Thiên điện, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc ôm kiếm lãnh khốc nhìn trăng sáng, trên mặt bị cào trầy vài đường lấp lánh rực rỡ.

Đã nói người Trung thổ hiếu khách đều là giả vờ!

Bất quá là muốn giữ Tiểu Phượng Hoàng ở thêm một lúc, bọn họ cư nhiên liền như ong vỡ tổ nhào lên cướp?

Cướp coi như xong, còn cào mặt !

Đánh nhau cư nhiên cào mặt !

Còn có phải là nam nhân hay không!

Quả thật khiến cho người khác phẫn nộ.

Mặc dù xảy ra chuyện vô lý, bất quá một đêm này mọi người đều ngủ đến không tồi —— trừ kẻ xui xẻo bị bắt Diêm Quý.

Hắn ngược lại xương có vài phần cứng rắn, bất quá thị vệ Thất Tuyệt quốc hiển nhiên so với hắn còn cứng hơn. Mùa đông thời tiết bên ngoài lạnh thấu, tư vị rất không dễ chịu, huống chi còn cả người đều ướt đẫm.

Như thế sau vài lần, Diêm Quý rốt cục không chịu đựng được ngất đi. Sáng hôm sau, sau khi Mộ Hàn Dạ nghe được thì cười cười, "Chưa chết thì cứ tiếp tục, cho đến khi gọi lại thì ngưng."

Thanh âm không xem là nhỏ, rõ ràng cho thấy nói cho người bên trong phòng là Diêm Quý nghe.

Hoàng Đại Tiên ngược lại cũng không hỏi —— Trên thực tế, kể từ khi hắn bắt đầu chạy ra khỏi Đông Bắc, cũng không muốn tiếp xúc với những người lúc trước đó nữa, chỉ muốn cách càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời cũng không cần gặp lại nữa.

Hắn không muốn nói, Mộ Hàn Dạ tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, hai người sau khi ăn điểm tâm xong, liền có ảnh vệ báo lại, nói là Triệu Càn sau khi lâm triều, liền đi theo Lưu Nhất Thủy một đường đến phủ Thừa tướng, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong cũng âm thầm đi theo.

"Có muốn đến xem náo nhiệt không?" Mộ Hàn Dạ hỏi Hoàng Đại Tiên.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, "Tần cung chủ cùng Thẩm minh chủ đều đi, nhiều người ngược lại dễ dàng đả thảo kinh xà."

"Cũng được." Mộ Hàn Dạ nắm tay của hắn, "Ở trong cung thưởng mai phẩm rượu khanh khanh ta ta, là so với mật thám hẳn là có ý tứ hơn nhiều."

Hoàng Đại Tiên :......

Mình khi nào đáp ứng muốn cùng hắn khanh khanh ta ta ?

Bất quá đối với Mộ Hàn Dạ mà nói, điều này hiển nhiên không là vấn đề, vì vậy chỉ chốc lát sau, trong viện liền bày ra một vài tiểu án, đặt trên đó ước chừng bảy tám loại rượu.

Hoàng Đại Tiên tiện tay cầm lên một chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mộ Hàn Dạ ngồi ở một bên, nháy mắt như có như không nhìn hắn.

Hình ảnh an tĩnh, ngược lại cũng coi như là điềm tĩnh tốt đẹp.

Mà ở trong phủ Lưu Nhất Thủy, Tần Thiếu Vũ cũng cùng Thẩm Thiên Phong đứng ở phía dưới cửa sổ, ngưng thần nghe Lưu Nhất Thủy cùng Triệu Càn nói chuyện phiếm.

"Triệu đại nhân tìm ta có chuyện gì?" Lưu Nhất Thủy ngồi ở trên ghế.

"Ta đáp ứng điều kiện của ngươi." Triệu Càn nói.

Lưu Nhất Thủy đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, cười nói, "Như thế rất tốt, Triệu đại nhân quả nhiên là muốn giữ lại mạng sống."

"Nhưng là ta có yêu cầu." Triệu Càn nhìn hắn.

"Nga?" Lưu Nhất Thủy nghe vậy ngoài ý muốn, "Yêu cầu?"

"Không sai." Triệu Càn nói, "Ta muốn chỗ tốt."

Lưu Nhất Thủy nghe vậy ngược lại buồn cười, "Triệu đại nhân nói đùa, như hiện tại, sợ là ngươi không có tư cách nói điều kiện."

"Nếu ta đáp ứng gia nhập thì sao?" Triệu Càn hỏi.

Lưu Nhất Thủy nghe vậy khẽ nhíu mày, "Triệu đại nhân đây là ý gì?"

"Ta đáp ứng giúp các ngươi làm việc." Triệu Càn gằn từng chữ, vừa nặng nề lặp lại một lần, "Bất quá ta muốn chỗ tốt."

"Triệu đại nhân vì sao thay đổi nhanh như vậy?" Lưu Nhất Thủy đứng lên.

Ban đầu mình cũng từng mượn sức qua hắn vài lần, lại cũng không thấy hiệu quả, lần này lại chủ động mở miệng muốn gia nhập, nếu thật là không có lý do gì, tất nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top