Chương 7: Thẩm công tử đã thơm lại còn ngon.
Tuy rằng Ôn Liễu Niên đối với suy đoán của Tần Thiếu Vũ là nửa tin nửa ngờ, bất quá vẫn phái nha dịch tiến vào thành truy tìm tung tích của Vương Chuy, hơn nữa còn sắp xếp cho cả nhà ca ca Chu Hổ đến phủ nha.
"Không biết trong vòng nửa tháng có thể tra ra được kẻ đứng phía sau là ai không." Thẩm Thiên Lăng nói "Ta còn muốn tham gia đại hội võ lâm."
"Phá án vốn không phải là việc của ta và ngươi." Tần Thiếu Vũ miệng thì nói tay thì không ngừng bóc vỏ hạch đào cho Thẩm Thiên Lăng "Cho dù không có chúng ta, quan phủ cũng chưa chắc phá án không được."
"Nói cũng đúng." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Ôn đại nhân thanh liêm chính trực, tâm sáng như gương, học thức uyên bác, nhất định sẽ giúp dân chúng đòi lại công đạo."
"Đi thôi, mang ngươi ra ngoài ngắm cảnh." Tần Thiếu Vũ nói "Chúng ta đêm nay sẽ không trở về Truy Ảnh Cung."
"Phải ở lại phủ nha sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
"Cũng không hẳn." Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
"Ngươi muốn đi đâu?" Thẩm Thiên Lăng tò mò đứng lên.
Tần Thiếu Vũ nói, "Còn nhớ quy củ không?"
Thẩm Thiên Lăng:...
Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ rất kiên quyết, trên mặt đã hiện lên ý 'tuyệt đối không thương lượng'
Thẩm tiểu thụ tức giận cãi, "Đây là phủ nha!"
"Phủ nha thì sao?." Tần Thiếu Vũ nói "Chỗ này xem ra cũng rất kích thích... Ưmmm."
Thẩm Thiên Lăng nhón chân lấy tay bịt miệng hắn lại.
Cư nhiên còn không biết xấu hổ!
Thiếu hiệp, da mặt ngươi quả nhiên dày đến nỗi có thể trát tường luôn rồi!
Tần Thiếu Vũ kéo tay Thẩm Thiên Lăng, ôm người đặt lên bàn, thuận tiện đánh giá xem chỗ nào thì ngon miệng.
Thẩm Thiên Lăng trong lòng run lên, "Chỉ hôn một cái thôi, đúng không?" Không cần phải tùy tiện bày ra biểu tình linh tinh 'Thật là muốn làm một trận giữa cảnh màn trời chiếu đất' này. Quả thực là hù chết người a~
Tần Thiếu Vũ dáng vẻ mong chờ "Nếu Lăng Nhi muốn làm... —— "
"Không muốn!" Thẩm Thiên Lăng cắt ngang, hơn nữa giận dữ nói, "Ngươi mà dám làm bậy ta đây liền thiến ngươi." Vô cùng ngoan độc! Đồng thời để tránh cho nam nhân của mình tiếp tục phát điên, Thẩm Thiên Lăng chủ động kéo hắn xuống, hôn một cái lên môi hắn.
Ám vệ thỏa mãn buông mái ngói ra, nằm trên nóc nhà yên lặng siết chặt tay.
Sinh thời mặc dù không thể chính mắt được nhìn thấy cái đuôi xù lông đáng yêu phu nhân, cũng nhất định phải nghĩ ra biện pháp sờ sờ bàn tay mềm mại ấy dù chỉ một lần.
Vừa nghĩ thôi liền nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
Nhân sinh đột nhiên có được mục tiêu theo đuổi ở phía trước, cảm giác thật sự bay bổng!
Quả thực quá sảng khoái!
"Chúng ta phải ra ngoài một chút." Thẩm Thiên Lăng đứng trong viện nói "Các ngươi đi trước xem thử, Ôn đại nhân có cần hỗ trợ gì không, nếu không thì về Truy Ảnh Cung trước đi."
"Phu nhân cùng Cung chủ định đi đâu vậy?" Ám vệ từ nóc nhà nhảy xuống.
"Đi dạo xung quanh giải sầu, thuận tiện xem có thể tìm được manh mối khác hay không" Thẩm Thiên Lăng nói "Các ngươi không cần đi theo."
Kỳ thật chúng ta rất muốn đi theo! Ám vệ trong mắt tràn ngập chờ mong.
"Dám." Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh như băng, "Trừ phi có người nghĩ không muốn sống."
Ám vệ lệ tuôn dào dạt, có một cung chủ tàn nhẫn lại lãnh khốc, Nhân sinh quả thực tăm tối.
Thoát khỏi được một đám bóng đèn, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cưỡi ngựa ra khỏi phủ nha, dọc theo đường cái chậm rãi hướng ra khỏi thành.
Bởi vì mới xảy ra án lớn, vì vậy người trong thành so với ngày trước vắng vẻ hơn, ngay cả bánh nướng ở góc đường vừa ra lò đã bị cướp sạch vậy mà bây giờ bánh còn rất nhiều.
"Muốn ăn không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Mua hết đi, cho lão bá sớm về nhà nghỉ ngơi." Thẩm Thiên Lăng nói "Đem về Truy Ảnh Cung phát cho mọi người làm điểm tâm."
Tần Thiếu Vũ gật đầu, cùng hắn đến cửa hàng bánh nướng trước mặt.
"Tần cung chủ, Thẩm công tử." Lão bá bán bánh nướng đương nhiên biết hai người, "Hôm nay hết bánh nhân đậu đỏ rồi, chỉ còn lại nhân thịt heo hành tây, sợ là công tử không thích ăn."
"Không sao." Thẩm Thiên Lăng đặt một thỏi vàng lên bàn, "Ta mua hết, phiền lão bá đưa đến chân núi Truy Ảnh Cung."
"Ai ai, được." Lão bá từ phía dưới lấy ra một cái khăn tay, mở ra bên trong có một thỏi bạc và một ít tiền lẻ, "Ta không có tiền để thối lại, công tử lấy nhiêu đây trước, ngày mai ta —— "
"Không cần." Thẩm Thiên Lăng cắt ngang lời hắn, "Giữ lại mà mua thêm vài cái bàn đi, để khi mọi người muốn ăn đỡ phải đứng chờ."
"Công tử thực có tấm lòng nhân hậu." Lão bá liên tục nói cảm tạ, Tần Thiếu Vũ đưa tay cầm lấy thỏi bạc, đăm chiêu nhìn.
"Sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
"Đây không phải là bạc của ngân hiệu Truy Ảnh Cung." Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng:...
Có gì không đúng sao, việc này vô cùng bình thường! Thiên hạ cũng không phải chỉ có chúng ta mới có ngân hiệu.
Thiếu hiệp a ~ tầm nhìn của ngươi sao lại hạn hẹp như vậy.
"Từ đâu đến?" Tần Thiếu Vũ hỏi lão bá.
"Buổi sáng ta vừa dọn hàng, có một hắc y nhân đến mua bánh nướng, tự xưng là ám vệ Truy Ảnh Cung, không cẩn thận làm hư cây đèn của ta." Lão bá nói, "Vì thế liền để lại thỏi bạc này, cũng không cần ta phải thối tiền, nháy mắt liền biến mất."
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, liếc nhìn Tần Thiếu Vũ một cái.
Lão bá còn nói "Tần cung chủ, khi trở về, ngàn vạn lần đừng trách phạt hắn."
"Sao có thể chứ." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Ta còn muốn khen ngợi hắn nữa mà, lão bá người có nhớ rõ ám vệ kia có hình dáng ra sao không?"
Lão bá hồi tưởng lại một chút, sau đó nói, "Nhìn không cao, rất hay cười, tính tình rất tốt, chính là mặt bị rỗ tương đối nhiều."
Thẩm Thiên Lăng:...
Truy Ảnh Cung cho dù có xuất hiện yêu tinh, cũng không thể xuất hiện một tên mặt rỗ biết không. Bởi vì Tần Thiếu Vũ rất chú trọng tới nhan sắc, yêu cầu với thủ hạ trước giờ dù có ngu ngốc một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải dễ nhìn, lãnh khốc một chút! Cho nên mỗi lần người giang hồ tụ tập để bàn chuyện, Thẩm Thiên Lăng đều hoảng hốt cho rằng chính mình đang tham gia một liveshow biểu diễn thời trang, phía sau là một đám người mẫu nam mặc hắc y. Quả thực cực kì có phong cách!
Làm một vị đại hiệp cư nhiên lại chú trọng nhan sắc, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy nam nhân của mình quả thực chính là một đóa hoa cao ngạo đang nở rộ trong chốn võ lâm kì lạ này.
"Nghĩ gì thế?" Sau khi từ biệt lão bá, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
"Đang nghĩ ai lại dám giả mạo ám vệ Truy Ảnh Cung." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
"Còn có thể là ai." Tần Thiếu Vũ buông cương ngựa ra, Đạp Tuyết Bạch chậm rãi đi, "Ta đoán là Hoàng Đại Tiên."
"Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Ít nhất có thể biết được ba việc." Tần Thiếu Vũ nói, "Thứ nhất, hắn không quen ai ở đây, cho nên mới tự mình đi mua bánh nướng; thứ hai, võ công của hắn không cao, không thì khi đói đã đi trộm rồi; thứ ba, lần trước chúng ta đoán thuyền hoa nổ có thể là do hắn đứng sau, hiện giờ xem ra là có người khác giở trò."
"Vì sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
"Thỏi bạc kia có ấn kí của ngân hiệu Tây Bắc, lão bá kia ngày thường sống đơn giản, chắc chắn khi ra ngoài sẽ không mang nhiều tiền, cho nên nhất định sẽ cầm bạc đến ngân hiệu để đổi thành tiền." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu hắn biết giả trang thành ám vệ Truy Ảnh Cung, tất nhiên sẽ biết rằng tất cả ngân hiệu trong thành đều là sản nghiệp của Truy Ảnh Cung, đến lúc đó phòng thu chi nhận được thỏi bạc này, khó đảm bảo sẽ không nghi ngờ."
"Ngươi cho rằng hắn sẽ nghĩ nhiều như vậy?" Thẩm Thiên Lăng nghi ngờ.
"Ngươi thì chắc chắn không rồi." Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn, "Nhưng nếu hắn thật sự có bản lĩnh, âm thầm cho nổ thuyền hoa, tất nhiên là một người có tâm tư kín đáo, sẽ không phạm sai lầm cơ bản này."
Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Nghe một chút liền thấy nhức đầu rồi."
"Được rồi, đừng nói về vấn đề này nữa." Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau, "Án phải tra, ngày cũng sẽ qua, nói là đi giải sầu, không cho phép nhăn mặt nhíu mày."
"Đến vùng ngoại ô đi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Nơi đó yên tĩnh."
Tần Thiếu Vũ tất nhiên đối với hắn luôn là nói gì nghe nấy, quay đầu lại, hướng ra khỏi thành.
Ngoại ô có một thôn nhỏ, đúng lúc hôm nay là ngày họp chợ. Dân chúng tụ tập rất đông, sau khi nhìn thấy hai người thì nhiệt tình chào hỏi, thậm chí còn mang theo hàng hóa định bán tặng cho Thẩm Thiên Lăng, vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có một người là nhanh chóng cầm bao vải nằm trên đất lên, đeo lên chạy thật xa, tốc độ như bay.
Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp.
Loại chuyện này cư nhiên thấy đã thành thói quen rồi.
Tần Thiếu Vũ tiện tay bắn ra một đồng xu, đánh người nọ ngã nhào, nói với người trong thôn, "Mang hắn lại đây."
Dân chúng lập tức chạy lên, ba chân bốn cẳng kéo người kia trở về. Người nọ lòng tràn đầy căm phẫn, "Các ngươi còn có tình làng nghĩa xóm hay không?"
Nhất định là không rồi, trước mặt Thẩm công tử tất cả đều là mây bay mà thôi! Người trong thôn kiên quyết mang hắn đến trước mặt Tần Thiếu Vũ, "Hắn tên Cẩu Nhị Mao, là tên gian xảo có tiếng trong thôn."
"Tại sao ngươi lại chạy?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
"Tất nhiên là sợ bị dung nhan của công tử làm cho mù mắt" Đối phương trả lời vô cùng lưu loát, "Công tử là thần tiên hạ phàm, ta chẳng qua chỉ là tên phàm phu tục tử sao lại dám tùy tiện chiêm ngưỡng."
Thẩm Thiên Lăng:...
"Trong bao vải kia có cái gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Sách." Cẩu Nhị Mao chủ động mở hành trang ra, chỉ thấy bên trong quả nhiên đều là sách được xếp ngay ngắn."
"Lật ra." Tần Thiếu Vũ lạnh nhạt nói.
Cẩu Nhị Mao:...
Tần Thiếu Vũ phất tay, đánh ra một chưởng phong, tất cả các quyển sách lập tức bay lên, đúng lúc một quyển rơi xuống tay Thẩm Thiên Lăng.
Dân chúng vây xem nhất thời vỗ tay kịch liệt!
Thật sự kích động.
Thẩm Thiên Lăng mở sách ra, chỉ thấy bên trong có hình vẽ rất sống động, một nam tử không mảnh vải che thân nằm trên cỏ cắn đầu ngón tay, mị nhãn như tơ, trong tay cầm một lọ xuân dược, tên bức tranh cũng thập phần bá đạo, tên là "Quan nhân đến đây đi, nô gia vừa mới uống xong một ly rượu Hoa Mai, choáng đầu hoa mắt, toàn thân cũng rất khô nóng a~".
A cả nhà ngươi, Thẩm Thiên Lăng thấy ngực ẩn ẩn đau! Tranh vẽ thời đại này chẳng lẽ không phải đi theo con đường thuần khiết "Hàn hi tái dạ yến đồ" "Thanh minh thượng Hà Đồ" "Quỷ Cốc Tử hạ sơn quyển" linh tinh gì đó sao! Đặt một cái tên dài như vậy là muốn nháo cái gì. Đương nhiên chuyện cái tên dài lê thê này một chút cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trên bức tranh kia rõ ràng viết một hàng chữ to —— khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp mị hoặc, trắng nõn mềm mại, Thẩm công tử thơm lừng ngon miệng..
WTF....???
Nhìn danh hiệu thôi cũng đã thấy ngu xuẩn rồi, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy bản thân bị choáng đầu hoa mắt, thật lâu mới cảm nhận được danh hiệu ảnh đế kiếp trước của mình còn kém xa.
"Công tử xin tha mạng a." Thấy sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch, Cẩu Nhị Mao bị dọa đến muốn tè ra quần, "Ta cũng chỉ mua được trong tay người khác thôi, muốn kiếm chút tiền cho vợ, thật sự bên trong là cái gì cũng không biết."
Tần Thiếu Vũ cầm quyển sách tiện tay lật lật, chỉ thấy bên trong vẽ một con gấu, bên cạnh còn có chú thích "Gấu chó ngàn năm Tần cung chủ, muốn có mỹ nhân nhưng không được ", còn cố ý dùng chu sa tô lên, sợ người khác không nhìn thấy.
...
...
"Mua được ở đâu?." Tần Thiếu Vũ đem quyển sách nghiền thành bột phấn, nghiến răng nghiến lợi nói "Xách cổ hắn đến đây cho lão tử!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top