Chương 49: Con rối chú kiếm sư!
"Thất Tuyệt Vương cùng Hoàng Thượng sẽ thật sự khai chiến sao?" Thẳng đến khi tắm rửa xong rồi chui vào ổ chăn, Thẩm Thiên Lăng vẫn còn hỏi, "Ngươi lúc trước từng nói qua, Thất Tuyệt Vương không có hứng thú với giang sơn."
"Đúng là không có hứng thú, bất quá nếu Sở Uyên uy hiếp đến Thất Tuyệt quốc, Mộ Hàn Dạ tất nhiên sẽ không để yên như vậy." Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng, "Sở Uyên này mấy năm qua càng ngày càng khôn khéo cũng càng ngày càng cường đại, trong đầu suy nghĩ cái gì, phỏng chừng chỉ có chính hắn mới biết rõ."
"Làm Hoàng Thượng thật mệt." Thẩm Thiên Lăng đổi một tư thế thoải mái, "Một chút đều không được tự do."
"Không sai." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Không thể ngồi xổm bên đường ăn hoành thánh, cũng không thể tùy tâm sở dục XX."
"Hai chuyện này không có liên quan." Thẩm Thiên Lăng sắc bén lại nhanh gọn phủ quyết, "Hơn nữa cho dù là ngươi, cũng không thể tùy tâm sở dục XX."
Tần Thiếu Vũ: ...
"Ngủ!" Thẩm Thiên Lăng ôm chăn cọ đến góc tường.
Thanh âm Tần cung chủ ai oán từ phía sau truyền đến, "Đêm nay còn chưa có hôn bụng nhỏ."
"Bỏ qua giai đoạn này." Thẩm Thiên Lăng vô cùng lãnh khốc.
"Không hôn ngủ không được." Tần Thiếu Vũ thực kiên trì.
"Vậy ngươi đừng ngủ." Thẩm Thiên Lăng che đầu, "Tự mình ra ngoài đi dạo đi."
"Được rồi, ta đây đến chơi với con trai." Tần Thiếu Vũ ngồi dậy.
"Nó ngủ rồi!" Thẩm Thiên Lăng kéo chăn xuống căm tức nhìn hắn, đánh thức nó sẽ lại chíp chíp đến hơn nửa đêm cho coi.
"Vậy cho ta hôn bụng." Đề tài lại quay về điểm ban đầu.
Thẩm Thiên Lăng: ...
Tần Thiếu Vũ hưng trí bừng bừng, đem lý y của hắn từng chút từng chút đẩy lên trên, bắt đầu hạng mục cố định mỗi đêm.
Thẩm Thiên Lăng ngửa mặt nằm trên giường, cảm thấy bụng của mình vừa ươn ướt vừa âm ấm, khi bị tóc quét tới quét lui còn có chút ngứa, vì thế ngây ngô cười ra tiếng, bụng nhỏ cũng vì thế mà run lên a run lên.
"Cười cái gì?" Tần Thiếu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ngươi giống một con chó to quá a." Thẩm Thiên Lăng xoa cằm hắn, lưu manh đùa giỡn.
Tần Thiếu Vũ cọ từ dưới cọ lên, một ngụm cắn lên mặt y, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt, "Như vậy mới gọi là con chó to."
"Sớm ngủ đi." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ lưng hắn, "Ngủ ngon."
"Phải mơ thấy ta." Tần Thiếu Vũ lại hôn nhẹ khóe môi y, mới ôn nhu đưa người ôm vào trong lòng, phất tay tắt nến trên bàn.
Chưởng phong bị giọt sáp bám đèn giữ trạng thái nửa cô đọng bay lên đầu cục bông.
"..." cục bông đang ngủ mơ hoàn toàn không biết, chỉ loáng thoáng cảm thấy đầu nóng hầm hập, còn nằm ngửa thì rất thoải mái, vì thế thỏa mãn xoay người, tiếp tục hô hô ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Phượng Hoàng tỉnh lại trước mọi người, sau khi lười biếng đá đá móng vuốt, liền từ ổ chăn lao lực bò ra, ở trên bàn chạy không tới hai bước thì đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã biết bay, vì thế lại lao lực bò về ổ chăn, một lần nữa triển khai hai cánh lắc lư bay ra ngoài, vô cùng cao hứng chạy tới soi gương —— làm một con Tiểu Phượng Hoàng sáng chói rực rỡ, quan trọng nhất phải phi thường xinh đẹp!
Cục bông ở trong gương vẫn phi thường khốc soái cuồng phách như trước, vì thế Tiểu Phượng Hoàng rất vừa lòng hất đầu, vừa mới chuẩn bị gọi Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ, thì đột nhiên cảm thấy trong gương hình như có gì đó không đúng, vì thế lại hồ nghi nhìn kỹ lại một lần, trong nháy mắt, toàn thân đều bị sợ đến ngây người! Bởi vì nó phát hiện nhúm lông trên đầu, thế nhưng có một chấm gì đó màu đỏ, ngay cả ngốc mao cũng bị che mất !
"Chíp! ! ! ! !" Cục bông dùng sức hất đầu.
Tất nhiên là hất không ra.
Cục bông hít sâu một hơi, lại dùng sức lấy cánh ngắn vỗ vỗ một phen.
Điểm đỏ vẫn tồn tại như trước!
Cục bông cẩn thận suy nghĩ hết nửa nén hương, sau đó tự giác đem cái dấu đó quy nạp thành phượng linh uy phong như trên đầu các ca ca! Lại trưởng thành thêm một chút rồi a... Cục bông vô cùng kích động, nhanh chóng bổ nhào lên trên giường Thẩm Thiên Lăng, "Chíp chíp chíp! ! ! ! !"
Tần Thiếu Vũ nắm miệng nó lại.
"..." Đôi mắt tiểu hắc đậu của cục bông rất tức giận - mau buông ra a.
"Sáng sớm kêu cái gì." Tần Thiếu Vũ chọt chọt bụng nó, "Lăng nhi còn đang ngủ."
Cục bông liều mạng vỗ cánh.
Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng tỉnh lại, ở trước ngực Tần Thiếu Vũ cọ a cọ, "Ngươi lại khi dễ con trai."
"Ta không có!" Tần cung chủ nhanh chóng buông tay.
"Chíp!" Cục bông nhảy vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng.
"Sao lại cao hứng như vậy." Thẩm Thiên Lăng duỗi người, sau đó theo thói quen xoa đầu nó, lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
"Chíp!" Cục bông dùng sức lắc lắc cổ, cho y xem tạo hình mới của mình!
"Sao sáp lại dính trên đầu vậy." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng khều xuống.
Cục bông: ...
"Đi tìm ám vệ chơi đi." Thẩm Thiên Lăng đem sáp đèn tùy tay vứt trên mặt đất.
Ánh mắt Cục bông di chuyển theo sáp đèn, dại ra.
Thẩm Thiên Lăng buồn bực, "Nó làm sao vậy?"
"Bị sáp đèn nóng dính đến hư não rồi?" Tần Thiếu Vũ trước sau như một ngay đúng thời khắc mấu chốt biểu hiện ra bản tính cha ghẻ.
Thẩm Thiên Lăng nhu nhu nó.
Cục bông ngồi bẹp lên chăn.
Thẩm Thiên Lăng: ...
"... Chíp." Cục bông nhảy xuống, thương tâm đứng bên cạnh sáp đèn.
"Ta mang nó đi tìm Diệp đại ca xem thử." Thẩm Thiên Lăng chột dạ.
Cục bông dùng đầu đụng đụng sáp đèn, ý muốn dán nó về lần nữa, kết quả tất nhiên là không thành công.
Cục bông thương tâm muốn chết.
Mà Diệp Cẩn sau khi kiểm tra cho nó xong, cảm giác không có gì không đúng, lại hỏi xem buổi sáng đã phát sinh chuyện gì lần nữa, sau đó nói, "Hẳn là cảm thấy trên đầu có thêm một đống sáp rất dễ nhìn."
Thẩm Thiên Lăng: ...
Đây là cái thẩm mỹ quỷ quái gì.
Cục bông cuộn thành một khối, lộ ra một con mắt phi thường ủy khuất nhìn Thẩm tiểu thụ.
Tần Thiếu Vũ tùy tay châm một ngọn nến, sau đó nhiễu một giọt sáp lên bàn, đợi đến khi nó chỉ còn âm ấm, liền bốc lên đặt trên đầu con của hắn, thuận tiện ôm nó đến trước gương đồng.
Cục bông: ...
"Ngươi xác định là lý do này?" Thẩm Thiên Lăng trong lòng chột dạ, "Nhìn qua cũng không có gì tốt hơn a."
Cục bông nhìn bản thân ở trong gương vừa vặn hết nửa nén hương, mới rốt cục miễn cưỡng hiểu ra, vì thế cảm thấy rất thất vọng.
"Ám vệ đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Sao không nghe thấy động tĩnh vậy." Nếu là lúc trước gặp phải loại tình huống này, bọn họ đã sớm tiến vào tỏ vẻ đau lòng an ủi một phen!
"Đi thám thính tin tức." Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng nói.
"Thám thính cài gì?" Thẩm Thiên Lăng vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
"Có bao nhiêu chưởng môn môn phái đến Tử Đồng trấn." Tần Thiếu Vũ nói, "Thuận tiện rao thêm một ít lời đồn mới."
"Lời đồn mới?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
"Tin tức truyền ra lúc trước, là nói chú kiếm diêu của Bái Kiếm Sơn Trang bị nổ hủy mất." Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại chưởng môn các phái đều đến đây, tất nhiên sẽ nhanh chóng biết được chú kiếm diêu kỳ thật không hề xảy ra chuyện gì, cho nên chúng ta phải đổi cớ mới."
Thẩm Thiên Lăng nổi hứng thú, "Là cớ gì?"
"Kỳ thật tiểu thiếp không phải làm nổ lò đúc, mà là lấy đi bảo bối." Tần Thiếu Vũ nói, "Bảo bối này có vai trò quan trọng nhất trong quá trình đúc kiếm, tuyệt đối không thể thiếu."
"Sau đó đợi đến lúc các chưởng môn nháo lên hỏi đó là gì, thì nói bảo bối đó tên là Huyền Hải Ngọc?" Thẩm Thiên Lăng theo lời của hắn suy đoán tiếp, "Lúc trước mọi người chưa từng nghe qua cái gì gọi là Huyền Hải Ngọc, cho nên lời đồn nói cái gì thì bọn họ sẽ tin cái đó, đến lúc đó chúng ta cũng đạt được mục đích là tạo áp lực cho Phong Vân Liệt."
"Không sai." Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Bái Kiếm Sơn Trang chỉ sợ phải hủy trong tay hắn."
"Là hắn tự chuốc lấy." Tần Thiếu Vũ giúp hắn chỉnh y phục, "Nếu chỉ cùng Chu triều cấu kết, giấu đi Huyền Hải Ngọc, trong mắt ta thực chất cũng không tính là chuyện lớn gì; nhưng vì đúc kiếm mà hại đến dân chúng vô tội, cho dù có chết một vạn lần cũng không đủ. Bảo kiếm có tốt đến đâu cũng là vì trừ bạo an dân, nhất quyết không thể để xảy ra loại chuyện chỉ vì đúc kiếm, mà khiến dân chúng vô tội phải hy sinh như thế."
"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Ở thời điểm này ngươi rất giống đại hiệp."
"Ta có lúc nào không giống sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
"Trừ bỏ lúc ngủ, ngươi không có một canh giờ nào giống hết." Diệp Cẩn đi ngang qua cửa, thuận tiện chế nhạo một câu.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng phản bác, kỳ thật khi ngủ cũng không giống chút nào, bởi vì đại hiệp nhất định sẽ không làm loại chuyện sờ mông nhéo bụng gì đó, càng không muốn XX kiểu cưỡi ngựa.
Quả thực biến thái.
Lại qua hai ngày, Tần Thiếu Vũ quả nhiên mang theo Thẩm Thiên Lăng âm thầm vòng lại, trở về Tử Đồng trấn.
Trong thôn trấn đã có không ít chưởng môn các phái, bất quá mọi người một là vẫn ôm hi vọng với Bái Kiếm Sơn Trang, hai là thái độ của Phong Vân Liệt không tệ, ba là có Truy Ảnh Cung đang âm thầm khống chế thế cục, vì vậy vẫn chưa có ai đến sơn trang nháo sự, chỉ an phận ở lại khách điếm.
"Phong Vân Liệt đã bắt đầu đúc kiếm?" Thẩm Thiên Lăng trong lúc vô ý nghe được có người đang nói về chuyện đó.
"Nếu vẫn không đúc, Bái Kiếm Sơn Trang sẽ thật sự bị người đào lên." Tần Thiếu Vũ nói, "Đêm nay sẽ mang ngươi đi tìm hiểu ngọn nguồn."
Nửa đêm, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đổi thành y phục dạ hành, quen thuộc đi vào Bái Kiếm Sơn Trang.
Bốn phía chú kiếm thất vẫn như trước không có người trông coi, hai người nhanh chóng thuận lợi đi vào một gian trong đó, chỉ thấy trong lò có chút than củi còn thừa, hơi nóng vẫn chưa tắt hoàn toàn, hiển nhiên là vì để lần nhóm lửa tiếp theo dễ dàng hơn.
"Thật sự đã bắt đầu đúc kiếm." Thẩm Thiên Lăng nói, "Hẳn là ngày mai chúng ta sẽ thấy được chân chướng."
"Không cần gấp đến ngày mai." Tần Thiếu Vũ kéo hắn ra khỏi lò đúc, phi thân trốn trên một cây đại thụ, "Như bây giờ là được."
Bên trong bóng đêm tối đen, một trận lại một trận tiếng chuông từ xa xa truyền đến, quỷ dị mà lại âm trầm.
Một đại đội cầm đuốc chậm rãi tới gần, Tần Thiếu Vũ đưa tay che mắt hắn.
Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ nói, "Ta không nhát gan như vậy."
"Ta biết." Tay Tần Thiếu Vũ vẫn như trước không hề buông ra, "Chỉ không muốn để ngươi xem những thứ này thôi."
Biết hắn là muốn bảo hộ mình, Thẩm Thiên Lăng cũng không nói thêm nữa, chủ động đem mặt chôn ở trước ngực hắn.
Nhưng cho dù không xem, cũng có thể đoán được đại khái là cảnh tượng gì.
Tần Thiếu Vũ cau mày, nhìn những người trong đại đội kia đang dần đi đến, hoặc là nói là hoạt tử nhân (người chết biết cử động).
Trừ bỏ vài gia đinh đi đầu và người trông coi, hơn ba mươi bạch y nhân còn lại gương mặt toàn bộ là diện vô biểu tình, thong thả đi từng bước về phía trước, giống hệt như cái kẻ mà hai người đã gặp lúc trước.
Trong đêm vắng vẻ, ánh đuốc chớp động, rọi lên khuôn mặt trắng bệch không chút biểu tình, mặc dù là Tần Thiếu Vũ sớm hành tẩu giang hồ, sau lưng cũng không khỏi có chút run lên —— không phải là sợ, mà là một loại lãnh ý toát ra từ nội tâm.
Nếu một người bị hại thành như vậy, vậy không bằng chết đi cho rồi.
Thế này mới chính xác là sống không bằng chết.
"Thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, thanh âm thấp đến hầu như không thể nghe thấy.
"Phong Vân Liệt chết một vạn lần cũng không quá đáng." Thanh âm Tần Thiếu Vũ băng lãnh, nhìn đội nhân mã kia đi vào chú kiếm diêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top