Chương 39: Tiền Mãn Mãn cực kì khổ bức!

"Có chuyện gì vậy?" Trước khi Thẩm Thiên Phong ra khỏi cửa, vài ám vệ đã từ trên lầu bước xuống, nhìn qua phi thường lãnh khốc.

Chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra, vội vàng trốn trở về phía sau quầy.

"Chúng ta phụng lệnh Tiền đại nhân, đến đây điều tra nghi phạm." Quan binh cao thấp đánh giá ám vệ một phen, cảm thấy được đối phương tựa hồ là người luyện võ, vì vậy thái độ cũng mềm mỏng hơn một chút, "Mời nhường đường."

"Nơi khác các ngươi cứ tùy tiện lục soát, soát xong thì mau cút đi, trong phòng chủ tử nhà ta không có gì cả." Ám vệ lạnh lùng đáp lại.

"Đứng lại cho ta!" Quan binh bình thường kiêu ngạo đã quen, thật vất vả nhún nhường một hồi, lại bị người khác làm cho mất mặt, vì thế kiêu ngạo nói, "Nếu các vị không chịu phối hợp, thì đừng trách chúng ta tại sao không nể mặt!"

"Mặt mũi của ta, sao lại cần ngươi cấp." Ám vệ xoay người nhìn hắn, ngữ điệu cũng có chút khiêu khích, "Lặp lại lần nữa, chủ tử nhà ta chưa thấy qua nghi phạm gì cả, đi nhanh đi!"

"Làm càn!" Trước mặt nhiều dân chúng bị quát lớn như vậy, người cầm đầu quan binh thẹn quá hóa giận, "Đều lên lục soát cho ta, một gian cũng không được bỏ sót!"

"Vâng!" Những người còn lại giơ đao muốn đi lên, ám vệ bay lên đá một cước đem người đạp trở về, không kiên nhẫn nói, "Chủ tử nhà ta đang ngủ, ngươi nghe không hiểu tiếng người phải không?"

"Ngươi chờ đó cho ta!" Chung quanh có không ít hương thân, đánh bừa hiển nhiên không phải biện pháp tốt, vì thế người cầm đầu quan binh phô trương thanh thế rống lên một câu, liền dẫn người rời khỏi khách điếm, hẳn là muốn đi tìm viện binh.

Thủ hạ kiêu ngạo thành như vậy, hiển nhiên quan phủ cũng không phải người tốt gì. Ám vệ ở trong lòng lắc đầu, xoay người trở về lầu hai, đem sự tình bẩm báo cho Tần Thiếu Vũ.

"Đi thăm dò xem hơn hai mươi năm trước, trong thành này có nhà họ Phùng nào gặp hoả hoạn hay không." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhân tiện hỏi thăm nhân cách huyện lệnh cùng Lưu Phú một chút."

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ trở về phòng, liền thấy Thẩm Thiên Lăng còn đang ngủ, chăn bị đá xuống dưới chân, lý y hơi mở rộng, mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc đen mềm mại xõa tán loạn trên gối đầu, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, so với bình thường càng đẹp hơn.

Nhịn không được liền cúi đầu hôn xuống, lại kéo chăn muốn đắp lại giúp hắn, ai ngờ Thẩm Thiên Lăng cũng đã tỉnh lại.

"Còn sớm." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngoan, ngủ thêm chút nữa."

"Ừm." Thẩm Thiên Lăng ôm hắn, lười biếng cọ cọ, "Không ngủ, đói bụng rồi."

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ta gọi người mang điểm tâm vào?"

"Đi xuống ăn đi." Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Đại ca cùng Diệp đại ca đâu?"

"Mới vừa nghe cách vách có động tĩnh, hẳn là cũng tỉnh rồi." Tần Thiếu Vũ giúp hắn mặc y phục, "Nơi này có bánh bao lòng đỏ trứng cũng không tệ, có thể làm điểm tâm."

"Chíp!" Cục bông cũng tỉnh lại, đá móng vuốt duỗi người.

"Lại đây." Thẩm Thiên Lăng vẫy tay gọi.

Cục bông lắc lắc đầu, từ ổ chăn nhỏ bước ra, đứng ở bên cạnh bàn dùng sức nhảy qua, lại không giống như lúc trước 'bịch' một tiếng rớt vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng, mà là đứng ở trước mặt hắn vỗ cánh mấy cái, mới lắc lư nhẹ nhàng rớt xuống chăn.

Thẩm Thiên Lăng:...

Tần Thiếu Vũ:...

Cục bông:...

Chíp.

"Biết biết biết biết biết bay?" Thẩm Thiên Lăng phản ứng đầu tiên.

Cục bông hiển nhiên đối với kỹ năng mới của mình cũng rất nghi hoặc, sau khi đứng lên vỗ cánh hai cái, cư nhiên lại bay lên một chút -- Tuy rằng thật sự chỉ là một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là bay lên a!

"Chíp chíp chíp!" Thế giới mới được mở ra, ánh vàng rực rỡ của cuộc đời chim đang soi rọi khắp nơi! Đôi mắt hạt đậu của cục bông sáng lên, ngưỡng đầu dùng sức kêu.

"Thật sự biết bay nha." Thẩm Thiên Lăng cũng cùng nó hưng phấn, ôm cục bông vui vẻ chạy khắp phòng.

Tần Thiếu Vũ ghen nha, vì thế ở một bên nói, "Ta cũng biết bay." Vì sao không ôm ta chạy.

"Ai quan tâm ngươi có biết bay hay không." Thẩm tiểu thụ bạc tình quả nghĩa, vội vàng mặc y phục tử tế sau đó rửa mặt, chạy đến cách vách tìm tẩu tử của mình, muốn chạy khắp nơi cùng nhau vui mừng một chút, kết quả vừa mới đẩy cửa liền thấy được cảnh 18+.

"Ngô..." Diệp Cẩn cực kì kinh hoảng, nhanh chóng đẩy Thẩm Thiên Phong từ trên người ra.

"Ha ha a ta cái gì cũng chưa thấy, các ngươi tiếp tục." Thẩm Thiên Lăng quyết đoán chạy ra ngoài, hơn nữa thuận tay đóng cửa lại.

"Làm sao vậy?" Thấy vẻ mặt phức tạp của hắn chạy về, Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

Thẩm Thiên Lăng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, sau đó nghiêm túc nói, "Ta có thể bị Diệp đại ca giết người diệt khẩu không?"

"Rất có thể." Tần Thiếu Vũ rất phối hợp làm ra vẻ mặt bi thống, sau đó ôm người kéo lên giường, "Cho nên chúng ta phải nắm bắt thời gian XX một lần, tránh lưu lại tiếc nuối."

"Chíp." Cục bông từ trước ngực hai người giãy dụa chen ra, một chút cũng không thèm để ý bản thân suýt nữa bị đè bẹp, mà là vui vẻ rạo rực nhảy lên mặt đất, tiếp tục mở cánh ngắn ra vỗ 'phành phạch', tựa hồ đã đoán được mình và ca ca sẽ gặp lại nhau giữa không trung không còn xa!

Chuyện này thật sự là phi thường mãn nguyện.

"Đều tại ngươi!" Trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang dùng gối đầu điên cuồng đánh Thẩm Thiên Phong.

"Cũng không phải chuyện lớn gì." Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, đưa tay kéo hắn vào trong lòng, "Đừng nháo nữa."

"Cái này còn không phải chuyện lớn?" Diệp Cẩn kéo vạt áo của hắn, ngươi đồ lưu manh biến thái này! Sáng sớm đem đầu lưỡi vói vào miệng lão tử là muốn tìm đường chết sao!

"Cùng lắm thì lần sau ta dẫn ngươi đi nhìn lại." Thẩm Thiên Phong nói ra một câu kinh người.

Diệp Cẩn:...

"Như vậy ai cũng không chịu thiệt." Thẩm Thiên Phong nói, "Thế nào?"

"Cứ quyết định vậy đi." Diệp Cẩn gõ nhịp, "Chúng ta đêm nay phải đi nhìn xem."

Cho nên mới nói sở thích kì quái gì đó, thật sự là phi thường xứng đôi.

Nghe nói mọi người đã tỉnh lại, tiểu nhị lập tức đi lên nói điểm tâm đã chuẩn bị xong, hỏi có muốn đưa vào trong phòng hay không.

"Không cần." Tần Thiếu Vũ nói, "Chúng ta xuống lầu ăn."

Tiểu nhị hô ứng một tiếng, vội vàng chạy xuống chuẩn bị. Đợi đến lúc mọi người xuống lầu, nhã gian bên cạnh cửa sổ đã sớm dọn lên điểm tâm nóng hôi hổi.

Dân chúng còn lại tại hiện trường trong lòng vô cùng nôn nao, hiển nhiên phi thường muốn nói chuyện với Thẩm công tử, nhưng mà lại không dám, cho nên đành phải dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn.

Trên đường xuống dưới, Thẩm Thiên Lăng từ lâu vốn dĩ đã quen loại trường hợp này, vì thế cười tủm tỉm nói, "Sớm."

Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng đối với fans não tàn mà nói, hiển nhiên cũng thập phần cầm cự không nổi, nhịn không được cảm khái, quả nhiên giống như trong truyền thuyết a, đặc biệt đặc biệt mềm mại.

Quả thực lệ nóng doanh tròng.

"Các vị mời đi bên này." Tiểu nhị ân cần kéo ghế dựa ra, lại đưa đến trước mặt Thẩm Thiên Lăng một chén cháo, "Cố ý dùng mật hoa cùng cánh hoa nấu thành, không biết có hợp khẩu vị công tử hay không."

Thẩm Thiên Lăng:...

Vì sao tất cả mọi người là ăn cháo thịt, còn ta là cháo hoa a.

Lưu Sa thành có đặc sản là bánh bao lòng đỏ trứng, Diệp Cẩn tùy tay lấy qua một phần, mùi thịt nồng đậm lập tức xông vào mũi, lòng đỏ trứng chậm rãi chảy ra, dẫn tới Thẩm Thiên Lăng cũng bắt đầu nuốt nước miếng.

"Chúng ta còn cố ý vì công tử chuẩn bị rau xanh -- "

"Không cần." Thẩm Thiên Lăng hướng hắn cười cười, đưa tay cầm lấy một cái bánh bao lòng đỏ trứng, "Không cần cố ý chuẩn bị cho ta, ta ăn cái này là được." Đừng tiếp tục bắt ta ăn chay được không, quả thực phiền phức.

Tiểu nhị nhanh chóng gật đầu, hơn nữa có chút choáng đầu hoa mắt.

Đã nói không phải người phàm a, cười rộ lên sao có thể đẹp như vậy.

Quả thực khiến cho lòng người run rẩy.

"Phỏng chừng đợi lát nữa quan binh sẽ đến." Tần Thiếu Vũ nói, "Vài người sáng sớm bị đuổi đi, trong lòng tất nhiên khó chịu."

"Xem ra quan địa phương nơi này xác thực không được tốt lắm." Diệp Cẩn nói, "Nếu không buổi sáng dân chúng đã sớm nói cho bọn hắn biết người ngụ ở trên lầu là ai, chứ không phải chờ bọn họ chế giễu."

"Ta đã phái người đi ra ngoài thám thính tin tức, hẳn là rất nhanh có thể biết được kết quả." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu ta đoán không sai, Tiền đại nhân này sẽ tự mình tìm đến khách điếm."

"Vì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Làm tham quan, có mấy ai không phải kẻ dối trá lão luyện." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngày thường quan binh này kiêu ngạo đã quen, lần này vấp phải trắc trở mà về, hắn tất nhiên sẽ truy cứu nguyên nhân này. Tin tức chúng ta đến Lưu Sa thành cũng không phải bí mật gì, hỏi thăm một chút thì có thể biết."

"Vậy chẳng phải rất đáng tiếc?" Thẩm Thiên Lăng thất vọng, "Ta còn muốn chờ xem kịch vui." Ỷ thế hiếp người kết quả đánh người không được ngược lại còn bị người đánh.

Tần Thiếu Vũ bật cười, giúp hắn gắp điểm tâm vào dĩa.

"Tiểu Phượng Hoàng đâu?" Không có cục bông bên cạnh kêu chíp chíp, Diệp Cẩn có chút không quen.

"Ở trên lầu." Thẩm Thiên Lăng nói, "Sáng nay vừa mới biết bay, đang chơi với ám vệ."

"Cái gì?" Diệp Cẩn kinh hỉ, "Biết bay?"

"Chỉ có thể bay một chút, đại khái cao như vầy." Thẩm Thiên Lăng khoa tay múa chân một khoảng cách nhỏ."Nhưng thật sự biết bay." Cùng cách di chuyển lúc trước hoàn toàn không giống nhau.

"Sao ngươi không sớm nói cho ta biết." Diệp Cẩn oán giận, đặt đũa lên bàn liền muốn chạy trên lầu.

"Sốt ruột cái gì." Thẩm Thiên Phong túm hắn trở về ghế, bất đắc dĩ nói, "Tốt xấu gì cũng phải uống xong cháo trước đã."

Ta vốn dĩ muốn nói cho ngươi biết sớm một chút. Thẩm Thiên Lăng rầm rì, nhưng là vừa mới đẩy cửa liền thấy được bản hiện trường!

Diệp Cẩn uống cháo, tốc độ nhanh như bay. Chỉ là chén cháo còn chưa thấy đáy, ngoài khách điếm liền truyền đến một trận ồn ào, ngay sau đó liền thấy một người mặc quan phục vội vã bước đến, phía sau còn mang theo mười mấy nha dịch.

"Ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh." Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng rót nước.

"Ăn xong rồi." Diệp Cẩn 'Loảng xoảng' một tiếng cầm chén đặt trên bàn, lau miệng rồi muốn chạy.

Biết bay a! Thật sự phi thường khiến người thích!

"Tiểu vương gia." Bên tai truyền đến một tiếng thăm hỏi thân thiện ân cần, rồi sau đó liền thấy Tiền đại nhân kia mang theo nha dịch cùng tùy tùng, phần phật quỳ gối trên mặt đất."Hạ quan Tiền Mãn Mãn (Tiền tràn đầy) tham kiến tiểu vương gia."

"Khụ khụ." Thẩm Thiên Lăng bị sặc cháo, loại danh tự này tràn đầy hỉ cảm nha.

Nhìn thấy tri huyện quỳ xuống, dân chúng vốn dĩ ngồi ở trong đại sảnh cũng đứng lên, hai mặt nhìn nhau cũng không biết phải làm thế nào -- Bọn họ xác thực biết Diệp Cẩn là Vương gia, nhưng bởi vì Thẩm Thiên Phong sáng sớm đã phân phó tiểu nhị, hắn nói cho mọi người không cần quỳ hành lễ, cứ đối đãi giống người bình thường là được, bởi vậy tình cảnh này ai cũng có chút do dự.

"Không sao." Thẩm Thiên Phong nhìn dân chúng nói, "Đều ngồi xuống đi."

Dân chúng nhẹ nhàng thở ra, ngồi trở lại bên cạnh bàn tiếp tục xem náo nhiệt, hơn nữa âm thầm hy vọng có thể tận mắt chứng kiến Tiền Mãn Mãn kinh ngạc.

Bị khi dễ ngần ấy năm, lần này xem như có hi vọng.

Thật sự là không thể sảng khoái hơn được nữa.

"Hạ quan không biết tiểu vương gia đến đây, không có từ xa nghênh đón, mong vương gia lượng thứ." Tiền Mãn Mãn còn đang thao thao bất tuyệt.

Diệp Cẩn trong lòng đều nghĩ tới Tiểu Phượng Hoàng, đối với người này vốn cũng không có ấn tượng tốt gì, cho nên cảm thấy rất phiền, "Chúng ta cũng không quen biết ngươi, cần ngươi nghênh đón làm gì."

"Vâng vâng vâng, tiểu vương gia tác phong thanh liêm, tất nhiên không thích phô trương." Tiền Mãn Mãn liên tục gật đầu.

"Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi." Diệp Cẩn phất tay -- Nếu dựa theo tính tình bình thường của hắn, gặp được người như thế, phỏng chừng đã sớm chạy đến bóng dáng cũng không thấy. Nhưng hiện giờ trên người mang theo cái danh hào Vương gia, đành phải đè lại tính tình mà ứng phó, để tránh làm mất mặt người trong hoàng cung kia, đã nói ca ca gì đó quả thực rất phiền mà.

"Hạ quan đã sớm chuẩn bị rượu nhạt, không biết có thể mời tiểu vương gia dời giá đến quan phủ được không?" Tiền Mãn Mãn tiếp tục nói, "Tuy nói không phải yến hội phong phú gì, nhưng cũng là tâm ý con dân bản địa."

"Không đi." Diệp Cẩn sắp xù lông, "Đa tạ ý tốt, cáo từ."

"Tiểu vương gia khách khí, các vị tôn quý như vậy đến Lưu Sa thành, quả thật là phúc của con dân thành ta, tại hạ thân là quan phụ mẫu, tất nhiên phải làm tốt bổn phận chiêu đãi, sao có thể chậm trễ?" Tiền Mãn Mãn tươi cười, vẻ mặt nho nhã nói xong một lần lại đón một lần, "Kính xin tiểu vương gia đừng từ chối mới phải."

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, tiếp tục gắp thức ăn cho Thẩm Thiên Lăng. Xem ra Tiền Mãn Mãn này cũng tự biết chột dạ, dù sao giả như để Diệp Cẩn ở lại khách điếm, tránh không được sẽ nghe được một vài tin tức phong phanh, mà nếu đổi đến ngụ ở quan phủ, tương đối mà nói thì an toàn hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không có dân chúng cáo trạng.

Diệp Cẩn choáng đầu hoa mắt, phi thường muốn cho người này một chưởng.

"Tiểu vương gia." Thấy Diệp Cẩn không nói chuyện, Tiền Mãn Mãn chỉ nghĩ hắn đã ngầm đồng ý, vì thế kích động đứng lên, muốn thỉnh người trở về. Lại nghe Thẩm Thiên Lăng thản nhiên nói một câu, "Không có ai kêu ngươi đứng lên."

Một câu vừa nói ra, dân chúng xung quanh đều ở trong lòng hoan hô, một màn này chờ đã rất lâu rồi biết không! Không hổ là Thẩm công tử, lúc đối mặt với Tần cung chủ thì mảnh mai mềm yếu, đối mặt với dân chúng thì thiện lương hiểu chuyện, đối mặt với quan tham ô liền lạnh lùng. Biến đổi nhân vật không hề bị áp lực.

Phi thường tuyệt vời!

Tiền Mãn Mãn đành phải khổ bức quỳ trở về.

Ám vệ được Tần Thiếu Vũ phái ra ngoài cũng đã trở về, nhìn như không thấy một đống người trong phòng đang quỳ gối mà đi vòng qua, ở bên tai Tần Thiếu Vũ thấp giọng bẩm báo nói, "Hai mươi năm trước trong thành thực sự có hộ gia đình họ Phùng bị cháy, người trong nhà chết thảm hết; còn có, Tiền đại nhân này xác thực không phải người tốt gì."

Âm thanh không tính lớn, bất quá Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong đều có thể nghe được. Nhìn lại trong mắt dân chúng xung quanh đều là vui vẻ giải hận, nhịn không được trong lòng thở dài -- Nếu lần này không đến, còn không biết dân chúng trong thành này phải bị ức hiếp bao lâu nữa.

"Mọi người còn lại đứng lên hết đi." Diệp Cẩn mắt nhìn Tiền Mãn Mãn, "Ta lên suy xét một chút, lại đến trả lời các ngươi."

"Phải phải, tiểu vương gia chậm rãi suy xét." Tiền Mãn Mãn bình thường sống an nhàn sung sướng đã quen, ngay cả đi đường cũng lười đi, thì đừng nói chi là quỳ lâu như vậy, chỉ cảm thấy tay chân đều có chút run rẫy.

Diệp Cẩn vòng qua hắn, lập tức đi lên lầu.

Thẩm Thiên Phong cùng những người còn lại cũng lên theo, ám vệ tùy tay lấy một cái bánh bao ăn, sau đó buồn bực nói, "Vị đại nhân này, tất cả mọi người đều đi lên rồi, sao ngươi còn quỳ trên mặt đất?"

Ám vệ khác bên cạnh lập tức tri kỷ tiểu quần bông nói, "Bởi vì Diệp cốc chủ không có kêu hắn đứng lên."

"Nga, thì ra là thế." Ám vệ trước bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó liền bưng một đĩa bánh bao lên lầu.

Kẻ xướng người hoạ phối hợp thật sự là phi thường tốt.

Tiền Mãn Mãn quỳ trên mặt đất đổ mồ hôi.

Trên lầu, bên trong phòng, ám vệ đang đứng thành một vòng, ánh mắt kích động nhìn thiếu cung chủ đứng ở giữa, hơn nữa thời thời khắc khắc làm tốt tư thế chuẩn bị vỗ tay.

Cục bông đứng ở trên bàn dùng sức nhảy một cái, sau đó trên không trung dùng sức vỗ cánh phành phạch, lắc lư bảo trì một chút, mới thong thả hạ xuống.

"Hay quá!" Ám vệ phát ra âm thanh ủng hộ, hơn nữa nhịn không được lệ nóng doanh tròng. Không hổ là thiếu cung chủ nhà ta, thật sự là khiến cho người ta thập phần có cảm giác an toàn. Dựa theo tốc độ phát triển này, nói không chừng mười ngày có thể bay như sét đánh, hai mươi ngày há miệng phun lửa, ba mươi ngày làm nước chảy thành sông, bốn mươi ngày hô phong hoán vũ, năm mươi này nhất thống thiên hạ, chúng ta có thể theo đó mà gà chó lên trời, viễn cảnh tương lai tốt đẹp quả thực suy nghĩ một chút nhịn không được phải chà xát lòng bàn tay.

Đôi mắt hạt đậu của cục bông tràn ngập kiên nghị, lãnh khốc hất đầu một cái, khí phách ẩn hiện đến rối tinh rối mù.

Diệp Cẩn một đường xông tới.

"Chíp!" Cục bông nhào vào trong lòng hắn, thân thiết cọ cọ đầu, hơn nữa nhanh chóng biểu diễn kỹ năng mới một chút!

"Thật sự biết bay a." Diệp Cẩn cao hứng đến không kiềm chế được, ôm rà qua rà lại.

Cục bông đắc ý dào dạt, dùng ánh mắt bễ nghễ linh tinh 'Về sau các ngươi đều phải dựa vào sự che chở của ta'.

"Ngươi tính khi nào thì xử lý Tiền đại nhân kia?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"A?" Diệp Cẩn đáy mắt mờ mịt.

A là có ý gì. Thẩm Thiên Lăng 囧囧 nói, "Ngươi không phải nhanh như vậy mà quên mất hắn đi?"

"... Nhớ rồi." Diệp Cẩn nói, "Nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng biết bay, nhất thời kích động cho nên đã quên mất hắn."

"Sau đó thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Người còn đang quỳ ở bên dưới."

"Mặc kệ hắn, ngươi xử lý đi." Diệp Cẩn phái Thẩm Thiên Phong, "Ta không rãnh."

"Chíp." Cục bông tiếp tục biểu diễn kỹ năng mới, đặc sắt hơn so với bất kì thứ gì.

"Gọi tiểu nhị lên." Thẩm Thiên Phong phân phó ám vệ.

"Vâng" Ám vệ ra cửa, không bao lâu sau liền mang theo tiểu nhị vào phòng.

"Thẩm thiếu gia có việc gì?" Tiểu nhị có chút không yên.

"Tiền đại nhân kia rốt cục nhân cách thế nào?" Thẩm Thiên Phong hỏi hắn, "Đem những gì ngươi biết kể hết cho ta nghe."

Tiểu nhị sắc mặt có chút khó xử, tựa hồ do dự có không biết có nên nói hay không.

"Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, cứ việc nói thẳng ra là được." Tần Thiếu Vũ nói, "Cũng không phải chỉ hỏi một mình ngươi, không có gì phải lo lắng."

"Đúng vậy." Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ Diệp Cẩn, "Huống chi còn có tiểu vương gia ở trong này, không cần sợ."

"Chíp!" Cục bông hiểu lầm Thẩm Thiên Lăng là đang chỉ nó, vì thế rướn cổ lên, lãnh khốc hất đầu một cái.

"Hắn không phải quan tốt gì." Tiểu nhị lớn gan quyết tâm, "Mọi người ngóng trông hắn rời khỏi đây cũng không phải một hai năm."

"Ngồi xuống chậm rãi nói." Thẩm Thiên Lăng phân phó ám vệ pha một bình trà, "Không cần sợ."

"Lưu Sa thành thương mậu phát đạt, cho nên mỗi vị huyện lệnh lão gia đều biết chức quan này tương đối béo bở." Có thể được Thẩm Thiên Lăng tự mình an ủi, tiểu nhị thụ sủng nhược kinh, nói chuyện cũng lưu loát hơn không ít, "Nhưng là không có ai lòng tham không đáy giống như hắn cả, chúng ta mỗi tháng trừ bỏ phải nộp các loại thuế phú, còn thường phải đóng thêm các loại tiền khác nữa, thậm chí ngay cả chúc thọ mẫu thân hắn, cũng phải thu tiền chúc mừng của mỗi người."

"Này cũng quá đáng rồi." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

"Không chỉ như thế, hắn còn cấu kết với Lưu Phú trong thành, chèn ép những thương hộ còn lại." Tiểu nhị nói, "Xem hàng nào sinh ý tốt, bọn họ thấy được sẽ nghĩ biện pháp đoạt lấy, hiện tại cửa hàng trong thành có hơn phân nửa là của Lưu Phú quản lý, nếu không bởi vì lão gia nhà ta có nhiều văn thân trong thành, chỉ sợ ngay cả tửu lâu này cũng không giữ được."

"Nghiệp quan cấu kết hại dân chúng, ấn theo luật pháp có thể lưu đày." Diệp Cẩn ở một bên xen mồm, "Không cần lo lắng, các ngươi chịu khổ rồi."

"Đa tạ các vị, đa tạ các vị." Tiểu nhị mừng đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt, quỳ xuống dập đầu. Tần Thiếu Vũ đưa tay ngăn hắn lại, phân phó ám vệ đi hỏi thêm một ít tình hình cụ thể và tỉ mỉ, rồi thuận tiện thu thập thêm khẩu cung của một số người dân khác. Diệp Cẩn cũng phái người giục ngựa đến Thiên Thủy thành cách đó không xa, đem những chuyện có liên quan đến Tiền Mãn Mãn báo cho Tây Nam giám sát sử - Phương Hiên, hạn cho hắn trong thời gian ngắn nhất, tự mình dẫn người đến Lưu Sa thành điều tra rõ ràng.

"Tiền Mãn Mãn xem như được giải quyết, Lưu Phú thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Hắn là con đường duy nhất dẫn tới Huyền Hải Ngọc, cũng không thể hỏi một câu liền giam giữ như vậy được."

"Ta sẽ phái người âm thầm dò la hắn trước." Thẩm Thiên Phong nói, "Thứ nhất phòng ngừa hắn chạy trốn, thứ hai cũng miễn cho có người sẽ ám sát hắn diệt khẩu."

"Chạy trốn có thể cũng không phải là chuyện lớn, hắn hẳn là sẽ không biết chúng ta đang điều tra Huyền Hải Ngọc." Diệp Cẩn nói, "Cho dù nghe được phong thanh nói Tiền Mãn Mãn suy sụp, cũng sẽ cho là bản thân nhiều nhất đó là bị phạt tiền, không cần lo đến tính mệnh cũng sẽ không cần chạy trốn."

"Vậy trước cứ theo hắn hai ngày." Tần Thiếu Vũ nói, "Loại người này rất sợ chết, nói không chừng không đợi chúng ta điều tra, hắn sẽ tự mình lộ ra dấu vết."

"Diệp cốc chủ." Ám vệ ở ngoài cửa nói " Tiền đại nhân kia ngất rồi."

"Mới có chút xíu." Diệp Cẩn bĩu môi.

Thẩm Thiên Lăng ánh mắt 囧囧 nhìn tẩu tử của mình, kỳ thật thời gian cũng không ngắn a.

"Đem cho hắn ăn." Diệp Cẩn tùy tay đưa qua một viên thuốc, "Chờ hắn tỉnh liền đuổi đi."

"Vâng" Ám vệ tiếp nhận viên thuốc, xoay người xuống dưới lầu.

"Ngươi tính khi nào thì xử lý hắn?" Thẩm Thiên Lăng chờ mong nhìn tẩu tử mình, người thay quyền hoàng thượng a.

"Ta xử lí hắn làm gì." Diệp Cẩn quyết đoán lắc đầu, "Tây Nam giám sát sử Phương Hiên ít nhất cũng hơn mười ngày nữa mới đến, người đọc sách đi đường chậm, thậm chí hai mươi ngày cũng có thể. Nếu hiện tại đem Tiền Mãn Mãn vào nhà giam, vậy chẳng phải là muốn ta thay hắn làm việc trong hai mươi ngày sao." Suy nghĩ một chút đều muốn chửi, nhất định không thể được.

Thẩm Thiên Lăng yên lặng sùng bái, tẩu tử mình suy xét vấn đề thật sự phi thường toàn diện.

"Dù sao có chúng ta ở đây, hắn cũng không dám nháo ra sóng to gió lớn gì." Diệp Cẩn nói, "Thả rong hắn hai mươi ngày cũng không sao."

"Không thì chúng ta đến quan phủ ngụ đi?" Thẩm Thiên Phong nói, "Ít nhất còn phải ở đây thêm nửa tháng, rảnh rỗi không có việc gì, còn có thể thuận tiện điều tra hồ sơ hai mươi năm trước."

"Muốn ở ngươi ở một mình đi." Diệp Cẩn một ngụm cự tuyệt, "Ta mới không đi." Ở nơi của Sở Uyên.

"Kỳ thật ở cũng không sao a." Thẩm Thiên Lăng cảm thấy đề nghị này của ca ca mình không tệ.

"Vậy các ngươi đi đi." Diệp Cẩn như trước phi thường kiên định, phát huy đầy đủ bản tính ngạo kiều.

"Xác định không đi?" Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ cong lên.

Diệp Cẩn cảnh giác, "Nói không đi là không đi... Ngươi đây là cái ánh mắt gì hả."

Đừng nói là muốn đánh lão tử ngất xỉu khiêng đi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top