Chương 37: Tần cung chủ viết thơ tình!

Dựa theo ý của Thẩm Thiên Lăng, mọi người vốn dĩ là muốn cùng nhau đi xem đèn Khổng Minh, nhưng lại bị Tần cung chủ mãnh liệt phản đối, hơn nữa trực tiếp mang người đi ra khách điếm, ngay cả chào hỏi cũng không có.

"Sao vậy." Thẩm Thiên Lăng 囧囧.

"Loại chuyện này, tất nhiên phải đi hai người mới có ý nghĩa." Tần Thiếu Vũ tay trong tay cùng hắn bước đi, "Cũng không phải đi đánh nhau, đông người theo làm gì."

Thẩm Thiên Lăng:...

Vậy cũng không cần ngay cả con trai cũng không mang a!

Buổi tối trở về nhất định sẽ tức giận kêu chíp chíp.

"Chúng ta đi ăn chút gì đó trước." Tần Thiếu Vũ nói, "Sau đó thì đến bờ sông xem đèn."

"Có phải sẽ có rất nhiều người không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi

"Tất nhiên rồi." Tần Thiếu Vũ xoa mặt hắn, "Bất quá có ta ở đây sẽ không ai dám nhìn ngươi, bằng không ta sẽ đánh hắn một trận."

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, cùng hắn đi một mạch đến tửu lâu lớn nhất trong thành.

Làm CP quốc dân, nhất định đi tới chỗ nào cũng có người nhận ra. Không đợi hai người vào cửa, lão bản khách điếm đã nghe được phong thanh, trước đó đã thu xếp một nhã gian lớn nhất, bên ngoài cửa sổ có phong cảnh đẹp, còn bày rất nhiều trái cây cùng trà bánh.

"Đa tạ." Thẩm Thiên Lăng rất có cấp bậc lễ nghĩa.

"Công tử khách khí." Lão bản liên tục xua tay, vui sướng nói, "Nhị vị nguyện ý tới nơi này dùng cơm, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ ta, tương lai nơi này tất nhiên cũng sẽ trở nên thu hút khách, là ta nên cám ơn công tử mới đúng."

"Mang lên vài món ăn thanh đạm một chút." Tần Thiếu Vũ nói, "Pha thêm một bình trà hảo hạng."

"Được được" Lão bản liên tục đáp ứng, xoay người chạy xuống lâu.

"Vì sao phải ăn thanh đạm?" Thẩm tiểu thụ kháng nghị, không cho ta ăn thịt.

"Mấy ngày hôm trước dạ dày của ngươi không thoải mái, Diệp Cẩn dặn dò ta, trong nửa tháng ngươi không được ăn đồ nhiều dầu mỡ." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu không sẽ lại khó chịu."

Thẩm Thiên Lăng từ nội tâm phát ra một tiếng thở dài.

"Nếu ngươi thật sự muốn ăn thịt —— "

"Vậy có thể ăn một chút sao?" Thẩm Thiên Lăng khẩn cấp cắt ngang hắn.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Nếu ngươi thật sự muốn ăn, thì chỉ có thể cắn ta một ngụm."

Thẩm Thiên Lăng yên lặng trợn trắng mắt, đã nói nam nhân của mình đôi khi đặc biệt phiền phức.

"Mấy năm trước ta đã tới nơi này, thức ăn chay cũng ăn rất ngon." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhất định ngươi sẽ thích."

Vậy cũng được, nhưng ta càng muốn ăn thịt a! Thẩm Thiên Lăng tùy tay mở cửa sổ nhìn thoáng qua, bên tai lập tức truyền đến một trận hoan hô.

Thẩm Thiên Lăng:...

Đây là tình tiết muốn hù chết người sao.

Hơn nữa ban ngày ban mặt chẳng lẽ không phải nên đi làm chính sự sao! Tụ tập đứng trên đường làm gì a.

"Không có biện pháp." Tần Thiếu Vũ nói, "Ai bảo Lăng Nhi của ta được người yêu thích như vậy."

"Ta thật sự cảm thấy việc này không liên quan với ta." Thẩm Thiên Lăng 囧 nói, "Hơn một nửa là bởi vì tiểu thoại bản." Hôm nay phun lửa ngày mai cầu mưa, mấy ngày sau còn muốn đại chiến thượng đế, dân chúng không muốn hiếu kỳ cũng khó.

"Thức ăn đến." Tiểu nhị tay chân rất nhanh nhẹn, không lâu sau đã bày ra một bàn đầy thức ăn, tuy rằng không có thức ăn mặn gì, bất quá cũng là một phen cảnh đẹp ý vui, măng tre xanh biếc củ từ trắng noãn, vừa thấy là biết thanh đạm ngon miệng.

"Đây là cái gì?" Trên bàn có một dĩa bày hai cái trứng gà màu đỏ, Thẩm Thiên Lăng tò mò cầm lấy một cái.

"Nga, phủ Lưu viên ngoại trong thành đầy tháng cho nhi tử mời." Tiểu nhị giải thích, "Sáng sớm hôm nay còn kêu người đem vào đây năm sọt trứng màu đỏ, nói phải mời mỗi vị khách nhân cùng hưởng thụ không khí vui mừng."

"Như vậy a." Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, "Lần sau nếu ngươi có cơ hội nhìn thấy vị Lưu viên ngoại này, nhớ thay ta chúc mừng hắn."

Tiểu nhị đáp ứng, vui vẻ chạy xuống lầu.

Có thể truyền lời giúp Thẩm công tử, quả thực vinh hạnh!

"Ăn một cái?" Tần Thiếu Vũ giúp hắn lột vỏ, chính mình tùy tay cầm lấy một quả khác.

"Không được!" Thẩm Thiên Lăng ngăn hắn lại.

"Sao vậy?" Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

"Không cho ngươi ăn." Thẩm Thiên Lăng đem trứng gà cất vào hà bao, "Mang về cho con trai."

Tần Thiếu Vũ:...

"Ngươi xem, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, "Nhất định sẽ không so đo với nó, đúng không?"

"Bất công." Tần Thiếu Vũ chọt chọt gáy hắn, "Vậy đêm nay phải hôn mười cái mới có thể bồi thường."

Bình thường đều là ba cái mà. Thẩm Thiên Lăng rầm rì, gian thương.

Sau khi dùng xong một bữa cơm, hai người tiếp tục tay trong tay đi đến bờ sông. Lúc này sắc trời dần tối, người cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng có đèn Khổng Minh lắc lư bay lên trời, nhìn qua trông rất đẹp mắt.

Tần Thiếu Vũ cũng mua một cái, đem bút lông chấm mực đưa cho Thẩm Thiên Lăng, "Có tâm nguyện gì không?"

Dân chúng xung quanh lập tức vểnh tai, hơn nữa phi thường chờ mong nghe được một vài câu đáng yêu linh tinh 'Mong tiên quân cho ta hạ phàm' 'Muốn đem cái đuôi giấu đi' 'Muốn sinh thêm một con Tiểu Phượng Hoàng', khiến người ta cầm cự không được.

Kết quả Thẩm Thiên Lăng nói "Muốn ngươi bình an khỏe mạnh."

Bình an khỏe mạnh gì đó, dân chúng rơi xuống nhiệt lệ, tuy rằng không đủ kình bạo, nhưng vẫn là rất ôn nhu a, phi thường mềm mại.

"Ngươi thì sao?" Thẩm Thiên Lăng viết lên đèn lồng xong, đem bút đưa lại cho Tần Thiếu Vũ.

Dân chúng lần thứ hai vểnh tai, phi thường tỉnh táo.

Tần Thiếu Vũ chậm rãi viết lên đèn lồng mấy chữ, sau đó lấy ra hỏa chiết, châm dưới ngọn nến.

Đèn Khổng Minh lắc lư bay lên trời, ánh nến rực rỡ, đáy mắt Thẩm Thiên Lăng dần dần trở thành một mảnh sáng nhỏ vụn.

"Đi thôi." Tần Thiếu Vũ ánh mắt ôn nhu.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nắm chặt tay hắn,đồng thời từ trong đám người bước ra. Lưu lại dân chúng ở tại chỗ suy đoán, Tần cung chủ rốt cục viết cái gì a, cư nhiên có thể khiến cho Thẩm công tử lộ ra nét cười đẹp như vậy.

"Đừng nói là thư khiêu chiến thượng đế nha?" Có người suy đoán.

Lời vừa nói ra, lập tức giành được sự nhất trí của mọi người, vì lưu lại hai đứa bé âu yếm ở bên người, không tiếc cùng thiên giới trở mặt thành thù, lẻ loi một thân một mình đối kháng trăm vạn thiên binh, loại chuyện này chỉ là suy nghĩ một chút thôi liền nhịn không được mà run rẫy!

"Kỳ thật cũng có khả năng là thông tri Vương mẫu, nói Thẩm công tử đã mang mang thai, thỉnh cầu thần minh che chở." Lại có người phát tán tư duy.

Vì thế mọi người nháy mắt lại cảm thấy được lý do này cũng hợp lý, dù sao nhìn Thẩm công tử nở nụ cười, rõ ràng không có gì lo lắng, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

Nhân sinh quả thực tốt đẹp.

Đèn Khổng Minh ở phía chân trời, trên mảnh giấy hiện ánh hồng hiện rõ mấy hàng chữ nhỏ ——

Nhất mộng Giang Nam, Tần Hoài lưỡng ngạn, lạc hoa mãn thiên;

Mệnh lý nhân duyên, nhược thủy tam thiên, thử sinh duy niệm;

Tứ canh thiên hàn, ngũ canh khiển quyền, thất tình lục dục tham hoan hồng trướng noãn;

Do ký đương niên Tây Bắc khởi lang yên;

Bát phương phong vũ, cửu huyền cầm đoạn, thập diện mai phục nhiễu tâm loạn;

Bách bàn tình, thiên bàn niệm, chích nguyện dữ quân huề thủ tịnh kiên;

Thưởng hoa khai hoa lạc, khán vạn lý hà sơn.

(Giang Nam một giấc mộng, hai bên bờ Tần Hoài, hoa rơi đầy trời;

Nhân duyên trong đời, dẫu sông có ba ngàn nguồn, cuộc đời này duy niệm;

Canh bốn trời giá rét, canh năm luyến lưu, thất tình lục dục tham hoan hồng trướng ấm;

Nhớ năm đó Tây Bắc khởi phong ba;

Tám phương bão táp, cửu huyền cầm đứt đoạn, thập diện mai phục khiến tâm loạn;

Ngàn vạn tình, muôn vạn niệm, chỉ nguyện cùng người dắt tay sóng vai;

Ngắm hoa nở hoa tàn, nhìn vạn dặm non sông;)

"Là viết cho ta sao?" Đi bên bờ sông, Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.

"Không thì sao?" Tần Thiếu Vũ cười khẽ, "Chẳng lẽ viết cho lão bản bán bánh bao ở Vân Lam thành?"

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, nắm tay hắn càng chặt, "Nhìn không ra, ngươi còn có thể làm việc này."

"Cũng không khó." Tần Thiếu Vũ mua cho hắn một bao kẹo đậu phộng, "Nói dễ nghe viết dễ nhìn sẽ làm vợ vui vẻ, lúc năm tuổi thì đại nương ở phòng bếp dạy ta như vậy."

"Tương lai cho dù không có Truy Ảnh Cung, chúng ta cũng có thể tựa vào sạp giúp người khác viết thư ở ven đường mà sống." Thẩm Thiên Lăng dừng một chút, lại nhấn mạnh, "Nhất là viết thư tình." Nam nhân của mình ở trình độ này quả thực chính là cấp đại sư, nhất định phải thu phí đặc biệt mắc.

"Không đi." Tần Thiếu Vũ cự tuyệt, "Không bằng đi thu phí bảo hộ còn nhanh hơn, thương hộ trong thành nhất định không ai có thể đánh thắng ta, mỗi ngày thu một lần, một tháng có thể mua nhà, hai tháng mua đất, ba tháng tìm tạp dịch, bốn tháng sửa thành lầu cao, sau đó sẽ tìm một vài cô nương xinh đẹp trẻ tuổi —— "

"Cái gì? !" Thẩm tiểu thụ giận, ngươi... ngươi... ngươi lặp lại lần nữa thử xem!

"Mở Hoa Xuân Viện náo nhiệt tưng bừng, Lăng Nhi chính là tiểu chưởng quầy của thanh lâu." Tần Thiếu Vũ nhanh chóng vạch ra con đường làm giàu dài thênh thang, có thể khoa học hơn được không.

Thẩm Thiên Lăng:...

Thiếu hiệp, tiết tháo của ngươi rớt kìa, mau nhặt lên!

"Kỳ thật nghe qua cũng không tệ a." Tần Thiếu Vũ sờ cằm.

Không tệ mới gặp quỷ. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đút vào miệng hắn một viên kẹo đậu phộng.

"A!" Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo đó là đó là tiếng một vật nặng ngã xuống đất, một vài sạp tạp hoá bị đạp đổ, một hắc y nam tử liều mạng chạy về phía này.

Tần Thiếu Vũ đem Thẩm Thiên Lăng bảo hộ trong lồng ngực, nghiêng người vọt qua một bên.

"Đứng lại!" Bảy tám gia đinh đuổi theo phía sau nam nhân nọ, "Buông hài tử của lão gia ra!"

Hài tử? Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, Tần Thiếu Vũ tùy tay phóng qua một cái ám khí, đem người đằng trước đánh ngã xuống đất.

Mấy gia đinh đuổi theo tới, kéo hắn từ trên mặt đất dậy, "Đứa nhỏ đâu?"

Hắc y nhân mặc dù trúng ám khí, ngũ quan cũng đau đến nhăn thành một đoàn, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói, "Giết rồi."

"Cái gì?" Một nữ tử đeo vàng bạc, ăn mặc sang trọng được người giúp đỡ đuổi tới, vừa tới liền nghe được hai chữ này, vì thế hai mắt trực tiếp hôn mê.

"Di nãi nãi té xỉu !" Nha hoàn bị hoảng sợ, chạy nhanh gọi người hỗ trợ, sau lại có một cẩm y nam tử dẫn người thở hồng hộc chạy tới, "Bắt được không?"

"Lão gia." Vài gia đinh kéo hắc y nhân tới trước mặt hắn.

"Ngươi giấu nhi tử của ta ở đâu?" Cẩm y nam tử sốt ruột hỏi.

Hắc y nhân cười lạnh nói, "Làm thịt."

Dân chúng ồ lên, hài tử vừa đầy tháng cũng có thể hạ thủ ngoan độc như thế. Cẩm y nam tử nghe vậy suýt chút nữa cũng bị hôn mê, may mắn được người bên ngoài đỡ lấy mới bình tĩnh lại.

"Cái này gọi là báo ứng." Hắc y nhân bộ mặt dữ tợn nói, "Mười mấy năm trước làm chuyện ác nhân thất đức, sớm hay muộn báo ứng cũng sẽ trút xuống đầu."

"Người đâu!" Cẩm y nam tử tức giận đến phát run, "Bắt hắn mang về cho ta, thiên đao vạn quả báo thù cho con trai ta."

Gia đinh đồng thanh đáp, ba chân bốn cẳng kéo hắc y nhân đứng lên. Thẩm Thiên Lăng cảm thấy tựa hồ sẽ nháo đến tai nạn chết người, vì thế nhìn nhìn Tần Thiếu Vũ, muốn gọi hắn đi hỗ trợ.

"Không cần." Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn, quay đầu ra khỏi đám người.

"Sự tình hình như rất hỗn loạn." Thẩm Thiên Lăng nói, "Thật sự không nhúng tay vào sao?"

"Có người so với chúng ta nhanh hơn một bước." Tần Thiếu Vũ nói, "Vừa rồi trong đám gia đinh, có người chúng ta từng gặp qua trong cung."

"Trong cung?" Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn.

"Hắn là thị vệ bên cạnh hoàng thượng." Tần Thiếu Vũ nói, "Mai danh ẩn tích trà trộn trong đám gia đinh kia, tất nhiên là có nhiệm vụ, nếu chúng ta tùy tiện nhúng tay, nói không chừng ngược lại sẽ quấy rầy kế hoạch của hắn."

"Ngươi xác định không nhận sai người?" Thẩm Thiên Lăng lo lắng.

"Không thì ta mang ngươi trà trộn vào xem?" Tần Thiếu Vũ nói, "Vừa rồi thấy tuổi tác cùng ăn mặc của người nọ, thêm vào đó trong nhà tiểu hài tử vừa được đầy tháng, nếu ta không đoán sai, đại khái chính là Lưu viên ngoại như lời tiểu nhị nói."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top