Chương 35: Đại hội võ lâm!
"Vậy hiện tại phải làm thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Nếu sau trận đấu ở Hải Vân Thương Lãng Phong năm đó, Phong Ngạo Quyết thực sự đem thứ Chu vương muốn về Bái Kiếm sơn trang, vậy hiện tại Phong Vân Liệt sẽ rất cảm kích." Tần Thiếu Vũ nói, "Muốn tra ra manh mối, chỉ sợ phải xuống tay từ trên người hắn."
"Một con hồ ly dối trá, không dễ dàng để lộ sơ hở." Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
"Cũng phải thử xem mới biết được." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu thật sự không được, đành phải tìm cớ đến Bái Kiếm sơn trang."
"Đến Bái Kiếm sơn trang?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, "Có thể khiến cho hắn nghi ngờ hay không?" Dù sao quan hệ lúc trước cũng không coi là tốt, nào có đạo lý vô duyên vô cớ chạy tới nhà người khác.
"Nếu thật sự muốn tìm, thì có rất nhiều cớ." Tần Thiếu Vũ xoa mũi hắn.
"Tỷ như?" Thẩm Thiên Lăng truy vấn.
"Quan hệ của Thẩm gia cùng hoàng thượng trước giờ thân cận, Thiên Phong lần này tiếp nhận chức vị minh chủ, hoàng thượng tất nhiên sẽ chúc mừng. Đến lúc đó mọi người cùng nhau đến kinh thành tạ ơn, cũng không coi là đột ngột." Tần Thiếu Vũ nói, "Mà Bái Kiếm sơn trang ở Trung Nguyên, là con đường duy nhất mà Truy Ảnh Cung đi ngang qua trước khi tới Vương Thành."
"Cũng coi như là một ý kiến hay." Diệp Cẩn cũng gật đầu, "Dù là người cẩn thận, cũng không thể không lộ một chút dấu vết. Giả như thật sự có thể đến ngụ ở Bái Kiếm sơn trang, hẳn là có thể tìm ra không ít thứ."
"Cung chủ." Thủ vệ ngoài cửa nói, "Dưới núi đã có môn phái đến hội trường, chúng ta cũng nên xuất phát?"
"Đi thôi." Tần Thiếu Vũ nói, "Mặc kệ thế nào, trước làm cho xong đại hội võ lâm này rồi nói sau."
Bởi vì thân phận Mộ Hàn Dạ có chút đặc thù, tất nhiên sẽ không quang minh chính đại xuất hiện ở hội trường. Bất quá việc này cũng không cản trở hắn xem náo nhiệt.
"Ngươi tới đây làm gì!" Hoàng Đại Tiên vừa thấy hắn liền đổ mồ hôi lạnh.
"Muốn đi xem đại hội võ lâm không?" Mộ Hàn Dạ hỏi.
Hoàng Đại Tiên lắc đầu, "Không muốn."
"Thật sự không muốn?" Mộ Hàn Dạ bước vào hai bước, "Hẳn là sẽ rất náo nhiệt."
"Ngươi đừng đến đây!" Hoàng Đại Tiên trốn sau cây cột.
Mộ Hàn Dạ:...
"Muốn xem ngươi xem một mình đi." Hoàng Đại Tiên nói, "Ta ở trong này, nơi nào cũng không đi."
"Được rồi, vậy ta cũng không đi." Mộ Hàn Dạ sửa lại, ngồi xuống vị trí lúc nãy hắn ngồi uống trà.
Hoàng Đại Tiên vốn dĩ muốn chạy vào phòng, sau lại cảm thấy trong phòng tựa hồ càng nguy hiểm hơn, vì thế đành phải ngồi ở bên cạnh cây cột ngoài hành lang, chuẩn bị sẵn sàng thời khắc kêu cứu mạng.
"Ta đã nói sẽ không làm gì ngươi." Mộ Hàn Dạ nói, "Rốt cục ngươi đang sợ cái gì?"
"Vậy ngươi đáp ứng sau này đừng dây dưa với ta." Hoàng Đại Tiên ánh mắt cảnh giác.
Mộ Hàn Dạ nói, "Nếu ngươi cam tâm tình nguyện thành thân với ta, ta tất nhiên sẽ không dây dưa với ngươi."
Nghe được hai chữ 'thành thân' này, Hoàng Đại Tiên phản xạ có điều kiện lại bắt đầu muốn đi tè, vì thế chậm rãi đến nhà xí ngoài viện.
Ám vệ ngồi trên nóc nhà, dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn Thất Tuyệt Vương.
Mộ Hàn Dạ bất đắc dĩ nhún vai.
"Như vậy không được." Ám vệ vô tư chia sẻ, "Phải tiến hành theo thứ tự a."
"Như vậy còn không tính là theo thứ tự?" Mộ Hàn Dạ nhíu mày, "Nếu không phải muốn đổi lấy chân tình của hắn, bản vương đã sớm đem người trói lên giường."
Ám vệ:...
Đại ca ngươi không thể như vậy, quá vô đạo đức.
"Tới nói nghe một chút." Mộ Hàn Dạ nói, "Các ngươi có biện pháp gì không?"
"Biện pháp quan trọng chính là không thể dùng cứng." Ám vệ nhảy vào trong viện, ồn ào ngồi vây quanh bên cạnh hắn, "Như vậy rất hạ cấp."
"Vậy phải làm thế nào?" Mộ Hàn Dạ không ngại học hỏi kẻ dưới.
Ám vệ nói, "Phải lừa."
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, "Nghe qua so với thủ đoạn của ta cũng không tốt hơn bao nhiêu."
"Không giống nhau." Ám vệ nói, "Ví dụ, nếu trên bàn có một chén thịt, vốn dĩ ngươi muốn ăn, nhưng là bị ta cứng rắn cướp đi, kết cục sẽ như thế nào?"
Mộ Hàn Dạ nói, "Quả ngươi."
Ám vệ:...
Uy uy, hữu hảo một chút a, chỉ là ví dụ thôi mà, hung dữ như vậy làm gì. Huống hồ hiện tại là chúng ta đang giúp ngươi!
"Nói tiếp đi." Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm.
"Vậy nếu ta nói cho ngươi biết trước, bát thịt này có thể đã bị biến chất, ăn vào sẽ làm hại thân thể thì sao?" Ám vệ nói.
Mộ Hàn Dạ nhướng mi.
"Ngươi xem, hậu quả của hai chuyện này đều là ngươi không thể ăn thịt, nhưng ta nếu là cứng rắn cướp đi, rất có khả năng chịu thiệt, nếu lừa ngươi nói không chừng ngươi còn có thể cảm kích ta." Ám vệ vô cùng già dặn kinh nghiệm, "Lừa vợ cũng là một đạo lý."
Lời lẽ quả thực rất chí lý, tiểu ngụ ngôn dân gian của Trung Hoa phi thường khoa học.
"Ta biết." Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Nhưng ta không kiên nhẫn."
Sao đầu óc có thể thiếu muối như vậy! Ám vệ phi thường sốt ruột thay hắn, rốt cục có còn muốn cưới vợ hay không.
Nhìn vào phương diện khác thì hành vi rất giống cung chủ nhà ta. Vì sao ở điểm này lại chênh lệch như thế!
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Hoàng Viễn từ ngoài cửa tiến vào, cảm thấy có chút ngạc nhiên, vì thế thuận tiện hỏi một câu.
Trước khi Mộ Hàn Dạ trả lời, ám vệ nói vô cùng lưu loát, "Thất Tuyệt Vương đang chia sẻ cho chúng ta, hắn đối với ngươi nhất kiến chung tình như thế nào."
Hoàng Đại Tiên:...
"Quả thực rất cảm động." Ám vệ cơ hồ muốn rơi lệ.
Hoàng Đại Tiên xoay người bước ra ngoài.
Mộ Hàn Dạ cười như không cười nhìn mọi người.
Tập thể ám vệ chắc chắc, "Vừa rồi Hoàng Đại Tiên đỏ mặt."
Mộ Hàn Dạ nhướng mi, "Ta thật sự nhìn không thấy."
"Nhất định đỏ!" Tập thể ám vệ trợn mắt nói dối, sau đó xoay người tự động trở về trạm gác.
Vì sao Hoàng Đại Tiên nghe xong cư nhiên hoàn toàn không phản ứng a, quả thực sốt ruột, nếu đổi lại là phu nhân nhà ta, nhất định sẽ vô cùng mảnh mai nhõng nhẽo một phen, nói không chừng còn có thể thẹn thùng che đi cái đuôi xù lông, phi thường phấn hồng!
"Tiểu Viễn." Mộ Hàn Dạ đuổi theo ra tiểu viện.
Hoàng Đại Tiên lập tức làm tốt tư thế chuẩn bị chạy trốn.
"Nếu dám chạy, ta lập tức 'làm' ngươi ở đây." Mộ Hàn Dạ lạnh lùng nói.
Hoàng Đại Tiên:...
Cứu mạng!
"Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì!" Mộ Hàn Dạ mạnh mẽ kéo tay hắn đi ra ngoài.
Đầu gối Hoàng Đại Tiên mềm nhũn.
"Đi xem đại hội võ lâm." Mộ Hàn Dạ nói, "Dù sao ở trên núi cũng không có việc gì, ta còn chưa thấy qua cảnh tượng này."
"Không có gì đáng xem." Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói, "Hơn nữa bộ dạng ngươi đặc thù như vậy, nhất định sẽ bị chú ý." Người Trung thổ có mấy ai giống ngươi như vậy, một đôi mắt màu lam, càng không có ai cao lớn như vậy!
"Cho nên mới phải âm thầm đi." Mộ Hàn Dạ nói, "Yên tâm đi, không có ai phát hiện đâu."
"Vì sao ngươi không đi một mình." Hoàng Đại Tiên bị hắn kéo đến thất tha thất thểu.
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, "Phu xướng phu tùy."
Hoàng Đại Tiên nghẹn họng không nói gì, lại không dám kháng nghị, đành phải cùng hắn cưỡi một con ngựa, từ đường nhỏ đi ra ngoài thành.
Ven đường gặp được không ít môn phái, bất quá cũng may người trong giang hồ kỳ thật cũng không quá quen thuộc, hơn nữa trời còn phủ đầy mây, màu mắt Mộ Hàn Dạ cũng không rõ ràng, bởi vậy cũng không ai cảm thấy dị thường.
Ngược lại với hai người đi lén la lén lút, thì Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đi vô cùng hoành tráng, không chỉ đi một chiếc xe ngựa ánh vàng rực rỡ, thậm chí một đường còn thả hương thơm.
"Hắt xì!" Thẩm Thiên Lăng nhảy mũi lần thứ mười bảy, đỏ mắt cả giận nói, "Vì sao nhất định phải ngồi ở đây."
"Bởi vì muốn cho mọi người biết, Lăng Nhi đã quen sống xa xỉ rất khó nuôi." Tần Thiếu Vũ xoa mặt hắn, "Đỡ cho lại có người mơ ước ngươi."
"Chúng ta cũng đã thành thân được nhiều năm." Thẩm Thiên Lăng lau nước mũi, "Thiếu hiệp ngươi có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không."
"Vài năm mà thôi." Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, "Đừng nói là thành thân, cho dù ngươi thật sự sinh ra một con chim, chỉ sợ cũng sẽ có một đống người như xua vịt mà chạy tới."
Thẩm Thiên Lăng:...
Ngươi mới sinh một con chim.
Phi thường phiền phức.
"Chíp!" Cục bông đeo tiểu ngọc kiếm, hai mắt mông lung buồn ngủ từ ổ chăn chui ra.
"Phải mất bao lâu?" Thẩm Thiên Lăng ôm nó vào trong ngực.
"Đại điển kế nhiệm cũng không lâu." Tần Thiếu Vũ nói, "Ước chừng một canh giờ là xong."
"Vậy chẳng phải là còn có thể đến Hoài Dương lâu ăn cơm chiều sao?" Thẩm Thiên Lăng nói, "Dù sao cũng xuống núi, ta muốn ăn thịt nướng ướp mật ong."
"Hôm nay e là không được." Tần Thiếu Vũ nói, "Xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, ít nhiều gì cũng phải cùng nhau ăn cơm chiều."
"Còn muốn quản đến việc ăn cơm?" Thẩm Thiên Lăng bật cười, đưa tay giật tóc hắn, "Không giống tính cách của ngươi nha."
"Ít nhiều gì cũng đã nhận hạ lễ." Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào trong ngực hôn nhẹ, "Một bữa cơm vẫn là phải mời."
"Ngày mai chúng ta đến Hoài Dương lâu ăn." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nghiêng qua hôn hắn một cái.
"Chíp!" Ngốc mao cục bông hỗn độn, từ trước ngực hai người dùng sức chui ra.
Tại sao có thể nói ôm liền ôm, suýt chút nữa bị đè bẹp rồi a.
Thật sự là phi thường tổn thương.
"Cung chủ." Một lúc lâu sau, ám vệ bên ngoài nói, "Chúng ta tới rồi."
"Ra ngay." Âm thanh Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh.
Thẩm Thiên Lăng một cước đá văng hắn, luống cuống tay chân thắt lại đai lưng.
"Còn chưa đụng được." Tần Thiếu Vũ tiếc nuối.
Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, tự mình xoay người bước ra xe ngựa.
"Ai nha, Tần... Phu nhân a." Ngoài xe ngựa đã sớm đứng đầy một đống người trong giang hồ, toàn tâm toàn ý chuẩn bị vuốt mông ngựa. Dựa theo lẽ thường mà nói, người đầu tiên bước ra như thế nào cũng phải là Tần Thiếu Vũ, vì thế màn xe vừa mới động, mọi người lập tức liền bắt đầu vui vẻ ra mặt chào hỏi, thanh âm một người so với một người còn lớn hơn, mục đích chính là làm cho Tần Thiếu Vũ để mắt tới mình đầu tiên! Lại không nghĩ rằng người đi ra là Thẩm Thiên Lăng, vì thế nụ cười mọi người hơi cứng ngắt một chút, nhanh chóng cơ trí sửa miệng.
Thẩm Thiên Lăng như trong dự kiến bị ngốc lăng một lát, tâm tình phức tạp khó có thể nói thành lời.
Các ngươi là thật lòng sao.
Có tin ta trở mặt hay không!
"Công tử." Ám vệ đỡ hắn nhảy xuống xe ngựa, biểu tình rất lãnh khốc.
Tần Thiếu Vũ ở trong xe ngựa rất không phúc hậu mà cười một trận, rồi mới theo bước ra ngoài.
"Tần cung chủ." Phong Vân Liệt vừa lúc cũng vừa mới đến, vì thế ôm quyền chào hỏi, "Vị này chính là Thẩm công tử."
"Phải" Tần Thiếu Vũ đối Thẩm Thiên Lăng giới thiệu, "Thiếu trang chủ Bái Kiếm sơn trang, lúc trước có nhắc qua với ngươi, còn nhớ không?"
"Nhớ rõ." Thẩm tiểu thụ cùng nam nhân của hắn kẻ xướng người hoạ, phối hợp phi thường tốt!
"Tần cung chủ sao lại nhắc tới tại hạ với Thẩm công tử?" Phong Vân Liệt cười nói, "Thật sự là thụ sủng nhược kinh."
"Lần trước xem binh khí phổ, Lăng Nhi tò mò hỏi mấy thanh kiếm, sau lại phát hiện chúng đều ở Bái Kiếm sơn trang, muốn không nhắc tới cũng không được." Tần Thiếu Vũ nói, "Chỉ bằng một nửa Diêm La Hồn kia, cũng đủ để người khác hâm mộ."
"Tần cung chủ khách khí." Phong Vân Liệt xua tay, "Một đoạn kiếm gãy mà thôi, cũng chỉ có ý nghĩa với Bái Kiếm sơn trang, sao lại có thể đánh đồng với bội kiếm của cung chủ."
"Chíp!" Cục bông đứng ở đầu vai Tần Thiếu Vũ, không kiên nhẫn đá móng vuốt.
Các ngươi nói xong chưa, vừa đứng im bất động vừa nói nhảm, phi thường mệt.
Nhanh lên, thả ta lại ổ chăn.
"Tần cung chủ, mời." Phong Vân Liệt thức thời nghiêng người, "Tại hạ muốn ở đây chờ vài vị bạn cũ, phải trễ chút mới có thể vào."
Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang Thẩm Thiên Lăng cùng nhau đi vào trong.
"Cảm thấy Phong Vân Liệt là người như thế nào?" Đi được một đoạn khá xa, Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
"Không có cảm giác gì." Thẩm Thiên Lăng ôm con trai vào lòng, "Nhìn không giống người xấu."
"Nếu thật sự có thể bị ngươi nhìn ra, thì đã không phải người xấu." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Giúp ta một việc?"
"Sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
"Được." Thẩm Thiên Lăng lập tức đáp ứng.
Tần Thiếu Vũ oán giận, "Tại sao lại sảng khoái như vậy."
Thẩm Thiên Lăng buồn bực, "Không thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ta giả bộ từ chối một chút." Này thật sự là phi thường 囧.
"Ngươi có thể học theo ta." Tần Thiếu Vũ nói, "Hỗ trợ thì có thể, nhưng phải dùng hôn nhẹ để đổi, như vậy ngươi mới không chịu thiệt."
Thẩm Thiên Lăng:...
"Nếu không làm gì có đạo lý nào giúp đỡ không công." Tần Thiếu Vũ còn đang dẫn trước một bước.
Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, "Nằm mơ." Mặc kệ là bị ngươi hôn hay là hôn ngươi, người chịu thiệt không phải là ta sao, vĩnh viễn đều bị ngươi chiếm tiện nghi!
Tần Thiếu Vũ tiếc nuối thở dài.
Bởi vì Nhậm Tiêu Dao, Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đều cưỡi kỵ mã đến đây, vì vậy tốc độ nhanh hơn rất nhiều, lúc này đã ngồi tốt trên vị trí chủ vị, đang uống trà nói chuyện phiếm.
"Kỳ thật nơi này rất tốt." Thẩm Thiên Lăng sau khi ngồi xuống thì nhìn chung quanh, "Rất trống trải, phong cảnh cũng không tệ." Thật không hiểu võ lâm nhân sĩ ở đây oán giận cái gì, nơi này so với Hải Vân Thương Lãng Phong tốt hơn, ở đó vừa ẩm thấp vừa cao lại nguy hiểm, còn có rất nhiều Tang hầu.
"Đều là một đám người không biết an phận." Diệp Cẩn nói, "Bình nguyên (đồng bằng) bằng phẳng thì không cần, cố tình thích nghị sự trên vách núi, ngươi có gặp qua ai thật sự có bản lĩnh lại không có chuyện gì đi phô trương võ nghệ vượt nóc băng tường không? Đơn giản là thừa dịp đông người, muốn khoe khoang một chút về khinh công mèo ba chân thôi. Quả thực dối trá đến cực điểm."
Đúng vậy! Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng vỗ tay cho tẩu tử của mình. Nói đúng lắm!
"Có lạnh không?" Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
"Không lạnh." Thẩm Thiên Lăng nhìn chung quanh, "Rất nhiều người chưa gặp qua."
"Ngươi ngày thường đều ở Truy Ảnh Cung, tất nhiên có rất nhiều người chưa gặp qua." Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một chén trà nóng, "Huống hồ chỉ là một vài môn phái nhỏ, cũng không nhất thiết phải gặp."
Trong khi mấy người bọn họ nói chuyện, người trong giang hồ đã tề tụ đông đủ, tứ đại môn phái: đại diện Nhật Nguyệt sơn trang tất nhiên là Thẩm Thiên Phong, người đại diện của Đường gia bảo chính là đương nhiệm bảo chủ, cữu cữu Thẩm Thiên Lăng - Đường Phi, Đoạn Tình Cốc cũng là Đại đương gia tự mình đến đây, về phần người khiến cho Thẩm tiểu thụ liên tục ghen tuông - Vô Tuyết Môn chủ Ngâm Vô Sương bởi vì ôm bệnh nhẹ trong người, cho nên đổi thành đệ đệ Ngâm Lạc Tuyết đi thay.
"Hừ." Ngâm Lạc Tuyết không phụ sự mong đợi của mọi người, vẫn như trước cố tình gây sự, phi thường lãnh diễm, nhất là đối với Thẩm Thiên Lăng!
Hừ em gái ngươi! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng dựng thẳng ngón giữa, tính tình tệ hại.
Kỳ thật dựa theo tiền lệ nguyên bản, hai vị minh chủ phải ở trên đài quyết đấu một phen, tốt nhất là suốt một ngày một đêm, mới có thể cử hành tiếp nhận chức vị. Thứ nhất biểu hiện thực lực, thứ hai cũng để cho mọi người có cơ hội vuốt mông ngựa. Nhưng bởi vì Nhậm Tiêu Dao cùng Thẩm Thiên Phong đều là người không câu nệ tiểu tiết, đối với lễ nghi phiền phức đều hận không thể nguôi ngoai hơn được nữa, bởi vậy Tần Thiếu Vũ sau khi đơn giản làm xong lời dạo đầu, hai người liền sảng khoái mà kẻ giao người nhận tín vật ban chỉ của minh chủ, kết thúc lần đại hội võ lâm mà mọi người mong chờ đã lâu.
"Đơn giản như vậy?" Thẩm Thiên Lăng 囧囧, một đĩa hạt dưa còn chưa ăn xong!
"Nếu không thì sao?" Diệp Cẩn nói, "Đơn giản không tốt sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn phải xuất hiện nhiễu loạn gì."
Đương nhiên không phải a! Thẩm Thiên Lăng lập tức phi phi phi, miệng quạ đen không cần mở miệng nha.
"Nếu đổi lại là một người có tư chất bình thường đón nhận chức vị minh chủ, nói không chừng còn có ngươi tranh ta đoạt." Diệp Cẩn nói, "Nhưng đổi lại là Thiên Phong, cho dù có cho ngươi thêm một ngàn lá gan, cũng không ai dám nhảy ra kêu gào."
"Phải a phải a, đại ca của ta lợi hại nhất." Thẩm Thiên Lăng phụ họa gật đầu, cho nên ngươi nhất định phải hảo hảo trân trọng hắn sùng bái hắn a!
"Xong, có thể đi rồi?" Xa xa, trong lương đình, Hoàng Đại Tiên cẩn thận hỏi người bên cạnh.
"Vừa đến Trung Nguyên liền gặp được Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong, ta còn tưởng võ lâm Trung Nguyên xuất hiện tầng tầng lớp lớp người tài giỏi." Mộ Hàn Dạ chậc chậc, "Nhìn lại một vòng, thì ra là vận khí ta tốt."
"Trên đời, người bình thường chiếm đa số, nào có nhiều người tài ba dị sĩ như vậy." Hoàng Đại Tiên đi xuống dưới.
"Đi vào thành dùng cơm không?" Mộ Hàn Dạ đi phía sau hắn.
"Không đi." Hoàng Đại Tiên rất muốn nhanh chóng thoát khỏi cục diện hai người một chỗ.
"Đi đi." Mộ Hàn Dạ rất kiên trì.
"Không đi." Hoàng Đại Tiên rất kiên quyết.
"Thật sự không đi?" Thanh âm Mộ Hàn Dạ liền trầm xuống.
Hoàng Đại Tiên:...
"Đi." Mộ Hàn Dạ mang hắn nhảy lên thân ngựa, ôm đến đặc biệt chặt.
Hoàng Đại Tiên yên lặng rơi lệ, loại cảm giác tương lai không có thiên lý thật sự là đau khổ.
"Đại ca, đại ca." Sau nghi thức tiếp nhận, Thẩm Thiên Lăng tìm thời cơ, kéo Thẩm Thiên Phong đến góc sáng sủa.
"Sao vậy?" Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn, "Lén la lén lút."
"Lúc ngươi ở trên đài, Diệp đại ca nói ngươi là người lợi hại nhất trong giang hồ." Thẩm tiểu thụ đâm thọc, thuận tiện lấy sự thật làm trụ cột, tiến tới được rồi liền tiến hành khuyếch đại, "Hơn nữa ánh mắt rất sùng bái, ngữ khí cũng rất hạnh phúc!"
"Thật sao?" Thẩm Thiên Phong tâm tình rất tốt.
Đó đương nhiên là thật, Thẩm Thiên Lăng dùng sức gật đầu.
"Ngoan." Thẩm Thiên Phong thả vào trong tay của hắn bốn năm thỏi vàng nhỏ, "Mua đồ ăn vặt đi."
Di! Thẩm tiểu thụ vui sướng rạo rực chạy đến bên cạnh Tần Thiếu Vũ, "Ta kiếm tiền."
"Đúng." Tần Thiếu Vũ xoa mặt hắn, "Hiện giờ vợ cùng con trai đều thay ta kiếm tiền, về sau trọng trách nuôi gia đình rốt cục có thể giao ra rồi."
"Chíp!" Cục bông cũng đem một chiếc vòng mã não thả vào túi vải —— Hiển nhiên là lấy được từ trong tay chưởng môn môn phái nào đó.
Ám vệ kiêu ngạo vô cùng, Thiếu cung chủ nhà ta quả thực rất biết cách làm giàu!
Quả nhiên rất được hoan nghênh.
"Nháo đủ rồi, có nhớ buổi tối phải làm gì không?" Tần Thiếu Vũ giúp hắn chỉnh lại tóc, "Đại điển tiếp nhận là việc nhỏ, buổi tối phải xem ngươi đó."
"Tất nhiên." Thẩm Thiên Lăng vô cùng nghiêm túc, "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Vì chiêu đãi mọi người trong giang hồ, cũng vì bù lại tiếc nuối 'Không thể ở huyền nhai thi triển tuyệt kỷ', yến hội tối nay cố ý chọn ba gian tửu lâu lớn nhất ở Vân Lam Thành, hương thơm chiên xào bay đầy đường, rất mê người.
Trường hợp này nhất định không thể thiếu quần chúng vây xem! Dù sao người giang hồ gì đó bình thường đều rất khó nhìn thấy biết không! Chỉ có thể nghe qua từ trong miệng của người kể chuyện, nay thật sự có cơ hội nhìn thấy người thật, nhất định phải xem cho đã! Vì ôm ấp tâm nguyện đơn thuần tốt đẹp 'Sắp nhìn thấy rất nhiều người giống như Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm công tử', dân chúng sôi nổi tìm ra các loại lý do, cố ý vô tình đi ngang qua tửu lâu, chờ đợi có thể nhìn đã mắt, kết quả nhìn qua một vòng thì thất vọng xuyên thấu, bởi vì đại đa số nhìn qua hoàn toàn chỉ là người bình thường, căn bản là không có khí khái đại hiệp.
Quả nhiên trừ bỏ Thẩm công tử cùng Tần cung chủ, mấy chuyện trong thoại bản đều là gạt người, gian thương quả thực đáng giận, phi thường rất đáng khiển trách một phen.
"Vân Lam Thành quả thực giàu có thanh bình." Phong Vân Liệt nói, "Lúc này nếu đổi đến nơi khác, dân chúng còn đang buôn bán làm ăn, mà người nơi này cư nhiên đã bắt đầu đi bộ khắp đường."
"Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Đã là nơi ở dưới chân núi Truy Ảnh Cung, Tần mỗ tất nhiên sẽ nghĩ cách giúp bọn họ an cư lạc nghiệp."
"Tần cung chủ thật sự có lòng hiệp nghĩa." Phong Vân Liệt khen ngợi, "Không hổ là đương kim hào kiệt số một số hai trong võ lâm."
"Không thì Phong trang chủ đến đây ngồi đi?" Thẩm Thiên Lăng xen mồm, "Thấy các ngươi tán gẫu vui vẻ như vậy, tách ra hai bàn làm gì."
Phong Vân Liệt hơi do dự. Người trong võ lâm coi trọng nhất đó là vị trí chỗ ngồi, Truy Ảnh Cung cùng vài đại môn phái, hơn nữa Nhậm Tiêu Dao tất nhiên hẳn là ngồi chủ bàn, đúng lúc trống một vị trí, tất nhiên có không ít môn phái mơ ước, Bái Kiếm sơn trang trước giờ không làm chim đầu đàn, hắn cũng không muốn đi làm loại chuyện khiến người khác ganh tị này.
"Tóm lại còn trống một chỗ, có quan hệ gì sao." Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt rất chân thành.
Chung quanh có vài môn phái nhỏ nghe được đoạn đối thoại, cũng sôi nổi nói Phong Vân Liệt qua ngồi đi — Dù sao cũng không tới phiên mình, xem náo nhiệt tốt hơn.
Động tĩnh đã có chút lớn, lại khách khí không khỏi có chút lằng nhằng, thêm vào đó Nhậm Tiêu Dao cũng đã mở miệng, vì thế Phong Vân Liệt đành phải qua ngồi, vị trí đúng lúc ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng —— quả thực khiến người ta hâm mộ, bởi vì cũng không phải ai trong giang hồ cũng đều có cơ hội cùng Thẩm công tử đáng yêu mảnh mai ngồi cùng một chỗ a.
"Ta có thể xem kiếm của ngươi một chút không?" Thẩm Thiên Lăng tò mò.
Phong Vân Liệt còn chưa kịp nói, Tần Thiếu Vũ đã bật cười thành tiếng, "Đang êm đẹp, sao lại cảm thấy hứng thú với kiếm của Phong trang chủ, bình thường ngay cả liếc mắt một cái ngươi cũng lười mà."
"Bái Kiếm sơn trang a." Thẩm Thiên Lăng rất thành thật, "Tất nhiên khác với kiếm ở nơi khác."
"Chỉ là bảo kiếm bình thường mà thôi." Phong Vân Liệt từ bên hông lấy ra bội kiếm, "Công tử cứ việc xem."
"Hoàng ngọc?" Thẩm Thiên Lăng nhìn kiếm tuệ của hắn.
"Đúng vậy" Phong Vân Liệt gật đầu, "Hậu phòng đến chùa xin bùa hộ mệnh, nói là giữ bên người sẽ bình an."
Hậu phòng gì đó... Thẩm Thiên Lăng yên lặng vì Lục Yêu cảm thấy không đáng, tiểu thiếp đưa thì lúc nào cũng khư khư bắt mang bên người, ngay cả chính thê cũng không nhắc tới.
"Công tử thích kiếm?" Phong Vân Liệt hỏi.
"Đúng, bất quá ta không có võ công, học không được thì cũng thôi đi, nói không chừng còn thương tổn đến bản thân." Thẩm Thiên Lăng trả lại kiếm cho hắn, "Cũng chỉ là muốn nhìn một chút mà thôi."
Phó dịch chung quanh lập tức bổ não ra Thẩm công tử chân tay luống cuống cầm một thanh kiếm, không biết nên làm thế nào cho phải, vẻ mặt rất sốt ruột, quả thực nhịn không được muốn phun máu mũi —— Đặc biệt đáng yêu.
"Chíp!" Cục bông nhảy dựng một cái, từ trong tay Diệp Cẩn bổ nhào lên trên bàn, tiểu ngọc kiếm rất uy phong!
"Nếu công tử muốn, ta có một thanh kiếm không đả thương người." Phong Vân Liệt rất biết cách làm cho người ta vui vẻ, "Cũng là điêu khắc từ ngọc thạch, vừa hoa lệ lại rất nhẹ, rất tương xứng với công tử."
"Thật sao?" Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng kinh hỉ.
"Tất nhiên." Phong Vân Liệt cười gật đầu, không đợi hắn tiếp tục mở miệng nói chuyện, lập tức có một đội quan binh đi lên lầu.
Khâm sai mặt mày hớn hở cười ha hả, "Chúc mừng Thẩm đại thiếu gia, song hỷ lâm môn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top