Chương 27: Sao ta lại thấy hắn cùng cung chủ có điểm giống nhau!

"Thất Tuyệt Vương nói đùa." Tần Thiếu Vũ nhướng mi, "Hoàng Đại Tiên không phải là người của Truy Ảnh Cung, sao ta có thể quyết định được hướng đi của hắn."

"Hắn tất nhiên không phải là người của ngươi." Mộ Hàn Dạ nói như đương nhiên, "Mà là của ta."

Thẩm Thiên Lăng:...

Đã nói quả nhiên không phải chuyện bình thường mà.

Loại tình tiết cẩu huyết này thật sự là phi thường đáng xem.

"Tần cung chủ là người thẳng thắn, ta cũng không muốn quanh co." Mộ Hàn Dạ trực tiếp nói, "Ta đã biết người ở đâu, nhưng bốn phía đều là người Truy Ảnh Cung, ta không muốn cùng bọn họ gây xung đột, cho nên hôm nay mới mạo muội đến bái phỏng."

"Thất Tuyệt Vương muốn ta làm gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Mộ Hàn Dạ nói, "Rút người của ngươi, ta muốn dẫn hắn về Thất Tuyệt quốc."

"Cũng không phải không thể thương lượng." Tần Thiếu Vũ sờ cằm, "Bất quá ta có điều kiện."

Mộ Hàn Dạ bỗng nhiên bật cười, "Quả thực giống như lời Thiết Đầu Lão Tam nói."

"Hắn nói ta thế nào?" Khóe miệng Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch.

Còn có thể nói ngươi thế nào. Thẩm Thiên Lăng trong lòng yên lặng bĩu môi, nhất định nói ngươi là nhạn quá bạt mao (thích chiếm tiện nghi,thừa cơ hội kiếm chác) phúc hắc gian thương, loại thanh danh này đều truyền tới ngoại quốc rồi đi.

Mộ Hàn Dạ nói, "Hắn nói Tần cung chủ nhất định sẽ không chịu thiệt."

Đúng vậy, Thẩm tiểu thụ kiên định gật đầu, dùng ánh mắt cách mạng đồng tình nhìn hắn, tuy rằng có chút cách điệu nhưng vẫn là có ý tứ muốn chiếm tiện nghi.

"Người đâu!" Tần Thiếu Vũ hướng ngoài cửa kêu.

"Cung chủ." Ám vệ đẩy cửa tiến vào.

"Mang Lăng Nhi trở về nghỉ ngơi." Tần Thiếu Vũ nói "Hắn mệt rồi."

Hả? Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, ta mệt mỏi hồi nào? Đặc biệt có tinh thần nghe bát quái đến vui vẻ mà!

"Ngoan." Tần Thiếu Vũ ngữ khí rất ôn nhu.

Tuy rằng trong đầu mờ mịt, bất quá nghĩ bọn họ đại khái là có chuyện phải thương lượng, bởi vậy Thẩm Thiên Lăng vẫn không hỏi nhiều, ra khỏi cửa đến thư phòng chờ hắn.

Đợi Thẩm Thiên Lăng rời đi, Mộ Hàn Dạ cười nói, "Tần cung chủ quả nhiên đối với Thẩm công tử rất bảo hộ, ngay cả liếc mắt nhìn ta nhiều thêm một cái cũng không được."

"Lúc trước Hoàng Đại Tiên đem Hãn Huyết Bảo Mã cùng Bích Tuyền Tỳ để lại Truy Ảnh Cung." Tần Thiếu Vũ không đáp lại mấy lời của hắn, mà là tiếp tục đề tài lúc trước, "Làm điều kiện trao đổi, ta đáp ứng phải bảo hộ hắn chu toàn."

"Tần cung chủ không phải không có khả năng đoán được, chủ nhân thật sự của hai món đồ này là ai." Mộ Hàn Dạ cũng rất thẳng thắn, "Cũng được, nếu là Tần cung chủ thích, Hãn Huyết Bảo Mã ta có thể tặng, coi như là kết giao bằng hữu. Về phần Bích Tuyền Tỳ, nếu Tần cung chủ không sợ phiền toái, vậy thì giữ lại đi."

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Tần Thiếu Vũ có chút ngoài ý muốn. Lúc trước hắn đã đoán được Mộ Hàn Dạ sẽ không so đo Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng không đoán được đối phương ngay cả Bích Tuyền Tỳ cũng có thể tặng. Ai cũng biết Bích Tuyền Tỳ là quốc bảo của Thất Tuyệt quốc, thân là vua của một nước, Mộ Hàn Dạ tựa hồ có chút qua loa.

"Thế nào?" Thấy Tần Thiếu Vũ không nói, Mộ Hàn Dạ cười nói, "Tần cung chủ không phải là đang lo lắng tại hạ không giữ lời đó chứ?"

"Lý do." Tần Thiếu Vũ rất rõ ràng.

"Đưa Hãn Huyết Bảo Mã, là bởi vì tại hạ muốn kết giao bằng hữu với Tần cung chủ." Mộ Hàn Dạ nói, "Về phần Bích Tuyền Tỳ, mặc dù trên danh nghĩa là quốc bảo của Thất Tuyệt quốc ta, nhưng ta lại chưa bao giờ thấy nó mang đến ân trạch nào cho thần dân của ta, lại thường xuyên mang tới các loại phiền toái. Ngay cả quốc sư cũng nói nó là một vật không may mắn, cung chủ nguyện ý tiếp nhận. Tất nhiên cầu còn không được."

"Về lời đồn sa mạc biến thành ốc đảo thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi, "Ta đã sai người tra qua, đó không phải là do Hoàng Đại Tiên truyền ra ngoài, mà là sớm truyền hơn trăm năm."

"Tần cung chủ cũng tự mình nói, chỉ là lời đồn mà thôi." Mộ Hàn Dạ từ chối cho ý kiến, "Nếu chỉ dựa vào khối ngọc tỷ này, có thể đem ngàn dặm cát vàng biến thành ốc đảo, vậy hơn trăm năm qua, thần dân ta cũng không cần phải canh chừng. Nghĩ đến tổ tiên Mộ gia cũng là bị người lừa gạt, ôm tảng đá mà xem như bảo bối, dựa theo trên cuốn da dê ghi lại lịch sử này, bọn họ xác thật có khả năng làm ra được mấy chuyện ngu xuẩn này."

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Thất Tuyệt Vương không sợ có chuyện vạn nhất?"

"Nếu tương lai nó thật sự có thể đem sa mạc biến thành ốc đảo, ta nghĩ Truy Ảnh Cung cũng sẽ chiếm lấy không buông." Mộ Hàn Dạ sâu xa nói, "Dù sao hiện giờ Sở quốc đã là ngàn dặm ốc thổ, cũng không cần vật ấy, mà dân chúng Thất Tuyệt quốc lại còn cả ngày cầu nguyện trời ban xuống một trận mưa, Tần cung chủ sao có thể nhẫn tâm như thế."

Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng hắn, "Thất Tuyệt Vương thật ra là một tay mua bán tốt. Lúc vô dụng thì đem vật ấy thả đến Truy Ảnh Cung, hữu dụng thì đem đại nghĩa ra áp ta đòi lấy về."

"Không tính buôn bán." Mộ Hàn Dạ nhướng mày, "Chỉ là dựa theo tính cách Tần cung chủ, ngươi hẳn là không thể để dân chúng chịu khổ mà thôi."

"Sao ta lại cảm thấy Thất Tuyệt Vương này có điểm giống cung chủ?" Ám vệ ngồi nghe lén trên nóc nhà thẳng người thì thầm nói, "Đều là kẻ không chịu thiệt."

"Đúng vậy." Ám vệ còn lại gật đầu, đem nguồn gốc hại nước đặt đến Truy Ảnh Cung, đến khi cần dùng lại lấy về, rõ ràng chỉ là tìm một cái kho hàng phòng thủ kiên cố tùy dùng tùy thủ miễn phí! Cái này rõ ràng là chiếm được tiện nghi lại còn bày ra vẻ 'Ta thật sự là phi thường chịu thiệt cho nên ngươi nhất định phải nhớ kỹ phần nhân tình này', biểu tình thật sự là cùng cung chủ nhà ta giống nhau như đúc.

Không chỉ có ám vệ nghĩ vậy, hơn một canh giờ trò chuyện, hai người trong phòng cũng biết được đối phương thật có chút thú vị, vì thế đi đến lương đình bên suối, bắt đầu nâng cốc trò chuyện vui vẻ.

"Đến sau núi uống rượu?" Thẩm Thiên Lăng vốn dĩ đang ở thư phòng lim dim, sau khi nghe được lập tức liền thanh tỉnh! Đây là tình tiết gì a.

"Chíp!" Cục bông cũng làm ra biểu tình phi thường nghiêm túc.

"Phải" Ám vệ gật đầu, "Đã đi gần nửa canh giờ."

Đang êm đẹp, đi uống rượu cái gì! Thẩm Thiên Lăng ôm con trai ra cửa, "Ta đến xem thử."

Ám vệ hồng hộc theo sau, loại cảm giác làm bạn cùng phu nhân đi bắt kẻ yêu đương vụng trộm thật sự là phi thường hào hứng. Đặc biệt sợ thiên hạ không loạn.

"Thẩm công tử đến." Xa xa nhìn thấy một bóng người trên núi chậm rãi bước đến, Mộ Hàn Dạ nhắc nhở.

Tần Thiếu Vũ cười, "Thất Tuyệt Vương chê cười."

"Sao lại chê cười." Mộ Hàn Dạ ngửa đầu uống cạn một chén rượu, "Tần cung chủ phu thê tình thâm, ta nên hâm mộ mới phải."

"Ta đáp ứng cho ngươi an nhiên tiến vào Ánh Hà sơn trang." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá ta ngày đó đồng ý với Hoàng Đại Tiên phải bảo vệ an nguy cho hắn, tất nhiên sẽ không để cho bất luận kẻ nào bức bách mang hắn đi."

"Được." Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Ta sẽ thuyết phục hắn chủ động cùng ta trở về đại mạc, nhất định sẽ không cưỡng cầu."

Tần Thiếu Vũ cười nói, "Dựa theo thái độ hiện giờ của hắn, e là có chút khó khăn."

"Hẳn là Tần cung chủ đã biết thân phận thật sự của hắn." Mộ Hàn Dạ nói, "Chu Giác làm người ác độc, nay lại muốn lập uy tín, đối với kẻ phản bội tất nhiên sẽ giết không tha, ta sẽ không mặc kệ hắn một thân một mình phiêu bạc giang hồ."

"Nếu hắn nguyện ý, có thể cả đời ngụ ở Ánh Hà sơn trang." Tần Thiếu Vũ nói, "Chỉ là một con ngựa kia, cũng đủ để cho hắn ở lại Truy Ảnh Cung ăn uống cả đời."

"Hắn có nguyện ý hay không không quan trọng, quan trọng là ta có nguyện ý hay không." Mộ Hàn Dạ nói, "Thử đổi vị trí xem, nếu như có người muốn Thẩm công tử ngụ ở nhà hắn cả đời, tâm tình Tần cung chủ cũng sẽ không vui vẻ gì."

Tần Thiếu Vũ nghe vậy cười to, cùng hắn nốc cạn một vò rượu. Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy liền tức giận, cước bộ không tự chủ cũng nhanh hơn, thậm chí còn suýt chút nữa ngã nhào!

Ám vệ chạy nhanh một phen đỡ lấy hắn, không có võ công còn đi như vậy, phu nhân nhà ta quả thực đáng yêu mà!

Cái gọi là đường núi khổ bức chính là thế này, tuy rằng từ xa thì có thể nhìn thấy, nhưng nếu thực sự muốn đi lên, lại không thể tùy tiện mà đi. Đợi Thẩm Thiên Lăng rốt cục đi xong chín ngã mười tám quẹo tới lương đình, hai người đã muốn bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Vô cùng thân thiết.

Thẩm tiểu thụ nháy mắt liền nổi giận! Còn tưởng rằng đuổi ta đi là muốn tán gẫu về bí mật kinh thiên gì đó, thì ra là vì uống rượu!

"Trời không còn sớm nữa." Mộ Hàn Dạ rất thức thời, "Tại hạ cáo từ trước."

"Mộ huynh khách khí làm gì." Tần Thiếu Vũ nói, "Truy Ảnh Cung có khách phòng."

"Như thế cũng được." Mộ Hàn Dạ cũng không phải là người thích khách sáo, "Vậy ta liền lập tức xuống núi, đưa mọi người lên."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, phân phó hạ nhân mang Mộ Hàn Dạ đến tiền sơn, ám vệ cũng thức thời mang theo Tiểu Phượng Hoàng rời đi. Trong khoảng thời gian ngắn, sau núi đã trống trơn, chỉ còn lại hai người Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng.

"Lần sau không được phép uống nhiều như vậy." Thẩm Thiên Lăng đem hai vò không nhặt lên, "Sẽ không tốt cho thân thể."

"Được." Tần Thiếu Vũ rất nghe lời.

"Đi thôi." Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn, "Chúng ta đi ăn chút cháo, có thể ấm dạ dày."

"Lăng Nhi." Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn.

"Đừng nháo." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ tay hắn, "Nên dùng cơm."

"Ừm." Tần Thiếu Vũ hôn hắn từ cổ đến môi, rõ ràng mang theo mùi rượu.

"Đây là sau núi." Thẩm Thiên Lăng giãy dụa.

"Muốn." Tần Thiếu Vũ ôm hắn đi vào lương đình, ánh mắt phi thường mê ly.

"Không cho phép sờ loạn." Thẩm Thiên Lăng dùng sức né tránh.

Tần Thiếu Vũ đem người đặt trên ghế, tay bắt đầu không thành thật.

"Đừng tưởng rằng giả vờ say là có thể động tay động chân lung tung!" Thẩm Thiên Lăng bi phẫn, "Có tin ngày mai ta trở về Nhật Nguyệt sơn trang không!" Phu phu cãi nhau giận dỗi liền về nhà mẹ đẻ loại kỹ năng này nhất định phải tán dương.

Thật sự rất cao tay.

Tần Thiếu Vũ:...

"Thật sự nghĩ ta nhìn không ra." Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, thở phì phì chỉnh lại y phục, ta kiếp trước chính là diễn viên chuyên nghiệp a!

"Giận sao?" Tần Thiếu Vũ đứng trước người hắn, dùng vẻ mặt phi thường vô tội nhìn hắn.

"Một chút." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, "Đừng nháo, vừa uống rượu xong sẽ cảm lạnh."

"Vậy tối nay là có thể?" Ánh mắt Tần Thiếu Vũ chờ mong.

Thẩm Thiên Lăng nhấc chân đá hắn, "Ngươi lại chọn thời điểm mà đưa ra yêu cầu."

"Đương nhiên, loại chuyện này nhất định phải tranh thủ nắm chặt thời gian." Tần Thiếu Vũ cười khẽ, nghiêng người hôn nhẹ lên mặt hắn.

Hai người tay trong tay đi trở về, Thẩm Thiên Lăng hiếu kỳ nói, "Các ngươi tán gẫu gì vậy?"

"Chuyện Thất Tuyệt quốc." Tần Thiếu Vũ nói, "Lúc trước chỉ là nghe qua, bất quá tương lai nếu có thời gian, chúng ta có thể đến nhìn xem. Dựa theo nhân cách cùng năng lực của Mộ Hàn Dạ, Thất Tuyệt quốc tuy là nơi đại mạc thiếu nguồn nước, nhưng hẳn cũng không phải là nơi đất đai cằn cõi."

"Hoàng Đại Tiên, Bích Tuyền Tỳ cùng Hãn Huyết Bảo Mã thì sao?" Thẩm Thiên Lăng nói, "Dù sao đây mới là mục đích chủ yếu của hắn."

"Hãn Huyết Bảo Mã tặng cho ngươi làm lễ vật, Bích Tuyền Tỳ lưu lại Truy Ảnh Cung." Tần Thiếu Vũ nói, "Về phần Hoàng Đại Tiên, ngày mai ta sẽ cùng Mộ Hàn Dạ đến Ánh Hà sơn trang."

"Thuận lợi vậy sao?" Thẩm Thiên Lăng có chút ngoài ý muốn.

"Tạm thời thuận lợi mà thôi, tương lai chỉ sợvì chuyện này mà nổi lên phong ba." Khóe miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, "Bấtquá không phải là chuyện lớn gì, buổi tối ta từ từ nói cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top