Chương 21: Quái đầu bạc mặt xanh!

"Cho nên mới nói ngươi hiểu ta." Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn, thì thầm bên tai hắn vài câu, thuận tiện hôn một cái.

Cái này gọi là có tiện nghi thì không thể không chiếm.

Thẩm Thiên Lăng bật cười thành tiếng, "Nếu truyền tới tai hai người bọn hắn, nhất định sẽ bị chúng ta làm tức chết."

Ám vệ áp sát tai trước cửa dùng sức nghe lén, cũng không phải tiểu tình thoại đáng yêu tê dại thẹn thùng gì, vì sao phải nói nhỏ, nghe không được bước kế hoạch tiếp theo quả thực là sốt ruột.

Cung chủ quả nhiên không biết thương cảm cho thủ hạ.

Bất quá hai ngày sau, ám vệ liền biết cái gì gọi là kế hoạch.

Một lời đồn đãi trong Vân Lam Thành lặng lẽ nổi lên, có Truy Ảnh Cung cùng quan phủ âm thầm xúc tiến, thêm vào đó nội dung tìm kiếm rất mới lạ, cho nên tốc độ truyền bá có thể so với 'viên vĩ hoa yêu' của Thẩm tiểu thụ.

—— Chuyện cấm kỵ chi luyến cảm động trời đất, ngươi có từng nghe nói qua hai huynh đệ giống tuyết liên kia chưa?

Loại đề mục thần thánh này cho dù kiếp trước đã trải qua vô số lần xem qua vô số tạp chí bát quái, lần đầu tiên Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy vẫn là bị chấn động không nhẹ.

Nhưng dân chúng cũng rất thích, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong Vân Lam Thành đều biết đến Tang Bạch cùng Tang Cốt ở cực Bắc Tuyết Sơn. Tên nhân vật chính nghe qua kì thực rất khủng bố, bất quá chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến nhiệt tình bát quái của mọi người. Bởi vì khẩu vị tuy hơi nặng một chút, nhưng đề tài rất hấp dẫn, cho nên vẫn là phi thường đáng để tám chuyện nhất.

Tiểu thoại bản Tang Bạch cùng Tang Cốt vốn là song bào thai được sinh ra trong một gia đình bình thường, đệ đệ mười tám tuổi thì không có đạo lý đột nhiên đã yêu ca ca của mình, sau đó đã bắt đầu một đoạn đường bệnh trĩ oanh oanh liệt liệt chạy như điên. Đương nhiên vì có thể khiến cho tình tiết thêm tính chân thật, câu chuyện lúc này mới bắt đầu, Tang Bạch đối với đoạn tình cảm này nhất định không muốn tiếp nhận, thậm chí còn muốn trốn tránh, nhưng chung quy cũng nhịn không được Tang Cốt mỗi ngày ở bên cạnh thoát y phục, không ngừng thở gấp còn nói một ít câu hấp dẫn linh tinh 'Ca ca thân thể ta nóng quá!' 'Ca ca người ta không muốn tắm một mình' gì đó. Rốt cục trong một đêm mưa sa gió giật, Tang Bạch thuận lợi bị công hãm, cùng đệ đệ lăn lên giường, hơn nữa lăn một vòng chính là ba ngày ba đêm! Mà đồng thời bởi vì loại tình cảm này rất là kinh thế hãi tục, nhất định sẽ nhận được ánh mắt khác thường của người ngoài! Cho nên Tang Bạch liền mang theo Tang Cốt thừa dịp đêm tối trốn đi, một đường đến cực Bắc Tuyết Sơn, bắt đầu sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đương nhiên chuyện đến đây còn chưa kết thúc, bởi vì Tuyết Sơn mờ mịt không có người ở, cho nên hai huynh đệ ngày thường cũng không mặc y phục, đói bụng ăn cỏ cây, khát thì uống tuyết thủy, tuy rằng cuộc sống vừa kham khổ vừa nguyên thủy, nhưng vẫn không oán không hối hận. Bởi vì có thể tùy thời tùy chỗ ở bên nhau, phi thường tiện lợi.

Dân chúng còn bổ não Tang Bạch cùng Tang Cốt trần truồng chạy trốn giữa khí trời lạnh băng, đều cảm thấy chấn động, đồng thời tỏ vẻ loại chuyện này nghe một chút là tốt rồi, ngàn vạn lần không được có hình ảnh, nếu không thì thực sự chịu không nổi.

"Sẽ hữu dụng sao?" Trong Truy Ảnh Cung, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.

"Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Huống hồ dựa theo kinh nghiệm, loại chuyện này e là càng truyền càng đáng sợ hơn, chỉ cần Tang Bạch Cốt còn ở trong thành, nhất định sẽ nghe được phong thanh."

Sự thật chứng minh Tần Thiếu Vũ quả nhiên rất hiểu biết dân chúng. Vài ngày sau, lời đồn đã không thể vãn hồi. Dân chúng đầu tiên là đồn đãi Tang Bạch kỳ thật là một thái giám, sau lại cảm thấy thái giám không có gì nỗi bật, lại bắt đầu nói Tang Cốt kỳ thật không phải đệ đệ mà là muội muội, nhưng muội muội cũng không đến mức kinh sợ, vì thế lại thêm một lời đồn huyên náo được dâng lên, nói ca ca và đệ đệ kỳ thật đều là người song tính, có thể tự mình cùng bản thân làm chuyện kia (nói chung là một mình đảm đương 2 vai trò (=///=) ), quả thực nghịch với ý trời.

Bảy ngày sau, trong thành lại truyền ra một tin tức. Nói huynh đệ Tang Bạch Cốt đã sớm âm thầm lẻn vào Vân Lam Thành, mà mấy ngày trước, Tần cung chủ đã bắt được một trong hai huynh đệ!

ĐÃ! BÍ! MẬT! LẺN! VÀO! VÂN! LAM! THÀNH!

Vừa nghe xong tám chữ này, dân chúng nháy mắt liền bị dọa muốn tè ra quần, bởi vì lo lắng về sau ra khỏi cửa sẽ gặp được! Nhưng đồng thời lại rất ngạc nhiên, phi thường muốn nhìn nhân vật chính của đoạn tình yêu cấm kỵ trong truyền thuyết kia một chút. Thật sự là phi thường mâu thuẫn.

Ôn Liễu Niên lúc này cũng dán cáo thị nói Truy Ảnh Cung đã đem người giao cho quan phủ, hoài nghi có liên quan đến chuyện thuyền hoa nổ, năm ngày sau công khai thẩm tra xử lí vụ án này.

Thảm án thuyền hoa vẫn luôn là ám ảnh trong lòng dân chúng Vân Lam Thành, vừa nghe nói có khả năng là do huynh đệ Tang Bạch Cốt gây ra, nháy mắt giống như châm dầu vào lửa, toàn bộ tụ tập trước cửa phủ nha, yêu cầu Ôn Liễu Niên nhất định phải xử lý nghiêm ngặt.

"Có thể sẽ hại đến Ôn đại nhân không?" Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng, "Dù sao chúng ta ai cũng chưa bắt được, nếu năm ngày sau thẩm án, đến lúc đó làm sao cho dân chúng một cái công đạo?"

"Công tử không cần lo lắng." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu không dùng chút mưu kế, sao có thể dụ kẻ chủ mưu phía sau xuất hiện. Cho dù năm ngày sau không có thu hoạch, việc này qua đi ta đương nhiên sẽ tự hướng dân chúng thỉnh tội, cũng không phải chuyện lớn gì."

"Dựa theo dấu chân xuất hiện xung quanh thi thể Vương Chuy ngày đó, chỉ có một người giết hắn." Tần Thiếu Vũ nói, "Cho nên ta đoán Tang Bạch cùng Tang Cốt đã tách ra, hiện tại một trong hai người kia ở trong thành đột nhiên nghe được tin tức này, tất nhiên sẽ để trong lòng, mặc dù ngày thẩm án không xuất hiện, nhưng chắc chắn sẽ tìm cơ hội đến quan phủ tìm hiểu rõ ràng."

"Ừma." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể hy vọng tất cả đều thuận lợi."

Năm ngày sau, dân chúng sáng sớm liền tụ tập trước cửa phủ nha. Ám vệ ngồi vây quanh một vòng trong đường, sắc mặt nghiêm chỉnh ngưng trọng nhìn một đống giấy vo thành hình tròn chính giữa.

"Ta đếm một hai ba." Thẩm Thiên Lăng nói "Sau đó các ngươi mỗi người lấy một cái."

"Được." Ám vệ nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng hắng họng, còn chưa mở miệng, một đám ám vệ liền đã muốn phấn đấu quên mình nhào tới.

Thẩm Thiên Lăng:...

Ta còn chưa đếm mà.

Bên cạnh bàn chướng khí mù mịt, sẽ thường có người phát ra mấy tiếng rít gào linh tinh 'Cào tay là con khỉ', Thẩm Thiên Lăng yên lặng đứng cách bọn họ xa một chút, để tránh bị liên lụy.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Sau khi Tần Thiếu Vũ bước vào viện thì nhíu mày.

"Chíp." Cục bông đứng trên vai cha nó, cũng phi thường nghiêm túc kêu một tiếng.

Ám vệ 'soạt' một tiếng tản ra rồi đứng thẳng, "Hồi cung chủ, chúng ta rút thăm."

Thẩm Thiên Lăng giải thích, "Mọi người ai cũng không nguyện ý giả trang thành Tang Bạch Cốt, cho nên ta liền tìm biện pháp để quyết định chọn người."

"Mở ra nhìn thử." Tần Thiếu Vũ ngồi trên ghế.

Ám vệ lập tức mở lòng bàn tay ra, sau khi thấy rõ đồ án trên đó thì mừng đến nỗi không kiềm chế được, "Không phải ta."

"Ai rút trúng?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Nói rồi không được phép đổi ý."

Sau một hồi lâu, có người vẻ mặt cầu xin giơ lên bức tranh vẽ bộ xương khô trong tay "Tứ ta." (ý là cách xưng hô, ám vệ số bốn trong tất cả các ám vệ.)

Thẩm Thiên Lăng:...

"Hảo huynh đệ, hôm nay phải xem ngươi !" Các ám vệ còn lại trịnh trọng chụp bả vai hắn, biểu đạt tinh thần duy trì đối với chiến hữu.

"Cho nên có thể dịch dung?" Hoa Đường ngồi trên nóc nhà đợi nửa ngày, hé miệng lành lạnh hỏi.

"Nhưng ta không biết phải nói thế nào!" Ám vệ bị rút trúng rất khổ bức.

Mọi người lập tức nhiệt tình tỏ vẻ không quan hệ, nhiều lời sai nhiều, vốn dĩ cũng không tính an bài lời kịch cho ngươi, thật sự là rất thích hợp, ngươi quả thực là khác loài a!

Hoa Đường mang theo rương nhỏ nhảy xuống, "Ta chỉ nhìn thấy hai huynh đệ bọn hắn mười lăm năm trước, chỉ có thể dựa theo ấn tượng khi đó mà dịch dung."

"Không sao." Tần Thiếu Vũ nói, "Làm bộ mà thôi, đến lúc đó chung quanh sảnh đường đều là người Truy Ảnh Cung, cho dù hắn phát hiện có trá, cũng đã không kịp rút lui."

Hoa Đường gật đầu, mang theo ám vệ vào trong phòng.

Sau một nén hương, cửa phòng một tiếng mở ra, Thẩm Thiên Lăng vốn dĩ đang ăn điểm tâm, sau khi nhìn thấy liền cười 'Ha ha' một tiếng, văng vụn bánh lên trên người Tiểu Phượng Hoàng.

Cục bông:...

Ta thật sự là đặc biệt tai bay vạ gió.

"Oa." Các ám vệ còn lại cũng lộ ra vẻ mặt bị sét đánh trúng.

Gió nhẹ thổi qua, 'Tang Bạch Cốt' giả một đầu tóc trắng dài đón gió phiêu diêu, khuôn mặt hiện ra sắc mặt xanh đậm, còn có vài vết sẹo màu đen, tay cầm quải trượng y phục lố lăng, hiệu quả rất có tính bùng nổ.

Ôn Liễu Niên đứng trước cửa bị đả kích trầm trọng, hắn thậm chí hy vọng Tang Bạch Cốt kỳ thật không ở đây —— Nếu không, người có hình thù kỳ quái như thế trà trộn vào Vân Lam Thành lâu như vậy mà quan phủ cư nhiên không hề phát hiện. Quả thực là một việc đáng chê cười.

"Kỳ thật... Rất tốt." Thẩm Thiên Lăng trái lương tâm mà an ủi, "Rất có lực đánh vào mắt người khác." Không cần giả vờ cũng không cần quang minh chính đại hấp dẫn được ánh mắt. Đây chính là hiệu quả mà bao nhiêu minh tinh có cầu cũng cầu không được!

Ám vệ càng khóc đến tang thương "Phu nhân còn giễu cợt ta."

"Không có a." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, "Kỳ thật nhìn qua phi thường thông minh."

Ám vệ:...

"Đến lúc đó còn hành động tùy theo hoàn cảnh." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, "Thông minh một chút."

Ám vệ gật đầu, "Đã hiểu."

"Khi nào thăng đường?" Tần Thiếu Vũ hỏi Ôn Liễu Niên.

"Qua một chén trà nhỏ nữa." Ôn Liễu Niên nói "Đa tạ Tần cung chủ, cũng nhọc công chư vị anh hùng."

Ám vệ xua tay tỏ vẻ không quan hệ, bắt người xấu vốn chính là nghĩa vụ của chúng ta. Tính giác ngộ quả thực rất cao !

Mà cùng lúc đó, tại phòng củi bên trong thành, một nam tử tóc trắng không nói gì đứng trong góc, tựa hồ là suy nghĩ chuyện gì đó. Người này chính là Tang Cốt, ngày đó Vương Chuy cũng là chết dưới tay hắn.

Giống như Tần Thiếu Vũ dự đoán, lời đồn đãi điên cuồng này vài ngày trước đã truyền vào tai Tang Cốt, trong lòng rõ ràng biết là mưu kế của Tần Thiếu Vũ, vì vậy lúc đầu cũng không có phản ứng gì, nhưng căn cứ vào bản tính, vẫn là sẽ bố trí phòng vệ thám thính thêm nhiều tin tức. Tất nhiên cũng biết được Tần Thiếu Vũ đã bắt được Tang Bạch.

Tại góc tường, một bản cáo thị đã bị vò thành một đoàn, hiện tại đã đến giờ thăng đường thẩm án. Bất quá hắn cũng không sốt ruột đi cứu người, khóe miệng thậm chí còn có chút ý cười.

Nếu quan phủ cùng Truy Ảnh Cung thật sự có thể giúp hắn giải quyết cái tên gọi là ca ca kia, cũng là một cọc mua bán tiện nghi, không thể không chiếm.

Giữa trưa, Ôn Liễu Niên đúng giờ thăng đường, 'Tang Bạch Cốt' bị trói gô, được nha dịch dẫn vào trong.

"Oa!" Dân chúng như trong dự kiến bị dọa đến ngây người!

Người xấu như vậy cũng có thoại bản sao, còn có thiên lý hay không!

Mảnh mai đâu, tuyết liên đâu, thuần khiết đâu!

Đạo đức nghề nghiệp bán sách đâu!

Vừa nghĩ tới chính mình cư nhiên bát quái về cái tên đầu bạc mặt xanh mà nói hơn mười ngày, thậm chí còn bổ não qua hắn lõa thể, quần chúng vây xem nháy mắt lệ rơi cuồn cuộn.

Ngay cả xem tiểu thoại bản này cũng phải phiêu lưu mạo hiểm. Thế giới thật sự là quá tệ hại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top