Chương 181: Đồ đằng màu lam trên tảng đá!!!
Đợi đến khi Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong vội vàng chạy qua, chỉ thấy đám người Tần Thiếu Vũ cũng đã đứng chờ ngoài doanh trướng. Bên trong doanh trướng hơi ồn ào, như là có người đang dùng sức rít gào.
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thiên Phàm cũng nghe tin chạy đến nhìn đến tột cùng.
Diệp Cẩn xốc lên rèm cửa bước vào, chỉ thấy hai binh lính trong đó giống như là mê muội, đang liều mạng giãy dụa rống giận, con mắt cũng biến thành đỏ ngầu. Người còn lại sợ hắn chạy ra ngoài gặp chuyện không may, đành phải dùng dây thừng đem hắn trói lại trước. Bên trong lều trại đã thành một đống hỗn độn, hiển nhiên cũng là vừa trải qua một phen đánh nhau.
"Diệp cốc chủ." Thấy Diệp Cẩn đến đây, người trong lều lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng tránh ra vị trí để tiện cho hắn khám và chữa bệnh.
"Khi nào thì bắt đầu biến thành như vậy?" Diệp Cẩn hỏi.
"Nửa nén hương trước." Một người nói, "Vốn dĩ mọi người đang nói chuyện phiếm, hai người bọn họ đột nhiên mắt liền đăm đăm, ngay sau đó liền bắt đầu nóng nảy đứng lên. Ta vốn dĩ nghĩ đem người chặn lại trước, ngược lại bị đẩy ra một phen. May mắn chúng ta đông người, bằng không nói không chừng liền để cho bọn hắn chạy."
"Đúng vậy." Người khác cũng nói, "Ngày thường công phu cùng chúng ta cũng không sai biệt lắm, lần này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, đột nhiên liền trở nên mạnh mẽ vô cùng."
Hai người kia đại khái là cũng mệt mỏi, đang ngồi phịch trên mặt đất thở hồng hộc, màu đỏ ngầu bên trong hai mắt dần dần rút đi, biến thành một mảnh xám tro đục ngầu.
Binh lính còn lại nhìn thấy được cảnh này, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Không cần nghĩ cũng biết, hai người bọn hắn sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, tất nhiên là vì hít phải khói mê ở hạp cốc. Lúc ấy gió quá lớn, khói mê cơ hồ là trong nháy mắt liền bị thổi đến, đội tiên phong có hơn một trăm người, chỉ sợ cũng không mấy người có thể may mắn không trúng chiêu.
Lục tục, lều trại bên cạnh quả nhiên cũng có người bắt đầu nóng nảy đứng lên. Thẩm Thiên Phàm lúc này phân phối một đội thân tín, đem nơi này chặt chẽ vây quanh, lại tự mình dựng cho Diệp Cẩn một tòa lều trại, để tiện cho hắn chẩn bệnh chữa trị.
"Sao rồi?" Thẩm Thiên Phàm ở một bên hỏi.
Diệp Cẩn thu hồi ngân châm, chỉ thấy đỉnh châm đã biến thành màu lam.
Thẩm Thiên Phàm thấy thế nhíu mày, "Có độc?"
"Ân." Diệp Cẩn đem ngân châm đặt trở về, "Nhưng cụ thể là độc gì, ta còn phải tốn chút thời gian để tra."
"Đại khái phải bao lâu?" Thẩm Thiên Phàm hỏi.
Diệp Cẩn lắc đầu, "Không thể nói rõ, ít thì một ngày, nhiều thì......"
Thẩm Thiên Phàm còn muốn nói chuyện, kết quả bị đại ca mình trừng mắt liếc nhìn, đành phải câm miệng.
"Ta sẽ tận lực." Diệp Cẩn từ trong ngăn tủ lấy ra một bình dược hoàn lớn, "Nếu có ai nóng nảy đứng lên, lấy một viên cho hắn ăn, tạm thời có thể hôn mê, tránh cho giãy dụa hãm hại đến chính mình."
Thẩm Thiên Phàm gật đầu, tiếp nhận đưa cho phó quan.
Thẩm Thiên Phong nói, "Sao ngươi còn ở đây?"
Thẩm Thiên Phàm tức ngực. Bởi vì ta là tướng quân, nơi này là địa bàn của ta !
Thẩm Thiên Phong nói, "Không có việc gì thì ra ngoài đi, nghĩ biện pháp trấn an tướng sĩ một chút."
Ngươi kêu ta đi ra ngoài là ta phải đi ra ngoài sao? ! Thẩm Thiên Phàm ảo tưởng giận dữ lật bàn một chút, sau đó liền ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài.
Thập phần kém cỏi.
"Từ từ thôi." Sau khi đuổi đệ đệ đi, Thẩm Thiên Phong nắm tay Diệp Cẩn, "Đừng hoảng."
"Ai nói ta hoảng." Diệp Cẩn rút tay về, "Ngươi cũng đi ra ngoài."
Thẩm Thiên Phong:......
Diệp Cẩn nói, "Ta muốn một mình suy nghĩ một chút."
Thẩm Thiên Phong đành phải gật đầu, xoay người ra cửa.
Thẩm Thiên Phàm ở ngoài trướng, dùng ánh mắt thập phần muốn ăn đòn nhìn đại ca mình.
Nếu không phải thấy hắn bây giờ là người đứng đầu toàn quân, Thẩm Thiên Phong thật sự là rất muốn đem hắn đánh một trận.
"Đại ca Tam ca." Thẩm Thiên Lăng chạy tới, "Thế nào rồi?"
Thẩm Thiên Phong cảm thấy cũng là đệ đệ này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều a......
"Tẩu tử còn đang tra." Thẩm Thiên Phàm nói, "Đại khái còn phải một lúc."
"Ân." Thẩm Thiên Lăng nói, "Vừa rồi ta cùng quân y đồng thời tính một lượt, đã có ít nhất mười người độc bắt đầu bộc phát. Người còn lại tình tự ít nhiều cũng có chút chịu ảnh hưởng, chỉ sợ vẫn là phải nhanh một chút mới tốt."
"Ta đi xem thử." Thẩm Thiên Phàm xoay người đến doanh trướng. Thẩm Thiên Lăng vốn dĩ muốn đến xem tiến độ của tẩu tử mình, bất quá thấy ngay cả đại ca mình cũng bị đuổi ra, tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục đi vào quấy rầy.
"Không có việc gì làm thì đến y quán giúp đỡ quân y một chút." Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bả vai của hắn, "Có ngươi ở đây, mọi người có lẽ sẽ an tâm hơn một chút."
Thẩm Thiên Lăng gật đầu. Hơn nữa từ nội tâm phát ra cảm tạ vài tiểu cố sự dân gian kia.
Có thể bị truyền thành bán thần tiên, thời khắc mấu chốt vẫn là có chút tác dụng a......
Tuy Thẩm Thiên Phàm đã phái người vây quanh doanh trướng gặp chuyện không may. Nhưng trên đời có tường nào mà không lọt gió, lục tục, Sở quân còn lại đại khái cũng nghe được tiếng gió. Vào ban đêm, Thẩm Thiên Lăng một bên không yên lòng ăn cơm, một bên hỏi Tần Thiếu Vũ, "Có thể nhiễu loạn quân tâm hay không?"
"Sẽ không." Tần Thiếu Vũ gấp chút rau xanh cho hắn ăn, "Hảo hảo ăn cơm, không cần lo lắng."
"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Chíp." Cục bông nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Thiên Lăng:......
Loại thời điểm này ngươi không cần vô giúp vui a.
Tuyết lang bước đến gặm nó lên, xoay người chạy ra ngoài.
"Tất nhiên là thật." Tần Thiếu Vũ nói, "Chuyện tà môn như vậy, mấy vạn Sở quân nếu là vì chuyện này liền bị dao động, thì không khỏi cũng quá yếu kém."
"Cũng đúng." Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Cũng không biết khi nào mới có thể có giải dược."
Thấy hắn vẫn là cầm đũa tại trong chén đảo loạn. Tần Thiếu Vũ lắc đầu, lấy chén qua đút hắn ăn, "Há miệng."
Thẩm tiểu thụ:......
"Đội ngũ này đều là cùng Thiên Phàm xuất sinh nhập tử, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua." Tần Thiếu Vũ một bên đút hắn một bên nói, "Chỉ là một cỗ khói mê, có năng lực gì mà tạo thành uy hiếp với mọi người."
"Tần huynh." Hai người cơm còn chưa ăn xong, Mộ Hàn Dạ liền vén màn bước vào.
"Mộ vương." Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đoạt lại chén.
Mộ Hàn Dạ khen ngợi, "Quả thật là ân ái."
Thẩm Thiên Lăng mặt có chút đỏ.
Mộ Hàn Dạ nói, "Thẩm công tử có thể yên tâm, bổn vương cái gì cũng không nhìn được."
Thẩm Thiên Lăng:......
Không có ai sẽ tin biết không.
"Mộ huynh có chuyện gì?" Tần Thiếu Vũ đứng lên.
"Đao Hồn Kiếm Phách cùng Liên Thành thiếu chủ tối nay muốn đến nơi ra vào địa cung." Mộ Hàn Dạ nói, "Thẩm minh chủ vốn dĩ cũng có ý định đi cùng mọi người, nhưng nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn muốn lưu lại thủ quân doanh cùng Diệp cốc chủ."
"Không thì ngươi cũng đi đi?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nhìn Tần Thiếu Vũ.
Mộ Hàn Dạ vỗ tay cười nói, "Ta cũng đang có ý này."
Tần Thiếu Vũ phi thường lãnh tĩnh, "Ta cảm thấy công phu của Mộ huynh cũng không tệ."
"Ở đâu ở đâu." Mộ Hàn Dạ nói, "So với Tần huynh thì kém xa."
Thẩm Thiên Lăng:......
Các ngươi còn có thể tiếp tục dối trá hơn một chút nữa được không.
"Huống hồ Thẩm công tử vừa nhìn liền biết am hiểu tri thức lễ nghĩa, không giống A Hoàng nhà ta là tiểu yêu tinh quấn người." Mộ Hàn Dạ nói, "Nếu đêm nay là ta đi, chỉ sợ hắn muốn khóc một đêm."
Tần Thiếu Vũ nói, "Lăng nhi --"
"Ngươi đi !" Thẩm tiểu thụ hung hãn cắt ngang, đương nhiên một phần trong đó cũng là lo lắng hắn sẽ nói ra câu kinh thế hãi tục gì. Chung quy tiết tháo của nam nhân mình là không có nhiều, có khi còn có khả năng triệt để không có. Quả thực khiến người lo lắng.
Mộ Hàn Dạ phi thường hài lòng, "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, cáo từ."
Sau khi đợi cho hắn đi, Tần Thiếu Vũ thở dài, "Sao lại càng lúc càng hung như thế."
"Vậy thì sao." Thẩm Thiên Lăng đem cơm còn lại ăn hết, "Được rồi, ngươi có thể đi."
Tần Thiếu Vũ:......
"Tìm được nơi ra vào địa cung, nói không chừng liền có thể đem chuyện phiền lòng này giải quyết sớm một chút." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ bả vai của hắn, nghiêm túc nói, "Ngươi cố lên, tổ chức xem trọng ngươi."
"Được rồi." Tần Thiếu Vũ búng búng mũi hắn, "Thiếu mười cái hôn, tương lai trả lại đầy đủ cho ta."
"Ngươi xem tiền đồ của ngươi này." Thẩm tiểu thụ hào hùng vạn trượng phất tay, "Hôm nay tâm tình gia tốt, nợ ngươi hai mươi cái !"
Tần Thiếu Vũ buồn cười, đem người ôm vào trong lòng nhéo nhéo.
Nửa đêm, Tần Thiếu Vũ quả thực liền cùng đoàn người Đao Hồn Kiếm Phách một đường ra doanh tiến đến xem xét nơi ra vào địa cung Thiên Điện. Ánh trăng rất sáng, cho nên ven đường cũng không cần đuốc, cộng thêm phản xạ của tuyết đọng, thậm chí ngay cả vị trí trên bản đồ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Nếu ta tính không sai, hẳn là ở trên ngọn núi này." Đao Hồn đem bản đồ nhét trở vào trong ngực, "Phạm vi không tính lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ, chỉ sợ phải tìm một lúc."
"Ngoại trừ việc đó ra, còn có manh mối gì hay không?" Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Chỉ biết là ở trong núi, nhưng nếu là dùng cơ quan bảo hộ che lấp, chúng ta cho dù có đi ngang qua cũng không nhất định có thể phát hiện."
"Không có, ta thử dùng bát quái thôi diễn qua, cũng không tính ra được bất kì kết quả nào." Đao Hồn nói, "Bộ tộc Bạch thị lấy ánh trăng làm chủ. Cho nên khi thiết kế cơ quan, phần lớn sẽ có liên quan đến ánh trăng. Cho nên ta mới có thể nói đêm nay đến tìm."
"Ánh trăng rất sáng, lại là trăng tròn, là thời cơ dễ dàng tìm được nơi ra vào nhất." Kiếm Phách cũng nói, "Bằng không qua vài ngày tiếp theo, chỉ sợ khó khăn sẽ càng lớn."
"Thì ra là như vậy." Liên Thành Cô Nguyệt sáng tỏ, "Vậy chúng ta liền chia người đi tìm, cũng có thể nhanh một chút."
Người còn lại đối với chuyện này cũng không có ý kiến, đại khái sau khi phân chia khu vực, liền tự mình đi tìm nơi ra vào. Ngọn núi tuyết đọng rất sâu, vì vậy khó khăn càng lớn. May mà Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt đều là cao thủ đứng đầu, mà Đao Hồn cùng Kiếm Phách đều là có thói quen trốn ở bên trong Tuyết Sơn, cho nên cũng không có vấn đề quá lớn.
Trên trời ánh trăng sáng tỏ, Kiếm Phách cùng Đao Hồn trèo lên một chỗ cao, có chút thở hồng hộc.
"Mệt đến vậy sao?" Đao Hồn trêu ghẹo, "Không giống như là thực lực của ngươi, khi còn bé so với ta còn có thể làm ầm ĩ."
"Ngươi biết cái gì." Kiếm Phách nhìn hắn một cái, "Tìm lối vào !"
Đao Hồn nhướng mày, tiếp tục dùng đao ở trong núi lật qua lật lại tìm. Kiếm Phách đi theo phía sau hắn hai bước, cảm thấy đầu có chút choáng.
"Làm sao vậy?" Đao Hồn cuối cùng là ý thức được không đúng.
"Không có việc gì." Kiếm Phách lắc đầu, "Có chút choáng."
"Choáng sao?" Đao hồn nhíu mày.
Kiếm Phách nói, "Đại khái là nhiễm phong hàn."
Đao Hồn cả kinh nói, "Ngươi còn có thể nhiễm phong hàn?"
Kiếm Phách hỏi lại, "Ta vì sao không thể nhiễm phong hàn?"
Đao Hồn nghĩ nghĩ, "Ngươi lần trước nhiễm phong hàn là lúc ba tuổi."
Kiếm Phách:......
"Uống hai ngụm." Đao Hồn đưa cho hắn một túi da, "Rượu nóng, ấm áp thân thể."
"Không cần." Kiếm Phách đẩy ra, "Có ca ca nào như ngươi không, khuyên nhủ muội muội uống rượu."
"Cũng không phải chưa uống qua, nơi này cũng không có người ngoài." Đao Hồn không thèm để ý.
"Vậy ta cũng không muốn." Kiếm Phách nói, "Về sau ta cũng không uống rượu."
"Quả thật là có người trong lòng a." Đao Hồn chậc chậc, cũng là không tiếp tục miễn cưỡng nàng. Sau khi đem túi rượu buộc trở lại bên hông, một lần nữa đưa cho nàng một lọ thuốc, "Cũng là nhiệt tính, Diệp cốc chủ ngày hôm qua vừa phát cho mỗi người một lọ, có thể khu hàn giải thấp, quên đưa cho ngươi."
Kiếm Phách lườm hắn một cái, "Ngươi sao lại mang đầy đủ như vậy !"
Đao Hồn buồn bực, "Đầy đủ còn không tốt?"
"......" Kiếm Phách xoay người đi đến ngọn núi, "Mau lên, không thì ánh trăng sẽ bị mây che khuất."
"Đợi đã." Đao Hồn một phen giữ chặt nàng, "Ngươi có chuyện gạt ta phải không?"
"Ta có thể có chuyện gì gạt ngươi." Kiếm Phách chột dạ.
"Nói !" Đao Hồn ngữ khí nghiêm khắc lên.
Kiếm Phách đau đầu.
Nhưng Đao Hồn hiển nhiên không tính toán thỏa hiệp, hai người giằng co một trận, Kiếm Phách đành phải nói, "Cũng không phải là chuyện lớn gì."
Đao Hồn sờ sờ đầu của nàng, "Ân, nói đi."
Kiếm Phách nhìn hắn một cái, "Ngươi nghe không cần tức giận."
Đao Hồn gật đầu, "Được."
Kiếm Phách tâm treo ngược, "Trong bụng ta có."
"Cái gì !" Đao Hồn một cổ họng hét lên.
"Ngươi nhỏ tiếng thôi a !" Kiếm Phách đại kinh thất sắc, đưa tay bịt cái miệng của hắn, "Bọn Tần cung chủ còn ở đây, nếu bị nghe được thì phải làm sao."
"Ngươi như thế nào liền --" Đao Hồn tâm tình phức tạp, sống không bằng chết.
Có cái này? !
Còn chưa gả a !
"Ta cũng không phải cố ý." Kiếm Phách mặt đỏ tai hồng.
"Vậy ngươi còn theo ta đến tuyết nguyên !" Đao Hồn đè lực rít gào.
"Lúc trước cũng không biết." Kiếm Phách dù sao cũng là cô nương gia, lỗ tai cơ hồ có thể tụ máu, "Thẳng đến đến tuyết nguyên hơn một tháng...... Mới...... Phát hiện......" Thanh âm càng lúc càng nhỏ, đến lúc sau đã giống như là tiếng muỗi kêu.
Đao Hồn choáng đầu hoa mắt.
Kiếm Phách nhỏ giọng nói, "Ta lúc trước chạy xuống núi, ngươi cũng không phải không biết."
Đao Hồn nổi giận nói, "Ta nghĩ là các ngươi an vị cùng một chỗ thuần khiết ngắm trăng !"
"Ca." Kiếm Phách che lỗ tai, "Đừng nói nữa được không?"
"Hắn dù sao cũng là tiên sinh dạy học, loại chuyện này cũng có thể làm được ra ngoài !" Đao Hồn rất muốn bạo tẩu, "Sau khi rời khỏi tuyết nguyên lão tử lột da của hắn !"
"Vậy cũng phải rời khỏi tuyết nguyên rồi hẳn nói." Kiếm Phách nhắc nhở.
Đao Hồn bị nghẹn một chút.
"Tìm lối vào?" Kiếm Phách cẩn thận nói.
"Còn tìm lối vào gì nữa !" Đao Hồn đem đao thu hồi, "Đưa ngươi trở về nghỉ ngơi trước, ta lại đến tìm."
Kiếm Phách:......
"Cô nương gia cũng không biết tự chăm sóc mình !" Đao Hồn lải nhải lẩm bẩm, "Ta đến nói một tiếng với bọn Tần cung chủ trước, miễn cho không thấy chúng ta sẽ lo lắng."
Kiếm Phách gật đầu.
Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt âm thầm liếc nhau, nháy mắt lắc người tại chỗ rời đi.
Thẳng thắn mà nói, bọn họ đối với hai huynh muội này là không có bất cứ hoài nghi nào, nhưng chung quy quan hệ đến an nguy của mấy vạn tướng sĩ, không ai dám sơ sẩy đại ý, vì thế ven đường khó tránh khỏi lưu ý nhiều hơn một chút. Lần này nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, tất nhiên cũng là càng thêm xác nhận một chút.
Đao Hồn lấy từ trong ngực ra đạn tín hiệu châm lên, ở không trung vẽ ra một tiếng vang thanh thúy. Giây lát sau, quả nhiên liền thấy Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt chạy đến.
"Tìm được rồi sao?" Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, diễn xuất vô cùng chân thật.
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, nhìn hắn tỏ vẻ khen ngợi.
"Không phải." Đao Hồn nói, "Thân thể xá muội đột nhiên không thoải mái, cho nên ta muốn đưa nàng trở về trước."
"Thì ra là như vậy." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Không sao, hai vị cứ tự nhiên."
Đao Hồn gật đầu, sau khi nói qua đa tạ liền muốn mang Kiếm Phách xuống núi, lại bị giữ chặt một phen.
"Làm sao vậy?" Đao Hồn khó hiểu.
"Nhìn ánh trăng." Kiếm Phách chỉ về phía trước, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
Mọi người theo tay nàng nhìn qua, chỉ thấy một luồng sáng từ ánh trăng vừa lúc xuyên qua khe hở hai khối nham thạch, nhu hòa chiếu xuống một tảng đá màu đen.
"Có gì mà ngạc nhiên vậy?" Đao Hồn khó hiểu.
Kiếm Phách giật mình, "Ngươi không nhìn thấy sao?"
Đao Hồn nhíu mày, "Tất nhiên là nhìn thấy, một tảng đá lớn như vậy, đại ca ngươi cũng không phải người mù."
"Chỉ có thể nhìn được tảng đá thôi sao?" Kiếm Phách hỏi.
Đao Hồn:......
"Nhị vị thì sao?" Kiếm Phách vội vàng hỏi.
Tần Thiếu Vũ cùng Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Tảng đá mà thôi."
Kiếm phách không thể tin, lại nhìn về phía tảng đá.
Ánh trăng thanh lãnh phủ kín tảng đá, chiếu xuống bốn phía đều sáng lên. Mà từng đường khe nứt màu lam đang giăng khắp nơi, vẽ ra đồ đằng cổ xưa, giống như là lời kêu gọi đến từ trăm ngàn năm trước, khiến người ta kìm lòng không được liền muốn tiến lên tìm kiếm.
"Đến tột cùng là ngươi nhìn thấy cái gì !" Đao Hồn giữ chặt nàng, "Không cần đi qua."
"Không có việc gì." Kiếm Phách tránh tay hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm đồ đằng, "Ta...... Muốn đi xem."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top