Chương 176: Diệp cốc chủ thập phần bưu hãn!!!

Ba ngày vốn dĩ rất ngắn, nhưng đối với Mộ Hàn Dạ mà nói, so với ba năm còn dài hơn. Hoàng Đại Tiên vẫn yên lặng nằm ở trên giường, nhiệt độ cơ thể hơi có chút thiên thấp, may mà hô hấp vẫn quy luật như trước. Diệp Cẩn sau khi kiểm tra qua, cũng nói không có chuyện gì, bảo hắn cứ việc yên tâm.

"Chíp !" Cục bông ngồi xổm trên khung cửa, rất muốn tiến vào chơi.

Mộ Hàn Dạ cười cười, nhìn nó vươn ra một bàn tay.

Cục bông mở ra cánh nhỏ bay đến trên tay hắn, thân mật cọ cọ.

Mộ Hàn Dạ đem nó đặt tới bên cạnh Hoàng Đại Tiên.

Cục bông chỉ nghĩ là hắn đang ngủ, vì thế nhu thuận ngậm miệng, tiến vào ổ chăn chỉ lộ ra một đầu, đôi mắt tiểu hắc đậu rất manh !

Mộ Hàn Dạ dùng ngón cái cọ cọ nó, ánh mắt khó có được bình thản ôn nhu.

Buổi tối một ngày cuối cùng, Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ ngồi ở nóc nhà, nhìn tiểu viện đối diện vẫn còn sáng đèn, sau đó nói, "Mộ vương có phải là suốt ba đêm rồi vẫn chưa ngủ."

"Trong lòng có chuyện, ngủ không được cũng là chuyện bình thường." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngày thường ngươi có đau đầu nhức óc, tâm ta còn sẽ đau, huống chi là hôn mê bất tỉnh. Cảm xúc của Mộ huynh xem như đã đủ bình tĩnh, nếu người trúng độc đổi lại là ngươi, chỉ sợ ta cũng không làm được như hắn."

"Cho nên ngươi về sau cần khắc chế một chút." Thẩm Thiên Lăng tựa vào hắn trong lòng.

"Không phải ta cần khắc chế, mà là ngươi không thể xảy ra chuyện." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Trên đời này người có thể khiến ta không thể khống chế được, cũng chỉ có ngươi."

Tình thoại rất ôn nhu, Thẩm Thiên Lăng bên tai có chút nóng lên.

"Đi nghỉ ngơi thôi." Tần Thiếu Vũ nói, "Sau khi Hoàng Viễn tỉnh lại, chúng ta ít bữa nữa liền phải xuất chiến đến tuyết nguyên. Đến thời điểm khó tránh khỏi dãi gió dầm sương, nhưng là không có giường lớn mềm mại cho ngươi lăn đâu."

"Chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Thời gian sẽ không quá lâu." Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, không có địa cung làm nơi ẩn thân, phản quân so với Sở quân là hoàn toàn không chịu nổi một kích, Chu Giác trốn không được lâu lắm."

"Cuối cùng cũng sắp kết thúc." Thẩm Thiên Lăng duỗi người, nghĩ nghĩ lại bĩu môi, "Có thể ở trong lỗ thủng tuyết gây ra sức ép nhiều như vậy, Chu Giác kiếp sau đều đủ thổi."

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm hắn nhảy xuống nóc nhà, xoay người trở về phòng.

Ban đêm, bầu trời nổi lên một trận mưa phùn, cọ rửa sạch hết thảy trần ai. Sáng sớm hôm sau, Diệp Cẩn liền khoác y phục ra cửa, ở trên lá cây thu thập một giọt sương nhỏ.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có vài con chim nhỏ đang ở bên ngoài kêu chíp chíp. Hoàng Đại Tiên nhíu mày, liền cảm thấy đầu óc mờ mịt, tay chân như là bỏ chì, dù có dùng sức thế nào cũng không động đậy được. Trên mặt có chút ngứa, cũng không biết là cái gì, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc cũng rất thoải mái. Vì thế cũng nhàn hạ không muốn tiếp tục động, thầm nghĩ muốn tiếp tục ngủ.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng gọi.

Hoàng Đại Tiên mí mắt run rẩy, nhưng vẫn là không có tỉnh.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ hôn lên khuôn mặt hắn, "Rời giường."

Hoàng Đại Tiên như trước vẫn không hề phản ứng.

"Hôm nay mặt trời rất tốt." Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói.

Mặt trời rất tốt a...... Hoàng Đại Tiên mơ mơ màng màng suy nghĩ.

Sau đó liền nghe Mộ Hàn Dạ vui sướng nói, "Không thì đi dã hợp đi?"

Hoàng Đại Tiên ngón tay run lên một chút.

"Liền quyết định vậy đi." Mộ Hàn Dạ lại trọng trọng hôn hắn một cái, "A Hoàng trước không cần sốt ruột, ta đi tìm thảm dày, trải ở trên mặt cỏ."

Mặt cỏ? ! Hoàng Đại Tiên đại não có chút hỗn loạn, lại cảm thấy người bên cạnh có vẻ đã rời đi. Vì thế càng thêm bối rối, dưới tình thế cấp bách, thế nhưng vươn tay kéo hắn một phen.

"A Hoàng?" Mộ Hàn Dạ ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Hoàng Đại Tiên lông mi run rẩy vài cái, rốt cuộc mở mắt, chỉ thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ. Tốn một phen công phu, mới rốt cuộc thấy rõ người trước mắt, chỉ là còn chưa kịp nói chuyện, cũng đã bị hung hăng hôn trụ.

"Ngô." Đại khái là vì ngủ quá lâu, đại não Hoàng Đại Tiên như trước trống rỗng, tứ chi đều mềm nhũn không có khí lực gì, vừa lúc tiện cho Mộ Hàn Dạ giở trò, đem tiện nghi chiếm hết.

"Cuối cùng cũng tỉnh." Thật vất vả mới buông ra được, Mộ Hàn Dạ lại cầm tay hắn, ghé vào bên miệng hôn nửa ngày.

"......" Hoàng Đại Tiên hô hấp có chút dồn dập, nửa ngày mới phản ứng kịp.

"A Hoàng?" Mộ Hàn Dạ thật cẩn thận nhìn hắn.

Hoàng Đại Tiên chớp chớp mắt, lại không nói chuyện.

Mộ Hàn Dạ sắc mặt trắng bệch, "Ngươi không phải quên ta rồi đi?"

Hoàng Đại Tiên như trước trầm mặc.

"Thật sự không nhớ sao?" Mộ Hàn Dạ hít một ngụm khí lạnh, đứng lên liền bắt đầu cởi y phục, "Không thì ta cởi hết cho A Hoàng xem, nói không chừng xem xong liền có thể nhớ lại."

"Đủ rồi !" Hoàng Đại Tiên đầu ong ong vang.

"Vậy rốt cuộc có nhớ ta là ai hay không?" Mộ Hàn Dạ mang theo đai lưng hỏi.

Hoàng Đại Tiên xả chăn qua che mặt, "Ta ngược lại là muốn quên."

Như vậy a......

Mộ Hàn Dạ đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt kéo ra càng lúc càng lớn.

Vì thế thời điểm Diệp Cẩn bước vào, nhìn thấy chính là hai người đang ôm nhau, điên cuồng hôn đến hôn đi. Loại hình ảnh không thích hợp cho trẻ em.

Vì thế cả người hắn đều muốn không tốt.

Dựa theo lẽ thường mà nói, bệnh nhân tỉnh lại chẳng lẽ không phải là tìm đại phu trước sao, kia là cái tình huống gì.

Thẩm Thiên Phong đi theo phía sau hắn, tâm tình cũng rất là phức tạp.

"Khụ khụ." Diệp Cẩn ho khan.

Hoàng Đại Tiên trong lòng cả kinh, vươn tay muốn đẩy Mộ Hàn Dạ ra, bất đắc dĩ lại không có khí lực gì. Vì thế trong lòng càng sốt ruột, đành phải cắn hắn một cái.

Mộ Hàn Dạ lưu luyến không rời buông ra, trên môi có vết máu.

Diệp Cẩn:......

Này cũng quá kịch liệt một chút đi.

Vật biểu tượng giang hồ theo tới xem náo nhiệt đối với chuyện này ngược lại là thấy nhưng không thể trách. Ngoan độc yêu hậu gì đó, quả nhiên thập phần tả thực, đã nói người bán sách đầu năm nay quả thực có lương tâm.

Chung quy trên đời này tiểu nhân nhi mảnh mai phấn hồng giống phu nhân nhà ta như vậy, cũng không phải rất nhiều a.

Vận khí của cung chủ quả thật là tốt nhất so với bất cứ thứ gì.

Chúng ta một chút cũng không muốn đánh hắn.

"Cảm giác thế nào?" Diệp Cẩn ngồi ở bên giường.

Mộ Hàn Dạ đứng ở một bên nói, "Phi thường tốt."

Diệp Cẩn rất muốn đánh người.

Hoàng Đại Tiên sắc mặt tái nhợt, gò má lại có chút ửng hồng, nửa ngày mới hoãn hồi một hơi, vì thế hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Hàn Dạ.

Thất Tuyệt vương ánh mắt vô tội, thuần khiết nhất so với bất cứ thứ gì.

Diệp Cẩn giúp Hoàng Đại Tiên thử mạch nửa ngày, lông mày hơi nhíu lại.

"Làm sao vậy?" Mộ Hàn Dạ khẩn trương.

"Độc đã giải." Diệp Cẩn đem tay Hoàng Đại Tiên bỏ vào ổ chăn.

"Vậy cốc chủ vì sao lại có biểu tình này?" Mộ Hàn Dạ khó hiểu, độc giải rồi chẳng lẽ không phải chuyện tốt.

"Độc là giải, bất quá còn cần phải hảo hảo điều dưỡng, bằng không sẽ ngã bệnh." Diệp Cẩn đứng lên, "Ta khai vài than thuốc nhớ uống đúng giờ, nội trong hai năm không thể có chuyện phòng the."

Mộ Hàn Dạ (0v0) ! Hai năm? !

"Hai năm là ngắn rồi." Diệp Cẩn nói, "Nếu không hảo hảo tuân thủ, ba năm năm năm cũng không phải không có khả năng."

Hoàng Đại Tiên tâm tình rất phức tạp.

"Được rồi, ta đi khai dược." Diệp Cẩn xoay người bước ra cửa.

Thẩm Thiên Phong đuổi theo.

Mộ Hàn Dạ thê thống khổ sở, cảm khái ngàn vạn lần, tâm tình phức tạp, hơi nức nở nói, "Ta cùng với A Hoàng thật sự là một đôi uyên ương số khổ."

Hoàng Đại Tiên cũng không nghĩ tới, thế nhưng sẽ...... Hai năm lâu như vậy. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

"Bất quá A Hoàng có thể yên tâm." Mộ Hàn Dạ ôm hắn hôn một cái, "Chỉ cần thân thể của ngươi có thể khỏe lại, đừng nói hai năm, hai mươi năm bổn vương cũng có thể chờ !"

Hoàng Đại Tiên ôm cổ hắn.

"Chỉ cần ngươi có thể bồi ở bên cạnh ta là được." Mộ Hàn Dạ thanh âm biến mềm, cúi đầu lại hôn hôn hắn.

Rất là ôn nhu ngọt ngào.

"Thật sự phải hai năm sao?" Ngoài viện, Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.

"Sao có thể." Diệp Cẩn bĩu môi, "Vậy mà ngươi cũng tin."

Thẩm Thiên Phong:......

"Nhìn Thất Tuyệt vương cũng không như là có thể chủ động cấm dục, dọa hắn mà thôi." Diệp Cẩn rầm rì, "Hoàng Viễn đích thật cần nghỉ ngơi nhiều, hắn so với chúng ta quen thuộc tuyết nguyên, nghĩ đến cũng sẽ không nguyện ý ở lại Bạch Tuyết sơn, tất nhiên là muốn cùng nhau đến trước cực bắc. Mấy ngày trước khi khai chiến này là rất quan trọng, có thể trì hoãn bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."

"Vậy cũng không cần nói hai năm lâu như vậy." Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, "Huống hồ ngươi chỉ cần nói Mộ huynh phải chú ý nhiều một chút, hắn tất nhiên cũng sẽ không tùy ý làm bậy. Cần gì...... Dọa hắn như vậy."

"Ngươi quản ta." Diệp Cẩn giận, "Ta là đại phu hay ngươi là đại phu !"

Thẩm Thiên Phong nhanh chóng nói, "Ngươi."

"Cho nên thì sao?" Diệp Cẩn chống nạnh.

Thẩm Thiên Phong đành phải nói, "Hai năm cũng tốt, một chút cũng không dài."

Này còn được, Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn tỏ vẻ cổ vũ. Sau đó ngâm nga tiến vào dược lư, khai dược cho Hoàng Viễn.

Thẩm Thiên Phong tất nhiên cũng là đi theo vào.

Vật biểu tượng giang hồ đối với toàn bộ quá trình vây xem cảm khái ngàn vạn lần.

Diệp cốc chủ thật đúng là...... có cách điều giáo a.

Ngay cả Võ Lâm minh chủ cũng có thể thu phục.

Lại qua năm ngày, thân thể Hoàng Đại Tiên cũng tốt lên bảy tám phần, ngoại trừ quá mệt mỏi thì lúc ấy tim sẽ đập nhanh, còn lại đã không có chuyện gì. Mộ Hàn Dạ tuy rất muốn để hắn hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng cũng rõ mấy vạn đại quân đều đang đợi, cũng thật sự hoãn không được, đành phải cùng Diệp Cẩn sau khi xác nhận qua vài lần thật sự không có việc gì, rốt cuộc mới gật đầu đáp ứng xuất chiến.

Liên Thành Cô Nguyệt cũng đi chung, đồng hành còn có hai huynh muội Đao Hồn cùng Kiếm Phách, cục bông ngồi xổm trên đầu tuyết lang, khoác áo choàng đỏ rực, vừa thấy liền biết rất cường hãn.

Ám vệ trong mắt lóe ra ánh sáng của fan cuồng.

Loại tình tiết này thật sự là tất thắng !

Căn bản là không cần nghĩ.

Phi thường sảng khoái.

Dân chúng bên trong thành sau khi nghe được tin tức này, tất nhiên cũng là vui mừng khôn xiết. Mấy năm nay Sở Uyên suy xét đến tồn tại Chu Giác, vẫn là không có trợ giúp Tịch Mai thành, chỉ là tận lực cam đoan cuộc sống hằng ngày của dân chúng, phương diện còn lại là tương đối lạc hậu hơn rất nhiều. Cho nên mọi người cũng đối Chu Giác căm thù đến tận xương tuỷ, chỉ hận không thể tự mình lên chiến trường mới thống khoái. Thế cho nên lần này mọi người còn chưa kịp nhích người, trong phủ Tướng Quân đã thu được không ít thịt khô hoa quả khô, nói là cho các tướng sĩ ăn.

Cục bông uy phong lẫm lẫm đứng trên một đống lạp xưởng, tỏ vẻ rất hài lòng.

Ba ngày sau, Vệ Dương suất lĩnh hai ngàn đội tiên phong, trùng trùng điệp điệp rời khỏi Tịch Mai thành, chạy tới biên cảnh cùng đại quân Thẩm Thiên Phàm hội tụ. Mà để tránh quấy rầy thêm nhiều dân chúng, Tần Thiếu Vũ lại là sáng sớm liền mang theo Thẩm Thiên Lăng ra khỏi thành, lúc này đang ở trên sơn đạo giục ngựa chạy như bay. Thẩm Thiên Phong cũng cùng Diệp Cẩn theo sát phía sau, ven đường cuốn lên khói bụi mù mịt.

"Có mệt không?" Trong xe ngựa, Mộ Hàn Dạ hỏi Hoàng Đại Tiên.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, "Không mệt."

Mộ Hàn Dạ nói, "Vậy liền hôn một cái."

Hoàng Đại Tiên lập tức nói, "Mệt."

"Vậy thì càng phải hôn một cái." Mộ Hàn Dạ rất là cố chấp.

Hoàng Đại Tiên buồn cười, cũng lười tiếp tục để ý đến hắn, tựa vào trên nhuyễn tháp nhìn ra bên ngoài.

Lúc trước, khi chạy ra tuyết nguyên, bất luận thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình thế nhưng còn có thể có một ngày trở về.

"Yên tâm đi." Mộ Hàn Dạ hôn lên lỗ tai hắn, "Chuyện đáp ứng ngươi, ta đều sẽ làm được."

"Chu Giác làm nhiều việc ác, tất nhiên không có kết cục tốt." Hoàng Đại Tiên dựa trở về trong ngực hắn, "Ta không cần ngươi vì ta làm bất cứ chuyện gì, như bây giờ đã đủ rồi."

"Vẫn chưa đủ a." Mộ Hàn Dạ cười cười, "Ta muốn vì ngươi làm rất nhiều chuyện, bất quá may mà ngày còn dài, chúng ta có thời gian chậm rãi làm."

Ám vệ lưu lại vừa vặn giục ngựa chạy ngang qua, chỉ nghe được một câu cuối cùng, vì thế như trong dự kiến bị kinh ngạc một chút.

Đây chính là ở trong xe ngựa a, phía sau còn có mấy ngàn nhân mã, cư nhiên cũng có thể chậm rãi làm.

Quả thật không được a.

Chậc chậc.

Quả nhiên là bằng hữu cung chủ.

Thỏa thỏa một hệ liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top