Chương 173: Các nhân tự có thiên tướng!!!

Bên kia, Tần Thiếu Vũ lại là mang theo Thẩm Thiên Lăng một đường ra khỏi thành, đến một mương nước trong thâm sơn.

So với bên ngoài mặt trời như muốn thiêu cháy, thì nơi này mát mẻ hơn nhiều. Khi gió thổi đến thậm chí còn có chút lạnh, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh cùng bùn đất, rất là tươi mát.

"Sao ngươi lại tìm được nơi này?" Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.

"Chỉ cần là nơi có núi, phần lớn đều sẽ có khe nước sâu này." Tần Thiếu Vũ nói, "Mát mẻ không?"

"Ân." Thẩm Thiên Lăng nhìn nhìn lên trên, "Mới vừa rồi thời điểm đi xuống không cảm thấy, thì ra cao như vậy a."

"Ngươi tất nhiên không cảm thấy." Tần Thiếu Vũ buồn cười, vươn tay nhéo mũi hắn, "Đều nhắm mắt, ghé vào trong lòng ta ngủ."

Thẩm tiểu thụ:......

Bởi vì cưỡi ngựa ra khỏi thành đản đản có chút mệt mõi.

"Cầm." Tần Thiếu Vũ đem tiểu bao phục đưa cho hắn, "Ta đi xuống bắt vài con cá trở về."

"Nhìn qua hình như nước rất sâu." Thẩm Thiên Lăng có chút không yên lòng, "Không thì đừng đi, chúng ta liền ở nơi này ngồi một lúc, lại vào trong thành dùng cơm."

"Nói tốt muốn dẫn ngươi ra ngoài nướng cá." Tần Thiếu Vũ lấy ra một cái màn thầu xé nhỏ, "Yên tâm đi, đừng nói là vào trong đầm nước này bắt cá, cho dù là đến Đông Hải bắt Long Vương, ta cũng có thể mang về được cho ngươi."

Những lời này nghe qua ngược lại có chút khốc huyễn. Vì thế Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn hôn hắn một cái, "Vậy ngươi phải cẩn thận."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, cầm màn thầu trong tay vẩy vào trong nước. Lúc mới bắt đầu còn chưa có động tĩnh gì, giây lát sau chỉ thấy mặt nước nổi lên gợn sóng, một con cá lớn ngột nhiên nhảy lên mặt nước, Tần Thiếu Vũ phi thân tiến lên nắm trụ, thuận tay để ở trên bờ.

Bầy cá trong nước chưa bao giờ gặp qua người, cho nên cũng không biết cái gì gọi là sợ hãi, toàn theo bản năng nổi lên đoạt thức ăn. Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trên tảng đá lớn, chỉ thấy trên mặt nước đông nghịt, nói ít cũng có trên dưới một trăm con. Cuối mùa Hạ đầu mùa Thu, chính là thời điểm cá màu mỡ nhất. Tần Thiếu Vũ không cần tốn nhiều sức lực liền mò được bảy tám con, lại nhặt vài nhánh cây khô đốt lên một đống lửa.

Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm một bên nhìn hắn tẩy cá, sau đó nhịn không được cười ra tiếng.

"Cười cái gì?" Tần Thiếu Vũ nhìn hắn một cái, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, "Tiểu ngốc tử."

"Tâm tình tốt." Thẩm Thiên Lăng nhích lại gần trước mặt hắn, "Gần đây có nhiều chuyện, đã rất lâu rồi chưa có một mình đi ra ngoài như vậy." Tuy rằng đã thành thân, nhưng ngẫu nhiên vẫn là muốn hẹn hò một chút !

Tần Thiếu Vũ bật cười, cùng hắn thân mật trán tướng để.

Thời điểm hai người đi ra ngoài mang theo muối thô, chà ở trên thân cá rồi dùng lá cây bao trụ, mới hơ đến trên lửa, liền tản ra từng trận mùi hương mê người. Gần đây thời tiết nóng, Thẩm Thiên Lăng vốn là không thèm ăn, cơm trưa cũng không ăn bao nhiêu, lần này ngửi được tất nhiên là bụng cô cô gọi, ngóng trông nhìn nuốt nước miếng.

Sao lại khiến người thích như vậy a...... Tần Thiếu Vũ nhìn vừa buồn cười lại vừa thích, kéo vào trong lòng xoa loạn tóc của hắn, chỉ hận không thể một ngụm nuốt vào trong bụng.

"A nha." Thẩm tiểu thụ dở khóc dở cười, cảm thấy rất không nói gì, sở thích của nam nhân mình quả thực kì quái.

Loại thời điểm này chẳng lẽ không phải là hảo hảo ăn sao !

Liền không cần niết loạn a !

"Cẩn thận nóng." Sau khi cá nướng xong, Tần Thiếu Vũ đem bao lá cây mở ra đưa cho hắn.

"Thơm quá a." Thẩm Thiên Lăng lấy ngón tay xé một khối, sau đó thỏa mãn đến mắt cũng híp lại, "Ăn ngon !"

"Thật dễ nuôi." Tần Thiếu Vũ ngồi ở một bên, cười cười nhìn hắn ăn, lâu lâu lại giúp hắn lau miệng. Không khí ấm áp mà lại ngọt ngào, hai người ai cũng không nguyện ý lại nhắc đến quá nhiều chuyện hỗn loạn bên ngoài, thầm nghĩ im lặng thủ người trước mắt này, cùng nhau ăn ăn, lại tay trong tay nói vài câu tiểu tình thoại ngây thơ, cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Mặt trời dần dần ngã về phía Tây, Thẩm Thiên Lăng tựa vào trong ngực Tần Thiếu Vũ lười biếng, "Trở về đi, không thì trời sẽ tối."

"Ân." Tần Thiếu Vũ giúp hắn chỉnh lại y phục, "Nếu là thích nơi này, chúng ta ngày mai đến tiếp."

"Mỗi ngày đến ngược lại không có ý nghĩa." Thẩm Thiên Lăng đứng lên, "Ngẫu nhiên trốn một phen thanh nhàn là được, còn có chính sự phải làm."

Tần Thiếu Vũ thở dài, "Ngươi như thế nào liền không thể giống như trong sách viết."

"Vì sao lại muốn giống như trong sách viết !" Thẩm tiểu thụ kháng nghị, mảnh mai anh anh anh gì đó, căn bản không cần nghĩ ! Về phần cái đuôi tròn tròn xù lông là càng không có, hoàn toàn không mọc ra được.

"Ta thích ngươi mỗi ngày quấn lấy ta đòi XX." Tần Thiếu Vũ quát quát mũi hắn.

Ngươi cũng chỉ biết theo đuổi điểm ấy. Thẩm Thiên Lăng nhìn trời, dư quang quét đến vài con cá đang nằm trên đất, cảm thấy đáng tiếc. Vì thế chọt nam nhân của mình, "Không thì mang về đi, ném rất đáng tiếc, mang về cho bọn đại ca ăn."

Tần Thiếu Vũ chậc chậc nói, "Quả thực càng ngày càng hiền lành, còn biết chăm chỉ tiết kiệm cho gia đình."

Hiền em gái ngươi ! Thẩm tiểu thụ giận, chăm chỉ tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa biết không, thập phần đáng giá khen ngợi.

"Thật sự muốn mang về, chút cá ấy cũng không đủ để mọi người ăn." Tần Thiếu Vũ tùy tay cầm lấy con cá nướng ăn thừa, tìm nhánh cây dài nhọn đâm vào, ở trong nước khuấy hai vòng.

Một lát sau, trên mặt nước quả nhiên lại nổi lên gợn sóng. Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta giúp ngươi cầm? Ngươi hảo hảo bắt cá."

Tần Thiếu Vũ gật đầu, đem gậy gộc đưa cho hắn, bản thân đứng dậy vừa tính toán đi mò cá, dưới nước lại đột nhiên nổi lên một bọt nước lớn.

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, "Cái gì vậy."

Tần Thiếu Vũ kéo hắn lui về phía sau hai bước.

Cá lúc trước tụ tập ở trên mặt nước như là nhận được kinh hách, lập tức bơi ra tứ phía, thậm chí còn có con trực tiếp nhảy lên trên bờ. Mặt nước đung đưa cũng càng ngày càng lợi hại, đến lúc sau quả nhiên giống như là có người khổng lồ ở bên trong khuấy đảo. Tần Thiếu Vũ tay trái bảo vệ Thẩm Thiên Lăng, tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ, hai mắt cảnh giác nhìn mặt nước.

Dưới nước hơi nổi lên hồng quang, Thẩm Thiên Lăng còn chưa thấy rõ thứ kia đến tột cùng là cái gì, một cái đầu quái ngư liền đã lao ra mặt nước, toàn thân đều là xích hồng sắc, bụng có vài hoa văn kim sắc, nhìn qua có chút dọa người.

Tần Thiếu Vũ tùy tay nhặt lên con cá nướng kia, ném đến giữa không trung. Quái ngư nhảy lên miệng mở rộng, chỉ thấy bên trong thế nhưng ba bốn cái răng nhọn màu trắng xếp thành hàng, nhìn tư thế cắn người cũng không có vấn đề gì.

Sau khi đem cá nướng nuốt vào bụng, quái ngư ầm ầm đập vào trong nước, nhưng không lập tức chìm xuống, mà là nổi người lên trên mặt nước, hai con mắt bạch sắc gắt gao nhìn chằm chằm hai người, như là đang cảnh cáo người từ bên ngoài đến.

"Chúng ta vẫn là đi thôi." Thẩm Thiên Lăng phía sau lưng run lên.

"Một con cá mà thôi, có gì phải sợ hãi?" Tần Thiếu Vũ bật cười, "Đơn giản chỉ là bộ dạng xấu chút mà thôi."

Cho dù không sợ hãi, vậy cũng không cần thiết đứng ở trong này không đi a, lại khó nhìn ! Thẩm Thiên Lăng lôi kéo tay áo hắn đi trở về, "Nhanh lên !"

Tần Thiếu Vũ một bên bị hắn lôi kéo đi, một bên quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy quái ngư kia cũng đã chậm rãi chìm xuống. Chỉ khoảng nửa khắc sau, khe nước liền khôi phục lại bình thường.

Chờ hai người trở lại phủ Tướng Quân, mọi người cũng vừa dùng xong cơm chiều, đang ở trong viện tốp năm tốp ba hóng mát nói chuyện phiếm.

"Đi đâu vậy?" Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Lăng, "Trương mụ ở phòng bếp còn cố ý nấu nộn bắp ngô ngươi thích ăn."

"Đi xuống dưới vách núi" Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống lưng ngựa, "Còn gặp một con quái ngư."

"Quái ngư gì?" Người còn lại nghe vậy có chút hứng thú, lập tức vây lên nghe cố sự.

Cho nên mới nói, cho dù là giang hồ hào kiệt, kỳ thật cũng là rất bát quái, có thể so cùng dân chúng.

"Hồng sắc, đại khái lớn như vậy." Thẩm Thiên Lăng chọn một vòng lớn.

Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực, phu nhân nhà ta tư thế họa quyển quả thực tuyệt đẹp.

"Cái này cũng gọi là cá?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày, "Muốn vượt qua một cối xay đá."

"Thật sự là lớn như vậy." Tần Thiếu Vũ nói, "Trên bụng tràn ngập vảy kim sắc, hơn nữa miệng đỏ như máu, dự tính trên đời này cũng khó tìm được một con khó nhìn hơn nó."

Mộ Hàn Dạ cũng chậc chậc, nghe qua cảm thấy rất ghê tởm.

"Mà thôi, không nói chuyện này." Tần Thiếu Vũ nói, "Chuyện địa cung cực bắc thế nào rồi?"

"A nha !" Diệp Cẩn vỗ đầu, xoay người liền chạy vào trong phòng.

"Chíp !" Cục bông ngồi xổm trên bàn nhỏ, ánh mắt rất mờ mịt.

Rõ ràng là đang bóc đậu phộng ăn, như thế nào đột nhiên liền chạy đi. Quả thực sốt ruột.

Người trong viện lại là đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều không rõ ràng phát sinh chuyện gì.

Thẩm Thiên Phong muốn theo vào, Diệp Cẩn cũng đã ôm một quyển sách vọt ra, thiếu chút nữa ngã nhào vào lòng hắn.

"Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Phong đỡ lấy hắn.

"Con cá kia có phải giống như vậy hay không ? !" Diệp Cẩn lật ra một trang giơ lên trước mặt Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ nhìn nhìn, sau đó gật đầu, "Không sai biệt lắm, chính là đầu không bóng loáng như vậy, hơn nữa còn có mào gà gì đó."

"Ngươi xác định?" Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh.

"Ta xác định." Tần Thiếu Vũ gật đầu, lại buồn bực nói, "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Đây là Hồng Lý ngư a." Diệp Cẩn cơ hồ muốn nói năng lộn xộn, "Trên đầu mọc mào gà chính là ngư vương Hồng Lý, bao nhiêu bạc cũng mua không được."

Tần Thiếu Vũ ghét bỏ, "Ta mua nó làm cái gì, tặng không cũng không ai muốn." Nhìn thôi cũng đủ nháo tâm.

"Lại là dược liệu quý hiếm sao?" Thẩm Thiên Phong tất nhiên hiểu rõ Diệp Cẩn, vỗ vỗ bả vai của hắn, "Nếu muốn, ngày mai ta vớt lên cho ngươi."

"Ngư vương Hồng Lý a !" Diệp Cẩn kéo kéo vạt áo Mộ Hàn Dạ, "Ngươi có nghe không !"

"Ta nghe được." Thất Tuyệt vương gật đầu, hơn nữa dùng ánh mắt thập phần vô tội nhìn Hoàng Đại Tiên -- Thật sự là Diệp cốc chủ tự mình nhào đến, không có liên quan đến ta.

"Nghe được sao ngươi lại mất hứng !" Diệp Cẩn quả thực mừng rỡ như điên, "Ngư vương Hồng Lý là đại nhiệt vật, có nó ta liền có thể phối dược !"

Lời vừa nói ra, người trong viện nhất thời liền nổ tung. Mộ Hàn Dạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nháy mắt phản ứng kịp, "Ngươi nói là giải dược của Tiểu Viễn?"

Diệp Cẩn gật đầu.

"Người đâu !" Mộ Hàn Dạ lớn tiếng nói.

"Vương thượng !" Ảnh vệ lập tức từ bốn phía nhảy xuống.

"Cùng bản vương đi bắt cá." Mộ Hàn Dạ từ trên bàn cầm lấy bội đao.

"Đã nửa đêm." Hoàng Đại Tiên ngăn hắn lại, "Sáng mai đi cũng không muộn."

"Một khắc cũng không đợi được." Mộ Hàn Dạ ôm chầm hắn, ở trên mặt hung hăng hôn một cái, "Chờ ta trở lại."

Người này sao lại...... Hoàng Đại Tiên 'Đằng' một tiếng mặt đỏ tai hồng, cơ hồ sắp thiêu đốt.

Người còn lại đành phải nhìn trời, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không nhìn được.

Thập phần thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top