Chương 170: Bí mật luôn phải được cởi bỏ!!!

"Kỳ thật Bạch Đế thôn cách Tịch Mai thành không tính là xa." Tần Thiếu Vũ nói, "Nhưng trăm ngàn năm qua, vẫn không có ai xông tới. Ta lúc trước nghĩ bởi vì có hai huynh muội Đao Hồn Kiếm Phách thủ vệ. Hiện tại xem ra cũng không hoàn toàn là vì lý do này."

"Vậy đó là cái gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, "Thuật kỳ môn độn giáp."

Diệp Cẩn nhíu mày, "Bát quái trận?"

"Không sai biệt lắm." Tần Thiếu Vũ nói, "Chúng ta hiện tại đi thông sơn thôn, là vì tộc trưởng hạ lệnh triệt bỏ trận phù. Nếu đổi lại là lúc trước, chỉ sợ không dễ dàng ra vào như vậy."

"Trách không được." Diệp Cẩn nói, "Đã nói như thế nào có thể ở trăm ngàn năm qua che dấu tốt như vậy."

"Chuyện này cùng Chu Giác có quan hệ gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Địa cung cực bắc cùng Bạch Đế thôn giống nhau, khi tu kiến đều ẩn chứa bát quái trận pháp." Tần Thiếu Vũ nói, "Mà Chu Giác tất nhiên không có khả năng biết rõ chuyện này. Cho nên hiện tại nơi hắn chiếm cứ, bất quá chỉ là chủ điện địa cung cực bắc, bên Đông Nam còn có ba Thiên Điện, nhìn giống như là ngăn cách lẫn nhau. Kỳ thật đều là liên thông cùng một chỗ."

"Ý của ngươi, là để Sở quân tiến vào Thiên Điện trước rồi mới tiến công?" Diệp Cẩn rõ ràng không tán thành, "Đừng nói đến không nhất định có thể tìm được, cho dù là tìm được, chuyện này cũng quá mạo hiểm." Dù sao đây cũng là tính mạng mấy vạn tướng sĩ.

"Sở quân tất nhiên phải tiến thẳng tuyết nguyên, bất quá không cần tiến vào địa cung. Chờ Chu Giác tự mình xuất hiện là được." Tần Thiếu Vũ cười cười, tùy tay rút một quyển bản đồ mở ra, chỉ vào trên đầu kí hiệu nói, "Còn nhớ rõ hai địa phương này không?"

"Tất nhiên." Diệp Cẩn gật đầu, "Chỗ nhà đá ở tuyết nguyên. Một chỗ là điểm liên lạc tiến vào địa cung của Hoàng Viễn, một cái khác là nơi ra vào của vài tên đạo sĩ."

"Kỳ thật hai chỗ nhà đá này cũng là một bộ phận trận phù của toàn bộ tuyết nguyên." Tần Thiếu Vũ nói, "Hơn nữa bản đồ địa hình cổ lão trong thôn Bạch Đế, rất dễ dàng có thể tìm ra được vị trí Thiên Điện."

"Vậy Chu Giác phải tự mình chạy đến thế nào?" Diệp Cẩn vẫn là nghĩ không thông, Thẩm Thiên Phong cũng có chút khó hiểu.

"Nơi hoang dã nở hoa trong Tịch Mai thành, kỳ thật là dấu hiệu." Tần Thiếu Vũ nói, "Đại biểu cho nhiệt tuyền dưới lòng đất tuyết nguyên lại bắt đầu chuyển động hội tụ. Ngày đó ta cùng Lăng nhi sở dĩ thấy được, chẳng qua là không đáng kể. Mà bởi vì quan hệ địa thế, tuyệt đại đa số nhiệt tuyền dưới đất sẽ tiếp tục đi về phía Bắc, do đó khiến tuyết đọng hòa tan, dẫn đến hồng tai ở tuyết nguyên mà lúc trước chúng ta dù có thế nào cũng nghĩ không ra."

"Trách không được." Diệp Cẩn sáng tỏ.

"Đao Hồn nói trong sách cổ Bạch Đế thôn truyền xuống, chi tiết ghi lại thời gian cùng địa điểm mỗi một lần hồng tai phát sinh. Lúc trước chúng ta tại tuyết nguyên nhìn thấy thôn xóm hoang phế cũng cùng địa điểm này tương đối phù hợp. Cho nên hắn hẳn là không nói dối." Thẩm Thiên Lăng cũng nói, "Khi tu kiến địa cung Bạch Đế, cố ý tránh đi nhiệt tuyền, lại tăng mạnh phòng hộ thi thố, sợ địa cung sẽ bị nước ngập. Nhưng nhiều năm như vậy, nhiệt tuyền ở dưới tuyết nguyên cọ rửa chung quanh. Dựa theo địa điểm hồng tai nhiều năm qua, rất có khả năng đã chảy tới phụ cận Thiên Điện, chỉ cần dùng thuốc nổ đem một tuyến phòng đạo cuối cùng nổ tung, liền có thể khiến nhiệt tuyền chảy vào địa cung."

"Thiên Điện cùng Chủ điện ngăn cách bởi bát quái trận, lại có vách tường ngụy trang ngăn cản. Người có lẽ không tìm được nơi đó dễ dàng, nước cũng sẽ không." Tần Thiếu Vũ nói, "Lượng nhiệt tuyền dưới đất so với sông Vân Lam không hề ít hơn, hơn nữa có tuyết đọng hòa tan. Nếu cùng nhau chảy ngược đến địa cung, phản quân chỉ sợ muốn tiếp tục trốn cũng khó."

"Thiên Phàm hiện nay đóng quân ở đâu?" Diệp Cẩn hỏi.

"Bên ngoài tuyết nguyên, tùy thời đều có thể xuất chiến." Thẩm Thiên Phong nói.

"Lúc trước không dám hành động thiếu suy nghĩ, là vì không biết Chu Giác ẩn thân ở đâu. Mà nếu có thể tìm được Thiên Điện, đem phản quân bức ra địa cung, đó chính là hai quân đối chọi minh đao minh thương." Tần Thiếu Vũ nói, "Mặc dù là chưa đánh qua chiến dịch trên băng nguyên. Chỉ bằng thực lực Sở quân, tuyệt đối không có khả năng bại bởi Chu Giác."

"Hai huynh muội này cũng thật sự biết không ít chuyện." Thẩm Thiên Phong sờ sờ cằm, "Nhậm Tiêu Dao tiền bối lần này xem như giúp đại ân, bằng không chúng ta cũng sẽ không đến Bạch Đế thôn này, lần tới phải hảo hảo cảm tạ hắn."

"Nếu kế này có thể làm, vậy dự tính còn phải hảo hảo thương lượng một phen." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá trước đó, vẫn là phải giải quyết vấn đề Bạch Đế thôn trước, bằng không tộc trưởng cùng Đao Hồn Kiếm Phách cũng sẽ không nguyện ý ra tay tương trợ."

Diệp Cẩn nói, "Ta nơi này phỏng chừng còn phải chờ ba ngày, ít nhất để người sau núi trước tỉnh lại trước."

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang :......

Nghe được một lần chột dạ một lần a.

"Nguyện ý giúp chúng ta như thế, hai huynh muội kia có điều kiện gì không?" Diệp Cẩn lại hỏi.

"Điều kiện là có, bất quá cũng coi như hợp tình hợp lý." Tần Thiếu Vũ nói, "Chỉ cầu chúng ta có thể thuyết phục tộc trưởng, từ nay về sau không cần phong bế thôn trang, để cho người muốn xuống núi có thể xuống núi mà thôi."

"Nói thì đơn giản, lại không xem như chuyện thoải mái." Diệp Cẩn nhướng mày, "Bất quá so sánh cùng trận chiến dịch này, chúng ta vẫn là kiếm quá nhiều."

Đã có tin tức tốt, vậy cơn buồn ngủ của mọi người cũng liền trở thành hư không, đều ở thư phòng nghị sự. Chỉ có Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên một đêm ngủ ngon. Tiểu bình tử lại là nằm ở bên cạnh trên một chiếc giường nhỏ hô hô ngủ say, miệng chu phi thường cao, tay cũng gắt gao nắm lấy chăn.

Vì cái gì phải đem mình ôm xuống giường lớn !

Mất hứng.

Mộ Hàn Dạ đối với chuyện này ngược lại là rất hài lòng, buổi sáng ngồi dậy ôm Hoàng Đại Tiên cọ cọ, "A Hoàng, ta lại thay đổi chủ ý."

"Thay đổi chủ ý gì?" Hoàng Đại Tiên buồn ngủ mông lung, đem mặt chôn ở trước ngực hắn, "Mệt."

"Chúng ta vẫn là đem hắn mang về Thất Tuyệt quốc đi." Mộ Hàn Dạ nói, "Giao cho vú em giữ, A Hoàng ban ngày ôm hắn một chút là được, thời gian buổi tối vẫn là phải lưu cho ta."

"Lại nói lung tung, hắn hiện tại là mạng sống duy nhất của Bạch Phương, như thế nào có thể đem nhi tử nhà người ta cướp đi." Hoàng Đại Tiên mở to mắt, "Giờ nào rồi?"

"Còn sớm." Mộ Hàn Dạ thâm tình chân thành nói, "Ngươi có thể ngủ thêm một lúc nữa, mọi người đều chưa dậy."

Vừa dứt lời, liền nghe ngoài phòng Thẩm Thiên Lăng đang gọi, "Lúc ăn cơm không cần chạy loạn khắp nơi a !"

"Chíp !" Cục bông miệng gặm bò khô, mở cánh ra xoát xoát chạy, quả thực chính là móng vuốt như bay !

Làm một con Tiểu Phượng Hoàng thời kì phản nghịch, thật sự là phi thường khiến người đau đầu.

Tuyết lang đuổi theo nó, nhẹ nhàng gặm lên đặt về trên bàn đá.

Cục bông dùng đôi mắt tiểu hắc đậu tỏ vẻ kháng nghị, còn chưa có chơi đủ !

Tuyết lang dùng chân trước nhu nhu đầu nó.

Cục bông hít sâu một hơi, giống như tiểu đạn pháo liền xông ra ngoài.

"A nha !" Diệp Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị nó đụng ngã bát canh.

"Ngươi muốn tạo phản !" Thẩm tiểu thụ giận dữ xắn tay áo.

"Chíp chíp chíp !" Cục bông phi thường sung sướng, nhảy nhót khắp sân, trốn tránh không để nương nó bắt được.

Trong khoảng thời gian ngắn trong viện ồn thành một đoàn. Ngay cả tiểu bình tử cũng bị nháo tỉnh, ngồi dậy dụi mắt, lười biếng ngáp một cái.

Hoàng Đại Tiên nhìn Mộ Hàn Dạ, "Này chính là ngươi nói 'Mọi người đều chưa dậy'?"

"Đúng vậy." Mộ Hàn Dạ lãnh tĩnh gật đầu, bảo trì trước sau như một mặt dày vô sỉ, kỹ năng nói dối không chớp mắt tất nhiên phải tán dương một chút.

"Dậy." Hoàng Đại Tiên cũng lười cùng hắn tranh, "Tối hôm qua mọi người đều đi ra ngoài mật thám, đi hỏi xem có kết quả không."

"Tất nhiên là có." Mộ Hàn Dạ gật đầu.

Hoàng Đại Tiên giật mình, "Ngươi sao lại biết được?"

"Đêm qua sau khi mọi người trở về suốt đêm không ngủ, vẫn nói đến sáng hôm nay." Mộ Hàn Dạ nói, "Hẳn là có phát hiện lớn mới đúng."

Hoàng Đại Tiên tâm tình có chút phức tạp, "Chúng ta thế nhưng ngủ cả một đêm." So sánh qua tựa hồ có chút...... Chơi bời lêu lổng.

"Có quan hệ gì." Mộ Hàn Dạ hôn hắn, "Ta thích nhìn A Hoàng ngủ."

"Còn có hài tử ở đây." Hoàng Đại Tiên không nói gì vươn tay đẩy ra, quay đầu chỉ thấy tiểu bình tử đã tự mình mặc xong y phục. Mặc dù có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, bất quá so với hài tử cùng tuổi đã là thông minh không ít.

"Ôm một cái." Thấy Hoàng Đại Tiên đang nhìn mình, tiểu bình tử nãi thanh nãi khí làm nũng.

Nhìn đôi mắt to đen láy sáng ngời kia, Hoàng Đại Tiên cảm thấy tâm cũng phải tan ra, xuống giường ôm vào trong ngực nhéo nhéo. Cảm thấy thật sự là khiến người thích.

"Nếu A Hoàng thích tiểu hài tử như vậy." Mộ Hàn Dạ thẹn thùng nắm góc chăn, "Không thì ta sinh cho A Hoàng một đứa?"

Trên trời một đạo sấm sét vang lên, Hoàng Đại Tiên thành công bị sét đánh đến da đầu run rẫy.

Có đôi khi, thật sự rất muốn đem miệng người này khâu lại a !

Sau khi dùng xong điểm tâm, Thẩm Thiên Phong lưu lại thư phòng, đem chuyện phát hiện tối hôm qua nói cho Mộ Hàn Dạ. Tần Thiếu Vũ lại là mang theo Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, trực tiếp đến nhà Bạch Phương. Mà Liên Thành Cô Nguyệt lại là sáng sớm ngày hôm qua đã sớm xuống núi -- Dù sao người trên núi đã quá nhiều, nếu đã xác định trong Bạch Đế thôn không có gì nguy hiểm, hắn liền tạm thời trở về Tịch Mai thành, còn có thể giúp Vệ Dương làm chút chuyện.

Dựa theo tập tục trong thôn, Hoa Nương đã được hạ táng đêm qua, linh đường cũng đã tháo, chỉ để lại mảnh vải trắng đen quấn trên cửa lớn, nói cho người ngoài biết nhà này vừa có người qua đời.

Bạch Phương vốn dĩ thân thể đã không tốt, hơn nữa thê tử chết cậu em vợ mất tích, liên tiếp nhận hai đả kích, càng nằm ở trên giường cũng không dậy nổi, toàn dựa vào hậu sinh trẻ tuổi tộc trưởng chọn từ trong thôn, luân phiên mỗi ngày chiếu cố hắn.

"Như thế nào ngay cả Diệp đại ca cũng trị không hết." Thẩm Thiên Lăng có chút nghi hoặc, "Không phải đã dùng giải dược sao."

"Tâm bệnh phải trị thế nào?" Tần Thiếu Vũ quát quát mũi hắn, "Đi thôi, chúng ta đến hậu viện xem thử."

"Chính là nơi Bạch A Lục có khả năng trèo tường sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, cùng hắn đến hậu viện. Chỉ thấy dưới đáy tường vây nở đầy hoa dại. Trong viện, ngoại trừ một vài nông cụ phế khí hỗn độn, cũng không có quá nhiều thứ khác.

"Cũng không có dấu vết đặt thang." Thẩm Thiên Lăng nói, "Vách tường bóng loáng như thế, chung quanh ngay cả cây cũng không có, người bình thường nhất định không bò lên được."

"Thế nhưng trên tường có dấu chân." Tần Thiếu Vũ nói.

"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng giật mình, "Ở đâu?"

Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm lên một phen, để tầm mắt hai người có thể ngang hàng, sau đó hất hất cằm, "Chỗ này thấy chưa?"

Đổi góc độ, quả nhiên thấy trên tường vây có hai hàng vết giày nhợt nhạt. Không chú ý hoàn toàn nhìn không thấy, cẩn thận cũng không nhất định có thể thấy được. Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Chẳng lẽ Bạch A Lục thật sự có võ công?" Không nên a, nhìn qua hàm hậu như vậy, thâm tàng bất lộ gì đó, không khoa học.

"Đi hỏi Bạch Phương." Tần Thiếu Vũ đem hắn buông ra.

"Ân." Thẩm tiểu thụ gật đầu, cùng hắn tay trong tay đi trở về, nghĩ nghĩ lại nhìn nam nhân mình, rầm rì nói, "Cái kia, ta nói không chừng về sau còn có thể cao." Thân cao chín thước không phải mộng.

Tần Thiếu Vũ đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhẫn cười, "Tất nhiên."

"Một chút thành ý cũng không có !" Thẩm tiểu thụ bi phẫn, kỳ thật cũng không phải không có khả năng a.

Tần Thiếu Vũ nghiêm túc, "Sao có thể, loại diện mạo này của Lăng nhi, vừa thấy thân hình cũng rất uy mãnh."

Thẩm Thiên Lăng giận dữ nhéo mặt hắn một cái.

Nói vài câu dễ nghe không được sao.

Nam nhân mình quả thực phiền.

"Thẩm công tử đến đây." Hậu sinh hôm nay phụ trách chiếu cố Bạch Phương nhìn thấy hai người, nhanh chóng vén rèm lên, "Mau tiến vào."

"Bạch Phương thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Vừa mới uống thuốc xong, chuẩn bị ngủ." Hậu sinh nói, "Hai vị ngồi trước, ta đi nấu nước pha chút trà."

"Đa tạ." Tần Thiếu Vũ gật đầu, sau khi nhìn hắn chạy ra ngoài, liền ngồi ở trên băng ghế hỏi Bạch Phương, "Hôm nay có cảm thấy tốt lên chút nào không?"

"Làm phiền Tần cung chủ quan tâm, đã không có việc gì." Bạch Phương tựa vào trên giường, thở có chút hổn hển, "Không biết hai vị có điều tra được chuyện A Lục mất tích chưa? Hoa Nương thi cốt chưa lạnh, hiện tại A Lục lại không thấy, ta phải ở dưới đối mặt nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân thế nào a......" Vừa nói, hốc mắt lại có chút đỏ lên, hiển nhiên cũng là sốt ruột.

"Bạch A Lục mất tích còn đang điều tra, bất quá ta có vấn đề muốn hỏi." Tần Thiếu Vũ nói.

"Hỏi cái gì?" Bạch Phương nói.

"Hắn tựa hồ có chút công phu quyền cước." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi có biết không?"

"A Lục sao?" Bạch Phương rõ ràng lắp bắp kinh hãi, "Tần cung chủ nói đùa, hắn sao có thể sẽ có công phu."

"Thật sự không có sao?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Bạch Phương bình tĩnh lắc đầu, "Trước đây trong nhà A Lục rất nghèo, hơn phân nửa thời gian đều là cha mẹ ta nuôi. Chúng ta thuở nhỏ là lớn lên cùng nhau, vẫn không thấy hắn học qua võ công. Huống hồ quy củ trong thôn, ngoại trừ người thủ vệ thôn trang, người còn lại hoàn toàn không thể tập võ, chính là sợ mọi người phản bội, ra tay tàn nhẫn, phá hỏng sự yên tĩnh tổ tiên truyền lại. A Lục lại chưa rời thôn, như thế nào sẽ học được công phu?"

"Ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng rồi hãy trả lời." Tần Thiếu Vũ nói, "Ta nếu đến hỏi ngươi, tất nhiên cũng chính là có chứng cớ. Nếu là muốn tìm em vợ của ngươi về, thì một câu nói dối cũng không thể có. Bằng không chỉ biết là kéo dài thời gian."

Bị hắn nói như vậy, Bạch Phương tất nhiên cũng không dám qua loa, suy nghĩ nửa ngày đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hình như là nhớ đến chuyện gì.

"Nghĩ ra rồi sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Bạch Phương muốn nói lại thôi, "Này......"

"Ngươi đừng sợ." Thẩm Thiên Lăng ở một bên nói, "Nếu là không tiện để cho người khác biết, chúng ta tất nhiên sẽ giúp ngươi bảo mật."

So sánh với Tần Thiếu Vũ mà nói, Thẩm tiểu thụ hiển nhiên càng có lực tương tác hơn một chút, nhìn qua cũng khiến người an tâm thoải mái. Vì thế Bạch Phương dừng lại một chút, rốt cuộc phồng lên dũng khí nói, "Thật sự là có một việc, bất quá đã là hơn mười năm trước."

"Chuyện gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Nói là có thể, bất quá còn xin hai vị không cần phải nói cho người khác." Bạch Phương vẻ mặt có chút lúng túng, "Bằng không nếu là bị tộc trưởng biết, chỉ sợ chẳng những ta không thể tiếp tục ở tại trong thôn, ngay cả phần mộ cha mẹ ta cũng sẽ bị đào ra ngoài."

Chuyện gì mà nghiêm trọng như thế? Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình, cư nhiên ngay cả an bình của người chết cũng muốn quấy rầy.

"Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Chuyện đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm được."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bạch Phương nhìn qua như là uống thuốc an thần, rốt cuộc nói, "Hơn mười năm trước, từng có một ngoại nhân xông vào sơn thôn. Lúc ấy cha ta đang ở phía sau núi đốn củi, hắn đột nhiên liền từ trên núi lăn xuống, nhìn qua bị thương không nhẹ. Dựa theo quy củ trong thôn, người ngoài tiến vào chỉ có một con đường chết, nhưng cha ta mềm lòng, liền đem hắn an bài bố trí ở trong một sơn động, cách ngày lại mang theo thảo dược cùng lương khô qua."

Thẩm Thiên Lăng nói, "Lệnh tôn thật sự là một người lương thiện."

"Hắn coi như là một nửa lang trung chân đất, không muốn thấy nhất chính là chuyện tổn hại đến mạng người." Bạch Phương nói, "Người nọ coi như là mệnh cứng, cư nhiên không bao lâu liền khôi phục lại. Lúc ấy ta cùng với A Lục tuổi còn nhỏ, nghe cha nói hắn là người trong võ lâm, liền thường xuyên chạy tới phía sau núi tìm hắn nghe cố sự, A Lục đặc biệt chạy thường xuyên, chứng mất trí nhớ của hắn trước đây tuy không nghiêm trọng, nhưng khi có phát tác, nghe xong cố sự qua vài ngày liền sẽ quên. Cho nên mỗi lần đều có thể nghe được không ít chuyện hay."

"Sau này thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Sau này người nọ liền rời thôn, từ đó về sau rốt cuộc chưa trở lại qua." Bạch Phương nói, "Thời gian A Lục cùng hắn ở một chỗ rất nhiều. Nếu vào thời điểm đó học công phu, cũng không phải không có khả năng."

"Người nọ tên gọi là gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Chỉ biết là họ Trương." Bạch Phương nói, "Nói là bên ngoài có người đuổi giết hắn, không thể tùy ý đi ra ngoài, cho nên trụ ở sau núi ước chừng hơn nửa năm mới rời đi."

Hơn mười năm trước, họ Trương, bị người đuổi giết. Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, nhìn qua như là đang suy nghĩ chuyện gì.

"Ngoại trừ việc đó ra, ta thật sự cái gì cũng không biết." Bạch Phương nói.

"Chuyện này như vậy là đủ rồi." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Hôm nay đa tạ."

"Tần cung chủ khách khí." Bạch Phương nói, "Nếu có thể tìm được A Lục sớm một chút, là ta nên cảm tạ cung chủ mới đúng."

"Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi trước đi, chúng ta cũng nên đi." Tần Thiếu Vũ đứng lên.

Bạch A Lục gật đầu, nhìn theo hai người ra tiểu viện.

"Nghe Bạch Phương nói như vậy, Bạch A Lục thực sự có khả năng có công phu." Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, "Coi như là thần kỳ, người pha trà đều có thể quên phóng lá trà, cư nhiên còn có thể thâm tàng bất lộ như thế." Quả thực huyền huyễn.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Ân."

"Ân là có ý gì?" Thẩm tiểu thụ bị hắn làm cho hồ đồ, "Ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?"

"Tất nhiên đang nghe." Tần Thiếu Vũ chính sắc nhìn hắn.

"Phải không?" Thẩm tiểu thụ hồ nghi, sau đó nói, "Vậy ngươi nói, ta vừa rồi đang nói cái gì?"

Tần Thiếu Vũ:......

Thẩm tiểu thụ nắm chặt tay thành quyền.

"Đang nói...... Đợi lát nữa ăn cái gì?" Tần Thiếu Vũ suy đoán.

Liền biết a ! Thẩm tiểu thụ giận, nhân loại các ngươi đều là dối trá.

"Được rồi, ta vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác." Tần Thiếu Vũ nhấc tay đầu hàng, "Nhận sai, ngươi đang nói cái gì?"

"Tính." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ hắn, "Trước nói ngươi suy nghĩ cái gì?"

Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Thẩm Thiên Lăng hít một ngụm khí lạnh.

"Chỉ là suy đoán mà thôi." Tần Thiếu Vũ xoa bóp hắn mặt, "Đi thôi, trở về tìm Thiên Phong."

******

"Mười mấy năm trước, ở Đông Bắc bị người đuổi giết, họ Trương." Diệp Cẩn sau khi nghe xong nhíu mày, "Phạm vi này cũng quá lớn." Trong chốn giang hồ mỗi ngày đều có người bị đuổi giết, không coi là chuyện hiếm lạ gì, về phần họ Trương thì càng phổ thông, nếu là họ kép còn có thể tốt một chút.

"Trương Ngạn Lý?" Thẩm Thiên Phong đột nhiên nói.

Tần Thiếu Vũ khóe miệng cong lên, "Ta cũng đoán là hắn."

Diệp Cẩn chấn kinh, "Như vậy cũng có thể đoán được?" Có thể khoa trương hơn một chút nữa không. Hơn nữa mười mấy năm trước, mọi người nơi này bất quá nhiều nhất cũng đều mười tuổi a.

"Trong sách đều có viết." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu làm Võ Lâm minh chủ, tất nhiên chuyện gần mười năm trước trên giang hồ cũng phải xem một lần."

Diệp Cẩn:......

Sớm biết rằng mệt như thế, vậy thì đừng làm !

Trách không được lúc trước tại Nhật Nguyệt sơn trang, thấy hắn lúc nào cũng ngồi ở trong thư phòng, còn cho là muốn thi Trạng Nguyên.

"Ngươi nhất định chưa từng nghe qua người này." Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn ngạo kiều giận, "Vậy thì thế nào !" Sau đó thò tay chỉ một cái, "Hắn nhất định cũng chưa từng nghe qua !"

Thẩm tiểu thụ nhanh chóng trốn đến phía sau nam nhân của mình, để tránh bị tẩu tử chỉ trúng !

Trùng hợp Mộ Hàn Dạ vừa mang theo Hoàng Đại Tiên vào cửa, thấy thế buồn bực nói, "Diệp cốc chủ chỉ A Hoàng nhà ta làm gì?"

Diệp Cẩn:......

Thẩm tiểu thụ ánh mắt sáng ngời nói, "Ngươi nghe qua An Lợi chưa?"

"Ai?" Hoàng Đại Tiên không nghe rõ.

Thẩm Thiên Phong nói, "Trương Ngạn Lý, mười năm trước là đạo tặc ở Đông Bắc."

"Hắn a." Hoàng Đại Tiên gật đầu, "Nghe qua."

Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

Diệp Cẩn:......

Cũng không phải rất giỏi a !

Mộ Hàn Dạ sùng bái, "A Hoàng cư nhiên ngay cả chuyện này cũng biết."

"Chu Giác tuy rằng thân ở địa cung, nhưng vẫn sưu tập tin tức khắp nơi, đều có không ít sách." Hoàng Đại Tiên nói, "Ta không có việc gì liền sẽ lật xem, từng thấy qua tên người này."

"Hạng người lỗ mãng, tại giang hồ cũng lấy không được danh hào." Thẩm Thiên Phong nói, "Không coi là cao thủ gì, chưa từng nghe qua cũng bình thường." Loại thời điểm này cũng không quên hòa giải cấp tức phụ. Quả thật là nam nhân tốt !

"Cho nên ý của các ngươi, Trương Ngạn Lý này mười mấy năm trước bị người đánh rớt xuống vách núi, cơ duyên xảo hợp vừa vặn được cha mẹ Bạch Phương cứu, Bạch A Lục càng là như vậy học được võ công." Diệp Cẩn nói, "Sau đó mai danh ẩn tích mười mấy năm, chính là độc chết tỷ tỷ sau đó lẩn trốn?"

Thẩm Thiên Lăng:......

Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi cảm thấy có khả năng không?"

Có khả năng mới gặp quỷ. Diệp Cẩn nói, "Vậy hết thảy những chuyện này phải xâu chuỗi thế nào?"

"Kỳ thật còn có một loại khả năng khác." Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa mắt nhìn Thẩm Thiên Phong.

"Thật sự." Thẩm Thiên Phong gật đầu.

Diệp Cẩn càng thêm mờ mịt.

"Đêm nay lại đến nhìn đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Bây giờ còn chưa thể kết luận."

"Được." Thẩm Thiên Phong nói, "Đêm nay ta tự mình đến."

Đủ rồi a ! Diệp Cẩn siêng năng giận.

Các ngươi tính toán đánh lạc hướng tới khi nào.

Phi thường muốn đánh người.

"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên cũng nghe không hiểu.

Tần Thiếu Vũ đem sự tình đại khái lập lại một lần.

"Thật sao?" Mộ Hàn Dạ nhíu mày.

"Bây giờ còn chưa thể nói rõ." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Bất quá cũng tám chín phần, Mộ huynh không ngại chờ một chút, nhanh nhất ngày mai liền sẽ có kết quả."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top