Chương 168: Một chuyện tiếp một chuyện!!!
Cửa phòng bị đẩy ra, một hắc y nữ tử bước vào. Phía sau còn có hai ám vệ, biểu tình nhìn qua hơi có chút xấu hổ.
Tần Thiếu Vũ tựa tiếu phi tiếu, "Tài nghệ không bằng người?"
Ám vệ thấp giọng nói, "Cung chủ thứ tội." Tuy mọi người đã cảnh giác đầy đủ, nhưng vừa rồi nếu không phải hắc y nữ tử này tự mình nhảy vào trong viện, chỉ sợ đến bây giờ còn chưa có ai phát hiện.
"Lui xuống đi." Tần Thiếu Vũ vẫn không làm nhiều so đo. Sau khi ám vệ rời khỏi phòng, nữ tử kia liền nói thẳng, "Ta có chuyện muốn tìm ngươi."
Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trong màn, cảm thấy đản đản có một chút 囧 ! Mặc dù ở loại thời điểm này chính mình còn mặc lý y ngồi ở trên giường tựa hồ rất xuẩn, nhưng lập tức mặc y phục chạy ra ngoài hình như càng xuẩn hơn. Cuối cùng đành phải an ủi bản thân dù sao cũng có màn, coi như tiếp tục đang ngủ là được.
Nam nhân mình sao lại có thể như vậy, cũng không nói một tiếng liền để cho người đi vào.
Phi thường phiền phức.
"Tìm ta có chuyện gì?" Tần Thiếu Vũ cười cười, tùy tay rót một tách trà.
"Hiện tại trong thôn đều đang truyền, nói có người đêm qua thấy được quái vật phía sau núi, là hắn hạ độc Hoa Nương." Nữ tử nói, "Ta tới nơi này chính là muốn nói cho cung chủ, bóng đen tối hôm qua không phải quái vật gì, mà là ta."
"Cô nương chính là Kiếm Phách?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nữ tử giật mình, "Tần cung chủ nhận thức được ta?"
"Đoán được." Tần Thiếu Vũ nói, "Trong thôn này, người có võ công cao hơn ám vệ Truy Ảnh cung tổng cộng cũng không vài người. Hơn nữa ban ngày từng nghe tộc trưởng nhắc tới, tất nhiên là có thể liên hệ cùng nhau."
"Ân." Nữ tử gật đầu, "Đêm qua ta vụng trộm chạy xuống núi, nhưng không ngờ trên đường bị người thấy được, thường xuyên qua lại liền tạo thành lời đồn. Ca ca ta sợ cung chủ sẽ nhầm lẫn, cho nên cố ý để ta đến nói một tiếng."
"Có thể lắm miệng hỏi vài câu không, cô nương tối hôm qua xuống núi làm cái gì?" Tần Thiếu Vũ nói.
"Thứ không thể trả lời." Nữ tử lắc đầu, "Bất quá cung chủ có thể an tâm, ta xuống núi là vì việc tư, cùng thôn không quan hệ."
"Như vậy a." Tần Thiếu Vũ như có chút đăm chiêu, "Đến cũng đến rồi, có thể mời cô nương uống chén trà hay không?"
Nữ tử có chút giật mình, "Uống trà sao?"
Đúng vậy ! Vì sao phải uống trà, Thẩm tiểu thụ híp mắt lại ! Thanh âm còn ôn nhu như vậy, là muốn quỳ ván giặt đồ sao?
"Có chút chuyện trong thôn muốn hỏi cô nương." Tần Thiếu Vũ nói.
"Tần cung chủ vì sao không đi hỏi tộc trưởng?" Nữ tử nói, "Ta cùng với ca ca hơn phân nửa thời gian đều chờ ở trong từ đường, rất nhiều chuyện trong thôn, tộc trưởng so với ta rõ ràng hơn."
"Chỉ sợ không hẳn đi?" Tần Thiếu Vũ tựa tiếu phi tiếu.
Nữ tử nhíu mày, "Cung chủ đây là ý gì?"
"Nếu cô nương thật sự tuân thủ nghiêm ngặt cổ huấn, chỉ sợ là sẽ không nửa đêm vụng trộm chạy xuống núi." Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu.
Nữ tử mặt đỏ lên, tựa hồ như bị nói trúng tâm sự.
"Nếu nửa đêm dám tiến đến nơi này, đã nói lên là thật tâm muốn tốt cho Bạch Đế thôn. Muốn ta mau chóng điều tra rõ chân tướng, bài trừ quấy nhiễu." Tần Thiếu Vũ nói, "Một khi đã như vậy, vì sao không cho ta thêm một ít manh mối?"
Tựa hồ là bị những lời này đả động, nữ tử rốt cuộc do dự ngồi xuống, "Tần cung chủ muốn hỏi chuyện gì?"
"Về chuyện cha mẹ cùng cữu cữu tiểu bình tử." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngươi biết rõ bao nhiêu?"
"Bọn họ sao?" Nữ tử nói, "Ta cùng bọn hắn không tính là có nhiều quen biết, bất quá cũng biết gia đình này ngày thường rất cẩn thận, cơ hồ rất ít cùng người khác nảy sinh xung đột, gặp chuyện đều là có thể nhẫn liền nhẫn. Lúc trước trong thôn có hậu sinh cố ý giở trò xấu, vào mùa đông đổ nước trước cửa nhà bọn hắn, hại tiểu bình tử té mặt mũi bầm dập, loại chuyện này nếu đổi lại là cha mẹ bình thường ai mà có thể nhẫn, phần lớn mọi người cũng sẽ nháo một trận. Ai ngờ Hoa Nương cũng chỉ là đem hài tử ôm về, dĩ nhiên là một câu oán hận cũng không có."
Thẩm Thiên Lăng ở trong màn giường nhíu mày. Người thành thật cũng phải có giới hạn, như thế nào loại tức này cũng có thể nuốt xuống?
"Nếu bình thường làm người cẩn thận, vì sao lại có người cố ý đổ nước trước cửa?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Tại trận bão tuyết, thức ăn trong thôn đã không dư dả bao nhiêu, triều đình tiếp ứng lại chậm chạp chưa vận chuyển đến Tịch Mai thành, rất nhiều cửa hàng bị bức bất đắc dĩ đều đóng cửa, tất nhiên cũng không mua được đồ vật." Nữ tử nói, "Cho nên tộc trưởng hạ lệnh từng nhà giao ra lương thực dư để ăn chung nồi, nhà người khác cháo cơm đều nhanh có thể thấy được đáy. Chỉ có tiểu bình tử bởi vì là tiên đồng, cho nên người nhà thức ăn cũng cùng sung túc. Người trẻ tuổi xúc động tức giận bất quá cũng là chuyện thường."
"Như vậy a." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Hậu sinh đổ nước tên gọi là gì?"
"Bạch Bình." Nữ tử nói, "Bất quá hắn cũng không phải người xấu, chỉ là tính cách có chút lỗ mãng mà thôi. Hắn nói lúc trước cũng không nghĩ là tiểu bình tử sẽ chạy đến trước, còn nghĩ sẽ là Bạch Phương hoặc là Bạch A Lục. Hắn đã bị tộc trưởng cùng người trong thôn hung hăng giáo huấn một trận."
"Trừ việc đó ra thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi, "Còn có chuyện gì khác hay không?"
Nữ tử thở dài, "Đều là chuyện quan hệ hàng xóm, thật sự không có dị thường gì. Ta đến bây giờ cũng còn chưa nghĩ rõ ràng, đến tột cùng là ai ác độc như thế, hại cha mẹ tiểu bình tử."
"Vậy quái vật phía sau núi thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi, "Cô nương nếu là người bảo vệ Bạch Đế thôn, tất nhiên tránh không được phải cùng hắn tiếp xúc. Có thể nói cho ta biết một hai chuyện hay không?"
Nữ tử lắc đầu, "Hắn bình thường rất cẩn thận, ngẫu nhiên vào trong thôn cũng chỉ là vì trộm chút thức ăn, chưa bao giờ đả thương người. Một lần vài oa nhi bị hắn dọa, bối rối quay đầu lấy đồ ném lung tung, hắn cũng chỉ là đầu rơi máu chảy chạy trốn, vẫn không làm ra cử chỉ hung tàn gì, cho nên ta cùng ca ca vẫn chưa từng khó xử qua hắn." Bằng không dựa theo phong tục Bạch Đế thôn, nếu là bị bắt đến, dự tính chỉ có một con đường chết.
"Vậy quái vật đến tột cùng là thứ gì?" Tần Thiếu Vũ lại hỏi.
"Ta cũng không biết." Nữ tử nói, "Ta cùng ca ca đến khe núi đi tìm vài lần, bất quá cũng không thu hoạch được gì."
Thẩm Thiên Lăng ở trong giường chống quai hàm thở dài, có vẻ cũng không hỏi được quá nhiều tin tức hữu dụng a......
"Ta phải đi." Nàng kia đứng lên, "Bằng không ca ca sẽ sốt ruột."
"Ban ngày không tiện trực tiếp gặp mặt" Tần Thiếu Vũ nói, "Không biết trễ một chút ta có thể đến cửa bái phỏng hay không?"
"Tần cung chủ còn muốn hỏi chuyện gì?" Nữ tử khó hiểu, "Chuyện ta biết cũng đã nói hết."
"Ta muốn gặp Đao Hồn." Tần Thiếu Vũ nói.
"...... Cũng được." Nữ tử đáp ứng, "Vậy đêm mai giờ Tý, ta cùng ca ca ở phòng bên trái từ đường chờ cung chủ."
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo nàng ra khỏi cửa phòng, sau đó liền trở về trên giường.
"Lần sau lại có loại chuyện này, ta cũng muốn tham dự !" Thẩm tiểu thụ kháng nghị.
"Không." Tần Thiếu Vũ xoa bóp hắn, "Khi Lăng nhi ngủ khuôn mặt đỏ bừng rất là xinh đẹp nhất, không nỡ thả ra ngoài."
Thẩm Thiên Lăng giận, "Loại lý do này cũng được?"
"Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ nằm ở bên cạnh hắn, "Ta là tướng công của ngươi."
Tướng em gái ngươi ! Thẩm Thiên Lăng cưỡi ở trên người hắn, "Vừa hỏi một đống chuyện như vậy, có manh mối gì không?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Tần Thiếu Vũ cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, "Đều vẫn ở bên trong giường nghe."
Ta chính là cảm thấy không có gì hữu dụng cho nên mới hỏi ngươi a. Nhất định phải nói thẳng ra như thế sao ! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng kháng nghị, sau đó rầm rì, "Nói nhanh lên !"
"Ngươi đoán Kiếm Phách cô nương tối hôm qua xuống núi làm cái gì?" Tần Thiếu Vũ đột nhiên hỏi.
"Ta sao lại biết được." Thẩm Thiên Lăng ngẩn người. Ta cũng không phải thần tiên.
"Đoán không được sao?" Tần Thiếu Vũ bật cười, "Nửa đêm bốn bề vắng lặng, chỉ có thể làm hai loại chuyện. Thứ nhất là trộm đốt giết đánh cướp, nàng hẳn sẽ không làm. Vậy thì chỉ có loại thứ hai, ngươi nói là chuyện gì?"
"Sao?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày ngẫm lại, sau đó giật mình nói, "Chẳng lẽ là đi gặp tình lang?" Chuyện này thật sự là phi thường nóng bỏng !
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
"Ngươi cười cái gì." Thẩm Thiên Lăng hung hăn nhéo mặt hắn, rõ ràng chính là ngươi đang hướng dẫn ta nghĩ đến phương diện này.
"Nói không sai." Tần Thiếu Vũ nói, "Mới vừa rồi ta hỏi xuống núi làm cái gì, nhìn biểu tình của nàng, rõ ràng chính là mối tình đầu của tiểu cô nương."
"Cũng đúng a." Thẩm Thiên Lăng nói, "Nhìn cũng là cô nương mười bảy mười tám tuổi, có người trong lòng là chuyện rất bình thường."
"Hơn nữa nơi này còn có dấu vết. Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ cổ hắn, "Tuy đã dùng phấn che lại, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được. Lăng nhi hẳn là rõ ràng những vết này như thế nào mà có được. Cho nên ta mới có thể kết luận là nàng xuống núi đi tư hội."
Nhàm chán ! Thẩm tiểu thụ đỏ mặt lên, ngẫm ngẫm lại nổi giận, "Ngươi nhìn chằm chằm cổ cô nương nhà người ta làm gì !" Quả thực lưu manh.
Tần Thiếu Vũ ngẩn người, sau đó cười đến tâm tình phát ra rất tốt, đem người kéo qua hung hăng cắn một cái, "Tiểu ngốc tử."
"Nói chính sự !" Thẩm Thiên Lăng giận dữ đẩy hắn ra.
"Nếu dựa theo quy củ Bạch Đế thôn, bộ tộc Bạch thị không thể cùng người dưới núi thành thân." Tần Thiếu Vũ nói, "Nàng trong lòng tất nhiên rõ ràng điểm này, nhưng vẫn chạy xuống núi đi gặp tình lang, có thể thấy được là cô nương tính cách mạnh mẽ, cũng đối quy củ thôn này cũng không phải quá coi trọng. Mà Đao Hồn biết rõ muội muội mình hồ nháo như thế, nhưng cũng không có ngăn cản, nói rõ tình cảm hai huynh muội này rất tốt."
"Sau đó thì sao?" Thẩm Thiên Lăng ghé vào trước ngực hắn.
"Kỳ thật luyện võ cũng là một loại tu hành." Tần Thiếu Vũ nói, "Bên trong giang hồ phàm là người có thể xưng được với cao thủ, hay là tâm không có tạp niệm, cho nên mới có thể một lòng một dạ nghiên cứu võ học; Hoặc chính là người trong lòng tạp niệm quá nhiều, cho nên bí quá hoá liều chọn đường ngang ngõ tắt. Nếu ta không nhìn lầm, Đao Hồn cùng Kiếm Phách hẳn là loại thứ nhất, loại người này kỳ thật rất dễ dàng nói đạo lý. Bởi vì bọn họ có thể phân biệt thị phi."
"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, qua trận lại hồ nghi, "Ngươi thật sự không phải là đang quanh co lòng vòng khen ngợi chính mình?"
Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ta còn phải dùng đến quanh co lòng vòng để khen mình sao?"
Thẩm Thiên Lăng:......
Thiếu hiệp, những lời này của ngươi thật sự là phi thường tự kỷ.
"Cho nên đêm mai ta mới muốn đi gặp Đao Hồn." Tần Thiếu Vũ nói, "Muốn thay đổi tòa thôn trang này, hai huynh muội bọn họ có thể nói là có tác dụng rất lớn."
"Cũng được." Thẩm Thiên Lăng ba ba hỏi, "Vậy đêm mai ta có thể đi không?"
"Ngươi nói xem?" Tần Thiếu Vũ chống tay, ung dung nhìn hắn.
Thẩm tiểu thụ biểu tình bi phẫn.
Tần Thiếu Vũ đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn qua rất là muốn ăn đòn.
Hết thuốc chữa a ! Thẩm tiểu thụ nhận mệnh nằm dài trên giường, còn tự mình kéo lý y lên.
Thập phần cam chịu.
Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, xoay người đem người ngăn chặn.
Thật sự là...... Như thế nào thích cũng không ngại nhiều.
Sáng sớm hôm sau, tiểu bình tử thức dậy rất sớm, dùng sức lười biếng duỗi eo, chân nhỏ vừa lúc đá vào ngực Mộ Hàn Dạ.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất, "Tối hôm qua ta vẫn là ngủ không ngon."
"Vì sao." Hoàng Đại Tiên ôm tiểu bình tử xoa bóp.
Mộ Hàn Dạ cáo trạng, "Hắn vẫn đá ta !"
"Phải không?" Hoàng Đại Tiên không lưu tâm, tiếp tục chọc tiểu oa nhi.
Mộ Hàn Dạ liều mạng gật đầu.
"Vậy ngươi ngủ thêm một lúc đi." Hoàng Đại Tiên ôm tiểu bình tử xuống giường, "Chúng ta ra ngoài không làm ồn đến ngươi."
"A Hoàng......" Mộ Hàn Dạ bọc chăn ngồi ở trên giường, nhìn qua rất là ai oán.
Hoàng Đại Tiên xem như không nghe thấy.
Mộ Hàn Dạ nhắc nhở, "Hôn buổi sáng."
"Không cần hồ nháo, có hài tử ở đây." Hoàng Đại Tiên giúp tiểu bình tử lau mặt sạch sẽ, quay đầu nói, "Nếu là không muốn ngủ, vậy cũng nhanh chóng đứng dậy, còn có chính sự phải làm."
"Ta thay đổi chú ý." Mộ Hàn Dạ ai oán, "Không mang theo hắn trở về Thất Tuyệt quốc, đỡ A Hoàng có mới nới cũ !"
"Nói bậy gì đó, cho dù là ngươi nguyện ý, cha mẹ hắn --" Hoàng Đại Tiên nói đến một nửa mới nhớ đến, mẫu thân tiểu bình tử ngày hôm qua vừa mới qua đời, vì thế ở trong lòng thở dài, ôm hắn lay lay.
Tiểu bình tử cười khanh khách, ở trong lòng hắn cọ cọ.
Điểm tâm ăn được một nửa, ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang tối hôm qua phụ trách theo dõi trong sơn cốc cũng trở về, toàn thân đều ướt sủng.
"Các ngươi cũng gặp được dã nhân ném ong vò vẽ kia sao?" Thẩm Thiên Lăng ngẩn người.
"Ong vò vẽ ngược lại là không có, bất quá dã nhân thật đúng là gặp được." Ám vệ nói, "Mà còn có phát hiện không nhỏ."
"Phát hiện cái gì?" Người còn lại hứng thú, trăm miệng một lời hỏi.
"Người kia hoàn toàn không phải là dã nhân." Ám vệ nói, "Tối hôm qua thuộc hạ theo khe núi tìm ở bên trong, vừa vặn nhìn thấy hắn đang chặt cây. Vì thế liền âm thầm đi theo, cuối cùng đến một căn nhà nhỏ bên dưới vách núi. Sau đó hắn liền cởi da lông ngụy trang trên người bước xuống sông tắm rửa, rõ ràng chính là người."
"Như vậy a." Thẩm Thiên Lăng giật mình, đưa mắt nhìn Tần Thiếu Vũ, "Thật đúng là như ngươi dự đoán." Nói không chừng thật sự là thôn dân không có nhà để về.
"Đã sớm nói, nào có nhiều dã nhân cho chúng ta vô tình gặp được như vậy." Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Phong, "Nếu xác định là người, vậy cũng không cần tiếp tục âm thầm theo dõi, không thì buổi tối đi gặp hắn?"
"Đại ca đi là được." Thẩm Thiên Lăng ở một bên xen mồm, "Ngươi không cần đi, Thất Tuyệt vương cũng không cần đi."
"Vì sao?" Tần Thiếu Vũ xoa bóp hắn mặt.
Mộ Hàn Dạ ngược lại là không hề dị nghị, "Tất nhiên không đi, ta muốn lưu lại chiếu cố A Hoàng."
Hoàng Đại Tiên đỡ trán.
Người này đến cùng có biết cái gì gọi là 'Đại cục làm trọng' hay không?
Thẩm tiểu thụ nói, "Bởi vì đại ca nhìn qua tương đối giống người tốt." Người còn lại là không nhất định, nói không chừng sẽ đem người dọa chạy. Nhất là nam nhân của mình, thời điểm hung dữ quả thực đáng sợ.
Mộ Hàn Dạ từ nội tâm phát ra lời nói, "Kỳ thật ta cũng là người tốt."
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Ta biết."
Thế nhưng người khác không biết a.
Cho nên ngươi vẫn là nhịn một chút thì tốt hơn !
"Cứ quyết định như vậy đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Đêm nay ta đi tìm Đao Hồn Kiếm Phách, Thiên Phong đi tìm người phía sau núi. Sau đó lại trở về thương nghị bước kế hoạch tiếp theo."
"Thẩm công tử a......" Khi mọi người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hô. Ám vệ vừa kéo cửa ra, một người liền lảo đảo bò lết chạy vào, sắc mặt trắng bệch, "Lại xảy ra chuyện, lại xảy ra chuyện a !"
"Đừng gấp gáp." Diệp Cẩn nói, "Xảy ra chuyện gì?"
"Bạch A Lục, Bạch A Lục." Người tới thở hồng hộc, nửa ngày cũng không thuận khí.
"Hắn cũng trúng độc sao?" Diệp Cẩn cả kinh.
"Không có trúng độc." Người tới thật vất vả mới nghẹn ra một câu, "Là mất tích a !"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top