Chương 167: Bất thình lình xảy ra ngoài ý muốn!!!
Sau khi tắm qua nước nóng, sắc mặt Hoàng Đại Tiên rõ ràng tốt lên một chút. Mộ Hàn Dạ tựa vào bên giường, dùng dược du chậm rãi giúp hắn thoa lên ngực.
"Ta không sao." Hoàng Đại Tiên nói, "Ngươi không cần lo lắng."
"Ân." Mộ Hàn Dạ giúp hắn kéo lại vạt áo, "Ngủ đi."
"Không cần bày ra cái biểu tình này." Hoàng Đại Tiên nghiêng người nhìn hắn, "Âm u, không giống ngươi."
Mộ Hàn Dạ mấp máy môi. Vốn dĩ nghĩ muốn giống như ngày thường chọc hắn, nhưng một lúc lâu sau cũng nói không nên lời. Nhớ tới chân mày nhíu lại cùng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng vừa rồi của hắn, liền cảm thấy trong ngực đau nhức một trận. Trình độ như vậy còn không tiếp thụ được, nếu thật sự là xảy ra chuyện gì, chỉ sợ chính mình ngay cả mạng sống cũng sẽ bồi cho hắn đi.
"Ta đã nói không sao." Hoàng Đại Tiên thở dài, "Cảm lạnh một chút mà thôi, ngày mai là tốt rồi."
Mộ Hàn Dạ nhìn thẳng hắn một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm tiến lại gần trân trọng hạ xuống một nụ hôn.
Hoàng Đại Tiên một tay xoa nửa khuôn mặt của hắn, "Hảo hảo ngủ."
Mộ Hàn Dạ 'ân' một tiếng, đem hắn chặt chẽ khóa vào trong ngực mình.
Một vầng trăng non treo ở phía chân trời, bầu trời đầy sao chiếu sáng lấp lánh, cùng với cả tòa sơn trang yên tĩnh chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng liền tỉnh lại rất sớm, thấy người bên cạnh còn đang ngủ, vì thế vươn tay bóp mũi hắn, "Mau rời giường !"
Tần Thiếu Vũ nhíu mày oán giận, "Lúc trước đều là dùng nụ hôn."
"Ai kêu ngươi giả bộ ngủ." Thẩm Thiên Lăng dùng sức lười biếng duỗi eo, bụng nhỏ quả thực mềm mịn.
Tần Thiếu Vũ chậc chậc, "Sáng sớm liền có phúc được thấy như thế."
"Nhàm chán." Thẩm tiểu thụ che bụng, "Mặc y phục !"
"Gấp cái gì." Tần Thiếu Vũ buồn cười, vươn tay kéo hắn ghé vào trên người mình, "Lúc trước sao không thấy ngươi chịu khó như thế."
"Tới nơi này chẳng lẽ không phải là làm chính sự sao." Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Giải quyết sớm một chút, mau trở về cũng tốt."
"Không thích Bạch Đế thôn?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Ân." Thẩm Thiên Lăng nói, "Không biết vì sao, lại cảm thấy nơi này rất âm u, giống như là bị ngăn cách. Lúc trước chúng ta đến Điền gia thôn là không giống, chỗ đó mỗi ngày ánh mặt trời đều rất tốt."
"Điền gia thôn chỉ là rất hẻo lánh, nhưng hoàn toàn không cùng người ngoài đoạn tuyệt liên hệ." Tần Thiếu Vũ giúp hắn cởi lý y, "Nơi này lại là đem toàn bộ bản thân cất vào trong bình, tất nhiên là không giống nhau."
"Lăng nhi." Diệp Cẩn gõ cửa, "Rời giường ăn điểm tâm, mọi người đang đợi."
"Còn nói sớm." Thẩm tiểu thụ nhanh chóng mặc y phục vào, thầm oán nói, "Chúng ta rõ ràng là dậy muộn nhất." Đã nói nam nhân của mình quả thực lười biếng, phi thường cản trở.
"Chíp." Trong viện, cục bông đang ngồi xổm trên cây nhỏ phơi nắng, lông đuôi ngắn ngủn có chút sáng long lanh. Quả thực mĩ.
Tuyết lang ghé vào dưới tàng cây, trước mặt bày đầy một bàn lớn bò khô, là thức ăn ám vệ mang theo cho thiếu cung chủ nhà mình, trên cơ bản là thức ăn một tháng.
"Chíp !" Đôi mắt tiểu hắc đậu của cục bông rất nghiêm túc -- Ăn nhanh lên !
Thật sự là phi thường khí phách.
Thẳng thắn mà nói, kỳ thật tuyết lang cũng không phải rất thích loại thực phẩm khô này. Bất quá vẫn là cúi đầu ăn sạch sẽ, cảm thấy có chút...... Lạt.
Thiếu cung chủ lớn lên ở Thục Trung, chính là trọng khẩu bất kham như thế !
Cục bông từ cành cây nhảy xuống, lười biếng ghé vào trên người nó.
Thập phần sảng khoái.
Điểm tâm ăn được một nửa, tộc trưởng ôm tiểu oa nhi từ cửa tiến vào, hai người đều cười ha hả.
Tiểu bình tử rất thích Diệp Cẩn, nhìn thấy hắn liền dang hai tay muốn ôm một cái.
Thẩm tiểu thụ cảm khái, tẩu tử mình thật sự là thập phần có tình thương của mẹ.
"Ăn điểm tâm chưa?" Diệp Cẩn ôm hắn hỏi.
"Ăn rồi." Tiểu bình tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đưa cho hắn một viên đá nhỏ màu hồng.
"Đây là cái gì a?" Diệp Cẩn mở lòng bàn tay ra nhìn nhìn, chỉ thấy trơn trơn tròn tròn, hiển nhiên được vuốt qua rất nhiều lần.
"Mắt nhìn chỉ là viên đá không đáng tiền, nhưng đây chính là bảo bối của hắn." Tộc trưởng cười nói, "Bình thường cũng là nắm chơi ở trong tay, ai mượn cũng không cho. Hiện tại nguyện ý lấy ra, có thể thấy được là thật tâm thích cốc chủ."
Tiểu bình tử ghé vào đầu vai Diệp Cẩn, cánh tay búp sen ôm lấy cổ hắn.
Diệp Cẩn bị chọc cười, ôm nó ngồi ở bên cạnh bàn. Ám vệ lập tức cống hiến ra kẹo đậu phộng, tiểu bình tử muốn ăn lại ngượng ngùng, đem mặt chôn ở trong lòng Diệp Cẩn.
"Chíp !" Cục bông cũng nhảy nhót qua vào giúp vui, ngưỡng đầu muốn gãi gãi. Tuyết Lang vương ghé vào dưới chân Diệp Cẩn, vung vẩy đuôi.
Hình ảnh yên tĩnh ấm áp, dưới ánh nắng mặt trời, giống như là có vầng sáng ôn hòa chiếu rọi khắp phòng. Thẩm Thiên Lăng quả thực muốn quỳ lạy tẩu tử mình, loại kỹ năng tự mang vầng sáng này rất cần thiết phải tán dương một chút, từ tiểu hài tử cho đến động vật nhỏ đều yêu thích, hoàn toàn chính là thánh mẫu Maria !
"Chư vị đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?" Tộc trưởng nói, "Hoàn cảnh trên núi gian khổ, chỉ sợ ủy khuất khách quý."
Biết điều kiện gian khổ, vậy thì sớm chuyển xuống núi một chút a, mọi người cùng nhau vui vẻ hòa thuận tốt biết bao nhiêu, cần gì phải liều chết ở Bạch Đế thôn. Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng lắc đầu, lại nhìn tiểu bình tử đang nghiêm túc ăn kẹo, càng cảm thấy không đáng.
"Thứ cho ta nói thẳng." Tần Thiếu Vũ cũng nói, "Ngọn núi này điều kiện xác thực không được tốt lắm."
Tộc trưởng biểu tình cứng đờ, thẳng thắn mà nói hắn vừa rồi chỉ là khách sáo. Nhưng không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại thật sự nói trắng ra.
Thẩm tiểu thụ lại là yên lặng tán dương một chút. Nói rất hay !
"Vừa ngủ một đêm, liền có người ngã bệnh." Tần Thiếu Vũ nói, "Bây giờ còn đang nằm ở trong phòng."
Mộ Hàn Dạ ở trong phòng đút Hoàng Đại Tiên ăn cháo xong, vừa mới bưng bát ra cửa liền nghe được một câu như vậy, vì thế nói, "Đúng vậy, Tần huynh nói không sai."
Người còn lại đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Ngươi nghe được hắn đang nói cái gì sao, liền nói không sai.
Quả nhiên là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm, như vậy cũng được.
"Thật sự xin lỗi." Tộc trưởng cũng không biết tiếp theo phải nói thế nào, chỉ là nói qua loa, "Nhưng nhà ở nơi này đã là nơi tốt nhất trên ngọn núi."
"Mấy ngày nay ta xem chút sách cổ, đều nói tại thời kì thượng cổ, cung điện Bạch Đế trải dài không dứt, cho dù đứng ở trên đồi núi cao nhất, cũng không có biện pháp liếc mắt nhìn đến tột cùng. Mỗi một góc đều phủ kín vàng bạc châu báu, chiếu sáng ánh lên cả tòa cung điện hoa quý vô cùng, không phân biệt ngày đêm." Tần Thiếu Vũ nhướng mày, "Quả thật là có khí khái vương giả thôn tính thiên hạ." Nửa câu sau chưa có nói, 'các ngươi hiện tại lại hỗn loạn thành như vậy, còn bảo thủ không biết tiến thủ, cũng thật sự là hổ thẹn với tổ tiên'.l
"Đa tạ cung chủ quá khen, bất quá cũng là chuyện đã qua." Tộc trưởng chỉ cười cười cười có lệ, cũng không biết là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu.
"Có thể hỏi tộc trưởng một vấn đề hay không?" Thẩm Thiên Phong nói.
"Tất nhiên." Tộc trưởng gật đầu, "Thẩm minh chủ xin cứ nói."
"Ngày đó người từ trong phủ Tướng Quân đoạt đi tiểu bình tử là ai?" Thẩm Thiên Phong nói, "Nghe nói võ công không tệ, lần này đến tựa hồ không thấy."
"Bọn họ a." Tộc trưởng nói, "Là người thủ vệ Bạch Đế thôn, một người tên là Đao Hồn, một người tên là Kiếm Phách, ngày thường sẽ không dễ dàng xuất hiện."
"Người thủ vệ cũng lợi hại như vậy?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Tộc trưởng cười nói, "Đao Hồn cùng Kiếm Phách là huynh muội, ngày thường chuyện duy nhất phải làm chính là bảo vệ con đường trọng yếu sơn trang, phòng ngừa người ngoài bước vào."
"Vậy võ công thì sao? Là học được ở đâu?" Thẩm Thiên Lăng cũng hỏi.
Tộc trưởng lại lắc đầu, "Đây là chuyện trong Bạch Đế thôn, xin công tử đừng tra hỏi đến cùng."
Thẩm Thiên Lăng:......
Được rồi, bản thân tựa hồ là có chút lắm miệng.
"Ta tới nơi này là muốn hỏi, chư vị có cần hỗ trợ gì không." Tộc trưởng nói, "Còn nữa, cũng muốn hỏi xem, khi nào mới có thể đem chuyện hỗ trợ giải quyết."
"Hỗ trợ ngược lại là tạm thời không cần. Nếu có cần gì, thì chúng ta sẽ chủ động mở miệng." Tần Thiếu Vũ nói, "Về phần chuyện hàng yêu phục ma, phải đợi thân thể Lăng nhi khỏe lên một chút, mới có thể thăm dò đến cùng."
Thẩm tiểu thụ đành phải phối hợp bày ra biểu tình suy yếu.
"Vậy cha mẹ tiểu bình tử......" Tộc trưởng chần chờ.
"Nội trong năm ngày sẽ khỏi hẳn." Diệp Cẩn một bên giúp tiểu bình tử lau đường dính trên tay, một bên thuận miệng đáp.
"Thật sao?" Tộc trưởng nhìn qua như là thở phào một hơi, "Vậy là tốt rồi, thật sự là đa tạ."
"Khách khí." Diệp Cẩn cười cười, tiếp tục đút tiểu oa nhi ăn.
Ám vệ ở trên nóc nhà cảm khái, Diệp cốc chủ thật sự là giống mẹ...... Không thì để Thẩm đại thiếu gia nỗ lực hơn một chút, nói không chừng thật sự có thể sinh ra được a.
Chúng ta một chút cũng không chờ mong.
Sau khi nói hai câu, tộc trưởng liền đứng dậy cáo từ. Thấy tiểu bình tử cùng Diệp Cẩn chơi đến cao hứng, cũng không có ôm hắn đi, dù sao hiện tại cha mẹ hắn cũng đang đau ốm nằm ở trên giường, còn Bạch A Lục kia ở nhà vứt đồ bừa bãi, cũng thật sự là không yên lòng.
"Chữa bệnh thì cần thảo dược gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi, "Để cho ám vệ xuống núi chuẩn bị."
"Không cần." Diệp Cẩn lắc đầu, "Độc tam thiên thảo rất dễ giải, hai vợ chồng kia bị trúng liều lượng cũng không lớn, chỉ cần nấu nước đậu xanh bỏ thêm hồng sa quả, hơn nữa lại có sẵn dược hoàn, hoàn toàn không cần dùng tiên dược."
"Vậy chuyện Bạch A Lục quay đầu liền quên, có tính là bệnh không?" Thẩm Thiên Lăng nói, "Nếu trị được, cũng đồng thời trị luôn." Tuy không tính là bệnh trí mạng, nhưng cũng xác thực là đủ đau đầu.
"Này ngược lại là có chút phiền phức." Diệp Cẩn nói, "Nếu đầu đại khái bị đụng qua, có lẽ còn có thể thông qua trị liệu châm cứu, nhưng nếu là trời sinh, chỉ sợ là không có biện pháp."
"Kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu." Tần Thiếu Vũ nói, "Chuyện mất hứng quay đầu liền quên, nhiều người cầu cũng cầu không được phúc phận này."
"Đợi đến nhà tiểu bình tử, thuận tiện hỏi hắn một chút đi." Diệp Cẩn nói, "Tóm lại đến cũng đến rồi, có thể trị cũng liền trị, cũng không mất bao nhiêu tinh lực."
Vật biểu tượng giang hồ lập tức ở trong lòng nhiệt liệt vỗ tay. Thật không hổ là tẩu tử phu nhân nhà ta. Thập phần thiện lương.
Mặt trời dần dần lên cao, tiểu bình tử ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa cùng Tiểu Phượng Hoàng, tuyết lang đứng ở một bên, giúp bọn họ che nắng. Hoàng Đại Tiên bị Mộ Hàn Dạ mang ra ngoài phơi nắng, Diệp Cẩn thử mạch tượng của hắn, cũng nói không có chuyện gì, chỉ cần uống thuốc xong hảo hảo nghỉ ngơi là được.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài lại đột nhiên có một hậu sinh chạy vào, chính là người gánh nước hôm qua hai người gặp ở cửa thôn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Thiên Phong đứng lên.
"Xảy ra chuyện lớn rồi." Hậu sinh hiển nhiên chạy rất nhanh, đỡ bàn thở hồng hộc, "Mẹ của Tiểu bình tử, nàng không xong rồi a."
"Cái gì?" Diệp Cẩn đại kinh thất sắc.
"Tộc trưởng đã đuổi qua, chư vị cũng mau đi nhìn một chút đi." Hậu sinh sốt ruột, "Nói là vừa rồi đột nhiên không xong."
Chuyện xảy ra đột ngột cũng không kịp hỏi kỹ, mọi người lập tức chạy ra cửa xem đến tột cùng. Trong viện nháy mắt chỉ còn lại có Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên, còn có cục bông tuyết lang cùng tiểu bình tử. Bởi vì tuổi tác quá nhỏ, cho nên hắn cũng không rõ ràng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, còn đang cùng Tiểu Phượng Hoàng đồng thời chạy tới chạy lui chơi đùa.
"Như thế nào vừa đến liền gặp chuyện không may." Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
"Nếu là không có việc gì, chúng ta cũng không cần đến đây." Mộ Hàn Dạ ôm lấy tiểu bình tử, "Nói là mệnh phú quý, cũng là tiểu hài tử đáng thương."
"Nếu có khả năng, thật sự muốn đem hắn đưa xuống núi." Hoàng Đại Tiên xoa bóp tay hắn, "Cho dù ngày trải qua kham khổ một chút, cũng tốt hơn bây giờ."
"Chuyện này nào có đáng gì." Mộ Hàn Dạ nói, "Chỉ cần ngươi muốn, lúc chúng ta đi mang theo là được. Đừng nói là đưa xuống núi, cho dù là mang đến Thất Tuyệt quốc cũng không có vấn đề gì."
"Lại nói lung tung." Hoàng Đại Tiên lắc đầu, "Quy củ tổ tiên nhà người khác định ra, đã ở trong thôn lưu truyền trăm ngàn năm, há có thể bởi vì chúng ta nhất thời mềm lòng mà thay đổi?"
"Này ngươi lầm rồi." Mộ Hàn Dạ nói, "Quy củ tổ tiên định ra cũng chia tốt cùng không tốt, không cầu có thể mang lợi ích đến cho hậu nhân, chỉ là không hại người. Chúng ta tất nhiên cũng nên tôn kính không đi quấy rầy. Nhưng quy củ trong Bạch Đế thôn này hiển nhiên là hại người hại mình, vì sao không thể đánh phá?"
Hoàng Đại Tiên ngẩn người, cảm thấy tựa hồ cũng có chút đạo lý.
"Trên đời này chuyện có thể gạt người nhất, chính là cái gọi là 'Quy củ tổ tiên', một khi nói ra bốn chữ này, người bên ngoài muốn xen vào cũng sẽ bị gắn vào cái danh xen vào việc của người khác." Mộ Hàn Dạ nói, "Nếu là một mặt tuân thủ, Thất Tuyệt quốc hiện tại không biết nên có bao nhiêu quy củ mạc danh kỳ diệu."
Hoàng Đại Tiên cười cười, "Tính cách ngươi ngược lại là giống mẫu hậu."
"Cho nên nói, nếu gặp chúng ta, tiểu oa nhi này cũng liền không cần bị đưa đến từ đường." Mộ Hàn Dạ đem tiểu bình tử đặt vào trong lòng hắn, "Mang theo trở về Thất Tuyệt quốc đi."
Tuy biết rõ hắn lại đang hồ ngôn loạn ngữ, bất quá Hoàng Đại Tiên cũng là không tranh cãi nhiều. Thấy tiểu oa nhi tựa hồ chơi có chút mệt mỏi, liền đặt ở bên cạnh nhìn hắn ngủ. Cục bông duỗi cổ nhìn nhìn, sau đó tự giác câm miệng không ồn, cùng tuyết lang đi ra cửa chơi đùa.
Thiếu cung chủ thường xuyên bị thanh âm kỳ kỳ quái quái đánh thức, chính là hiểu chuyện như thế. Các ngươi hơi cảm thụ một chút đi.
Một đầu khác trong phòng, Diệp Cẩn mở mắt phụ nhân trên giường ra nhìn nhìn, lại thử mạch đập, sau đó thở dài, "Không còn kịp rồi."
Một lời vừa ra, vài phụ nhân đang đứng trong phòng đều rơi xuống nước mắt. Cha tiểu bình tử tên là Bạch Phương, sau khi nghe được cũng là ngũ oanh lôi đỉnh, suýt nữa ngất đi.
Bạch A Lục đứng ở một bên đỡ hắn, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Người trong phòng cúi đầu khóc thành một đoàn. Diệp Cẩn xoay người bước ra ngoài, lập tức đến phòng bếp.
Trên thớt còn bày điểm tâm ăn thừa, Diệp Cẩn xem qua từng dạng, sau đó nói, "Trong cháo bị người hạ không ít tam thiên thảo, bỏ vào số lượng lớn nên bị mất mạng."
"Có người muốn diệt khẩu?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày, "Lúc trước chỉ lo phái người theo dõi phía sau núi, lại không đoán được đối phương sẽ xuống tay ở nơi này."
"Đi gọi bạch A Lục đến đây." Diệp Cẩn nói, "Ta có lời muốn hỏi hắn."
"Ngươi xác định?" Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở, "Hắn pha trà đều nhớ là phải bỏ muối."
Diệp Cẩn:......
"Gọi Bạch Phương cũng ra đây đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Tuy vừa trải qua nỗi đau mất vợ, nhưng hiện tại muốn tìm ra hung thủ chỉ có thể dựa vào hắn. Nếu thân là nam nhi, khi đối mặt người nhà tao ngộ bất trắc, trong lòng thống khổ là một chuyện, trách nhiệm gánh trên vai lại là một chuyện khác."
Ám vệ gật đầu, về phòng đem Bạch A Lục cùng Bạch Phương đồng thời gọi lên.
"Điểm tâm là ai làm?" Diệp Cẩn hỏi thẳng vào vấn đề.
Bạch Phương sắc mặt vàng như nến, nói, "Gần đây đều là A Lục làm điểm tâm, ta cùng Hoa Nương đều không dậy được."
Bạch A Lục cũng gật đầu, "Là ta làm."
"Nồi cháo này có ai ăn?" Diệp Cẩn hỏi.
Bạch A Lục sắc mặt trắng bệch, "Chẳng lẽ cháo này có vấn đề?"
"Chỉ có Hoa Nương ăn." Bạch Phương nói.
Bạch A Lục còn đang hỏi, "Cháo này có thể có vấn đề gì, là ta tự mình nấu a."
"Một nồi lớn như vậy, vì sao chỉ có một mình Hoa Nương ăn?" Diệp Cẩn thanh âm cũng không có nhiều sắc bén, hiển nhiên cũng là sợ dọa đến hai người.
"Bụng Hoa Nương gần đây không thoải mái, ta liền để cho A Lục ở trong bát phóng chút hồng đường đại táo." Bạch Phương nói, "Nào biết hắn nghe xong ngược lại là không quên, nhưng là phóng đầy nồi. Ta ăn một ngụm ngại ngọt, hắn cũng ngại ngấy, liền chỉ có Hoa Nương ăn một chén."
"Cháo này đến tột cùng làm sao a?" Bạch A Lục như là bị dọa đến, nói năng có chút lộn xộn, "Là ta nấu, nhìn kĩ, không có vấn đề a."
"Ngươi trước hết đừng sợ." Diệp Cẩn vỗ vỗ bả vai của hắn, "Bình tĩnh một chút."
Bạch A Lục như trước hoang mang lo sợ, thậm chí muốn tự mình đến uống hai ngụm cháo thử xem. Tất nhiên là bị ám vệ ngăn lại.
"Không ai nói là ngươi hạ độc. Bất quá ngươi nhớ lại xem, ngươi làm nồi cháo này thế nào." Diệp Cẩn nói, "Có thể tìm ra hung thủ giúp a tỷ ngươi hay không, hoàn toàn là đều dựa vào ngươi."
"Nhớ lại chuyện gì?" Bạch A Lục còn đang run rẫy, "Cháo là ta nấu, buổi tối ngâm gạo buổi sáng hầm cháo. Mỗi ngày đều là như thế, có thể có vấn đề gì?"
"Đúng vậy." Bạch Phương cũng nói, "A Lục đối với chuyện này thật sự quen thuộc, mỗi ngày đều làm cho nên sẽ không quên."
"Buổi tối ngâm gạo ở phòng bếp, buổi sáng hôm sau nhóm lửa nấu." Diệp Cẩn như có chút đăm chiêu, đó chính là nói từ tối hôm qua đến sáng nay, đối phương có cả một đêm thời gian lẻn vào phòng bếp hạ độc.
"Đêm qua trong nhà có dị thường gì không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Hẳn là không có." Bạch Phương lắc đầu, "Mấy ngày gần đây ta đều ngủ rất sớm, tiểu bình tử cùng A Lục ngủ ở gian ngoài cũng không bị đánh thức, cùng ngày thường không có gì khác nhau."
Diệp Cẩn còn muốn hỏi gì đó, Bạch Phương cũng đã bắt đầu che miệng ho khan. Nhìn qua thở cũng có chút khó khăn, đành phải để Bạch A Lục đem hắn nâng trở về trước.
Trong thôn đều xem như là người một nhà, vì vậy làm việc cũng nhanh nhẹn. Buổi chiều liền ở trong phòng dựng linh đường lên. Đám người Thẩm Thiên Phong ở phòng bếp cẩn thận tìm một vòng, cũng không phát hiện có manh mối hữu dụng gì, tiểu bình tử tất nhiên không thể đưa về nhà. Vốn dĩ tộc trưởng là muốn nhận về bên cạnh mình, lúc sau lại thấy Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên tựa hồ rất thích, cho nên tạm thời liền lưu lại, tốt xấu gì cũng so với nơi khác an toàn hơn.
Bởi vì tộc trưởng ở trong thôn uy vọng cực cao, có rất nhiều chuyện đều cần hắn ra mặt, cho nên thẳng đến tối mới rảnh rỗi. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn, "Bình thường gia đình này có cừu nhân gì không?"
Tộc trưởng lắc đầu, "Trong thôn đều là thân thích lẫn nhau, bình thường cũng không cùng người ngoài giao tiếp, tổng cộng chỉ có mấy chục hộ này, còn có thể kết thù oán ở đâu. Nhiều nhất chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, đâu có đáng hạ độc hại người?"
"Một chút cũng không có sao?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
Tộc trưởng nói, "Một chút cũng không có."
Mọi người trong phòng nghe vậy, trong lòng đều có chút lộp bộp, cảm thấy tựa hồ có chút sương mù.
"Bất quá đêm qua trong thôn ngược lại là thật sự xảy ra một chuyện kỳ quái, ta cũng là vừa rồi mới nghe nói." Tộc trưởng nói.
"Chuyện gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Đêm qua quái vật phía sau núi lại vào thôn nữa." Tộc trưởng nói, "Có người tận mắt nhìn thấy."
Tần Thiếu Vũ hỏi, "Ai thấy?"
"Không chỉ có một người thấy, ít nhất có ba bốn hậu sinh chạy tới nói cho ta, nửa đêm có bóng đen lắc lư trên đồng ruộng." Tộc trưởng nói, "Bất quá không ai dám đi bắt, cuối cùng vẫn là để cho hắn chạy."
"Tối hôm qua chuyện xảy ra khi nào?" Tần Thiếu Vũ lại hỏi.
"Lúc nửa đêm." Tộc trưởng nói, "Quái vật kia bình thường cũng vào thôn kiếm thức ăn, cho nên nhóm hậu sinh cũng nghĩ không có chuyện gì. Thẳng đến hôm nay nghe nói có người chết, cảm thấy hẳn là có liên quan tới hắn, mới có thể lập tức tiến đến tìm ta."
"Ý của ngươi là quái vật hạ độc?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tộc trưởng thở dài, "Chuyện cho tới nay, này sợ là giải thích hợp lý nhất."
Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Ta sẽ phái người đến sau núi điều tra."
"Đa tạ." Tộc trưởng đứng lên, vái đầu thật sâu với mọi người, "Cầu xin chư vị khách quý, có thể sớm ngày giúp thôn dân của ta thoát khỏi cảnh khổ a......"
Lời vừa nói ra, không ngờ là nước mắt cũng tuôn rơi.
Sau khi tiễn bước tộc trưởng, Tần Thiếu Vũ gọi ám vệ tối hôm qua theo dõi ở trong sơn cốc tới, hỏi bọn hắn có dị thường gì không.
"Chúng ta vẫn luôn ở sơn khẩu theo dõi, không phát hiện có người ra vào." Ám vệ nói, "Đừng nói là người, dã thú cũng không có một con, trong sơn cốc cực kỳ yên tĩnh."
"Có thể còn có đường khác rời núi hay không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Chưa đi qua phía sau núi, cũng nói không chính xác." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngày mai ta tự mình đi xem."
"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Vậy ngươi phải cẩn thận."
"Thời gian cũng không còn sớm, nghỉ ngơi trước đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Ta đã tăng mạnh thủ vệ trong thôn, chuyện còn lại ngày mai lại nói."
Mọi người gật đầu, lập tức trở về phòng ngủ. Hoàng Đại Tiên bởi vì còn chưa khỏi hẳn, cho nên ngủ cũng sớm nhất, bên cạnh còn có tiểu bình tử, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt ngón tay hắn.
"Ngươi xem, ta đã nói hắn thích A Hoàng nhất." Mộ Hàn Dạ tựa vào một bên, nhìn một lớn một nhỏ, đáy mắt có chút ý cười.
"Ngươi đêm nay ngủ thành thật một chút." Hoàng Đại Tiên nói, "Không cần đè hắn."
Mộ Hàn Dạ bất mãn, "Ta khi nào ngủ không thành thật?"
Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, "Ngươi khi nào ngủ thành thật?" Không phải loạn lăn chính là loạn cọ, bản thân mình cũng có khả năng bị hắn đè, huống chi là tiểu oa nhi mới hơn bốn tuổi.
Mộ Hàn Dạ lãnh tĩnh nói, "Bình thường đều là cố ý."
Hoàng Đại Tiên giật mình, "...... Ngươi ngược lại là thừa nhận rất sảng khoái."
"Ngủ đi." Mộ Hàn Dạ phất tay tắt đèn, "Ta đêm nay cam đoan không động loạn."
Hoàng Đại Tiên giúp tiểu bình tử đắp hảo chăn, nhắm mắt nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Trong phòng cách vách, Thẩm Thiên Lăng vẫn ở nhớ thương chuyện ban sáng, nửa ngày vẫn còn mở mắt.
"Như thế nào còn chưa ngủ?" Tần Thiếu Vũ trong bóng đêm hỏi.
Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, "Còn tưởng ngươi ngủ rồi."
"Ngươi không ngủ, ta sao có thể ngủ được." Tần Thiếu Vũ nghiêng người nhìn hắn, "Không thì ta đếm dê cho ngươi?"
"Đếm cũng ngủ không được." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, "Đốt an thần hương không?"
"Trong lòng có chuyện, an thần hương sợ là vô dụng." Tần Thiếu Vũ nói, "Thuốc mê ngược lại là có thể."
Thẩm Thiên Lăng:......
Thiếu hiệp ngươi là nghiêm túc sao.
Tần Thiếu Vũ lại gần hôn lên mặt hắn.
Thẩm tiểu thụ đẩy ra, "Không có tâm tình."
"Không có tâm tình làm cái gì?" Tần Thiếu Vũ bật cười.
Thẩm tiểu thụ kéo lấy hai má hắn, "Ngươi thử nói đi?"
"Cho dù ngươi có tâm tình, chỉ sợ cũng không được." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn.
"Vì sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ không đáp lại vấn đề của hắn, khoác áo xuống giường sau đó châm nến, "Mang vào đi."
Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Cái gì gọi là...... Mang vào đi? !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top